Người thợ sửa điện lạnh đặt túi đồ nghề xuống hỏi nàng:
-“Máy bị sao vậy chị?”
Nàng thở dài rầu rĩ:
-“Không biết nữa, người ta xài mấy năm không sao, máy chị mới mua, vừa hết hạn bảo hành một năm, còn mới toanh như vậy mà lại không hoạt động được, hôm qua nó vẫn chạy mà! kỳ lạ!”
Người thợ cúi xuống nhìn quanh máy giặt, nhấn nút thử, mở nắp máy xăm xoi bên trong.
Nàng hồi hộp theo dõi từng động tác của anh ta.
Cuối cùng anh ta kêu lên:
-“Ôi trời, chuột nó cắn ở đây nè chị!”
-“Chuột sao?. Lại nó nữa rồi!. Lũ chuột này phải trị thôi! Sao em biết là chuột?”
Anh thợ mỉm cười lắc lắc đầu:-”Em sửa máy kinh nghiệm thôi, nhìn vết cắn là suy ra ngay. Chuột khó trị lắm chị ơi! Nhà em hồi đó bị chuột gặm cái sợi dây bếp ga, lúc bật bếp vợ em bị phỏng đó chị!”
Nàng nghiến răng lại rồi buông một câu:-”Khó trị chị cũng phải trị cho được, tức quá đi! Em thấy không, sau khi giặt xong chị cẩn thận bọc cái máy giặt lại rất kỹ, vậy mà nó chui đằng nào vào không biết nữa, cái vòi xả nước của máy, chị cũng đút một vật cản, bít lại để nó không chui vào máy thế mà…”
Anh thợ chỉ xuống chân máy giặt nói:
-“Nó ẩn dưới gầm máy, có phân chuột đây này!”
Nàng nhăn mặt hậm hực phân bua:
-“Trời ơi là trời! Đúng là không thể chịu thêm được nữa.Em biết không, nhà chị nhỏ nên chị phải để máy giặt ở ngoài kho này, dưới chỗ này là cống nước. Chị bịt hết mọi lối vào nhà chính, còn phần nhà kho này phía trên lợp tôn có chỗ hở nên nó vào, không thể ngăn được. Từ dưới cống mò lên, trèo lên xà nhà rồi lại trượt xuống, cứ vậy chị đến phát điên vì chúng nó.”
Anh thợ nhìn quanh rồi thắc mắc:
- ‘‘Nhà chị làm gì nhiều thùng giấy vậy chị?”.
Vừa nói anh ta vừa ghé mắt đọc những chữ ghi trên những thùng: “Gạo lức sấy, bánh kem, bánh ống mè, bánh quy sữa, bánh men bi, thành phần bột đường, sữa, nước cốt dừa, bơ, muối…”
Vừa đọc anh ta vừa gõ nhè nhẹ các thùng, hít hít mấy cái rồi kêu lên:
- “Chu choa mùi bánh kẹo hấp dẫn quá, bụng em sôi sùng sục rồi nè!. Phải nói chỗ này của chị đúng là ”thiên đường ngọt ngào” thảo nào bọn chuột mới ghé thăm.”
Nàng sững người khi nghe anh thợ nói, hai bàn tay nắm chặt, răng nghiến lại cố nuốt cái “cục tức” xuống.
Phải cả chục giây sau nàng mới thở hắt ra than thở:
-“ Khổ quá, đúng là không biết tính sao đây?. Có phải của chị đâu, của người thân quen, nể nang cho họ thuê một góc ở nhà kho, chỗ đó đó, để tiện chuyển hàng ra chợ bán cho gần chứ nhà họ xa quá…Mà chị cũng đã bàn với bà đó là phải tìm mọi cách để liệu, chưa kịp làm gì thì đã hỏng máy giặt, giờ tính sao đây em?.”
Anh thợ mở túi đồ nghề lục lọi đáp nhanh:
-“Em có cách trám lại vết cắn, chị để em sửa lại cho!”
Nàng không nói gì, đứng chống nạnh phùng mang, mắt quắc lên.
Từ sáng tới giờ liên tục gặp hết chuyện bực này đến chuyện tức nọ, tất cả đều liên quan đến chuột. Nếu không kìm hãm chắc chắn là nàng đã chửi đổng lên rồi!
Mới hồi nãy là cái rổ hạt bí nàng đã tốn công tích góp lại từ năm sáu trái bí, lui cui nhặt nhạnh, rửa sạch, phơi đi phơi lại mấy lần ngoài nắng, đã cẩn thận phơi trên bệ cao rồi, tính chỉ cần phơi lượt cuối là có thể đưa vào rang lên rồi ngồi nhâm nhi tí tách… Thế mà đột ngột có khách tới nhà, ngồi nói chuyện rỉ rả đến khi ra dòm lại thì, ôi thôi, chỉ còn trơ cái rổ như trêu ngươi, không còn lấy một hạt. Tức quá nàng đá luôn cái rổ bay vèo xuống sân phía dưới.
Nghĩ tới đây nàng giơ chân đạp mạnh vào cái thùng bánh kẹo sát bên.
