KẺ TẨY NÃO

camilla lackberg

patrik hedström #2
mẫn nhi dịch

Chương 1

Ngày mới bắt đầu đầy hứa hẹn. Cậu bé dậy sớm hơn những người còn lại trong nhà, cố gắng mặc quần áo lặng lẽ hết mức có thể, rồi lẻn ra ngoài sao cho không ai chú ý. Cậu mang theo mũ hiệp sĩ và thanh kiếm gỗ, vừa hớn hở vung vẩy thanh kiếm vừa chạy trăm mét từ nhà xuống đến cửa Khe Vua. Cậu dừng lại một lát và kinh ngạc nhìn vào cái khe hun hút giữa hai vách đá dựng đứng. Hai bên khe đá cách nhau khoảng hai mét và cao đến hơn chín mét vươn trên bầu trời vừa được mặt trời mùa hè chiếu sáng. Ba tảng đá lớn nêm chặt giữa khe, một cảnh tượng thật hùng vĩ. Nơi đây có sức hút đầy ma lực đối với một cậu bé sáu tuổi. Việc Khe Vua là vùng đất cấm thực ra càng làm cho nơi đây hấp dẫn hơn.

Cái tên này có nguồn gốc từ khi Vua Oscar Đệ Nhị đến thăm Fjällbacka hồi cuối thế kỷ mười chín, nhưng cậu bé không biết và cũng không quan tâm tới điều đó khi rón rén bước vào vùng tối, tay lăm lăm thanh kiếm sẵn sàng trong thế tấn công. Bố đã nói với cậu rằng những cảnh ở Rãnh Địa Ngục trong phim Ronja Rövardotter đã được quay bên trong Khe Vua. Khi xem phim một mình, cậu thấy ngứa ngáy trong bụng lúc nhìn tướng cướp Mattis phóng qua. Đôi khi cậu cũng chơi trò lục lâm ở đây, nhưng hôm nay cậu là một hiệp sĩ. Một Hiệp sĩ Bàn Tròn, như trong cuốn sách to có tô màu mà bà ngoại đã tặng dịp sinh nhật cậu.

Cậu đánh bạo cầm kiếm leo qua những tảng đá nằm trên nền đất và đã sẵn sàng tấn công con rồng phun lửa khổng lồ. Mặt trời giữa trưa hè cũng không thể rọi xuống đến đáy khe được, nên chỗ này vừa tối vừa lạnh. Đó là chỗ trú ẩn lý tưởng cho loài rồng. Rất nhanh thôi cậu sẽ khiến máu phun ra từ cổ họng nó, và sau con hấp hối kéo dài đầy đau đớn, nó sẽ phải gục chết dưới chân cậu.

Qua khóe mắt, cậu liếc thấy thứ gì đó khiến cậu phải chú ý. Cậu thoáng thấy một mảnh vải màu đỏ đằng sau một tảng đá, rồi tính tò mò thôi thúc cậu tiến lại gần hơn. Có thể là con rồng đang chờ đợi, có thể là kho báu được giấu ở đó. Cậu nhảy lên trên tảng đá và nhìn xuống phía bên kia. Trong thoáng chốc cậu gần như ngã ngửa ra, nhưng sau khi ngả nghiêng và vung tay loạn xạ cậu cũng lấy lại được thăng bằng. Sau này, cậu không thừa nhận rằng mình đã khiếp sợ, nhưng vào lúc đó, trong khoảnh khắc đó, cậu chưa bao giờ cảm thấy kinh hãi hơn thế suốt sáu năm cuộc đời mình. Một phụ nữ đang nằm đó chờ đợi cậu. Cô ta nằm ngửa, nhìn thẳng vào cậu với đôi mắt mở to. Trực giác mách bảo cậu phải chạy trốn trước khi cô ta bắt gặp cậu đang chơi ở đây mà không được phép. Có thể cô ta sẽ buộc cậu phải nói với cô ta nơi cậu sống và sau đó sẽ kéo cậu về nhà với bố mẹ. Họ sẽ rất tức giận, và họ chắc chắn sẽ hỏi: đã bao nhiêu lần bố mẹ dặn là con không được đi đến Khe Vua nếu không có người lớn đi cùng rồi?

