- MỞ ĐẦU
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- ĐOẠN KẾT
Con phố dài. Hẹp. Tối và ẩm.
Dù mặc áo măng tô nhưng tôi không cảm thấy ấm. Nếu không nói là tôi lạnh. Nhất là dọc sống lưng.
Tôi rảo bước, mong chóng đến chỗ đỗ ô tô. Và lát nữa là chiếc giường.
Lẽ ra tôi không nên đỗ xe xa như thế này. Lẽ ra tôi không nên uống nhiều như thế. Và ra về quá muộn.
Mà nói cho cùng, lẽ ra tôi không nên đến buổi tiệc tối nay. Để tích lũy thêm những khoảng thời gian phí phạm. Những khoảng thời gian bị để mất vốn đã quá nhiều. Tối nay, lẽ ra tôi nên ở cùng một cuốn sách hay hoặc một anh chàng đẹp trai. Anh chàng của tôi.
Một nửa đèn đường đang bị hỏng. Trời tối và đã khuya. Cô đơn.
Tiếng bước chân tôi dội vào những bức tường bẩn thỉu. Tôi bắt đầu thấy lạnh thực sự. Và không rõ tại sao, tôi bắt đầu thấy sợ. Một cảm giác mơ hồ, không rõ rệt, nó nhẹ nhàng bóp nghẹt cổ tôi. Hai bàn tay lạnh giá quấn quanh cổ tôi mà tôi không để ý.
Mà thực ra, tôi sợ điều gì? Con phố vắng ngắt, tôi sẽ chẳng thể bị tấn công bởi một cái thùng rác!
Nào, chỉ còn khoảng một trăm mét nữa. Cùng lắm cũng chỉ đến hai trăm. Chẳng có gì hết, mặc dù...
Đột nhiên, tôi nghe có tiếng ai đang bước sau lưng. Theo bản năng, tôi chờ một giây rồi quay lại.
Một cái bóng, cách tôi khoảng hai mươi mét. Chắc là một người đàn ông. Không kịp nhìn xem anh ta cao, thấp, gầy hay béo. Chỉ là một cái bóng, bỗng nhiên không biết từ đâu hiện ra. Đi theo tôi, trong một con phố vắng ngắt, vào lúc hai giờ sáng.
Chỉ là một cái bóng...
Tôi nghe tiếng tim mình đập. Tôi cảm thấy nó. Thật kì cục là đôi khi ta có thể cảm nhận trái tim mình. Trong khi phần lớn thời gian ta không hề quan tâm đến nó.
Tôi rảo bước nhanh hơn. Anh ta cũng thế. Tim tôi cũng thế.
Tôi không còn lạnh, tôi không còn say. Tôi không còn một mình.
Nỗi sợ ở cùng tôi. Trong tôi. Và đã trở nên rõ rệt.
Ngoái đầu lại thêm một lần nữa: dáng người đã gần thêm. Chúng tôi chỉ còn cách nhau khoảng năm sáu mét. Cũng có thể nói là chẳng còn chút khoảng cách nào.
Tôi cố gắng để không hoảng loạn.
Chỉ là một người nào đó đang về nhà, giống như tôi thôi.
Tôi ngoặt sang bên phải, và bắt đầu chạy. Đến giữa phố, tôi nhìn lại phía sau: anh ta đã biến mất. Nhưng thay vì khiến tôi yên tâm, điều đó lại làm tôi kinh hãi. Anh ta đâu?
Hẳn là anh ta đã tiếp tục đi thẳng, hẳn là anh ta đã cười khoái chí khi thấy tôi hoảng hốt đến thế! Tôi chạy chậm lại một chút, rẽ phải lần nữa. Nào, gần đến nơi rồi!
Cuối cùng, tôi vào đến phố Poquelin, và đưa tay lục tìm chìa khóa trong túi xách. Tôi cảm thấy thoải mái hơn hẳn khi chạm tay vào nó. Tôi ngước mắt lên, nhìn thấy chiếc xe đang nằm ngoan ngoãn giữa những chiếc khác. Tôi khởi động hệ thống mở cửa tự động, đèn lập tức nhấp nháy trả lời tôi.
Chỉ còn mười mét. Chỉ còn năm mét. Chỉ còn...
Cái bóng chợt nhô ra từ một hốc tường. Tim tôi nảy ra và rơi tõm vào khoảng trống.
Sốc. Chấn động thần kinh.
Hắn cao lớn dềnh dàng. Mặc toàn đồ đen, đầu đội mũ trùm.
Tôi lùi lại một bước, theo phản xạ. Miệng há to nhưng tiếng hét thì bị bóp nghẹt ở tận sâu thẳm bên trong con người tôi.
Đêm nay, trong một con phố vắng tanh, xấu xí, tôi sẽ chết! Hắn sẽ lao vào tôi, đâm hoặc đánh tôi, bóp cổ tôi, mổ bụng tôi. Hãm hiếp tôi, giết chết tôi.
Tôi không nhìn thấy mặt hắn, cứ như thể hắn không có mặt.
Tôi không còn nghe thấy tiếng tim tôi, cứ như thể tôi không có tim.
