- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chú Thích
Nuối tiếc giang hồ
phong ma yến tước 1
nuối tiếc giang hồ
người dịch: lục hương
Chương 1
đùi trắng và râu quai nón
“Đứng lại! Thằng ranh con!”
Mạnh Tiểu Lục lao ra khỏi đại tạp viện [1] , người đàn ông để mình trần đuổi theo sau là cha nó, Mạnh An. Tiểu Lục rất ma lanh, cứ thấy lối là rẽ, thấy ngõ là chui vào, chỉ thoáng chốc Mạnh An đã không thấy bóng dáng nó đâu nữa.
Mạnh Tiểu Lục bíu lên bức tường gạch nhìn ra phố lớn, thấy cha đã đuổi ra ngoài, liền bật cười hề hề. Đột nhiên, sau lưng có người vỗ nó một cái, làm nó giật thót mình.
“Làm gì đấy, mặt dài ra như cái bơm thế kia?” Một thằng nhóc đứng sau lưng Mạnh Tiểu Lục nói, đó là bạn nối khố của nó, tên Tạ Đại Đầu.
Mạnh Tiểu Lục sống trong một khu đại tạp viện ở ngoài thành, cha nó Mạnh An làm nghề kéo xe ở hãng xe, làm việc vất vả cả ngày cũng chỉ kiếm đủ cơm ăn, mẹ nó thì đi giặt đồ thuê, may vá quần áo cho người ta để bù thêm vào các khoản chi tiêu trong nhà. Mạnh Tiểu Lục sở dĩ tên Tiểu Lục là vì cha nó ở quê đứng hàng thứ sáu trong các anh em, gọi là lão Lục, bèn đặt luôn tên con là Mạnh Tiểu Lục.
Nhưng trong nhà rốt cuộc có còn thân thích hay không thì cha nó cũng chẳng nói chắc được. Năm đó, ở quê không sống nổi nữa, cha nó chạy giặc đến Bắc Kinh, ở đợ rồi đi chạy vặt, việc gì cũng đã làm, về sau thì làm phu kéo xe. Hằng ngày làm việc chăm chỉ có thể ăn được bữa cơm no, gặp phải mấy thầy cai thầy đội ngồi xe không trả tiền lại còn đánh người, cũng chỉ đành nhẫn nhịn, bớt kiếm một phần thức ăn vậy.
Ở trong gia đình như thế, Mạnh Tiểu Lục chẳng trông mong gì được đi học. Trẻ con nhà nghèo, thậm chí còn chẳng xứng có tên nữa, như Mạnh Tiểu Lục đã có thể coi là tên hay rồi, tên của hai đứa bạn nó, Tạ Đại Đầu và Phùng Ma Tử [2] chẳng phải còn khó nghe hơn hay sao? Nếu ở mấy huyện ngoại thành, thì phải gọi là Cẩu Đản, Cẩu Thặng rồi.
Không đi học thì ra phố lăn lộn chơi bời, có người nói trẻ con nhà nghèo sớm phải lo việc nhà, đấy là nói ở nông thôn, ít nhất còn có mấy mẫu ruộng mà giúp người lớn trong nhà làm việc nọ việc kia. Nếu đến thành Bắc Kinh này, người lớn còn chẳng có việc làm, trẻ con làm được gì chứ?
Mạnh Tiểu Lục nghịch ngợm phá phách, song đầu óc cũng rất lanh lợi, nó nhặt nhạnh không ít đầu mẩu thuốc lá trên phố, moi sợi thuốc ra làm thành thuốc lá cuốn, thường ngày cũng đổi được ít đồ ăn vặt. Vì vậy, tuy nhiều tuổi hơn Mạnh Tiểu Lục nhưng Tạ Đại Đầu vẫn nghe lời nó răm rắp, Phùng Ma Tử còn ít tuổi hơn Tiểu Lục thì càng bảo sao nghe vậy.
“Ồ, nhìn kìa, đùi trắng!” Phùng Ma Tử tuy mới mười hai, mười ba tuổi đầu, nhưng đã khá hiểu chuyện đời.
