NGOÀI TẦM KIỂM SOÁT

clark howard

dịch giả: lê tân

Trong tháp điều khiển không lưu Lax - phi trường quốc tế Los Angeles - đồng hồ trên tháp chỉ 23 giờ 40. Đèn trong phòng điều khiển vẫn sáng rực. Các nhân viên điều khiển không lưu, chăm chú quan sát màn ảnh ra-đa trước mặt họ. Những đốm màu di động xuất hiện trên màn hình, tượng trưng cho vị trí của những chiếc máy bay đang cất cánh hoặc hạ cánh trên phi đạo mênh mông bao quanh tháp.Tiếng nói của họ cũng đều đều như ánh sáng trong phòng:

- Máy bay cánh xếp 1177, ra đường băng 230...; - Máy bay Tây 777, đường băng đã trống, cất cánh ở phi đạo số 41 hướng Tây...; - Máy bay PSA 73, xin chuấn bị...; - Máy bay Mỹ 369 chuẩn bị đáp...

Chính giữa tháp điều khiển, tại một cái bàn gỗ lớn đặt phía sau dãy bàn của các nhân viên, một người đàn ông đang ngồi điều khiển tổng thể đài điều khiển không lưu này. Một biển tên bằng đồng gắn ngay bảng điện tử trước mặt anh ta: JED STAFFORD -TRƯỞNG TRẠM ĐIỂU HÀNH.

Stafford gần bốn mươi, ánh mắt tinh tường, dáng người hoạt bát, thuộc loại người dám nhận lấy cùng lúc nhiều trọng trách mà vẫn còn đủ tỉnh táo để đương đầu với một loạt những khó khăn khác. Anh có một màn hình chủ rất lớn và một dãy những màn ảnh chủ nhỏ hơn giúp anh giám sát công việc của tất cả các nhân viên mà không cần rời chỗ của mình. Khi làm việc - kiểm soát lịch bay, ký những chứng từ, trả lời điện thoại - ánh mắt anh không rời các màn ảnh quá lâu. Stafford làm việc ở đây mười sáu năm rồi. Những đốm sáng chớp nháy là tất cả và Jed Stattord không quan tâm đến gì khác một khi anh bước vào phòng. Những đốm sáng đó là mạng sống hoặc cái chết của nhiều ngàn người...

***

Stattord đang ngủ, tóc rối bù, mặt hơi úp xuống gối. Anh đang mơ thấy mình đến một mình hoang vu không có những đốm sáng nhấp nháy thì đồng hồ báo thức reo inh ỏi và một cánh tay trần mềm mại với ngang qua người anh tắt nút chuông. Millie, vợ anh, ngồi dậy cạnh anh. Bỗng Jed mở mắt, tinh nghịch kéo cô xuống. Họ khẽ giằng co một chút, Jed thò tay dưới áo ngủ cô. Millie khẽ nói vào tai anh, trong khi cô gỡ khỏi vòng tay anh:

- Tí nữa, tụi nhỏ đi học và anh trở về từ câu lạc bộ bowling, nhé?

Jed ngồi dậy, làu bàu:

- Tại sao anh lại trói buộc mình với cái câu lạc bộ đó nhỉ!

- Để xuống cân đấy, ông chồng yêu quí của tôi ơi!

- Ừ nhỉ... Anh khẽ vỗ cái bụng bắt đầu phát phì của mình. Tuy thân hình vẫn còn khá đẹp, nhưng giảm đi vài ký vẫn tốt hơn.

Millie vẫn trong áo ngủ, xuống nhà bếp. Cô nhìn qua phòng ăn thấy đèn vẫn sáng. Không biết đứa nào thức dậy trong đêm mà quên tắt đèn.

Vào bếp, Millie cứng người. Mắt cô mở to, miệng há hốc, nhưng chưa kịp kêu lên tiếng nào thì cả hai tay cô bị túm chặt bởi một người đàn ông thô lỗ mặc áo da, và từ phía sau, một bàn tay bịt chặt miệng cô. Cô bị giữ như thế một lúc, ngây người nhìn người đàn ông thứ ba đang ngồi ở bàn bếp, thong thả nhấm nháp cà phê. Bề ngoài hắn dịu dàng, những qua ánh mắt, Millie thấy ngay hắn là người cực kỳ nguy hiểm.

Một phụ nữ bước ra từ sau cửa, đến trước mặt Millie. Dáng dấp cô ta rất phong trần, hơi tiều tụy. Millie cảm thấy yên lòng phần nào vì sự hiện diện của cô ta. Cô ta nói:

- Đừng sợ, bà chị, không ai làm gì chị đâu, chỉ cần chị im lặng, hiểu chứ?

Nói xong cô ta quay sang người đàn ông ngồi ở bàn:

- Bảo họ thả cô ấy ra đi, Harry, em sẽ trông chừng cô ta.

Người đàn ông đặt tách cà phê xuống, khẽ hất cằm với hai người đàn ông đang kềm giữ Millie:

- Eddie, ra canh chừng cửa trước. Vic, lên gọi ông chủ nhà xuống đây.

Millie được thả ra và cô gái kia đưa cô đến một cái ghế bên bàn. Gã mặc áo da tên Eddie, đi lên phòng khách phía trước, ngồi bên cửa sổ. Gã là người chụp tay Millie lúc nãy, còn khá trẻ, có lẽ chưa đến ba mươi, vẻ mặt không lấy gì làm thông minh lắm, rõ là một tên thiên lôi cục súc, chỉ đâu đánh đấy. Gã kia, tên Vic, đang lên lầu bắt Jed xuống, khoảng gần bốn mươi, đẹp trai, thuộc loại hớp hồn phụ nữ, trên ngực có xâm hình một con rắn.

Jed đang cạo râu thì nhìn thấy Vic trong gương với khẩu súng trong tay. Vic chẳng nói chẳng rằng, chỉ ra hiệu cho Jed bằng khẩu súng, xuống nhà bếp.

Sau khi Jed và Millie đã ở trong sự khống chế, người đàn ông thứ ba, Harry, lặng lẽ uống hết ly cà phê, đến bên điện thoại trên kệ bếp. Hắn quay một số nội hạt, nói vắn gọn:

- Đã xong.

*

Người đàn ông nhận cú phôn của Harry ngắt máy ngay và quay tiếp sô điện thoại đường dài. Người đáp là một người đàn ông đang ngồi trong một văn phòng ở thành phố Kansas:

- Max đây.

- Tôi vừa nhận được tin. Họ đã xong.

- Tốt.

Max ngắt máy, quay sang một người đàn ông đang duỗi dài thoải mái trên trường kỷ. Ông ta khoảng sáu mươi, phong thái đĩnh đạc, đường bệ, quyền uy. Ông ta là người điều hành thế giơi ngầm xuyên bang. Tên ông ta là Sam Freelow. Max nói:

- Thưa ông, họ đã xong.

Freelow bỏ tờ báo xuống, liếc nhìn đồng hồ:

- Báo cho tụi nhỏ.

Max lại phôn. Người đáp lần này là một gã đang ngồi trong một chiếc xe hơi màu xám, dùng điện thoại di động. Hắn lắng nghe tiếng Max:

- Người của chúng ta ở LA. đã xong.

Gã trong xe đáp:

- Rõ, chúng tôi sẽ giữ liên lạc với anh.

Nói xong hắn tắt máy, bảo với người tài xế:

- Mọi chuyện ở L.A. đã xong.

Gã tài xế hỏi:

- Cái gã mà ông chủ dùng cho chiến dịch này ở L.A. là thằng nào vậy?

Gã kia đáp một cách giễu cợt:

- Harry Barrovv, một thứ cặn bã còn rơi rớt lại từ thời Dillinger xa lắc. Hắn dính trong vụ cướp nhà băng cùng với cháu nội ông chủ. Tao cho rằng ông chủ sắm hắn làm vai chính trong vụ này để cho có vẻ không liên quan gì đến chúng ta.

- Tuyệt!

Hai gã cùng châm thuốc lá, nhìn qua bãi đậu xe bên kia, một cái bảng khổng lồ chạy suốt khu nhà liên hợp: NHÀ TÙ NƯỚC MỸ - LEAVENWORTH, THÀNH PHỐ KANSAS.

***

Tại nhà Jed, Harry nói:

- Helen, đưa cô ta lên lầu để gọi lũ trẻ xuống đây.

Helen nói, nhẹ nhàng nắm tay Millie:

- Đi nào, bà chị.

Vic đi cùng hai người phụ nữ. Ngang qua phòng khách, hắn ra hiệu cho Eddie trở lại nhà bếp.

Trong bếp, Jed nhìn thẳng Harry, hỏi:

- Tại sao các người vào nhà tôi? Các người muốn gì?

Harry đáp nhỏ nhẹ:

- Tôi sẽ cho anh biết khi tôi chuẩn bị xong. Từ lúc này anh hãy im lặng, làm theo lời tôi thì mọi người bình yên.

Jeb bướng bỉnh:

- Tôi muốn biết các anh đang làm cái gì ở đây.

Anh đặt hai tay lên bàn như sắp đứng dậy. Giọng Harty vẫn nhỏ nhẹ, nhưng mắt

quan sát thân hình vạm vỡ của Jed:

- Đừng dại dột.

Eddie bước vào, lừ lừ đứng dựa tường, phía sau Harry.

Từ trên lầu, Millie gọi Ron, cậu con trai lớn mười bốn tuổi và Liza, cô con gái sáu tuổi. Cả hai vẫn mặc đồ ngủ, xuống cầu thang. Vừa bước xuống, cô vừa trấn an chúng. Liza rất sợ. Ron thì tỏ vẻ chống đối. Vic phải đẩy nó hai lần. Vào nhà bếp, nó vùng thoát khoi Vic, chạy băng về phía cửa sau. Nó bị Eddie chận lại, tát một cái chúi nhủi. Nổi điên, Jed lao người vào Eddie, nhưng tên côn đồ dễ dàng bước tránh sang bên, cười nhạt, đẩy Jed về phía Vic, tên này tung một cú đấm vào bụng Jed. Anh quị xuống. Millie hét lên. Liza khóc thét. Vic và Eddie cười đắc chí.

Gã Harry quát:

- Câm hết! Tất cả!

