Những Miền Linh Dị Tập 2 Nhật Bản

dương hành triệt

thúy hương (dịch)

DẪN

❀ 1 ❀

“Anh Takahashi, anh có biết hôm ấy tôi sợ thế nào không?” Y tá Tonomi vừa giúp Takahashi thay băng xong. “Thấy anh bê bết máu me xông vào, tôi lại cứ tưởng là gặp ma giữa ban ngày cơ đấy.”

“Làm phiền cô quá.” Takahashi gắng gượng cúi rạp người xuống, bỗng thấy đầu óc choáng váng.

“Anh cứ nằm yên đừng cử động.” Tonomi vội vàng đỡ lấy Takahashi. “Mà anh Takahashi, anh làm thế nào mà đầu anh lại thành ra nông nỗi này?”

Takahashi gượng cười lắc đầu, thầm nghĩ: “Việc này sao có thể nói với cô được!”

Ba ngày trước...

Tuy đầu thu còn nóng, nhưng trên sân thượng tầng 27, gió thổi vù vù lạnh ngắt. Takahashi di chân dụi tắt đầu mẩu thuốc lá cuối cùng, lập cập đúng dựa lan can.

Đứng đây nhìn xuống, xe cộ trên đường chẳng khác gì đàn kiến dày đặc di chuyển thành dòng. Một cơn gió mạnh ập đến khiến Takahashi loạng choạng.

Nhưng anh không hề thấy sợ, bởi vì, từ lâu rồi anh đã không còn muốn sống.

Khủng hoảng tài chính, áp lực công việc, mồ côi cha mẹ, bị bạn gái đá, không trả được nợ, dường như tất cả mọi chuyện xui xẻo trên đời đều đổ cả lên đầu anh.

Sống không hy vọng, chết quách cho xong.

Hơn một tháng nay, suy nghĩ đó cứ trở đi trở lại trong đầu anh, và anh cũng đã nhiều lần tìm đến cái chết.

Lần này, chắc là sẽ thành công. Takahashi gượng cười, nhắm mắt lại, dang tay từ từ ngả người về phía trước, thả cơ thể vào trong không trung.

Cảm giác rơi tự do thình lình dừng lại, dường như có người chụp lấy chân anh, ngay sau đó là cảm giác đau choáng váng vì cú va đập.

Khi mở mắt ra, anh thấy mình đang treo ngược giữa không trung, mép quần Jeans móc vào một cái móc sắt chìa ra ngoài lan can.

Trèo trở lên trên, Takahashi chán chường ngồi phịch xuống nền xi măng, hét ầm lên như thằng điên. Dường như chỉ có vậy mới giải tỏa được Cơn uất ức trong lòng.

Tại sao?

Tại sao lại xui xẻo tới mức tự sát cũng thất bại?

Từ lâu, Takahashi đã mất đi lòng tin với cuộc sống, anh đã thử đủ mọi cách thức để tự sát. Nhưng lần nào cũng vậy, cứ vào thời khắc cuối cùng lại xảy ra sự cố bất ngờ, kiểu gì anh cũng không thể chết được.

Đang chuẩn bị thọc tay vào ổ điện, cầu dao đột nhiên đứt phựt.

Cầm nắm thuốc ngủ trong tay, sờ đến bình nước thì không còn một giọt, vòi nước máy cũng không tài nào vặn mở được. Treo cổ thì đứt dây thừng. Cắt cổ tay thì sờ mãi chẳng thấy dao đâu, muốn đập lấy miếng kính thì kính chỗ nào cũng như kính cường lực, đập hết hơi cũng không cái nào vỡ. Nhảy cầu thì vừa uống mấy ngụm nước lịm đi, mở mắt ra đã thấy nằm thẳng cẳng trên bờ, mặc dù anh chẳng hề biết bơi...

Giờ tới nhảy lầu cũng bị cái móc câu giữ lại!

Tất cả các biện pháp có thể nghĩ ra được, anh đã thử suốt lượt, vẫn cứ không chết nổi. Trong cõi u minh như thể có ai đang bỡn cợt anh, bất kỳ việc gì anh muốn làm cũng đều thất bại, kể cả tự sát.

Takahashi đấm ngực thình thịch, đôi mắt trợn trừng chợt liếc thấy đường ống dẫn nước chạy dọc tháp nước ban công thì nhảy bật dậy, cắm đầu lao thẳng vào đó.

Trong cơn choáng váng, anh mơ hồ nghe có tiếng con gái kêu thét lên.

Lúc tỉnh lại, trước mắt anh trắng lòa như tuyết. Cơn đau tại mũi kim truyền cắm trên tay khiến anh biết rằng mình chưa chết.

Không biết kẻ rỗi hơi nào lại mò lên sân thượng vào đúng giờ làm việc để cứu anh.

Cứ để anh chảy máu đến chết có hơn không! Takahashi đấm mạnh xuống giường bệnh.

❀ 2 ❀

“Ồ? Anh Takahashi, trên cổ anh có nốt ruồi này!” Tonomi tò mò chớp chớp mắt. “Ở Edo quê tôi có một truyền thuyết nói về nốt ruồi mọc trên cổ đấy, anh có muốn nghe không?”

Takahashi ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã là mười hai giờ đêm. Nếu Tonomi quay về phòng trực, vậy thì ở đây chỉ còn lại một mình anh.

