Nổi Sóng

nguyễn thị vinh

- I -

Nhà văn Nguyễn Thị Vinh sinh năm 1924 tại Hà Nội. Bà là một trong ba thành viên cuối cùng của Tự Lực Văn Đoàn.

.

Trước năm 1975, Nguyễn Thị Vinh giữ chức Chủ Bút và Chủ Nhiệm 2 tạp chí văn nghệ: Tân Phong và Đông Phương. Bà cũng là thành viên của Hội Đồng Giám Khảo Giải Văn Học Nghệ Thuật Toàn Quốc VNCH.

Sau 1975 bà tỵ nạn chính trị tại Na Uy, tiếp tục hoạt động văn học trong vai trò Chủ Nhiệm tạp chí văn nghệ Hương Xa. Và là thành viên trong nhóm chủ biên nhà xuất bản Anh Em.

Thường lệ mỗi buổi chiều sau giờ dạy học, Thái về nhà đi tắm xong ngồi đọc báo, chơi đùa với các con để đợi giờ cơm, trong lúc Trang quanh quẩn ra vào coi chị Ba làm thức ăn. Nhưng hôm nay Thái lấy cớ bận, ngồi vào bàn làm việc, giữa đống bài vở ngổn ngang, Thái lén mở thư của Nga ra đọc. Nhìn nét chữ nguệch ngoạc, Thái biết Nga đã viết trong khi tâm thần bất định.

“Anh,

Em chợt tỉnh giấc vào lúc ba giờ đêm. Ý nghĩ về tình yêu của anh đối với em những lúc gần đây đã thay đổi làm tim em đau nhói như bị kim châm, thế là em tỉnh hẳn ngủ.

Nhớ lại cách đây gần hai năm, có một đêm cũng vào khoảng giờ này, em vẫn còn thao thức chưa ngủ, tình yêu của anh đã làm em rạo rực. Gây cho em niềm tin tưởng và yêu đời, em hoàn toàn say đắm và vui sướng, vui ngay cả những lúc phải khóc vì mọi người xen vào chuyện của chúng mình tìm cách cản trở.

Nhiều lần em phải tủi hổ vì lòng ghen của chị Trang. Nhưng em không trách chị vì chị là vợ anh, chị có quyền đó. Tất cả những gì đã xảy ra trong suốt hai mươi mốt tháng vừa qua cũng không gây cho em một chút buồn khổ thật sự nào. Tình yêu của anh đã che chở em, em thu mình trong tình anh và tin tưởng không một sức mạnh nào tàn phá nổi…”

Có tiếng chân người, Thái gấp vội tờ thư đang đọc dở cài lẫn vào trong xấp bài học trò, xong xoay người lại vừa đủ đón con Vân chạy tới ôm lấy anh. Thằng Hoàng nghe lời mẹ đến bên Thái khoanh tay nói:” Thưa bố, mời bố ra xơi cơm ạ…” Tiếng “ạ” của nó kéo dài theo cái cúi đầu cố học làm ra vẻ lẽ phép. Thái thấy con đáng yêu vô cùng. Anh cười ròn đưa tay đón thằng Hoàng rồi ôm cả con Vân vào lòng hôn tới tấp trên má chúng. Hình như Trang vui trước cảnh chồng con đầm ấm, nên chị Ba nói đùa câu gì đó, Trang cất tiếng cười theo. Thái nghe tiếng cười của vợ thật sắc, có pha lẫn giọng nức nở như khóc làm anh gai cả người. Anh thầm nghĩ:”Các cụ nói đàn bà có tiếng cười như vậy thường sống vất vả.”

Đột nhiên Thái thương vợ, đồng thời cũng cảm thấy lo sợ. Cả đến tiếng cười của Trang, giờ Thái cũng ghét và cũng biến thành một cớ gây thêm nỗi xa cách giữa hai người.

Mâm cơm đã được dọn sẵn, chỉ chờ chị Ba xào đồ ăn nóng đem lên.

Để lấp khoảng trống trong khi ngồi đợi, Thái cầm tờ báo lên đọc. Trang im lặng, chỉ còn tiếng hai đứa trẻ nô đùa. Thái ngước mắt qua tờ báo lén nhìn Trang, bắt gặp Trang cũng đang nhìn anh. Cả hai cùng vội cúi xuống lẩn trốn ánh mắt nhau.

Trang cúi xuống nhìn hai bàn tay nàng đặt trong lòng, lưng còng đi trong dáng điệu gắng sức thu nhỏ mình lại, trông thật tội nghiệp.

Thái biết Trang rất yêu anh, còn Trang biết chồng đã không, hoặc kém yêu mình. Nhưng vì tự ái, Trang cố bóp gọn tình yêu của mình dấu kín trong sự nhẫn nại và chịu đựng, không một lời van xin hay trách móc. Vì vậy Thái không thể đo lường được sự sôi nổi trong nội tâm của Trang, tình yêu của nàng chỉ là gợn trong cảm giác của Thái niềm ray rứt và khó chịu mà Thái muốn gạt bỏ, như kẻ nóng bức cần được tắm. Biết rõ ý mình như vậy Thái càng thương Trang hơn.