Ngay lập tức, mọi người im lim, trừ Liza vẫn khóc. Harry ra lệnh:

- Eddie, trở lại phòng khách canh chừng cửa trước. Millie, dỗ cháu gái nín đi. Vic, đỡ Jed dậy.

Vic đỡ Jed ngồi lại ghế trong khi Eddie lững thững trở lên phòng khách. Harry đến bên Ron, nâng cằm thang bé, nhìn thẳng vào mắt nó, giọng ôn hòa:

- Cháu không sao chứ? Chắc là không sao rồi, chú thích cháu lắm.

Rồi giọng hắn thân mật hơn:

- Chú dám cá là cháu sẽ thắng Eddie trong một cuộc đọ sức sòng phẳng, nhưng không biết là cháu có được dịp đó hay không.

Hắn vỗ vai Ron:

- Thôi, lại ngồi bên cha cháu đi.

Ron đến ngồi bên cha mình. Harry đưa ly cho Helen rót thêm cà phê, rồi nhìn Jed, giọng vẫn nhỏ nhẹ:

- Tôi đã nói với anh ngay từ đầu là tôi không đến đây để làm hại ai, Jed, nếu người gia đình anh có chuyện gì thì đó là do chính các người gây ra. Bây giờ anh phải là người khuyên bảo người nhà anh.

Jed vẫn ôm bụng, nói rắn rỏi:

- Nếu các anh không cho tôi biết nguyên do thì cũng cho tôi biết các anh cầm giữ chúng tôi đến bao giờ chứ.

- Không lâu, ngay khi việc hoàn tất, các vị sẽ tiếp tục cuộc sống bình thường.

Jed bướng bỉnh:

- Bao lâu?

Harry ngẫm nghĩ một chút rồi đáp:

- Khoảng mười tiếng nữa.

***

Trong nhà tù Leavenworth, tên tù nhân vạm vỡ khoảng năm mươi tuổi tên Manny Fox bị hai cảnh sát áp giải đến văn phòng giám đốc nhà tù, nơi có các thám tử FBI đang chờ. Giám đốc nhà tù nói:

- Tốt rồi, Fox. Anh sẽ được đưa đến L.A. để khai chống lại Sam Freelow trước sự chứng kiến của bồi thẩm đoàn của tòa án tối cao. Để đổi lấy việc đó, anh sẽ được miễn án tù chung thân và được tự do. Bộ tư pháp sẽ đưa anh vào chương trình bảo vệ nhân chứng.

Mộttrong những thám tử FBI trao cho Fox một túi xách:

- Anh thay đồ đi.

Sau khi Fox được đưa đến phòng thay đồ thì giám đốc nhà tù nói:

- Các anh đưa hăn đến L.A. bằng cách nào?

Một thám tử đáp:

- Máy bay tư nhân, chúng tôi không muốn dùng máy bay của Cục nên chúng tôi dùng một chiếc phản lực Lear nhỏ của tư nhân, nhưng phi công thì của chúng tôi.

- Tôi mong các anh không để sổng hắn.

Viên thám tử cười:

- Manny Fox là nhân chứng cuối cùng của chúng tôi còn sống sót trong vụ Rico để chống lại Sam Freelow. Hắn là cơ hội cuối của chính phủ để bắt Freelow. Chúng tôi không để mất hắn đâu.

***

Tại nhà Jed, anh và vợ con đang ngồi trong phòng ăn. Harry ngồi đối diện họ. Những tên kia đứng quanh phòng. Hất cằm về phía Ron, Harry nói với Jed:

- Cậu bé này vẫn đến trường như thường, sau khi anh khuyên bảo nó, còn anh thì vẫn đến câu lạc bộ bowling. Vợ anh và cháu gái ở lại đây, như vật bảo đảm.

Jed hỏi:

- Bảo đảm cho cái gì?

- Cho việc anh và cậu bé phải cư xử đúng mực và không dẫn cảnh sát về đây.

Millie lo lắng:

- Xin làm ơn... con gái tôi không đi học được sao? Hãy giữ tôi...

Harry lắc đầu:

- Nó còn bé quá, có thể nói năng lung tung. Cậu kia thì lớn hơn, đã biết nghĩ. Tôi tin cậu ấy biết phải quấy.

Jed nói cứng:

- Tôi không ra khỏi nhà nếu không có vợ con tôi.

Harry thẳng thừng:

- Anh phải làm đúng theo những gì tôi ra lệnh.

Jed bướng bỉnh:

- Nếu các anh muốn tôi hợp tác thì phải cho tôi biết là chuyện gì đã chứ!

Eddie bước tới lấy trong túi quần một cái dùi cui nhỏ bọc da:

- Ê, nhà thể thao muốn rụng hết răng hay sao?

Harry ném một cái nhìn dễ sợ về Eddie, dõng dạc nói:

- Mày câm miệng lại! Vứt cái đó đi! Chỉ tổ làm con bé kia sợ thôi!

Eddie và Vic nhìn nhau, không giấu ánh mắt bất bình về cung cách của Harry nhưng tên này chẳng tỏ vẻ quan tâm. Hắn đang quan sát kỹ Jed. Hắn từng gặp hạng người này rồi, một cá tính hắn đã gặp ở những kẻ sống trong và ngoài vòng pháp luật. Một loại người thực tế. Loại người dám nói dám làm. Cuối cùng, hắn nói với Jed:

- Được thôi, tôi và anh qua phòng bên.

Quay sang Helen, hắn nói:

- Cho bọn trẻ ăn sáng rồi bảo chúng thay đồ đi.

Jed và Harry qua phòng khách, ngồi đối diện nhau ở bàn cờ vua, bàn cờ trước mặt họ. Harry nói:

- Cờ vua là một môn rất hay, tôi học chơi cờ trong tù cho qua thì giờ.

Hắn cầm lên quân vua:

- Cứ cho đây là người mà tôi làm việc này thay ông ta; một người rất quan trọng mà chính phủ muốn bắt vì đã làm những chuyện mà chính phủ không cho phép. Có một thuộc hạ của ông ta đang sẵn sàng khai những điều chống lại ông ta ở tòa án.

Harry đặt một con tốt ở bên kia bàn cờ, cho bao quanh bằng mã, sĩ, xe, tiếp:

- Tên này được chính phủ bảo vệ nghiêm ngặt. Nhưng muốn lấy lời khai của tên này, họ phải đưa hắn từ đây...

Hắn vạch một đường trên bàn cờ:

-... đến đây.

Jed lắc đầu, hoang mang:

- Thế thì liên quan gì đến gia đình tôi?

- Họ đưa hắn đến đây bằng một chiếc máy bay tư nhân. Nó sẽ hạ cánh trong phi đạo khu vực kho hàng của sân bay quốc tế L.A. chiều nay, sau khi anh đã có mặt trong tháp.

Jed nhún vai:

- Thì sao?

- Anh phải làm thế nào cho chiếc máy bay đó có vẻ như hạ cánh không đúng cách.

Nét mặt Jed đầy hoài nghi:

- Anh muốn tôi khéo léo tạo ra một vụ tai nạn?

Harry gật đầu.

Jed lắc đầu:

- Không...

Anh bỗng quả quyết hơn:

- Tôi không làm chuyện đó, không đời nào!

***

Trong chiếc xe hơi màu xám ở bãi đậu ngoài nhà tù Leavenworth, hai gã chờ đợi, một gã mang ống nhòm, thấy hai thám tử FBI đưa Manny Fox ra khỏi nhà tù. Họ được tiếp đón bởi hai thám tử khác trong một chiếc xe hơi bình thường. Năm người cùng vào xe và lên đường. Ngay khi chiếc xe của FBI vừa lăn bánh, chiếc xe màu xám cũng theo sau. Tên dùng dùng điện thoại di động lúc nãy, gọi cho một chiếc xe khác, một chiếc taxi, đang chờ bên lề một đường cao tốc:

- Họ đang quẹo vào đường cao tốc của thành phố Kansas, chuẩn bị theo.

Vừa vào đường cao tốc, viên thám tử lái xe liếc nhìn kính chiếu hậu thấy chiếc xe màu xám tăng tốc, vượt qua. Nhưng anh ta không biết chiếc taxi cách xe anh hai mươi thước đang thay thế công việc của chiếc xe xám.

Người tài xế taxi dùng điện thoại di động liên lạc với một chiếc xe tải nhỏ đang bám theo cả xe cảnh sát lẫn xe taxi ở một chỗ rẽ trên đường. Trong thùng xe tải, một người cầm điện thoại di động liên lạc với xe taxi, tên tài xế taxi nói:

- Tên cớm lái xe quan sát kính chiếu hậu rất kỹ, chắc tôi không bám được lâu, rất dễ lộ. Hình như chúng đang hướng về phi trường.

- Tốt, chờ một dặm nữa rồi vượt qua và đi luôn. Chúng tôi sẽ “lượm” họ đầu con đường cao tốc thứ hai.

Trong xe cảnh sát, một thám tử hỏi:

- Có bị bám đuôi không?

Viên thám tử lái xe đáp:

- Tôi không chắc.

Khi thấy chiếc taxi vượt qua, bỏ làn đường cao tốc, vào làn đường thường thì anh ta nói:

- Không có xe nào bám đuôi đâu.

Thực ra, chiếc xe tải lẫn trong dòng xe cộ đang bám theo họ.

***

Harry đang thuyết phục Jed:

- Coi nào, có gì ghê gớm đâu? Con người chúng tôi đang săn chỉ là một tên găng-tơ, hắn bị kết tội buôn ma túy và giết người. Hắn là kẻ bỏ đi rồi.

- Những người áp giải hắn không buôn ma túy hay giết người, họ là nhân viên FBI, người đại diện pháp luật.

Harry nhún vai:

- Họ làm việc ăn lương. Chẳng ai buộc họ phải làm cớm cả. Đó là sự chọn lựa của họ, nhưng biết đâu họ có thể thoát chết trong tai nạn máy bay này?

- Thế gã đó cũng thoát thì sao?

- Không hề gì. Nếu thoát chết, hắn sẽ hiểu là người ta theo hắn đến chân trời góc bể để tóm hắn. Hắn sẽ sợ và ngậm miệng.

- Tôi không làm theo các anh đâu, cho dù có làm chăng nữa, tôi cũng không chắc thành công hay không. Không phải do có nhiều xe cộ trong vùng phi đạo kho hàng của phi trường mà vì một vụ đụng nhau trên đường băng giữa một xe cẩu hàng và một máy bay tư nhân là điều không thể xảy ra!

