Người Đi Vắng

nguyễn bình phương

- 1 -

Mưa xuân ắt phải khác mưa rào. Mưa xuân buồn bã phơ phất lang thang như người mộng du mặc áo xám đi trên đóng vắng bãi thưa. Nhưng đây là mùa hạ, dù thích hay không mưa rào vẫn có mặt ồn ã hào phóng chẳng khác gì một gã trai đẹp mà nhưng hơi ngu độn, nông cạn, Mưa rào lấp lánh ngân nga tiếng chuông. Sấm gừ gừ ở chốn cao xa, uyển chuyển như con mèo thoắt lui về thoắt phóng ra, xoãi hai chân trước, móng co cứng lại cào lên tấm vải bạt đã cũ rích nhưng còn khá bền. Mưa rào thực sự là một đám rước.

Chiều nay mưa chưa đến nhưng ngửi trong không khí thấy rằng nó sẽ đến. Những ngọn bạch đàn run run hiện thành bầy ngựa trắng hổi hộp chờ đợi phút bắt đầu cho cuộc chạy đua với những đám mây nặng nề khật khưỡng. So tài với mây không phải chuyện đùa, chỉ có ngựa trắng và trẻ con mới làm được. Vài ba tia nắng lách qua mây rơi đều đặn chậm chạp xuống bãi cỏ thành những luồng sáng lẻ loi quái dị, nhìn từ xa chúng giống như hàng loạt chiếc cọc ánh sáng đổ nghiêng về một phía. Nó cúi xuống bứt cọng cỏ may giơ lên ngang mặt. Hai ngón tay nó miết vào nhau, cọng cỏ xoay tít hình thành một vòng tròn màu tía kỳ ảo trong không khí. “Mưa đằng Đông, mưa đằng Đông...” nó lẩm nhẩm mãi mấy câu ấy thành điệp khúc vô tận. Theo lời lẩm nhẩm của nó mưa đang lần đến. Đám cỏ may bầm lại, cuống trong suốt thẳng tắp dập dềnh lên xuống theo nhịp thở bí ẩn. Có một con vật khổng lồ sống trong lòng đất. Mẹ nó thường kể vậy. Bây giờ con vật đang thở. Nó ngước nhìn trời sau đó nhìn bốn phía. Chưa có đứa nào mò ra, sắp mưa đến nơi rồi mà nó chỉ có một mình. Gió lành lạnh, bầu trời xoay tròn như xoáy nước nhưng không hút vào mà mở ra liên tục. “Mùa đằng Đông, mưa đằng Đông,..” nó gần như câu khẩn, môi tái nhợt, đôi lông mày màu tro giãn xa nhau nên mắt nó càng thêm vẻ ngơ ngác hốt hoảng. Con mèo bắt đầu gừ gừ, những chiếc cọc ánh sáng biến mất. Giờ nó không còn bóng dưới chân, ngay cả miếng vá ở bên sườn cũng bị gió lật hẳn một vạt áo lên che mất. Bụng và sườn nó teo tóp phập phồng. Sau lớp mây dày, một ánh chớp nhoáng lên hệt cái chớp mắt đầu tiên khi người ta thức giấc. Thằng bé rùng mình, đột nhiên nó cảm thấy cô đơn sợ hãi. Nếu như ông thiến lợn đến bây giờ thì sao? Mắt nhắm chặt, thằng bé cố kìm nổi sợ bằng cách đặt ra câu hỏi ai là người đẻ ra những ông thiến lợn. Khi người ta tìm ra mẹ của kẻ thù thì kẻ thù mất sức mạnh, đó là chân lý sơ đẳng cho tất cả lũ chúng nó, cho luôn cả lũ người lớn kia. Nhưng nếu mẹ của kẻ thù chỉ là một bụi cây, một tảng đá hay một con diều hâu thì cần phải coi chừng bởi lúc đó sức mạnh kẻ thù nhân lên gấp bội, Nó có thể đấm bẹp mũi đối thủ mà không cần biết ai sẽ phải chữa chạy cái mũi đó. Thằng bé ném bông cỏ may xuống chân, lùi lại và bước hóng về phía sông Cái, nơi thằng bạn thân nhất của nó thường xuất hiện. Mặt sông thấp thoáng sau hai hàng sung, nước lăn tăn, xám lì lợm cùng mây. Mưa đã đến gần nhưng đang dừng lại dò tiếp đường vì thằng bé thôi lẩm nhẩm. Nhìn cơn mưa đứng trước mặt, cách độ bảy tám sải tay thằng bé nghĩ nếu nó im lặng thì cơn mưa đành phải dừng lại ở chỗ ấy mãi mãi. Chưa bao giờ nó lừa dối mưa nhưng bạn bè nó thì đã nhiều lần. Bức tường mát mẻ dâng cao, uốn cong về phía thằng bé như bụng người chửa. Đẻ thì ra cái gì nhỉ? Thằng bé mơ màng tuy vẫn không quên dớn dác nhìn quanh. Sẽ đẻ ra những đứa bé ti teo trong suốt và tiếng khóc lanh lảnh như thủy tinh. Sẽ rất nhiều bà mụ đến chăm sóc những đứa bé bé ti teo đó. Bà mụ ở đâu sữa thơm ở đấy. Thằng bé hình dung ra nó đứng giữa hàng trăm đứa trẻ trong suốt và tất cả đều hướng về nó chờ đợi. Nó là bố. Niềm kiêu hãnh dâng lên làm thằng bé mỉm cười, nụ cười nhẹ nhõm hơi chút rụt rè.

