Hiệp thứ nhì của trận đấu bóng cũng không khác gì hiệp đầu. Nghĩa là đội bóng của liên dãy CD vẫn bị đội bóng của liên dãy AB áp đảo tơi bời. Kết quả đội CD sẽ thua ít nhất là 4 quả.
Trí, Dũng và mười mấy khán giả nhóc tì ngồi rải rác trên bãi cỏ xanh rờn phía ngoài sân bóng vừa xem trận đấu vừa bàn tán không lấy gì làm sôi nổi cho lắm. Trận đấu quá chênh lệch về trình độ khiến các khán giả đâm chán. Có chú nằm kềnh người ra trên bãi cỏ ngó mông lung lên nền trời xanh thật quang đãng, nơi đó có một vài đám mây trắng mong manh trôi lờ lững...
Trong lúc đó, trên sân các cầu thủ vẫn đang tiếp tục thi đấu.
Các bạn thiếu nhi ở nông trường cao su An Thái này có thông lệ là cứ mỗi chiều chủ nhật đấu bóng giao hữu với nhau. Lẽ dĩ nhiên sẽ không đấu vào những chủ nhật có các trận đấu do nông trường tổ chức. Khu nhà ở tập thể của công nhân nông trường chia làm sáu dãy mang tên của các mẫu tự từ A đến G. Tùy thuộc vào chỗ ở, các bạn chia nhau thành 3 đội bóng: AB, CD và EG.
Chiều hôm nay, đội bóng của liên dãy AB giao hữu với CD, tuần sau CD sẽ gặp EG và cứ thế...
Trí và Dũng, hai cậu học sinh ở thành phố Biên Hòa về nghỉ hè ở nông trường An Thái này từ hai hôm trước. Hai cậu ở nhà dì Hai Thái - chị ruột của mẹ Dũng - một căn nhà ở gần cuối khu C. Lúc trước, nhà dì cũng ở Biên Hòa. Sau ngày giải phóng, dượng Hai Thái được phục viên và chuyển về công tác ở đây.
Dì dượng có cả thảy bốn người con, một trai lớn và ba con gái. Đứa lớn tên là Phương - trạc tuổi Trí - hiện đang học lớp 9 trường phổ thông cơ sở ở nông trường. Phương có vóc người cao lớn, khỏe mạnh, ham chuộng thể thao và cuộc sống lao động ngoài trời. Cậu hiện là đội trưởng của đội bóng liên dãy CD.
Những phút cuối của trận đấu thật rời rạc. Các cầu thủ của cả hai đội đều mệt nhoài. Chợt từ phía cầu môn của đội AB, thủ thành phát lên một đường bóng dài dọc biên bên phải. Một cầu thủ của AB nhận được bóng bằng đầu. Cậu ta dẫn bóng thật nhanh nhẹn, vượt qua hàng phòng ngự đã mệt lử của đội bạn một cách dễ dàng. Khi còn cách cầu môn khoảng năm sáu mét, cậu làm động tác giả lừa thủ thành Phi đang từ cầu môn lao ra, cậu tung bóng bằng chân qua đầu Phi. Quả bóng lọt vào gôn một cách nhẹ nhàng.
Không một tiếng vỗ tay, không một lời hò reo. Tỉ số bây giờ đã lên đến 5 và 0. Trận bóng giao hữu chấm dứt khi ánh nắng chiều đã thấp, màu vàng nhạt trải dài trên sân bóng xanh thật xanh màu cỏ.
Nhìn dáng điệu thất thểu của Phương từ sân bóng ra với quả bóng trên tay cả Trí lẫn Dũng đều phì cười. Dũng an ủi:
- Việc gì phải thiểu não thế anh Phương! Đá bóng thắng hay bại là chuyện thường. Mình sẽ tập dợt lại, còn nhiều trận nữa chứ.
Phương mỉm cười với hai bạn - nụ cười méo mó đến thảm hại:
- Không dè hôm nay đội mình thua đậm đến thế. Đá bóng gì mà để thua đến năm quả, không gỡ nổi một quả danh dự.
