Những Việc Cần Làm Của Cô Nàng Độc Thân

lindsey kelk

Bốn Tuần Trước.

Đó là một ngày Chủ nhật kì cục.

Bạn trai tôi, Simon, đã dậy và biến đi chơi đá bóng trước khi tôi trườn từ giường ra ghế sofa để xem bộ phim Những người bạn kéo dài suốt ba tiếng đồng hồ. Thời tiết khá ổn định mặc dù đã là cuối tháng Bảy. Nếu không có con mèo cứ nhìn tôi chằm chằm qua cửa sổ ra vẻ phán xét và vì nhu cầu đi tiểu thì tôi cũng chẳng buồn đứng lên khỏi ghế làm gì. Thông thường, vào ngày Chủ nhật, tôi luôn ngập tràn hứng khởi. Tôi phải đi làm cả năm ngày trong tuần, thế nên Chủ nhật là ngày duy nhất tôi được thoải mái làm những gì mình muốn. Nhưng vào cái ngày đặc biệt ấy, tôi không thể nào ép bản thân mình làm nổi việc gì căng thẳng hơn là nhắn tin liên tục cho Matthew, người bạn đồng tính thân nhất của tôi, và chỉ để hỏi: “Cậu thế nào rồi?”

Tôi sẽ chẳng quan tâm nếu đó chỉ là trò đùa của tuổi mười lăm. Bởi vì nó thật buồn cười.

Simon về nhà lúc bốn giờ chiều, trên người mặc chiếc quần thể thao hiệu Juicy Couture đã chuyển sang màu xám và chiếc áo phông Pokemon mặc từ hồi đại học, mái tóc dấp dính mồ hôi. Tôi cuộn lưng lại và cằn nhằn đầy khêu gợi. Quả Bom Gợi Tình Rachel Summers.

Tôi biết có chuyện gì đó không ổn, thay vì hôn lên má tôi và biến mất vào phòng tắm như thường lệ, Simon lại ngồi xuống ghế, hai tay chống đầu gối, nhìn chằm chằm về phía trước và thở mạnh. Sau mấy phút, tôi tắt ti vi và đẩy mình ngồi dậy.

“Anh ổn chứ?” tôi hỏi.

“Em có muốn đi xem phim hay làm gì không?” Simon vẫn nhìn chằm chằm vào lò sưởi. Không nhìn thẳng mà lên trên một chút. Như thể chỉ anh ấy đang thấy thứ gì đó còn tôi thì không vậy.

“Em hơi mệt,” tôi uể oải. Không phải tôi làm biếng đâu, tôi đã làm việc mười bốn tiếng một ngày suốt cả tuần đấy chứ. Những kẻ xấu xa và chuyên viên trang điểm có bao giờ nhàn rỗi? “Sao chúng ta không mua đồ ăn Tàu và xem DVD hay gì đó nhỉ?”

Simon yên lặng thêm một phút. Ngón tay tôi do dự trên phím chỉnh âm lượng trong lúc chờ anh ấy xác nhận. Hoặc ít nhất là một lời đề nghị đi ăn đồ Ấn Độ.

Cuối cùng anh ấy nói. “Được rồi. Anh đã nghĩ thế này,” cái thứ ở trước lò sưởi vẫn cứ mê hoặc anh ấy. “Chúng ta nên nghỉ ngơi một chút.”

“Chúng ta sẽ đi Croatia vào tháng Chín,” tôi vắt chân mình lên chân Simon.

“Ừmm,” anh ấy kéo dài từ đó ra y như trong quảng cáo của Asda[1]. “Không. Ý anh là giữa, như kiểu, hai chúng ta ấy.”

[1] Một hãng quảng cáo của Anh.

Và anh ấy đã thực sự làm tôi chú ý.

“Chúng ta nên dừng lại ư?”

Cái gì đó rất hấp dẫn ở khoảng trống trước cái lò sưởi đã bắt đầu nhảy múa. Tôi không thể nhớ nổi lần cuối cùng mình thấy anh ấy tập trung vào thứ gì đó cao độ như vậy mà không phải là một cái Xbox[2].

[2] Một loại máy trò chơi điện tử.

“Anh đang định bỏ em đấy à?” Tôi kéo chân và nằm cuộn lại. Tôi thực sự muốn chải tóc.

“Không,” Simon lắc đầu. “Không phải thế, anh chỉ cần nghỉ ngơi một chút.”

“Nghe có vẻ như anh đang muốn bỏ em,” tôi đang cố gắng, rất cố gắng để không khóc. Lúc đó trông tôi đã rất tệ hại, nước mắt sẽ không giúp gì được cho tôi trong hoàn cảnh này. Nhưng rồi, một giọng cao và the thé vang lên như kiểu cá voi hút đến hai mươi điếu thuốc một ngày. “Anh nói gì cơ?”

“Đừng có tức giận như thế. Anh chỉ muốn sắp xếp lại mấy chuyện trong đầu thôi. Anh không chia tay với em.”

“Có người khác phải không?”

Lạy Chúa, ra là có người khác. Năm năm, cùng chung tiền thế chấp, cùng chung nợ để mua chiếc Renault Megane cũ mèm và bây giờ anh ta đi với người khác.

“Không,” anh ta quát lên. “Tất nhiên là không có ai khác rồi.”

Khá khéo léo.

“Có phải vì em không muốn đi xem phim không?” Tôi vòng tay quanh đầu gối.

“Em có muốn đi xem phim không?”

Tôi nhún vai, không biết phải làm gì khác. “Có lẽ thế.”

Và thế đấy. Cuối cùng, chúng tôi đi xem phần tiếp theo của bộ phim Cướp biển vùng Carribe, nhưng nói thật, tôi rất khó tập trung. Nếu Johnny Depp[3] không thể thu hút sự chú ý của bạn thì còn ai có cơ hội đó nữa? Khi chúng tôi về nhà, tôi đi tắm còn Simon chuyển đồ của anh ta sang phòng phụ.

[3] Nam diễn viên người Mỹ, nổi tiếng với vai Jack Sparrow trong phim Cướp biển vùng Carribe.

Đêm hôm sau, tôi đi làm về và thấy một lời nhắn trên giường của Simon, nói rằng anh ta cần chút thời gian để suy nghĩ nên sẽ đến ở với một người bạn vài ngày. Rồi anh ta về nhà. Một tuần sau, tôi phải đi Manchester. Một tuần sau nữa tôi quay lại thì anh ta đã đi công tác. Sau đó, khi mẹ tôi phải chịu đựng sự đau đớn với cái chân bị gãy, tôi đến ở với bà một tuần. Còn Simon thì đi dự tiệc dành cho đàn ông. Rồi một đêm, anh ta không về nhà.

Nhưng lúc ấy chúng tôi vẫn chưa chia tay. Đó chỉ là sự tạm dừng.

Một sự tạm dừng kéo dài bốn tuần.

Nhưng dù sao, đó vẫn chỉ là sự tạm dừng.

Bốn Tuần Trước.

Tiến >>


Nguồn: TVE 4U
Được bạn: Mot Sach đưa lên
vào ngày: 12 tháng 11 năm 2024