Tôi là một đứa nhát cáy, dễ phát run vì đủ thứ chuyện. Đến tận năm lớp Ba, tôi mới dám đi vệ sinh đêm một mình. Chỉ cần cánh cửa tủ âm tường hé mở chút thôi cũng khiến tôi sợ rúm ró. Nó làm tôi tưởng tượng ngay đến cảnh có khuôn mặt người nhìn về phía mình qua khe hở. Thế nên tôi không tài nào yên tâm nếu cửa chưa đóng kín. Tôi nghi ngờ về sự tồn tại của ma quỷ nhưng sợ thì vẫn sợ.
Dạo gần đây tôi mới nhận ra chuyện mình nhút nhát hơn bạn bè cùng tuổi.
Vào một ngày Chủ nhật của kì nghỉ xuân, tôi và vài đứa bạn đạp xe đi mua đồ ở siêu thị cạnh trường để mua kẹo bikkuriman [1] . Trong mỗi túi kẹo có tặng kèm hình dán, việc sưu tầm những hình này đã trở thành trò thịnh hành của đám con trai. Chúng tôi mất công đạp xe đến tận siêu thị đều có mục đích cả. Kẹo bikkuriman rất được yêu thích, chỉ cần xếp lên quầy là đám trẻ con mua hết ngay trong phút chốc, thế nên không dễ gì mua được loại kẹo này ở các cửa hàng tạp hóa bình thường.
Tôi có đứa bạn tên là Michio, mẹ nó làm ở siêu thị cạnh trường. Theo thông tin từ nó, siêu thị sẽ nhập bikkuriman vào khoảng 10 giờ ngày Chủ nhật. Nghe được tin này, chúng tôi đã kéo nhau đến đó.
Cuối cùng, chúng tôi cũng mua được đủ số kẹo mà mình muốn.
“Con cảm ơn cô ạ.”
Một đứa trong nhóm nói với mẹ Michio đang làm việc, giọng nghe thân thiết lắm. Cô ấy mặc đồng phục siêu thị, đáp lại lời cảm ơn bằng một nụ cười. Cô cũng quay sang nhìn tôi và nói:
“Chào con, Masao.”
Tôi nghĩ mình phải cảm ơn cô song lại không nói gì. Không hiểu sao, tôi cảm thấy ngường ngượng và cũng thấy sợ nữa.
Tôi không giỏi nói chuyện với người mà mình không thân thiết. Tôi cũng tự biết mình nhát người vô cùng. Thậm chí, tôi còn không dám nhìn vào mắt người mà mình nói chuyện lần đầu. Đứng trước mặt mẹ của Michio, tôi chỉ biết cúi gằm mặt.
Rời khỏi siêu thị, chúng tôi lại đạp xe về. Chúng tôi luôn di chuyển bằng phương tiện này. Có lần, mẹ tôi nói cảnh mấy đứa tôi đạp xe nối đuôi nhau trông chẳng khác gì đám quái xế.
Vừa đạp xe, tôi vừa nghĩ tới việc khi nãy mình đã không chào mẹ Michio. Tôi hối hận vì đã không làm vậy. Những đứa khác chào hỏi đàng hoàng, vậy mà tôi thì không. Chắc cô ấy sẽ nghĩ tôi là một đứa vô lễ.
Sau khi đến công viên, cả đám mở túi kẹo ra và kiểm tra hình dán bên trong. Chúng được gọi là hình dán bikkuriman và có rất nhiều loại. Vì miếng dán được niêm phong trong túi nên khi mua, chúng tôi không biết mình sẽ lấy được loại nào. Niềm vui mà bikkuriman mang lại cho đám trẻ con chúng tôi chẳng khác nào người lớn chơi cờ bạc.
“Oh Yeah!”
Một đứa la toáng lên, tay giơ cao hình dán vừa lấy từ trong túi ra. Hình dán phản xạ ánh mặt trời, lấp lánh bảy sắc cầu vồng. Đó là loại hiếm, không dễ gì tìm được. Đám bạn tôi lần lượt vứt kẹo vào thùng rác. Chúng nó mua bikkuriman chỉ để sưu tầm hình dán nên chẳng buồn ăn mà cứ thế quẳng luôn túi kẹo còn nguyên. Tôi cũng học theo, làm y như các bạn. Không rõ tại sao nhưng lúc đó, tôi nhận ra mình nhát hơn đám bạn.
