THANH GƯƠM DO DỰ

higashino keigo

Chương 1

Nagamine cảm thấy tim mình nhói đau trước thứ ánh sáng đùng đục của nòng súng đang chĩa thẳng. Gã nhớ lại hồi còn say mê môn bắn súng. Cảm giác hồi hộp khi ngón tay đặt trên cò súng, cú giật người sau khoảnh khắc bóp cò, khoái cảm khi bắn trúng mục tiêu. Tất cả vẫn râm ran trên cơ thể những ký ức còn tươi mới.

Gã đang nhìn một bức ảnh trong cuốn catalogue. Cứ cách vài năm, cửa hàng trước đây gã từng mua súng lại gửi hắn một cuốn catalogue giới thiệu sản phẩm mới. Bên dưới bức ảnh là dòng chú thích: “Báng súng mạ bán bóng, kèm bao súng sản xuất tại Ý.” Gã nhìn tiếp đến giá tiền rồi buông tiếng thở dài. 950.000 yên không phải là số tiền có thể lãng phí cho một thú vui. Vả lại, gã cũng đã bỏ môn bắn súng. Căn bệnh khô mắt khiến việc thi đấu bị ảnh hưởng. Nguyên nhân là đặc thù công việc, do gã phải nhìn màn hình máy tính nhiều quá. Gã làm thiết kế vi mạch tại một công ty sản xuất chất bán dẫn đã nhiều năm nay.

Gã gấp cuốn catalogue lại, gỡ cặp kính ra. Chữa được bệnh khô mắt xong thì lại tới bệnh của người già—bệnh lão thị. Giờ gã không thể đọc được chữ nhỏ nếu không có kính lão. Cô con gái Ema mỗi lần thấy gã tìm kính thì lại trêu bố là “ông già.”

Vẫn có thể bắn súng khi bị lão thị nhưng thật lòng gã muốn tránh để mắt làm việc quá nhiều. Mặc dù thấy xốn xang khi nhìn bức ảnh nhưng có thể nói đó chỉ là cảm giác tiếc nuối dĩ vãng. Đến khẩu súng gã rất mực giữ gìn còn không được lau chùi suốt cả một năm nay. Giờ nó đã biến thành vật trang trí trên tủ com-mốt.

Đồng hồ treo tường chỉ hơn 7 giờ. Gã với tay lấy điều khiển TV. Đang chuẩn bị bấm nút thì có tiếng reo hò bên ngoài cửa sổ.

Gã rời khỏi ghế sofa để kéo tấm rèm ở bên cửa kính hướng ra ngoài sân. Phía sau bụi cây thấp thoáng bóng người trông như một gia đình.

Gã hiểu ra ngay nguyên nhân của tiếng reo hò. Có pháo hoa ở bầu trời đằng xa. Địa phương đang tổ chức lễ hội pháo hoa. Khác với nội đô, khu này ít nhà cao tầng nên mặc dù ở xa như nhà của Nagamine vẫn có thể nhìn thấy pháo hoa.

Nagamine nghĩ ngắm được pháo hoa từ đây thì sao phải mất công chen lấn trong đám đông, nhưng gã cũng hiểu mấy cô bé tầm tuổi con gái sẽ không chịu. Với chúng, ngắm pháo hoa chỉ là phụ, nô đùa cùng bạn bè mới là chính. Vì vậy, chúng cần phải ở nơi náo nhiệt. Giờ này chắc mấy đứa đang cầm bắp ngô nướng hoặc que kem, rôm rả chuyện trò bằng ngôn ngữ của riêng chúng về những chủ đề chỉ có chúng mới hiểu.

Năm nay Ema vừa lên cấp ba. Trong mắt Nagamine, con bé giống như những đứa trẻ bình thường khác, khỏe mạnh và hoạt bát. Mẹ mất khi Ema mười tuổi, ngày đó con bé suy sụp tới mức ốm sốt nhưng rồi nó đã gượng dậy và sống tốt khiến gã phải thầm cảm ơn con. Thậm chí bây giờ con bé còn đùa rằng: “Có cô nào tốt thì bố lấy nhé.” Dĩ nhiên gã không nghĩ con gái nói thật lòng. Gã lường trước được con bé sẽ phản kháng rất mạnh nếu gã thực sự bàn tới chuyện tái hôn. Nhưng tạm thời thì con bé đã vượt qua được cái chết của mẹ.