Anh thợ đang sửa máy giật mình hoảng hốt kêu lên:
-“Chị sao vậy? Làm gì vậy? Chị không thấy người ta ghi ở ngoài là cẩn thận bánh dễ vỡ đó sao?. “
Nàng uất ức dậm chân mấy cái, đứng ngẩn người tiếc nuối rổ hạt bí lượm lặt phơi phong kỹ càng. Vì không dám mua hạt bí sấy sẵn, sợ bị ngâm hóa chất, lại nghe bác sĩ nói về công dụng của hạt bí nên mới chịu khó tự làm cho an toàn vậy mà bọn chuột xực mất. Giờ lại là cái máy giặt trời ơi là trời phải…phải…Từ “giết” ở não của nàng chạy xuống thanh quản. Âm “giết” học ra từ họng vần dưới lưỡi nghiến ngấu qua lại giữa hai hàm răng trước khi vọt khỏi miệng: “GI..I…Ế….GIẾT!”
Anh thợ đang lúi húi sửa máy, một lần nữa lại giật nảy mình trố mắt nhìn nàng e dè.
Một lúc sau anh ta lí nhí:
- “Dạ, em bít trám lại chỗ đó cho chị rồi, em vận hành lại máy cho chị nha.”
Vừa nói anh ta vừa nhấn nút, tiếng máy rầm rì hoạt động.
-“Máy chạy lại bình thường rồi, chỉ có điều, máy chị tuy mới nhưng giờ không còn “gin” nữa. Thôi kệ cứ cho là vận xui, có gì trục trặc chị gọi em!. À, sao chị không nuôi vài con mèo cho nó trị bọn chuột?. “
Nàng buông thõng một câu:
-“Chỉ cần ngửi thấy mùi và lông chó mèo bám vào áo quần ai đó là chị đã mắc ói, với lại mèo thành phố lười bắt chuột lắm lại còn phóng uế bừa bãi…”
Nàng xem xét lại, bấm nút máy giặt một lúc, máy đã chạy êm, các nút hoạt động như ý muốn.
Cuối cùng nàng hỏi:
-“Bao nhiêu em?”
-“Dạ,chị cho em xin ba trăm.”
Nàng kêu lên:
-“Trời! mới mò mẫm chút xíu mà lấy ba trăm.?”
Anh thợ chống chế:
- “Chị ơi! Không rành tưởng thế! Nhìn vậy chứ ca này khó nha! Gặp người khác là chịu thua đó, phải gởi máy về tận hãng, nhiều khê lắm đó! Bởi vì không phải ai cũng bị chuột cắn chỗ kỳ lạ này. Giờ nhìn kỹ em nghĩ là do chị sơ suất một lúc nào đó, để nắp mở, chuột mới cắn chỗ này được, máy chị là máy nắp trên, không thể đã bịt kín, đóng nắp mà nó chui vào được? Nghĩ lại kỹ đi!”
Nàng nhăn mặt thò tay vào túi móc tiền. Trong lúc đếm tiền trả, nàng bỗng nhớ ra hôm kia, lần cuối giặt đồ, khi đem đồ ra phơi, nàng có để nắp mở, vậy là nó vào lúc đó rồi!
Anh thợ đã về nhưng nàng vẫn đứng chống nạnh, trong lòng uất ức muốn chửi đổng cho hả giận nhưng không thể thốt nên lời, nàng nghiến răng lại, hai tay nắm chặt như thể muốn đấm ngay vào mặt ai đó nếu xuất hiện lúc này. Thật là dại quá! Tại sao mình lại ra nông nỗi này? Chả phải mọi người quanh nàng đều khuyên răn nàng đừng cho chị đó thuê nữa, uổng lắm. Với cái nhà kho này, nếu chịu khó sửa chữa hay xây lại thì cũng kiếm được bộn tiền, mà cứ để vậy thì cũng có nhiều kẻ tìm đến thuê, sao cứ phải để cho người ta mặc sức trữ bánh kẹo?. Đó là họ chưa biết nàng cho thuê giá bèo kiểu như cho, ba trăm ngàn một tháng vừa bằng tiền công anh thợ sửa máy giặt múa tay mười lăm phút. Vậy là sao? Có ai bắt nàng “ ngu’’ như thế đâu?. Nàng nợ người này à?. Không! Nàng biết rõ, không phải vậy. Những người thân yêu lần lượt ra đi. Người vừa mất cuối năm ngoái. Người bận bịu công việc, đi làm, đi học xa. Lúc này nàng đang sống một mình. Có ai đó không phải thân thuộc nhưng đáng tin bên cạnh tâm tình thủ thỉ cũng tốt.
Thế nhưng có lẽ điều khiến nàng đi đến quyết định này là người thuê cũng chính là bạn thân nhất của nàng thời đi học.
Nhà bạn ở xa, nhà nàng lại ở ngay trung tâm, nơi có chợ búa tấp nập nên khi thấy bạn gặp khó khăn, hỏi xin thuê nhà kho chứa hàng, hầu mong tiêu thụ hàng nhanh chóng, mà cũng đỡ nhọc nhằn hơn do phải thồ hàng đi quá xa.
Nhà kho là phần đất bên hông trái ngôi nhà. Phần đất bên phải, nàng cho người ta thuê làm dịch vụ du lịch cũng kiếm đủ tiền xài hàng tháng.