Bạn bè của tôi có thể bắt chuyện với bất kì ai. Dù là người lạ, chúng nó vẫn chào hỏi mà chẳng sợ sệt. Chúng có thể vứt sạch đống kẹo còn ăn được vào thùng rác mà không hề do dự. Tuy làm theo chúng nó song càng lúc tôi càng thấy sợ. Tôi nghĩ vứt bỏ thứ vẫn còn ăn được là hành động tồi tệ vô cùng. Nhưng chúng bạn lại xem đây như điều hiển nhiên. Chỉ có mình tôi sợ. Để đám bạn không nhận ra mình đang phát run vì điều này, tôi giả vờ thản nhiên như thường.
Trường tiểu học của tôi nằm cách xa trung tâm thị trấn, xung quanh có nhiều cánh đồng. Đi trên con đường hẹp giữa đồng, qua khỏi những nhà kính trồng dâu, băng ngang con đường quốc lộ duy nhất cắt qua thị trấn là đến trường tôi. Không ít lần tôi đã phải đi học trên con đường có xe tải đi qua làm bùn bắn tứ tung. Khi đi xe cùng người dì sống cách xa thị trấn này, dì nói với tôi rằng:
“Khu vực này là thôn quê rồi nhỉ!”
Tôi chưa từng nghĩ nơi mình sống là vùng nông thôn cho đến khi nghe dì nói câu này. Thế nên, tôi bất ngờ và cảm thấy hơi tổn thương. Vì ở lớp tôi, các bạn thường dùng từ “thôn quê” này để bêu rếu nhau.
Kì nghỉ xuân kết thúc, buổi sáng ngày đầu tiên của học kì mới.
Tôi cùng Michio đến trường. Qua mùa đông lạnh tê cóng da thịt, đến tháng Tư, thời tiết đã trở nên ấm áp hơn. Mặc dù vậy, lúc này, chúng tôi vẫn đến trường trong cái lạnh rùng mình của buổi sáng. Trong suốt kì nghỉ xuân, tôi không đeo cặp lần nào nên cảm giác nặng vai lâu ngày mới có vừa thân thuộc vừa khó chịu làm sao.
“Hình như giáo viên chủ nhiệm năm nay là người mới đi dạy đó.”
Michio nói.
Ngôi trường tôi đang theo học có khoảng hai trăm học sinh. Năm nay, tôi và Michio lên lớp Năm. Do không đổi lớp nên tôi và nó vẫn học cùng nhau.
“Chắc còn trẻ lắm hả?”
Tôi hỏi. Michio nghiêng đầu.
“Nghe nói mới tốt nghiệp đại học thôi.”
Michio nói vậy nhưng bọn tôi không biết trường đại học là nơi nào nên khó mà mường tượng được.
Michio đã chơi với tôi suốt từ hồi học mẫu giáo. Chúng tôi hay nói chuyện với nhau về mô hình lắp ghép.
“Phải đợi khô rồi sơn lại nước hai thì màu mới đẹp, nhỉ!”
Đây là câu mà Michio vẫn thường nói. Sơn mô hình ở nhà tôi sẽ bị cha mẹ tôi than phiền về mùi sơn. Còn cha mẹ Michio khá dễ tính nên tôi thường đến nhà nó để lên màu. Chúng tôi sẽ sơn màu các bộ phận trước khi dùng kìm cắt nó ra khỏi khung. Nếu không, đến lúc hoàn thành, mô hình sẽ trở thành một thứ trắng nhách nhạt nhẽo.
Đến trường, tôi định cất giày vào tủ thì phát hiện bên trong đã có giày của ai đó đặt vào trước.
“Nhầm rồi Masao, đó là tủ giày của khối Bốn mà.”
