- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
Lối vào sân ga nơi hành khách có thể chuyển từ tuyến Shinkansen sang tuyến tàu thường đập ngay vào mắt Esaki Kyohei. Cậu bước lên cầu thang, vào đến sân ga đã thấy đoàn tàu ở đó, cửa tàu đang mở. Bên trong phát ra tiếng chuyện trò huyên náo.
Lên tàu từ cửa gần mình, Esaki Kyohei nhăn nhó. Bố mẹ cậu bảo hết lễ Obon rồi nên chắc tàu sẽ không đông lắm, vậy mà trên tàu gần như không còn ghế trống. Dãy box-seat* dành cho bốn người ngồi hầu như đã bị lấp kín. Kyohei bước trên lối đi giữa các hàng ghế, cầu trời tìm được chỗ nào mới chỉ có một, hai người ngồi.
box-seat gồm hai hàng ghế đối diện nhau, mỗi hàng hai người ngồi.
Hầu hết mọi người đều đi cùng gia đình. Trong số đó có nhiều đứa trạc tuổi cậu, nghĩa là cỡ học sinh lớp năm. Ai nấy đều tỏ vẻ thích thú, cười đùa rôm rả.
Kyohei nghĩ bụng Mấy đứa này bị ngơ à
. Đi tắm biển thì có gì mà vui đến vậy. Chẳng qua chỉ là biển thôi mà. Nếu muốn chơi, đến bể bơi còn vui hơn nhiều. Ở biển làm gì có bể bơi lười, cũng chẳng có những máng trượt khổng lồ.
Kyohei nhận ra hàng ghế ở góc trong cùng vẫn chưa có người ngồi. Hình như có ai đó ngồi ở ghế đối diện, nhưng cậu vẫn cảm thấy may mắn vì dù sao cũng được ngồi một mình trên chiếc ghế dành cho hai người.
Cậu lại gần, đặt ba lô lên chiếc ghế trống. Ngồi đối diện là một người đàn ông cao ráo. Người này đeo kính không viền và đang đọc tạp chí. Bìa tạp chí vẽ hình thù kỳ lạ cùng những từ ngữ mà Kyohei chưa nghe thấy bao giờ. Lúc cậu ngồi xuống, người đàn ông vẫn tiếp tục đọc, hoàn toàn không biểu lộ cảm xúc gì. Anh ta mặc áo khoác bên ngoài áo sơ mi. Trông không có vẻ gì là khách du lịch.
Ở hàng ghế phía bên kia lối đi là một ông lão đậm người, tóc bạc trắng ngồi đối diện một bà lão có khuôn mặt tròn trịa. Có vẻ họ là một cặp vợ chồng. Bà lão rót trà từ chai vào chiếc cốc nhựa, đoạn đưa cho ông lão. Ông ta nhận lấy cốc trà với vẻ mặt sưng sỉa, nốc liền một hơi đâm bị sặc. Ông ta càu nhàu đổ tại bà vợ rót nhiều quá. Cả hai người đều ăn vận bình thường, không có vẻ gì là đang đi du lịch. Chắc họ mới từ đâu đó về.
Chẳng mấy chốc con tàu bắt đầu chuyển bánh. Kyohei đặt ba lô sang bên cạnh, đoạn lấy túi ni lông đựng bữa trưa ra. Món cơm nắm gói bằng giấy thiếc vẫn còn âm ấm. Hộp nhựa Tupperware đựng món gà chiên xù và trứng cuộn. Tất cả đều là món khoái khẩu của cậu.
Vừa uống nước đóng chai, Kyohei vừa nhai cơm nắm nhồm nhoàm. Bên ngoài cửa sổ, biển đã trải rộng ngay trước mắt. Hôm nay là một ngày quang mây, xa xa mặt biển sáng lấp lánh, phía trước những bọt nước trắng xóa đang tung bay.
“Chỉ mấy hôm vợ chồng mình đi công tác Osaka thôi. Cho Kyohei đi biển chơi chắc con sẽ vui hơn là ở khách sạn mà,” mẹ của cậu, Yuri đã nói vậy cách đây chỉ mới ba ngày. Trước đó, Kyohei không mảy may nghĩ tới việc sẽ một thân một mình đến nhà người bà con cách nơi cậu ở rất xa.
