Thương Nhớ Hoa Quỳ

việt thi

Chương 1

/4.

Nghỉ hè ba mẹ cho Ý Liên và Yến Ly về Ðà Lạt với ngoại, cậu Duyên Ðằng và dì Thảo Ðằng.

Quê ngoại của Ý Liên ở Ðà Lạt. Tuổi thơ và cả những ngày tháng đẹp nhất thời con gái của mẹ gắn bó với Ðà Lạt quý phái mộng mơ. Ðến khi lấy chồng mẹ theo ba về Sài Gòn sinh sống làm ăn. Ý Liên và Yến Ly sinh ra và lớn lên ở thành phố, nghỉ hè mới có dịp về thăm quê ngoại. Ba tháng hè ở Ðà Lạt tha hồ rong chơi. Năm nào Ý Liên cũng trở lại tham quan các thắng cảnh quen thuộc mà không biết chán. Với Ý Liên đó là những nơi thiêng liêng đáng quý, nơi đã từng in dấu chân của mẹ một thời đã xa.

Chiếc xe đưa chị em Ý Liên về Ðà Lạt chạy thật nhanh. Bỏ lại thành phố với những tháng ngày học tập mệt mỏi. Bỏ lại thành phố đầy những khói bụi ngột ngạt với xe cộ ngút ngàn, và những âm thanh ồn ào đinh tai, nhức óc luôn làm khó chịu mọi người …

Viễn ảnh tươi đẹp ở Ðà Lạt những ngày sắp tới hấp dẫn Ý Liên mạnh mẽ, cô bé náo nức đưa mắt nhìn sang hai bên đường trông cho mau đến vùng cao nguyên thân thương này. Ngồi xe mấy tiếng đồng hồ bồn chồn, Ý Liên muốn nói chuyện với Yến Ly cho quên đường dài. Nhưng Yến Ly đưa mắt đăm đăm nhìn phía trước, cái tật lên xe thì không muốn nói chuyện với ai.

Xe vẫn chạy. Khoảng cách rút ngắn dần và Ðà Lạt sẽ đến. Gần đến Ðà Lạt không khí trở nên mát lạnh. Trước mắt Ý Liên là đồi núi chập chùng kỳ vĩ. Những hàng thông xanh ngút mắt hiện ra. Càng gần Ðà Lạt, Ý Liên càng nôn nao. Cuối cùng thì xe cũng dừng lại.

Ý Liên đặt chân xuống bến xe. Không khí lạnh buốt làm cho cô có cảm giác lạnh lẽo kỳ lạ. Ý Liên kéo cao cổ áo len bắt đầu xuýt xoa. Ý Liên và Yến Ly xách vali, túi lớn, túi nhỏ lỉnh kỉnh.

Yến Ly đưa mắt ngó quanh:

- Dì Thảo Ðằng có rước mình không nhỉ?

- Dì Thảo Ðằng bận rộn rước sao được?

Yến Ly nhăn mặt:

- Dì Thảo Ðằng cũng nghỉ hè như tụi mình.

Dì Thảo Ðằng là con út của bà ngoại, dì bằng tuổi với chị em Ý Liên, học cùng khối lớp. Ba dì cháu thân nhau như bạn bè.

Ý Liên lắc nhẹ:

- Dì Thảo Ðằng rất bận, mình tự về, chứ đợi dì rước sao?

- Yến Ly cằn nhằn:

- Dì bận quanh năm suốt tháng bỏ một ngày có sao?

- Yến Ly sao thích đưa rước quá vậy? Mình đâu có gọi điện báo cho dì biết trước.

Yến Ly cắt lời:

- Chị thì luôn thích tạo bất ngờ. Bây giờ phải làm sao?

Ý Liên cười trước vẻ giận dỗi của Yến Ly:

- Ði bộ chứ có sao?

Yến Ly giẫy nẩy lên:

- Ðồ đạc lỉnh kỉnh thế này, ai xách nổi. Em không đi bộ đâu.

Ý Liên nheo mắt ghẹo Yến Ly:

- Không xách nổi thì vác hoặc đội đi!

Yến Ly phụng phịu:

- Chị vác hoặc đội đi. Ðồ chị nhiều!

Ý Liên đưa mắt nhìn Yến Ly:

- Yến Ly sợ đi bộ sao? Ði bộ vận động làm cho cơ thể dẻo dai khỏe mạnh. Em không thấy sáng sớm có bao nhiêu người tập đi bộ, chạy bộ hay sao?

Yến Ly hỏi lại:

- Chị có phải là chuyên gia thể dục đâu mà quảng cáo dữ vậy?

- Chị cần quảng cáo cho những ai lười đi bộ, cần lo giữ thể hình.

Yến Ly xua tay:

- Khỏi! Em đâu có thi hoa hậu hay làm người mẫu mà lo giữ thể hình.

Ý Liên lại chọc Yến Ly:

- Không lo giữ, mai mốt tròn trịa quá, nhịn ăn không kịp đấy.

Yến Ly hất đầu lên:

- Chị sợ tròn thì cứ nhịn ăn ngay từ bây giờ đi!

- Xí! Trời cho cái miệng để ăn mà bảo nhịn. Ai chịu được?

Hai chị em cứ chọc ghẹo nhau mãi. Cuối cùng Ý Liên bảo:

- Bây giờ em có chịu đi bộ về nhà ngoại không?

- Em đón xe. Chị làm như khắp cả Ðà Lạt này không có chiếc xe nào đưa rước khách vậy.

Tiếp theo câu nói của Yến Ly, một chiếc xe Honda trờ tới. Chủ nhân chiếc xe lên tiếng:

- Hai cô bé về đâu?