Michio nói. Tôi quên là mình đã lên lớp nên mới cất giày vào ngăn tủ mà mình đã dùng đến tận hồi tháng Ba. Tất nhiên, chúng tôi cũng đổi sang phòng học khác. Phòng học của khối Năm nằm sát bên phòng của khối Bốn, nơi mà chúng tôi đã học ở đó suốt năm vừa rồi. Sáng nay, tôi không đi nhầm nhưng vẫn sợ có ngày mình sẽ vào sai lớp. Chỉ tưởng tượng cảnh bị đám nhỏ tuổi hơn mình cười nhạo thôi cũng đủ làm tôi xanh mặt.
Phòng học mới trông mới mẻ và xa lạ làm sao. Sau khi chúng tôi vào học, các bức tường sẽ trở nên sặc sỡ dần theo thời gian, sẽ được dán đầy tranh do chúng tôi vẽ trong giờ thủ công hay những câu tục ngữ bốn chữ mà chúng tôi viết trong giờ luyện chữ. Ngày đầu vào lớp, phòng học ảm đạm vô cùng, trên tường chỉ treo độc một chiếc đồng hồ tròn đơn giản.
Đổi sang phòng học mới, bàn ghế cũng không phải loại mà chúng tôi đã dùng năm trước. Bước vào phòng, tôi lưỡng lự không biết phải ngồi ở đâu. Nhưng quan sát kĩ thì có thể thấy mọi người đã yên vị ở chỗ cũ như hồi lớp Bốn. Tôi cũng làm theo các bạn. Bàn được xếp thành các dãy hai bàn cạnh nhau, nam và nữ ngồi theo cặp. Vị trí ngồi sẽ được quyết định bằng cách rút thăm vào đầu mỗi học kì. Hôm nay bắt đầu kì mới nên chắc chắn chúng tôi sẽ lại rút thăm.
Các bạn trong lớp nói cười ồn ào. Còn tôi suốt ngày tưởng tượng kết thúc kì nghỉ xuân cũng là kết thúc cuộc đời mình, về cơ bản, tôi ghét trường học. Điều này khiến tôi chẳng có tâm trạng gì. Nhưng vì lâu rồi mới cảm nhận được sự ồn ào gần kề thế này nên tôi thấy vui vui. Từ nay, cuộc sống mới sẽ bắt đầu. Xúc cảm rung động luôn xuất hiện vào mỗi kì học mới đang ngập tràn trong lồng ngực tôi.
Thầy Haneda vừa mở cửa vào lớp, mọi người liền im bặt, không ầm ĩ như ban nãy. Ai nấy vội vã trở về chỗ, chờ đợi thầy giáo đứng trên bục giảng mở lời. Thầy Haneda là một người đàn ông trẻ tuổi, cao, gầy và có giọng nói rõ ràng. Dáng vẻ thầy tự tin, nhìn không giống một người mới tốt nghiệp đại học chút nào.
“Chào các em. Lần đầu thầy đi dạy nên chắc sẽ có nhiều thiếu sót, nhưng thầy mong sẽ cùng các em tạo ra những tiết học thật thú vị.”
Thầy viết lên bảng đen cái tên “Haneda Mitsunori” bằng nét chữ cứng cáp rồi bắt đầu giới thiệu bản thân. Sở thích của thầy là vận động và đi cắm trại.
“Hồi ở trường đại học, thầy có chơi bóng đá.”
Thầy vừa nói, đám con trai liền xôn xao. Tôi cũng thích bóng đá nhưng không cuồng nhiệt như các bạn nên sẽ không hâm mộ thầy chỉ vì chuyện đó đâu. Tôi thấy chuyện ấy chẳng có gì lạ vì dáng người, gương mặt và kiểu tóc của thầy nhìn giống cầu thủ bóng đá thật.
Hồi lớp Bốn, chúng tôi thường học đá bóng trong giờ thể dục. Vì dáng người tôi tròn tròn nên tôi không thích tiết thể dục lắm, nhưng tôi lại thích đá bóng. Ví như bài nhảy qua bục, tôi chắc mẩm mình sẽ “không làm được”. Nhưng bóng đá thì khác, chỉ cần ra vẻ mình đang đuổi theo bóng là có thể xem như đang tham gia trận bóng. Tất nhiên, tôi sợ thất bại nên toàn mong bóng đừng lăn về phía mình. Dù vậy nhưng vẫn đỡ hơn về bét khi chạy maraton nhiều.