Anh luôn mang một nỗi sợ hãi khó hiểu với bệnh viện, nên khẽ gật đầu đồng ý.

Tonomi kéo ghế lại gần, nhấc hai chân lên ghế, hai tay ôm gối ngồi thu lu như con mèo: “Nghe nói những người có nốt ruồi trên cổ là mang theo oán khí từ kiếp trước đầu thai đến kiếp này đấy.”

Takahashi bất ngờ khi Tonomi bắt đầu bằng một câu chuyện rùng rợn đến vậy, anh vô thức sờ lên cổ, trong lòng dấy lên một nỗi thấp thỏm.

Dưới đây là lời kể của Tonomi...

Iwashima là võ sĩ nổi tiếng nhất thời Edo, chém đầu vô số địch thủ, đến năm mươi tuổi, được Thiên hoàng phong danh hiệu “Trảm vạn người”. Theo lý mà nói, lẽ ra Iwashima phải cảm thấy vui mừng mới đúng, nhưng ông ta càng ngày càng rầu rĩ.

Là một võ sĩ lừng lẫy một phương, không có con nối dõi quả thực là một nỗi sỉ nhục to lớn.

Tiếc thay thế thiếp đã sắp nhiều hơn cả nô bộc, nhưng lại chẳng ai có thể mang thai. Iwashima tìm suốt lượt danh y khắp cả nước, thậm chí mời cả tăng nhân, thầy âm dương làm phép, nhưng chẳng bà vợ nào có động tĩnh gì.

Mọi người đều xì xào rằng do Iwashima sát nghiệp quá nặng nên gặp quả báo, tuyệt tử tuyệt tôn. Những lời này đến tại Iwashima, ông ta đùng đùng nổi giận, xách thanh kiếm võ sĩ do Thiên hoàng ngự ban giết sạch tất cả những kẻ phao tin đồn nhảm, chặt đầu treo trên tường quanh phủ võ sĩ cho đến khi bị gió hong khô thành một đống thủ cấp quắt queo.

Từ đó, không ai còn dám nói ra nói vào nữa. Càng đáng ngạc nhiên hơn là chúng một năm sau, phủ Iwashima bỗng giăng đèn kết hoa chuẩn bị ăn mừng con trai Iwashima đầy trăm ngày.

Tin này khiến cả thành Edo chấn động. Sao trước đó chưa bao giờ nghe thấy mảy may động tĩnh mà giờ Iwashima lại đã có con trai rồi?

Có người nhiều chuyện tình lúc người nô bộc nhà Iwashima là Kenjiro ra phố mua đồ liền kéo anh ta vào uống rượu, đến khi ngà ngà liền tìm cách dò hỏi. Kenjiro đang ngất ngưỡng lập tức tỉnh như sáo, xua tay rối rít hoảng loạn bỏ đi ngay.

Điều này càng khiến mọi người đoán già đoán non. Thế là tin đồn lan khắp, nói rằng Iwashima bị thương trong chiến trận không thể sinh con, đứa trẻ, Hideo, chắc chắn là do tiểu thiếp của Iwashima dan díu với người khác sinh ra.

Tin đồn truyền tới tại Iwashima, Iwashima chỉ cười, chẳng buồn đếm xỉa. Nhưng mấy hôm sau đã thấy thêm một cái thủ cấp nữa trên tường, là đầu của Kenjiro. Máu nhỏ xuống tường, khô đặc lại như một đạo bùa kỳ dị.

Tiệc đầy trăm ngày của con trai Iwashima cuối cùng cũng tới, hầu hết các võ sĩ trong thành Edo đều tới chúc mừng, đương nhiên cũng có nhiều người tìm đến để hóng tin. Iwashima chẳng quan tâm, ai tới cũng vui vẻ đón tiếp. Rượu quá ba tuần, người thiếp mới cưới năm ngoái là Koyomi liền bế con ra.

Trên khuôn mặt bụ bẫm xinh xẻo của đứa bé loáng thoáng mấy phần giống Iwashima. Sự nghi ngờ liền tiêu tan, mọi người nhiệt tình chúc mừng Iwashima, Iwashima cũng uống tới tuý luý.

Nhưng không ai chú ý tới vẻ ai oán thể thiết trong nụ cười của Koyomi.

❀ 3 ❀

Thời gian vùn vụt trôi qua, Hideo đã sắp bảy tuổi, càng lớn càng tuấn tú và giống Iwashima. Những đứa con ra đời vẫn không hề giảm bớt tính hiếu sát của cha nó. Cứ cách một khoảng thời gian, trên tường nhà lại có thêm cái đầu người mới. Người qua kẻ lại ai thấy cũng khiếp sợ, nhưng vì trí tò mò cố hữu, nên thường kéo nhau đến xem bức tường như một “kỳ quan”.

Tuy nhiên cũng có người tinh ý phát hiện ra, từ sau tiệc trăm ngày, không ai còn nhìn thấy Koyomi - mẹ của Hideo nữa.

Nô bộc trong nhà Iwashima đều nhớ kỹ một mệnh lệnh: tuyệt đối không được bén mảng tới hậu viện, bằng không lập tức chém đầu.

Nhưng vẫn có gã nô bộc gan lì lên tới gần hậu viện nghe ngóng, ngay hôm sau liền bị Iwashima lột da sống. Từ đó trở đi, khu hậu viện giống như một Iwashima thứ hai, vừa nhắc tới đã khiến mọi người tái mặt.