Yến Ly nhìn Ý Liên vẻ đắc ý:

- Ý Liên cứ đi bộ, em có xe rước!

Thỉnh thoảng, Yến Ly cứ gọi Ý Liên bằng tên. Nhiều lúc còn dí dỏm:

- Em tiếc là không chui ra trước Ý Liên để được làm chị.

Ý Liên thường cười hì hì:

- Thôi, đã lỡ ra sau thì chịu thiệt đi.

Nghe Yến Ly bảo đi xe, Ý Liên vội vàng lên tiếng:

- Bỏ chị đi bộ sao được?

Rồi Ý Liên hướng sang chủ nhân chiếc xe Honda:

- Anh tài xế ơi, chở luôn hai đứa tôi nghe!

Yên Ngạn, anh chàng lái xe Honda ngơ ngẩn trước hai cô gái xinh xắn giống nhau như đúc. Ăn mặc cũng giống nhau, tóc dài cũng như nhau. Yên Ngạn cứ đứng nhìn trân trân mà không phân biệt được.

Thấy anh chàng xe ôm đứng yên, Ý Liên nhắc lại:

- Anh chở hết hai chị em tôi hén?

Yên Ngạn giật mình:

- Chở ba chắc không được đâu. Sợ bị công an thổi quá!

Ý Liên lí lắc:

- Sợ gì, sao công an thổi được? Anh chở hai chị em tôi như một thôi mà.

Yên Ngạn cũng muốn chở hết hai cô gái, nhưng giữa đường phố Ðà Lạt thênh thang thế này bị công an phạt giữ xe là cầm chắc. Thôi chớ dại. Thế là Yên Ngạn quay sang ngoắt người bạn. Một chiếc xe khác trờ tới. Yến Ly nhanh chóng đưa túi xách cho gã tài xế rồi nhảy phóc lên xe nói với Ý Liên:

- Ý Liên đứng đó hoài, em về trước đây.

Yên Ngạn mỉm cười khi biết được tên một trong hai cô gái.

- Ý Liên lên xe đi!

Ý Liên nguýt tên tài xế xe ôm. Bày đặt kêu tên người ta nữa.

Ý Liên vừ leo lên xe, Yên Ngạn hỏi ngay:

- Ý Liên về Ðà Lạt nghỉ hè phải không?

Ý Liên tỏ ra thân thiết:

- Sao anh biết?

Yên Ngạn cười cười:

- Nhìn là tôi biết ngay hai cô học sinh đi nghỉ hè.

Ý Liên tinh nghịch hỏi đố:

- Thế anh tài xế có biết tôi ở đâu không?

- Chắc chắn cô không ở khách sạn rồi.

Ý Liên làm bộ khen:

- Ái chà, đoán đúng ghê!

Nói rồi cô đưa địa chỉ nhà ngoại cho Yên Ngạn.

- Anh đưa tôi đến khách sạn này!

Yên Ngạn cầm địa chỉ gật gù:

- Rồi! Năm phút nữa đến ngay!

Ý Liên ré lên:

- Năm phút! Anh định chạy xe đua hả. Tôi không chịu chết đâu à nha!

Yên Ngạn tỏ ra nghiêm túc:

- Ðùa với Ý Liên chứ tôi là người chạy xe cẩn thận nhất Ðà Lạt này đó.

- Cẩn thận hay không phải chờ kiểm chứng.

Ý Liên ngồi lên xe và Yên Ngạn lước nhanh. Ý Liên đưa mắt nhìn ra hai bên đường. Vẫn những khung cảnh quen thuộc mà một năm qua Ý Liên mới gặp lạị Sự thân quen của thành phố Ðà Lạt làm Ý Liên nghe gần gũi. Ý Liên thiết tha yêu quê ngoại, luôn thích sưu tầm những bài thơ viết về Ðà Lạt. Nhiều bài đầy ấn tượng mà Ý Liên đã thuộc lòng:

Thi sĩ Khuê Việt Trường nhớ Ðà Lạt làm Ý Liên cũng nao nao nhớ … Dù giờ phút này đây, Ý Liên đang đặt chân lên Ðà Lạt. Ý Liên nôn nao nghĩ đến những chuyến rong chơi và nôn nóng được gặp lại ngoại, cậu Duyên Ðằng, dì Thảo Ðằng. Ôi niềm nôn nóng làm Ý Liên thấy con đường như dài hẳn ra và chiếc xe chạy hoài mà hầu như không bao giờ tới.

Rồi chiếc xe lao qua những con dốc cao và cuối cùng dừng lại trước cánh cổng sơn xanh nằm trên con đường có hàng thông cao vun vút và ngọn đồi ngan ngát sau lưng. Ý Liên trả tiền cho Yên Ngạn, anh chàng tài xế xe ôm nhìn Ý Liên nhỏ giọng:

- Ý Liên là chị phải không? Tôi biết nhà ngoại của Ý Liên rồi.

Thì có sao, Ý Liên là chị hay em thì có liên quan gì đến ai đâu? Còn gã tài xế xe Honda có biết nhà ngoại của Ý Liên cũng mặc kệ. Vậy mà cũng nói.

Chợt nhớ, Ý Liên định nói tiếng cảm ơn thật lòng theo thói quen nhưng Yên Ngạn đã vọt xe chạy thẳng. Ý Liên rảo bước vào nhà.

Chương 1

Tiến >>


Nguồn: TVE 4U
Được bạn: Mot Sach đưa lên
vào ngày: 25 tháng 10 năm 2024