Ba đứa thấy trên phố có người đàn bà mặc xường xám bước xuống khỏi chiếc xe hơi của Tây, mười mươi là kiểu ăn mặc mô đen, có thể thấy trên các tranh ảnh quảng cáo và khu vực gần khách sạn Lục Quốc [3] . Người đàn bà xuống xe, uốn éo như lá sen trong gió, lá chuối trong mưa, đi về phía một cửa hàng châu báu trên phố Đại Sách Lan [4] . Một tên móc túi bám theo sau lưng, vươn bàn tay thò vào trong túi cô ta.
Tay phục vụ trước cửa tiệm châu báu đang mải tiễn khách đón khách căn bản không nhìn thấy, thông thường thì các vị Phật gia nghề này sẽ không ra tay trước các cửa hiệu. Nhưng lúc này tay phục vụ đang nói chuyện với một người khách, nên mới sơ hở như vậy.
“Ấy, ăn trộm đồ kìa!” Phùng Ma Tử đứng bên này phố hét lớn.
Tên móc túi kia hoảng quá vội quay đầu bỏ chạy, ba thằng nhãi nhìn bộ dạng chật vật của hắn mà cười bò lăn bò càng. Người đàn bà kia cũng ngoảnh đầu lại nhìn, sau đó liền mỉm cười vẫy vẫy tay với ba đứa. Bọn Mạnh Tiểu Lục không khỏi đỏ mặt tía tai, cúi đầu ngượng ngùng đi tới. Lúc này, tay phục vụ đã xong việc, thấy người đàn bà thì vội vàng chào mời, nhưng cô ta xua tay, lấy trong túi ra ba hào tiền Tây, nói: “Thưởng cho mấy đứa.”
“Cảm ơn phu nhân.” Ba đứa vội vàng cúi đầu cảm ơn. Người đàn bà quay người đi vào cửa hiệu, tay phục vụ toét miệng cười đón tiếp, đoạn quay đầu lại nhìn ba đứa trẻ con xua xua tay ý bảo bọn chúng mau đi đi, đừng chắn trước cửa, ảnh hưởng đến việc kinh doanh.
“Hứ, có gì giỏi giang đâu, không phải chỉ là một tên phục vụ thôi sao?” Tạ Đại Đầu bất mãn nói. Có điều, ngay sau đó nó lại cười toe toét, cầm đồng một hào trên tay, nó sướng rơn. Thoắt cái mà đã kiếm được một hào tiền Tây, theo tỷ giá ngoài chợ thì đổi được năm “đồng to” [5] , dạo trước người lớn vui vẻ cả tháng mới thưởng cho nó một đồng to, đây không phải món hời từ trên trời rơi xuống thì còn là gì nữa.
“Anh Lục, bọn mình đi quán Tiểu Trường Trần [6] ăn lòng lợn đi.” Phùng Ma Tử chớp chớp mắt nói, Tạ Đại Đầu cũng nhìn Mạnh Tiểu Lục với ánh mắt chờ mong.
Thực ra Mạnh Tiểu Lục muốn để dành chỗ tiền này, nhưng anh em đã nói thế, nó cũng không thể khiến bọn chúng cụt hứng được, bèn giẫm chân, nghiến răng nói: “Đi thôi, đến Thiên Kiều triển luôn, tiểu gia đây thích là nhích!”
Quán lòng Tiểu Trường Trần dĩ nhiên là ngon, ba thằng nhãi mười hai, mười ba tuổi ăn như rồng cuốn rồi thanh toán theo hóa đơn, sau đó quyết định đi loanh quanh khu Thiên Kiều một lúc. Chỗ đó có biểu diễn tạp kỹ, kể chuyện hát kịch khá nhiều, thừa đủ cho chúng giết thời gian mà không phải tốn tiền.
Vừa ra khỏi quán lòng lợn, chưa đi được mấy bước, trước mặt chúng đã xuất hiện hai tên cao gầy chừng ngoài hai mươi tuổi, hình như một trong hai tên chính là kẻ móc túi khi nãy.
“Tiểu Lục, có vẻ không ổn rồi, hai tên kia sao lại xông tới chỗ chúng ta vậy?” Tạ Đại Đầu là người đầu tiên nhìn thấy, vội lên tiếng cảnh báo.