Thầy Haneda nhanh chóng hòa nhập với lớp. Đúng là bầu không khí ban đầu có hơi sượng. Có lẽ do đây là lớp đầu tiên thầy chủ nhiệm nên thầy không biết phải cư xử với chúng tôi ra sao chăng? Thực ra chúng tôi giống thầy.
Tiết dạy đầu tiên của thầy Haneda là Ngữ văn. Thoạt tiên, thầy vừa lật sách giáo khoa soàn soạt vừa kể chuyện phiếm, sau đó mới bắt đầu đọc nội dung trong sách. Mọi người trong lớp đều im lặng lắng nghe thầy giảng. Thỉnh thoảng, thầy Haneda cũng kể chuyện nhằm chọc bọn tôi cười nhưng chẳng mấy ai phản ứng nên có khi thầy lại ngắc ngứ như đang lúng túng.
Đến giờ giải lao, khoảng cách giữa chúng tôi và thầy Haneda mới thật sự được thu hẹp. Lúc đó, thầy ở phòng giáo viên, bọn con trai đùa nghịch đá bóng trong lớp làm vỡ kính cửa sổ. Ai cũng nghĩ thầy Haneda sẽ la mắng nên mấy đứa gây tội đã sớm chuẩn bị tinh thần. Nhưng thầy không mắng chúng nó.
“Các em không bị thương là tốt rồi. Ngày xưa thầy cũng hay làm vậy lắm.”
Sau đó, thầy nhắc nhở tất cả học sinh không được đá bóng trong lớp học. Nhờ chuyện này mà đám con trai trong lớp coi thầy là một người lớn hiểu chuyện, khác hẳn những người lớn khác.
Vào thứ Hai và thứ Năm hàng tuần, thầy lại phát tài liệu cho chúng tôi. Tài liệu như báo lớp này viết suy nghĩ của thầy, tình hình của lớp và những chuyện khác. Trên đầu có dòng chữ lớn “Báo Lớp Năm”. Đó là tên tờ báo lớp của chúng tôi.
“Giáo viên năm nay cũng nhiệt tình quá nhỉ!”
Mẹ đã nói vậy khi thấy tôi mang “Báo Lớp Năm” về nhà đọc. Thầy Haneda viết tiêu đề rất thú vị nên cả nhà tôi đã chuyền tay nhau đọc.
Một ngày nọ, thầy mang một chú cá vàng đến lớp. Thầy đặt bể cá ở cuối lớp, thế là chúng tôi sẽ nuôi nó.
“Sao lại là cá vàng?”
Michio vừa nhìn bể cá vừa thì thầm.
“Sao không phải là chó hay mèo nhỉ.”
Tôi nhìn đám bong bóng do máy bơm phun ra và nói. Mèo dễ thương hơn cá vàng nhiều.
“Chắc tại ồn chăng?”
“À đúng rồi, phải là con gì không kêu mới được.”
“Cá răng đao [2] cũng được mà.”
Michio nói vậy rồi cười lém lỉnh. Cá răng đao là loài ăn thịt, tấn công con người nên gây ấn tượng với phái mạnh. Tôi nhìn con cá thảnh thơi vẫy đuôi trong bể, trong lòng nghĩ nếu mình được phân công chăm vật nuôi thì tốt quá. Chăm cá vàng là công việc thoải mái nhất trong số các việc được phân công trong lớp.
Cả lớp ai cũng yêu mến thầy Haneda. Giờ nghỉ trưa, thầy sẽ cùng chơi bóng chày đá với đám con trai trong lớp. Đây là môn bóng chày nhưng dùng trái bóng đá. Pitcher sẽ ném bóng, còn batter [3] sẽ dùng chân đá bóng.
Chúng tôi chia thành đội đỏ và trắng theo thể lực và dáng người để không chênh lệch nhau về sức mạnh. Lúc chơi bóng đá, chúng tôi cũng thường chia đội như vậy.
