Đêm Trước Giao Thừa

lana lentz

<< Lui -☆-

dịch giả: svi doan

Hắn đã lẽo đẽo sau Tonya cả một đoạn phố. Cô nghe thấy tiếng thở phì phò và tiếng bước chân rột roạt trên tuyết sau lưng. Chiếc áo khoác của cô cũng sột soạt theo bước chân, nên cô cũng rất khó nhận ra ai đang đi theo, và thật sự là cô sợ quay lại nhìn.

Tonya làm việc trong một xưởng bánh mì. Cô đi về nhà sau ca đêm mệt mỏi. Cô thường mang theo một vài chiếc bánh còn nóng giòn và thơm phức. Nếu kẻ đi theo cô là một tên cướp, thì không thể lấy gì nhiều hơn được. Cô không có tiền, chỉ có chiếc vé tháng với ngày sử dụng cuối cùng. Điện thoại di động cô cũng không cầm. Vì gần đây, có hiện tượng mất mát trong tủ cá nhân tại nơi làm. Cô dự định về đến nhà sẽ chợp mắt vài tiếng rồi chuẩn bị bữa tối đón năm mới. Cũng như bao người khác, cô muốn mâm cơm có đủ các món từ salad đến các món hấp dẫn hơn ngày thường, vì dù sao trong cả năm mới có một lần đón năm mới. Khi còn nhỏ, Tonya rất thích những đêm giao thừa. Cô tin rằng những ước mong trong đêm đó sẽ thành hiện thực trong năm mới. Nhưng rồi với năm tháng trường thành, những ước mơ đã nhường chỗ cho những hiện thực đời thường.

Chồng cô đi câu cá với các bạn từ hôm qua. Và khi về chắc cũng say mèm, chẳng giúp ích gì. Mà nếu không say thì cũng lại cầm chai bia, ôm tivi và lèm bèm:

- Bếp núc không phải là việc của đàn ông. Tôi đi làm, mang tiền về là đủ.

Chao ôi! Nếu như người chồng đó hiểu rằng, tiền lương của hắn cũng chỉ đủ nuôi cha và đóng chi phí cho căn hộ của ông ấy, người mà bao nhiêu lương hưu đổ hết vào chai rượu. Và nếu người con trai không nuôi cha và không giấu giấy tờ nhà đi, thì cả căn hộ cũng đã chui tọt vào chai rượu rồi. Và cũng không ít tiền đi theo các chuyến đi câu cá, để rồi chồng cô lảo đảo quay về tay không. Nên Tonya xác định là tự thân vận động. Mọi chi tiêu gia đình do cô đảm nhiệm. Và để có đủ tiền, cô phải làm thêm ngay trong xưởng bánh mì.

Họ sống với nhau được 5 năm. Và chồng cô hoàn toàn thỏa mãn với sự xếp đặt như vậy. Tonya không phải là người phụ nữ đòi hỏi trang phục mới, đồ trang sức hay áo lông thú. Với cô, mọi thứ đều tối giản như là cuộc đời sắp đặt như vậy. Mùa hè có đôi quần jean, vài chiếc áo phông. Mùa đông thì thay áo phông bằng áo len và áo khoác ấm. Cô có một chiếc đầm dạ hội mua từ 3 năm trước, khi cô được mời làm phù dâu cho cô bạn thân. Hôm đó, có rất nhiều người để ý và muốn tán tỉnh cô phù dâu trẻ trung và xinh đẹp. Nhưng Tonya không phải là người tìm kiếm các mối quan hệ ngoài luồng. Chồng cô không đi cùng với lý do đã hẹn hò với bạn bè đi câu cá từ trước, và cho rằng lễ cưới của bạn vợ không đáng để lỡ hẹn chuyến đi câu. Sau dịp đó, Tonya không đi đâu cả, và chiếc áo cứ nằm phơi bụi trong tủ đã 3 năm.

Năm năm trước, Tonya yêu một chàng trai dễ thương, hiền lành mà cô tình cờ làm quen khi xem bắn pháo bông nhân dịp lễ đầu tháng 5.

Rồi họ cưới nhau.

Thời gian đầu, Tonya rất khó chịu với đám bạn bè câu cá và ông bố chồng nát rượu. Chút xíu nữa là ly hôn. Sau, cô bình tâm trở lại, cô coi đó là số phận không chỉ riêng mình. An phận thủ thường. Vậy thôi.

Tonya rảo bước, nhưng bước chân đi sau cũng vội theo. Cô đến bến xe và lên chiếc đầu tiên. Không có ai lên theo. Trên xe chỉ có cô là hành khách duy nhất.

