Tác giả: Angela Noel sinh năm 1931 và hiện đang sống tại Lancashire, nơi bà quản lý một trại nuôi ngựa. Hầu hết những tác phẩm của bà bao gồm các truyện ngắn đăng trên các tạp chí dành cho phụ nữ. Đồng thời, bà cũng xuất bản bốn tiểu thuyết tình cảm, tất cả đều đặt bối cảnh ở miền quê nước Anh. Cuốn sách mới nhất của bà có tựa Hãy nhớ đến em. Truyện Lạc đạn này được in lần đầu vào tháng ba năm 1980 trong tuyển tập Những bí ẩn của Luân Đôn.
Mặc dù câu chuyện đặt bối cảnh ở xứ Wales, ý tưởng trong đó được rút ra từ một bài tường thuật trên báo về một sự kiện có thật trong cuộc sống có liên quan đến hai anh em người Tây Ban Nha, một người bị kết tội mưu sát người kia.
Câu chuyện:
Tính sở hữu dường như là một đặc tính cơ bản của con người: nó thôi thúc người ta phải chiếm hữu mọi vật dụng - và cả con người. Và nếu như những thứ thuộc quyền sở hữu của chúng ta bị vuột khỏi tầm tay, cảm giác bực bội về sự bất công của cuộc đời có thể sẽ bùng lên rất mạnh. Người ta nói rằng trong mỗi người chúng ta đều có một tên sát nhân hiện diện, rằng nếu như áp lực đủ lớn, bất kỳ ai cũng có thể bị lôi cuốn vào hành vi bạo lực. Ý nghĩ đó quả là không dễ chịu tí nào.
Trong một thung lũng xinh đẹp ở xứ Wales, suốt trong nhiều năm, Owen Parry đã nghiền ngẫm và cay đắng về sự bất công của cuộc đời. Sự bực bội của hắn ta tập trung vào người em tên Huw. Huw đã lấy được Rhiannon, Huw được sống trong một ngôi nhà tiện nghi, Huw đã gây ra cái chết hàng loạt của bầy cừu. Chỉ có Huw đứng chắn giữa Owen và hạnh phúc, và lẽ ra người được sở hữu tất cả phải là Owen...
Owen đã định đeo găng tay. Hắn ta có một đôi cũ bằng da màu nâu mà hắn thường mang vào những dịp đi nhà thờ trong mùa đông. Nhưng bàn tay nông dân của hắn thường trở nên quá thô kệch trong cặp găng, vả lại, đây là một công việc đòi hỏi sự nhẹ nhàng và tinh tế.
Hắn ngừng lại và nhìn quanh với một nụ cười hơi đểu trên môi. Tại sao lại cứ phải bận tâm với đôi găng? Đây là nhà riêng của hắn, phải không nào? Thế nào mà cảnh sát chẳng tìm thấy vô số dấu tay của hắn ở mọi nơi. Hai chiếc ghế bằng gỗ của hắn được sắp xếp đấu lưng với nhau, cách xa một khoảng cách đã được đo lường cẩn thận.
Cây súng cũng của hắn. Đương nhiên là nó có dấu tay của hắn. Hiện giờ cây súng được đặt ngang lưng hai chiếc ghế, cột chặt bằng dây. Nó đang chĩa vào cánh cửa duy nhất.
Khẩu súng được lên đạn sẵn. Một sợi dây cột vào cò súng, đầu kia nối vào tay nắm cửa. Khi cánh cửa được mở ra, sợi dây sẽ giật cò súng. Có bao giờ mà em hắn chịu mở cửa nhẹ tay đâu. Trong một lúc bụng dạ của Owen hơi nôn nao, nhưng hắn vẫn tiếp tục công việc. Bật ngọn đèn lên để mời gọi, hắn tự nhủ, hắn rời khỏi ngôi nhà bằng cửa sổ.
Em hắn thường hay ở đây trước giờ đi chầu buổi tối.
“Để nói chuyện về việc bổ sung lại bầy gia súc cho trại” Owen đã nói dối như vậy để dụ Huw đến.