Trong trò bóng chày đá, thầy Haneda rất mạnh nên đội nào có thầy thì phải cho các thành viên giỏi vận động sang đội đối thủ. Chúng tôi có cảm giác thầy có thể đá bóng đi bất cứ đâu. Đúng là từng chơi có khác, thầy đá giỏi như thế cơ mà. Cả đám con trai chúng tôi há hốc mồm nhìn theo quả bóng bay vượt khỏi đầu nhóm phòng thủ đã cố hết sức lùi về sau. Những lúc làm batter, gần như lần nào thầy cũng đá một cú home run [4] . Tuy nhiên, những đứa giỏi vận động đã sang đội đối thủ nên trận đấu giữa hai bên vẫn nảy lửa vô cùng.
Thầy Haneda dễ dàng được lòng bọn con trai trong lớp. Tuy vẫn là quan hệ thầy trò nhưng thỉnh thoảng, thầy lại cùng những đứa thích bóng đá bàn tán hăng say về cầu thủ yêu thích. Những lúc như thế, nhìn thầy như hòa vào với lớp, trở thành bạn thân của học sinh. Đây là lần đầu tiên lớp tôi có giáo viên chủ nhiệm khiến mọi người cảm thấy gần gũi như vậy.
Tuy nhiên, hầu như tôi không nói chuyện với thầy. Tôi không biết gì về bóng đá, nếu nói chuyện thì chỉ toàn về truyện tranh, trò chơi điện tử hay mô hình lắp ráp. Tôi tự thấy những thứ này chẳng có liên hệ gì với thầy Haneda.
Trong lớp, tôi không phải học sinh nổi bật nên có khi thầy còn chẳng biết đến sự hiện diện của tôi. Hơn nữa, tôi là một đứa sợ sự tồn tại mang tên “giáo viên” đến cùng cực. Tôi cố nhớ lại các giáo viên đã chủ nhiệm tôi từ trước đến nay song không nhớ được khuôn mặt nào. Chúng không hề tồn tại trong kí ức của tôi. Chính tôi cũng thấy lạ. Có lẽ vì chưa từng nói chuyện thân thiết với giáo viên nên tôi không có ấn tượng gì về họ chăng? Những lần nói chuyện với họ, tôi luôn trong trạng thái căng thẳng. Thậm chí, tôi cho rằng bắt chuyện với giáo viên là việc không phải phép nên rất hiếm khi tôi làm việc này. Không hiểu sao, tôi thấy mình chỉ nên nói chuyện với giáo viên khi có việc cần thiết, nếu không thì đừng.
Bởi vậy, khi nhìn các bạn có thể vui vẻ chuyện trò với thầy Haneda về bóng đá, tôi ghen tị lắm. Tôi cũng muốn thân thiết với thầy. Thầy luôn nói chuyện với nụ cười trên môi và khiến đám học sinh vui vẻ. Quanh thầy là một vầng hào quang rực rỡ. Tôi luôn nghĩ nếu thầy nói chuyện về trò chơi điện tử và truyện tranh với tôi thì vui biết bao.
Vào một ngày tháng Tư, thầy Haneda đến thăm nhà tôi. Cuối cùng cũng được “diện kiến” thầy giáo chủ nhiệm trong lời đồn nên mẹ tôi đã mong ngóng suốt từ hôm qua đến giờ. Tôi có một chị gái hiện đang học cấp hai. Chị ấy cũng muốn thấy mặt thầy vì tôi đã rêu rao rằng trông thầy giống cầu thủ bóng đá nào đó. Thế nên, chị ấy nài nỉ mẹ rằng: “Thầy tới thì mẹ nhớ chụp hình thầy cho con nhé. Năn nỉ mẹ đó”.
Chuông cửa kêu. Là thầy Haneda. Thầy đứng trước cửa nhà tôi với nụ cười trên môi. Mẹ tôi và thầy cúi chào nhau. Tôi chợt thấy ngượng ngùng. Cảnh mẹ tôi và thầy giáo chủ nhiệm đứng cạnh nhau trông kì quặc làm sao.
Mẹ dẫn thầy đến phòng khách. Chắc vì ở nông thôn, người ta hay nói nhà rộng nên lúc đi qua hành lang, thầy cũng thốt “Nhà mình rộng quá!”. Chẳng phải mình được khen nhưng tôi vẫn thấy vui vui.