Không ai biết bên trong khoá nhốt thứ gì.

Nhưng sợ thì sợ, trong phủ võ sĩ vẫn xì xầm đồn đại, trước khi chết, người nô bộc bị lột da không ngừng làm nhảm: “Ma, ma...” Và cứ tới đêm khuya ngày đầu tháng và cuối tháng, bầu trời không trăng, trong hậu viện lại vọng ra những tiếng “thịch... thịch...” kỳ quái, giống như có ai đang đi lại, bước chân rất nặng nề.

Một hôm, Hideo ra phố chơi trong vòng vây kín mít của rất nhiều nô bộc. Ngẫu nhiên gặp một thầy âm dương vấn du bốn phương, vừa nhìn thấy Hideo, ông ta đã chỉ vào nốt ruồi trên cổ cậu bé nói:

“Người có nốt ruồi này mang theo oán niệm và ký ức của kiếp trước, không biết là ai mà gây ra sát nghiệp nặng nề đến thế?”

Tuy thầy âm dương ở Nhật Bản rất được trọng vọng, nhưng đám nô bộc vẫn bắt lấy ông ta đánh cho một trận thậm tệ.

Thầy âm dương thì không được gây thù kết oán với người bình thường. Sau khi lau sạch máu me, ông ta dò hỏi được đứa trẻ là con trai của Iwashima “Trảm vạn người”, liền hỏi han tìm tới tận phủ của ông ta. Khi nhìn thấy hàng dãy đầu người quắt queo treo lủng lẳng trên tường, thầy âm dương liền bật cười vang: “Ha ha! Quả báo sắp tới rồi!” Nói xong, ung dung bỏ đi.

Sự việc nhanh chóng đến tai Iwashima, ông ta chau mày, cầm thanh kiếm katana trong tay, lẩm nhẩm tính toán: “Còn một tháng nữa là đến sinh nhật của Hideo, còn một tháng nữa!”

Nhưng quả báo mãi chưa thấy đến như lời thầy âm dương dự báo, phủ võ sĩ sóng yên gió lặng thêm một tháng nữa, sinh nhật bảy tuổi của Hideo đã tới.

❀ 4 ❀

Yến tiệc hết sức linh đình. Trong tiệc, Hideo cầm kiếm múa một bài, rồi chém chết một người nô bộc như sự tuyên bố trưởng thành, toàn bộ yến tiệc tưng bừng hoan hỉ. Mọi người lũ lượt chúc mừng Hideo có một người con trai tuổi nhỏ tài cao.

Hôm đó, Iwashima uống rất nhiều, khi về phòng nghỉ đã là nửa đêm. Mọi người ai cũng ngủ say sưa, nhưng Iwashima vẫn tỉnh táo, cầm thanh kiếm võ sĩ lên, kéo từ gầm giường ra một cái bao, âm thầm đi tới trước cổng hậu viện, móc ra một chùm chìa khoá.

Trong sân, lại vang ra những tiếng “thịch... thịch...” Iwashima nhếch mép cười, trong mắt lóe lên một tia hung ác. Ông ta mở khoá, chầm chậm gõ sợi xích gì sét quấn quanh cửa.

“Két...” Cánh cửa bị đẩy mở. Trong sân hậu viện rợp bóng cây, có một người đang chậm chạp bước xung quanh một gốc đại thụ. Cứ đi mấy bước, bóng người lại vung chiếc dùi gỗ trong tay gõ vào thân cây.

Chân hắn bị cùm khoá nặng trịch, áo quần rách nát gần như không che nổi cơ thể da bọc xương, từ xa nhìn lại, chẳng khác gì một bộ xương biết đi đang lòng vòng dưới ánh trăng trắng bệch.

“Đại nhân, xác người và da người hôm nay đâu?” Bộ xương lắng tai nghe rồi ngẩng đầu “nhìn” sang Iwashima. Đằng sau bộ tóc dài rối bù dính bết là hai hốc mắt đen ngòm không còn ánh sáng. “Một lần cuối cùng này nữa thôi, con trai đại nhân sẽ biến thành người...

Koyomi, Koyomi vẫn khoẻ chứ?”

“Tất nhiên là khoẻ.” Iwashima lạnh lùng đáp, tiện tay ném cái bao xuống trước mặt con người da xương đó.

Từ trong bao lăn ra một người đàn bà béo tròn nhưng bẩn thỉu cáu ghét, cơ thể trần truồng sặc mùi phân và nước tiểu. Vừa nhìn thấy bộ xương, người đàn bà há miệng định hét lên, nhưng không thể phát ra thành tiếng. Trong cái miệng há hốc không còn thấy lưỡi, và trên cổ có một vết thương ở ngay thanh đới. Hai tay hai chân bà ta mềm nhũn không thể cử động, gân tay gân chân đã đứt từ lâu.

Bộ xương sờ vào người đàn bà béo tròn, hỏi: “Đại nhân, lần này là sống à?”

❀ 5 ❀

“Tạm thời không tìm ra người, đành phải dùng tạm con lợn người nuôi trong nhà vậy.” Iwashima rút dao ra khỏi bao.

Con người da bọc xương kia lần sờ tỉ mẩn trên cơ thể người đàn bà với bàn tay run rẩy, rồi nói: “Đại nhân, thời gian không còn nhiều nữa, động thủ thôi!”