“Hả, bổ sung bầy gia súc à?” Huw đã hơi càu nhàu, “Bàn tính chuyện tương lai hả?”
Cả hai gương mặt vẫn còn xanh xám vì cơn ác mộng họ vừa trải qua: dịch lở mồm long móng đã tàn phá trang trại của họ. Do lệnh của chính phủ, người ta giết hết đàn gia súc. Cả mấy con chó của họ nữa, những con chó xinh đẹp, thông minh và trung thành. Thậm chí cả con Beth, con chó mà cả hai người quý nhất.
Owen thở dài khi nghĩ đến Beth nhưng đồng thời những kỷ niệm về con chó yêu quý đã củng cố thêm quyết tâm của hắn. Hắn đã chịu đựng quá đủ rồi. Hắn bắt đầu đi vào làng để tạo chứng cứ ngoại phạm.
Thậm chí ngay cả lúc này, hắn cũng cảm thấy cảm xúc đang dâng tràn về cái nơi hắn đã quen thuộc, từng cái sườn đồi thoai thoải, dòng sông uốn khúc lấp lánh ánh bạc và cả khu đất nơi gia đình đang chung sống.
Chẳng bao lâu nữa tất cả những thứ đó sẽ là của hắn và chỉ mỗi mình hắn. Hắn sẽ làm việc, chăm sóc và làm sống lại trang trại. Những ngọn đồi sẽ vang lên tiếng kêu của bầy gia súc khoẻ mạnh. Mấy con chó sẽ lại xuất hiện, chạy lăng xăng trên cánh đồng cỏ gần dòng sông.
Dù vậy, chắc sẽ chẳng bao giờ có một con chó giống như con Beth được. Thậm chí ngay hôm nay, trên con đường vào làng, Owen còn nghe thấy tiếng sủa của nó ở bãi nhốt cừu trên đồi, phía sau căn nhà của hắn.
Chung sống với em hắn! Hừ! Huw đã lấy Rhiannon, cô gái mà cả hai người cùng yêu, một cô gái xinh xắn, dễ thương, dịu dàng, cả hai người đó đã chiếm phần đất tốt, đẩy hắn ra tận ngôi nhà cũ kỹ phía bờ sông.
Tệ nhất là, sau một hai năm đầu, Huw không mang lại hạnh phúc cho Rhiannon. Cuộc hôn nhân của họ, bất hạnh vì không có con, đang bắt đầu héo úa từ từ.
Huw là một gã đàn ông tóc đen, giọng trầm và khoẻ như vâm. Đối với anh ta, việc không có con đã gây tổn thương và làm anh ta mất mặt. Anh ta tưởng tượng dân làng đang cười khẩy sau lưng mình “Nhìn thằng Huw Parrykìa, có cả nửa cái thung lũng cùng với anh hắn, thế mà lấy vợ năm năm rồi vẫn không làm cho vợ có bầu được!”.
Thế thì còn ai khác trong cái thung lũng này mà Rhiannon có thể trông cậy, ngoài người anh chồng? Bộ cô ta không biết, trong khi bất kỳ người phụ nữ nào cũng biết, rằng lúc nào hắn cũng yêu cô sao?
“Anh giống như dòng sông, anh Owen ạ”, cô nói với hắn, “chảy chầm chậm và sâu lắng”.
Hồi còn nhỏ, hai anh em thường chơi đùa, nhảy múa và cả hôn cô nữa. Nhưng bây giờ họ không còn là trẻ con nữa. Có một ngày, Owen bồng cô em dâu lên tay và giấc mơ hắn ta hằng nuôi dưỡng trong nhiều năm im lặng đã trở thành sự thực.
Nhưng sự ra đời của Margo đã làm Huw thay đổi đến nỗi cả Owen và Rhiannon phải kinh ngạc. Có vẻ như suốt đêm Huw cứ đứng nhìn con. Hắn ca hát lúc làm việc và phô bày một sự dịu dàng mà hai người kia chưa bao giờ trông thấy trước đó.