- Ai thiến đê...ê...ê...ê...

Từ phía đối diện với cơn mưa, tiếng rao cất lên khàn khàn ủ ê. Tim thằng bé nhói đau, chân tay bủn rủn, dái nó co lại, quắt đi, cố gắng lẩn vào giữa bụng để được an toàn. Không đủ can đảm quay nhìn ra sau, những ngón chân nó vô tình cấu chặt lấy lớp sỏi trên đường. Ông thiến lợn đang đến, tay cầm cây gậy dài có thòi ra một đoạn dây uốn tròn, tay xoè ra bơi bơi giữa không khí, Có thể hôm nay ông thiến lợn mặc cái áo kaki Tàu bạc phếch có miếng vá to ở lưng. Hơi lạnh đang bao bọc thằng bé, toàn thân nó căng lên rồi chuyển sang mệt mỏi rã rời. Không có thằng bạn nào đến. Bốn bề vắng lặng một màu xám run rấy khi ông thiến lợn đang lầm lũi tiến lại với con dao sắc lẹm trong túi. Tay thằng bé ôm chặt bộ hạ, mắt mở trừng trừng vào cơn mưa trước mặt. Những đứa bé ti teo cùng những bà mụ đã trốn hết trở lại chiếc bụng chửa. Thằng bé cô đơn tuyệt vọng, trên đầu nó bầu trời xoáy tròn chậm rãi ngày một sà thấp xuống. Thằng bé tức ngực, nó hít hơi dài và thấy cơ thể mình mát dịu nhẹ nhàng. Bước chân ông thiến lợn van lạo xạo tiến lại sau lưng. Cơn mưa rung rinh bực tức vì không tìm đường đi tiếp được. “Chỉ một sải tay nữa ông thiến lợn sẽ túm được mình”. Thằng bé nghĩ và mấp máy môi “mưa đằng Đông... mưa đằng Đông...” Đột nhiên tất cả khựng lại, một tia nắng rơi từ trời xuống làm bừng lên vạn vật. Tiếng gầm vọng tới âm âm cuốn cuộn. Cái bụng xám mở ra, cơn mưa tìm thấy đường đi chồm vào thằng bé bằng bước nhảy cuối cùng dồn nén hả hê. Hàng ngàn đứa bé tí teo trong suốt vây quanh nó hò reo. Mưa rào thực sự là một đám rước. Không có thằng bạn nào thắp thoáng trong mưa nhưng nó chẳng bận tâm nữa. Nó đang chìm đắm trong quyền lực siêu nhiên của chính mình, của mưa mùa hạ, nỗi sợ hãi khùng khiếp và sự lẻ loi đến đau đớn.