“Không, lần này ta muốn người động thủ.” Iwashima ném tới một con dao sắc lẹm. Con dao cắm phập vào bụng người đàn bà. Bà ta ú ớ một tiếng rồi nằm bất động. Vết thương không thấy máu chảy, chỉ thấy mỡ úa vàng quạch.

Bộ xương biết đi do dự một lát, lần theo âm thanh mò được con dao nhổ ra, rồi lại sờ lên trán người đàn bà. Mũi dao bắt đầu khía một đường trên trán.

“Đại nhân, giờ tôi thế này, liệu Koyomi có còn yêu tôi không?” Bộ xương vừa lóc da người đàn bà vừa hỏi.

Dưới ánh trăng, trong khoảng sân loang lổ bóng đại thụ, một người đàn ông mù gây khô như một bộ xương biết đi đang cẩn trọng lóc da một người đàn bà đã bị cắt lưỡi, cắt gân tay gân chân, béo tròn như một con lợn, thật là một cảnh tượng ghê sợ khác nào địa ngục!

Iwashima lẳng lặng tiến lại gần, thanh kiếm đã rút ra một nửa:

“Kenji, làm xong việc hôm nay, ta sẽ cho người tắm rửa tử tế, nghỉ ngơi dưỡng sức một thời gian. Vả lại, ngươi là thợ đẽo người có tiếng, tự đẽo lấy đôi mắt bỏ vào trong hốc mắt, sẽ lại sáng mắt như xưa thôi.

“Đại nhân nói phải.” Kenji càng lóc da cẩn thận hơn. Mỡ rỉ ra theo từng nhát cắt, chảy nhầy nhụa xuống cỏ như sáp nến. Hơn nữa canh giờ sau, một tấm da người hoàn chỉnh bóng mỡ đã nằm thông thướt trên tay Kenji. Dưới đất chỉ còn một cơ thể máu thịt nát bấy.

“Bắt đầu đi.” Iwashima xoay lưng lại. Tuy đã chứng kiến cảnh tượng này rất nhiều lần, nhưng ông ta vẫn không dám nhìn thêm.

Kenji chật vật kéo cái thân xác tơi tả đến bên một khúc gỗ đã để sẵn. Rồi nghiến răng, hắn cầm chuỳ gỗ đập mạnh xuống thân xác người đàn bà. Từ trong hốc mắt trống rỗng của Iwashima ứa ra hai hàng lệ.

Sau đó, hắn bôi máu thịt của người đàn bà lên khúc gỗ, rồi rút ra một con dao khắc, thành thục chạm đẽo.

Cây cối trong sân bỗng rung lắc, vặn vẹo như một bầy người tóc tai rũ rượi đang than khóc...

“Đại nhân, tượng sắp xong rồi.” Kenji cầm tấm da người phủ lên pho tượng, vóc dáng, mặt mũi trông giống hệt Hideo. “Đại nhân nhớ treo đầu người lên tường cho quạ rỉa, mang sát khí đi. Còn nữa...”

Iwashima lạnh lùng ngắt lời: “Những lời này ngươi đã lặp đi lặp lại suốt bảy năm rồi, hẳn đây sẽ là lần cuối cùng ta nghe thấy.”

“Hẳn rồi, vì đây là lần cuối cùng. Ngài sẽ thả tôi ra và cho tôi gặp Koyomi, đúng không?” Kenji thấp thỏm hỏi. “Phải!” Thanh kiếm trong tay Iwashima vung lên như ánh chớp. Cái đầu rơi xuống đất, máu phun thành vòi.

Thân thể của Kenji đổ vật về phía thân thể nát nhừ của người đàn bà, hai cánh tay co quắp ôm cứng lấy bà ta, cùng lăn về phía pho tượng gỗ. Hai dòng máu trộn lẫn vào nhau, thấm vào chân tượng.

Lại một nhát kiếm nữa, Iwashima xách cái đầu người không còn da lên: “Ta đã giữ đúng lời hứa, người và Koyomi sẽ vĩnh viễn ở bên nhau!”

Cổng đóng lại, trong sân gió âm gào thét, đầu Kenji lăn lóc trong cỏ dại, bỗng mấp máy miệng thều thào: “Koyomi, đợi anh!”

Cái xác không đầu của Kenji bắt đầu nhúc nhích, hai cánh tay gầy quắt như củi khô lần sờ trên cỏ, bò từng chút một tới chỗ cái đầu.

❀ 6 ❀

Iwashima đẩy mở cửa phòng của Hideo, cậu bé đang nằm ngủ trên chiếu tatami. Trong tay Iwashima là pho tượng gỗ mà Kenji vừa chạm đẽo xong, bộ mặt đằng đằng sát khí đã dịu lại đôi chút: “Hideo, thay da của con lên tượng gỗ, con sẽ trở thành người thực, từ giờ về sau, chúng ta không còn cần đến thợ đẽo người nữa.”

Hắn thở dài: “Họ cứ nghĩ ta giết chết những kẻ tung tin đồn là để trút giận, kỳ thực, đó chỉ là cái cớ cho ta giết người mà thôi. Nếu ta không bắt Koyomi, vợ hắn, thì tay thợ đẽo người kia đâu có chịu dùng chiêu thổi hồn vào gỗ để chế tạo cho ta một đứa con trai.”

Iwashima lắc đầu, đặt hai bàn tay lên đỉnh đầu Hideo rồi giật mạnh sang hai bên. Một tấm da người hoàn chỉnh rơi xuống, bên trong Cơ thể của Hideo là bức tượng gỗ.