“Nhưng liệu có ổn không? Harigaura xa lắm đấy,” bố cậu, Keiichi nghiêng ly whisky, tỏ vẻ nghi ngại.
“Không sao đâu. Thằng bé đã học lớp năm rồi mà. Con bé Hana nhà Kobayashi ấy, nghe đâu nó còn đi một mình sang tận Úc cơ đấy.” Yuri vừa gõ bàn phím vừa nói. Đã thành thông lệ, tối nào cô cũng ngồi ở phòng khách tính toán doanh thu của cửa hàng.
“Đấy là vì bố mẹ con bé đã tiễn nó ra tận sân bay, rồi khi đến Úc thì lại có người nhà ra tận nơi đón. Nếu chỉ là ngồi trên máy bay không thôi anh đã chẳng lo làm gì.”
“Như nhau cả thôi. Cũng chỉ phải chuyển từ tàu Shinkansen sang tàu điện thôi mà. Từ ga đến đó không xa lắm, chỉ cần đem theo bản đồ là không vấn đề gì đâu, nhỉ?” Câu cuối của Yuri dường như là để nói với Kyohei.
“Vâng.” Kyohei đáp gọn lỏn. Cậu còn đang bận dán mắt vào chiếc máy chơi game cầm tay. Cậu thừa biết cho dù lúc này có trả lời thế nào cũng không thay đổi được việc trong thời gian bố mẹ đi công tác ở Osaka, mình sẽ phải tới Harigaura, vùng quê mà cậu vốn chẳng thiết tha gì. Chuyện tương tự như vậy đã xảy ra không ít lần. Hồi bà cậu còn sống, hễ có chuyện là cậu lại bị gửi về quê ngoại ở Hachioji. Nhưng từ sau khi bà ngoại mất hồi năm ngoái, địa điểm gửi gắm cậu đã chuyển thành nhà của vợ chồng bà bác, chị gái bố cậu.
Bố mẹ Kyohei cùng quản lý một chuỗi cửa hàng thời trang. Họ rất bận và thường xuyên phải đi tới các vùng miền để quảng bá những sản phẩm độc đáo của mình. Cũng có khi Kyohei được đi cùng bố mẹ, nhưng nếu trùng ngày đi học, cậu sẽ phải ở nhà. Cũng may nếu chỉ một đêm, cậu có thể ở một mình mà không hề gì.
Thế nhưng, nghe đâu chuyến công tác Osaka lần này là để chuẩn bị khai trương một cửa hàng mới. Bố mẹ cậu sẽ vắng nhà ít nhất một tuần.
“Cũng phải, thằng bé học lớp năm rồi nhỉ. Chắc không vấn đề gì đâu. Vậy đi Kyohei, đi chơi biển một tuần cho thỏa thích nhé. Đồ ăn ở đấy cũng ngon lắm. Bố sẽ dặn bác cho con ăn đầy bụng cá biển tươi nhé.” Giọng Keiichi nhẹ bẫng như thể rượu whisky đã giúp lưỡi của anh hoạt động trơn tru hơn vậy. Hai vợ chồng bàn qua tán lại cho có, rốt cuộc kết luận cuối cùng vẫn là gửi thằng con trai đi. Lần nào cũng vậy.
Đoàn tàu tốc hành lướt êm ru trên tuyến đường dọc bờ biển. Ăn cơm nắm xong, Kyohei chơi điện tử, giữa chừng thì điện thoại nhét trong ba lô của cậu đổ chuông. Cậu chỉnh trò chơi về trạng thái nghỉ, đoạn thọc tay vào ba lô lần tìm điện thoại. Điện thoại của cậu là loại dành riêng cho trẻ con.
Người gọi đến là mẹ cậu. Kyohei nghe máy, bụng thầm nghĩ Phiền chết đi được
.
“A lô.”
“Ừ, Kyohei hả con. Con đang ở đâu rồi?”
Vớ vẩn. Rõ ràng chính mẹ là người lên kế hoạch và mua vé tàu mà.
“Con đang trên tàu.” Kyohei đáp khẽ. Ít nhất cậu cũng hiểu phép lịch sự khi đi tàu.
