Ở Một Không Gian Nào Đó

mầu hoa khế

Như vậy là đúng một năm, à không phải trừ ra những ngày giữa chúng ta còn có những lời nhắn gửi cho nhau. Những lời nhắn tin nhẹ nhàng như làn gió thoảng trên mặt hồ lay động của một buổi sớm mai, khi tôi thả miền cảm xúc trôi theo chiếc lá. Lặng lẽ như thời gian vẫn đi từng bước thật âm thầm, nhưng lại là sự tàn phá ngấm ngầm trên một phận người. Tôi và nỗi cô đơn luôn quấn quít bên cạnh nhau.

Bỗng đâu có một hôm ông hiện ra. Từ đôi mắt nhìn như thấu suốt vào tâm hồn. Tôi đã bị cuốn hút trong đôi mắt đó rồi ngẩn ngơ ra, lạ lùng ra . Chao ơi một đôi mắt biết cười, biết đọc ý nghĩ của ngừơi khác một cách đầy thú vị.

Ở một không gian nào đó tôi và ông đã cùng đến cùng đi, bên cạnh nhau như con đường sắt song hành kéo dài bất tận. Chúng ta đã cùng đưa tay chạm vào những thanh âm, rồi lắng nghe sự đồng điệu trên những từ ngữ, để cùng nhau viết ra bằng những sự rung động mong manh như tơ mỏng. Cùng nhau trãi dài ra trên những dòng thơ mà có hôm ông đã thốt lên "sao ý tưởng của chúng ta trùng hợp thế?".

Mưa, những cơn mưa trong đời của chúng ta như những vết dao cắt ngọt nhói buốt cả linh hồn. Lạ thật, những cơn mưa dưới dòng chữ của ông hình như ông đang viết về cuộc đời của tôi, sự diễn đạt tinh tế tới mức như mảnh đời khép kín của tôi bị ông cởi ra trần trụi . Ông viết khi tôi đang sống rất thật, sống với một thực thể quay quắt theo dòng đời mưa lũ nghiệt ngả đến trầy sước cả trái tim.

Tôi cứ luôn tự hỏi, có phải giữa chúng ta là một thực thể đang bị tách ra làm đôi?!. Tôi là bản sao của ông, hay ông là bản sao của tôi?!. Bởi những gì ông đang nghĩ thì đó là những điều đang xãy ra trong cuộc sống của tôi.

Thế giới của ông và tôi hoàn toàn ngăn chia bởi một khoảng cách. Một khoảng cách không sao với tớI được. Bởi có khi ông là tôi và tôi lại chính là ông.

Ngày đó giữa chúng ta hoàn toàn xa lạ, vì tôi chưa hề biết gì về ông và ngược lại. Nhưng rồi từ những cơn mưa chúng ta nhìn thấy ra ở nhau. Những hạt mưa thấm rát lên da thịt, hay những cơn mưa vần vũ mang theo cơn gió đã thổi tung hai mảnh đời như hai cánh cửa đang gìn giữ khép kín. Mưa cho ông gào thét nuối tiếc bất lực với những cuộc tình đã đi qua. Mưa cho tôi rũ xuống khóc than với những vết đau hấp hối...

...

Ông đang ở nơi đâu? Với thực tại đã làm cho tôi bắt đầu lo lắng. Không có ai phải ra điều cấm kị, nhưng giữa chúng ta đã ngấm ngầm thoả hiệp là không can dự vào đời sống của nhau.

Nhưng sự im lặng của ông, như sự im lặng của một ngọn núi ngạo nghễ chơ vơ ngất ngưỡng trên cao.

Còn tôi thì chỉ là viên sỏi nhỏ nhoi ngước nhìn khoảng cách, nhưng viên sỏi tôi cũng từ nơi ngọn núi ông, một hôm có sự chấn động của đất trời mà làm nứt vỡ ra đó thôi.

Những gì ông đã trãi qua giống như một bản sao nơi tôi đã từng xãy ra. Thừơng người ta tìm đến nhau ở những sự khác biệt mới cảm thấy hấp dẫn để tìm tòi khám phá.

Nhưng giữa tôi và ông từ phút giây đầu tiên đã nhìn thấy nhau như một trang sách được mở ra trước mắt.

Cả hai chúng ta rất yêu và biết yêu lấy sự cô đơn nên chúng ta không bao giờ có thể mất nhau có đúng không ông?

Ngoài kia mùa hè đang chấm dứt và mùa thu bắt đầu với những cơn gió thoảng, với những hàng cây lá đang ngả màu. Tôi còn nhớ có một lần ông hứa sẽ chụp cho tôi những tấm hình với những chiếc lá vàng rơi ngập đầy trên lối đi...

Ông ở đâu rồi? Có biết là tôi đang chờ cùng với trái tim đang có những nhịp đập không đựơc bình yên...

Ngô Ái Loan

Sep.4.2010


Nguồn: Tác giả Vietnamthuquan.eu - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 10 tháng 10 năm 2023