Iwashima phủ bộ da của Hideo lên trên pho tượng mới tạc, vuốt mồ hôi trên trán, thở dốc: “Sắp sáu mươi rồi, ta cần có người thừa kế”. Ông ta nhìn về phía Hideo, trong mắt lộ ra ánh nhìn trìu mến.

“Cha!” Hideo ngẩng đầu gọi.

Vẫn là cậu con trai anh tuấn ấy. Iwashima thở phào yên tâm. Sau bảy năm đều đặn thay da, cuối cùng thì tượng gỗ đã biến thành người thật!

“Cha!” Hideo lặp lại tiếng gọi đơn điệu. Iwashima bỗng thấy bất thường, bèn mở to mắt nhìn kỹ Hideo dưới ánh trăng.

Đâu còn là Hideo nữa!

Khuôn mặt anh tuấn giờ đã trắng bệch, trên môi nứt ra một cái miệng thẳng đứng, mũi tẹt sát mặt, chóp mũi đó lừ, đôi mắt đỏ sẫm, hai tại mọc ra dài ngoẵng, dựng đứng trên đầu, mái tóc đen chốc đã trắng xóa như tuyết. Trước mắt ông ta rành rành là một bộ mặt thỏ!

Iwashima rú lên thất thanh, kinh hãi đến mất cả lý trí, vung kiếm lên chém thẳng xuống đầu Hideo.

“Phập!” Lưỡi kiếm chém ngập vào trong sọ, kẹt cứng bên trong không rút ra được, cứ giật một cái, mạt gỗ lại bắn ra rào rào. Hideo chẳng hề có cảm giác đau đớn, ngước cái đầu thỏ lên hỏi: “Cha, sao cha lại chém con?”

“Á!” Iwashima rú lên xé họng, vận hết sức bình sinh rút được lưỡi kiếm ra, rồi lại chém xuống thật lực.

Tiếng chí chát vang lên khắp nhà như chẻ củi...

Cuối cùng, Iwashima ngồi nhũn dưới đất, không tài nào nhấc nổi thanh kiếm lên nữa. Trợn trừng hai con mắt đỏ ngầu, ông ta liếc nhìn thi thể trên mặt đất.

Và chết sững.

Nằm vụn nát ở đó không phải là đống gỗ, mà là máu thịt hỗn độn, vẫn là Hideo.

Ông ta há hốc miệng, không thốt nổi một lời. Cứ ngồi chết trân như vậy hồi lâu, cuối cùng, ông ta sờ soạng cầm lấy thanh kiếm, đâm thẳng vào bụng, rạch ngang...

❀ 7 ❀

Trong hậu viện, Kenji đang tỉ mỉ chạm đẽo. Trong hốc mắt trũng sâu giờ đã có thêm một cặp nhãn cầu tinh anh. Mạt gỗ bay như mưa, một người đàn bà xinh đẹp dần dần hiện hình.

Bên cạnh ông ta là một thầy âm dương ăn mặc lôi thôi đang chăm chú gấp giấy. Đợi Kenji chạm đẽo xong người đàn bà, thầy âm dương liền dán người giấy đã gấp xong lên tượng gỗ, châm lửa.

“Phụt” một tiếng, ngọn lửa xanh lét bùng lên một chốc rồi tắt ngấm, một người đàn bà lõa thể xinh đẹp đứng dậy khỏi đám tàn tro.

“Đa tạ sư phụ!” Kenji và Koyomi cúi gập người trước thầy âm dương.

“Người có tình nên ở bên nhau.” Thầy âm dương mỉm cười rồi trèo qua tường bỏ đi.

Tin Iwashima “Trảm vạn người” tự tay chém chết con trai mình rồi mổ bụng tự sát nhanh chóng lan truyền khắp thành Edo, không ai hiểu được nguyên nhân tại sao, và đó đã trở thành sự kiện ầm ĩ một thời.

Và còn một chuyện lạ nữa là đúng lúc này, có một cặp vợ chồng xinh đẹp tìm tới Edo. Ngày ngày, anh chồng ngồi dưới gốc anh đào, tạc tượng tặng cho những người yêu nhau, cô vợ ngồi bên chồng, chốc chốc lại giúp chồng lau mồ hôi trên trán, mỉm cười âu yếm.

❀ 8 ❀

Tonomi đã đi một lúc rồi, nhưng Takahashi vẫn ngồi thẫn thờ trên giường, đắm chìm trong những tình tiết ma quái của câu chuyện. Đã sắp ba giờ rồi mà hai mắt vẫn chong chong. Takahashi bèn xỏ dép đẩy của định ra ngoài thì thấy hai cô y tá đứng đó không xa.

Trong hành lang trống trải, đèn sáng lờ mờ, phản chiếu trên những bức tường hành lang trắng toát. Hành lang dài hun hút không một bóng người, chỉ có Tonomi và một y tá khác đang thì thào với nhau.

“Tonomi, chị lại kể cho bệnh nhân nghe cái câu chuyện nốt ruồi trên cổ ấy à?”

“Đúng vậy, Anko. Tại tôi nhìn thấy trên cổ anh Takahashi có nốt ruồi.”

“Thế chị không sợ làm bệnh nhân phát khiếp à?”

