- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
TSCPTĐK - Chương 1
Trên quan đạo.
Mười mấy hộ vệ bảo hộ mấy chiếc xe ngựa đi từng bước từng bước, bên trong xe ngựa lớn nhất, một tiểu hài tử năm sáu tuổi đang ngồi.
"Thiếu gia thật sự quá đáng thương, Hầu gia làm sao có thể tàn nhẫn như vậy."
"Thiếu gia dù sao cũng là nhi tử Hầu gia a! Hầu gia cư nhiên sung quân thiếu gia đến loại địa phương này."
"Thiếu gia mới sáu tuổi thôi! Hắn nhỏ như vậy đã bị sung quân đến loại địa phương hẻo lánh này, phải làm sao mới tốt bây giờ!"
"Không có cách nào khác, ai bảo thiếu gia là ma võ phế nhân chứ, nếu không phải thiếu gia không biết cố gắng, Hầu gia cũng không đến mức đưa ra quyết định như thế."
"Vì sao thiếu gia lại là ma võ phế nhân chứ, rõ ràng thiên phú của lão gia cùng phu nhân đều rất tốt a!"
"Thiếu gia quá xui xẻo."
"Thiếu gia cùng vị thiếu gia ở Trang gia kia có hôn ước, nghe nói vị thiếu gia kia trắc ra được là ma pháp sư bảy hệ."
...........
Kỳ Thiếu Vinh nghe hai thị nữ khóc sướt mướt nghị luận, chậm rãi cong khóe miệng.
Kỳ Thiếu Vinh nghiêng đầu, dựa vào thùng xe, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, hai nữ tử này đến tột cùng là khóc vì cái gì? Đồng tình hắn hay đang than thở cho vận mệnh của chính mình đây, bị sung quân cùng một người không được sủng ái như hắn, tiền đồ khó khăn a.
Kỳ Thiếu Vinh buông màn xe xuống, nhắm mắt lại.
Kỳ Thiếu Vinh thở dài, kiếp trước hắn sinh ra ở trung y thế gia, đáng tiếc lại là niên đại mà Tây y đang thịnh hành, trung y bước đi khó khăn, phát triển về sau lại càng là Tây y giết người vô tội, trung y cứu người vô công, rất nhiều người bệnh đều do bất đắc dĩ mới có thể lựa chọn trung y, coi như cây rơm rạ cứu mạng cuối cùng, một khi trung y không thể cứu liền mắng trung y là lang băm.
Gia gia hắn cả đời làm trung y, nhìn trung y xuống dốc thường tiếc hận không thôi.
Từ nhỏ, gia gia đã trút xuống vô số tâm huyết ở trên người hắn, muốn hắn lấy chấn hưng trung y làm nhiệm vụ của mình, cả đời đều phải tận sức đưa trung y trở lại đỉnh cao vốn có.
Thời điểm Kỳ Thiếu Vinh hai tuổi còn đang tập nói liền bị buộc ngâm nga các loại sách trung y, mỗi lần đều phải học thuộc lòng kiến thức trong sách, nếu không được liền bị gia gia đánh lòng bàn tay.
Thời điểm tiểu hài tử năm sáu tuổi nhà người khác còn đang chơi sân cát, Kỳ Thiếu Vinh đã ở phải lăn lộn với một đống trung dược, mỗi lần tính sai phương thuốc, chép sai y thư, có một chút cẩu thả liền bị gia gia ném ra một cái mặt giống như hắn hại chết người, tiến hành các loại trừng phạt, dưới các loại lăn lộn cực kỳ tàn ác, Kỳ Thiếu Vinh mười sáu tuổi đã trở thành thánh thủ trung y.
Mười bảy tuổi, Kỳ Thiếu Vinh bằng mặt không bằng lòng tiến vào học viện Tây y, làm gia gia luôn ủng hộ trung y của hắn thiếu chút nữa tức chết, Kỳ Thiếu Vinh dùng một câu "biết người biết ta trăm trận trăm thắng" mới miễn cưỡng ngăn chặn cái miệng của gia gia hắn.
Sau khi tốt nghiệp, lão nhân nhiều lần mệnh lệnh cùng giảng giải muốn Kỳ Thiếu Vinh trở thành một trung y.
Nhưng mà lúc ấy Kỳ Thiếu Vinh vừa vặn tiến vào thời kỳ phản nghịch muộn, hắn tiến vào bệnh viện chỉnh dung, trở thành một bác sĩ chỉnh dung nổi danh.