Nhưng kỳ lạ thay người phụ nữ không hề nhúc nhích. Cô ta cũng không có mảnh vải nào che thân, và cậu bé thoáng ngượng ngùng khi thấy mình cứ đứng đó mà nhìn người phụ nữ trần truồng như vậy. Màu đỏ mà cậu nhìn thấy không phải là một mảnh vải, mà là thứ gì đó ướt át treo ngay bên cạnh cô ta, và cậu chẳng thấy quần áo của cô ta đâu cả. Buồn cười thật, cứ nằm đó trần truồng. Nhất là khi trời lạnh thế này.

Rồi cậu nghĩ đến một điều tưởng như không thể. Có thể người phụ nữ này đã chết! Cậu không thể nghĩ ra bất kỳ lời giải thích nào khác cho việc tại sao cô ta lại cứ nằm im như thế. Nhận ra điều đó, cậu nhảy khỏi tảng đá, và chầm chậm lùi dần về phía cửa khe. Sau khi đã cách người chết vài mét, cậu quay người lại và chạy thục mạng về nhà. Cậu không còn quan tâm liệu mình có bị mắng hay không nữa.

Mồ hôi đã khiến khăn trải giường dính vào cơ thể cô. Erica trằn trọc trên giường, nhưng vẫn không thấy tư thế nào thoải mái. Trời đêm hè vẫn sáng trưng chẳng khiến cô dễ ngủ hơn, và phải đến cả ngàn lần cô đã tự nhắc mình nhớ mua rèm cửa, hay đúng hơn là thuyết phục Patrik đi mua một cái.

Cô phát điên lên khi thấy anh ngủ ngon lành đến thế ngay bên cạnh. Làm sao anh dám nằm đó mà ngáy khi cô thao thức hết đêm này qua đêm khác? Cô chọc nhẹ anh với hy vọng anh sẽ thức dậy. Anh không hề nhúc nhích. Cô chọc mạnh hơn chút nữa. Anh càu nhàu, kéo chăn trùm lên đầu và quay lưng lại phía cô.

Thở dài một tiếng, cô nằm ngửa ra, khoanh tay trước ngực và nhìn chằm chằm lên trần nhà. Bụng cô vồng lên như một quả cầu lớn, và cô thử tưởng tượng đứa bé đang bơi bên trong giữa khoảng tối. Có lẽ nó đang mút ngón tay cái. Mặc dù đối với cô tất cả vẫn còn quá mơ hồ để mà hình dung nổi cảnh tượng đó. Đã đến tháng thứ tám rồi nhưng cô vẫn chưa thể nắm bắt được cái thực tế là cô đang mang một mầm sống khác trong mình. Ô, nó sẽ trở thành sự thực, sớm thôi. Erica bị giằng co giữa khao khát và sợ hãi. Thật khó để nhìn xa hơn cái chuyện sinh đẻ. Thành thật mà nói, ngay bây giờ, thật khó để nhìn xa hơn cái chuyện cô không thể ngủ được với cái bụng này. Cô nhìn mặt dạ quang của đồng hồ báo thức. 4:42. Có lẽ cô nên bật đèn lên và đọc sách một lúc.

Sau ba tiếng rưỡi và một cuốn tiểu thuyết trinh thám dở tệ, cô chuẩn bị lăn ra khỏi giường thì chuông điện thoại reo lanh lảnh. Như thường lệ, cô chuyển máy cho Patrik.

“Xin chào, Patrik đây.” Giọng anh vẫn nặng nề vì buồn ngủ. “Ừ, được rồi. Mẹ kiếp, ừ, tôi sẽ đến đấy trong vòng mười lăm phút nữa. Gặp ông ở đó.”

Anh quay sang Erica. “Bọn anh có một vụ khẩn cấp. Anh phải chạy đây.”

“Nhưng anh đang nghỉ phép mà. Không có ai làm thay anh được sao?” Cô thấy giọng mình nghe sao mà nhũng nhiễu, nhưng tâm trạng cô không tốt chút nào sau khi đã phải thao thức cả đêm.

“Là án mạng. Mellberg muốn anh tới cùng. Ông ta sẽ tự đi đến đó.”