Mạnh Tiểu Lục liếc mắt, buột miệng kêu “Không xong!”, hai tên này mặt mũi hầm hè, vừa nhìn đã biết không phải người tử tế. Ba đứa chúng nó đều là loại choai choai mới lớn, không có tiền tài cũng chẳng có kẻ thù gì, chắc hẳn là tên móc túi khi nãy kéo đồng bọn đến trả thù rồi.
“Đừng cuống, quay người đi, tìm cơ hội chia nhau ra chạy!” Mạnh Tiểu Lục thấp giọng nói.
Phùng Ma Tử lập tức sợ nhũn cả chân: “Anh Lục, em sợ!”
“Sợ cái quái gì, chốc nữa mày chạy theo tao, Đại Đầu, mày tự chạy nhé.”
“Biết rồi, yên tâm đi.” Có Tiểu Lục chỉ huy, Tạ Đại Đầu cũng vững tâm.
Ba đứa quay người rảo bước, qua phố lớn, luồn ngõ nhỏ, chuẩn bị vào ngõ là co giò chạy, kết quả lại bị một gã to con để râu quai nón chặn đường. Hai tên cao gầy phía sau cũng bít luôn đầu ngõ, ba người lớn bao vây ba đứa trẻ đi sâu vào trong ngõ.
“Mấy thằng ranh, có biết bọn tao làm gì không hả?” Gã râu quai nón bước tới tát cho Tạ Đại Đầu là đứa cao nhất một cái, Tạ Đại Đầu lập tức ngã lăn ra đất. Phùng Ma Tử sợ quá bật khóc. Mạnh Tiểu Lục tuy cũng rất sợ, nhưng lại không muốn chịu lép, nó lớn tiếng hét: “Sao ông lại đánh người!”
“Chậc chậc, ranh con, mày chán sống rồi hả?” Một tên cao gầy bước lên, túm cổ áo Mạnh Tiểu Lục, đạp cho nó một phát vào mông.
“Trộm cắp chỉ là chuột chạy qua đường, ai cũng đuổi đánh được. Mấy người tay nghề kém cỏi, bị người ta phát hiện còn dám báo thù, mấy người có còn mặt mũi gì không, có phải loại lăn lộn giang hồ không đấy!” Mấy tên kia làm sao để yên cho Mạnh Tiểu Lục mắng chửi như thế, nó cũng nhanh chóng bị đánh lăn lộn dưới đất, ba tên trai tráng khỏe mạnh quây lấy Tạ Đại Đầu và Mạnh Tiểu Lục vừa đấm đá vừa chửi bới loạn xạ.
Phùng Ma Tử không bị ăn đòn, nhưng lại gào khóc ầm ĩ, làm toáng lên, Tạ Đại Đầu thì không biết có phải bị đánh ngất rồi không, cứ nằm im không nhúc nhích, còn Mạnh Tiểu Lục tuy bị đấm đá đến sống dở chết dở, song vẫn luôn miệng mắng chửi. Thi thoảng cũng có người qua đường đi vào con ngõ, người thì lách qua, coi không phải việc của mình, kẻ thì dứt khoát đi đường vòng, vờ như không thấy không nghe gì cả, không ai muốn dây dưa vào đám thị phi này.
“Cũng hòm hòm rồi đấy, định lấy mạng người ta thật à?” Một người đàn ông mập lùn đi vào trong ngõ, bước thẳng tới chỗ họ, tuy ông ta tươi cười, nhưng trong đôi mắt nheo nheo ấy lại thấp thoáng sát khí không dễ gì nhận ra được.
Tên râu quai nón gãi đầu chửi: “Chậc, hôm nay đúng là quái thật, toàn bọn rỗi hơi xía vào chuyện người khác thôi, mày là cái thá gì đây?”
“Ta là cái thá gì không quan trọng, quan trọng là đứa trẻ nó nói có lý.” Người mập kia ung dung nói tiếp: “Trộm cũng có đạo của trộm, quy củ của nghề đâu phải như này chứ. Các ngươi cũng không phải người Vinh môn khu vực này, cùng lạy một Tổ sư nhỉ? Có cần ta dẫn đi không?”