Xuống xe, cô nhìn quanh, không có ai cả. Cô yên tâm đi về. Đi qua 2 ngôi nhà, đột nhiên cô lại nghe tiếng thở và bước chân quen thuộc đuổi theo. Gì nữa đây?! - Cô nghĩ- mới hồi hôm cô nghe chuyện có những kẻ giả bộ khoác áo Ông già Tuyết chặn đường và cướp những người đi lẻ, nhất là những người đang xỉn. Tìm được kẻ gây án là hầu như không thể vì bộ đồ hoá trang. Mà những ngày này thì có hàng trăm Ông Già Tuyết đi lại.

Chạy nhanh qua đường, đến dưới anh đèn, cô quay lại nhìn và sững người. Trước mặt cô là một con Tuần lộc với bộ sừng hoành tráng còn đang dính tuyết lóng lánh. Tonya há hốc mồm và đứng im không biết làm gì. Trong khi đó, chú Tuần lộc thản nhiên nhìn cô và dúi cái mõm mềm vào túi cô đang khoác vai. Tonya hoàn hồn, cô hiểu rằng, mục tiêu của chú Tuần lộc không phải cô, mà là mùi thơm của những chiếc bánh mì trong túi. Cô mỉm cười, dù vẫn chưa tin vào tất cả những gì cô nhìn thấy, móc chiếc bánh mì thơm phức ra, bẻ một miếng và đưa cho nó. Chú Tuần lộc ngoạm miếng bánh ngon lành, thở phì phì một cách hài lòng rồi chậm rãi nhai. Tuyết bay bay, Tuần lộc ăn bánh từ tay mình,- cô nghĩ- thế giới hư ảo. Chút nữa có các nàng tiên, các thiên thần với Ông Già Tuyết đến tìm Tuần lộc để đi đưa quà cho trẻ nhỏ như trong chuyện cổ tích.

- Ối giời! May quá. Chào cô. Cám ơn cô đã giữ giùm tôi con Nhoắng này. Không có cô, chắc tôi rượt theo nó đến nửa đêm. - một giọng nói hổn hển và những bước chân vội vã đến từ sau cô.

Tonya giật mình vì bất ngờ.

- Xin lỗi đã làm cô giật mình.

Vừa nói, anh thanh niên vừa chạy đến mỉm cười và túm lấy đai cổ con thú. Đó là anh chàng cao to, má hồng hào vì lạnh. Đôi mắt hiền từ ẩn dưới lông mi dài mềm mại.

Tonya vì quá bất ngờ, nên không nhận ra trên cổ Tuần lộc có chiếc đai.

- Nó bị tuột dây và lợi dụng việc chúng tôi đang bận dỡ đồ, bỏ chạy. Tính nó như vậy từ nhỏ. Hôm nay chúng tôi biểu diễn nên không thể thiếu nó được. Mà nó có làm gì cô không vậy?

- Không. Không sao đâu. - Tonya dần dần trấn tĩnh

- Những con Tuần lộc này rất thân thiện với người tốt bụng. Chắc cũng vì vậy mà nó bám theo cô. Tôi tên Tym. Tôi là diễn viên xiếc. Chúng tôi đến để biểu diễn ở đây trong mấy ngày đầu năm.

- Cái tên của anh ngộ ha.

- Đâu có. Cái tên Tymophêy cũng bình thường thôi. Đồng nghiệp gọi là Tym cho gọn. Cô không thích à?

- Dạ, không. Cái tên hay mà.

- Cô có hay xem xiếc không?

- Dạ, không. À mà có. Tôi có xem hồi nhỏ.- Tonya bối rối

- Thật tuyệt vời. Đó cũng là cớ để tôi mời cô đi xem xiếc. Cô đã giúp tôi rất nhiều. Khi đến nơi, cô gọi, tôi ra đón nhé. - Tym chìa cạc cho cô.- À cô tên gì nhỉ?

- Dạ, là Tonya

- Antonya. Cái tên thiệt dễ thương! Rất vui được làm quen với cô. Giờ chúng ta chia tay rồi. Nào đi thôi Nhoắng. Nhất định Tonya sẽ tới xem xiếc.

Tym dắt Tuần lộc đi. Nhưng nó dùng dằng không chịu bước, cứ dụi mõm vào tay Tonya.

- Đợi chút. Tonya đưa cho Tym mẩu bánh thứ 2 còn lại

- Bánh thơm thế. Mùi thơm thiệt quyến rũ. Thảo nào nó không chịu đi. Đến tôi cũng phải chạy theo cái mùi thơm ngon này nữa là nó. Xin cám ơn cô một lần nữa. Nhất định hôm nay cô sẽ tới nhé. Tôi chờ điện thoại của cô. À, có thể chúng ta đi dạo chơi đón năm mới sau khi xem xiếc được không nhỉ? Tôi đến đây lần đầu, không quen biết ai cả. Đi dạo chơi đón năm mới với với cô gái đẹp trong thành phố ngập tràn tuyết trắng quả là lãng mạn. - Gõ nhẹ vào trán, Tym nói tiếp - Ồ! Tôi quên mất, chắc cô cũng có gia đình. Mà thôi, không sao. Tôi sẽ đón năm mới với thằng Nhoắng này. Nhưng dù sao tôi cũng đợi điện thoại của cô.