Tôi đặt cốc trà lúa mạch lên khay rồi mang đến chỗ sô-pha thầy đang ngồi ở phòng khách. Đây là việc mà mẹ đã dặn dò tôi từ trước. Xem ra, việc này sẽ khiến tôi trông như một đứa trẻ được nuôi dạy cẩn thận.
“Masao ở trường có ngoan không thầy?”
Mẹ tôi hỏi thầy Haneda. Tôi ngồi cạnh mẹ, căng thẳng lắng nghe cuộc nói chuyện của hai người. Tôi không thích những khi thế này nên muốn chuồn đi xem phim hoạt hình. Nhưng tất nhiên, tôi chẳng có dũng khí để làm chuyện đó.
“Em ấy hơi thụ động nhưng rất chăm học ạ.”
Thầy trả lời. Trong giờ học, tôi không mấy khi giơ tay phát biểu. Thầy đã nhắc nhở tôi về chuyện này. Không phải vì tôi không biết câu trả lời mà vì tính cách đã khiến tôi biết cũng chẳng thể giơ tay. Tôi cực kì, cực kì sợ gây chú ý. Hơn nữa, chẳng phải nhiều khi người ta nghĩ mình biết câu trả lời nên mạnh dạn giơ tay, đến khi phát biểu xong mới biết mình sai hay sao? Tôi “vẽ” ra đủ kiểu thất bại trong đầu, cảm giác căng thẳng hóa thành từng giọt mồ hôi chạy dọc sống lưng. Thế nên, chẳng lần nào tôi giơ tay phát biểu được. Tôi tưởng tượng khi mình giơ tay, ánh mắt của cả lớp sẽ đổ dồn về phía tôi. Tôi sợ điều này và cho rằng họ đang cùng nhau chực chờ tôi thất bại.
“Nhờ thầy giúp đỡ Masao nhà tôi ạ.”
Mẹ tôi kính cẩn cúi đầu, tiễn thầy Haneda.
“Chào em nhé!”
Thầy ngồi vào chiếc xe hơi màu đen ở bãi đỗ xe và vẫy tay chào tôi. Tôi vui lắm. Thầy Haneda chủ nhiệm lớp được hơn hai tuần nhưng tôi vẫn chưa có dịp thân thiết với thầy. Khi nói chuyện cùng lắm chỉ hai, ba câu. Tất nhiên, bối cảnh là lớp học ồn ào, khi thầy nói chuyện với các bạn khác thì nhân tiện bắt chuyện với tôi. Nhưng cái vẫy tay khi nãy của thầy khác với những khi đó, là một hành động thân mật. Tôi nhìn theo bóng xe thầy dần xa, thở phào nhẹ nhõm vì chuyến thăm nhà học sinh kết thúc trong êm đẹp.
“Thầy tốt quá con nhỉ!”
Hôm ấy, đang ăn tối thì mẹ nói với tôi như vậy.
“Gì cơ? Con cũng muốn gặp thầy! Thấy ấy như thế nào? Ngầu lắm hả mẹ?”
Chị tôi hỏi tới tấp. Mẹ nói thầy giống người nổi tiếng nào đó khiến chị càng kêu la tiếc nuối.
“Lần tới có chủ nhiệm của Nobu đến nhà đó. Khi ấy, con giúp mẹ bưng trà là thấy mặt thầy thôi mà.”
Nhà tôi có năm người, ngoài bố mẹ, tôi còn có chị gái và em trai. Em trai Nobu của tôi đang học lớp Ba, nhỏ hơn tôi hai tuổi.
Thằng bé khác tôi, tính tình hoạt bát, chạy nhanh nữa. Anh em mà khác nhau đến mức này kể cũng lạ. Hôm trước là sinh nhật nó nên nó nài nỉ mẹ tôi mua găng tay bóng chày cho. Một đứa ghét các thể loại vận động nói chung như tôi thật không tài nào hiểu được đòi hỏi của nó.
“Chủ nhiệm của Nobu là cô mà mẹ!”
Chị tôi gần như muốn thét lên.
Chương Một
❖ 1 ❖
Tiến >>
Nguồn: TVE 4U
Được bạn: Mot Sach đưa lên
vào ngày: 16 tháng 1 năm 2025