Tôi không còn thấy chút tương lai nào, cứ như thể...
Tôi lùi thêm một bước ra phía sau. Hắn tiến thêm một bước lên phía trước.
Chúa ơi, tôi sẽ chết. Không phải bây giờ, không phải tối nay. Không phải ở đây, không phải thế này...!
Nếu tôi chạy, hắn sẽ bắt được tôi. Nếu tôi không nhúc nhích, hắn sẽ lao vào tôi. Nếu tôi hét lên, hắn sẽ khiến tôi câm miệng. Vĩnh viễn.
Thế là, kinh hoàng đến tột độ, tôi nhìn chăm chăm vào cái bóng không có khuôn mặt. Tôi không còn nghĩ đến điều gì nữa, tôi không còn là gì nữa.
Còn, một con mồi.
Tôi có cảm giác nhìn thấy mắt hắn ánh lên trong bóng tối, giống như mắt một con dã thú trong đêm.
Cảnh đối mặt đó kéo dài suốt nhiều giây đồng hồ. Cảnh tượng khủng khiếp.
Hắn tựa vào xe của tôi. Còn tôi tựa vào tường. Đối diện với cái chết của chính mình.
Thế rồi đột nhiên, hắn quay gót và bỏ đi, nhòa lẫn vào trong bóng tối.
Cho đến khi hắn và bóng tối nhập làm một, và biến mất.
Hai chân tôi bắt đầu run lên, chìa khóa xe trượt giữa các ngón tay. Hai đầu gối tôi khuỵu xuống, tôi quỳ sụp trên vỉa hè. Giữa hai cái thùng rác.
Tôi biết chắc chắn là tôi vừa tè vào chân mình.
⚝ ⚝ ⚝
Em có một cuộc sống bình thường, thông thường, nhưng là ao ước của khá nhiều người.
Có vẻ như em đã thành công, ít nhất là về mặt công việc, hoặc có thể nói là cả về mặt công việc. Chỉ là cách nhìn nhận thôi.
Em đã biết cách tạo vị thế cho mình trong thể giới này, biết tạo chỗ đứng riêng cho bản thân.
Thế rồi một ngày...
Một ngày, em quay lại và thấy một cái bóng phía sau mình.
Chỉ là một cái bóng.
Từ ngày hôm đó, nó bám theo em. Không rời.
Ban ngày, ban đêm, nó vẫn ở đó. Dai dẳng. Quyết tâm. Không thể lay chuyển.
Em không nhìn rõ nó. Em đoán biết nó, em cảm nhận nó. Ở đó, ngay sau lưng em.
Đôi khi nó vờn vào gáy em. Một hơi thở ấm áp, sùng bái.
Nó theo em trên phố, nó tắt đèn sau lưng em.
Nó mở thư của em, nó đóng cửa sổ nhà em.
Nó lật giở sách của em, nó vò nhàu ga giường em, nó ăn cắp những album ảnh bí mật của em.
Nó quan sát em cả trong những thời khắc riêng tư nhất.
Em quyết định báo cảnh sát, nhưng họ không hiểu gì cả. Họ khuyên em nên đến gặp một bác sĩ tâm thần.
Em tâm sự với bạn bè, lúc đầu họ nhìn em một cách lạ lùng. Và sau cùng họ xa lánh em.
Em khiến họ sợ.
Em sợ.
Nó vẫn luôn ở đó. Chỉ là một cái bóng. Không khuôn mặt, không tên tuổi. Không có động cơ rõ ràng.
Phải chăng nó là ma quỷ? Sự hiện diện vô hình đó ám ảnh em và phá hỏng đời em, khiến cuộc sống của em trở nên không thể chịu đựng nổi, cho đến khi em muốn chấm dứt nó bằng cách lao mình vào đường tàu hoặc nhảy từ trên cao xuống, với hi vọng rằng nó sẽ không theo em đến tận địa ngục.
Không ai hiểu em. Không ai có thể giúp em.
Em cô độc.
Hay đúng hơn là em muốn được ở một mình biết bao.
Nhưng cái bóng vẫn còn đó, luôn ở đó. Sau lưng em, trong cuộc sống của em.
Hay chỉ ở trong đầu em...?
Càng ngày em càng uống nhiều thuốc. Thuốc ngủ để có thể ngủ mỗi khi em cảm thấy nó đang cúi xuống bên em. Ma túy để chống chọi lại những ngày mà em chỉ nghĩ đến nó.
Chỉ nghĩ đến nó và không nghĩ đến bất cứ điều gì khác.
Cuộc sống từng rất hoàn hảo của em tan nát thành từng mảnh. Vỡ vụn, dần dần, nhưng không thể tránh khỏi.
Không thể thay đổi.
Và cái bóng đang cười gằn sau lưng em. Vẫn cười, cười mãi.
Hay trong đầu em...?
Đến khi em hiểu ra, thì đã quá muộn.
MỞ ĐẦU
Tiến >>
Nguồn: TVE 4U
Được bạn: Mot Sach đưa lên
vào ngày: 13 tháng 2 năm 2025