Hoa Vàng Năm Cũ

lương thùy anh

Độ ấy, tôi học năm cuối trường Quốc Học.

Một lần, một buổi chiều thật tình cờ, tôi bất chợt thấy cô em nhỏ xíu, áo dài trắng mới tinh, đang loay hoay nhặt một xấp sổ sách gì đó rơi lung tung trước cổng trường.

Tôi vội ngồi xuống làm giúp, cô bé ngước lên nhìn tôi, nở nụ cười, như thay lời cám ơn, lộ hẳn một lúm đồng tiên rất xinh một bên má. Nhìn cô hay hay lạ lạ nên tôi chú ý, chỉ có thế thôi rồi, tôi quên bẵng.

Nhưng trước khi quên tôi cũng kịp nhìn ra màu chỉ thêu trên áo của cô, là màu vàng mơ.

Nghỉ hè năm ấy, tôi thi vào Sư phạm Văn, tôi chỉ có thể thi vào khoa Văn vì các môn khác, tôi chỉ là người học…vẹt.

Ba năm học ngành làm thầy, cuối năm thứ 3 tôi bắt đầu đi thực tập, để chuẩn bị làm thầy.

Việc chọn trường thực tập chỉ là bốc thăm, hoặc phân về theo địa bàn gần nơi ở.

Như một sự tình cờ, tôi vô tình mà trở lại tập dạy ngay ngôi trường mái đỏ tường hồng, người bạn láng giềng một thuở.

Lớp đầu tiên tôi được phân vào là 11.

Đứng trên bục giảng, nói rằng không run thì là nói dối, nhưng tôi cũng cố mà trấn tĩnh, cố gắng lắm để thật chỉnh chu là một người thầy tương lai trước mấy mươi em học sinh, áo dài trắng muốt, tóc dài, tóc ngắn đen lay láy, bảng tên thêu chỉ viền hồng.

Tôi có cảm giác như đang có hàng chục đôi mắt nhìn chằm chằm vào mình.

Và chỉ sực tĩnh khi một giọng nói vang lên nhẹ nhẹ bên cạnh:

“Thưa thầy, dạ thưa thầy, đây là sổ điểm danh.”

Tôi quay qua hướng có giọng nói, đối diện là một cô học trò, bất giác tôi cảm nhận có điều gì lạ lạ, lại vừa quen quen. Rồi ngay trong phút giây ấy, tôi chợt nhớ ra chính là cô bé mấy năm trước tôi đã gặp tình cờ trước cổng trường, ngày ấy cô mang áo dài có bảng tên thêu viền chỉ vàng.

Tôi đã từng là một trong những anh trai Quốc học…rất nhẫn nại vác cuốc xẻng, đào đất trồng hàng cây tình si trước cổng trường Đồng Khánh.

Xe đạp thì có đấy thôi, nhưng không đi đâu nhé, cứ là xin ba mẹ chút tiền lẻ để lên xe đò cho kì được, hoặc là đi bộ về nhà, dù chỉ để nhìn ngang liếc dọc mấy cô Đồng Khánh, đang cố tình úp nón làm thinh.

Chúng tôi, những nam sinh Quốc Học thường bảo nhau rằng, mỗi cô Đồng Khánh là một bông hoa, tùy thuộc vào màu chỉ thêu viền trên bảng tên mà gọi hoa màu tím, hồng, xanh…

Những mẫu đối thoại của chúng tôi thường là… “mi trồng cây hoa màu chi?” Ý muốn chỉ màu thêu viền trên các bảng tên của nữ sinh Đồng Khánh, hoa tím, hoa hồng…

Chúng tôi thường đặt trọng tâm vào các màu hoa của đệ nhị cấp, chứ các em mang màu hoa của các lớp đệ nhất cấp gồm gạch, lục, vàng, đỏ, thì lúc ấy còn rất bé, chưa phải là tầm ngấm của mấy anh trai Quốc Học chúng tôi.

Để rồi, tôi đâu ngờ, một cô học trò nho nhỏ ngày ấy, ngày mà tôi chỉ nhìn thấy chứ chưa bao giờ trồng cho cô bé một cây si trước cổng trường.

Bây giờ, tình cờ gặp lại, vừa trớ trêu, vừa ngộ nghĩnh, ai mà ngờ cô trổ mã xinh ơi là xinh, duyên dáng, mặn mà đúng độ của tuổi trăng rằm. Từ đóa hoa vàng rất bé, hóa thành “Em như một nụ hồng” tươi thắm.

Chuông reng hết tiết, cũng là vừa kịp cho tôi kết thúc bài giảng, nói theo cách hiện nay, là tôi không bị cháy giáo án.

Nói vài lời cám ơn, và chào tạm biệt các em học sinh.

Trước lúc ra khỏi phòng học, tôi không quên liếc xéo về phía cô bé ấy, như gởi thầm một lời dặn dò rằng là:

“Xin đừng gọi anh là Thầy”

Sau khoảng thời gian thực tập ngắn ngủi, tôi trở về trường miệt mài học tiếp năm thứ tư, chăm lo chuẩn bị luận văn tốt nghiệp, thi thoảng hình ảnh cô bé phảng phất ẩn hiện trong tôi, nhưng sự bận rộn làm cho tâm trí tôi cũng xao lãng.

Rồi tốt nghiệp ra trường, tôi nhận nhiệm sở xa nhà, khá xa.

Rồi xã hội gập ghềnh buổi giao mùa, tôi lao vào cuộc sống tất bật mưu sinh, hầu như lãng quên hoàn toàn những bông hoa nhiều màu xinh xắn ngày ấy.

Thi thoảng, đâu đây trong những lúc rãnh rỗi, tôi bất chợt thả hồn đi hoang, trở về một thời vàng son của đời người, và cũng vờ như vô tình, lắm lúc tôi đã nghĩ nhiều về cô bé mang bảng tên viền vàng như một đóa hóa vàng nhỏ bé ấy.

Mãi mãi từ ấy, đến bây giờ tôi chưa một lần gặp lại.

Nhưng cũng có thể lắm chứ, biết đâu trên lối đời khúc khuỷu quanh co này, tôi và em cũng đã mấy lần ngang qua nhau, cũng vô tình như một mối duyên mà chẳng hề có nợ.

Để rồi đôi khi lòng chợt lơi lỏng, lại trăn trăn trở trở:

“Hoa vàng năm cũ biết phai về đâu…”


Nguồn: Nguồn tác giả
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 17 tháng 5 năm 2019