Mỗi năm vào dịp gần Tết như bây giờ, hàng vải của mạ tôi rất nhộn nhịp.
Những năm xưa đó, tuy vẫn trong thời kỳ chiến tranh, nhưng bom đạn vẫn còn ở xa lắm. Gia đình tôi sống yên lành tại thành phố Huế. Mạ có một sạp bán vải tại chợ Đông Ba nuôi nấng cả đàn con.
Xuân về, ai cũng may mặc đồ mới. Một hôm gần Tết, có anh lính về phép ghé chợ tới hàng vải của mạ nói muốn mua vải Mỹ Á đen về làm quà cho vợ may quần. Mạ tôi theo lệ buôn bán thông thường, nói giá thách cao lên để khách mặc cả xuống là vừa, nhưng anh lính này thật thà quá không biết, chịu mua ngay với giá nói thách của mạ, không mặc cả chi hết!
Mạ thấy anh lính bị hớ. Thương anh lính tráng phương xa, tiền bạc không có mà còn phải mua hàng giá mắc. Mạ thương quá, nhưng lỡ nói thách giá cao rồi không lẽ tự mình hạ giá xuống? Trong nghề buôn bán, không làm chuyện đó được. Mạ nghĩ ra cách là khi đo vải để bán, mạ cố tình đo dư ra thêm vài tấc đủ để cho anh lính sau khi may quần cho vợ có thể may thêm một cái quần đùi cho anh. Lúc gói vải mạ ân cần dặn anh nói thợ may may luôn cho anh một cái quần đùi. Anh lính mừng lắm, tưởng chỉ một cái quần cho vợ, ai ngờ có thêm bonus cái quần đùi cho mình…
Ôi mạ tôi, người buôn bán lương thiện nhất trên đời.
Nguồn: Tác giả VNthuquan.net - Thưvie65n Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 25 tháng 1 năm 2019