Đứa con gái ấy tối nay đang đi xem pháo hoa với bạn cùng trường. Con bé đòi Nagamine phải mua cho một bộ yukata để đi xem pháo hoa. Vì không tự mặc được nên Ema nói sẽ nhờ mẹ của bạn mặc giúp. Gã muốn nhìn con mặc yukata nên có dặn phải chụp ảnh lại nhưng gã không chắc Ema sẽ nhớ. Con bé có cái tật mải vui là quên hết những chuyện khác. Điện thoại của Ema có chức năng chụp ảnh nhưng gã đoán thế nào trong máy cũng chỉ toàn ảnh Ema chụp bạn.

Ema được dùng điện thoại di động từ hồi tiểu học. Gã đưa cho Ema điện thoại để con có thể gọi ngay khi cần. Với một đứa trẻ không còn mẹ, chiếc điện thoại là bức tường bảo vệ duy nhất, đồng thời là cơ sở để Nagamine yên tâm đi làm.

Nghe nói lễ hội pháo hoa kéo dài đến 9 giờ. Gã dặn Ema xem pháo hoa xong phải nhanh chóng về nhà. Gã còn dặn nếu về muộn, dù chỉ một chút cũng phải gọi điện. Ga tàu gần nhất cách nhà Nagamine khoảng mười phút đi bộ. Dọc bên đường có nhà dân nhưng khi trời tối thì hầu như không ai qua lại. Đèn đường cũng không nhiều.

Nagamine nhìn đồng hồ rồi cười buồn một mình. Mấy lời dặn dò của bố chắc rơi hết khỏi đầu con bé rồi.

Chiếc Gloria đời cũ chạy trên con đường hẹp mỗi bên một làn xe. Rất ít đèn đường, tới những khúc cua bị khuất tầm nhìn phải để ý vì có cột điện bất ngờ nhô ra.

Ngồi bên ghế phụ, Atsuya tặc lưỡi:

“Gì thế này? Người còn chẳng thấy chứ nói gì đến gái. Lòng vòng mấy nơi như thế này thì ích gì. Đổi sang chỗ khác đi.”

“Đi đâu bây giờ.” Vừa xoay vô-lăng bằng một tay, Nakai Makoto vừa hỏi.

“Đâu chả được. Chỗ nào có người ấy. Đi vào đường quê thế này thì ích gì.”

“Mày nói thế chứ tối nay có pháo hoa, đường bình thường chỗ nào cũng tắc hết. Thế nên mới phải đến tận đây.”

“Quay lại đi.” Ngồi ở ghế sau, Kaiji đá vào ghế lái. “Hết pháo hoa rồi. Tầm này bọn con gái chuẩn bị về đấy.”

“Thế nên tao mới bảo giờ quay lại là dính tắc đường ngay.”

“Đồ ngu, ai bảo quay lại xa thế. Chỗ vừa nãy có ga tàu điện. Mai phục ở gần đó rồi đợi con mồi đi qua.”

“Chả biết có qua không nữa.”

“Ga đó nhỏ nhưng nhiều người xuống. Trong số ấy thế nào chả có đứa con gái nhà xa, phải lủi thủi đi về một mình.”

“Không biết có không.”

“Đừng có làu bàu, mau quay lại đi. Không con mồi chạy mất bây giờ.” Kaiji lại đá vào lưng ghế lái. Tuy khó chịu nhưng Makoto im lặng xoay vô-lăng. Không ai dám cãi nhau với Kaiji. Ngay cả Atsuya cũng phải nghe lời Kaiji. Một lần nữa, Makoto biết bọn chúng muốn làm thật. Bọn chúng thật sự muốn tấn công con gái.

Hiện Kaiji đang có trong tay hai loại thuốc. Một là Chloroform. Không biết Kaiji lấy ở đâu nhưng nó kể đã sử dụng vài lần để tấn công các cô gái trẻ. Làm cho bọn con gái bất tỉnh rồi thoải mái giở trò. Có điều, cách này sẽ khó nhét cậu nhỏ vào âm đạo nên phải chuẩn bị trước gel bôi trơn. Nghe nói hãm hiếp xong, Kaiji thường bỏ mặc các cô gái rồi bỏ chạy, vậy mà đến giờ chưa hề có ai bị chết. Chắc chắn nạn nhân có trình báo cảnh sát nhưng ở thời điểm hiện tại thì Kaiji vẫn chưa bị điều tra. Thế nên nó mới càng hăng máu.