“Thế à? Vậy là con lên tàu an toàn rồi hả.”
“Vâng.” Đừng coi con là thằng ngốc thế chứ, Kyohei nghĩ bụng.
“Đến nơi con nhớ chào hỏi cho phải phép đấy nhé. Nhớ đưa quà cho bác nghe chưa.”
“Con biết rồi. Con tắt máy đây.”
“Còn đống bài tập nữa. Con nhớ làm bài hằng ngày nhé, mỗi ngày làm một chút thôi cũng được. Đừng để dồn đống lại, sau sẽ khổ hơn đấy.”
“Đã bảo là con biết rồi mà.” Kyohei đáp gọn lỏn, đoạn tắt máy. Mẹ cậu đang lặp lại y nguyên những điều đã dặn dò trước khi cậu ra khỏi nhà. Tại sao các bà mẹ đều như vậy nhỉ?
“Này.” Đúng lúc Kyohei vừa cất điện thoại, đang định chơi tiếp thì một giọng trầm cất lên từ đâu đó. Nghĩ không phải nói với mình nên cậu phớt lờ. “Này, thằng nhóc kia.” Lần này giọng nói đã pha chút bực tức.
Kyohei ngẩng mặt lên khỏi máy chơi game, nhìn sang bên. Ông lão đầu bạc trắng đang lườm cậu với vẻ mặt hầm hầm đáng sợ.
“Ai cho nghe điện thoại hả?” Ông ta nói bằng giọng khàn khàn.
Kyohei không khỏi ngạc nhiên, thời buổi này rồi mà vẫn còn có người cằn nhằn về chuyện đó sao? Đúng là đồ nhà quê.
“Tại đầu bên kia gọi đến chứ ạ.” Kyohei trề môi.
Ông lão đưa ngón tay nhăn nheo chỉ vào ba lô của Kyohei.
“Tắt nguồn đi. Chỗ này cấm dùng điện thoại.”
“Nhìn kia kìa.” Ông lão chỉ vào tấm biển trên tàu, trên đó đề dòng chữ: “Chỗ ngồi ưu tiên. Vui lòng tắt nguồn điện thoại khi ngồi gần khu vực này.”
“À…”
“Hiểu chưa? Chỗ này cấm dùng điện thoại.” Ông lão nói vẻ đắc thắng.
Kyohei lấy điện thoại ra khỏi ba lô. Nhưng thay vì tắt nguồn, cậu chìa nó ra trước mặt ông lão.
“Đây là điện thoại cho trẻ con.”
Ông lão chau cặp lông mày bạc trắng tỏ vẻ hồ nghi. Hình như ông ta không hiểu ý.
“Kể cả cháu có tắt nguồn, chỉ một lát sau nó sẽ tự bật lên. Nếu không biết mật mã thì không thể tắt nguồn được. Nên cháu cũng chịu thôi.”
Ông lão suy nghĩ một lát, đoạn hất cằm.
“Thế thì ra chỗ khác mà ngồi. Chỗ này không được. Đây là chỗ ngồi ưu tiên.”
“Thôi mà ông.” Bà lão ngồi đối diện nói, đoạn quay sang cười với Kyohei: “Xin lỗi cháu nhé.”
“Không được, đây là quy tắc của xã hội.” Ông ta càng lúc càng lớn tiếng hơn. Các hành khách khác bắt đầu nhìn chằm chằm về phía họ.
Kyohei thở dài, nghĩ bụng: “Chậc, lão già lắm điều.” Đúng lúc cậu định túm lấy ba lô, túi ni lông đựng rác, nhấc mông lên thì một cánh tay vươn ra ấn vào vai cậu, ngăn lại. Không những thế, người đó còn giật luôn chiếc điện thoại khỏi tay cậu.
Kyohei kinh ngạc nhìn người đàn ông ngồi đối diện. Mặt vẫn tỉnh bơ, lần này anh ta thọc một tay vào chiếc túi ni lông mà Kyohei đang cầm. Đoạn lấy miếng giấy thiếc dùng để bọc cơm nắm ra.
Kyohei không kịp nói gì. Người đàn ông banh miếng giấy thiếc ra, dùng nó bọc chiếc điện thoại của Kyohei lại.