Takahashi rón rén lại gần, thấy hai cô y tá đứng sau quầy trực ban nghịch điện thoại và tán gẫu. Nhưng quái lạ là bên cạnh họ còn có một người nữa, vừa nhìn đã khiến anh dựng tóc gáy.

Đó là một người phụ nữ mặc áo bệnh nhân, đứng giữa hai cô y tá, mái tóc xõa dài phủ kín mặt, đang khom lưng nhìn xuống màn hình điện thoại trong tay cô y tá.

Hai cô kia hình như không nhìn thấy người phụ nữ, vẫn tán chuyện như thường, còn đưa điện thoại cho nhau xem, những bàn tay xuyên qua cơ thể người phụ nữ như xuyên qua không khí.

“Tonomi, có phải là điều hoà hôm nay lạnh quá không nhỉ, lạnh hơn bình thường nhiều.” Cô y tá nhuộm tóc vàng so vai hỏi.

Ma!

Takahashi toàn thân lạnh toát, vội vã chạy ào về phòng bệnh, đóng sầm cửa lại, thở hồng hộc muốn đứt hơi. Bệnh viện này có ma, không thể ở được nữa. Anh vội kéo tủ quần áo định vơ đồ bỏ về, nhưng lại nhìn thấy một thằng bé sáu, bảy tuổi đang nằm ngủ trong đó.

Takahashi bật ngửa ra phía sau, ngã ngồi xuống sàn. “Cậu không thể chết được, cậu chết rồi sẽ biến thành ma như chúng tôi đấy.” Một giọng đàn ông trung niên vang lên sau lưng. Takahashi không dám quay đầu lại nhìn, hai chân nhũn ra như cọng mì. Nhìn vào mặt gương trên cánh cửa tủ, anh thấy một người đàn ông trung niên nằm trên giường bệnh của mình, đang từ từ ngồi dậy...

“Á!” Takahashi rú lên một tiếng kinh hoàng, ngồi bật dậy khỏi giường, khắp người đẫm mồ hôi lạnh.

“Anh Takahashi, anh sao thế?” Có người vỗ vai anh, là cô y tá tóc vàng.

Rèm cửa của phòng bệnh đã kéo mở, ánh nắng tràn vào phòng rực rỡ khiến Takahashi loá mắt, một lúc sau mới từ từ nhìn thấy rõ.

Là một cơn ác mộng?

Takahashi lắc đầu, cười ngần ngại.

Cô y tá khẽ gật đầu: “Bác sĩ nói vết thương của anh không có gì đáng ngại, có thể xuất viện bất cứ lúc nào.” “Cảm ơn cô, Anko. Làm phiền cô quá.” Takahashi ngồi trên giường bệnh khó nhọc cúi gập người.

Sau khi cô y tá đi khỏi, Takahashi bắt đầu thu dọn đồ đạc. Khi mở ngăn tủ, anh vẫn nơm nớp sợ hãi, may sao bên trong chẳng có đứa bé nào. Đang sắp xếp đồ đạc, anh bỗng ngẩn người: cái cô y tá tóc vàng ấy sáng nay anh mới gặp lần đầu, sao anh lại biết cô ta, lại còn biết tên nữa.

Lẽ nào chuyện tối qua...

Chuông điện thoại vang lên, kéo Takahashi ra khỏi cơn sợ hãi, trở về với hiện thực. Phòng nhân sự của công ty gọi điện tới.

Lẽ nào vì việc này mà công ty muốn đuổi việc anh sao? Vậy cũng tốt, đỡ phải cả ngày sống trong thấp thỏm.

“Anh Takahashi, anh khỏe hơn chưa? Công ty thông báo, lễ hội Săn lá đỏ phải có mặt đúng giờ đấy nhé.”

Săn lá đỏ tức là vào rừng ngắm lá phong mùa thu. Giờ đã sang thu, rừng cây trùng điệp lá phong đỏ thẫm như máu. Theo truyền thuyết, lá phong đó là do máu tươi của nàng tiên cây phong nhuộm thành, nên khi ngắm lá không nên nhìn lâu, và chỉ nên đứng từ xa thưởng thức.

Ngày nay, tham gia lễ hội Săn lá đỏ còn có thêm một ý nghĩa bất thành văn, chứng tỏ công ty hài lòng với biểu hiện công tác của anh trong năm vừa qua, chí ít trước lễ hội Săn lá đỏ năm sau, anh sẽ không bị sa thải.

Đối với Takahashi, có thể coi đây là tin tốt lành duy nhất trong cuộc đời đen đủi của anh, cũng khiến anh tạm quên đi cơn ác mộng tối qua.

Thu dọn đồ đạc xong, bắt taxi về nhà, khi đi ngang qua siêu thị, Takahashi mới nhớ ra trong nhà đã chẳng còn gì để ăn nữa.

❀ 10 ❀

Chắc chỉ có đàn ông độc thân và vô công rồi nghề mới đi lượn siêu thị. Takahashi tự giễu mình khi nhìn những bà nội trợ thong thả đẩy xe hàng đi mua sắm.

Khi vòng qua một giá để hàng, bất chợt, anh trông thấy một người phụ nữ đang khóc.

“Xin hỏi, cô có cần giúp gì không?” Tuy Takahashi là kẻ bất hạnh chán đời, nhưng lại khá tốt bụng.

Người phụ nữ vẫn gục đầu khóc nức nở, tóc dài rũ rượi che kín mặt. Nhưng Takahashi cảm thấy chị ta trông rất quen, trong lòng anh bất giác gợn lên một cảm giác khó chịu.