Kaiji còn có một loại thuốc nữa mà theo cách gọi của nó là “bột ma thuật.” Hình như đó là một loại ma túy, Kaiji bảo “dùng cái này là đứa con gái nào cũng ngoan ngoãn nghe lời hết. Sẽ nổi hứng đến mức không cưỡng lại được.” Kaiji mua ở Shibuya cách đây vài hôm và đang nóng lòng muốn dùng.

“Đi săn gái thôi.” Đó là nội dung cuộc gọi Makoto nhận được chiều nay. Kaiji bảo Makoto đem xe tới.

“Chỉ cần bôi cái này vào chỗ đó. Thế là ta sẽ có một nô lệ. Kinh khủng chưa?” Kaiji giơ cái bịch nylon đựng thuốc ra, mắt sáng lên.

Ba đứa học cùng cấp hai. Từ hồi đó bọn nó đã làm đủ trò xấu. Sau khi lần lượt từng đứa bỏ học cấp ba, chúng lại càng đoàn kết hơn. Các vụ tống tiền và ăn cắp nhiều như cơm bữa. Thậm chí cả cướp tiền của những ông chú già. Trò hiếp dâm thì cũng làm vài lần. Nhưng chỉ ở mức độ chuốc cho say rồi thực hiện. Bọn con gái không hẳn là không có lỗi khi nhắm mắt nhắm mũi đi theo mấy thằng con trai không quen biết. Vậy nên Makoto không có cảm giác tội lỗi.

Nhưng dùng thuốc để tấn công thì sao? Liệu có thể làm vậy với một cô gái chỉ tình cờ xuất hiện trước mặt không?

Lẽ ra Makoto nên bảo hai thằng dừng lại. Nhưng nếu làm thế, chuyện nó bị ăn chửi và công kích là rõ như ban ngày. Không chỉ vậy, chắc chắn Kaiji sẽ gọi những thằng khác tới xử Makoto. Trước đây đã có đứa vì cãi lời Kaiji mà bị cả bọn quây vào đánh đến mức biến dạng cả mặt. Lúc ở đồn cảnh sát, thằng đó một mực khai là không biết kẻ đánh mình là ai. Vì nó hiểu, nếu khai ra tên của Kaiji thì sau này sẽ bị trả thù khủng khiếp hơn thế.

Makoto cũng tham gia vào vụ trừng phạt đó. Khi ấy, Kaiji nói với Makoto:

“Chớ có nương tay. Phải đánh để nó không dám trái lời lần nữa. Làm nửa vời là nó sẽ ton hót với cảnh sát ngay.”

Makoto không muốn bị trừng phạt như vậy. Mặc dù thấy tội nghiệp cho đứa con gái sắp bị hại nhưng Makoto xác định sẽ làm theo lời Kaiji để bảo vệ bản thân.

Xe chạy được một lúc thì ở làn đường đối diện bắt đầu xuất hiện những tốp người trông như khách đi xem pháo hoa. Chắc tàu vừa tới ga.

“Đi thêm chút nữa.” Kaiji ra lệnh.

Càng gần tới ga, số người đi bộ càng đông lên. Có nhiều cô gái trẻ. Không ít những tốp có vẻ là nữ sinh cấp ba hoặc cấp hai. Mỗi lần nhìn thấy bọn con gái là Atsuya lại tặc lưỡi.

“Giá mà ít tai mắt hơn nhỉ? Thế này thì sao mà lôi vào xe được. Chưa kể toàn bọn đi theo tốp hai, ba đứa. Kaiji này, gạ bừa đứa nào đó có khi còn nhanh hơn đấy.”

“Điên à, bỏ cái trò tán tỉnh phiền phức ấy đi. Con nào dụ được bằng cách tán tỉnh thì cần gì phải dùng đến thuốc ma thuật nữa.”

“À, ra vậy.”

“Mục đích của tao là bắt bọn nó làm những việc bình thường không được làm. Tao sẽ huấn luyện việc đó. Tuyệt đỉnh luôn.”

