Biển Vắng

hồng sang

Anh yêu dấu!

Biển hôm nay vắng lắm...em ngồi một mình nơi ghềnh đá...ghềnh đá ngày nào để nhớ đến anh...chai cam vắt còn y nguyên, em còn nhớ những lời anh dặn.

- Đi Biển buổi sáng, anh thích uống cafe sữa.

- Đi Biển buổi chiều anh thích uống cam vắt...

Em còn nhớ nhớ rất rỏ, từng cơn sóng nhấp nhô lùa vào rồi lại cuốn đi xa....nhưng không mang đi hết những nhớ nhung trong em...lá đã vàng, và bắt đầu rơi rơi từng chiếc...để báo hiệu rằng Thu đã về...

Bao mùa lá đổ rồi anh nhỉ? Em không nhớ rỏ lắm...cứ như là thói quen đến cuối tuần xuống ca chuẩn bị một số đồ cần dùng để hết vào xe...rồi băng mình trong đêm tối. Xe lăn bánh, em cứ ngồi lái...ngồi mà nhớ anh nghĩ về anh...vài tiếng đồng hồ nữa thôi em sẽ nhìn thấy khuôn mặt thân thương ngồi chờ em nơi khung cửa sổ...

Thỉnh thoảng có một vài chiếc xe chạy ngược chiều chớp đèn làm hiệu như là hiểu nhau và thông cảm cho nhau...người đi trong đêm, những tâm hồn đơn độc em khẻ mĩm cười trong bóng đêm...

Em vói tay bấm nhạc "tình đầu tình cuối" nhạc của Trần Thiện Thanh do Ca sĩ Ngọc Lan ca...những CD mà anh thâu cho em lúc trước, vì anh biết em chỉ "mê" ca sĩ Ngọc Lan thôi...

Anh thường hỏi em.

- Hồng Sang à! em bận rộn Với công việc đầu tuần... rồi đến cuối tuần em lại phải lo cho anh, em có mệt không? Em có buồn không?

Em vui vẽ trả lời.

- Cái công việc cuối tuần này...em thích lắm! Anh đừng lo! Anh biết không? đang làm việc khi mà nhớ đến anh là như có một cái gì thôi thúc em làm nhanh lên...làm lẹ lên để mau đến cuối tuần được gặp lại anh...để chăm sóc cho anh, đó là niềm vui lớn lao của em. Bác Sĩ có bảo:

- Ông ấy cần yên tịnh và nhất là không khí của Biển rất thích hợp với Ông ấy....

"Anh giờ đã xa xôi phương nào...Em còn mãi ngồi ôm kỷ niệm...Bao ngày tháng nên thơ tình yêu đâu rồi..."

Ngọc Lan thì cứ ca....em thì cứ khóc...khóc vì mất anh....Người đàn ông em yêu mang nhiều nét phong trần...gương mặt gầy gầy xương xương, tánh tình cương nghị và nhất là nụ cười, nụ cười đó ngàn đời em vẫn nhớ...nụ cười héo hắt. Anh có biết không anh?

Em nghĩ ngày xưa chính nụ cười đó, đã làm chết lòng không biết bao nhiêu người đàn bà và con gái... nhưng riêng với em....em được nó quá ít. Có một buổi chiều hai ta đang ngồi nơi ghềnh đá này. Bỗng cơn đau tim lại đến với anh, em vội chìa hai tay của em ra...lồng vào tay anh bóp thật chặt và bảo:

- Anh yên tâm, không sao đâu có em đây... em cùng chia xẻ nỗi đau với anh anh yêu!

vẫn với nụ cười héo hắt anh nói:

- Cảm ơn! Cảm ơn em nhiều lắm...

Buổi chiều tàn trên Biển vắng có hai bóng ngã dài theo bờ cát, trên chiếc xe lăn anh ngồi trước,em phía sau vừa đẩy em vừa ca:

- Cút kít cút kít...ta đẩy xe cút kít...qua suối qua đèo ta dắt dìu nhau đi...đời tràn ngập niềm thương...vui nước mây hữu tình...tang tính tang tang tình tình tang

Anh quay đầu ngược lại nhìn em...bóp lấy tay em... kéo em xuống thật gần ôm và hôn em thật lâu...

Sóng Biển cứ ì ầm như ca ngợi tình yêu của chúng tôi...em béo vào má anh và hỏi:

-Sao hôm nay anh lười ăn thế? thức ăn còn y nguyên nè! Anh cười bảo:

- Em quên rồi sao? Hể thấy em...là anh no rồi...

Tình yêu của chúng tôi thật là nên thơ....và cũng thật là mong manh, mong manh như những bọt bong bóng màu sắc xà phòng...cả hai đều cố gắng giử lấy. cố gắng kéo dài sự hiện diện của nó...được chừng nào hay chừng nấy.

Thế rồi cái gì đến...cũng sẽ đến, một ngày cuối tuần hôm đó khi tan ca xong về nhà thật vội thu xếp một ít đồ đạc cần dùng đem ra xe...trước khi xe lăn bánh như thường lệ em gọi phone cho anh...Không có người nhấc phone...Có một chút lo lắng...có một chút bất an trong em...nhưng em cố cầu nguyện:

- Xin đừng có chuyện gì xảy đến cho anh! Chờ em! chờ em em đến với anh ngay...anh ơi!

Sáu tiếng đồng hồ lái xe lúc trước đối với em không hề gì, bởi vì lúc đó trong đầu em luôn luôn nghĩ về anh, cái hạnh phúc lớn nhất của anh là mỗi khi nhìn thấy hai vệt đèn vàng rọi vào tường rồi xuyên qua vườn hoa và dừng lại. Chiếc xe quen thân chở chúng ta ra Biển vào những ngày cuối tuần...

Và cái hạnh phúc lớn nhất của em là khi quẹo xe vào nhà anh nhìn thấy ngay cái bóng dáng cao gầy ngồi bên khung cửa sổ chờ em cùng với nụ cười trên môi.

Sao em chẳng chút an tâm, bồn chồn lo lắng quá...

Em lại phone thêm lần nữa. Lần này cô y tá của anh bắt phone:

- Thưa Bà! Ông ấy đã ra đi...ra đi rất thanh thản, trước đó một tiếng đồng hồ Ông bảo tôi ra vườn ngắt cho Ông một bông hoa Hồng nhưng phải lựa một bông Hồng thật to. Ông ngồi xe lăn ngay cửa sổ như mọi khi để chờ Bà... trên tay Ông vẫn còn cầm chặt bông Hồng Nhung tươi thắm...

Tai em ù lên không còn nghe gì nữa cả....mắt em hoa lên không thấy gì nữa cả....Vũ trụ quanh em như đảo lộn quây cuồng...

Hai tiếng đồng hồ nữa thôi anh ơi! Anh chờ em....

Anh hảy chờ em...Tôi lại gọi phone cho cô y Tá:

-Xin Cô làm ơn đưa Ông đến giường nằm và đắp chăn cho Ông cẩn thận, tôi sẽ đến ngay thôi...cảm ơn Cô.

Hai tiếng đồng hồ còn lại sao mà nó dài như hai thế kỷ, chiếc xe thân thương của tôi như cũng cảm thông được nỗi mất mát lớn lao của Chủ...thỉnh thoảng rít lên những tiếng nghe đau lòng trong đêm khuya thanh vắng...

Xe vừa quẹo vào nhà anh, hai vệt đèn vàng cũng nhạt nhòa nhạt nhòa anh ơi! Thôi rồi...cái bóng dáng cao gầy thân thương của em ngày nào ngồi bên khung cửa sổ giờ đâu rồi? đâu rồi? Dừng xe em vội vã chạy ùa vào phòng anh. Anh nằm đó đôi mắt chưa khép hẳn...

- Em đến rồi đây! Anh! Em đến rồi đây...ôm em đi...hôn em đi anh! rồi ta sửa soạn ra Biển nha anh!

Tôi nghẹn ngào cuối xuống hôn anh, và ôm anh thật lâu để cố tìm lại một chút hơi ấm trong anh. Khi em ngẩng lên nhìn anh đôi mắt anh chỉ khép lại một tí, hình như anh còn một chút lưu luyến...Cành Hồng Nhung trong tay anh rơi xuống, em cúi nhặt lên áp vào lòng thổn thức:

- Anh đi rồi...ra đi thật bình yên...Anh nở bỏ em bơ vơ trong những ngày tháng còn lại, em phải làm sao đây? Anh nằm đó...em đứng đây mà chúng ta cách biệt đến nghìn trùng...

Những lời nói thân yêu của anh còn văng vẳng đâu đây:

-Cà phê em pha cách nào mà ngon thế?

-Cam em vắt cách nào mà anh uống vào bắt ghiền!

-Hôm nay gió Biển nhiều quá! Em có lạnh lắm không Hồng Sang?

Ôi! bao nhiêu lời nói ấy cứ vang vọng trong em...và có 4 câu thơ anh để trên bàn giấy của anh:

" Một lần cuối hôn em khi anh chết "

" Đừng nghẹn ngào đừng cúi mặt xót xa "

" Duyên phận mỏng xin em đành chịu"

" Kiếp bọt bèo lần lượt tháng ngày qua "

Chiều nay cũng một buổi chiều trên BIỂN VẮNG, không còn nghe tiếng của ca sĩ Ngọc Lan nữa....mà lại là tiếng ca nức nỡ đau thương của Hồng Sang....

" Mất anh rồi...xa anh rồi...hoa đã tàn nhụy đã phai..."

"chiều hôm nay Biển hoang vắng...em đi về về với ai "

" Lòng còn thương tình còn buồn...mà đêm nhớ ngày

chờ mong...bao Thu rồi nhìn lá úa....rơi ngoài song...."

MAI

Ngày mai...em về thăm.

Đường vời vợi xa xăm.

Anh nằm trên đồi vắng.

Yên giấc ngủ ngàn năm.

Cúi đầu em thổn thức.

Đời quá đỗi thăng trầm.

Người đi - Người ở lại.

Tình ơi! Tình bao năm?

Em lặng yên chiều vắng.

Rưng rưng trong nắng tàn.

Bâng khuâng em chợt khóc.

Tình chưa hợp vội tan....

Chớm Thu.

-hongsang-


Nguồn: Tác giả- VNthuquan - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 6 tháng 12 năm 2016