- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64.
- Chương 65
- Chương 66.
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82.
- Chương 83.
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
- Chương 280
- Chương 281
- Chương 282
- Chương 283
Tiểu huynh đệ, xin dừng bước." Một lão nhân quần áo lam lũ rách rưới, toàn thân dơ bẩn ngăn cản ngay trước mặt Tiểu Khai: " Ta xem ngươi hai mắt vô thần, mặt đầy âm khí, ấn đường đen tối, lông mi ẩn sát khí, hiển nhiên sẽ lập tức có tai nạn phát sinh a."
" Thôi ông đi, đã ở thế kỷ hai mươi mốt rồi còn giở trò này." Vẻ mặt Tiểu Khai khinh thường: " Lão nhân, tôi xem khuôn mặt ông dơ bẩn, quần áo lam lũ, tay chân run rẩy, đầu trọc u ám, hiển nhiên là có đại nạn sắp tới rồi a!"
Đôi mắt lão nhân trợn tròn, phảng phất như bị hoảng sợ rất lớn, nửa ngày mới tỉnh lại: " Tiểu tử ngươi quả nhiên lợi hại, cư nhiên có thể tính ra ta có đại nạn sắp tới, xem ra ta quả nhiên không tìm sai người."
" Bỏ đi, bỏ đi." Hai tay Tiểu Khai như đang xua đuổi ruồi bọ: " Đại gia ta còn phải đi làm ngay đây, mặc dù tôn kính người già là mỹ đức truyền thống của dân tộc Trung Hoa ta, nhưng nếu lão cứ giở trò này thì coi chừng ta động tới nắm tay nga."
" Hắc hắc, ta vẫn không tin đâu." Trên mặt lão nhân mặc dù có vẻ u ám, nhưng cặp mắt lại có vẻ sáng rực, đang đánh giá Tiểu Khai từ trên xuống dưới: " Tiểu huynh đệ a, lão nhân ta đã già rồi, không có ý đùa giỡn với ngươi, ngươi gọi là Nghiêm Tiểu Khai phải không? Năm nay ngươi được hai mươi mốt tuổi? Nếu ta tính không sai, hôm nay là ngày sinh nhật của ngươi đúng không?"
" Vậy cũng được sao." Tiểu Khai lắp bắp kinh hãi, hung hăng sấn tới: " Ngươi hay thật, hiển nhiên lại quan sát theo dõi ta thật lâu rồi sao? Vậy mà cũng biết hết? Rốt cuộc ngươi có âm mưu gì?"
" Không có âm mưu, không có âm mưu." Hai tay lão nhân xua loạn: " Tiểu huynh đệ, hôm nay ngươi có tai nạn sắp tới trước mắt, ta có thể giúp ngươi, chỉ nhìn xem ngươi có thành ý hay không thôi."
" Ngươi muốn thế nào?" Tiểu Khai hỏi không chút thành ý.
" Rất đơn giản." Lão nhân thần bí cười, tay phải rút ra vài quyển sách trong ngực, mở ra như mở quạt, Tiểu Khai lập tức nhìn ra trên bìa sách có một dòng chữ phồn thể: Cửu Âm Chân Kinh, Càn Khôn Đại Na Di, Hàng Long Thập Bát Chưởng, Tiểu Lý Phi Đao…
" Ta kháo." Tiểu Khai trợn trắng mắt: " Lão Đại, ta thật là sùng bái ngươi, cái trò này ta từng nhìn thấy qua nhiều lần rồi, làm ơn dùng trò mới hơn có được không?"
" Ta không phải đang đùa giỡn, đây đều là thật cả." Lão nhân nghiêm túc nhìn Tiểu Khai: " Ngươi có ý nghĩ sẽ bảo vệ hòa bình thế giới không? Chỉ cần đưa ta mười đồng tiền, tùy tiện mua một quyển, từ nay về sau bảo vệ hòa bình thế giới sẽ nhờ vào ngươi thôi."
" Không mua, chết cũng không mua." Tiểu Khai nhìn lão nhân, vẻ mặt khinh bỉ: " Một đồng tiền ta cũng không mua!"
" Tốt lắm." Lão nhân đã rõ ràng: " Ngươi không mua thì khẳng định sẽ không có gì tốt, đi đường sẽ đạp phân chó, rình coi người ta sẽ bị phát hiện, ngồi xe buýt cũng sẽ bị người ta vu oan sàm sỡ, như vậy cũng không hết, thời điểm ngươi đi làm…"
" Dừng lại, dừng lại." Tiểu Khai nổi giận: " Lão nhân, ta xem ngươi tuổi lớn không muốn đánh ngươi, ngươi đừng bức ta!"