- Vậy thì hãy nghĩ ra cách nào hay nhất. Cho nó đâm vào một cái gì đó, một xe bồn đã cạn dầu, xe cứu hỏa...anh có thể nghĩ được mà.

- Không, tôi không làm được.

Harry lắc đầu:

- Tôi không hiểu nổi anh, Jed, tôi không hiểu nổi một người dám đem sinh mạng vợ con mình để đổi lấy sinh mạng vài tên cớm. Tôi chưa bao giờ gặp người điên khùng như anh. Nếu anh không hợp tác với chúng tôi thì người đang nhờ tôi làm việc này sẽ cho hai tên vô lại kia xóa sổ gia đình anh. Đến lúc đó thì tôi chẳng thể cản chúng đâu.

Jed nhìn Harry không chớp mắt. Nỗi sợ hãi đè nặng trong ngực anh.

***

Trong nhà bếp, bọn trẻ đã ăn sáng xong, đang thay đồ. Eddie kềm Ron trong khi Helen kềm Liza. Helen ôn tồn nói với Millie:

- Cô đừng lo, tôi không làm cháu sợ đâu.

Một nét buồn phảng phất trên khuôn mặt Helen, cô tiếp:

- Tôi cũng có một đứa con gái... lâu rồi...

Millie ở lại trong bếp với Vic. Khi cô dọn bàn, hắn nhìn cô, thích thú. Ánh mắt hắn lướt từ đôi chân cô, lên hông, lên ngực. Millie biết hắn đang nhìn mình, cô nhìn hắn, tỏ vẻ khó chịu, cố phớt lờ. Nhưng cô biết hắn vẫn nhìn ngắm thân hình mình, dõi theo từng cử động của cô. Cuối cùng, Millie quay nhìn hắn, và hắn cũng không che giấu việc hắn đang nhìn chằm chằm vào bộ ngực cao đầy của cô. Cô hỏi:

- Anh phải làm vậy sao?

Tên găng-tơ mỉm cười:

- Làm cái gì?

- Nhìn tôi như thế.

- Cô không thích được nhìn sao?

Millie không đáp. Vic nói:

- Tôi dám cá là cô thích được nhìn như thế. Tôi cũng dám cá là cô còn thích nhiều thứ khác nữa kia. Tôi từng nghe chuyện những cô vợ trẻ ăn không ngồi rồi như cô rất thích tìm hiểu những khoái lạc mới mẻ nữa kia.

Millie quay đi, tiếp tục rửa ly tách. Vic đứng dậy, bước đến bồn rửa. Cô không biết hắn đang đến. Khi hắn bước đến sau lưng cô, đặt cái tách lên thành bồn rửa, cô giật bắn người, hét lên, nhảy sang bên.

Harry lao vào phòng, Jed theo sau. Harry giận dữ nhìn Vic, rút một khẩu súng trong bao đeo ở ngực ra, chậm rãi bước về phía Vic.

***

Trên con đường cao tốc ở Kansas, chiếc xe FBI có Fox đi ngang qua phi trường quốc tế và tiếp tục hướng về thành phố. Trong chiếc xe tải theo sau, người đàn ông kia lập tức gọi cho Max, tên cận vệ lắng nghe rồi quay sang Sam Freelow:

- Họ đi luôn, không quẹo vào phi trường.

Nhíu mày, tay trùm thế giới ngầm ngồi thẳng dậy trên trường kỷ:

- Sao lạ vậy, tin từ Washington cho biết họ đưa hắn đi bằng máy bay mà!

- Chiếc xe tải có thể hành động được, chúng ta có thể khử hắn trên đường cao tốc.

Tay trùm nói một cách châm biếm nhưng đầy tức giận:

- Ý kiến tuyệt vời đấy, nhưng thế thì còn gì để nói nữa: một cuộc đọ súng công khai và như thế thì chỉ có thể giết chết mấy người đi đường! Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi: phải làm như một tai nạn! Bảo xe tải phải theo sát chúng từ bây giờ và giữ liên lạc với chúng ta, báo cáo ngay khi cần thiết.

***

Harry hỏi, nòng súng dí sát bụng Vic:

- Chuyện quái gì vậy?

Kinh hoảng, biết Harry không ngần ngại bóp cò, Vic nói nhanh:

- Cô ấy khùng mà! Tôi chỉ đặt tách cà phê lên thành bồn rửa mà cô ấy hét lên như vậy đấy!

Jed tiến đến Vic, hai tay nắm lại. Giọng Millie thảng thốt:

- Đừng, Jed! Đúng đấy, tại em!

Harry hỏi cô:

- Hắn chạm vào người cô chưa?

- Chưa, chưa!... Hắn không làm gì tôi... tôi quá căng thẳng...

Harry ra lệnh:

- Được rồi, Jed, lui lại. Vic, lên nhà trên canh chừng cửa trước.

Khi Vic đi rồi, Harry cho súng vào bao, quay sang Jed:

- Tôi có thể dàn xếp mọi việc ở đây tốt hơn nếu anh hợp tác với chúng tôi.

Millie nhíu mày:

- Anh ta muốn gì vậy, Jed?

Jed liếm môi, nghĩ nhanh:

- Họ đang tìm... một chiếc máy bay chở hàng sắp đến... Họ muốn anh báo cho họ biết.

- Họ cướp máy bay à?

- Ừ, cướp máy bay, mà sao em không coi tụi nhỏ đi, đi đi!

Miễn cưỡng, Millie rời phòng. Harry nhìn Jed, hài lòng.

- Hay lắm, Jed, cô ây không nên biết, cả tụi nhỏ cũng thế. Cứ cho họ nghĩ là cướp máy bay đi, anh phải tạo ra một sai lầm trong việc điều khiển máy bay hạ cánh. Phải làm như một tai nạn. Thật hợp lý. Khi mọi chuyện hoàn tất, anh và gia đình anh an toàn.

Môt lần nữa, Jed nghiêm nghị nhìn Harry. Anh biết mình phải làm chuyện ghê gớm này để cứu lấy gia đình.

***

Sau cùng thì các thám tử trong chiếc xe hơi kia cũng phát hiện ra chiếc xe tải đang bám theo mình. Người lái xe nói qua điện đàm:

- Chúng tôi ra khỏi nhà tù được hai cây số rồi, hình như có một cái đuôi, một chiếc xe tải hiệu Dodge màu xanh lá, có thể nhìn thấy tài xế. Nếu đúng là nó bám đuôi, hãy thi hành kế hoạch.

Chiếc xe FBI tiếp tục chạy trên đường cao tốc rồi quẹo vào một con đường có bảng lớn: FAIRFAX. Một cú phôn nữa từ chiếc xe tải báo cho Max và tên cận vệ này báo lại cho Sam Freelow:

- Họ bỏ đường cao tốc rồi, quẹo vào phi trường Fairfax.

Tay trùm găng-tơ mỉm cười:

- Hay, phi trưởng cổ lỗ đó mà. Bảo xe tải theo sát, chúng ta phải biết chúng dùng máy bay gì, số máy bay, giờ cất cánh.

Chiếc xe tải nhận lệnh và tiếp tục theo chiếc xe FBI. Xa phía sau, chiếc taxi vòng trở lại, đậu bên kia đường.

Trong xe FBI, thám tử lái xe nói qua điện đàm:

- Chiếc xe tải xanh đúng là một cái đuôi. Tôi thấy có người trong thùng chấn song phía sau. Hãy làm việc của các anh thật nhanh. Chúng tôi sẽ lái thẳng đến chỗ máy bay và lên khoang ngay.

Chiếc xe FBI đi vào một cái cổng mở sẵn trên đường, tiến thẳng vào phi trường Fairfax, băng qua phi đạo, tiến về một chiếc phản lực Lear màu trắng đang chờ trên đường băng. Giây lát sau, chiếc xe tải lao qua cái cổng dó. Tên lái xe tải nói:

- Chúng đang tiến về chiếc máy bay màu trắng, anh nhìn được số máy bay không?

Tên đồng bọn phía sau đang cố nhìn bằng ống nhòm, đáp:

- Chưa thấy, khó mà nhìn được nếu không dừng xe...

Tên tài xế nhìn vào kính chiếu hậu, thấy hai cánh cổng lớn đang đóng lại sau chúng. Giọng hắn đanh lại:

- Chúng ta bị vào bẫy rồi!

Và hắn đã đúng khi bốn chiếc xe cảnh sát cơ động phóng ra từ trong dãy nhà đậu máy bay gần đó. Nhấn ga, hắn cho xe lao qua sân bay.

Ở chỗ chiếc Lear, chiếc xe FBI dừng lại, các thám tử vây lấy Manny Fox, đẩy hắn lên máy bay.

Bên kia đường băng, chiếc xe tải đang lao nhanh trong cuộc đào thoát vô vọng. Bốn chiếc xe cảnh sát theo sát hai bên. Chiếc xe tải chạy hình chữ chi, không cho xe cảnh sát vượt lên. Nhưng những xe cảnh sát tản ra, chạy vòng tròn để dồn nó vào đường cùng.

Trong máy bay, một thám tử la lên với phi công:

- Cất cánh ngay đi!

Viên phi công ngỡ ngàng:

- Ông bảo tôi cất cánh khi họ đang rượt nhau như vậy trên phi đạo à?

Các thám tử trên máy bay căng thẳng quan sát từ ô cửa này qua ô cửa khác, nhìn những chiếc xe đang rượt nhau ngoài kia trong khi Fox được cho nằm xuống sàn.

Trên đường băng, thấy không còn lối thoát, tên tài xế hét lên:

- Bắn hai chiếc xe bên kia để dọn đường cho tôi tông vào cánh cổng!

Tên đồng bọn mở một bao da, rút khẩu súng dài. Đá tung cửa sau thùng xe tải, hắn xả đạn vào chiếc xe cảnh sát gần nhất. Khi chiếc xe đó lảng ra thì ba chiếc kia cùng tiến lên từ phía sau và các thám tử xả súng vào hắn. Tên găng-tơ bị hất mạnh về phía trước, tung tấm vải bạt ngăn thùng xe với buồng lái, ngã ngang hai tay tên tài xế làm tên này lạc tay lái. Chiếc xe tải đột ngột leo lên đường băng, lao vào bên sườn chiếc Lear. Chiếc máy bay sụm nghiêng qua bên như một con chim bị thương.

