Thiên nga và dơi

higashino keigo

Chương 1

Mùa thu năm 2017.

Bầu trời nhìn qua khung cửa sổ có nửa bên dưới màu đỏ, bên trên lại xám xịt. Những đám mây dày đặc dần trải khắp bầu trời buổi hoàng hôn. Bảng dự báo thời tiết mà Godai Tsutomu xem trên mạng không có biểu tượng cơn mưa.

“Này Nakamachi, cậu có mang ô theo không đấy?” Godai hỏi viên cảnh sát trẻ tuổi ngồi bên cạnh.

“Thôi xong, em không mang. Liệu có mưa không ạ?”

“Tôi thấy lo nên mới hỏi cậu mà.”

“Gần đây có cửa hàng tiện lợi anh nhỉ? Trời mà mưa thì để em chạy ra đó mua ô.”

“Thôi, không cần mất công vậy đâu.”

Godai nhìn đồng hồ đeo tay. Sắp sửa 5 giờ chiều. Bước sang tháng Mười một, những ngày se lạnh nối tiếp nhau. Mong sao trời đừng đổ mưa. Godai rất ngại phải đối xử với cậu cảnh sát sở tại này như một chân sai vặt.

Lúc này hai người đang ngồi trong văn phòng của một nhà máy nhỏ ở Adachi. Ở đây không có căn phòng sang trọng nào kiểu như phòng tiếp khách, chỉ có một góc dành riêng cho khách được ngăn lại bằng loại vách ngăn rẻ tiền. Cạnh tường có đặt giá trưng bày các mẫu sản phẩm như ống, van, khớp nối… Nghe nói sản phẩm chủ lực của nhà máy này là các loại phụ kiện đường ống nước.

Cảm giác có người, Godai liền quay ra nhìn. Một người đàn ông trẻ tuổi bước vào, cúi đầu chào. Mái tóc màu nâu sáng không ngờ lại rất hợp với bộ đồ bảo hộ lao động màu ghi.

“Tôi là Yamada Yuta,” người đàn ông trẻ tuổi xưng tên.

Godai liền đứng dậy, giơ huy hiệu của Sở Cảnh sát Tokyo, tự giới thiệu mình là điều tra viên trực thuộc Ban điều tra số Một, tiện thể giới thiệu luôn cả Nakamachi.

Qua chiếc bàn họp, Godai và Nakamachi ngồi đối diện với Yamada.

“Tôi xin phép vào đề luôn, chúng tôi có vài điều muốn hỏi anh về ông Shiraishi Kensuke. Anh biết ông ấy, phải không?”

Nghe Godai hỏi như vậy, Yamada đáp vâng. Anh ta trông gầy guộc với chiếc cằm nhỏ. Yamada cứ cúi gằm mặt xuống, không chịu nhìn vào mắt Godai, hẳn là bởi anh ta không có ấn tượng tốt đẹp gì với những người làm nghề cảnh sát.

“Hai người có quan hệ thế nào?”

“Quan hệ?”

“Phải, quan hệ giữa anh và ông Shiraishi. Anh có thể cho chúng tôi biết không?”

Cuối cùng Yamada cũng chịu ngẩng đầu lên, nhìn về phía Godai. Ánh mắt lộ vẻ bối rối.

“Chuyện đó, chẳng phải… các anh biết rồi nên mới tới đây sao?”

Godai chợt mỉm cười.

“Chúng tôi muốn nghe từ chính miệng anh. Xin hãy cho chúng tôi biết.”

Nét mặt Yamada xen lẫn cả sự bất mãn, lo lắng và hoang mang, sau đó anh ta lại cụp mắt xuống, nói.

“Tôi từng phạm tội, khi ấy ông Shiraishi đã bào chữa cho tôi.”

“Vụ án đó như thế nào, xảy ra bao giờ?”

Yamada khẽ chau mày, ý chừng biết tỏng rồi còn hỏi.

Bất luận chuyện gì cũng phải để đương sự tự nói ra, đó là quy tắc bất di bất dịch trong điều tra, song vẫn còn một lý do khác nữa. Cảnh sát luôn cố tình chọc tức đối phương, hòng dễ dàng moi ra suy nghĩ thật của họ. Trong cơn bực tức, người ta không còn giỏi quanh co nữa.