Nàng dùng nhà kho chứa vài ba đồ vặt vãnh cũ kỹ nói chung là phế liệu. Thôi thì cho bạn thuê một góc nhỏ, chứa những thùng hàng bánh kẹo với giá vài trăm cũng chả mất mát gì. Nghe bạn kể lể hoàn cảnh thấy tội quá, chịu không thấu. Cô bạn siêng năng tần tảo đáng khâm phục. Buổi sáng tất bật cất hàng về, chiều mang hàng đi bán, lê la tại các khu chợ đêm nhiều khi đến khuya mới về tới. Không về nhà ngay, ráng nán lại nhà kho, lục đục khui những thùng hàng, chia nhỏ, cân đong, gói ghém, sửa soạn hàng cho buổi chợ hôm sau. Mới cho thuê được vài tháng. Giờ thì phiền phức quá! Ai mà học được chữ ngờ.
Cả ngày nay cô bạn chắc bận việc gì nên không thấy bóng dáng.
Ngoài kia, phố đã lên đèn. Cái nhà kho mỗi lúc một huyên náo. Tiếng gặm nhấm rồn rột phát ra từ những thùng đựng bánh kẹo, những va chạm, sột soạt. Tiếng chân chuột chạy rần rần trên những thùng giấy cứ như là đang tụ tập nhảy nhót. Không dừng tại đó, chúng đuổi nhau, cắn ghẹo nhau chí choé hoặc rít lên từng tràng. Đầu nhà kho rít lên,cuối nhà kho đáp trả. Cứ thế chít chít tứ phía. Ôi! không biết có phải nhà mình không, hay là nơi lũ chuột đang nhập tiệc?.
Nhà kho nằm sát bên cái phòng ngủ của nàng. Giường của nàng lại kê sát tường, có khung cửa sổ luôn đóng, chỉ mở khi chùi rửa. Mới vào phòng nàng, ai không hiểu, sẽ thắc mắc tại sao cửa số không nhìn ra vườn lại nhìn vào phòng kho?. Thì nó nhìn ra vườn chứ sao! Vốn dĩ kiến trúc cũ của nó là như thế! Cái cửa sổ này trong bản vẽ gốc là nhìn ra khoảng vườn rộng khoảng ba mét dài độ mười mét. Nhưng những thứ văn minh đô thị, quy hoạch xây dựng, kiến trúc thẩm mỹ gì gì đó…không thể tồn tại thời buổi này! Cứ cái kiểu này mất đất như chơi. Cho nên gia đình nàng mới quyết định cơi nới hết phần đất còn lại bằng căn nhà kho, như vậy, chắc ăn hơn. Chứ ở nơi phố thị này, đất chật người đông, có thể ngày mai hàng rào bị phá và đất dư sẽ bị xâm phạm.
Nàng bật đèn vén tấm rèm nhìn qua. Ôi trời! Nàng giật thót, không tin vào mắt mình. Ánh sáng từ căn phòng xuyên qua tấm kính hắt lên cái thùng giấy, nơi một con chuột đang yên vị, dài cỡ chai nước 500 ml, cái bụng nó tròn vo. Chuột cỡ này mèo thấy chắc cũng chạy te. Ngự trên chỗ cao nhất, cái mặt nghênh nghênh chả có vẻ gì dè chừng, chặp chặp nó đưa chân lên gãi gãi mép. Chắc là trùm đầu têu, đầu đàn rồi! Nó ngồi chễm chệ nhìn qua nhìn lại quan sát những con chuột choai choai hoặc loắt choắt ríu rít lăng xăng. Thỉnh thoảng nó cúi xuống từ tốn nhấm nháp miếng khoai lang sấy. Bỗng có chú chuột choai ngậm một miếng gì nhìn xa như thể mẫu bánh gạo chạy loanh quanh tới lui rồi mon men trèo lên mặt thùng giấy, vừa ló đầu lên con trùm quay ngoắt lại, vèo một cái, miếng bánh gạo từ mõm con chuột choai biến mất vào họng của trùm.
Choai chưng hửng tụt xuống biến vào bóng tối kèm theo một tiếng chít kéo dài như nuối tiếc. Miệng trùm chóp chép. Qua tấm kính nàng thấy hai con mắt của trùm chỉ nhỏ xíu như đậu đen nhưng lạ lùng, nàng lại có cảm giác đang trực diện với ánh mắt của tên cướp gian phi, hai hạt be bé lóe lên hướng về nàng, cái mặt nó vác lên như đang thách thức. Cái đuôi nó phe phẩy qua lại, một chiếc đuôi bị cụt một đoạn, nếu không, chắc dài bằng chiếc đũa.
Một luồng lạnh buốt dọc sống lưng, nàng rùng mình sởn gai ốc kéo vội rèm cửa, tắt đèn nằm xuống đắp mền kín mít, mong cho đêm dài qua mau đến sáng còn gặp Lành, cô bạn bán bánh kẹo, hầu bàn chuyện diệt chuột.