“Án mạng? Ở đâu?”

“Ở Fjällbacka đây thôi. Một cậu bé tìm thấy xác một phụ nữ ở Khe Vua sáng nay.”

Patrik mặc đồ, chẳng mất nhiều thời gian vì giờ đang là giữa tháng Bảy và anh chỉ cần một bộ quần áo mùa hè thoáng mát. Trước khi lao ra khỏi cửa, anh trèo lên giường và hôn vào bụng Erica, gần chỗ nào đó mà cô mơ hồ nhớ rằng mình đã từng có cái rốn.

“Gặp con sau nhé, bé cưng. Ở nhà với mẹ ngoan đấy, bố sẽ về sớm thôi.”

Anh hôn vội lên má cô rồi nhanh chóng rời nhà. Thở dài một tiếng, Erica nhấc mình ra khỏi giường và tròng vào người cái váy bầu trông to như cái lều, cũng là thứ duy nhất bây giờ còn vừa với cô. Dù biết là chẳng ích gì, cô vẫn đọc nhiều sách về trẻ em, và theo ý cô, những kẻ đã viết về trải nghiệm mang thai vui vẻ rất đáng bị bêu ra giữa quảng trường và quất bằng roi ngựa. Mất ngủ, đau khớp, rạn da, lòi dom, ra mồ hôi trộm, và rối loạn nội tiết tố – những cái đó đúng sự thật hơn. Và chắc chắn cô cũng chẳng tỏa ra bất kỳ thứ hào quang tinh thần nào cả. Erica vừa lẩm bẩm một mình vừa lần từng bước xuống cầu thang để uống cốc cà phê đầu tiên trong ngày. Có lẽ nó sẽ xua đi chút sương mù.

Lúc Patrik đến, nhiều việc đang được rối rít tiến hành. Cửa Khe Vua đã bị phong tỏa bằng một dải băng màu vàng, anh đếm thấy có ba xe cảnh sát và một xe cứu thương. Các chuyên viên từ Uddevalla đang bận rộn làm việc và anh thấy tốt hơn là nên đi thẳng vào hiện trường vụ án. Họ mắc phải lỗi chẳng khác gì lính mới khi không ngăn được sếp anh, trưởng đồn Mellberg, giậm chân thình thịch ngay giữa họ. Họ bất lực nhìn giày và quần áo ông ta chính lúc đó đang góp thêm hàng nghìn thớ sợi và hạt vào khu vực hiện trường nhạy cảm. Khi Patrik dừng lại bên ngoài dải băng và ra hiệu cho ông sếp, Mellberg leo qua rào chắn, khiến đội pháp y nhẹ cả người.

“Chào, Hedström,” ông trưởng đồn nói.

Giọng ông ta thân tình, gần như là vui vẻ, khiến Patrik sửng sốt. Trong một thoáng anh đã nghĩ rằng Mellberg chuẩn bị ôm choàng lấy anh nhưng may thay, ông ta không làm vậy. Tuy nhiên, người đàn ông này dường như đã hoàn toàn thay đổi. Mới chỉ một tuần kể từ khi Patrik xin nghỉ phép, nhưng người đàn ông trước mặt anh bây giờ hoàn toàn không phải là người mà lúc anh rời đi còn đang sưng sỉa ngồi bên bàn làm việc, mồm lẩm bẩm bảo nên bãi bỏ tuốt các thể loại ngày lễ với chả ngày nghỉ.

Mellberg háo hức lắc lắc tay Patrik và vỗ vào lưng anh.

“Thế con gà mái đẻ ở nhà sao rồi? Đã có dấu hiệu gì là anh sắp làm bố chưa?”

“Còn gần một tháng rưỡi nữa, họ bảo thế.”

Patrik vẫn không hiểu cái gì đã mang lại khiếu hài hước cho Mellberg, nhưng anh gạt nỗi ngạc nhiên sang một bên và cố gắng tập trung vào lý do anh bị triệu tập đến hiện trường.

“Vậy ông tìm thấy gì rồi?”

Mellberg cố gắng xóa sạch dấu vết của nụ cười trên mặt mình và chỉ vào khoảng không tối tăm bên trong khe đá.