- Ai thiến đê...ê...ê...ê...

Xa xôi mờ nhạt, tủi hổ và đe nẹt, Nhưng mưa rào đã đến tận núi Hột.

Mình không làm chuyện ấy sao tất cả lại đổ riệt cho mình. Khi mình đang mơ thì ông ta bị sốt, mỗi người một đường cơ mà. Họ quả quyết nhìn thấy mình đi từ nhà ông ta ra nhưng thế thì sao, mơ cũng có quyền vào nhầm nhà một ai đó chứ. Mình thề là mình không làm bởi vì mình đang mơ thật. Một cái dây thừng đến rủ rỉ bên tai mình về những bãi cỏ rộng thênh thang dọc theo bờ sông Linh Nham. “Xanh lắm, mượt lắm, ngọt ngọt là...”. Thì làm quái gì cái xanh lắm mượt lắm ấy. Mình có phải là trâu bò đâu mà nó đem cỏ ra gạ. Khỉ ạ, mình đang mơ, đã mơ thì người nó lâng lâng không có hôm qua cũng chẳng có ngày mai, hai cái đó chập làm một. Mình bị oan, mình không làm chuyện ấy, ông ta sốt đến bốn mốt độ còn mình đang đấu tranh với cái dây thừng thổ tả kia...

Thắng chắp tay thành kính trước bàn thờ, đằng sau Muôn, Sơn, Kỷ, Yến đứng xếp hàng ngang đầu rũ xuống. ông Điều ngồi trên ghế sát mép bàn, hai tay đặt lên đùi, mắt mở to trân trân nhìn ra sân. Cụ Điển nhấp nhổm ngoài cửa lầu bầu một mình. Ba dải khói oằn èo vươn lên, loãng dần, tràn ra thành một quầng trắng trên hàng rui mè. Không khí chầm chậm dịch chuyển, bầu trời chầm chậm dịch chuyển, Tiếng chó lách nhách bên kia đường, Trong ảnh bà Điều nhìn xuống đàn con với cái nhìn dửng dưng vô cảm. Thắng lầm rầm khấn, càng ngày giọng càng méo đi rối tắt lặng. Ai đó thở hắt ra, có lẽ là Sơn. Cụ Điều hắng giọng:

- Hạ cỗ được rồi.

Mọi người lặng lẽ tản ra, Yến lấy cái chiếu hoa trải xuống nền nhà, Sơn nhấc cả chiếc mâm xoay nửa người hạ nó đúng giữa tấm chiếu. Ông Điều vẫn trân trối ngóng ra cửa, nơi ấy bóng tối trập trùng mênh mông, Ánh điện hắt xuống sân cắt một ô sáng vàng hình chữ nhật. Thắng kéo cái bàn xích khỏi ghế dìu bố ra chiếu ngồi. Ông Điều nhìn con như nhìn một người lạ tốt bụng. Sơn gật gù hai tay xoa dọc chai rượu trắng nút lá chuối giọng ề à:

- Bác Kỷ lấy mấy cái chén,

Yến gắp thức ăn vào bát cho bố đánh mặt sang Sơn:

- Uống ít thôi,

- Im!

Sơn lừ mắt hoạnh lại, Kỷ đem năm cái chén nhỏ xuống. Sơn rót vào hai chén, đưa cho Kỷ một rồi hỏi Thắng:

- Anh uống không?

Thắng lắc đầu, Sơn đậy nút, gạt chai rượu sang bên, Kỷ san rượu của mình sang cái chén khác đưa cho ông, Cụ Điền run run đỡ lấy, nâng chén lên ngửa cổ uống chậm rãi từ tốn. Thắng nhìn ông nghĩ rượu phải sánh ra ngoài một nửa vậy mà không hề vương giọt nào. Cụ Điển đặt chén xuống bảo Kỷ:

- Gìờ ông uống thay cho bố chúng mày.

Kỷ rót thêm vào chén cụ Điển, Sơn hất hàm sang Thắng:

- Anh Thắng làm một tí đi chứ.

Thắng lắc đầu:

- Chịu!