Ngủ không được muốn điện thoại cho Lành nhưng lại không nỡ. Khuya khoắt quá, vả lại chắc Lành bận nên hôm nay không đi chợ như mọi hôm. Cái nhà kho càng lúc càng chộn rộn nhưng nàng không dám bật đèn để nhìn nữa. Đôi khi tức quá nàng gõ gõ vào mặt kính để răn đe. Im được vài phút đâu lại vào đấy! Càng về khuya càng rộn ràng. Tiếng chít chít vang vọng khắp mọi nơi, trên dưới, phải trái, tứ bề. Những thùng bánh kẹo đang bị lũ chuột gặm rồn rột, âm thanh càng lúc càng huyên náo dữ đội.
Tiếng sột soạt nháo nhào hẳn đang phát ra từ đống túi ni lông rác thải. Nàng nhớ hồi sáng có thấy cái mớ bùi nhùi dồn đống trong góc vẫn còn phảng phất vị béo ngọt. Giờ chỉ nghe thôi, nàng cũng cảm giác như đang chứng kiến có hai cái cục ú nần đuổi bám nhau, lăn lộn, vần vũ, ủi, lụi, hích rồi dí nhau, cuối cùng một tiếng chi..í chít..chít chít the thé kéo dài đến nỗi dù cả bàn tay đập vào mặt kính cũng chả ăn thua gì, không chi phối, không dọa dẫm được.
Lần này coi bộ tụi chuột chả sợ xíu nào cả! Cái “thiên đường ngọt ngào” trong bóng tối đã bị chúng ngự trị rồi! Chỉ một tiếng “chít” phát ra, nhưng lắng nghe một hồi thấy có nhiều âm điệu khác nhau. “Chít “ vì ấm ức tiếc rẽ mất miếng ăn khi cắn nhau tranh giành khác với“chít” kết bè kêu bạn của đám lau nhau phía dưới, lại càng khác xa với “chít” của giới chóp bu đầu đàn thị uy chứng tỏ quyền lực, và lẽ dĩ nhiên những tiếng chít chít trong cái mớ hỗn độn loạn cào cào kia lại làm cho nàng hoang mang ngờ ngợ. Tiếng nghe chừng đau đớn nhưng thỏa thuê tít mù trong cõi hoan lạc?
Cuối cùng nàng mò mẫm trong bóng đêm lấy điện thoại di động bấm nút cầu cứu Google, dò tìm cách hay để diệt chuột. Mắt nàng dán vào cái màn hình điện thoại. Những lời tường thuật về nỗi khổ bị chuột phá. Những tư vấn mách mẹo diệt chuột. Toàn những cách làm nàng không vừa ý.
Lời quảng cáo sáp chuột không đáng tin. Cứ nghĩ đến trùm già ngự trên cái thùng là nàng tức nghẹn họng. Chỉ nó mới có khả năng ăn hết cái rổ hạt bí, còn tặng lại những cục phân đen như thuốc tễ ngay tại chỗ, hôi hám, chọc gai mình nữa chứ. Cũng lại nó trong một thoáng chui vào máy giặt cắn phá. Loại sáp “nhân từ” đó không thể đuổi chuột được! Không thể! Trong thâm tâm nàng muốn giết sạch lũ chuột trong nhà kho, nhất là con chuột già.
Nàng truy tìm những phương cách khác. Lướt mạng một lúc nàng mới vỡ lẽ, hóa ra loài chuột phá thiên hạ ghê quá!. Những dòng chữ những âm thanh quảng cáo những lời chỉ dẫn bên tai dần dần làm nàng bớt căng thẳng nhưng cũng chưa có cách nào thuyết phục hoàn toàn.
Nàng thở dài ngáp mấy cái xoay người vùi đầu áp tai vào gối để tránh nghe tiếng rột rột, chút chít từ phòng kho….
Ngày hôm sau.
Lành lắc đầu thì thào vào tai nàng.:
-“Không được dâu. Ở đây khó mua bẫy điện. Còn đồ bả, nếu nó ăn trúng nó cũng không chết ngay tại chỗ. Sáp càng không hiệu quả. Các loại thuốc xịt cũng chả trị được…”
Nàng nhìn quanh ngạc nhiên hỏi:
-“Sao mày không nói to, thì thào chi vậy, có ai đâu?“
Lành nháy mắt hạ thấp giọng:
-Có chứ sao không? Khôn lắm hiểu hết! Có “tý đầu đen.”
Ba chữ cuối cùng Lành cười bí hiểm cử động miệng không phát ra tiếng.
Nhìn khẩu hình, nàng đoán Tý đầu đen là chuột.
Nàng bật cười, chợt nhớ lại thuở bé, hay nghe câu ví von về loài chuột dí dỏm như sau:
‘‘Souris sourit sous riz = con chuột, ẩn mình cười đểu, trong kho gạo.’’ Đại khái, ý là chuột ranh ma lắm, quái lắm, ăn tàn phá hại kinh khủng. Loại này khi nói phải dè chừng có lẽ phải dùng mật mã. Nghĩ tới đây nàng buột miệng giọng nghiêm trọng như đang ra lệnh:
“ SSS”
Lành trố mắt nhìn nàng ú ớ hỏi:
-“Mày vừa nói gì thế tao không hiểu.?”
Nàng vội kéo tay Lành sang tận phòng khách rồi mới nói thành câu.