Thiên phú trên thuật chỉnh dung của Kỳ Thiếu Vinh cực cao, đắp nặn ra không ít mỹ nhân tuyệt sắc, sau khi thanh danh lưu truyền, không ít minh tinh đều lén lút tìm hắn nhờ chỉnh dung.
Lão nhân biết được hắn trở thành bác sĩ chỉnh dung, trực tiếp tức đến vào viện.
Thời điểm Kỳ Thiếu Vinh đến bệnh viện thăm lão gia tử, lão gia tử đỏ mặt tía tai quở trách hắn ba giờ đồng hồ.
Hộ sĩ theo chiếu cố lão gia tử nói, trước khi hắn tới, lão gia tử giống như muốn tắt thở, chuyện của hắn gần đây làm lão gia tử giống như là ăn phải thuốc kích thích, lập tức liền tức giận mười phần, không thể không nói là một loại kỳ tích.
Rồi sau đó Kỳ Thiếu Vinh dưới nhiều lần mệnh lệnh cùng giảng giải uy hiếp của lão gia tử, rốt cuộc cũng từ bỏ thế giới chỉnh dung, thế nhưng hắn không có như lão nhân mong muốn mà trở thành một trung y chính thống mà sáng lập một nhãn hiệu trang điểm, bán các loại mỹ phẩm trang điểm.
Kỳ Thiếu Vinh bán các loại mỹ phẩm trang điểm rất được khen ngợi.
Gia sản của Kỳ Thiếu Vinh cũng trong đoạn thời gian này nhanh chóng dâng lên,Tạp chí ảnh hưởng cực đại tài về chính và kinh tế trong nước bầu hắn thành một ngôi sao mới đang từ từ nổi lên trong thương giới.
Sau khi phương pháp nhãn hiệu được công bố, hàng giả hoành hành.
Kỳ Thiếu Vinh nhớ rõ ngày cuối cùng ở kiếp trước của mình, một nữ nhân phẫn nộ nện một đống đồ trang điểm ở trên người hắn, mắng hắn thiếu đạo đức, bán sản phẩm thấp kém làm hại nàng bị hủy dung.
Kỳ Thiếu Vinh còn nhớ rõ mặt nữ nhân kia bị sưng đỏ, mọc đầy mủ.
Kỳ Thiếu Vinh dùng dư quang nơi khóe mắt liếc nhìn sản phẩm mà nữ nhân kia ném ở trên mặt đất, nhãn hiệu rõ ràng không thích hợp, nữ nhân này mua được hàng giả, nếu mua được hàng giả hẳn là phải tìm người tạo giả a! Hắn trong sạch!
Nhưng còn không đợi hắn giải thích, nữ nhân kia liền hắt một lọ axit ở trên người hắn.
Kỳ Thiếu Vinh nhớ mang máng loại đau đớn khắc cốt mà axit ăn mòn mặt cùng cổ mình.
Kỳ Thiếu Vinh hít sâu một hơi, lão nhân đã nói không quan tâm đến trung y, hắn sớm muộn gì cũng hối hận, chỉ là hắn còn chưa kịp hối hận liền chuyển thế đầu thai.
Thời điểm Kỳ Thiếu Vinh ở trong bụng mẫu thân đã có ý thức.
Còn chưa có sinh ra Kỳ Thiếu Vinh đã biết, hắn đầu thai tới một thế giới thần kỳ, tồn tại ma pháp cùng đấu khí, hắn còn trở thành một phú nhị đại, phụ thân là Hầu gia, mẫu thân tuy rằng chỉ là thiếp thị của phụ thân nhưng địa vị cũng không tồi.
Kỳ Thiếu Vinh nguyên bản còn cảm thấy vận khí của mình đã thay đổi, nhưng mà, tương đối đáng tiếc, hắn còn chưa có tới kịp trở thành một nhị thế tổ ăn no chờ chết đã vì thời điểm tiến hành thí nghiệm tư chất bị trắc ra là ma võ phế tài mà bị đuổi ra khỏi nhà.
Đầu thai đến địa phương thần kỳ như vậy mà lại thành một ma võ phế nhân, không thể không nói đây là một loại bi ai.
Bất quá...... Kỳ Thiếu Vinh móc ra một tấm gương nhỏ, chiếu chiếu mặt mình, nhìn khuôn mặt nhỏ này, lớn lên sẽ tuấn tú bao nhiêu a! Nếu là ở kiếp trước, sớm đã có người tới mời mình đi đóng phim điện ảnh.
......
Chương 1
Tiến >>
Nguồn: TVE 4U
Được bạn: Mot Sach đưa lên
vào ngày: 8 tháng 12 năm 2024