- Bác Kỷ - Sơn quay ra khích Kỷ - cũng chịu à? Kém thật, nhà này chả ai uống được. Để tôi gánh tất vậy.

Cụ Điển vươn người gắp thịt gà, vạt áo nhúng vào bát nước chấm để giữa mâm. Yến gắt:

- Bẩn quá!

Cụ Điển đối mặt lẩm bẩm:

- Anh Sinh không thấy đến nhỉ?

Không khí trầm xuống đột ngột. Kỷ nói nhanh:

- Anh ấy chạy đường dài không về được.

Sơn nhe răng gầm gừ:

- Đỡ ngứa mắt.

Ông Điều lơ đãng nhai, mắt nhìn xuống chiếc bát đầy thức ăn, Thắng cảm giác bố như người ngoài cuộc, dửng dưng lạnh lùng. Muôn thở dài đánh thượt kéo xích mâm về bên ông. Ngoài đường tiếng chân đi thậm thịch, ai đó ho khan vài cái.

- Ônh Bính cũng sang à Kỷ?

Thắng hói phá tan sự nặng nề đang bao trùm lên bữa ăn. Kỷ chống đũa xuống mâm nói nhỏ:

- Bác ấy cảm.

Đồng hồ đổ một tiếng dài như vật gì sa xuống sau đó là tám tiếng chuông đĩnh đạc ngân nga. Muôn bê bát miến xuống bếp múc thêm. Cụ Điiến chìa bát trước mặt Yến giọng cộc lốc:

-Xôi.

Thắng hói Kỳ:

- Con lợn được bao nhiều cân rồi?

- Em đoán chắc tạ mốt.

Kỳ thủng thẳng đáp. Yến vừa đơm xôi cho ông vừa láu táu chen ngang:

- Con này béo bệu, làm gì đến tạ mốt

- Theo mày thì bao nhiêu?

Kỳ bình thản hỏi lại. Yến đặt bát vào lòng tay ông, nói gọn lỏn:

- Tám mươi.

Kỷ cười hiền lành, môi trêu ra:

- Thế cũng đòi đoán.

Sơn lè nhè chêm vào:

-Ngu,

Yến hú một tiếng khinh bỉ. Muôn lên nói to:

- Còn nửa nồi miến nữa, cậu Sơn ăn không chị lấy cho.

Thắng nghẹo cổ ngắm ông đang chóp chép nhá xôi, pha trò:

- Nhìn Ông ăn chả ai bảo là chín mươi cả.

Cụ Điiến hiu hiu tự đắc, con mắt toét nhèm hấp háy:

- Thôi thế là phúc rồi. Giời không cho ông biết chữ nhưng cho ông sức khóe các cháu ạ. Đấy, như nhà Bính đấy, mấy hôm nay cứ đổ ốm liên tục, quặt quẹo lắm.

Mọi người bật cười, trừ Sơn và ông Điều. Mặt Sơn tím bầm, thái dương nổi những mạch máu to bằng cái đũa. Ông Điều úp tay xuống miệng bát ngoái ra ngoài sân một bên mép nhếch lên. Kỳ đỡ bố đứng dậy dìu tới bàn, cụ Điiến cũng ra theo. Yến, Muôn dọn mâm, Sơn ngấm rượu mặt nặng thịch không đứng lên được, đầu cúi xuống. Thắng phải nắm cổ áo Sơn nhấc dậy Sơn lè nhè:

- Bác kệ mẹ em,

- Mày say rồi!

Thắng rít lên đẩy Sơn ngã vật ra giường. Sơn trợn ngược mắt tay vung lung tung rồi ngóng cổ chửi:

- Chúng nó đuổi tôi thì chúng nó phải trả giá... Mẹ cha bọn chúng mày„

Cụ Điển chiêu ngụm nước chè, bĩu môi:

- Thằng này rồi thế nào cũng bị giời vật,

Thắng lắc đầu bỏ ra ngoài. Gió nhiều. Dưới sân giếng tiếng bát đĩa va nhau loảng xoảng. Thắng đứng dưới gốc nhãn nhìn lên, với kinh nghiệm hồi bé anh biết rằng đang có rất nhiều chim ngủ trên đó. Những thằng bạn thuở xưa đi bắn chim đêm với Thắng đã chết hết trong chiiến tranh. Một cành khô rơi ngay mũi chân Thắng. Cây nhãn đã già, đã quá già, lâu rồi không biết nó còn ra quả nữa không. Thắng mơ màng, vị nhãn ngọt tự xuất hiện trong mồm, đầu lưỡi anh sống lại cái cảm giác ran rát vì ăn nhiều nhăn. Hồi ấy cây nhãn xanh um, mỡ màng quả to bằng ngón chân cái dày đặc vít đầu cành trĩu xuống. Một lần Thắng với Muôn gánh nhãn sang thành phố bán bị bọn trẻ con hò nhau xô vào cướp. Thắng cầm đòn gánh phang, Muôn ngồi giữ chặt đôi quang. Bất ngờ một thằng bé vung tay đáp hòn đá vào giữa trán Muôn. Thắng nhớ như in cảnh Muôn lừ lừ sấn lại không thèm lau máu đang giàn giụa khắp mặt. Lũ trẻ trên phố chạy tán loạn, lúc ấy Muôn mới ngồi bệt xuống thở dốc, máu dây đầy cái áo phin xanh. Thắng nhai lá chuối đắp vào vết thương cho Muôn. Hai chị em bán hết gánh nhãn, đến trưa mới về. Hôm ấy mẹ đã khóc, cứ ôm chặt đầu Muôn mà khóc. Chẳng bao giờ mẹ cho bán nhãn nữa... Thắng châm thuốc, lá nhãn vẫn rơi đều đều xào xạc. Ánh điện hắt vào thân cây làm nổi lên lớp vỏ xù xì, già cỗi. Kỷ ra đúng cạnh Thắng từ lúc nào, bâng quơ nhìn sang nhà lão Bính. Thắng rít nhẹ hơi thuốc, nói khẽ:

- Nó đang chết.

- Cây nhãn á?

- Ừ!

- Thằng Nam con bá Vân mới bị ô tô chẹt cách đây mấy hôm, ngay cổng trường học.

- Nó là bạn con Yến à?

- Vâng!

Một cành khô rơi loạt xoạt trong vòm lá nhưng lần này nó bị mắc ở lưng chừng vì không thấy tiếng va xuống sân. Lòng Thắng nhói đau. Kỷ bảo:

- Em định xin đi làm.

Thắng rít hơi thuốc nữa:

- Thế ai ở nhà chăm sóc bố với ông?

- Thằng Sơn ấy, nó không thể đi làm được đâu. Đến chỗ nào cũng bị đuổi...

Kỷ dừng lại ho khan. Mùi hương tỏa ra sân thơm nhẹ buồn bã.

- Chả lẽ em cứ thế này mãi...

Giọng Kỳ nghèn nghẹn bị đánh chìm sâu xuống một mặt phẳng vô hình. Không hiểu sao Thắng nghĩ chẳng bao giờ Kỷ thoát ly được. Kỳ học hết cấp hai chuẩn bị ôn thi lên cấp ba thì ốm nặng, từ đó ở nhà hẳn. Hình như đó là số phận rồi, hình như Kỷ sinh ra để ở lại ngôi nhà này vĩnh viễn. Kỷ không hợp với xã hội ngoài kia. Cụ Điển và ông Điều cần có Kỷ. Yến thì đang đợi kết quả thi đại học, đỗ hay không, trước sau cũng thoát ly khỏi đây.

- Ở xí nghiệp đá người ta đang tuyển công nhân.

Kỷ nói nhanh nhìn Thắng thăm dò. Thắng ném mẩu thuốc xuống lấy chân dí mạnh ngẩng lên hỏi:

- Thằng Sơn bị đuổi vì cái gì?

- Đánh nhau.