-“Tao vừa nhớ tới một câu nói cảnh báo, không được coi thường bọn Tý đầu đen. Do đó trong đầu mới lóe ra “SSS” gọi tắt của ba chữ Sập, Sát, Sạch. Nghĩa là bằng mọi cách phải làm cho bọn chuột sập bẫy, sát hết, sạch sành sanh, cái giống quỷ ma. Dùng mật mã để nó có lẫn quất cười nhếch mép đâu đó trong nhà kho, sẽ không hiểu mình đang nói gì, không biết “chiến thuật” của mình là gì.
Cả hai tiếp tục bàn bạc. Phương án cuối cùng là bẫy keo dính. Đã chạm đến thì dính chặt không thể thoát được!
Lành nói chắc như đinh đóng cột:
- “Theo kinh nghiệm, tối nay tao đặt bẫy dính, thế nào cũng trị được. Nó phá lắm hả?”
Nàng trợn tròn mắt:
-“Chứ còn gì nữa. Tối qua chúng tụ tập đông đảo lắm, như là là…”
Lành tiếp lời:
-“Như gì?”
Nàng định nói như đi dự tiệc nhưng nghĩ đến tên “trùm già” nàng chữa lại:
-“Như là đang khai mạc hội nghị, đại hội gì đó!.“
Nghe nàng mô tả Lành cười khúc khích rồi vỗ nhẹ vai nàng ghé tai thì thào:
-“Mày yên tâm. Tối nay tao đặt bẫy khắp nơi, ngoài bánh kẹo tao sẽ xin mấy mẫu thịt thừa của bà bán bún thịt nướng ngoài chợ, sự cám dỗ sẽ lên đến đỉnh, thịt của bả tẩm ướp cái gì mà ngửi thôi là chảy nước miếng luôn. Cứ để đó, chiều mai tao qua thu chiến lợi phẩm một lần luôn thể.”
Nàng dặn dò:
-“Đừng để đồ ăn vương vãi nha! Quét sạch vụn bánh đi. Làm nhanh nhanh sao cho đêm nay chúng họp mặt thì bữa ăn miễn phí đã sẵn sàng. Xin mời nhập tiệc! Nhớ phải tạm thời giấu bánh kẹo cho kỹ không được để nó moi ra ăn. Phải luôn nhớ rằng thứ thơm ngon nhất nhưng lại trong tầm tay thường là thứ nằm trên chiếc bẫy.”
-“Được rồi, đừng lo, hôm nay tao quét dọn sạch phòng kho làm theo kế hoạch SSS. Mày nói đúng! Nếu muốn có miếng ăn phải trả giá!”
Nói tới đây Lành nháy mắt với nàng, bổi thêm một câu:
-“ Lệnh SSS đã rõ, tối nay chiến dịch BÃI DÍNH bắt đầu!.
Cả hai cười thật to.”
Nàng mơ hồ nghe như có tiếng vọng lại từ một không gian nào đó rất xa, cứ lơ mơ. Âm như gió rít, lê thê, rên rỉ luồn lách, mỗi lúc một rõ hơn, choi chói nhức nhối.
Nàng giật mình tỉnh giấc. Tiếng chít chít không ngớt, dồn dập tứ bề ở phòng kho. Những tiếng kêu đau đớn thống thiết như đang chịu sự tra khảo. Nàng nghĩ thầm “Dính rồi!” Cho tụi bây biết tay bà. Xem có còn dám lộng hành trong phòng kho của bà nữa không?. Nhớ đời nhé! Lẫn trong những tiếng kêu đau đớn có một tiếng rõ to rõ khỏe, nhưng hình như cũng đang ngắt quãng đang yếu dần. Chắc là quỷ già rồi! Cứ nghĩ đến cái bản mặt kênh đời, bộ dạng lưu manh, râu loe ngoe của nó chết nhe răng là nàng sướng rơn. Nàng nghe tiếng cười của mình bật lên trong đêm tối. Nghĩ đến ngày mai với một kết quả mỹ mãn như đã lường trước, nàng khoan khoái chìm mau vào giấc ngủ mặc bao tiếng rên la.
Buổi sáng.
Nàng đánh răng rửa mặt, nhâm nhi ly sữa cà phê rồi mới bước ra ngoài hiên lững thững đi về phía kho, giờ đã im lìm.
Nàng đi qua đường luồn phía sau để vào nhà kho. Khi vừa định bước xuống bậc tam cấp nàng giật thót mình nhấc vội chân lên,toàn thân bủn rủn. Một cảnh tượng hãi hùng đang bày ra trước mắt. Những tấm bẫy dính vương vãi khắp nơi, đầy xác nhũng chú chuột, phần lớn là chuột nhắt, chuột choai choai. Có con bụng toác hoác, lông lá máu me bê bết trên nhũng tấm dính chứng tỏ khi sa bẫy chúng vùng vẫy dữ lắm! Nàng nhắm mắt lại, nhớ lại những tiếng kêu la đêm qua. Hai quai hàm không thể điều khiển được, nhịp răng cứ va vào nhau. Mọi thứ trong phòng kho lộn xộn nháo nhào cứ như vừa trải qua cuộc hỗn chiến. Giữa cảnh chết chóc ấy bỗng có một tiếng động khe khẽ. Nép mình vào tường, trống ngực đập thình thịch, nàng hồi hộp len lén nhìn. Cái gì kỳ vậy? Úi trời ơi, một tấm dính biết đi. Tấm dính đang di chuyển rất chậm về phía cái ghế đẩu nhựa cao chừng mười lăm phân. Cái gì đằng sau tấm dính?
