Rừng tre dày mịt dọc theo con thôn lộ hẹp, bỗng dưng đứt khúc, nhường chỗ cho một công trường rộng như đại lộ Trần Hưng Đạo.
Công trường đen nghẹt xe hơi, chiếc nào cũng mốc thít bụi đường, kiếng xe trong suốt, hóa ra mờ hết.
Thạnh lái xe rẽ vào công trường đó và tung bụi lên mù trời vì công trường không được trải đá. Anh ta cho xe chạy thả máy và cả xe đều kêu rú lên vì họ chợt thấy trước mặt họ một miệng vực sâu thẳm.
Thạnh cười khà rồi bớt ga, rà thắng. Anh ngừng xe sát nền gạch của một ngôi nhà xưa bị ai giở đi mất tự hồi nào. Ngôi nhà nằm cheo leo trên bờ vực, nên cả xe chưa hết kinh sợ, vội mở cửa nhảy xuống đất.
– Thằng mắc dịch, làm người ta hết cả hồn vía!
Quang chưởi lên câu đó, và Thạnh lại cười ha ha rồi nói:
– Không còn chỗ đậu xe, nếu không chạy tuốt ra đây thì đậu ngoài lộ à?
Thật ra anh ta thích nhát cho thiên hạ hoảng chơi. Ba người bạn của anh, người nào cũng gốc ở Tiền Giang cả và chưa ai lên miền Đông bao giờ.
Cả ba, Quang, Thăng và Cần, kinh ngạc đứng nhìn con sông Đồng Nai kỳ dị. Họ chỉ quen với những sông ngòi của quê hương họ mà mặt nước xấp xỉ, là là với mặt đất trên bờ. Một lòng sông chảy xiết dưới đáy vực thẩm, sâu mấy mươi thước làm cho họ chóng mặt lắm.
Năm thằng bé ở đâu trong rừng nhảy ra đề nghị:
– Cho em giữ xe quý thầy!
Cần lại ngạc nhiên nhìn chúng rồi cười hỏi:
– Ở giữa rừng mà cũng có kẻ ăn cắp xe nữa à?
Chúng nó làm thinh cười đáp. Thạnh nói bằng tiếng ngoại quốc:
– Dẫu sao, cũng phải để tụi nó giữ. Nếu không, lũ nó đâm lủng bánh xe hết.
– Thì ra, y như ở Sàigòn. Mà bọn nầy ở đâu mà bò tới đây?
– Thì cũng dân Sàigòn chớ đâu. Chúng nó chở nhau lên đây bằng xe gắn máy.
Dựa bờ vực thẳm, dựng lên năm bảy quán gió xớ rớ, lợp bằng lá rừng mới hái. Thế mà trong quán đã bày đủ thứ, nào là la ve, tôm luộc, nước ngọt, bánh mì.
Thấy thức ăn, cả bọn nghĩ đến khách và bây giờ mới chú ý tới cái thác mà khách đi tắm.
Một thứ tiếng rì rào to hơn tiếng gió trong cây lá, vừa dưới đáy vực đưa lên. Tiếng nầy vốn đã có từ bao đời rồi và vốn họ đã nghe từ khi mới đến, nhưng vì nó liên tục quá, nên họ như không hay biết là có.
Họ nhìn xuống thì thấy hàng trăm điểm xanh đỏ trên mặt nước trắng xóa. Bờ sông cao quá nên họ không phân biệt nam, nữ, lớn, bé được.
Ở đây, không thể có cái thác nước nào cả, sông Đồng Nai chảy tới đó thì gặp phải một dãy đá hàn. Nước sông nhảy chồm trên đá, bị đá dồi lên, biến thành nước bọt trắng phau phau.
Danh từ “thác Trị An” lớn lối do người Pháp đặt hồi xưa, chớ dân địa phương chỉ dám gọi nó là “Hàn Ông Sâm” một cách khiêm tốn thôi.
– Thôi, xuống tắm các cha!
Thanh mời mọc bằng một giọng ra lịnh rồi bước lại gốc da là nơi bắt đầu của con đường đưa xuống hồ.
Bây giờ đã hơn mười giờ sáng rồi. Nắng tháng tư gay gắt lắm và cảnh sông nước gợi thèm họ. Hơn thế, nhìn lâu, họ phân biệt được da trắng của phụ nữ lòi ra khỏi những chiếc mai-dô nên họ càng nôn nao xuống sông. Tuy nhiên, khi nối gót theo Thanh, ba người bạn của anh, người nào cũng do dự khi trờ tới gốc da.
