- CHƯƠNG 1
- CHƯƠNG 2
- CHƯƠNG 3
- CHƯƠNG 4
- CHƯƠNG 5
- CHƯƠNG 6
- CHƯƠNG 7
- CHƯƠNG 8
- CHƯƠNG 9
- CHƯƠNG 10
- CHƯƠNG 11
- CHƯƠNG 12
- CHƯƠNG 13
- CHƯƠNG 14
- CHƯƠNG 15
- CHƯƠNG 16
- CHƯƠNG 17
- CHƯƠNG 18
- CHƯƠNG 19
- CHƯƠNG 20
- CHƯƠNG 21
- CHƯƠNG 22
- CHƯƠNG 23
- CHƯƠNG 24
- CHƯƠNG 25
- CHƯƠNG 26
- CHƯƠNG 27
- CHƯƠNG 28
- CHƯƠNG 29
- CHƯƠNG 30
- CHƯƠNG 31
- CHƯƠNG 32
- CHƯƠNG 33
- CHƯƠNG 34
- CHƯƠNG 35
- CHƯƠNG 36
- CHƯƠNG 37
- CHƯƠNG 38
- CHƯƠNG 39
- CHƯƠNG 40
- CHƯƠNG 41
- CHƯƠNG 42
- CHƯƠNG 43
- CHƯƠNG 44
- CHƯƠNG 45
- CHƯƠNG 46
- CHƯƠNG 47
- CHƯƠNG 48
- CHƯƠNG 49
- CHƯƠNG 50
- CHƯƠNG 51
- CHƯƠNG 52
- CHƯƠNG 53
- CHƯƠNG 54
- CHƯƠNG 55
- CHƯƠNG 56
- CHƯƠNG 57
- CHƯƠNG 58
- CHƯƠNG 59
- CHƯƠNG 60
- CHƯƠNG 61
- CHƯƠNG 62
- CHƯƠNG 63
- CHƯƠNG 64
- CHƯƠNG 65
- CHƯƠNG 66
- CHƯƠNG 67
- CHƯƠNG 68
- CHƯƠNG 69
- Chu Thich
Archie Sheridan và Gretchen Lowell #2 Trái Tim Ngọt Ngào
archie sheridan và gretchen lowell #2 - người dịch: orkid
CHƯƠNG 1
Công viên Forest vào mùa hè rất đẹp. Bầu trời màu tro xám của Portland chỉ vừa lấp ló sau tán lá những cây dương, độc cần, tuyết tùng và cây phong; ánh sáng bị lọc thành một màu lục nhạt lấp lánh. Một làn gió nhẹ lùa qua kẽ lá. Hoa bìm bìm và thường xuân trườn quanh các thân cây rêu phủ, siết chặt bụi việt quất và dương xỉ thành một mạng dây leo ngoằn ngoèo cao ngang bụng người ở hai bên con đường đất nện. Dòng suối ầm ào sủi bọt, chim chóc ríu rít. Mọi thứ đều rất đáng yêu, đậm chất Walden, chỉ trừ cái xác.
Người phụ nữ đã chết được ít lâu. Hộp sọ hở ra; mái tóc đỏ cách đường chân tóc đến vài phân. Bọn thú đã ăn mất khuôn mặt thi thể. Chỗ thịt ở mũi đã biến mất, chỉ còn hốc xương bên dưới, cái miệng há hốc như một bộ xương ngày Halloween.
“Anh có ở đó không?”
Archie quay lại với chiếc điện thoại đang áp lên tai.
“Ờ.”
“Có muốn em chờ anh về ăn tối cùng không?”
Anh liếc nhìn người phụ nữ đã chết, tâm trí anh lúc này bắt đầu làm việc với vụ án. Có thể là một vụ sốc thuốc. Có thể là án mạng. Cũng có thể cô ta bị rơi xuống từ buồng chứa hàng của một chiếc 747. Archie từng xem một vụ như thế trong một tập phim Law & Order.
“Anh nghĩ là không”, anh nói qua điện thoại.
Anh có thể nghe ra nỗi lo lắng quen thuộc trong giọng nói của Debbie. Anh đang làm rất tốt. Anh đã giảm dùng thuốc giảm đau, tăng cân chút ít. Nhưng cả anh và Debbie đều hiểu, mọi chuyện vẫn còn quá mong manh. Chủ yếu là anh chỉ giả vờ. Anh giả vờ sống, hít thở, làm việc; anh giả vờ mình sẽ ổn. Dường như việc ấy có ích cho những người mà anh yêu thương. Chỉ từng ấy thôi cũng đã tốt lắm rồi. Ít nhất, anh có thể làm việc đó vì họ.
“Anh nhớ ăn cái gì đấy nhé”, cô thở dài nói.