Lần thứ hai trong đời, Owen nhìn thấy Rhiannon tách rời hắn và dính chặt vào với Huw. Ngọn lửa cũ trong lòng hắn lại tiếp tục âm ỉ, yên lặng và đầy đe dọa. Thế nào nó cũng bùng cháy lên một ngày nào đó.
Cuối cùng, việc cả bầy gia súc bị giết là cái mồi làm ngọn lửa bùng lên.
Lẽ ra mấy chuyện đó không nên xảy ra. Owen đã từng nhủ đi nhủ lại bao nhiêu lần điều đó. Họ phát hiện một con cừu chảy nhớt dãi, chỉ một con thôi, và lẽ ra họ có thể thủ tiêu nó một cách bí mật. Rồi sau đó với vài lít thuốc tẩy, họ sẽ cố gắng, ít ra cũng thử cố gắng, để bảo vệ đàn gia súc tránh khỏi cái tai họa của dịch bệnh đó.
Thế mà không được! Cái thằng Huw liêm chính và sùng đạo đó, hắn báo cho nhà chức trách. Trẻ hơn và khoẻ mạnh hơn, hắn tống Owen sang một bên và mạnh dạn cầm lấy điện thoại. Cơn ác mộng đã xảy ra. Thanh tra thú y đến và ban hành án tử cho cả bầy cừu và chó.
“Tao hy vọng là mày đã thỏa mãn rồi”, Owen nói với Huw đêm hôm đó và cảm thấy nỗi căm giận em hắn đã vượt qua cái ngưỡng chịu đựng và trở nên khó kềm chế.
Owen đã kêu gọi Rhiannon lần cuối. Huw đang ở bên ngoài, nhìn đăm đăm dòng sông một cách ủ ê. Họ nghe thấy tiếng Margo đang chơi trong sân, gọi tên con chó Beth một cách thảm thiết.
“Huw không dám nói cho con bé biết chuyện anh ấy đã phải bắn chết con chó” Rhiannon nói một cách dịu dàng, mắt nhìn chồng qua cánh cửa sổ nhà bếp. “Em sẽ không bao giờ quên cảnh tượng anh ấy để con Beth chạy ra xa, ve vẩy cái đuôi, ngoan ngoãn tuân lệnh cho tới tận lúc ấy. Lúc nào Margo cũng cưng nó nhất, và anh ấy rất đau khổ khi phải làm chuyện đó”.
Owen choàng cánh tay qua vai Rhiannon. “Chúng ta không thể cứ tiếp tục mãi thế này được, em à”, hắn nói. “Em phải nói hết sự thực cho Huw biết. Để hắn đi tìm một trang trại khác. Chúng ta sẽ nuôi một đàn gia súc mới ngay khi họ cho phép và sẽ xây dựng lại một mái gia đình ngay ở đây”.
Hắn liếc nhìn một cách thèm muốn bức tường vững chắc, sự rộng rãi và kiên cố của ngôi nhà, hoàn toàn khác biệt với mái lều tranh tồi tàn của hắn.
Nhưng khi hắn quay lại nhìn Rhiannon, cái vẻ vô cảm của nàng làm hắn cụt hứng.
“Anh điên rồi sao?” Cô nói: “làm sao em có thể nói anh ấy đi sau tất cả những gì anh ấy đã chịu đựng, sau sự sụp đổ và tai họa này? Làm sao em dám cướp hết đất đai và con cái của anh ấy?”
“Con của ai?” Owen hỏi .
Rhiannon tái mặt. “Chúa tha tội cho con. Nhưng anh ấy đã cư xử như một người cha hết sức tốt của nó”.
Owen xoè bàn tay ra: “Em sẽ chẳng có đứa nào nếu em không ngủ với anh”.