Cả ba vừa nói chuyện vừa đi về phía khu nhà ở tập thể, trong lúc các bạn khác cũng giải tán, tản mát về các ngõ.
Trời bây giờ đã chiều lắm, gió đồng nội mát rượi. Bóng nắng vàng nhợt nhạt chỉ còn lảng vảng trên những tàn cây cao su cao vút, màu xanh thẫm đang ngả sang màu đen. Trên con đường về nhà, bọn trẻ vẫn tiếp tục bàn bạc về trận bóng giao hữu lúc nãy. Dũng chợt nói:
- Bên phía tụi AB có một tên đi bóng rất cừ anh Trí nhỉ?
Trí chưa kịp nói thì Phương đáp:
- Hôm nay đội CD của tớ thua đậm vậy là cũng do thằng đó cả. Nó tên Thứ, ở đây bọn tớ đặt cho nó cái hiệu là Thứ Pêlê. Nó đá bóng cừ cứ như Pêlê ấy...
Ngừng một lúc Phương tiếp:
- Nó không phải dân ở đây. Quê nó ở đâu tận ngoài Phan Rang. Chú nó làm công nhân cạo mủ ở đây. Nghe đâu chú nó vừa xin chuyển khẩu cho nó về nhập ở đây hồi hai tuần trước vì ba má nó đều chết cả.
Yên lặng từ nãy giờ, Trí mới lên tiếng:
- Không hẳn vậy đâu Phương ạ, theo chỗ tớ nhận xét thì đội bóng CD sở dĩ thua đậm không chỉ vì đội AB có thằng Thứ Pêlê mà còn do kỹ thuật cá nhân cũng như sự phối hợp đồng đội của đội CD còn quá yếu kém. Giá như hàng phòng ngự của đội CD phối hợp chặt chẽ, tạo thành một bức rào vững chắc, thì mũi nhọn Thứ Pêlê cũng vô hiệu thôi. Phương chắc có xem truyền hình giải bóng đá thế giới năm 1982 tại Ét-pa-nha chứ, cầu thủ Ma-ra-đô-na của Ác-hen-ti-na là mũi nhọn đột phá phải nói ở trình độ nhất nhì quốc tế, thế mà cũng chẳng ghi được bàn thắng nào vì các hàng phòng ngự của các đội I-ta-li-a và Bra-xin quá vững chắc, phối hợp rất nhịp nhàng, ăn ý...
Rút tỉa kinh nghiệm đó, nếu như hàng phòng ngự của đội CD đừng bỏ chỗ, biết kèm chặt thằng Thứ thì nó cũng chẳng thể nào ghi được bàn thắng dễ dàng như thế.
Phương thở dài:
- Tớ cũng biết rằng tụi trong đội tớ hay bỏ chỗ, thích sút bóng vào cầu môn hơn ở vị trí phòng thủ nên mới sinh ra tình trạng hỗn loạn trong đội hình như thế. Thế nhưng, bảo mãi mà chúng cũng chẳng nghe. Ở đây, bọn tớ đá bừa, chả có kỹ thuật gì ráo vì chả có huấn luyện viên...
Cậu ngao ngán:
- Đến phải giải tán mất.
Dũng chen vào:
- Sao lại giải tán? Còn yếu thì ta tập luyện. Nếu ở đây không có huấn luyện viên thể dục, thể thao thì có thể nhờ anh Trí đó. Ảnh là tay đá tiền vệ cừ khôi của trường em đấy.
Phương vẫn chưa lấy lại tinh thần. Cậu chán nản:
- Thì nhất trí phải tập dợt lại, nhưng còn đòi hỏi thời gian. Nhờ các cậu cũng được nhưng cũng chỉ một thời gian ngắn thôi.
Trí nói với giọng quả quyết:
- Phải quyết tâm thôi Phương ạ. Cũng không lâu đâu, ta bắt đầu từ chiều mai đi.
Ba cậu thong dong về đến nhà thì đèn điện cũng đã lên. Dượng Hai đi làm về từ lâu. Cơm nước đã sẵn sàng.
.
Chương 1
Tiến >>
Đánh máy: Thanh Vân
Nguồn: NXB TRẺ - VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 16 tháng 2 năm 2019