Cả nhà đã ngồi vào bàn bắt đầu ăn. Thái gây không khí thân mật cười bảo Trang:

– Hôm nay rạp Rex chiếu phim tình cảm hay lắm! Dài tới ba tiếng cơ. Cơm xong em sửa soạn sớm, đi coi với anh.

Trang im lặng, nét mặt không một thoáng thay đổi. Thái nhìn nàng phải cố lắm anh mới giữ được khỏi cau mặt, vẫn dịu dàng hỏi thêm:

– Sao em, đi ciné hay cho các con đi ăn kem?

Trang nhìn dĩa xào trên bàn ăn, tay cầm đũa bới bới như lựa miếng để gắp và trả lời:

– Sao cũng được.

Thái cáu:

– Vậy thì ở nhà.

Tiếng gắt của Thái làm thằng Hoàng và con Vân ngơ ngác nhìn bố mẹ. Trang vẫn im lặng môi mím lại nhưng nước mắt nhỏ giọt trên má.

Có những lúc nước mắt người đàn bà làm dịu lòng người đàn ông, tạo cho người đàn ông cảm giác tự phụ họ là kẻ che chở và họ sẽ hối tiếc nếu họ thiếu sót bổn phận. Nhưng đúng lúc Thái đang cố gắng tỏ ra săn sóc dịu ngọt với Trang, đã không được Trang vui vẻ đáp ứng, lại lơ lửng trả lời “sao cũng được” vì vậy nước mắt của Trang lúc này trở thành những móng sắc cào tuột vỏ ngoài phơi trần sự cố gắng của Thái. Anh nghe trong sự câm nín của Trang như có những tiếng nói:”Anh Thái, tôi biết anh ân hận nên cố chìu tôi, thực ra anh đâu có muốn đi chơi với tôi” và trong câm lặng Thái cũng muốn hét lớn. “Ừ thì thế đấy, tôi ghét cô, tôi ghét tính thâm trầm của cô.”

Trang bỗng lên tiếng:

– Ở nhà hay không là tùy anh, anh muốn sao chả được. Còn tôi ở nhà mãi quen rồi.

Giọng lầu bầu và câu trách móc của Trang vừa nói, làm cơn tức của Thái bật lên không kìm hãm nổi. Anh dằn mạnh bát cơm đang ăn dở xuống bàn…

– Bộ cô chỉ biết nói có giọng đó thôi hả? Người gì mà hơi chút thì khóc, có hỏi tới thì chỉ biết trả lời “sao cũng được”. Sao cũng được mà lại còn dở giọng nói móc ra, không khí trong nhà này như địa ngục ấy, chịu không được.

Trang nhìn chồng rất nhanh, một thoáng thù hận loé trong ánh mắt, nhưng rồi nàng lại cúi ngay xuống, cầm đũa vun vun món ăn còn lại trong đĩa, khẽ nói:

– Cô! Việc gì mà phải cô với tôi.

Thái hét lên:

– Không cô với tôi thì muốn tôi gọi bằng bà xưng con nữa nhé. Chán lắm!

Nói xong, Thái đứng lên bỏ dở bữa ăn, thay vội quần áo đi ra phố giữa tiếng khóc của lũ trẻ. Anh không quên mang theo lá thư của Nga trong túi.

Không khí thoáng mát ngoài đường làm dịu cơn giận của Thái, chỉ còn lắng lại một nỗi buồn thấm thía. Anh cảm thấy thương mình và thương Trang. Cả hai đều như kẻ điếc không thể dùng lời nói cho lọt vào tai nhau. Không khí khó chịu đã kết thành sương mù bao quanh, khiến họ không thể nhìn thấy nhau.

Vợ chồng Thái là hai kẻ bộ hành cùng đi chung trên một con đường hoang vu.

Con đường chưa biết sẽ đưa tới thiên đàng hay địa ngục, nhưng họ không thể dừng bước và không thể quay trở lại từ khởi điểm được nữa. Quá khứ đẹp, vì có chút tình thương yêu thì đã bị ngăn cách bằng hố sâu bất hoà. Tương lai mờ mịt dầy kín những màn khói ghét giận.

Cả hai đều bơ vơ, người nào cũng tự cho mình là kẻ cô đơn nhất! Hai kẻ cô đơn cùng đi chung một con đường mà không thể tìm ở nhau được sự nâng đỡ, dìu dắt nào. Giữa họ chỉ còn gạch nối là hai đứa con, cả hai vợ chồng đều nghĩ rằng họ còn sống với nhau là để hy sinh cho các con cái. Trang mang trọn nỗi buồn của kẻ bị chồng tình phụ.Thái mang trọn nỗi khổ của kẻ muốn yêu người vợ mình thương mà chẳng thể yêu.

- I -

Tiến >>

Đánh máy: Lê Thy
bản PDF của vietmessenger.com
Nguồn: NXB: ANH EM Saigon 1973
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 26 tháng 9 năm 2021