Bên ngoài phi trường, tên tài xế taxi đang quan sát diễn biến sự việc qua hàng rào. Ngay khi hắn thấy các thám tử FBI lôi hai người ra từ trong chiếc xe tải, một tên có lẽ đã chết, thì hắn vào xe phôn cho Max.

Tại nhà, Jed và Ron chuẩn bị ra khỏi nhà. Harry theo họ đến cửa, nói nhỏ nhẹ:

- Nhớ, mọi việc nằm trong tay cha con anh đấy, hãy khôn ngoan lên, đừng dại dột, chớ có qua mặt tôi, nếu phản tôi thì ông sẽ ân hận suốt đời.

Hắn nói riêng với Jed:

- Liệu mà khuyên bảo nó trên đường đưa nó đến trường. Nói rõ cho nó biết tình hình.

Sau khi hai người kia đi rồi, Harry vào chỗ Millie và Liza. Hai mẹ con ôm nhau trên ghế bành. Vic canh chừng họ. Ngay lúc đó Helen đến với một cuốn sách vẽ và một bút màu. Cô ngồi cạnh Liza:

- Nào, chúng ta cùng tô nhé?

Vic châm chọc:

- Cô từng làm bảo mẫu hả?

Nét mặt Harry sầm lại và hắn bước đến trước mặt Vic, hất hàm về cửa ra vào:

- Đi canh chừng cửa sổ, nhìn xuống đường.

Vic hầm hầm vì bị ra lệnh một cách trịch thượng, nhưng hắn phải tuân lời. Harry đến bên một ghế dựa, ngồi xuống, cảm thấy mệt mỏi. Uể oải, hắn lật xem một tờ tạp chí. Millie nhìn hắn đăm đăm. Helen để ý thấy, cô hơi nghiêng người, thì thầm vào tai Millie:

- Đừng, anh ta ghét bị nhìn như thế lắm.

Millie thì thầm lại:

- Xin lỗi, tôi thấy anh ta không giống hai tên kia.

- Đúng, hai tên kia thuộc băng cướp, còn Harry thì hoạt động đơn lẻ, thích làm theo ý mình. Anh ấy cũng không thích bọn kia.

Vẫn thì thầm, Millie hỏi:

- Anh ta đang làm gì với chúng vậy?

- Chuyện như vầy, tôi và Harry đang trên đường đào thoát. Anh ấy vượt ngục vì bị kết án bốn mươi năm tù cho tội cướp có vũ khí. Chúng tôi định đi nước ngoài nhưng chưa được. Harry quen cháu của một tay trùm nên anh ấy liên lạc với nó xem có thể nhờ chú nó lo dùm hộ chiếu hay không. Đúng lúc tay trùm đang cần một người lo một việc khá gay, thế là thằng nhóc giới thiệu Harry với chú nó. Harry đồng ý làm việc này cho ông ta và ông ta sẽ lo cho chúng tôi ra nước ngoài.

Tiếng Harry vang lên:

- Các người xì xào gì đó?

Helen đáp:

- Không có gì, chuyện đàn bà thôi mà.

- Rót thêm cà phê cho anh được không?

- Vâng, có ngay.

Helen vội vã vào bếp. Millie không kịp cản Liza khi con bé chạy đến Harry:

- Đây là ghế của bố cháu mà!

Giọng con bé như kết tội. Harry nhìn đăm đăm con bé. Họ nhìn nhau hồi lâu rồi Harry đứng dậy, ngồi xuống một cái ghế khác.

***

Jed lái xe đưa Ron đến trường mà đầu óc căng thẳng. Ron biết. Nó hỏi:

- Bố sợ không?

- Sợ chứ.

- Mẹ và em không sao chứ bố?

Jed nạt:

- Chứ còn gì nữa! Bộ con tưởng bố bỏ mặc mẹ với em ở đó cho chúng hại sao!

Ron quay mặt đi, hờn dỗi vì bị mắng vô cớ. Jed trấn tĩnh và vỗ đùi nó:

- Xin lỗi con, tại bố nóng ruột quá. Mẹ và em không sao đâu. Bọn họ phải uy hiếp chúng ta để ép bố làm việc cho họ.

- Bố phải báo cho họ biết về chiếc máy bay chở hàng để họ cướp phải không? Mẹ cho con biết.

- Ừ, bố chỉ phải báo cho họ biết chiếc máy bay đó ở đâu.

Tới trường, Jed nói nhỏ nhẹ:

- Nghe đây, con trai, vận mệnh gia đình mình tùy thuộc vào chúng ta. Một trong hai ta mà để lộ chuyện thì sẽ là tai họa cho cả nhà. Vì thế bố con mình phải hết sức cẩn thận, nhé?

Ron bắt chặt tay bố nó:

- Vâng, con hứa.

Ron xuống xe. Jed nhìn nó vào trường rồi rướn người về trước, thở dài nặng nề.

***

Trong văn phòng điều hành nhỏ của phi trường Fairfax, Manny Fox cực kỳ căng thẳng, đang ngồi trong một góc xa các cửa sổ. Các thám tử xung quanh đều im lặng: người gác cửa ra vào, người gác cửa sổ, lo âu liếc nhìn điện thoại. Tất cả nhân viên của phi trường đều được đưa về một góc phòng. Căng thẳng bao trùm.

Cuối cùng, như một quả bom nổ, một hồi chuông điện thoại phá tan sự im lặng. Một thám tử lớn tuổi nhất vồ lấy ống nghe. Cuộc điện đàm ngắn gọn:

- Vâng, thưa ông... vâng, thưa ông...tôi rõ..!

Vừa nghe, ông ta vừa ghi chép vào sổ tay. Gác máy, ông ta gọi các thám tử lại:

- Văn phòng chưởng lý không cho dùng máy bay tư nhân nữa, họ nói sẽ rất liều lĩnh một khi bọn chúng đã biết kế hoạch của chúng ta. Họ bảo chúng ta đưa Fox đến L.A. bằng máy bay dân sự.

Một trong những thám tử trợn mắt:

- Máy bay hành khách?

- Đúng, máy bay của hãng hàng không Trans America, số máy bay là 228. Một tiếng rưỡi nữa cất cánh. Chúng ta được quyền chiếm hết chỗ của hành khách khoang hạng nhất, chỉ có chúng ta trong đó thôi.

Manny Fox đang đứng giữa các thám tử, nói:

- Khoan đã, tôi cho là dùng máy bay tư nhân vẫn là cách hay nhất, chứ máy bay hành khách thì mạo hiểm quá!

- Washington suy luận rằng Freelow khó mà ngờ nổi chúng ta dám dùng máy bay hành khách.

Fox khăng khăng:

- Freelow sẽ biết trước khi chúng ta lên được máy bay.

- Có thể, nhưng khi mà hắn vạch được kế hoạch tiếp theo thì chúng ta đã trên cao rồi.

Dứt lời,ông ra hiệu cho các thám tử:

- Chúng ta đi!

***

Jed đậu xe trong bãi của câu lạc bộ bowling rồi xuống xe, xách theo túi đựng banh và giày. Anh kiểm tra tại một bảng ở quầy xem mình chơi ở lằn nào. Một hội viên đã đến trước anh.

- Chào Jack.

- Chào Jed, mọi việc thế nào?

- Tốt, còn anh?

- Cũng tốt thôi.

Jack đang thay áo, đặt túi xách đựng banh xuống, gấp cái áo sơ-mi vừa thay ra rồi nhét nó vào một cái túi có dây kéo. Anh ta xếp cái áo rất cẩn thận, một bảng đồng tên anh ta đính trên ngực áo.

Jack là cảnh sát Los Angeles.

***

Ở trường, Ron đang trên sàn tập thể dục thẩm mỹ với một người bạn. Cả hai vừa xong một bài tập, bước ra ngoài sàn, đến chỗ họ để khăn và nước giải khát. Ron nói:

- Ê, Wally, bồ vẫn còn khẩu súng lục của Trung quốc mà chú bồ cho bồ làm kỷ niệm sau chiến tranh ở Việt Nam phải không?

- Còn chứ, sao?

- Có thể cho tớ mượn được không? Chỉ một buổi chiều nay thôi. Tớ sẽ mang trả bồ sáng mai.

- Để làm gì?

- Tớ muốn cho một cô bạn gái xem, chỉ để gây ấn tượng ấy mà.

- Cô nào?

- Bồ không biết đâu. Một cô bé thường đến chơi nhà bên cạnh nhà tớ.

- Chắc không được đâu. Mình đã hứa với bố mẹ là không bao giờ mang khẩu súng đó ra khỏi nhà rồi.

- Coi nào, Wally, bạn bè mà vậy sao, này, tớ nghĩ mình sẽ làm quen được cô bé này nếu gây được ấn tượng với cô ta, hiểu ý tớ không?

Ron liếc nhìn sàn tập, hạ giọng:

- Wally này, cho tớ mượn khấu súng đi, tớ có cách cho bồ chạy đua với trường Ignatius trong cuộc đua tiếp sức thứ bảy tới. Tớ sẽ nói với huấn luyện viên là tớ bị trật mắt cá chân và thầy ấy sẽ xếp bồ thay tớ.

Wally vốn là vận động viên dự bị trong đội chạy tiếp sức của trường. Mặt mày rạng rỡ với viễn cảnh được chạy chính thức, Wally ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu.

- Được rồi, đến giờ ăn trưa cậu cùng về nhà với mình.

*

Ở thành phố Kansas, một đoàn xe FBI đang lăn bánh trên đường cao tốc, hướng về phi trường quốc tế. Theo sau họ một khoảng cách đủ kín đáo là chiếc xe taxi.

Khi chiếc xe FBI dẫn đầu rời đường cao tốc, rẽ vào phi trường dân sự khổng lồ thì chiếc taxi cũng rẽ vào bãi đậu dành riêng cho taxi. Tên tài xế xuống xe, thản nhiên đi bộ lại một máy bán báo tự động trước cổng vào phi trường, nơi chiếc xe FBI dẫn đầu đang đậu.

Khi viên thám tử lái xe cho còi hụ ra hiệu thì một nhân viên cảnh vệ của phi trường vội chạy ra gặp ông ta:

- Các ông hãy đi vào cổng 34, họ đang chờ các ông.