“Anh sẽ ăn tạm cái gì đó với Henry.” Archie gập điện thoại và thả nó vào túi áo khoác. Những ngón tay anh chạm vào hộp đựng thuốc bằng đồng trong túi và do dự trong một giây. Đã hơn hai năm rưỡi kể từ sự cố đó. Anh mới kết thúc thời gian dưỡng bệnh được vài tháng; đủ lâu để bắt một kẻ sát nhân hàng loạt thứ hai trong sự nghiệp của mình. Anh đang nghĩ đến việc cho in mấy tấm danh thiếp ghi: Chuyên gia tìm hiểu kẻ sát nhân hàng loạt. Có khi phải cho dập nổi dòng chữ ấy. Đầu anh đau nhức, theo phản xạ, anh thò tay định mở hộp thuốc, nhưng rồi lại nhấc tay ra và lùa vào tóc. Không! Không phải bây giờ.
Anh ngồi thụp xuống cạnh Lorenzo Robbins, anh ta ngồi xổm cách thi thể vài phân, những lọn tóc dài được giấu dưới mũ trùm của bộ đồ bảo hộ Tyvek. Những tảng đá phẳng lì dưới đáy con lạch trơn trượt vì rêu bám.
“Vợ anh đấy à?” Robbins hỏi.
Archie lôi ra một cuốn sổ nhỏ và cây bút từ trong túi áo. Đèn flash nhá lên lúc thợ ảnh hiện trường chụp đằng sau lưng họ.
“Vợ cũ.”
“Hai người vẫn gần gũi như thế à?”
Archie vẽ phác họa hình dáng người phụ nữ vào cuốn sổ. Đánh dấu chỗ mấy cái cây, con suối.
“Chúng tôi ở cùng nhà.”
“Ồ.”
Đèn flash lại nhá lên lần nữa. “Chuyện dài lắm”, Archie nói và dụi mắt bằng một tay.
Robbins dùng một cái kẹp nhấc phần da đầu của thi thể để nhìn hé vào trong. Một đám kiến đen túa ra khỏi cái sọ và chạy vào lỗ mũi đang thối rữa. “Bọn chó đã ghé qua đây.”
“Chó hoang à?” Archie hỏi và xoay người ra sau để nhìn khu rừng xung quanh. Công viên Forest rộng hai mươi ki-lô-mét vuông và là công viên hoang dã lớn nhất trong nội đô của đất nước này. Nơi đây có cả những khu vực hẻo lánh lẫn đông đúc. Nơi người ta tìm được cái xác nằm ở phần thấp hơn của công viên. Nhiều người đi bộ, leo núi và chơi xe đạp thường xuyên lui tới đây. Thậm chí từ trên lưng đồi, bạn có thể trông thấy vài ngôi nhà.
“Có thể là chuyện lục đục gia đình”, Robbins nói. Anh ta quay lại, chỉ một ngón tay cái đeo găng về phía đồi. “Cái cách thi thể nằm sau bụi cây thế này, từ ngoài đường nhìn vào không thấy được. Mọi người thường chạy bộ cùng với chó của họ, lũ chó bị tuột xích. Lục sục dưới này, thi thể bị mất một bên má.” Anh ta nhìn vào cái xác và nhún vai. “Họ sẽ nghĩ là con chó đã tìm được một con chim chết hay đại loại thế. Người chủ để nó hít hà quanh đây chốc lát. Rồi họ đi tiếp.”
“Anh đang nói là cô ta bị lũ pug [1] ăn thịt ư?”
“Được một thời gian rồi. Khoảng vài tuần.”
Archie lắc đầu. “Hay gớm.”
Robbins nhướng lông mày lên trong lúc liếc nhìn con đường. “Kì lạ là không ai ngửi thấy mùi gì nhỉ!”
“Có một ống cống bị rò”, Archie nói. “Một trong những ngôi nhà trên đỉnh đồi kia.”
Lông mày Robbins càng nhướng lên. “Trong tận hai tuần ư?”
Archie vẽ thêm một đường leo núi ngang trang giấy. Điểm gần nhất có thể cao khoảng mười hai mét. Rồi nó vòng xuống và vươn lên xa hơn trên đồi, dẫn sâu hơn vào rừng. “Con người ta thường đơn giản hóa mọi chuyện.”
“Anh có nghĩ cô ta là gái điếm không?”
“Dựa vào đôi giày à?” Cô ta vẫn mang một bên giày - đó là một chiếc giày gót nhọn bít mũi màu hổ phách. Họ tìm thấy chiếc còn lại trong đám rêu bên dưới bụi dương xỉ cách đó vài mét. “Có thể. Có khi cô ta chỉ là một đứa bé mười ba tuổi đỏm dáng. Khó mà nói chắc được.”