" Hắc hắc, tốt lắm, tối nay chúng ta gặp lại." Lão nhân đại khái như sợ bị đánh, vội vàng bỏ chạy, tốc độ thật ra lại rất nhanh, phỏng chừng như Tiểu Khai có rượt theo cũng không đuổi kịp, khi chạy đã xa, lão nhân còn không bỏ cuộc, quay đầu hô to một tiếng: " Tiểu Khai, đi đường nhất định phải cẩn thận bị xe đụng a."
" Thật là xui xẻo tám đời, lại gặp phải một tên vô công rỗi nghề làm phiền." Tiểu Khai tức giận mắng to, cúi đầu đi về phía trước.
Tiểu Khai luôn luôn nghĩ mình thật không may mắn, hai mươi mốt tuổi, tốt nghiệp đại học, tìm công việc vô cùng khổ sở, không có tiền, không bạn gái, còn bị cấp trên chèn ép, những lý tưởng năm xưa khi còn đi học chỉ trong nửa năm đã hoàn toàn tiêu biến sạch sẽ. Vốn hôm nay cảm thấy đã đỡ hơn, tâm tình cũng không tệ, nào ngờ bị lão nhân đó hoàn toàn phá vỡ, lại bắt đầu cảm thấy buồn bực như trước.
Còn đang cúi đầu phiền não, chợt thấy dưới chân đột nhiên mềm nhũn " Phốc" không biết đạp trúng cái gì, vừa cúi đầu nhìn thấy thì hắn nhất thời " phi, phi" ói ra vài hơi, đôi giày mới của hắn đang đạp trúng một đống phân chó dưới đất, còn bốc lên một mùi hôi thối nồng nặc.
Tiểu Khai vô cùng buồn bực ngẩng đầu lên, chỉ thấy một cái đuôi chó đang khuất sau một cây tùng.
" Vậy mà cũng bị tên già kia nói đúng sao." Tiểu Khai không biết nên khóc hay nên cười, hắn sờ trên người suốt cả buổi cũng không tìm được cái gì để lau phân chó dưới đôi giày mới, bèn chạy nhanh đến bên gốc cây tùng phía trước.
Cây tùng cũng có rất nhiều lá rụng, ý của Tiểu Khai chỉ là muốn dùng vài chiếc lá lau đôi giày nhưng vừa đi vào thì chợt nghe tiếng rên rỉ rất nhỏ, thanh âm có vẻ nhu mị, Tiểu Khai nhất thời kinh hãi!
Loại thanh âm này bình thường hắn nghe được không ít, chỉ là vẫn còn chưa tiếp xúc thực tế mà thôi, không nghĩ tới hôm nay ở chỗ này lại có thể nghe được thanh âm như thế, hắn căn bản nghĩ cũng không dám nghĩ, chỉ biết ở sau lưng cây tùng đang diễn ra chuyện gì đó.
Đương nhiên đối với một nam nhân còn là xử nam( chưa tiếp xúc phụ nữ), cơ hội khó gặp như thế thì nhất định không thể bỏ qua.
Tiểu Khai đã quên đôi giày còn dính phân chó, vạch vài nhánh cây đưa mắt nhìn qua.
Ở một địa phương gần hai thước, đang có một nam một nữ đang trần truồng dây dưa cùng một chỗ, thân hình của nam nhân kia y như một con heo, đang hì hục trên mình một nữ nhân, trong miệng phát ra tiếng thở dốc trầm trọng. Nữ nhân đang nằm trên mặt đất, dưới thân có trải một tấm vải trắng, eo nhỏ, quả nhiên nhìn rất đã mắt. Giờ phút này cô ta đang híp mắt lại, thỉnh thoảng lại rên lên vài tiếng làm người ta nghe được thì máu huyết cũng sôi lên.
Tiểu Khai dùng sức xoa đôi mắt, đưa đầu đến trước dò xét, gần đến như thế nên cơ hồ nhìn thấy được toàn bộ những bộ vị bí ẩn của nữ nhân, đã thu vào đáy mắt hắn toàn bộ.
Không chút nghi ngờ, hắn đã bị rung động thật lớn, bất tri bất giác hắn cảm thấy chính mình cũng có phản ứng. Đột nhiên trong lúc này nghe được nam nhân kia kêu " a" một tiếng trầm muộn, bỗng nhiên dừng lại, thân thể của nữ nhân đã không còn lắc lư đung đưa, sau đó chợt nghe nam nhân kia nói: " Di, sao lại hôi thối như vậy?"
" Phải a." Nữ nhân cũng nói: " Tôi cũng mới nghe được một mùi hôi thối."