Các thám tư vội đưa Fox xuống xe, dẫn hắn qua cổng đó.

Ở chỗ máy bán bao, sau khi nghe lỏm đươc những lời trao đổi trên, tên tài xế taxi đi bộ đến màn ảnh thông báo lịch bay, xem kỹ các chuyến bay sắp tới rồi trở lại chỗ đậu xe, gọi cho Max.

*

Trong văn phòng của Max, Sam Freelow châm thuốc lá, rít một hơi dài. Lão tin tưởng nói:

- Chúng ta sẽ thành công.

Max vẫn còn cầm ống nghe sau khi nhận được báo cáo từ tên tài xế, lưỡng lự nhìn Freelow:

- Ông cho rằng gã Jed Stattord vẫn bằng lòng thực hiện việc này à? Một chiếc máy bay đầy hành khách thay vì một chiếc máy bay tư nhân nhỏ xíu?

- Nếu hắn chấp nhận phá một chiêc máy bay nhỏ để cứu lấy gia đình hắn thì hắn cũng chấp nhận phá một chiếc lớn.

- Ông muốn tôi báo cho Harry biết không?

Freelow nhìn đồng hồ:

- Giờ này thì chưa, chúng ta sẽ cho hắn biết tin trước khi Jed đến chỗ làm. Như thế cả hắn lẫn Jed không có thì giờ suy tính gì nữa. Cái thằng Harry này không phải người của chúng ta thì anh cũng dư biết rồi, Max, hắn là tay chuyên nghiệp, một nghệ sĩ cướp nhà băng, do đó chúng ta không thể đặt hết tin tưởng vào hắn như chúng ta tin vào Vic và Eddie.

- Thế thì tại sao chúng ta lại dùng hắn vào việc lớn như vậy?

- Vì tôi phải dùng hắn cho phần sau, đó là lý do tôi cử Vic và Eddie theo hắn. Phải có một con tốt thí ở lại để hy sinh cho tướng lĩnh chứ.

Max mỉm cười gật đầu.

***

Tại phi trường quốc tế của thành phố Kansas, bốn thám tử FBI và nhân chứng của họ lên máy bay bình yên. Chuyến bay TAA 228. Họ chiếm độc quyền khoang hạng nhất, cả năm người thở dài nhẹ nhõm khi chiếc phi cơ rời đường băng, nhẹ nhàng cất cánh. Chuyến bay đi thẳng đến L.A. mà không dừng ở đâu cả.

Nhưng Manny Fox vẫn cảm thấy bồn chồn.

*

Trong phòng ngủ của thằng bạn, Ron nhì n Wally mở nẳp hộp kí nh lấy ra khẩu súng lục hơi giống loại Luger của Đức. Wally đưa cho nó. Nó cầm lấy ngay, nhét vào lưng quần.

Hai đứa trẻ rời nhà. Wally dừng lại khi thấy Ron không cùng mình trở lại trường mà rẽ sang đường khác. Nó hỏi Ron:

- Cậu đi đâu vậy?

- Về nhà, bố mẹ tớ đi rồi và cô bé đó sắp đến chơi.

Wally cười toét:

- Hy vọng là khẩu súng đó sẽ giúp cậu thành công.

- Chắc chắn.

Khi quay đi, mặt Ron bỗng đanh lại.

*

Trên sàn bowling, Jed bước tới, ném quả banh. Anh ném hỏng một thế rất dễ. Trở lại chỗ ngồi, Jack nhìn anh, lắc đầu khó hiểu:

- Sao vậy, bồ thua tôi rồi.

Jed lập lờ:

- Cho tôi biết tại sao đi.

Jack nhìn Jed dò xét. Anh hỏi nghiêm túc:

- Có chuyện gì vậy Jed?

Cố gượng cười, Jed đáp:

- Cũng có ngày chơi tệ chứ!

- Ai cũng có lúc thiếu hứng thú, nhưng rõ ràng là anh đang có điều gì lo lắng. Tôi giúp được gì không?

Jed nhìn xuống cái túi đựng áo của Jack. Anh nhìn đăm đăm cái biển đồng tên Jack đính ở đó. Sẽ nhẹ người lắm nếu thổ lộ được chuyện này với Jack. Nhưng, anh biết chuyện đó không thể. Đây là việc của riêng anh và chỉ có anh mới giải quyết được.

*

Tại nhà Jed, Millie đang trong bếp chuẩn bị bữa tối. Harry ngồi ở bàn ăn, uống cà phê. Ngay lúc đó Helen bước vào.

- Liza ngủ rồi, tôi đọc truyện cho nó nghe và con bé ngủ thật dễ.

Cô thấy Millie đang gọt cà-rốt.

- Để tôi phụ chị một tay, chồng chị đi làm cả ngày còn chị ở nhà vất vả việc bếp núc lắm phải không?

Millie rơi vào cuộc trò chuyện ngay:

- Cũng không có gì nặng nhọc lắm. Jed thường ăn sáng với tụi nhỏ, một bữa trưa nhẹ trước khi đi làm. Tôi và tụi nhỏ ăn tối lúc sáu rưỡi rồi tôi và Jed lại ăn thêm một bữa nhẹ nữa lúc nửa đêm khi anh ấy đi làm về. Dĩ nhiên là chúng tôi quây quần ăn uống với nhau vào ngày nghỉ.

Helen ngây người:

- Chị ăn tôi với tụi nhỏ rồi lại ăn một bữa nữa với chồng chị lúc nửa đêm? Trời đất, nếu tội mà ăn như thế thì tôi sẽ nặng một tấn!

- Ồ, tụi tôi có tập mà, đâu để tăng cân.

Harry nghe hai người phụ nữ trò chuyên, ngán ngẩm, đứng dậy nói với Helen:

- Anh qua phòng bên, em trông chừng cửa sau nhé.

- Vâng, anh yêu!

Khi chỉ còn hai người, Millie nói:

- Anh ta có vẻ tin cô lắm.

Helen tỏ vẻ mãn nguyện:

- Anh ấy không tin ai ngoài tôi. Chúng tôi ở với nhau lâu rồi.

- Cô nói cô có một đứa con phải không?

Helen thở dài khát khao:

- Lâu rồi. Tôi lấy một người bạn của Harry. Lúc đó tôi chỉ là môt đứa con nít, mới qua tuổi mười bảy. Tôi có con ngay năm đó. Chúng tôi phải thay đổi chổ ở luôn, phải trốn tránh luôn nên không chích ngừa cho con gái tôi đầy đủ. Nó mắc bệnh đậu mùa, chết năm hai tuổi. Sau đó chồng tôi bị bắn chết trong một lần đánh cướp nhà băng ở Memphis. Sau đó... tôi và Harry cùng trôi dạt tứ xứ.

Millie nhẹ nắm tay Helen:

- Tội nghiệp cho con gái cô, Helen.

Helen gật đầu, cố nuốt nước mắt.

*

Bên ngoài, Ron tiến về căn nhà bằng cửa sau, băng qua sân cỏ. Helen lãnh nhiệm vụ canh cửa sau nhưng không làm tròn nhiệm vụ. Cô ta không biết Ron tiến về căn nhà cho đến khi nó bước vào nhà. Millie ngạc nhiên:

- Ron, sao con về sớm vậy?

Sự nghi ngờ của Helen dấy lên ngay và cô chạy lại cửa gọi Harry. Cô nói nhỏ khi Harryđến:

- Thằng nhỏ về sớm.

- Tại sao em không gọi anh trước khi nó vào nhà? Anh đã bảo em canh chừng cửa đó mà!

Giọng Harry đầy trách móc. Hắn quay sang Ron:

- Sao về sớm vậy cháu?

- Vì cái này!

Ron rút phắt khẩu súng, chĩa vào Harry.

Mọi người ngẩn ngơ. Căng thăng bao trùm căn phòng. Ron lên tiếng:

- Không được cử động.

Harry giơ hai tay lên, trấn an Ron:

- Chú không làm gì đâu.

Ron lộ vẻ căng thẳng, nhưng không nao núng. Nó nói:

- Gọi... gọi mấy người kia ra đây...

- Được, bất cứ điều gì cháu muốn.

Harry quay đầu về phía cửa nhà trên:

- Vic! Eddie! Xuống đây!

Hai tên vô lại kia vào nhà bếp mà không biết chuyện gì và Ron nói ngay:

- Không... không được cử động.

- Họ không làm gì đâu.

Harry nói, câu đó cũng có nghĩa là một mệnh lệnh cho hai tên kia. Hắn trầm tĩnh lạ thường vì cả cuộc đời hắn đã từng đối diện với họng súng. Hắn nói nhỏ nhẹ:

- Bây giờ cháu là sếp ở đây, cháu muốn gì?

- Mẹ, Liza đâu?

- Trong phòng ngủ, nó đang ngủ.

- Lên bế nó xuống và ra bằng cửa trước, mau lên.

- Ron, mẹ không đi đâu hết nếu con ở lại đây với...

- Mẹ, làm theo con...

Giọng Ron gấp rút. Tay nó run rẩy. Vic và Eddie lo lắng thấy rõ vì họng súng lao chao trước bọn chúng. Harry nói:

- Này, cháu sai lầm rồi, tại sao không bàn với cha cháu?

- Bố tôi không có đây.

- Có chứ, ông ấy đang về kìa, đang vào bằng cửa sau kìa.

- Ông cho tôi là thằng ngu vậy sao? Không đời nào tôi lại rơi vào cái bẫy vớ vẩn như...

Ngay lúc đó, Jed mở cửa sau, bước vào, tay xách túi đựng banh. Ron giật mình, quay nhìn. Harry bước tới giật lấy khẩu súng. Eddie phóng tới, rút cây dùi cui ra:

- Thằng chết tiệt, mày sẽ...

Jed buông cái túi, đứng chắn bảo vệ cho con trai, nhưng Harry đã đứng chen vào rồi. Hắn xô Eddie lui lại. Eddie tức giận lồng lên lần nữa, nhằm phóng vào Ron. Lần này thì Harry đấm thẳng vào miệng hắn. Eddie bật về sau, choáng người. Harry lạnh lùng chĩa khẩu súng vừa tước được của Ron vào hắn:

- Muốn lãnh một viên không?