Rhiannon lắc lắc cái đầu có mái tóc dài và đen của cô. “Em biết anh rất tốt với em khi cuộc sông hôn nhân của em không được hoàn toàn. Em cần anh lúc ấy, anh Owen ạ. Nhưng anh Huw và em đang rất hạnh phúc. Chắc anh cũng thấy đó. Anh ấy đã trở thành một người khác. Anh ấy tôn sùng Margo và em sẽ không để cho anh lấy con bé ra khỏi tay anh ấy đâu. Em sẽ chối bỏ những gì anh nói và anh ấy sẽ tin em thôi”.
Owen chộp lấy vai của Rhiannon, đôi vai mỏng manh dưới bàn tay đầy ham muốn của hắn, và lắc mạnh. Mái tóc của cô rủ ra phía trước. Cô hất đầu lên nhìn hắn thách thức.
Hắn rất muốn gầm lên “Em đã lợi dụng tôi như một con cừu đực” nhưng lại cố gắng kềm chế. Nếu mất Rhiannon, cuộc sống của hắn sẽ chẳng còn có ý nghĩa gì.
Hắn quay lưng bước đi, cảm thấy mệt mỏi về điều hắn phải làm.
Đêm hôm đó Owen khóc một mình trong căn nhà tồi tàn của hắn. Và nỗi đau sâu lắng nhất của hắn là con bé Margo, đứa con mắt nâu của hắn. Chẳng có ca đoàn nào hát hay như tiếng cười của nó.
Lúc Huw còn sống thì đương nhiên Rhiannon là vợ hắn và Margo là con hắn. Làm sao Owen có chọn lựa nào khác được? Một người đàn ông chỉ có thể được - hay mất - thế thôi.
Owen nghiền ngẫm kế hoạch trong một tuần. Có lẽ hắn nên tự tay bóp cò - nhưng hắn biết rằng hắn không đủ can đảm. Huw chỉ cần nhìn hắn bằng đôi mắt đen dữ dội là bao nhiêu sức lực hắn sẽ tan biến ngay. Vả lại, làm cách nào để thuyết phục người ta tin rằng đó la một tai nạn?
Không được, chính Huw sẽ phải bóp cò súng. Và liệu người ta có chịu tin rằng việc tàn sát hết bầy gia súc, sự nghiệp cả một đời, là động cợ để một người tự tử? Gần đây, sau vụ mất mát, Huw có vẻ gì tuyệt vọng không? Còn chỗ nào tốt hơn là ngay căn nhà này?
Ý tưởng về cái bẫy nảy sinh từ đó.
Một cách miễn cưỡng, Huw đồng ý đến nhà của Owen vào chiều chủ nhật để bàn về trang trại. Huw sẽ mở toang cánh cửa và tất cả sẽ xong xuôi. Sẽ không ai nghi ngờ gì. Một cái giá quá rẻ để mua lấy hạnh phúc cho một người, Owen nghĩ.
Owen sẽ đi bộ về nhà sau khi tan lễ, bảo đảm chắc chắn chứng cớ ngoại phạm của hắn. Chỉ mất có vài phút để ngụy tạo bằng chứng, xóa sạch mọi dấu vết dây nhợ và đặt khẩu súng vào bàn tay của người chết. Sau đó Owen sẽ giả vờ kinh hoàng chạy đi báo cảnh sát. Người góa phụ sẽ khóc than trong vòng tay an ủi của hắn.
Trái tim của Owen đập mạnh trong lồng ngực khi hắn rời khỏi căn nhà và để lại khẩu súng, đã nạp đạn sẵn, phía sau lưng.
Ngôi làng như đông lại trong một buổi chiều chủ nhật yên tĩnh. Dù vậy, khí hậu không hẳn là quá lạnh đối với bà Price, chủ tiệm tạp hóa, lúc nào cũng ngồi ở bậc cửa. “Không có gì làm buồn ghê nhỉ?”, bà ta gợi chuyên.
Owen ngừng bước. Còn nhân chứng nào tốt hơn trong buổi chiều hôm nay, bà ta với cái đầu óc bé như cái ổ sóc, nhồi nhét toàn những nghi ngờ và chuyên môn ngồi lê đôi mách.