Kỳ hẫng người bỏ xuống bếp. Thắng nhìn dáng xương xương của Kỷ sống mũi cay xè. Muôn bưng rổ bát đi qua giục:

- Muộn rồi, cậu Thắng về đi, thời này đi khuya nguy hiểm lắm,

Thắng chậm chạp vào nhà, đầu rũ xuống nhưng mắt lại ngước lên nhìn xoáy vào khuôn mặt đang mở toang ra của Sơn. Mồm Sơn há to, thấp thoáng dưới môi hàm răng bàn cuốc vàng ố, hàng ria mép lún phún xanh, mí mắt quầng lên ngả màu tím, đôi mày rậm chau lại trông tàn nhẫn, hung bạo. Tiếng Sơn ngáy rền rền tràn trề sinh lực, Thắng kìm nén cơn bực bội đang chực dâng lên trong lòng, lấy chiếc áo khoác vào người. Muôn chạy lên cầm một bọc giấy đưa cho Thắng:

- Cầm về cho cái Hoàn, bảo nó khi nào rỗi chị sẽ đưa cái Yến đến chơi.

Thắng nói luôn:

- Thôi thế nhé, tiền có rồi, em thì rất bận, khi nào xây nhà, chị với chú Kỷ cứ việc quyết, chả phải hỏi em làm gì cả.

Muôn xua tay:

- Yên tâm, chị sẽ lo hết.

Mọi người ngừng lại nghe tiếng mọt đang rào rào nghiến ngấu, lúc xẹp xuống khi dâng cao thoắt xa thoắt gần làm ngôi nhà ngứa ran lên. Thắng đến trước mặt bổ nói to:

- Con về đây.

Ông Điều nhìn con trân trối, cơ mặt im phắc. Thắng dắt xe ra cổng để máy, tiếng xe rồ lên phá vỡ sự yên tĩnh xung quanh mà bây giờ anh mới để ý. Thắng nảy nấc đèn, ánh sáng vạch một đường thẳng cắt ngang qua hàng rào rọi đúng vào cánh cửa nhà lão Bính. Nước sơn cũ từ đôi cửa như hút lấy ánh sáng. Thắng đẩy xe xuống bậc, chiếc Rim lùn sập xuống ngọt xớt, anh quay ra nói nhỏ với Kỷ:

- Anh đi đây Ị

Kỷ gật đầu. Tuy không nhìn rõ mặt Kỷ nhưng Thắng biết Kỷ khóc, anh vội vã nhấn số, chiếc xe trườn đi.

Ra khỏi cổng Thắng rụt cổ vì lạnh, anh hít hơi dài lỏng tay ga cho xe chậm lại, con đường lồi lõm ngoằn ngoèo. Xung quanh tối đen, thi thoảng một tàu lá chuối chia ra đường bắt sáng xanh loáng đung đưa khật khưỡng. Khi rẽ sang đường cái, Thắng đánh mắt nhìn ngang về phía nhà mình, bắt gặp dãy Linh Nham vươn dài dưới bầu trời xanh mờ. Một nỗi buồn se thắt lòng Thắng, một cái gì đó như sự chia ly vĩnh viễn... Giữa những lùm cây lúp xúp, ngôi nhà của gia đình Thắng dâng cao sừng sững với nét đổ vát xuống hai bên đầu hồi.. Đột nhiên Thắng tắt toàn bộ đèn xe, bóng tối ùa đến lấp kín con đường vây chặt cứng lấy anh nhưng bù lại bầu trời trên đầu mở ra mênh mông thăm thẳm trong sắc xanh đục loang lổ mây. Thắng mớm phanh khoan khoái với bầu không khí trong trẻo mát lạnh. Những đám mây chậm rãi du dương được viền bởi nét vàng mỏng của ánh trăng đang di chuyển chậm chạp. Thắng bật đèn mở căng mắt ghi nhớ đoạn đường rồi lại tắt công tắc, lần này bóng tối ùa đến chậm hơn và nhạt hơn. Khi ngước lên trời, tim Thắng giật nhói, anh vừa thấy một cơ thể chuyển động trong những đám mây, nó cuồn cuộn dập dờn và dài, rất dài. Một con vật… chẳng hiểu sao đúng lúc đó Thắng lại nảy công tắc đèn. Ánh sáng vụt đến, tất cả trở về như cũ, lại rào rào tiếng lốp xe nghiến trên sỏi và con đường sinh ra theo ánh đèn pha vàng ngả trắng. Đường quốc lộ bằng phẳng lấp lánh, Tới nhà Thắng tắt máy xe, anh nghe tiếng chuông điện thoại réo trong phòng. Thắng mở cửa thấy trong bóng tối chiếc điện thoại ở cạnh giường tỏa ra ánh lân tinh xanh mờ, nó rung rẩy theo nhịp chuông tựa như con mèo thở. Chuông réo nhịp hai, đều đặn, dai dẳng. Thắng lần tìm công tắc, đèn néông nháy ba lần, căn phòng tràn trề ánh sáng, chuông điện thoại ngưng bặt không một chút dư âm. Thắng rùng mình nằm vật ra chiếc ghế xa lông, toàn bộ cơ thể rã rời buông xuôi. Nhà vắng vẻ, ông bà Khánh đi Hà Nội thăm họ hàng đã hai hôm nay. Giờ này chắc Hoàn cũng đang trên đường về. Mi mắt Thắng díp lại, những màu sắc, ý nghĩ, những chuyển động và buổi giỗ mẹ xuất hiện chập chờn lộn xộn trong đầu. Căn nhà tỏa ra không khí là lạ. Có ngườỉ. Ai đó đã ở trong nhà đang nằm cạnh Thắng. Tuy không rõ nét nhưng Thắng biết đó là đàn ông, chính xác hơn một cái bóng đàn ông nằm thẳng, hai tay khoanh trước ngực. Xung quanh yên tĩnh, xa lạ. Cái hình thù mờ mờ ấy há mồm cất tiếng gọi nhưng cơ mặt không nhúc nhích:

- Thắng ơi! Tiếng gọi đột ngột nửa lạnh lùng tàn nhẫn nửa van xin làm Thắng choàng dậy. Chính nó đã bắn mình một phát đạn vào giữa trán. Tại sao lại bắn? Mình thấy bỏng rát, âm u, chỉ kịp nhớ bộ mặt mệt mỏi của nó, sau đó là khói và những dải sáng buồn bã. Lâu, rất lâu mình mới tìm thấy nó, nó nằm kia trầm uất hoảng loạn trong sự đơn độc. Mình sẽ gọi nó ra sau những ngọn cỏ và đầu óc cháy khét vì căm thù... Mình nằm mãi như thế trôi nổi dập dềnh cạnh nó trong giấc ngủ ngày càng ngả sang màu hung. Khi ấy mình vừa nhô lên khỏi bức tường đổ thì gặp nó, trước mắt mình khói và xác người quyện chặt vào nhau. Mình ước được quay về Sài Gòn tiếp tục vẽ. Mình sẽ vẽ khác hẳn lúc trước, chỉ còn màu hung thôi, tất cả đều màu hung cơm, hoa, những móng tay, ngực và bầu trời héo hắt Nó đã bắn mình một phát giữa trán. Thắng ơi! Mình gọi nó, mãi mãi gọi tên nó... Có tất cả ốnn mươi bức tranh vẽ bốn mươi khuôn mặt bằng nước lung linh sóng sánh, nếu cười hay khóc sẽ vỡ ra chảy tràn đi và biến mất. Những khuôn mặt phản chiếu cây, bàn chải đánh răng, một tí nắng ở giữa mưa, nhưng không có mây trắng trời xanh... Mình ở cạnh nó, gọi tên nó, mơ thấy một chấm đỏ di động dich dắc vụng về. Mình phải dứt ra đi khi bức tranh còn dang dở, chưa ai kịp có môi để hôn nhau. Mình ghét nhện, chúng luôn rình rập giăng tơ làm cũ đi mọi thứ. Giờ này xưởng của mình khó mà bước vào được, lũ nhện đã dệt nó thành một mê cung tâm tối.