“Vậy là được.” Anh ta đưa nó cho Kyohei. “Nhóc không cần chuyển chỗ nữa.”
Kyohei lặng lẽ nhận lấy. Cậu có cảm giác như mình đang xem ảo thuật. Có thật là ổn rồi không?
“Thế nghĩa là sao? Cậu làm thế thì ích gì hả?” Ông lão vẫn chưa thôi càm ràm.
“Giấy thiếc có khả năng làm gián đoạn sóng điện thoại.” Người đàn ông đáp, mắt vẫn không rời cuốn tạp chí. “Việc yêu cầu hành khách tắt nguồn điện thoại trên tàu là để tránh làm ảnh hưởng đến những người đang sử dụng máy trợ tim. Điện thoại tuy bật nhưng không có sóng, vậy là thỏa mãn yêu cầu rồi.”
Quá đỗi kinh ngạc, Kyohei hết nhìn ông lão lại nhìn người đàn ông nọ. Ông lão đang nhìn người đàn ông với vẻ bối rối, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Kyohei, tự nhiên ông ta ho lên mấy tiếng rồi nhắm mắt lại, chừng như đang ngượng. Bà lão cười tủm tỉm, thở phào vì vụ lùm xùm cuối cùng cũng kết thúc êm đẹp.
Một lúc sau, hành khách trên tàu bắt đầu rục rịch đứng lên, dỡ hành lý khỏi giá đỡ. Loa phát thanh thông báo tên nhà ga nơi con tàu sắp sửa dừng chân. Đây là một ga khá nổi tiếng vì có bãi tắm biển.
Chẳng mấy chốc con tàu đã dừng hẳn, phân nửa số hành khách xuống tàu. Nhớ lại chuyện ban nãy, Kyohei quyết định chuyển sang chỗ khác. Nhưng cậu chưa kịp làm vậy thì người đàn ông ngồi đối diện đã đột nhiên đứng phắt dậy, cầm theo chiếc túi vừa lấy xuống từ giá để hành lý, di chuyển sang chỗ ngồi cách đó khoảng ba hàng ghế.
Kyohei lần khần không đứng lên vì cảm giác như mình đã chậm chân mất rồi. Nhìn sang bên, cậu thấy ông già lắm điều khi nãy đang ngáy.
Dọc tuyến đường này trải dài toàn những bãi tắm biển. Cứ mỗi bận tàu dừng lại, lượng hành khách trên tàu lại vơi đi. Nhưng Harigaura, đích đến của Kyohei vẫn còn ở rất xa.
Tiếng ngáy của ông lão ngồi ghế bên làm Kyohei điếc tai. Vậy mà bà lão đi cùng vẫn thản nhiên ngắm cảnh ngoài cửa sổ như thể đã quá quen với việc này. Không tài nào tập trung chơi điện tử được nên cuối cùng Kyohei quyết định chuyển chỗ. Cậu xách theo ba lô và túi ni lông đựng rác, đứng lên khỏi ghế.
Giờ thì có vô khối ghế trống. Bụng bảo dạ phải đi thật xa khỏi ông lão, Kyohei cứ thế bước đi, rồi cậu bắt gặp người đàn ông khi nãy ngồi đối diện mình. Anh ta ngồi quay lưng về phía cậu, hai chân bắt tréo. Cuốn tạp chí đang để mở. Kyohei vô tư nhòm vào từ đằng sau. Người đàn ông đang dừng mắt ở trang giải ô chữ. Một vài ô trống đã được điền đáp án. Tuy nhiên, có vẻ như anh ta đang bị mắc ở một ô chữ nào đấy.
“Temperance.” Kyohei nói khẽ.
Người đàn ông giật mình ngoái lại. “Gì cơ?” Kyohei chỉ tay vào ô trống.
“Ô thứ 5 hàng dọc. Câu đố ‘Ai là người đọc xương?’ cháu nghĩ đáp án là Temperance.”
Người đàn ông nhìn xuống ô chữ, gật gù.
“Đúng là vừa khít này. Đấy là tên người à? Chú chưa nghe thấy bao giờ.”