Hai người này vừa nói ra, Tiểu Khai đã cảm thấy không đúng, cẩn thận suy nghĩ, di, thanh âm sao lại quen tai như thế? Hắn nghiêng đầu nhìn kỹ, nhất thời lại càng hoảng sợ! T.r.u.y.ệthegioitruyen.com
Nguyên lai người nam kia chính là sếp của hắn tên Cổ Chánh Kinh, mà nữ kia cũng là người quen, tại công ty được gọi là bông hoa quản lý trợ lý Tần Trăn. Sự phong lưu của Tần Trăn đã rất nổi danh, nghe nói hay quan hệ khắp công ty, nhưng bất quá trước mặt một người như Tiểu Khai, không có tương lai lại không có tướng mạo nên cô ta luôn biểu hiện vẻ nghiêm trang, cao ngạo và hình dáng ra vẻ cao quý. Trên thực tế khi bị Tiểu Khai giương mắt nhìn trộm được hết các bộ vị bí ẩn thì người luôn tỏ vẻ trinh khiết liệt nữ đã hoàn toàn lộ ra thần sắc hèn mọn.
Tần Trăn và Cổ Chánh Kinh vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tiểu Khai đang trợn mắt há hốc mồm nhìn họ cách đó không xa.
" Nghiêm Tiểu Khai!" Cổ Chánh Kinh lập tức rít gào đứng lên: " Ngươi ở chỗ này làm gì?"
" Ta…ta…" Tiểu Khai cả kinh, chuyện này không phải chuyện đùa, chỉ mới nói ra được hai tiếng thì gương mặt đã đỏ bừng, với cục diện trước mắt, căn bản là không còn gì có thể giải thích, hắn quay người lại, giống như một con thỏ nhanh chóng thoát ra khỏi cây tùng chạy trốn.
" Ngươi dừng lại cho ta!" Cổ Chánh Kinh ở phía sau giận dữ. Ngoài thanh âm của hắn, phảng phất còn nghe được Tần Trăn còn vang lên tiếng cười khinh miệt: " Tiểu xử nam.."
" Mẹ nó, tiểu xử nam thì làm sao?" Tiểu Khai vừa chạy vừa nghiến răng nghĩ: " Có là tiểu xử nam thì cũng sẽ làm cho ngươi chết lên chết xuống, không tin ngươi tới thử xem." Trong thân thể hắn có chút xao động, đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra hắn gặp phải trường hợp như thế, làm cho hắn vừa chạy vừa hoảng hốt, trong lúc này đột nhiên nghe một thanh âm cả kinh kêu lên: " Nha, mau tránh ra!"
" Chi…" Một tiếng rít thắng xe bén nhọn xuyên sát lỗ tai hắn, ngay sau đó hắn cảm thấy một trận đau nhức, bị một cỗ lực kháng cự đâm thẳng vào làm thân thể hắn liền bay ra ngoài!
" Ba!" Hai giây sau, thân thể Tiểu Khai mới giống như một đống bùn rơi trên mặt đất, hắn chỉ cảm thấy vùng mông đau đớn nóng bỏng, hắn hít sâu một hơi lãnh khí, thiếu chút nữa ứa nước mắt, vô số ý niệm rối loạn từ trong đầu thoát ra: " Nguy rồi…bị xe đụng rồi…xưng sườn gãy rồi…Nội tạng tổn hại…kinh mạch đứt hết…ta phải chết…ô ô ta không cam lòng a…"
" Uy, tiểu tử, còn ngồi trên mặt đất làm gì, còn không mau đứng lên!" Xe ngừng lại, nhưng phản ứng của chủ xe làm cho hắn không thể nghĩ ra: " Mau đứng lên, mau lên, đừng có lãng phí thời gian của lão tử, mẹ nó, lão tử phải đi chém người đây!"
Tiểu Khai trừng mắt nhìn chủ xe, người này đúng là người điển hình của xã hội đen, cách ăn mặc, kính râm, giày da, thân thể cao hơn một mét tám mươi lăm, đứng xa vài thước, Tiểu Khai còn phải ngửa đầu mới có thể nhìn được hắn. Người đàn ông mang kính râm còn rống lên một tiếng: " Còn không đứng lên!"
Đang lúc đó, Tiểu Khai cố gắng đứng lên, vỗ vỗ bụi bặm trên người, lau mồ hôi trên mặt, rờ lên cổ lên người, di, thật sự là kỳ quái, dường như không bị thương!
" Mau tránh ra!" Người đàn ông mang kính râm còn nói: " Lão tử phải đi chém người, còn không tránh ra lão tử chém ngươi bây giờ."
" Ta kháo..còn chưa từng nhìn thấy người kiêu ngạo như vậy." Tiểu Khai vừa tức giận nghĩ, vừa tránh sang một bên. Mắt nhìn tên kiêu ngạo đang ngang tàng mà đi, miệng còn phun ra một luồng khói thuốc, phun thẳng vào trong mặt Tiểu Khai.
Chương 1
Tiến >>
Nguồn: TVE 4U
Được bạn: Mot Sach đưa lên
vào ngày: 6 tháng 4 năm 2024