Eddie tái mặt vì tức giận, chùi máu nơi miệng, nhưng không dám làm gì nữa. Harry quay nhìn Jed:

- Tôi cho là anh phải dạy thằng nhỏ này!

Hắn giận dữ chìa khẩu súng cho Jed:

- Nó chĩa cái này vào chúng tôi đấy!

Jed hồ nghi nhìn Ron. Thằng bé run rẩy.

- Con... con mượn của Wally... bố... con chỉ muốn đuổi họ đi khỏi đây...

Nó khóc. Jed ôm lấy nó:

- Không sao, không sao đâu, con trai.

Harry nạt:

- Sao lại không! Chỉ cần một phát súng tầm bậy của nó là xảy ra thảm cảnh ở đây rồi!

Ron nói:

- Không... nó không có đạn.

- Cái gì?

Harry nhíu mày. Hắn kiểm lại khẩu súng. Buồng đạn trống rỗng. Hắn nhìn Ron đăm đăm, mãi mới thốt lên được:

- Mày gan góc lắm đó, nhóc!

Hắn quay sang Jed:

- Anh đưa nó vào một góc trong phòng khách. Vic, canh chừng cả hai cha con, chờ tôi.

Hắn hất hàm về phía Eddie, tên này vẫn nhợt nhạt:

- Canh cửa trước, tránh xa mọi người ra, hiểu không?

Vic và Eddie theo Jed và Ron rời nhà bếp. Eddie vẫn ôm miệng. Hắn thì thào với Vic:

- Lẽ ra hắn không nên đánh tao như vậy.

Vic thì thào lại:

- Đừng lo, hắn sẽ lãnh đủ mà, trước khi trời tối.

- Là sao?

- Tao nhận đuợc chỉ thị đặc biệt của ông trùm về việc chăm lo cho hắn rồi. Mày chỉ việc làm theo tao thôi, hiểu chứ?

- Hay lắm.

Hắn ném một cái nhìn thù hận về nhà bếp.

Trong một góc nhà bếp, Harry trách móc Helen:

- Anh tin là em trông chừng cẩn thận cửa sau, lẽ ra em phải báo cho anh biết trước khi thằng bé vào nhà chứ!

Helen bồn chồn:

- Em xin lỗi...

- Em thừa biết đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta. Nếu chúng ta đế vuột mất thì không bao giờ chúng ta ra khỏi đất nước này được. Chúng ta lại phải trốn chui nhủi và anh sẽ bị bẵt, sẽ lãnh án tử hình. Em muốn như vậy không?

Helen bật khóc:

- Ôi, Harry, em đâu muốn vậy! Đừng nói thế.

Không muốn cho Millie thấy họ như vậy, Harry ôm lấy Helen dỗ dành. Hắn dịu dàng:

- Rồi, không khóc nữa, chúng ta sẽ thành công, sẽ sống bên nhau.

Hắn đưa cho nàng khẩu súng Trung quốc.

- Bỏ vào xắc của em đi.

Ngay lúc đó chuông điện thoại reo.

Harry nhìn trừng trừng. Sau ba hồi chuông, hắn bảo Millie trả lời, lạnh lùng cảnh cáo:

- Cẩn thận đấy.

Millie nhấc máy, lắng nghe rồi quay sang Harry:

- Họ tìm một ông Johnson nào đó...

Harry chụp lấy ống nghe:

- Ai đó?

Người bên kia bắt đầu cuộc trò chuyện. Harry nghe chăm chú. Trong khi nghe, mặt hắn đanh lại, mỗi lúc lộ vẻ căng thẳng hơn. Mắt hắn mở to kinh ngạc, mở miệng định nói nhưng lại thôi.

Helen và Millie cùng quan sát hắn. Rõ ràng là lời lẽ của người kia tác động mạnh đến hắn. Hai người đàn bà nhìn nhau cảm thông. Harry không muốn cho họ thấy thêm vẻ xao xuyến của hắn nên quay đi. Hắn nói, giọng hơi lạc đi:

- Vâng, tôi hiểu, rồi, rồi...

Hắn cúp máy, thừ người. Helen bước vòng qua nhìn mặt hắn, lo lắng hỏi:

- Chuyện gì vậy anh?

Harry lẳc đầu:

- Không có gì, kế hoạch thay đổi một chút, nhưng không có gì hại đến chúng ta. Mọi việc vẫn như cũ. Canh chừng cửa sau nhé; lần này cẩn thận nhé.

Hắn lên nhà trên, vào phòng khách, hắn gọi Jed:

- Tôi muốn nói chuyện với anh.

Jed hoang mang, theo Harry lên lầu.

*

Trên không trung, chiếc máy bay TAA228 tiếp tục cuộc hành trình. Fox ngồi bên cửa kính, đang ăn. Một thám tử cũng đang ăn. Hai thám tử khác đang đọc báo, người thứ tư ngồi trầm ngâm ngay cửa vào khoang này. Anh ta không cho ai vào đây, trừ các tiếp viên và người của phi hành đoàn. Các thám tử không còn lo lắng nữa, nhưng họ vẫn cảnh giác.

Lát sau, trưởng đoàn mở cửa vào nói với viên thám tử cầm đầu:

- Chúng ta bay được nửa đường rồi. Có một cơn gió mạnh làm chúng ta chậm một chút.

Fox lắng nghe. Hắn ngưng ăn, bồn chồn nhìn taythám tử gác ở cửa buồng. Hắn liếm môi căng thẳng.

Bây giờ hắn đã là một tên chỉ điểm, Sam Freelow sẽ săn hắn bằng mọi giá.

*

Trong phòng ngủ, Jed nhìn trừng trừng Harry, hỏi nhỏ:

- Anh nói sao?

- Tôi nói người của chúng ta đến đây bằng một chuyến bay hành khách chứ không bằng máy bay tư nhân. Hắn đang trên chuyến bay TAA 228. Đó là chuyến bay anh phải làm.

Mặt Jed đỏ lên:

- Anh muốn tôi gây tai nạn cho chuyến bay đó? Một chiếc TAA? Một chiếc máy bay dân sự đầy hành khách?

Harry nhún vai:

- Đúng, Jed, tôi cũng không ngờ đi đến tình huống này, nhưng mọi việc biến chuyển như thế, biết làm sao hơn. Chúng ta không thể làm gì khác...

- Tôi không làm gì hết! Anh làm được thì làm đi!

- Chẳng khôn ngoan chút nào, nhất là khi còn có một gia đình êm ấm.

Tên găng-tơ bỗng tức giận:

- Bộ anh tưởng tôi thích chuyện này lắm sao! Nếu tôi mà biết trước chuyện diễn ra như vậy thì tôi và Helen chẳng đời nào nhúng tay vào. Nhưng tôi đã nhận lời rồi và phóng lao thì phải theo lao thôi. Tôi đã lên lưng cọp rồi, anh biết đấy. Đấy là cơ hội cuối cùng cho tôi và Helen. Anh đâu phải là người duy nhất cần có một tương lai, Jed.

Hắn quay đi, thoáng bối rối vì lời lẽ của chính mình. Jed kêu nài:

- Trời ơi, hãy bình tâm lại, ông bạn. Chúng tôi đã tuân theo anh rồi, tôi đã chấp thuận đề nghị ban đầu của anh rồi. Mới đầu anh nói là một chuyến bay tư nhân, một nhân chứng, vài cảnh sát FBI, thế mà giờ đây lại là một tai nạn lớn, một chuyến bay với mấy trăm mạng người, anh không thể chấp thuận một kế hoạch như vậy với họ.

- Tôi phải làm! Đó là lối thoát!

Jed lắc đầu thông cảm:

- Thế thì anh hãy nghĩ đến một cách khác hay hơn vì kế hoạch của các anh không thành đâu. Anh hãy bắn tôi đi, tôi nhất định không làm việc này.

- Tôi không bắn anh đâu, điều tồi tệ nhất là để cho anh sống, cho anh thấy cái giá mà gia đình anh phải trả vì sai lầm của anh.

Jed nhìn Harry:

- Tôi không tin anh, tôi không tin anh làm được chuyện đó, tôi không tin anh đang tâm giết một người đàn bà và hai đứa con nít.

- Không phải tôi, nhớ là không chỉ mình tôi, còn hai tên kia. Vic và Eddie.

Jed nhìn cửa phòng ngủ của tụi nhỏ, lưỡng lự:

- Anh... anh không để họ...

Harry nhăn nhó:

- Có thể tôi không cản được chúng. Tất cả tôi có thể làm là giữ trật tự cho đến giờ phút này. Bọn chúng chẳng ưa gì tôi đâu, chúng làm theo lệnh của chủ chúng.

Jed lộ vẻ tuyệt vọng. Anh ngồi xuống giường, thất thần, nói như mê sảng:

- Nhưng... hàng trăm người... có thế hơn...

- Chỉ là những người không quen biết, chẳng liên quan gì đến anh. Không hề biết mặt, không hề biết tiếng nói. Chỉ là những cái tên trên mặt báo ngày hôm sau!

Jed nhìn Harry, sự phản kháng trở lại trong anh:

- Tôi lầm về anh, Harry. Anh chẳng khác Vic và Eddie bao nhiêu.

- Có lẽ anh cũng thế, Jed. Anh chẳng dám hy sinh vợ con anh để đổi lấy một chuyến bay đầy hành khách đâu. Suy cho cùng thì anh cũng chẳng hơn gì chúng tôi.

Hai người đàn ông nhìn nhau, mỗi người cố tìm bộ mặt thật của nhau.

*

Trên chuyến bay TAA 228, phi công trưởng vào khoang lần nữa, nói với các thám tử:

- Có tin từ phòng cảnh vệ sân bay. Người của các ông từ L.A. sẽ có mặt tại phi trường để đón các ông. Chúng tôi sẽ chỉ cho các ông xuống bằng cửa buồng lái. Họ sẽ đưa xe đến sát máy bay.

- Tốt. Chính xác là mấy giờ chúng ta đến nơi?

- Bốn giờ bốn mươi lăm.

*

Ba giờ mười lăm, Jed chuẩn bị đi làm. Mọi người đang trong phòng khách. Millie va hai đứa trẻ lại tỏ vẻ lo lắng khi Jed sắp rời nhà. Anh trấn an vợ con:

- Mọi chuyện sẽ qua, hãy bình tĩnh và đừng làm điều gì dại dột. Ngay khi anh làm xong việc này, họ sẽ ra đi và anh sẽ về ngay.

