- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9.
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
Giết người a, chạy mau!"
Diệp Linh Cẩm mới mơ màng tỉnh dậy, tiếng gào thét ở phía xa liền khiến cho nàng cảm thấy cực kỳ quỷ dị. Khoác áo, đi ra khỏi phòng mới phát hiện, đáng lẽ ra có không ít hạ nhân trong viện, giờ phút này lại không thấy một bóng người. Trên đất vương vãi, tán loạn đồ đạc, có thể thấy, người rời đi rất vội vàng.
"A......" Một tiếng hét thảm từ viện khác truyền đến.
Diệp Linh Cẩm rời khỏi viện. Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi để cho nàng mơ hồ cảm thấy, Diệp gia vốn cực kỳ giàu có, luôn hô phong hoán vũ ở Yên Thành, sợ là đã xảy ra chuyện gì rồi.
Tuy nói xuyên qua thời không, là người của hai thế giới, dưới tình huống này, nàng vẫn không nhịn được run rẩy. Dù sao, đây là lần đầu tiên thấy cảnh tượng máu me cùng thi thể ngổn ngang khắp nơi. Nàng kinh hoảng chạy về viện, muốn tìm chỗ trốn. Tuy viện của đại tiểu thư ngốc của Diệp gia luôn vắng vẻ, nhưng không có nghĩa là người khác sẽ không tìm được.
"Đừng...... Đừng tới đây!" Nàng nghe được giọng của Diệp Linh Đoạn, cũng chính là muội muội nàng, Diệp gia nhị tiểu thư, hơn nữa thanh âm ở rất gần.
Diệp Linh Cẩm núp ở trong núi giả, co lại thân thể. Nàng không phải là người lãnh huyết vô tình, nhưng dù xuyên qua trên người Diệp gia đại tiểu thư ngu ngốc không được coi trọng hơn một năm rồi, thật ra lại rất ít tiếp xúc cùng người Diệp gia. Vốn còn chưa có cái tình cảm gì, nói chi đến hiện tại, nàng đi ra ngoài chỉ có thể chịu chết. Nàng vừa vì Diệp gia nhị tiểu thư mà sầu não, vừa cầu nguyện nàng ấy đừng chạy tới nơi này.
Diệp Linh Đoạn, một thân bạch y đã sớm bẩn sắp không nhìn ra nguyên dạng, lăn một vòng lại chạy vào viện của Diệp Linh Cẩm, sau đó mấy hắc y nhân cầm kiếm xuất hiện. Hắc y nhân dần dần tiến tới gần, trong mắt tựa như mang vẻ giễu cợt nhìn Diệp Linh Đoạn bị bao vây, rồi từ từ cầm kiếm lên.
"Đinh......" Thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, chợt kiếm của hắn bị đánh bay ra.
Sau đó, một bạch y nam tử từ trên nóc nhà bay xuống, nhanh như chớp đánh tan mấy hắc y nhân bên cạnh Diệp Linh Đoạn, rồi ôm lấy Diệp Linh Đoạn.
Hắc y nhân dĩ nhiên không chịu từ bỏ, tiến lên mấy lần nhưng vẫn bị cản lại. Xem ra bạch y nam tử chỉ muốn cứu người, không muốn làm dây dưa vô nghĩa.
Cứ như vậy, Diệp Linh Cẩm núp ở trong núi giả nhìn bạch y nam tử đem Diệp Linh Đoạn rời khỏi.
Trong lòng hơi lạnh, thời điểm xem tiểu thuyết, ảo tưởng lúc chính mình gặp nguy hiểm sẽ có một bạch y nam tử hiện thân cứu nàng, nhưng thực tế thì rất tàn khốc. Nàng chỉ là Diệp gia đại tiểu thư ngu ngốc bị lãng quên, không ai nhớ tới nàng, không ai quan tâm an nguy của nàng.
Diệp Linh Cẩm tiếp tục núp ở trong núi giả, hoảng sợ nhìn đám hắc y nhân lục soát khắp nơi, sau đó rời khỏi viện.
Xem ra là vì tìm đồ gì đó mà thôi. Nhưng nàng nghĩ không ra, những tên hắc y nhân này nhìn qua chính là người giang hồ, mà một tiểu thương như Diệp gia thì có thứ gì hay khiến người giang hồ coi trọng?
Thanh âm dần dần nhỏ đi, nhưng Diệp Linh Cẩm sợ bọn họ đi rồi quay lại, vẫn không dám bước ra ngoài. Quả nhiên, có một người từ trong viện lướt qua, khinh công tựa hồ tốt vô cùng.
Rốt cuộc, Diệp Linh Cẩm chịu đựng qua cái đêm đen, dài đằng đẵng này, trời đã sáng. Bọn hắc y nhân dù ngông cuồng thế nào cũng không dám càn rỡ tàn sát bừa bãi ban ngày.
Nàng từ từ đi ra, nhìn một mớ hỗn độn trong viện của mình, lại đi tới những viện khác, không có một người nào sống. Thi thể ngổn ngang, vẻ mặt kinh khủng, Diệp Kế cũng chính là phụ thân của nàng, còn có kế mẫu nàng, cũng đều đã ngã xuống trong phòng.
Sợ hãi trong lòng lớn hơn bi thương, nàng lảo đảo chạy ra ngoài.
"A!" Nàng đụng phải một tử y nhân, chẳng lẽ hung thủ lại trở về rồi hả?
Chương 1
Tiến >>
Nguồn: TVE 4U
Được bạn: Mot Sach đưa lên
vào ngày: 6 tháng 4 năm 2024