“Temperance Brennan, vai chính trong BONES, một bộ phim nước ngoài. Cô này có khả năng lập luận từ những bộ xương người chết.”
Không hiểu sao người đàn ông lại chau mày, lật nhìn bìa cuốn tạp chí.
“Một nhân vật hư cấu à? Tại sao lại đưa vào làm câu đố của một cuốn tạp chí khoa học? Ăn gian quá.” Người đàn ông lầm bầm.
Kyohei ngồi xuống ghế đối diện. Người đàn ông không nói gì, tiếp tục trò chơi giải ô chữ. Cây bút bi nằm yên nãy giờ lại bắt đầu chuyển động, chắc hẳn vì anh ta đã giải được thêm một câu đố nữa.
Người đàn ông vươn tay với chai trà đặt bên cạnh. Nhưng ngay khi vừa cầm lên, chừng như sực nhớ ra chai đã rỗng không nên liền bỏ lại chỗ cũ.
Kyohei giơ chai nước lọc vẫn còn một nửa ra trước mặt người đàn ông.
“Chú uống đi.”
Người đàn ông mở to mắt ngạc nhiên, khẽ lắc đầu. “Không cần đâu.”
Kyohei tiu nghỉu. Đúng lúc cậu đang định cất chai nước vào balô, người đàn ông nói: “Cảm ơn nhé.” Kyohei ngạc nhiên ngẩng mặt lên, liền bắt gặp ánh mắt của anh ta. Đây là lần đầu tiên hai người chạm mắt nhau. Người đàn ông vội quay mặt đi.
Sắp sửa tới ga Harigaura. Kyohei lấy tấm bản đồ ra khỏi túi quần soóc. Tấm bản đồ được in từ máy tính chứ không phải vẽ bằng tay, trên đó là vị trí của nhà trọ Lục Nham Trang. Hôm qua bác cậu đã gửi fax cho cậu.
Cậu từng đến đó cách đây hai năm. Khi ấy cậu đi cùng với bố mẹ. Nhưng lần đó họ đi bằng ô tô chứ không phải tàu điện. Thành ra, đây là lần đầu tiên cậu tới đó từ ga tàu.
Kyohei mở bản đồ để xác nhận lại vị trí của nhà trọ. Thấy vậy, người đàn ông hỏi: “Nhóc nghỉ ở đó một mình à?” Có vẻ anh ta nghĩ việc này không đúng với một cậu nhóc tiểu học cho lắm.
“Đấy là nhà họ hàng cháu.” Kyohei đáp. “Bác trai và bác gái cháu quản lý nhà trọ đó.”
Người đàn ông gật gù như đã hiểu ra, sau đó anh ta hỏi: “Chỗ đó thế nào?”
“Thế nào là sao ạ?”
“Ý chú muốn hỏi chỗ đó có được không? Có điểm gì hấp dẫn không? Ví dụ như trang thiết bị vừa mới vừa đẹp, khung cảnh nên thơ, hay đồ ăn ngon chẳng hạn.”
Kyohei nghiêng đầu.
“Cháu mới đến một lần thôi nên không nhớ rõ lắm. Nhưng nhà trọ ấy cũ lắm, lại hơi cách xa biển nên khung cảnh cũng chẳng đẹp mấy. Còn đồ ăn à, cháu thấy bình thường.”
“Hừm, cho chú xem một chút.”
Nhận tấm bản đồ từ Kyohei, người đàn ông liền cầm bút viết số điện thoại, địa chỉ và tên nhà trọ vào phần giấy trắng trong cuốn tạp chí, đoạn xé mẩu giấy.
“Chữ này đọc thế nào? Có phải là Ryokuganso không?”
“Rokuganso. Biển hiệu là một tảng đá lớn lắm, dựng ngay trước nhà trọ.”
“Thế à? Cảm ơn nhóc.” Người đàn ông trả lại tấm bản đồ.
Kyohei gấp lại, nhét vào túi quần. Con tàu vừa chui ra khỏi đường hầm. Cậu có cảm giác màu sắc của biển như trở nên rực rỡ hơn.
Chương 1
Tiến >>
Nguồn: Đinh Tị & NXB Văn Học - ebook©vctvegroup -
https://www.dtv-ebook.com
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 16 tháng 6 năm 2023