Nàng vụt chạy trở ngược vào phòng ngủ để nhìn cho rõ. Qua tấm kính nàng nhìn thấy toàn bộ sự việc. Hóa ra trùm già chưa chết. Nó lôi phần thân không trực tiếp bị dính của con chuột mắc bẫy đồng thời kéo lê tấm dính theo ý. Giờ thì tấm dính được dựng dựa vào chiếc ghế. Đứng trên mặt ghế, quỷ già ở vị thế an toàn. Cái đuôi cụt lúc lắc. Toàn thân giờ đang rướn về phía tấm dính, hai chân trước thận trọng cố không chạm vào chỗ keo dính, cái mỏm nó chìa về phía bụng con chuột choai. Nó gặm gặm nhai nhai chỗ ruột gan lòi ra. Thỉnh thoảng ngừng lại, lia cái mõm nhọn phớt qua tấm dính, mấy cái ria chuyển động nhưng không có sợi râu nào bị dính. Quá ranh mãnh, quá khéo, biến thành tinh rồi! Quỷ già ma vương là đây!
Một lát sau xác chuột choai chỉ còn như một tấm da ép trên bẫy dính. Miệng ma vương dính đầy máu. Không thể chịu thêm được nữa nàng đập tay vào tấm kính thình thịch. Ma vương ngước lên, hai mắt chiếu thẳng vào nàng rồi trong tích tắc, vọt lên xà nhà biến mất qua khe hở của mái tôn.
Nàng đứng chết lặng. Phải vài phút sau nàng mới định thần lại. Nàng rút diện thoại bấm lia lịa.
- ‘‘A lô! Lành phải không?. Đến đây ngay! nhanh nhất có thể! Đừng hỏi gì thêm, tao cúp máy đây!
Nửa tiếng sau, nàng và Lành đứng giữa nhà kho, quan sát xung quanh. Cả hai nhìn nhau bàng hoàng. Bỗng Lành thảng thốt kêu lên:
- “Ui trời! nhìn kìa, tao đâu có muốn con rắn mối hiền lành hay ra phơi nắng dưới tấm tôn sáng phía kia bị mắc bẫy đâu?. Tại sao lại là nó? Nó mắc bẫy, bị dính chặt, mà nếu nó vùng vẫy thì phải còn xác chứ sao lại thế kia hả? Cái quái gì vậy? Oan uổng thương tâm quá!”
Nàng nhìn về hướng tay của Lành. Đúng là xác con rắn mối chỉ còn bộ da và nửa cái đầu dính sát vào bẫy mà thôi!
Nàng hạ thấp giọng vẻ nghiêm trọng:
-“Lão ta ăn thịt cả đồng loại khi còn sống dở chết dở chứ rắn mối thì nói làm gì!”
Lành ngơ ngác:
- Ơ kìa! nói gì lạ vậy? Lão?
Nàng đưa tay trỏ lên môi suỵt nhẹ một tiếng. Nàng thì thào vào tai Lành:
-“Lão là trùm chuột. Là đầu đảng. Là quỷ sứ ma vương. Lão nhìn đồng loại nhất là đám choai choai non nớt, nông nỗi bồng bột, lao vào bãi dính, xung phong lót đường. Nếu an toàn thì nhào vô. Lão cụt đuôi chứng tỏ đã từng trải, có bề dày kinh nghiệm. Hồi tối tao nghe tiếng kêu la cứ ngỡ lão đã sập bẫy. Ai dè, lão đưa đàn em vào chỗ chết, thí mạng để cho mình sống. Mấy ngày nay khó moi được thức ăn, đói nên nhai luôn xương thịt đồng loại. Kinh khủng quá Lành ơi!. Từ lúc chứng kiến “ bãi sa trường đầy máu xương” tao cứ như người bị trúng gió mắc ói mà không ói được, rờn rợn, ơn ớn sao ấy, run từ trong run ra. Mày ráng giúp tao thu dọn nha”.
Lành rên rỉ:
-“Nghe mô tả mà ghê quá! Nhìn con rắn mối tao cũng bị sốc. Không biết con đực hay con cái nữa! Giờ chỉ còn bộ da nên không phân biệt được. Đó là một cặp mày à! Con cái đang có mang. Hôm trước tao vừa thấy nó. Mình hại “em nó” rồi! Em nó chết oan chết thảm quá, nó bị vạ lây! Thôi để tao về nói chồng tao lên dọn dẹp chứ tao không còn hồn vía làm việc này nữa đâu mày ơi!”
Nghe tới đây nàng nhìn thẳng mặt Lành buông một tiếng lạnh tanh:
-“Đuọc rồi, vậy càng tốt! Ngày mai mày mang tất cả đồ hàng của mày ra khỏi nhà, tao chỉ cần trả cho nhân viên thu rác vài chục là trút được gánh nặng …”
Lành kêu lên:
-“Ôi, mày hiểu lầm tao rồi! Tao có nhắn với chồng lên xem xét cái nhà kho để tìm cách nào trữ hàng sao cho Tý đầu đen không cắn phá…nên nhân thể nói anh ấy dọn luôn! Mày cứ cho tao thuê tiếp, tao hứa sẽ giải quyết vụ này rốt ráo không làm phiền mày nữa đâu!”