“Đó là vụ án gây thương tích xảy ra cách đây khoảng một năm. Tôi đã đánh chủ quán karaoke nơi tôi làm việc, khiến ông ta bị thương. Hồi đó tôi còn bị khởi tố về tội trộm cắp, họ nghi tôi đã cuỗm tiền của quán rồi bỏ trốn. Mặc dù tôi đã nói là mình không trộm tiền, vậy mà cảnh sát chẳng chịu tin… Luật sư Shiraishi chính là người bào chữa cho tôi tại phiên tòa đó.”

“Trước đó anh có quen biết gì ông Shiraishi không?”

Yamada liền lắc đầu. “Không.”

Godai gật gù. Chuyện Shiraishi Kensuke là luật sư tòa chỉ định cho Yamada vốn đã được xác nhận.

“Thế, kết quả phiên tòa thế nào?”

“Tôi được hưởng án treo ba năm. Cũng nhờ luật sư Shiraishi giúp tôi làm sáng tỏ chuyện lấy cắp tiền chỉ là sự hiểu nhầm của ông chủ… hay nói đúng hơn là ông ta đã nói dối. Chưa kể, luật sư còn chứng minh được rằng thường ngày tôi toàn bị ông chủ bắt nạt. Bằng không, tôi đã bị bỏ tù thật rồi.”

Câu chuyện của Yamada trùng khớp với những gì nhóm Godai tìm hiểu được từ trước.

“Gần đây, anh có gặp ông Shiraishi không?”

“Cách đây độ hai tuần, ông ấy có tới đây. Đúng lúc tôi đang nghỉ trưa.”

“Ông ấy đến vì việc gì?”

Yamada khẽ nghiêng đầu.

“Cũng chẳng có việc gì đặc biệt… Ông ấy bảo muốn đến xem tôi thế nào thôi.”

“Hai người đã nói những chuyện gì? Nếu không phiền, anh có thể kể cho chúng tôi nghe được không?”

“Thì tôi đã nói rồi đấy, chẳng có chuyện gì to tát cả. Luật sư Shiraishi hỏi tôi đã quen với công việc chưa. Chính ông ấy giới thiệu công ty này cho tôi mà.”

“Tôi cũng nghe nói vậy. Biểu hiện của ông Shiraishi thế nào? Có điểm gì khác với mọi khi, chẳng hạn ông ấy có nói điều gì khiến anh bận tâm không?”

Yamada lại nghiêng đầu, tỏ vẻ suy nghĩ rất lung.

“Tôi không dám khẳng định một cách rõ ràng, nhưng không hiểu sao tôi thấy ông ấy hơi thiếu sức sống. Mọi khi ông ấy thường nói mấy lời động viên tôi, nhưng hôm đó thì không, hình như ông ấy đang nghĩ ngợi chuyện gì khác. Nhưng mà…” Yamada xua tay. “Chỉ là tôi cảm giác như vậy thôi. Cũng có thể do tôi cả nghĩ, mong các anh đừng quá để tâm. Cứ bỏ ngoài tai cũng được.”

Chừng như Yamada lo cảnh sát sẽ chú trọng lời khai của mình. Có lẽ vì bản thân từng phải ra hầu tòa nên anh ta biết rằng thật dại dột khi phát ngôn thiếu trách nhiệm.

“Anh biết vụ án lần này chứ?” Godai xác nhận lại.

“Tôi biết,” Yamada gật đầu. Trông anh ta hơi căng thẳng.

“Anh nghĩ thế nào?”

“Nghĩ thế nào ư… Thì, tôi rất sửng sốt.”

“Tại sao?”

“Tại vì, tôi nghĩ chuyện đó không đời nào xảy ra được. Ai ngờ luật sư Shiraishi lại bị người ta sát hại như thế. Tôi thật không hiểu nổi tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi đó.”

“Vậy là anh không đoán ra chuyện gì nhỉ?”

“Không.” Yamada nói giọng chắc nịch.

“Anh nghĩ sao về việc có kẻ nào đó thù hằn ông Shiraishi?”

“Tôi không biết nữa, nhưng tôi dám chắc là không có đâu. Mà nếu có thì hắn ta đúng là một kẻ ngu xuẩn. Một kẻ ngu xuẩn và hèn hạ, nên chết quách đi thì hơn. Ai đời lại đi thù ghét vị luật sư ấy, chuyện đó tuyệt đối không thể nào xảy ra được.”

Giọng Yamada bừng bừng khí thế. Lúc đầu anh ta không dám nhìn vào mắt Godai, vậy mà giờ đây anh ta lại đường hoàng đáp trả ánh mắt của anh.

Chương 1

Tiến >>


Nguồn: TVE 4U
Được bạn: Mot Sach đưa lên
vào ngày: 31 tháng 1 năm 2025