“ Sông dài cá lội biệt tăm
Chín thu cũng đợi mười năm cũng chờ “
( Ca dao )
Tui ngồi thu lu bên chiếc bàn mà hình dung, ngẫm nghĩ đủ thứ chuyện dìa anh Nghị, dìa vụ mùa năm nay. Lúa chất đầy bồ, nhưng tía má vẫn hông vui vì giá lúa giảm, phân bón lại lên cao. Tui nhớ nao nao những kỷ niệm tuổi thơ của mình và anh Nghị, hông sao quên được. Ngày đó, tui là con nhóc lớp đệ lục, còn anh Nghị lặn lội vào đời.. Nhà anh cách nhà tui con sông nhỏ, nước chảy hai dòng bên đục, bên trong. Tui rất thương anh, coi anh như anh hai trong gia đình, bởi nhà tui hông có anh trai, chỉ toàn là lũ con gái vô tích sự. Anh cũng rất thương tui vì gia đình anh chỉ vỏn vẹn hai má con. Mỗi trưa, tui thường rủ anh chơi trốn tìm giữa những bao lúa to, thơm nồng mùi nắng, mùi dây đay dệt thành bao trong kho lúa gần nhà. Đứng trên những bao lúa cao nghều, nhiều khi chỉ cần vói tay là có thể chộp được những chú chim non nằm trong tổ trên cây xà ngang. Nhưng tui và anh thích nhất là những buổi trưa ngồi bên đám ô rô, cóc kèn nhìn lũ chim ngói nhởn nhơ bên đám rạ khô, thỉnh thoảng chúng “ gù gù “ nghe thật êm tai.
Mùa nước nổi. Bông điên điển nở vàng một góc sông quê dài hút mắt. Má tui thường chống xuồng hái những chùm bông hực vàng làm dưa chua, nấu canh hay trộn gỏi tép đồng hoặc bông điên điển chấm cá kho trong từng bữa cơm. Mùa nước nổi dâng ngập nhà. Sáng sớm bỏ chân xuống giường, nước lạnh thấu xương. Chao ui! Chung quanh toàn là nước. Mấy chiếc dép trôi lềnh bềnh khắp nơi. Hông biết mần sao hơn, tui đành xắn quần ra sau bếp đánh răng, rửa mặt chuẩn bị cắp sách đến trường.
-H…ú…hờ…nhỏ ơi, thức dậy chưa?
Tiếng anh gọi ngoài cổng rào, rồi tiếng chân lội bì bõm vô nhà. Tía tui ra đồng sớm, Má đang lui cui dọn dẹp nhà cửa, miệng hỏi
-Thằng Nghị đó hè?
Anh xuất hiện nhe răng cười với má.
-Con đến đưa Cúc đi học.
Má chắt lưỡi:
-Thật cực cho con quá.
Má vội mở chạn lấy mấy củ khoai gói trong tàu lá chuối non, dúi vào tay tui. Ôm cổ anh, nước xăm xắp dưới đầu gối, tui nói:
-Con đi học nghen má.
Anh gật đầu chào má rồi cõng tui ra đường. Ngồi trên lưng anh, tui ngán ngẫm nhìn trời nước mênh mông.Buồn buồn cất giọng hát: “ Ai bảo chăn trâu là khổ. Chăn trâu sướng lắm chớ. Ngồi mình trâu rồi lại vuốt đuôi trâu…”.
-Chời! Bộ anh là trâu sao chời?. Tui tức cười hông nhịn được.
-Thì cứ coi như dị đi, anh tuổi sửu hông là trâu ha.
Anh lầu bầu:
-Thiệt tình, chịu thua luôn.
-Xí!
Anh dò dẫm từng bước chân, bên kia là mương vườn. Anh hái một nhánh cây làm gậy chống đi, vì nước đã xóa tất cả lằn ranh. Chỉ cần sơ suất “ hà bá “ sẽ dìm tui lẫn anh xuống nước hông chừa đầu, cổ, tóc tai. Lúc đó, chắc hẳn áo quần, cặp sách ướt loi ngoi như mắc phải cơn mưa lớn.
-Nhỏ có sợ hông?
-Em sợ lắm, nếu anh bị ngã.
-Đừng lo, dẫu ở trên Sài Gòn lâu lâu mới dìa quê, anh vẫn thuộc làu từ bờ đê, con đường, con rạch xứ mình.