Im lặng một lúc nàng cao giọng ra lệnh:
-“Mày nghe đây, muốn tao cho thuê tiếp, trước hết phải biến cái nhà kho này thành một nơi không có sự sống, một “vùng đất chết” mày hiểu tao nói gì không?”
Lành vội đáp:
-“Nói rõ hơn xíu đi”
-“ Mày nói với chồng mày, đi gò hai thùng sắt hay thiếc có nắp đậy kín có khóa nữa, bao nhiêu bánh kẹo cất về chưa kịp bán, phải xếp gọn vào hai cái thùng đó, không được bày bừa. Bao bì rác rến phải mang vứt ngay, trước khi về nhà. Quét cho thật sạch những mảnh những vụn bánh kẹo quyết không cho nó có cái gì để cầm hơi và cũng không cho nó chỗ nào để ẩn nấp. Tao sẽ bán chai bao hết những thứ lỉnh kỉnh. Ở đây chỉ có một cái máy giặt và hai cái thùng thiếc. Phòng không, nền trống, kế hoạch lần này là vậy. Trơ trơ sắt đá tha hồ mà cạp mà gặm! Tự giác rút lui! Không giết không bẫy gì nữa cả!”
Mắt Lành sáng lên gật lia lịa:
-“Không nơi bao che dựa dẫm, trống trơ trống hoác, chỉ có nền xi măng và sắt, ui hay quá! Đơn giản vậy mà không nghĩ ra sớm! Chiều nay tao đi đặt làm ngay hai cái thùng thiếc loại dầy, tao cám ơn mày.”
“Chiến thuật” của nàng đã thành công. Phòng kho im phăng phắc.
Những giấc ngủ ngon đã đến với nàng.
Một tuần sau.
Quơ tay lấy cái giỏ đi chợ, nàng bước ra khỏi nhà, khép cổng lại, đi lần theo vệt nắng mong manh. Lòng vui theo nắng, nàng cất giọng hát khe khẽ…Đi được vài thước bỗng ánh mắt nàng chạm vào một khối đen đen phía trước, dưới gốc cây cảnh ven đường. Nàng vội lùi lại. Nhìn kỹ hơn. Ui da, người nàng run lên bần bật, tim đập mạnh. Ma Vương! Đúng lão rồi! Lão đang phơi nắng, đang giơ cái chân trước lên gãi gãi mép để lộ cái đuôi cụt.
Nàng vội chạy qua bên đường. Đi chầm chậm rồi dừng lại len lén quan sát. Vẫn bộ điệu xấc láo, thản nhiên nhìn kẻ qua người lại. Giữa ánh sáng ban ngày bộ mặt lão lộ rõ vẻ quỷ quyệt trơ trẽn. Cũng như nàng, nhiều người đi đường khi thấy lão đều giật mình tránh né. Đứng lặng xem xét một lúc nàng bực quá hỏi một gã vừa hốt hoảng chạy từ bên đường sang:
- “Tui phụ nữ sợ còn có lý, anh đường đường là một nam nhân lại đi sợ chuột?. Sao không ném đá bể đầu nó đi! Không ném trúng thì nó cũng phải trốn chui trốn nhủi không thể nhởn nhơ như vậy! Nhìn cái mặt nó kìa, vác lên đến tận trời, vô lý quá!”
Gã đàn ông cười cười ngượng nghịu:
-“Con chuột này nó to như mèo, nhìn bộ lông đã ớn lạnh rồi nói chi tới giết, ghê tay quá chị ơi!. Mà chị thấy không, nó phơi nắng đúng nơi đúng chỗ. Nó có phong thái đĩnh đạc như một lãnh chúa, một nguyên soái. Nó có vẻ thân quen gần gũi với người. Hiện tượng lạ! Gần gốc cây nó ngồi có tấm bảng cấm xe ô tô đậu đỗ nữa chứ. An toàn quá mà! Công nhận nó khôn thiệt đó chị! Chắc nó biết người thành phố thường phóng sinh ít dám sát sinh…”
Nghe lải nhải, nàng xì một tiếng dài ngoằn rồi rảo bước đi về hướng chợ. Vừa đi vừa lầu bầu: “Hèn thì công nhận hèn đi còn bày đặt khen Ma Vương khôn! Còn xỏ xiên móc mỉa mình nữa chứ! Ý nói mình ác còn Ma Vương vô tội?.”
Nàng nghiến răng quay đầu về phía cái cột gắn biển báo cấm đậu xe, rủa thầm “Ma vương chết tiệt!”