“Con trai tôi không thích ăn đồ tôi nấu.” Chị ta nấc nghẹn. “Sau khi lớn lên, nó không thích ăn cá mực viên nữa, trong khi hồi bé nó rất thích. Anh có thích ăn không?”

Takahashi khẽ chau mày, anh chẳng ăn cá mực viên bao giờ, nhưng thấy chị ta khóc lóc thảm thiết quá thì cũng đáp lại: “Tôi thích chứ, mực viên là món tôi thích ăn nhất đấy.”

“Thế thì anh hứa với tôi hôm nay phải ăn đấy nhé.” Nói rồi chị ta bỏ một túi mực viên vào xe hàng của anh.

Lúc thanh toán, Takahashi vốn định bỏ lại túi mực viên, nhưng bỗng thấy xót xa. Có những người còn cha còn mẹ sao lại không biết trân trọng tình mẫu tử kia chứ!

“Anh ơi, anh ơi!” Một thằng nhóc từ đầu chạy lại kéo cánh tay anh, nhét mấy cây kẹo mút vào trong tay anh. “Tặng cho anh này!”

Nói xong chạy biến.

Hôm nay là ngày gì thế nhỉ? Trên đường về, Takahashi ngậm cây kẹo mút vốn chả bao giờ anh cầm đến mà dở khóc dở cười.

Ánh đèn flash lóe lên. Takahashi sững lại, loáng thoáng nhìn thấy ở góc phố có người hạ máy ảnh xuống rồi bỏ đi luôn.

“Một ngày khó hiểu”. Takahashi lẩm bẩm.

Mùi thơm của mực viên toả ra từ nhà bếp, Takahashi hít một hơi thật sâu. Thực ra cũng không đến nỗi! Hồi nhỏ anh khá là thích ăn.

❀ 11 ❀

Có lẽ do biết tin được tham gia ngày hội Săn lá đỏ, áp lực về kinh tế tan biến, lại có động lực làm việc, nên công việc mấy ngày nay rất thuận lợi, được cấp trên khen ngợi, tâm trạng Takahashi cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Xuống khỏi xe bus của công ty, bước vào rừng phong ngoại ô, các đồng nghiệp ríu rít chụp ảnh một hồi rồi bắt đầu chuẩn bị tiệc dã ngoại ở ven hồ.

Takahashi mắc chứng sợ nước nghiêm trọng, không thể khắc phục được chướng ngại tâm lý, nên đành phải đúng thật xa nhìn.

“Này anh bạn trẻ, có thể giúp tôi mang cần câu cá và xô nước ra bờ hồ được không?” Một ông cụ không biết từ đầu bước tới bên cạnh anh, đội cái mũ lưỡi trai từ thập niên 80 sùm sụp nửa mặt, mặc cái áo sơ mi hoa hoè hoa sói. “Già rồi, tay chân kém quá.”

“Nhưng mà...” Takahashi do dự nhìn ra hồ nước. Ông cụ bỗng họ lên một tràng dữ dội.

Takahashi không từ chối nữa, xách xô nước và cần câu lên.

“Anh đúng là người tử tế, cháu nội tôi cũng lớn bằng anh đấy.”

Ông cụ lom khom theo sau, bắt đầu cà kê.

Mặt hồ gợn sóng lăn tăn, phản chiếu ánh nắng vàng lấp lánh.

Vừa trông thấy, Takahashi bỗng hoa mắt chóng mặt, đang định chạy đi ngay thì thấy đám đồng nghiệp vẫn đang bận rộn bày biện, cần câu cá và xô nước ở ngay bên cạnh chân, còn ông cụ đã biến đâu mất tiêu. Anh đã nhớ ra!

Người phụ nữ, đứa bé, ông lão.

Cơn ác mộng nửa thực nửa hư.

Con ma mà anh gặp trong bệnh viện.

Ý thức thình lình trỗi dậy khiến anh hoảng sợ tột cùng, vô thức lùi ra sau, chân bỗng hẫng một cái, ngã ùm xuống hồ nước.

Nước hồ tràn vào mũi, cơn ngạt thở khiến anh vô thức há miệng, nước liền ùng ục đổ vào, cơ thể hoàn toàn mất kiểm soát. Anh ra sức giãy giụa, trước mắt nước văng tung toé, lờ mờ nhìn thấy trong nước có mấy người đang bơi về phía anh.

Ông lão, người phụ nữ, đứa bé...

❀ 12 ❀

Cảnh tượng cực kỳ quen thuộc! Hình như đã từng nhìn thấy ở đâu rồi!

Takahashi dường như đã nhớ ra gì đó, đầu anh đau muốn vỡ, như có tia chớp vụt lóe, phá vỡ ký ức đã bị phong toả quá lâu. Một chuỗi hình ảnh liên hoàn chạy qua trước mắt.

Một ngôi nhà nhỏ, một chiếc taxi lau chùi sáng bóng, một người đàn ông trung niên đang chất đồ dùng cho bữa ăn dã ngoại vào trong cốp xe.

“Mẹ ơi, hôm nay con muốn ăn mực viên!” Một đứa bé từ trong nhà vui vẻ chạy ra. “Con chỉ ăn mực viên mẹ làm thôi, không phải mẹ làm thì con không ăn!”