Vẫn bồn chồn, họ nhìn anh đi cùng Harry ra khỏi phòng. Khi Jed mở cửa trước, Harry nói nhỏ, gần như không nghe được:

- Nhớ, Jed, đừng làm hỏng việc.

Ánh mắt Jed lạnh lùng, ghê tởm:

- Chẳng còn gì để nói nữa, tôi tin anh sẽ bị săn đuổi đến hết đời.

- Chẳng sao, tôi chỉ muốn vụ này kết thúc tốt đẹp và ngay khi tôi nghe tin trên TV về vụ tai nạn này, tôi sẽ rời khỏi nhà anh ngay và vợ con anh sẽ...

Harry im bặt khi thấy một chiếc xe cảnh sát thắng lại trước nhà. Mặt hắn đanh lại, nhìn Jed đầy vẻ trách móc. Rút khẩu súng trong bao da bên sườn, hắn lên cò.

- Vic, ra đây với tôi! Eddie, giữ mọi người trong đó! Helen, coi chừng cửa sau!

Jed thấy người cảnh sát vừa xuống xe là người cùng chơi bowling với anh lúc nãy, Jack. Anh vội nói:

- Khoan đã, Harry! Đó là người bạn ở câu lạc bộ bowling. Không có chuyện gì đâu, cứ để tôi.

Vic đã di chuyển ra cửa trước, súng trong tay. Trong phòng khách, Eddie căng thẳng chĩa súng vào vợ con Jed. Helen trở lại từ nhà bếp:

- Không có gì đằng sau cả, Harry.

Harry nhìn Jed trừng trừng. Jed như kêu nài:

- Chắc anh ta vô tình đi qua đây thôi, cứ để tôi... anh không muốn hỏng mọi chuyện chứ?

Harry và Vic trao đổi bằng mắt rồi Harry nói:

- Được rồi, giải quyết cho tốt nếu không thì tôi sẽ giải quyết đấy!

Jed đóng cửa, đi bộ ra. Anh gặp Jack giữa sân. Jack giấu hai tay sau lưng, hỏi Jed:

- Anh có mất cái gì không?

- Chuyện gì vậy?

Jack đưa tay ra. Một chiếc giày trái. Giày của Jed mang khi chơi bowling.

Trong nhà, Harry và Vic canh chừng một cách ngờ vực. Không lâu sau, họ nghe tiếng cười của Jed và người cảnh sát. Hai người đàn ông trao đổi vài câu gì đó và Jed nhìn đồng hồ, đi về xe hơi, cầm theo chiếc giày. Jack trở lại xe tuần tiễu và lái đi ngay. Lúc đó Jed mới lui xe, lái đi hướng khác.

Thở dài, Harry tra súng vào bao. Cùng lúc đó, hắn véo mũi mình để cho đỡ cơn nhức đầu đến với hắn từ khi nghe cú phôn của Sam Freelow. Trời ơi, hắn nghĩ, một chuyến bay đầy những thường dân. Nhìn lên, hắn thấy Vic đang nhìn hắn. Hắn cáu kỉnh nói:

- Trở vào phòng khách, bảo Eddie ra trông cửa sau.

Nét mặt Vic vừa mới giãn ra sau khi người cảnh sát kia đi khỏi, giờ lại căng thẳng vì bị ra lệnh như vậy. Hắn cố gượng cười, nói giễu:

- Vâng, thưa ngài Harry!

Quay đi, mặt hắn lộ vẻ căm thù như Eddie lúc nãy.

Jedđến phi trường, đậu xe vào bãi của nhân viên tháp không lưu. Đi bộ qua cổng tháp, anh thấy một nhóm người mặc thường phục đang đứng cùng nhóm cảnh vệ sân bay quanh ba chiếc xe hơi thường đang đậu ngay đó. Anh dừng lại ở cổng, tra thẻ nhân viên vào cột kiểm soát, hỏi:

- Chuyện gì vậy, Peter?

- FBI.

Người cảnh vệ ngồi bên cột kiểm soát đáp khi trao lại thẻ cho Jed, tiếp:

- Họ áp giải một nhân vật quan trọng đến trên chuyến bay TAA từ Kansas. Hai người của FBI đang chờ anh trên tháp đấy, có cả giám đốc sân bay nữa.

Jed nhướn mày:

- Vậy à?

Ở nhà, Millie và bọn trẻ trong phòng khách. Millie đang kết lại một cái khuy áo nhưng đầu óc cô rối bời, cứ đâm kim vào tay. Ron ngồi thu lu trên ghế bành, mặt sưng sỉa. Liza ngồi trên sàn chơi với mấy con búp bê Barbie. Ở cửa kính trượt, Helen đang nhìn ra ngoài, hút thuốc liên tục. Vic ngồi ở ghế đẩu, ngoạm một trái táo. Harry vào phòng đúng lúc Helen châm một điếu thuốc mới. Hắn nói:

- Em hút thuốc nhiều quá đấy.

- Em căng thẳng quá, có sao không, Harry?

Giọng cô gay gắt. Mọi người chưng hửng. Đây là lần đầu mọi người nghe cô nói giọng cục cằn như thế với Harry. Nhưng Harry chẳng lộ vẻ phật ý. Hắn liếc nhìn đồng hồ trên lò sưởi. Bốn giờ năm phút. Hắn xoa vai Helen, nói nhỏ nhẹ:

- Thư giãn đi, mọi chuyện sẽ chóng qua thôi.

*

Khi Jed đến bàn điều khiển chính của anh trong tháp thì giám đốc sân bay giới thiệu hai thám tử FBI với anh. Một trong hai người đó nói:

- Ông Jed, khi chiếc phi cơ TAA 228 đến, chúng tôi muốn ông lệnh cho họ đậu ngoài vành đai phi đạo xa nhất của khu vực dành cho loại máy bay TAA và ở đó một lúc cho năm người trên đó xuống bằng cửa buồng lái.

Jed nhìn ông giám đốc sân bay, dò hỏi. Ông này gật đầu:

- Đó là chuyện khẩn cấp, Jed.

- Vâng, tôi sẽ cho nó đậu ở bãi chất hàng cổng 64.

- Chúng tôi sẽ có xe đợi ở đó. Ngay khi họ xuống máy bay, viên phi công sẽ báo cho ông biết.

- Tôi không đồng ý chuyện có xe cộ trên bãi đậu đó.

Giám đốc sân bay nói:

- Tôi cũng không đồng ý, Jed, nhưng việc này đã được lo liệu rồi.

Một trong những thám tử nói:

- Đừng lo, ông Jed, chúng tôi rất cẩn thận, không có tai nạn đâu.

Ở nhà, Harry ra khỏi phòng khách lần nữa. Hắn đi quanh nhà như một con thú bực bội trong chuồng. Helen vẫn hút thuốc liên tục ở cửa mái hiên lộ thiên trong bếp. Việc hút thuốc liên tục, ngưng gợi chuyện và thái độ căng thẳng của cô làm Millie thấy có điều bất thường. Sau cùng, Millie bỏ dở việc khâu vá.

- Chồng tôi sẽ báo cho các người biết chuyến bay các người định cướp bằng cách nào?

Vừa hỏi, cô vừa liếc nhìn Vic và Eddie. Rồi lại nhìn Helen. Helen quay lại, kỳ lạ nhìn Millie. Vic nhíu mày:

- Cô nói chiếc máy bay chúng tôi định làm gì?

- Cướp. Chồng tôi sẽ thông báo bằng cách nào để các người rút lui?

Vic nói:

- Vậy là chồng cô không nói thật với cô rồi. Chẳng có vụ cướp nào cả. Anh ta phải tạo ra một tai nạn máy bay cho chúng tôi.

Millie nhìn Vic, không tin. Cô chưa kịp thốt lên lời nào thì giọng Harry vang lên ở cửa:

- Thằng ngu!

Millie nhìn Harry, đứng bật dậy, run rẩy:

- Thật vậy không?... Đúng không?

Helen bước đến bên cô ngay.

- Bình tĩnh, bà chị!

Vic đứng dậy, đối mặt với Harry, tức giận vì bị gọi là thằng ngu bởi miệng của một kẻ mà chính hắn coi là ngu. Harry lạnh lùng nhìn hắn, nói:

- Freelow cũng khùng rồi mới dùng mày và cái thằng tâm thần kia. Từ bây giờ trở đi thì hãy câm miệng lại nếu tao không cho phép nói, nghe chưa?

Vic bước tới một bước, như thách thức Harry. Helen bỏ chỗ Millie, lại gần Harry. Harry lặp lại:

- Nghe chưa?

Miệng nói mà ngón tay cái hắn móc vào dây lưng, gần bao da đeo súng. Những người khác trong phòng điếng người vì cuộc đối đầu bất ngờ này. Millie, chưa hết kinh hoảng vì điều vừa biết, chậm chạp đi lui lạị chỗ điện thoại, lặng lẽ nhấc máy sau lưng. Mím môi, cô hình dung ra bảng số, mò mẫm bằng mấy ngón tay run rẩy và thấy. Cô nhấn 911. Harry và Helen cùng phát giác việc làm của Millie, cùng lao về phía cô. Millie hơi chậm, cô áp ống nghe vào tai, nhưng trước khi đường dây kịp nối, Harry giật phắt lấy và Helen ấn nút bỏ cuộc gọi. Harry quát lên giận dữ:

- Không chịu nổi! Hết sai lầm này đến sai lầm khác! Còn gì nữa đây!

- Còn cái này, thằng khốn.

Đó là tiếng Vic sau lưng hắn.

Harry quay lại, thấy Vic và Eddie đang chĩa súng vào hắn.

*

Trong tháp điều khiển không lưu, Jed nhìn đồng hồ: 16 giờ 35. Anh rời bàn, dạo quanh các bàn điều khiển của các nhân viên. Đến bàn của các chuyến bay TAA anh hỏi:

- Có rắc rối hả, Phil, màn hình của cậu bị sao vậy?

Phil đáp:

- Có gì đâu, sao?

- Tôi thấy có gì không ổn từ bảng điều khiển chủ ở chỗ tôi. Đi kiếm cà phê đi, tôi coi hộ một lát.