Tên râu quai nón đưa mắt nhìn quanh, rồi đi tới trước mặt người đàn ông mập: “Ai bảo mày xía vào chuyện của tao!” Nói đoạn liền vung tay lên toan đánh, bàn tay còn chưa hạ xuống, từ chỗ đầu tường đã có một bóng đen nhảy xồ ra, tóm lấy cổ tay của tên râu quai nón, thuận thế bẻ ngoặt, chỉ nghe một tiếng gãy giòn tan, cánh tay hắn ta đã bị vặn ngược theo một góc kỳ quái. Tên râu quai nón hoàn toàn không có sức phản kháng, đau đến nỗi còn chưa kịp kêu lên thì đã bị người kia đạp vào đầu gối, một chân vừa khuỵu xuống, mặt liền trúng thêm một cú lên gối ngã ngửa lăn ra xa.
Hai tên cao gầy sợ đến ngây người, đứng đờ ra đó không biết nên làm sao, không dám xông lên, mà chạy thì lại không cam tâm. Cái bóng đen kia là một người đàn ông vóc dáng tầm thước, đen đúa gầy guộc, vừa nãy mới ra một chiêu đã lộ rõ công phu, chỉ riêng ngón nghề này thì hạng miệng hùm gan sứa như tên râu quai nón đã không thể so sánh được rồi. Tên râu quai nón mặc dù không ra gì, nhưng vẫn còn giữ được đôi phần khí phách, hắn ta nghiến răng nhịn đau không kêu lên tiếng nào, bò dậy khỏi mặt đất, sắc mặt đã trắng bệch, nói: “Núi xanh còn đó, sông kia chảy dài, ngày sau gặp lại…”
“Đừng mạnh miệng nữa, mau đi nối xương lại đi.” Người đàn ông mập vẫn cười nói, nhưng giọng điệu không hề có chút tình cảm.
“Đi thôi.” Tên râu quai nón dẫn theo hai tên cao gầy hậm hực bỏ đi.
Đợi bọn chúng đi khỏi, người đàn ông mập kia mới đến trước mặt ba đứa Mạnh Tiểu Lục, ngồi xổm xuống, nhìn Mạnh Tiểu Lục bị đấm đá mặt mũi đầm đìa máu, không khỏi bật cười lần nữa: “Nhóc con, cũng có khí phách lắm, có biết là hảo hán không chịu thiệt trước mắt không, nếu bọn ta không xuất hiện, ba đứa chúng bay không chết thì cũng bị lột da rồi. Chẳng may có tàn tật, ngày sau kẻ phải khóc lóc vẫn là chúng bay thôi.”
“Cảm ơn.” Mạnh Tiểu Lục lồm cồm bò dậy, chắp tay làm lễ, song lại loạng choạng ngã lăn ra đất.
Người đàn ông mập lắc đầu, ngoảnh lại nói với người gầy guộc đen đúa kia: “Tính khí thằng nhóc này cũng có mấy phần giống cậu năm xưa nhỉ.”
“Khục, khục.” Người kia không nói nhiều, chỉ bật cười hai tiếng.
Kế đó, người đàn ông mập lấy ra ba đồng tiền Đại dương, đặt vào tay Phùng Ma Tử vẫn đang khóc lóc, đoạn quay sang nói với Mạnh Tiểu Lục: “Sau này gặp phải mấy thằng xấu xa đó thì đi đường vòng một chút, yên tâm, chúng không càn quấy được lâu đâu, người Vinh môn vùng này sẽ không để cho chúng làm bừa làm bậy. Tiền này cầm đi khám bệnh, bọn ta đi đây.”
Người đàn ông mập đứng dậy quay người bước đi, Mạnh Tiểu Lục nằm dưới đất lại kêu lên: “Dám hỏi cao danh quý tánh của các hạ?”
“Thằng nhóc này cũng ra trò ra vẻ phết, các hạ với các hiếc cái gì, cũng là người bần tiện nghèo khó trong giang hồ mà thôi. Xông pha giang hồ chẳng phải là ta giúp người, người giúp ta đó hay sao. Có duyên thì gặp lại, người anh em.” Người đàn ông mập xua xua tay, đi thẳng không ngoảnh đầu lại.
Chương 1
Tiến >>
Nguồn: TVE 4U
Được bạn: Mot Sach đưa lên
vào ngày: 14 tháng 1 năm 2025