Hết mùa nước nổi, anh lại lên Sài Gòn. Tui tiễn anh tận bến đò. Nhìn dòng sông nước chảy xiết, mờ nhạt vì sương mai buổi sáng, lòng tui càng buồn hiu, buồn hắt. Anh bảo, anh sẽ dìa quê ở vĩnh viễn khi nào đất nước hòa bình. Tui tin anh, nhưng hông thể nào hông thắt thỏm, lo âu. Biết bao nhiêu người bỏ quê, con gái thì lấy chồng nước ngoài hay đi làm sở Mỹ, con trai lên Sài Gòn, để có cơ may thoát khỏi cảnh nghèo cực khổ, tay lấm chân bùn, nhưng gồi họ đam mê chốn phồn hoa đô hội. Hay phải dô quân đội đi miết hông dìa nữa.
Cuộc sống Sài Gòn đã cuốn hút họ như con thiêu thân lao vào ánh sáng ngọn đèn. Hoặc đã tử trận trên chiến trường nào đó hông bao giờ trở lại vùng quê nghèo chôn nhau cắt rún, như bầy chim ngói bay biền biệt góc trời xa. Nhưng tui tin anh Nghị sẽ dìa, sẽ dìa quớ cánh đồng, nồng nàn mùi rơm rạ, mùa nước nổi ngày nào tuổi thơ của tui đầy kỷ niệm bên anh. Tui vẫn tin anh sẽ dìa…anh hông bỏ con nhóc của anh mờ …
Mười năm gồi. Quê tui giờ thay đổi sau cuộc bể dâu. Cái kho lúa bên bờ sông nay trở thành ngôi trường. Hôm đập kho lúa để xây dựng, chim sẻ bay táo tác chẳng biết bay về đâu. Tui nhớ anh quá chừng, phải chi anh dìa lúc này để thấy bầy chim hông còn chỗ nương thân kêu ríu rít thật tội nghiệp. Tui đau đáu buốt lòng khi nghe tiếng chim ngói “ gù gù “ mơ hồ vẳng lại. Chim ngói đã dìa với cánh đồng, dị mà anh vẫn xa khuất bóng hình, sau cuộc bể dâu của đất nước.
Anh Nghị ui! Em vẫn tin rằng anh còn sống ở một nơi nào đó trên quê hương đau khổ của mình. Nếu còn sống,em tin rằng anh sẽ dìa để thấy con nhóc ngày xưa của anh đã yên bề gia thất. Em tin anh vẫn còn sống và sẽ trở dìa, cũng có đôi lúc trái tim yếu đuối của em tự hỏi “ Sông dài cá lội biệt tăm Chín thu cũng đợi mười năm cũng chờ … “. Hôm được Tía lên Sài Gòn thăm Chú Ba, chú Ba đưa Tía quớ em coi kịch “ Sông dài “ của Hoàng Thái Thanh, em chảy nước mắt nhớ anh.
Nhưng anh ui,em đã có lỗi với anh, em đã hông chờ anh được nữa gồi anh Nghị ui! Tha lỗi cho em nghen anh. Lời thề xưa em đã đánh rớt xuống đôi chơn mình sau năm tháng đợi chờ. Hôm em vu quy ngang nhà anh, thấy Má anh ngồi khóc cùng mâm cơm, giấy tiền vàng bạc cúng giỗ hương hồn anh. Em muốn chạy vào xin Má thắp cho anh ba cây nhang tạ tội cùng anh, nhưng hông thể… hông được nữa gồi anh ui! Em khóc nè anh Nghị thương yêu của em. Em xin lỗi anh Nghị ui.
Nghe Má kể lại trước hôm vu quy: ” Nó có qua khóc quớ Má, nó nói nếu con còn sống trở dìa, Má nói con xin lỗi anh Nghị, Tía Má con già hết gồi, như trái chuối chín cây chỉ cơn gió mạnh là rơi rụng. Con cũng đã lớn tuổi gồi. con hông thể chờ anh Nghị, cho con xin lỗi anh Nghị nghen Má…”
Cúc ui! Em xin lỗi anh chi, em tin có kiếp sau thì đừng xin lỗi anh. Định kỳ nhưng bao giờ đúng kỳ quớ người mang số phận phân kỳ như anh. Ở nơi nào đó, anh mong em được hạnh phúc bên chồng con. Như dị là anh mừng lắm gồi. anh thanh thản nếu ngày nào anh xuôi tay nhắm mắt ra đi. Hãy quên anh mờ sống tốt quớ gia đình của em nghen em../.
Nguồn: FB Truyện Ngắn Hải Ngoại
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 26 tháng 10 năm 2021