Ai thương bốn mươi khuôn mặt ấy cho mình? Thắng ơi! Mình có thể vẽ một bức tranh tả nắng tháng Tư, chỉ toàn những gợn sóng vàng chạy vòng tròn trên các lùm cây, một cửa sổ cổ quái dây leo chằng chịt nhưng vẫn nghe được vào các đêm thanh vắng tiếng ngân nga của những ngôi sao. Mình có thể vẽ được sau có... ở đây... không bao giờ... sẽ gọi...

Hai giờ đêm bãi tha ma Linh Nham,

... Họ nói nhiều nhưng con chả tin. Gì cũng phải mắt thấy tai nghe mới yên tâm được. Cả lớp quây lại xem cô giáo

giảng về cấu tạo của ếch. Cô cầm con dao nhỏ cán vàng rạch bụng con ếch từ trên xuống. Bốn cái chân ếch bị đóng vào tấm gỗ co giật điên cuồng nhưng không thoát ra được. Hồi bé chúng nó kéo chân tay con như thế để thả kiến vào rốn, con gọi mẹ không nghe thấy chỉ có ông Hường thiến lợn đứng từ xa nhìn nói câu gì rất nhỏ rồi bỏ đi. Con không chơi với bọn trẻ trâu, không bao giờ. Kiến đã đốt con mẹ ạ, nhưng mà con cũng chẳng dám trách mẹ. Cái bụng ếch bị phanh rộng lộ ra chiếc bong bóng căng phồng đè lên những bộ phận lộn xộn màu đỏ hồng. ‘‘Tim đâu, tim đâu cô?” Cả lớp nhao nhao hỏi. Khi ông Hường túm tay, tim con đau nhói tưởng bị ong đốt. Cô giáo tìm mãi tim ếch nhưng không thấy mồ hôi cô vã ra rơi xuống làm con ếch xót cứ rướn lên, hai mắt nó lồi ra ngơ ngác, xấu hổ vì nhiều người nhìn vào ruột gan mình. Những con ếch trong giỏ kêu loạn xạ. Cô giáo cay cú bắt mổ con nữa mẹ ạ, chỉ một con nữa thôi rồi đưa giỏ cho thằng Chiến Tân mang về nhà cho chồng cô làm thịt. Chú ấy gần bốn mươi tuổi mà vẫn bị còi xương, thật khổ. “- Bảo chú là cô dặn rán ít mỡ thôi đấy nhá”. Cô giáo vui ra mặt nhìn đứa nào cũng trìu mến thân mật, mặc dù buổi thực hành ấy không tìm được tim của ếch. Cả lớp góp tiền mua giỏ ếch ấy mẹ ạ... Thực ra thi lên học cấp ba trên huyện bao giờ cũng được bố mẹ chiều hơn, đỡ phải chăn trâu, đánh dậm. lấy củi, phải cái nhiều ô tô chạy qua cổng trường bụi quá. Con vẫn nhớ lời mẹ dặn nhưng không hiểu sao lúc ấy con quên mất cứ thế chạy thẳng từ cổng ra. Chú lái xe cũng hiền … bánh xe to quá mẹ ạ... con chẳng đau đớn gì, chỉ tội buồn, rất buồn, tất cả những cái gì đen đen bên cạnh cũng buồn. Con gặp mẹ anh Thắng, bác ấy chỉ cách con một đoạn ngắn thôi. Bác ấy trách anh Thắng ít chịu về qua nhà xem bác trai thế nào. Con chả thích nghe bác ấy nói vì bác ấy lúc nào cũng chỉ biết có anh Thắng, anh Kỷ, cái Yến thôi... Đêm qua con mơ thấy lớp học mà không có giờ thực hành nào. Cô giáo vừa rơm rớm nước mắt vừa bảo với con sẽ xin nghỉ dạy để chạy chợ nuôi gia đình. “Nam ơi, em có thiêng thì em phù hộ cho cô”. Buồn cười nhỉ mẹ nhỉ. Con thì vẫn nghĩ đến cái...

- 1 -

Tiến >>

Đánh máy: Mọt Sách, Thanh Vân, Ct.Ly
Nguồn: NXB: Tổng Hợp Thành Phố Hồ Chí Minh 2013
Thanh Vân - Vietnamthuquan.eu - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 9 tháng 5 năm 2023