Hoa mai ngoài cửa sổ đang nở rộ, mùa xuân màu trắng ngần cũng đang tỏa hương dịu dàng. Quỳnh Dạ tự mình mở cửa, ngón tay nhỏ trắng trẻo sạch sẽ cố với lấy một bông hoa mai trắng đậu ngay gần đó.
“Điện hạ, cẩn thận kẻo ngã.” – Vị thái giám già mang theo điểm tâm buổi sáng vào cho tam công chúa.
“Hôm nay cháu có thể ra ngoài chơi không?”
Khuôn mặt nhỏ cùng đôi mắt cong như cánh hoa mai hé nở. Nàng rõ ràng rất háo hức vì những cánh hoa đang nở rơi vào lòng bàn tay của mình. Vị công chúa thứ ba của vua đương triều mang vẻ thanh thuần giản dị, cảm giác thanh sạch như một vị tiểu thư con nhà gia giáo vậy. Quỳnh Dạ là một công chúa điện hạ nhưng nàng cùng mẹ sống ở một cung điện nhỏ không nhiều người hầu, mọi người đều thân thuộc nhau như người nhà mà không hề phân biệt chủ tớ. Thái giám Lý đã chăm sóc nàng từ khi mới lọt lòng, người hầu đáng tuổi chú bác này luôn được Quỳnh Dạ bám theo để đi chơi khắp nơi.
“Chà… hoa mai đã nở rồi sao? Đúng là hoa mai của ngài rồi. Điện hạ của chúng ta phải ra ngoài chơi chứ.”
Quỳnh Dạ vui vẻ dùng ngón tay múp múp trắng xinh của mình nhón lấy một chiếc bánh rồi nhét vội vào miệng nhỏ, phủi phủi vào áo lụa màu xanh lam nhạt rồi kéo thái giám Lý cùng ra ngoài.
Để đảm bảo an toàn, Quỳnh Dạ được ông ấy trùm lên đầu một chiếc mũ, dây quai là chuỗi ngọc trắng. Ít nhất như vậy cũng để người khác không dám khi dễ Quỳnh Dạ dù không hề biết thân phận và địa vị của nàng.
Cung điện rộng lớn vẫn có những nơi giáp ranh với những khu dân nghèo, nghĩa là có ít người qua lại. Nhưng chỗ này có cả một hàng những cây mai trắng nở rộ. Tiểu công chúa mới mười ba tuổi, bộ dạng thông minh lanh lợi rất vui khi được đi ngắm hoa mai nở.
Huỵch!
Ôi, tiểu công chúa của chúng ta bị ngã rồi! Bé con mặc bộ quần áo lụa mà xanh sạch sẽ vậy mà lại bị ngã dúi dụi, vạt áo lấm đầy đất bẩn. Quỳnh Dạ ngẩng đầu nhìn người kia, cái người đã va phải mình này vẻ mặt hớt hải như muốn chạy trốn vậy. Hắn quay sau nhìn đám quan quân đang đuổi tới, nhíu mày một chút rồi quyết định nâng nàng dậy như một lời xin lỗi. Chí ý người này vẫn còn chút tử tế, có lẽ không phải là người xấu đâu nhỉ?
“Ngươi thật là! Mau tránh ra!” – Thái giám Lý vội vàng kéo Quỳnh Dạ lại gần tránh xa cái người nhếch nhác kia.
Hắn thất thần một chút nhìn nàng. Đứa nhỏ này chỉ ít tuổi nhưng bộ dạng thật xinh đẹp như vậy. Nhưng với một kẻ nghèo rớt xuất thân thường dân còn chẳng có lấy một ngày ăn vận sạch đẹp, thì Quỳnh Dạ trước mặt hắn đây, chính là người đẹp nhất hắn từng thấy.
Nhưng cũng chính vì vậy mà quan quân đã đuổi tới nơi rồi. Hắn vội vã buông tay áo của nàng ra, cố sức chạy thoát nhưng không được. Một gậy giáng xuống lưng đau điếng làm hắn ngã xuống. Trong tay vẫn nắm chặt một thứ gì đó không chịu thả ra, gân tay của một thiếu niên cũng gồng cả lên, gắng sức mà giữ cho được.
“Đồ ăn cắp này! Mày còn dám chạy nữa sao?!” – Đám quan quân cao lớn lực lưỡng vây lấy hắn, liên tục giáng xuống từng gậy lớn cùng lời sỉ vả.