Tiếng ồn ào ngoài cổng khiến nàng tỉnh giấc. Không cần nhìn đồng hồ nàng biết bây giờ là bảy rưỡi sáng. Đây là khung giờ khó ai trong khu phố này còn ngủ nướng được. Hôm nay chủ nhật. Giọng của một tài xế phát ra từ cái loa phóng thanh cầm tay, anh ta bất đắc dĩ buộc phải đứng ra điều phối, phân luồng, khai thông sự tắc nghẽn. Phải cùng nhau mau giải tỏa khúc đường bị trưng dụng, biến thành bãi đậu xe bát nháo qua đêm. Chạy đua với thời gian trước khi cảnh sát giao thông tìm đến phạt vạ. Tiếng máy rồ không ngớt. Hiệu lệnh điều khiển oang oang, thay đổi như chớp, thoắt lên thoắt xuống, chao qua đảo lại. Lắng nghe bỗng thấy kỳ kỳ, say say, điên điên, liều lĩnh sao ấy: ”dze dze dze” (lùi ) “ngay dze ngay dze “ngay bánh và lùi ”, “lên lên”, “ tài đi tài đi” (quẹo trái) “phụ đi phụ đi” (quẹo phải)….
Khoảng một tiếng sau, khi xe cảnh sát giao thông xuất hiện ở ngã ba, khu phố yên tĩnh lạ thường, như thể chưa bao giờ biết đến sự nhốn nháo rối ren, bất tuân luật pháp là gì?.
Sự thoáng đãng bất chợt của con đường trước nhà khiến nàng cảm thấy buổi sáng chúa nhật đầy hứa hẹn. Một ý nghĩ vụt tới. Mau mau ra phố kiếm gì lót dạ, lang thang đâu đó, nhâm nhi chút gì…
Nàng bước ra khỏi nhà. Ánh mai rực rỡ. Vừa đi vừa suy nghĩ xem ăn sáng món gì, bỗng nàng khựng lại, nheo mắt rồi chớp chớp mấy cái liền. Ai vậy cà? Ủa ông Hai cùng tổ dân phố đây mà! Thường, giờ này ổng hay ngồi lê la quán cà phê cóc cuối đường, sao lại xớ rớ quanh đây chi vậy?
Tò mò, nàng tiến lại gần, gật đầu chào. Chưa kịp lên tiếng thì ông Hai đã chỉ về phía gốc cây nơi có biển báo cấm đậu xe, thao thao một lèo:
-“Thấy gì không? Dễ sợ chưa? Một cái xe, hồi sáng lùi quá đà vọt lên vệ đường suýt nữa thì ủi luôn biển báo giao thông, may mà né kịp chỉ quẹt vào cây cảnh, làm gẫy mấy nhánh mà thôi. Nhưng đáng nói là cú né này cán bẹp ruột con chuột đầu đàn to thù lù mới đã chứ!. Con chuột cụt đuôi này nó lẻn vào nhà tui quậy tùm lum. Chịu không thấu, tui tìm cách bẫy bằng loại bả đời mới, chế biến như những loại đồ ăn nhanh, nhìn hấp dẫn lắm. Đến người còn có thể lầm nếu không được cảnh báo. Đồng bọn nó, chuột cống, chuột mái, chuột choai, chuột nhắt trúng bả cũng nhiều. Có con cố lết vào xó xỉnh chết thúi um sùm trời đất, riêng nó vẫn ung dung tự tại. Nói động tới nó là nó cắn nát đồ đạc. Riết rồi cũng bó tay. Mấy hôm trước thấy nó thản nhiên ngồi phơi nắng mà hết cả hồn. Nó không biết sợ là gì! Lâu nay nhức đầu vì nó. Thôi vậy cũng tốt, hết đời nhà mày nhé chuột ơi là chuột! Chỉ có bánh xe vô tình vượt lề trong tíc tắc mới nghiền nát được mày mà thôi!”.
Mồm há hốc, mắt mở to, nàng nhìn trừng trừng xác “Ma vương” bẹp dí máu me ruột óc nhòe nhoẹt và cái đuôi không lẫn vào đâu được. Không thốt nên lời, nàng vội lấy tay bụm miệng chạy ngược trở lại. Nàng ôm ngực thở hổn hển như thể vừa chạy một đoạn đường dài. Ý nghĩ muốn lót dạ tan biến nhanh chóng. Bất ngờ quá!. Vào nhà, nàng buông người xuống ghế sô pha ngước nhìn lên trần, đầu óc như bị đóng băng.
Một lúc sau nàng mới hoàn hồn, nhịp thở đều trở lại. Những ấm ức trĩu nặng, đeo bám suốt mấy tuần dần tan biến, lòng nhẹ vơi.
Giờ mỗi lần đi qua biển cấm đậu xe, nàng thắc mắc không biết Ma vương có hiểu ý nghĩa thật sự các ký hiệu giao thông? Tại sao nó dám phơi nắng tại đó? Có phải vì sát đó có cái cây nó dễ dàng núp bóng nương tựa? Vì đó là vị trí dễ thoát thân ngay giữa ban ngày nên nó lơ là không cảnh giác? Ai dám động đến cây cảnh trên vệ đường? Xe nào dám mon men tới khi ở đó có biển báo cấm đậu xe, với sọc trắng đỏ rất rõ ràng?. Nó có thể phân biệt đâu là cái bẫy ngụy trang thành thức ăn thơm ngon thì đâu khó hiểu tại sao đó lại là vị trí nó chọn? Trật tự hay hỗn loạn, an toàn hay rủi ro? Đâu thật sự là làn ranh, vùng cấm? Sống hay chết chỉ trong đường tơ kẽ tóc!
Nguyễn Minh Trân
Nguồn: Tác giả Vietnamthuquan.eu - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 8 tháng 5 năm 2023