“Sáng sớm nay, một thằng nhóc sáu tuổi đã lẻn ra khỏi nhà khi bố mẹ đang ngủ và đến đây chơi trò hiệp sĩ giữa mấy tảng đá này. Đáng lẽ là thế nhưng thằng nhóc lại tìm thấy xác một phụ nữ. Họ gọi chúng ta lúc sáu giờ mười lăm.”

“Pháp y đã xem xét hiện trường lâu chưa?”

“Họ đến được một tiếng rồi. Xe cấp cứu đến đây đầu tiên, và ngay lập tức các chuyên viên đã khẳng định rằng không cần trợ giúp y tế nữa. Từ lúc đó họ được tự do làm việc. Họ hơi dễ sửng cồ một chút… Tôi chỉ muốn đi vào ngó quanh một chút thôi mà họ lại thô lỗ với tôi đến vậy, phải nói là như thế. Ờ, tôi cho rằng khi cả ngày cứ phải bò lê bò càng ra cầm mấy cái nhíp tìm các sợi nọ hạt kia thì người ta chắc cũng hơi khó ở.”

Giờ thì Patrik đã nhận ra ông sếp. Thế này mới đúng kiểu của Mellberg chứ. Nhưng kinh nghiệm của Patrik là cố gắng thay đổi ý kiến của ông ta cũng chẳng ích gì. Thôi thì những lời chỉ trích của ông ta cứ nghe tai này rồi để lọt qua tai kia là xong.

“Ta biết gì về cô ta rồi?”

“Chưa có gì hết. Bọn tôi nghĩ cô ta chừng hai mươi lăm tuổi. Mảnh vải duy nhất bọn tôi tìm thấy, nếu anh có thể gọi nó thế, là một cái túi xách. Ngoài ra thì cô ta trần như nhộng. Ngực khá đẹp, thật đấy.”

Patrik nhắm mắt và tự nhủ với bản thân, như niệm thầm một câu thần chú: Ông ta sắp nghỉ hưu rồi. Ông ta sắp nghỉ hưu rồi…

Mellberg chẳng để ý gì, vẫn tiếp tục, “Nguyên nhân tử vong vẫn chưa được xác định, nhưng cô ta đã bị đánh đập tàn nhẫn. Bầm tím khắp cả người và một số vết trông có vẻ như là dao đâm. À, còn một chi tiết nữa là cô ta nằm trên một tấm chăn màu xám. Các bác sĩ pháp y đang khám nghiệm tử thi, rồi bọn tôi hy vọng sẽ sớm có nhận định sơ bộ.”

“Có ai tầm tuổi ấy được trình báo là mất tích không?”

“Không, gần đây thì không. Tuần trước có một ông già được báo mất tích, nhưng rồi hóa ra lão chỉ phát mệt vì bị giam với vợ trong cái nhà xe lưu động nên đã chuồn đi cùng một cô em mà lão gặp ở quán rượu Galären.”

Patrik nhìn cả đội pháp y đang quây xung quanh cái xác, thi thể cô gái bây giờ đang được cẩn thận nâng lên để bỏ vào túi xác. Bàn tay và bàn chân đã được bọc trong túi theo quy định để bảo toàn mọi bằng chứng. Đội pháp y từ Uddevalla cùng nhau chuyển cô ta vào trong túi xác theo cách hiệu quả nhất. Rồi tấm chăn cô ta nằm lên cũng phải được đặt vào trong một túi nhựa để kiểm tra sau.

Vẻ sững sờ trên khuôn mặt họ và việc họ đứng đông cứng tại chỗ khiến cho Patrik biết rằng có điều gì đó không lường đến đã xảy ra.

“Gì thế?” anh hỏi.

“Anh không tin được đâu,” một trong những chuyên viên pháp y nói, “nhưng có xương ở đây. Và hai hộp sọ. Dựa trên số lượng xương, tôi có thể dễ dàng xếp thành đủ hai bộ đấy.”

Chương 1

Tiến >>


Nguồn: TVE-4U
Được bạn: Mọt Sách đưa lên
vào ngày: 26 tháng 4 năm 2023