- Tốt quá, cám ơn ông.

Phil đứng dậy và Jed ngồi vào chỗ anh ta, bắt đầu điều khiển những cuộc gọi đến.

- Đài kiểm soát, đây là chuyến bay TAA 415, xin đường băng cất cánh...

Jed đáp:

- TAA 415, chạy đến đường băng 61, hướng bắc, giữ và đợi.

- Đài kiểm soát, đây là chuyến bay TAA 921, xin đường băng cất cánh...

- TAA 921, chạy đến đường băng 53, hướng đông, giữ và đợi.

Công việc cứ thế tiếp diễn cho đến khi Jed nhận được cú gọi anh đang chờ đợi:

- Đài kiểm soát, đây là chuyến bay TAA 228, đang vào đường 12. Hết.

Jed gọi lại ngay:

- Nghe rõ, TAA 228, tiếp tục giữ đường 12 và độ cao 60 mét, chờ.

Nhìn chấm sáng lập lòe trên màn hình tượng trưng cho chiếc máy bay TAA 228, Jed lấy khăn ra lau mồ hôi trán.

*

Ở nhà, Harry đang đối mặt Vic và Eddie. Vic thích thú ra mặt:

- Mày xong rồi, cao bồi. Sạch sẽ rồi. Chấm hết rồi.

Harry dọa:

- Tụi mày mới chấm dứt khi Freelow biết chuyện này.

- Freelow biết rồi, thằng ngu. Đây là ý kiến của ông già. Mày tưởng là ông già dễ mà để cho một thằng cao bồi như mày dính vào chuyện này sao? Nếu ông già không có một lý do?

Harry thấy lòng lạnh băng khi hiểu ra hắn bị lợi dụng. Lần đầu tiên trong đời, hắn thấy mình dại. Vic tiếp, ra vẻ quan trọng:

- Để tao nói cho mày nghe nhé. Mày là một tên tù vượt ngục. Mày đang tìm cách chuồn ra khỏi nước Mỹ này nhưng mày không gặp may. Mày và con nhỏ đã cạn tiền ở L.A. Mày không có chỗ trú, mày đang ở trong cơn tuyệt vọng. Vì thế, mày chọn một căn nhà - căn nhà này - trú tạm. Mày định ở đây vài ngày, chẳng có gì phiền toái, miễn là mày khống chế được mọi người. Nhưng chuyện không như ý mày. Thằng nhỏ này, Ron, chụp được khẩu súng, hai đứa mày vật lộn, khẩu súng cướp cò và Helen lãnh đủ. Khi bạn gái mày chết, mày hóa điên, giết hết cả nhà rồi mày tự sát. Rất đẹp phải không?

Harry nói:

- Còn Jed?

- Sau vụ tai nạn máy bay, phi trường sẽ hỗn loạn, Jed sẽ phôn về xem mọi người có bình yên không. Không thấy trả lời, hắn sẽ phóng nhanh về nhà. Tụi tao chờ hắn. Như tao đã nói: rất đẹp.

Trong khi Vic đang nói, Helen ngồi xuống, run run lấy một điếu thuốc nữa. Không thấy bao diêm trong tui áo, cô thò tay vào cái xắc của cô trên bàn tìm bao diêm. Khi châm thuốc xong, cô bỏ bao diêm lại tụi xắc và đặt tay gần cái túi.

Qua miệng túi mở ngỏ, cô nhìn thấy khẩu súng của Ron.

*

Ở bàn điều khiển khu vực dành cho máy bay TAA, Jed đang chỉ thị cất cánh cho chuyến bay TAA 921.

- TAA 921, giữ đường băng 53, chờ lệnh cất cánh.

Rồi đến chuyến TAA 228, đang chờ hạ cánh:

- TAA 228, dùng phi đạo 53, hướng tây, chờ lệnh hạ cánh.

Trên màn hình, đốm sáng biểu trưng cho chuyến bay 228 di chuyển dọc theo lộ trình thẳng hàng với đốm sáng biểu trưng cho chuyến bay 921. Jed chỉ thị tiếp, mồ hôi ướt đẫm, hai tay run rẩy:

- TAA 921, hãy ra đường băng.

Chuyến bay TAA 921 chậm chạp lăn bánh trên đường băng 53 trong khi chuyến bay TAA 228 hạ thấp hơn và đang lao xuống cùng đường băng từ đầu kia.

*

Thật nhanh, Helen rút khẩu súng trong túi xắc ra.

- Mày bắn Harry thì mày cũng chết, Vic.

Vic và Eddie cứng người. Helén đứng hơi chếch với chúng nên chúng không thể quan sát cả cô lẫn Harry cùng lúc. Vì đang chĩa súng vào Harry, chúng chỉ có thể liếc nhanh qua Helen rồi lại nhìn Harry. Eddie nói:

- Đó là khẩu súng của thằẳng bé, nó không có đạn.

Vic hỏi lại:

- Mày có chắc không?

Eddie mỉm cưởi:

- Chắc đấy! Vic, nếu hắn mà không chắc thì tao và mày cùng tiêu.

Eddie nói:

- Để tao lo thằng khốn này cho, Vic, khẩu súng đó không có đạn, tao dám cá với mày!

Vic run người:

- Khoan!

Hắn liếm môi. Mắt hắn nhìn qua Helen rồi đảo lại Harry. Cứ thế. Hắn hoang mang, càng nao núng hơn vì nụ cười điềm tĩnh của Harry. Harry nói:

- Chuyện gì vậy, Vic, mày không biết làm gì à?

Nói xong hắn cười, mắt không rời đôi mắt đảo qua lại của Vic, và hắn nói nhanh:

- Để tao làm cho.

Dứt lời, Harry rút súng bằng một tốc độ nhanh khó tin. Một tiếng nổ vang. Millie hét lên:

- Ron, nằm xuống!

Rồi cô nằm phủ lên Liza che chắn cho con bé.

Vic trúng đạn của Harry, nảy người lên, nhưng chưa ngã, khẩu súng trong tay hắn cướp cò. Viên đạn lạc trúng vào ngực Helen.

Trong lúc đó họng súng của Eddie hướng vào Harry cùng lúc Harry chĩa súng vào hắn.

Hai tiếng nổ cùng lúc.

*

Jed ngây dại nhìn vào màn hình. Hai đốm sáng đang di chuyển lại gần nhau hơn, thỉnh thoảng lại nhấp nháy.

TAA 921, vẫn còn trên mặt đất, chậm rãi lăn bánh về hướng đông. Vì chiều dài của đường băng và vì ánh nắng chiếu làm lóa mặt đường, phi công không thể nhìn thấy đầu kia phi đạo. Anh ta đinh ninh phi đạo đã trống.

- Đài kiểm soát, TAA 921 tăng tốc.

*

TAA 228, đã thả bánh xe, sắp đáp xuống cuối đường băng 53. Ngay trước khi bánh xe chạm mặt đất, viên phi công trưởng nhíu mày, nhìn chăm chú phía trước, hỏi viên phi công phụ:

- Anh có nhìn thấy cái gì kia không, ở cuối đường băng?

- Tôi không rõ, hãy hỏi lại đài kiểm soát.

*

Ở đài kiểm soát, Jed nhận được điện:

- Đài kiểm soát, đây là chuyến bay TAA 228, xin xác nhận lại tình trạng đường băng 53, khẩn cấp.

Jed liếm môi, mắt không rời màn hình. Sau vài giây im lặng, họ lại hỏi lần nữa:

- Đài kiểm soát, TAA 228 xin xác nhận lại phi đạo 53, khẩn cấp.

Ngay lúc đó, một cú điện nữa.

- Đài kiểm soát, TAA 921 bắt đầu tăng tốc để cất cánh trên phi đạo 53.

Bỗng nhiên Jed choàng tỉnh:

- TAA 921, bỏ đường băng! Xin nhắc lại, TAA 921, bỏ đường băng! Quẹo vào đường băng 54 ngay chỗ rẽ kế tiếp! Khẩn cấp!

Anh nhìn hai đốm sáng. Chúng tiếp tục tiến gần nhau hơn trên màn hình.

*

Phi công trưởng chuyến bay TAA 921 giảm tốc độ, quẹo phải bỏ đường băng 53. Vài giây sau, chuyến bay TAA 228 lao vút qua chỗ đó.

Trong đài kiểm soát, Jed thấy hai đốm sáng lách tránh nhau trên màn hình. Anh thở phào. Nhưng khi nghĩ đến hậu quả sẽ đến với vợ con mình, nét mặt anh vô cùng đau đớn. Anh phóng nhanh ra khỏi ghế, vẫy nhân viên kia trở lại làm việc. Anh vội vã ra khỏi phòng.

*

Ở nhà, Millie nhìn lên. Căn phòng đầy mùi thuốc súng. Bên kia phòng, Vic và Eddie nằm chết. Gần cái ghế ngồi trước khi bị lạc đạn, Helen cũng nằm bất động. Chỉ còn Harry đang đứng. Hai vệt máu loang trên áo hắn. Hắn loạng choạng bước đến bên Helen. Quì xuống cạnh cô ta, hắn buông khẩu súng xuống sàn, khẽ vuốt má cô. Khi biết chắc Helen đã chết, nước mắt hắn rơi lã chã. Buồn bã, hắn lắc đầu tuyệt vọng:

- Chúng ta... gần... đến đích..., em...

Hắn gục cạnh Helen. Bất động.

Millie nhảy bổ đến điện thoại.

*

Jed đang ra ngoài thì một nhân viên cảnh vệ gọi lớn:

- Jed! Có phôn của vợ anh!

Jed vội chạy đến:

- Millie...?

Lắng nghe, anh biết gia đình đã thoát hiểm. Bấy giờ, bao nhiêu căng thẳng tan biến, nhưng người anh cứ nhũn ra vì mừng. Tiếng vợ anh đầu kia tiếp tục trấn an anh.

Ngoài kia, phi trường khổng lồ tiếp tục công việc của nó, mọi chuyện một lần nữa trong tầm kiểm soát.

HẾT

Đánh máy: hoi_ls
Nguồn: Tạp chí Kiến thức Ngày nay số 330, 331, 332 -
Vietnamthuquan.eu - Thư viện Online
Được bạn: Thanh Vân đưa lên
vào ngày: 17 tháng 10 năm 2023