Sau cùng khi bà Price ngừng nói huyên thiên, hắn ghé thăm bà Hughes và lịch sự hỏi thăm về chứng bệnh thấp khớp của bà ta. Bà Hughes mời hắn dùng trà.
Owen đi khỏi nhà bà Hughes khi gần đến giờ lễ. Hắn bước vào nơi tôn nghiêm đó, đóng cánh cửa đánh ầm và phá vỡ sự im lặng bằng cách ho một tràng.
Sau đó, bỏ qua sự bất kính của hắn, người ta hỏi thăm hắn về Huw. Họ nói “Không thể nhớ được lần cuối cùng anh ta đến đây là lúc nào”.
Owen lắc đầu và thì thào về sự sa sút gần đây.
Dù trời đang lạnh, Owen toát mồ hôi khi hắn rời con đường làng và khi bước chầm chậm trên bãi cỏ về nhà.
Đến bậc cửa, hắn rút tay ra...
Khoan đã. Có khi khẩu súng còn nằm yên đó, nếu như vì lý do nào đó Huw không đến. Thậm chí trong chuyện chết chóc, hắn cũng không tin em hắn. Hắn nghiêng mình nhìn qua cửa sổ.
Tiếng rú của Owen xé rách màn đêm.
Hắn chạy bổ vào trong nhà, hàm trễ xuống, mắt nhìn thô lố, tay vò đầu. Hắn há hốc miệng ra nhìn trừng trừng hai thi thể đang nằm dài trên sàn nhà.
Đó là Margo và con Beth.
Hắn lấy chân hích nhẹ vào con chó. Nó đã chết cứng. Hắn không thể chạm vào người đứa bé. Cô bé là con ruột của hắn. Hắn ôm mặt khóc.
Đầu óc hắn giờ đây đầy ắp hoang mang và kinh hoàng. Dần dần, sự thực loé lên trong cái đầu mờ mịt của hắn.
Huw đã đánh lừa hắn. Anh ta đã không bắn chết con chó theo lệnh của chính quyền, mà chắc hẳn đã giấu nó đâu đó. Owen chợt nhớ ra tiếng sủa ma quái hôm nào ở phía chuồng cừu. Thảo nào! Rồi ngày hôm nay nó sổng ra, hoặc có lẽ Margo phát hiện và thả nó ra, rồi con bé và con chó chạy xuống sườn đồi tới nhà hắn để báo cho bác Owen biết tin vui...
Hắn chỉ mất có vài phút để tháo bỏ mấy sợi dây, nạp đạn lại và bắn một phát vào đầu...
Tiếng súng nổ đánh thức đứa bé. Margo choàng tỉnh và khóc váng lên, vì tiếng súng tái hiện nỗi kinh hoàng của nó. Nhìn đăm đăm vào con Beth đang nằm bất động, cô bé nhớ lại lúc đuổi theo con chó và lúc con chó nhảy cẫng lên xông vào cánh cửa nha Owen, tiếng nổ khủng khiếp, con chó ngã xuống, rên rỉ và co giật. Margo đã lao mình xuống ôm chầm lấy con chó, vuốt ve nó, cố gắng lay tỉnh nó, và do vậy mình mẩy cô bé đẫm đầy máu của con vật. Chắc là cô bé đã khóc cho đến khi kiệt sức ngủ thiếp đi trên sàn nhà.
Lúc này cô bé chồm dậy và chạy ào ra khỏi căn nhà, vừa chạy vừa hét vang. Trên đường đi, loạng choạng vấp ngã mấy lần trong ánh trăng, bé tông phải Huw.
“Ồ, Margo của bố, bố đi tìm con cả hai tiếng đồng hồ”, Huw nhấc bổng đứa bé lên và hồ hởi cõng nó về nhà, trong lòng tạ ơn Chua về sự an toàn của đứa con gái yêu.
Anh ta quyết định không vào nhà gặp Owen nữa vì đã quá muộn. ★
(Từ tập “Crime Never Pays”của nhiều tác giả)
Đánh máy: hoi_ls
Nguồn: Tạp chí Kiến thức Ngày nay
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 16 tháng 1 năm 2024