Thái giám Lý vội ôm lấy tiểu công chúa tránh qua một bên, cố che mắt người khỏi hình ảnh đáng sợ này. Quỳnh Dạ nắm lấy tay áo ông ấy, nghé mắt nhìn qua. Bàn tay hắn có chút lấm lem bẩn thỉu nhưng thật sự cứng rắn và kiên cường. Cái gói giấy trong tay hắn cuối cùng cũng bị rơi ra, bên trong toàn là thuốc vương đầy trên nền đất.
“Không được!” – Người kia thay vì đứng dậy và chống trả lại gào lên và cố gắng lấy lại đống thuốc. Móng tay cào xuống mặt đất, vừa bẩn lại vừa đau.
Quỳnh Dạ ngước mắt nhìn ông ấy, giật giật tay áo muốn ông giúp người kia một chút. Hắn chắc không phải là người xấu đâu, tiểu công chúa nghĩ chắc chắn là như vậy.
Ông ấy liền thở dài một tiếng. Người già cả như lão thật không biết phải làm thế nào mới chiều được vị công chúa nhỏ này nữa. Thái giám Lý kéo tên thị lang ra một chỗ, nói nhỏ với người đó một chút rồi cuối cùng bọn họ cũng chịu rời đi.
Quỳnh Dạ đứng trước mặt hắn, bàn tay nhỏ bé sạch sẽ của nàng đưa tới trước mặt hắn. Đôi mắt đẹp như cánh hoa mai đang nở rộ, khẽ khàng đậu xuống như tinh linh nhỏ đang reo xuống mùa xuân. Mùa xuân mà một kẻ nghèo khổ như hắn chưa từng thấy.
Lần đầu tiên hắn gặp nàng, cánh hoa mai trắng nở rợp trời. Tưởng như chỉ một cơn gió nhẹ thôi cũng gieo xuống được những cánh hoa trắng ngần mỏng manh thơm ngát. Tựa như Quỳnh Dạ, tựa như nàng nhẹ nhàng rơi xuống số mệnh của hắn.
“Trời ơi, vòng của ngài đâu rồi?” – Thái giám vội kéo tiểu công chúa đi, phủi phủi đất bẩn trên nàng phục của nàng rồi cứ hỏi mãi về cái vòng ngọc trên tay.
Hắn ngẩng đầu nhìn, giống như nhìn những cánh hoa mai trắng bay mất vậy.
—
Quỳnh Dạ ngồi ở cây cầu gỗ nhỏ dẫn ra đình viện giữa hồ, hai chân vắt vẻ đu đưa. Mùa hè có nắng nhẹ, lấp lánh như là sao giữa ban ngày vậy.
Nàng ngửa đầu lên, nheo nheo mắt thì đột nhiên như có đám mây nào vừa ghé qua mà che mất ánh mặt trời vậy.
“Muội ngồi đây làm gì? Không sợ nắng rồi ốm hả?”
Ngày hoa mai năm đó, hắn đã chọn tìm nàng rồi ở cùng Quỳnh Dạ cho tới tận bây giờ. Tiểu công chúa của chúng ta giờ đã mười bảy tuổi, không phải là cái tuổi đẹp đẽ nhất của thời niên thiếu rồi sao? Hắn cũng ở cái tuổi ấy vào ngày đó, một thiếu niên mười bảy tuổi phải làm mọi cách để cứu mẹ mình.
Những gói thuốc cuối cùng hắn đã phải ăn cắp, gói thuốc mà hắn đã phải chịu đòn để lấy lại. Cuối cùng người mẹ ốm yếu lại chẳng thể sống được bao lâu, đành phải ra đi trước khi mùa hoa mai năm đó tàn. Quỳnh Dạ khi ấy đã đưa cho hắn một nhành mai, nói rằng hãy trồng cho bà một cây mai trắng. Người thuần khiết sẽ gửi lại những điều thuần khiết nhất. Mẹ hắn rồi sẽ ở lại thế gian này cùng Lâm Tử Dực mà thôi.
Hắn thực sự muốn chờ tới ngày, có thể đem một nhành mai trắng tặng cho nàng.
Quỳnh Dạ nhìn bàn tay to lớn của hắn đang che trên đầu mình, vui vẻ đung đưa chân khua nước mát lạnh dưới hồ.
“Huynh vừa mới được thăng chức phải không?”