Có lẽ một sở du lịch địa phương nào đó đã lập ra công trường đậu xe. Nhưng bàn tay người sắp đặt thiên nhiên đã dừng lại nơi gốc da nầy. Bao thế hệ qua đã lợi dụng rễ da để leo xuóng mé nước một cách nên thơ thì, thế hệ người bây giờ cũng phải noi theo dấu đó vì sở du lịch kia không có đào lấy một bực đất nhỏ cho dễ đi. Những bực thang đất, vào tháng khô, bở như bằng bột và bước chân người đã làm bể nhiều cục đất to nó rơi từ nấc nầy xuống nấc khác. Nhiều bực không còn đất nữa và người leo xuống, phải đặt chân trên những sợi rễ không được bảo hiểm.
Thạnh là người miền Đông, đã quen leo trèo như khỉ nên anh ta xuống được nửa thang rồi ngước lên nhìn bạn còn đứng trên mà cười:
– Ê, đi tắm hay coi lưng ta?
***
Nấc thang đất cuối cùng dính liền với tảng đá đầu tiên mà trên đó Thạnh đứng chờ bạn. Khi cả bọn xuống đến nơi, họ dừng chơn tại đó và nhìn bao quát mặt sông.
Hôm ấy là chúa nhựt nên khách đi tắm đông ước độ năm, sáu trăm người. Lòng sông ở đây tuy tương đối hẹp chớ cũng to bằng hai phần ba sông Bến Nghé ở Sàigòn, thế mà từ bên nây bờ qua tới bên kia bờ, không có một khoảng nước nào mà không có người tắm.
Nhờ phụ nữ đông với mai-dô nhiều màu của họ, nên mặt sông tươi hẳn lên giữa chốn rừng hoang; người xem có cảm giác như hoa lan rừng ở đâu trên nguồn mới trôi về ngang qua đó.
Ở đâu cũng có phụ nữ cả, từ trên đầu hàn đến xuống cuối hàn, dài đến hơn một cây số, không có một nhóm tắm nào mà không trang sức bằng một “phụ nữ” xanh, đỏ hoặc rằn ri.
Cả bọn quên rằng họ đi tắm, cứ tưởng là đang xem một đoạn phim thời sự và mải mê nhìn nhơn vật trong phim.
Ngoài biển, họ chưa hề được thấy một cảnh như vậy bao giờ. Ngoài ấy người tắm biển thường chìm dưới nước, chỉ có đầu và cổ là ló lên thôi. Người phơi nắng thì hiếm hoi.
Ở đây người ta không tắm vì nước không sâu. Thường thì người ta ngồi trên những tảng đá ngầm để giỡn với nước đổ mạnh bạo, thân trên phơi ra hết ngoài trời. Người ta lại nô đùa nhảy từ tảng đá nổi nầy qua tảng đá nổi khác, thành thử kẻ nào rình xem thì được rất nhiều dịp thấy người trọn vẹn.
Thăng khó chịu nói:
– Ta tắm chớ, họ mà thấy ta rình như vầy, họ khinh chết.
Cần cười ha hả mà rằng:
– Thưa nhà đạo đức còn hôi sữa, họ chỉ mong ta rình thôi, nếu không, họ không đến đây mà mặc mai-dô làm gì, vì ở nhà họ, họ cũng có nước đầy lu.
– Nhưng mà cũng phải tắm – Quang hòa giải, – vì đã nực lắm rồi.
– Buồng thay đồ ở đâu? – Thăng ngây thơ hỏi, khiến cả bọn lại cười ồ lên.
Anh con trai nầy mới hai mươi hai tuổi, anh chưa cố lì được như những người bạn cao niên của anh, không dám ngó gái cho lâu, cũng chẳng dám thay y phục trước mặt thiên hạ. Huống chi, anh ta lại là văn nghệ sĩ, nghĩa là một loại người đặc biệt, có một bộ thần kinh rất bở mà cho dẫu sống đến hai mươi năm nữa, anh ta cũng không lì được. Loại người đó họ giấu kín tình cảm và đời sống thân mật của họ như mèo giấu “của quí”.
Cả ba cùng theo Thạnh nhảy qua những tảng đá khô nằm gần sát bờ để tìm một tảng đá không chứa y phục ai cả.
Bây giờ họ chợt nhận ra rằng ở đây không còn thơm hương rừng nữa mà một mùi “am-mô-nhắc” nặc nồng xông lên.
Thạnh chưởi thề:
– Thật là, quân khốn kiếp, làm bẩn cả hương vị của một nơi như vầy.
Khi họ cởi tới giày thì ai cũng chợt thấy rằng đá ở đây lởm chởm quá. Họ đứng lên, đi dè dặt như sợ đạp gai. Thạnh hướng họ lên phía trên đầu hàn.
– Càng tắm ở trên dòng chừng nào, càng được sạch chừng nấy. Lũ nó hay đái, hay phun nước bọt dưới sông lắm. