TỈA DẦN

james hadley chase

Chương 1

Annabelle Jackson sôi nổi quảng cáo:

- Đó là một nơi ăn chơi thật độc đáo, rồi anh sẽ thấy!

Tôi như một thằng ngố mặc cho Annabelle muốn dẫn đi đâu thì dẫn. Khi Annabelle dừng lại trước tấm bảng cũ kỹ có hai chữ "Guốc Vàng" chạy đèn néon vàng óng, tôi ngước nhìn lên và thấy rõ hàng chữ cũng được chạy đèn néon nổi bật "Minuit - nửa đêm".

Tôi giơ tay gãi đầu, hỏi:

- Ở đây à?

Không trả lời, Annabelle chộp tay tôi lôi tới trước một cánh cửa, nơi có cầu thang dẫn xuống nhà hầm.

Khi đã chọn được chiếc bàn sát tường ưng ý, tôi kéo ghế ngồi và bắt đầu quan sát xung quanh. Nhà hầm rộng mênh mông nhưng nom nó có vẻ giống một cái hang nhiều hơn là một nhà hàng, chẳng có tới một cái máy điều hòa không khí dù là loại tồi tàn nhất. Không khí nóng bức trộn lẫn mùi nước hoa lan tỏa càng tạo cho tôi một cảm giác khó chịu. Thêm vào đó là thứ ánh sáng lờ mờ của nhà hầm khiến tôi phải cố gắng căng mắt lắm mới nhìn thấy được một mái đầu với mớ tóc vàng đang lắc lư bên cạnh. Tôi chồm tới ghé sát mặt để yên chí rằng mình không nhìn lầm. Một gã hầu phòng béo mỡ, thứ lề mề bất cần việc, cặp mắt láo liên tiến đến, gã chống hai bàn tay bẩn thỉu lên mặt bàn và hỏi một cách xấc xược:

- Hai người ăn uống ra làm sao? Kể mau nghe!

Tôi ngáp dài:

- Hai scotch có đá. Mà này, lần sau nên lịch sự một chút nhé. Nhớ tráng sạch ly trước khi mang ra cho chúng tôi!

Gã nhe răng cười nhăn nhở:

- Tại sao vậy? Đêm nay anh không định thầu hết chỗ này chứ?

Gã trả đòn, rồi nhún vai biến nhanh như gió.

Tôi nheo một bên mắt, nhìn cô bạn:

- Trước đó anh luôn thắc mắc, không hiểu em sẽ tìm đâu ra thứ hang ổ hắc ám trong Pin City này. Bây giờ mới hiểu ra. Thánh thật!

Cô nàng đáp nhanh:

- Nếu chịu khó nhìn chung quanh, anh sẽ nhìn thấy <.11 tín đồ ở đây đều cổ <vu đáu hổi nhẩn, trán bóng lưỡng và những tròng kính dày cộm. Chúng ta đang trong hậu cung của các nhà học giả đấy!

- Quí vị đó chui vào hốc bò tó này làm gì?

Họ đến vì... Jazz. Đó là bộ sậu gồm Clarence Nesbitt đàn bass, Cubn Carter trống và Wesley Stewart kèn đồng, ba tay này trước đây là những kẻ vô danh tiểu tốt, giờ thì mọi người đều ngưỡng mộ họ.

- Hừ, không có tôi trong số đó đâu nhé.

- Chưa hết, còn một nguyên nhân nữa.

- Nguyên nhân gì?

- Cái này dứt khoái là anh ngưỡng mộ: Nàng Minuil, như tấm biển đề ngoài cửa.

- Chà, hấp dẫn đấy. Nàng trốn đâu, sao không thấy? Biệt danh à?

- Không, nàng có tên Minuit O'Hara, chỉ xuất hiện vào.. nửa đêm. Lý do như thế nào, hiện giờ chưa rõ. Còn ít phút nữa...

Tôi cắt ngang, lay nhẹ khuỷu tay Annabelle.

- Các ca sĩ lớn đang chờ em - ở nhà anh - trong băng nhựa. Máy thu băng của anh thuộc loại thượng hảo hạng, một trong những...

- Anh khoan kể nốt - Cô chặn lại giọng lạnh tanh - Annabelle là cô gái không dễ mắc câu!

Rượu Scotch được mang ra và gã hầu phòng béo mỡ đang ném cái nhìn chòng chọc vào Annabelle, trước khi đặt chiếc ly trước mặt nàng.

- Ối dào, phù... phù! Xin cho biết. - Gã hít một hơi thật sâu - Cái gì đây?

- Một cô gái - Tôi quát - vẻn vẹn ba chữ tạo thành câu, tôi nhắc nhở anh! Có cần hiểu rộng thêm ý nghĩa tôi muốn nói không?

- Mẹ kiếp, đêm nay mình gặp hên..

Thốt xong, hắn phe phẩy chiếc khăn trên tay như chó vẫy đuôi, rồi lỉnh vào bếp.

Annabelle đầy hưng phấn, nói với vẻ háo hức:

- Anh nghe đấy, ta còn thưởng thức dài dài. Từ New Orleans thuần nhất có thể rút tỉa ra vài câu thơ theo cung cách Chicago. Qua thể điệu Wing anh sẽ túy lúy bằng những tiếng "hí... hê" thoát ra từ...

Lạy chúa, giọng lưỡi của cô nữ tín đồ sùng bái được bộ tam sên trên bục diễn che lấp mất qua bản "Có một đứa ngu". Tôi lơ đãng nhấm nháp Whisky, những điều nghi ngờ tệ hại nhất của tôi về Annabelle Jackson đã được xác nhận rồi.

Khi bài hát vừa dứt, Annabelle quay sang tôi, đôi mắt lóng lánh, cuồng nhiệt. Cô hăm hở:

- Anh cảm thấy thế nào?

Tôi nhăn mặt, ngáp dài:

- Ồn ào quá - Tôi đáp - Trong khi anh chỉ cần ấn nhẹ cái nút, âm thanh đã vừa đủ nghe và hàng loạt ca sĩ nổi danh đương thời lần lượt cất giọng...

Annabelle vờ ngơ ngác:

- Chúa ơi, ở đâu có?

- Trong băng nhựa! Xin nói thêm, tủ rượu của anh có vô số rượu khai vị. Còn Whisky thì khỏi nói, toàn là thứ còn nguyên con dấu và nhãn hiệu đàng hoàng, chưa hết...

Đến lượt tiếng nói của tôi bị chìm nghỉm vào tràng pháo tay như sấm nổ.

Một gã nào đó com-lê đen tuyền trơn như cánh quạ, thình lình xuất hiện trên bục diễn. Gã gào như giẫm phải lửa "Minuit O'Hara... Minuit...", rồi gã buông máy vi âm, vọt thẳng vào hậu trường như ma đuổi, bỏ lại phía sau hàng tràng pháo tay như bầy ong vỡ tổ. Tôi tập trung sự chú ý, nhìn vào chùm sáng đang di động và đổ dài theo từng bước chân của một... sinh vật.

Cao ráo mảnh dẻ, tóc dài óng mướt, Minuit cuộn mình trong chiếc choàng đen lông chồn, nổi bật từng đường cong gợi cảm. Những hạt kim cương nhân tạo và những mảng vàng bạc hóa trang dát trên áo, lấp loáng như những vì sao đêm bủa quanh nàng.

Đến lúc bàn tay mang găng trắng người đẹp bắt máy vi âm và cất tiếng du dương, thì cầm bằng như nàng đã thóp quả tim thiên hạ.

Căn hầm chìm trong lời ca trầm bổng hòa theo những tiếng xuýt xoa ngưỡng mộ của số thính giả trung thành, bỗng bị phá tan bằng những tiếng huýt gió reo hò đập phá vang rân, kèm theo những tràng pháo tay inh ỏi: Minuit đã dứt bài ca trữ tình và mất dạng sau tấm màn nhung trên sân khấu!

Khi những tràng cổ vũ lắng dịu và ban tam ca tấu bài "Đàn bà là tai họa", Annabelle nhìn tôi bằng đôi mắt hóm hỉnh:

- Thế nào?

- Nếu nàng vừa hát vừa cho ăn theo màn thoát y, anh sẽ chịu chầu rượu cho khán thính giả đêm nay.

Nhoáng cái, một gã trai lơ xuất hiện như từ trong bức tường, tiến tới chiếc bàn của chúng tôi. Gã trạc ba mươi, thuộc loại béo đẫy, mặc áo vét thể thao khá rộng vừa đủ chứa cặp táp và bộ ria ba ngày chưa cạo.

Gã khom lưng sát xuống, săm soi Annabelle như món đồ cổ và nói như vừa nuốt phải vật gì vào họng:

- Cục vàng mười của... anh... bằng lòng nha cưng, sẽ... sung sướng...

- Biến nhanh - Tôi quát.

- Tớ... rụng cánh rồi... Mà sao phải... bốc hơi?

Gã nói như bất cần tôi.

Annabelle khịt mũi khinh bỉ, hét to:

- Xéo ngay, giẻ rách!

- Ái chà, mệnh phụ phu nhân hả? - Gã nhót người đứng lên một cách khó khăn - Này, đang chia bài đấy hử? Lộn bài rồi đấy, nỡm. - Gã xoa hai bàn tay cáu bẩn vào mép quần, rồi lè nhè - Thôi, nhà quan... nhổ rễ thực thụ. Bái bai... dê cụ...

Tôi nhìn gã loạng choạng qua các dãy bàn và bước ngoằn ngoèo băng xiên vào một cánh cửa hẹp cuối nhà hầm.

Annabelle ngây thơ hỏi:

- Chúa ơi, thứ ngôn ngữ gì vậy?

- Của những thằng ngậm phải bả, cưng ạ. Đó là thứ tiếng lóng trong giới lưu linh, xì ke.

- Em chả hiểu gì sất.

- Với điều kiện em đừng gắn làn sóng dài vào đó. Em có nhận ra cái xó này, rốt cục rồi sẽ kết thúc bằng sự ô nhiễm và lấy lan như sida, OK chứ? Thật là thứ vi khuẩn chẳng bằng!

Annabelle hất mái tóc vàng bạch kim qua bên, hỏi vặn:

- Cho là thế đi. Thế nhưng, anh có tìm được một chỗ nào mà người ta thưởng thức Jazz tuyệt vời như ở đây không?

Tôi tỉnh cả người, hớn hở đáp:

- Ơ kìa, câu hỏi này anh đã trả lời rồi cơ mà? Ở chỗ...

- Ở chỗ đó thì cho em xin! Em không biết anh sẽ giở ngón nghề gì ra đây? Thực tình mà nói ở một nơi như thế người ta khó làm việc gì khác hơn!

Tôi ngắm rất lâu thân hình đẫy đà của cô bạn:

- Trái lại, em sẽ hoàn toàn thoải mái, không gặp những phiền toái đến mụ mẫm người.

- Al, em chỉ phát biểu chung chung thôi mà.

- Thì anh cũng nói như em vậy, em yêu ạ.

Annabelle chống tay lên cằm, nhìn thẳng vào tôi:

- Anh có đặt câu hỏi, tại sao một cô gái nhà lành chần chừ không chịu đến chỗ ở của anh không? Anh là chàng trai duy nhất mà em biết đã tấn công em... bằng đôi mắt.

Tôi lặp lại với cố gắng vô vọng:

- Ở chỗ anh có nhạc êm dịu, luôn luôn có đủ thức uống ngon...

- Và với một chuỗi dài vô tận trong mục "gỡ rối tâm tình thầm kín - Trước ngưỡng cửa yêu đương"? Ôi Al, xin cám ơn anh ạ. Mục đó còn lâu mới đến với em. Em ưa thích nhạc Jazz cuồng nhiệt và bầu không khí khoáng đãng ngoài trời!

Gã hầu phòng béo đẫy lại xuất hiện trước mặt chúng tôi:

- Hai người định ngồi suốt đêm với cái ly trống rỗng đặt trước mặt à?

- Anh bạn có thể mang ra ly khác - Tôi làu bàu - Chết vì cái này hay cái khác cũng thế thôi...

Gã nhặt gom trên tay hai cái ly ráo hoảnh rồi thốc tháo bước vô trong.

- Chắc em không nghĩ rằng anh chịu tiêu phí thêm hai đêm nữa chỉ vì đôi mắt đẹp của em Annabelle Jackson? Thế mà em hững hờ, không thèm để mắt đến căn phòng của anh?

Cô đáp, giọng chanh chua:

- Ngoài cái thực đơn anh vừa kể, chỗ của anh ắt hẳn còn triển lãm một món đặc biệt?

Tôi sắp sừng sộ thì bộ ba trên bục diễn lại bắt đầu hò hét. Họ lồng lộn múa máy điên cuồng qua bài hát "Tuột dốc". Tôi khó mà chuyện trò được, trừ phi những tiếng gầm rú rùng rợn đó im hơi.

Tôi châm điếu thuốc và ngồi trầm ngâm suy tư: Nếu vào một đêm nào đó, cô ca sĩ nổi tiếng đương thời mang tiếng hát ngọt ngào yêu đương, liệu có chinh phục được cô bé say mê nhạc Jazz này, để cô ngoan ngoãn ghé qua phòng tôi hay không?

Bỗng dưng giấc mơ vàng của tôi biến thành cơn ác mộng: Một tiếng rú kinh hoàng vang lên theo sau một tiếng nổ đanh tai chát chúa.

Hai giây đồng hồ sau đó, gã thanh niên nói vung tiếng lóng vừa băng xiên băng nai trước bàn chúng tôi, bất thình lình đứng trơ trước ba chàng nhạc sĩ trên bục diễn...

Gã không thay đổi gì cả, ngoại trừ một vết máu trước ngực loang đỏ trên áo sơ-mi màu da trời.

Gã đứng được một đỗi, đôi mắt trống rỗng vô hồn miệng làu bàu: "Điên quá đi!".

Rồi loạng choạng ngã choài tới trước, mặt đập mạnh lên sàn gỗ và bất động.

Từ chỗ ngồi, tôi không cảm giác gì về một cái chết đột biến của gã thanh niên.

Chương 1

Tiến >>

NGUỒN SÁCH: THOMAS NGUYENANH THỰC HIỆN EBOOK: HOA QUÂN TỬ
Nguồn: TVE-4U
Được bạn: Mọt Sách đưa lên
vào ngày: 14 tháng 11 năm 2021