Archie nhìn vào cái miệng nhe ra, hàm răng ngay ngắn, trắng muốt đối chọi với cái viền máu me xung quanh.
“Cô ta có hàm răng đẹp.”
“Ừ”, Robbins khẽ đồng ý. “Răng đẹp thật.”
Archie theo dõi trong lúc cộng sự của mình - Henry Sobol - chậm rãi và ngập ngừng đi xuống đồi. Anh đang mặc quần bò đen, áo sơ mi đen, khoác áo da đen bất chấp cái nóng. Henry cụp mắt xuống, môi bành ra tập trung, hai tay dang ra giữ thăng bằng. Với hai cánh tay giăng ngang và cái đầu cạo nhẵn, anh trông như một lực sĩ của rạp xiếc. Anh đi nép vào một bên, cố bước theo dấu chân Archie nhưng bàn chân anh to hơn chân Archie, mỗi bước của anh lại làm một nhúm bụi đá tung lên và lăn xuống dải đê. Phía trên họ, bên một sườn đồi, Archie có thể trông thấy mọi người đều đã dừng lại nghe ngóng, khuôn mặt ai nấy đều căng thẳng. Một người đàn ông vô gia cư đang tìm chỗ cắm trại đã phát hiện ra thi thể và gọi cho cảnh sát từ một cửa hàng tiện lợi cách công viên vài dãy nhà. Ông ta gặp cảnh sát đầu tiên đáp lại cuộc gọi và dẫn anh ta tới đây. Anh cảnh sát chẳng may sảy chân trên đất nhão và bị trượt xuống đồi, lao xuống suối làm hỏng luôn cả hiện trường và suýt bị gãy một chân. Họ sẽ phải chờ đến lúc có kết quả khám nghiệm tử thi mới biết đây có phải là vụ án mạng hay không.
Henry đã xuống chân đồi, nháy mắt với Archie rồi quay đi và vui vẻ vẫy tay với người bên trên. Cảnh sát trên đỉnh đồi đều đã quay lại với việc căng dây bảo vệ hiện trường, đẩy lùi nhóm người leo núi và chạy bộ trong những bộ đồ thể thao.
Henry trầm ngâm dùng ngón cái và ngón trỏ vuốt phẳng cặp ria mép muối tiêu và bước tới quan sát thi thể. Anh cho phép mình nhăn mặt một cái theo bản năng. Sau đó vào việc. “Cái gì đã giết chết cô ta?” Anh hỏi.
Robbins đặt một cái túi trên bàn tay trương phềnh và lấm chấm vết thối của thi thể rồi thắt lại bằng sợi dây buộc túi. Anh ta làm việc đó một cách ngần ngại, cứ như thể cô gái chỉ mới ngủ gật và anh ta không muốn làm cô ta tỉnh giấc. Những ngón tay đã cong vòng, phồng rộp và sưng lên, móng tay đen sì nhưng bàn tay thì vẫn còn nhận ra được, dù không lấy được dấu vân tay nữa. Bàn tay kia còn vùi một nửa dưới đất và rêu, lũ bọ bám đầy ở đó. “Soát người tôi đi”, Robbins nói.
“Cô ta chết ở đây à?” Henry hỏi.
“Khó mà nói được cho đến khi chúng ta biết cái gì đã giết chết cô ta”, Robbins trả lời. Anh ta nhìn lên Henry. “Anh có bôi sáp lên đầu không hay là nó bóng tự nhiên thế?”
Archie cười. Henry đã cho Robbins ra nghỉ trong trận bóng mềm của cảnh sát vào mùa xuân năm đó. Suốt từ hồi ấy đến giờ, hai người luôn như thế.
“Tôi chỉ hỏi thôi mà”, Henry nói với Robbins.
“Khám nghiệm tử thi xong rồi hỏi”, Robbins làu bàu. Anh ta lại lấy ra một cái túi khác và giật một cái trong không khí, rồi nhẹ nhàng nhấc một bàn tay cô gái lên để có thể trượt nó vào trong túi. Lũ bọ tản đi, Henry phải bước lùi lại một chút.
Archie ghi chép gì đó vào sổ. Đã mười ba năm kể từ khi họ đứng bên thi thể của một nữ nạn nhân khác trong công viên đó. Ngày hôm đó đã đặt họ vào con đường của Mỹ nhân đoạt mạng. Lúc ấy, họ không biết rằng nó sẽ thành cả một sự nghiệp. Hoặc biết rằng Archie rồi sẽ trở thành một trong những nạn nhân của ả ta.
Một giọng nói trên sườn đồi vẳng xuống. “Này.”
Henry nhìn lên con đường nơi Claire Masland đang vẫy họ lên đồi. Anh chống tay lên hông. “Cậu đùa tôi đấy à”, anh nói với Archie.