Câu nói của Kaiji khiến Atsuya liếm mép. Liếc thấy hành động ấy, Makoto bật cười. Nếu nó không cười, không biết hai thằng đó sẽ nói gì.

“Thôi, cứ đợi thêm chút nữa. Sẽ vắng hơn thôi. Makoto, tạm thời đợi ở đây.”

“OK.” Makoto làm theo lời Kaiji, tấp xe vào lề đường, chỗ vẫn nhìn được nhà ga.

Makoto nghĩ không biết cảnh sát có đi qua đây không. Nếu bị cảnh sát hỏi thăm thì đến cả Kaiji cũng sẽ muốn từ bỏ vụ này. Như thể đọc được suy nghĩ của Makoto, Kaiji nói:

“Đêm nay là cơ hội đấy. Vì không có cảnh sát.”

“Tại sao?” Makoto giật mình.

“Vì bị huy động ra điểm bắn pháo hoa hết rồi.”

“Ra là thế.” Atsuya gõ vào bảng đồng hồ trên xe. “Cảnh sát ra hết đó rồi à? Mày thông minh thật.”

“Thì tao đã bảo chỉ nhằm vào khách đi xem pháo hoa nên làm vào tối nay còn gì.” Kaiji có vẻ đang rất hả hê. “Mà này Atsuya, ổn hết chứ hả?”

“Đâu vào đấy rồi.” Atsuya giơ ngón tay cái lên. Atsuya hiện đang sống một mình tại một phòng trọ ở Adachi. Tiền nhà do bố mẹ trả. Dĩ nhiên, bề ngoài là cho nó một môi trường học tập yên tĩnh để vào được đại học nhưng thực chất là để tống cổ thằng con hay gây gổ với gia đình ra khỏi nhà.

“Có máy ảnh chưa?”

“Máy ảnh và máy quay đều sẵn sàng.”

“Tốt.” Kaiji châm thuốc. “Chỉ còn đợi con mồi tới.”

Kaiji luôn chụp ảnh và quay phim lại cảnh hãm hiếp. Ngoài việc để tránh lộn xộn về sau thì đó cũng là sở thích của Kaiji. Giá sách trong phòng của Atsuya chất đầy thành quả những lần đi săn mồi của bọn chúng.

Hình như vừa có chuyến tàu khác tới. Từng tốp người bắt đầu ra khỏi ga. Nhưng số lượng có vẻ ít hơn ban nãy.

“Ồ, xem kìa.” Atsuya chỉ tay về phía trước rồi ngoảnh ra sau.

Kaiji nhoài người lên khoảng trống giữa hai ghế trước. “Con bé mặc yukata hả? Ngon chưa kìa.” Giọng nói của nó có âm hưởng của một con thú.

Makoto nhận ra ngay bọn nó đang nhắm vào ai. Một cô bé nhỏ nhắn khoảng mười lăm, mười sáu tuổi. Cô bé mặc yukata, tay đeo một thứ giống như chiếc túi nhỏ. Nhìn từ xa cũng thấy là mặt mũi rất xinh xắn. Đúng gu của Kaiji rồi, Makoto thầm nghĩ.

Cô bé đang đi bộ một mình. Có vẻ không có ai đi cùng.

“Makoto, xuất phát.” Kaiji ra lệnh.

“Vẫn còn có người đấy.” Vừa cho xe chạy, Makoto vừa nói.

“Tao biết rồi. Phóng lên trước để xem tình hình.”

Makoto cho xe chạy chậm lại. Có vẻ như cô bé không để ý. Chiếc xe tiến lại gần cô bé rồi vượt lên. Nhìn mặt cô bé xong, Atsuya khẽ rú lên.

“Trời ơi, tuyệt vời. Chơi luôn thôi.”

“Makoto, dừng lại. Đừng tắt máy. Mở cửa sổ ra.”

Makoto làm theo lời Kaiji. Nó khẽ nhìn vào gương chiếu hậu. Đúng lúc ấy, cô bé tới gần chiếc xe bằng những bước chân còn lóng ngóng trên đôi guốc gỗ.

Hình như Kaiji đang tẩm thuốc Chloroform vào khăn mùi soa.

Chương 1

Tiến >>


Nguồn: TVE 4U
Được bạn: Mot Sach đưa lên
vào ngày: 31 tháng 1 năm 2025