- Nhưng, tôi không tới một mình.

- Không sao! Năm mình cũng được.

Tym mỉm cười và dẫn Nhoắng đi. Nó dậm chân và vươn cái mõm đến miếng bánh trong tay Tym.

Tonya mỉm cười suốt chặng đường về nhà. Cô thấy lâng lâng.

Vừa mở cửa, cô biết chồng ở nhà. Mùi bia rượu nồng nặc sộc vào mũi cô. Người chao đảo, cô vội tháo giày bước nhanh vào bếp để mở cửa thông khí nên không nhận thấy có một đôi tương tự bên cạnh.

Chủ nhân của đôi giày cô phát hiện ngay sau đó, đang nằm ngủ với chồng cô.

Một cú sốc thứ hai thiệt phũ phàng.

Tonya đứng yên lặng vài phút, không biết cần phải làm gì.

Suy tính một hồi, cô nhẹ nhàng lấy 2 chiếc va li phủ bụi trong kho, rồi xếp đồ của chồng vào đó.

Xong xuôi, cô chạm nhẹ vai cô gái, ra hiệu im lặng và nói thầm một tiếng. Cô ta hiểu ngay, nhanh chóng mặc đồ và đi khỏi.

Chồng cô bị tiếng động đóng cửa đánh thức.

- Dậy đi anh yêu. Giờ đến lượt anh. Tonya mím môi, cố nén nỗi căm giận.

- Khô.ô.ông. Hôm nay là ngày nghỉ. Anh muốn ngủ.- Anh ta lừ đừ nói

- Có trộm! Dậy ngay.

- Cái gì! Trộm hả? - Anh ta bật dậy như bị kim châm, nháo nhác chạy quanh nhà và chỉ dừng lại chỗ 2 cái va li.

- Tôi bị mất niềm tin và 5 năm cuộc đời. Tonya lạnh lùng nói

Chồng cô hiểu rằng, mọi chuyện đã bị lộ. Nhướng lông mày, y hỏi:

- Thế va li gì đây? Em quyết định bỏ đi à?

- Không. Nếu anh chưa quên đây là nhà tôi. Anh đi khỏi đây ngay. Về ở với bố anh.

Giọng Tonya rõ ràng, mạch lạc, không chút khoan nhượng. Y hiểu rằng thanh minh hay tranh luận là không thể.

Bước ra cửa, anh chồng cố ôm hôn vợ, nhưng Tonya gạt phắt tay y:

- Tôi sẽ tự đưa đơn ly hôn.

Nói xong, cô đóng cửa lại. Loạng choạng bước vào, cô ngã xuống ghế và khóc nức nở. Không còn sức lực để giữ những giọt nước mắt và kiềm chế nỗi uất ức.

Sau đó, Tonya làm những việc mà cô chưa hiểu để làm gì. Cô thay ga giường, cho hết đồ bẩn vào túi, dọn luôn hết đồ ăn mà chồng cô và cô bồ đã dùng vào đó rồi vứt ra thùng rác. Xong, cô lau dọn nhà sạch như ly. Rồi mệt mỏi, cô lại lăn ra ngủ tiếp.

Chuông báo thức hàng ngày của chiếc đồng hồ đưa cô ra khỏi giấc ngủ. Bây giờ làm gì? Cô không biết. Làm bếp ư? Hai cánh tay của cô không nhấc lên được. Cô buông thõng tay và nhìn trân trân vào hai bàn tay.

Bỗng cô sực nhớ. Con Nhoắng đã ăn bánh mì từ chính đôi tay này. Cô nhớ cái mõm mềm mại, ấm áp dúi vào tay cô. Như có luồng sinh lực chạy qua. Cô thấy mình muốn sống, muốn được yêu, muốn vui như hội. Cho dù ngắn ngủi. Những ước muốn dễ thương như trong chuyện cổ tích vậy.

Cô với tay lấy điện thoại, lục tìm chiếc cạc.

- Alô! Anh Tym hả. Dạ, em là Tonya đây. Dạ, với con Nhoắng sáng sớm nay đó. Dạ, em nghĩ thế này, hay chúng mình cùng đón năm mới nha anh.

HẾT


Nguồn: Truyện Ngắn Hải Ngoại
Được bạn: Thanh Vân đưa lên
vào ngày: 17 tháng 2 năm 2025