Dù chỉ là một cận vệ trong hoàng cung nhưng khi nào hắn ở cùng với nàng, bọn họ sẽ xưng hô thân thiết như vậy. Thái giám Lý đã già quá rồi, ông liền để cho Lâm Tử Dực đưa tiểu công chúa đi chơi khắp nơi. Người trong cung ai cũng biết Hoàng hậu Âu không được hoàng thượng quá sủng ái, tam công chúa cũng theo đó mà không được vua cha quan tâm. Bọn họ đã cùng nhau sống của cung điện neo người này nhiều năm rồi. Chuyện công chúa tử kết bằng hữu với ai, phe phái của ai có lẽ cũng không phải là điều đáng quan ngại nữa rồi.
“Phải. Ta mới lên chức đội trưởng rồi.” – Hắn vẫn dùng cả hai bàn tay mà che nắng cho nàng, giống như không muốn dù chỉ một tia nắng thôi chạm vào người vị công chúa của mình.
Quỳnh Dạ bật cười. Dù hoa mai đã tàn từ lâu nhưng chỉ cần nàng cười lên, cánh mai trắng sẽ nở rộ trên khóe mắt. Nàng đứng dậy, vội vàng kéo Lâm Tử Dực vào trong đình viện giữa hồ cho khỏi nắng. Mùa hè tới rồi, màu hồng phấn trắng của hoa sen choán cả một góc hồ. Ở quanh Quỳnh Dạ dường như chỉ toàn là thứ thanh sạch đẹp đẽ như vậy.
“Huynh lên chức đội trưởng vậy có phải nên có quà cho muội không?” – Nàng dù đã mười bảy tuổi rồi vậy nhưng lúc nào cũng vui vẻ như đứa nhỏ vậy. Quỳnh Dạ chìa tay ra trước mặt hắn làm Tử Dực bật cười. Nụ cười của hắn nhìn sao cũng thực chiều chuộng.
“Tất nhiên rồi.” – Hắn liền đưa cho Quỳnh Dạ một gói kẹo mạch nha trong suốt như những viên bi nhỏ. Thời bây giờ trẻ con thường chơi mấy thứ đó lắm.
Nàng nhìn gói kẹo. khuôn mặt nhỏ nhỏ lại bí xị một chút. Tam công chúa mười bảy tuổi mà sao lại đáng yêu như vậy chứ? Một vị công chúa mà lại ỉu xìu chỉ vì gói kẹo mạch nha sao? Lâm Tử Dực thực không muốn nhìn cánh hoa mai úa tàn chút nào nên liền kéo Quỳnh Dạ ra phố. Lần này hắn thay thái giám Lý đeo cho nàng một chiếc mũ.
“Đi nào.”
Bàn tay của nàng so với một thiếu nữ hai mốt tuổi như hắn cảm giác thực nhỏ bé. Hắn nắm thật chặt, cứ như là chẳng muốn rời một chút xíu nào vậy.
Quỳnh Dạ nhìn hàng quán trong kinh thành, dường như đang có quá nhiều người Nhật Bản tới đây mở hàng quán kiếm sống. Nói chính xác thì giao thương của người Nhật đang tràn vào Trung Quốc quá nhiều. Hoàng hậu Âu đã nói với nàng nhiều lần rằng không thể nào để bọn họ có thể tiến vào đất nước mình như vậy được. Việc của họ chính tìm đường tới với Nga thì sẽ tốt hơn.
Tử Dực thấy nàng thất thần thì hua tay trước mặt Quỳnh Dạ.
“Muội nhìn gì vậy?”
Quỳnh Dạ vội giật mình nhìn sang, còn không nhận ra là bọn họ đang nắm tay thật chặt, chỉ đành lắc lắc đầu.
“Nhìn huynh mặc thế này đẹp quá.” – Y phục của đội trưởng thật oai phong, nhìn hắn còn ai nhớ đến thằng nhóc năm nào bị quan quân đuổi đánh chứ.
Lâm Tử Dực cười nhẹ, bọn họ đang đứng ngay dưới hàng cây mai trắng mà hai người đã gặp nhau lần đầu tiên. Ngày hôm đó vì hắn mà nàng bị vỡ chiếc vòng ngọc bích, hắn chẳng thể nào đền lại một chiếc đắt tiền thật đẹp. Nhưng Lâm Tử Dực đã dành dụm từ lâu, chỉ để có thể vào hàng trang sức lớn nhất tại kinh thành, mua một chiếc vòng ngọc tặng cho Quỳnh Dạ.
“Cái này làm quà cho muội.”
Chương 1
Tiến >>
Nguồn: TVE 4U
Được bạn: Mot Sach đưa lên
vào ngày: 4 tháng 4 năm 2024