“Takahashi, khi nào con lớn sẽ có vợ làm mực viên cho con.”

Người mẹ xách hộp đồ ăn từ trong nhà đi ra.

“Takahashi, đừng bướng bỉnh thế, anh cho kẹo mút này.” Lại thêm một cậu bé nữa chạy ra với mấy cây kẹo mút trong tay. “Cho em đấy.

Em thích ăn gì anh sẽ cho em hết.”

Takahashi cầm lấy cây kẹo mút: “Anh ơi, chúng mình đoán xem con cá đầu tiên ông nội câu trong hội Săn lá đỏ năm nay là cá trích hay là cá chép nhé.”

“Hai thằng cu kia, lại xách xô với cần câu cho ông nào!” Ông nội tay chống nạnh đứng trước cửa nhà gọi.

Đây không phải là một gia đình giàu sang, nhưng họ rất giàu có.

Cả nhà năm người vui vẻ cùng hát những khúc dân ca. Phong cảnh đầu thu đẹp tới say lòng, thật là một kỳ nghỉ vui vẻ.

“Bố đúng là nhân tài không gặp thời, chứ tay nghề lái xe của bố mà được huấn luyện viên khai quật, bố đã trở thành tay đua số một Nhật Bản lâu rồi!” Người bố vui vẻ khoe khoang.

Thình lình, trước mặt họ xuất hiện một chiếc xe BMW phóng bạt mạng, lạng lách như say rượu, đâm sầm vào chiếc taxi.

Tiếng va chạm chói tai. Cú va đập choáng váng. Cảm giác bay không trọng lượng. Mùi xăng sặc sụa. Nước ùa vào ồng ộc. Chiếc xe đã văng xuống hồ nước bên đường.

Takahashi được bố cố gắng hết sức đẩy ra qua khe cửa sổ, chới với bơi tới ven bờ.

Ký ức còn sót lại: cửa xe móp méo, nước ộc vào ồ ạt, bong bóng sủi ra từ mũi ông nội, bố, mẹ, anh trai nhuộm màu đỏ máu.

“Takahashi, hãy tìm một cô vợ biết làm mực viên. “Takahashi, nhớ ăn kẹo mút nhé.” [yeukindlevietnam]

“Takahashi, ông không đưa cháu đi câu cá được nữa!” Chiếc BMW đã bỏ đi, mặt đường trống trơn, gió thổi ù ù, và một thằng bé Takahashi ngây độn.

“Á!” Takahashi rú lên xé họng, giơ tay ôm chặt lấy đầu, điên cuồng đuổi theo chiếc BMW đang bỏ chạy. Ngã sấp, bò dậy, lại ngã sấp, lại bò dậy.

Đầu gối trầy trụa, bàn tay trầy xước, mũi giập nát, cuối cùng, ngất lịm.

Khi một người phải chịu đựng cú sốc quá dữ dội, bộ não sẽ khởi động cơ chế tự vệ, chủ động phong tỏa đoạn ký ức ấy...

Hoá ra, anh biết bơi; hoá ra, anh thích ăn mực viên; hoá ra, anh trai cho anh kẹo mút; hoá ra, anh đã hoàn tất tâm nguyện của bố.

Bố đâu? Takahashi nằm sấp bên bờ hồ. Các đồng nghiệp không ai nhận ra anh ngã xuống nước, nhưng anh không hề cảm thấy cô đơn.

“Takahashi, bố con đã hoàn thành tâm nguyện, chúng ta cũng vậy, chúng ta phải đi đây! Con hãy chăm sóc bản thân cho tốt! Đừng tự sát nữa. Ngày nào chúng ta cũng phải trông chừng con, vất vả lắm.” Là giọng của mẹ anh. Ánh nắng rực rỡ, mây trời lộng lẫy bảy màu với rìa mép viền vàng lấp lánh, đang từ từ dịch về phía tây.

“Ngày hội Săn lá đỏ hôm nay, chủ tịch hội đồng quản trị không tham gia, tôi thay mặt ông ấy xin lỗi mọi người.” Tổng giám đốc bước xuống khỏi xe, cúi rạp người. “Con gái của chủ tịch hội đồng quản trị gặp tai nạn giao thông, đã thiệt mạng...”

❀ 13 ❀

Trong rừng phong, một nam một nữ trốn sau gốc cây. Cô gái:

“Bóng của quỷ súc chỉ bắt được những thứ này thôi, nhưng không thể nhận biết được”.

“Hùm!”

“Làm thế nào đây?”

Anh chàng ngẩng đầu nhìn lá phong: “Lá đỏ đầu thu đẹp thật. Đôi khi, linh hồn cũng rất đẹp.”

Cô gái: “Về thôi!”

Chẳng ai chú ý tới hai người này, cũng chẳng có ai nhận ra Takahashi đang đứng bên bờ hồ, đờ đẫn ngửa mặt nhìn bầu trời.

“Ồ? Anh Takahashi, anh cũng ở đây à?”

“Tonomi, sao khéo thế. Cô cũng đi ngắm lá đỏ à?”

“Vâng. Bệnh viện cũng tổ chức đi Săn lá đỏ, tôi không thích chỗ đông người nên một mình đi dạo đến đây.”

Mặt Tonomi đỏ hồng giống như ráng mây chiều.

DẪN

Tiến >>


Nguồn: TVE 4U
Được bạn: Mot Sach đưa lên
vào ngày: 18 tháng 11 năm 2024