Claire lại vẫy. Lần này cô giơ hẳn cả cánh tay lên.
“Tôi lên trước nhé”, Archie nói. Anh liếc lại nhìn Henry và nói thêm, “Để lúc ngã, anh không lôi cả hai chúng ta cùng lăn xuống.”
“Ha ha”, Henry đáp lại.
“Cô có gì nào?” Archie hỏi Claire khi họ tới chỗ con đường. Claire là một cô gái nhỏ bé và gầy gò với mái tóc cắt rất ngắn. Cô mặc áo sơ mi kẻ sọc và quần bò. Phù hiệu màu vàng được móc vào thắt lưng, cùng một chiếc điện thoại, một khẩu súng trong bao da và cặp kính râm màu đỏ tung tẩy trên một đỉa quần. Cô nghiêng đầu với một cảnh sát trẻ mặc đồng phục lấm lem đất bùn.
“Đây là cảnh sát Bennett”, cô nói. “Người đầu tiên phản hồi.”
Bennett trông như một cậu bé, cao ráo với khuôn mặt non choẹt và dáng dấp cái cằm thứ hai nực nội đè lên cần cổ gầy. Anh ta so hai vai lại khổ sở. “Tôi rất tiếc”, anh ta nói.
“Chỉ cho họ đi”, Claire bảo Bennett. Anh ta thở dài não nề và quay lại. Anh ta đã ngã cắm đầu xuống khe suối và đồng phục bị lấm bê bết bùn, mẩu cây vẫn còn lấm chấm vương trên áo sơ mi.
Cả Henry và Archie đều vươn người tới để nhìn cho rõ hơn. Rõ ràng trên một bên bả vai Bennett, giữa những hạt mầm cây dương xỉ, mẩu rêu và đất bùn là một manh mối không thể nhầm lẫn.
Henry nhìn sang Archie. “Đó là tóc”, anh nói.
“Khi cậu, à, ngã ấy”, Archie hỏi Bennett. “Cậu đã thực sự chạm vào thi thể, phải không?”
Sống lưng Bennett cứng lại. “Chúa ơi, không, thưa Thanh tra. Tôi thề.”
“Chắc là bị dính vào khi ngã xuống”, Henry nói.
Archie rút một chiếc đèn pin nhỏ màu đen ra khỏi túi và chiếu dọc theo độ dài sợi tóc đỏ. Anh giữ như thế cho Henry nhìn. Có một mẩu da bé xíu ở chân tóc. “Trên đó có da đầu”, Archie nói.
Bennett quay ngoắt ra sau, mắt mở to. “Lấy nó ra khỏi người tôi đi”, anh ta cầu xin. “Lấy nó ra được không?”
“Từ từ nào, con trai”, Henry nói.
Thấp hơn Bennett ba mươi phân, Claire vươn tay lên, nhấc sợi tóc rồi thả vào túi đựng bằng chứng.
Archie gọi một kĩ thuật viên hiện trường đến. “Đóng túi toàn bộ quần áo của cậu ta. Cả tất nữa, mọi thứ.”
“Nhưng tôi biết mặc gì?” Bennett hỏi khi được kĩ thuật viên dẫn đi.
Claire quay sang Archie và Henry. Họ đang đứng trên một con đường rộng khoảng chín mươi phân, được đào sơ sài trên sườn đồi. Họ phải nhấc đoạn băng ở cuối đường để một nhóm phụ nữ trung tuổi đi qua. Như vậy, họ sẽ không phải đi vòng hơn một cây số vào rừng và bị lỡ mất buổi hẹn ở spa. Một chú Lab [2] màu sô-cô-la nhảy phốc qua tán lá trên sườn đồi, trong khi chủ của nó, mặc bộ soóc, tay cầm sách và đeo kính râm phản quang, đi bộ ngang qua mà không buồn liếc một giây vào hoạt động dưới chân đồi.
“Sao nào?” Claire hỏi.
“Chấn thương đầu”, Archie nói.
“Đúng”, Henry đế theo.
“Có thể cô ta bị ngã”, Claire lập luận. “Giống như T.J. Hooker ấy, ngã xuống, đập đầu vào đá.”
“Hoặc tảng đá đập vào đầu cô ta”, Henry nói.
“Hoặc là”, Archie nói, “có lẽ Sparky đã sục sạo dưới kia và gí mõm vào thi thể, rồi sợi tóc rơi ra từ người nó khi nó trở lại bờ đê.”
Cả Claire và Henry đều nhìn Archie.
“Sparky ư?” Henry hỏi.
“Thế thì kinh khủng quá”, Claire nói.
CHƯƠNG 1
Tiến >>
Nguồn: TVE 4U
Được bạn: Mot Sach đưa lên
vào ngày: 2 tháng 11 năm 2024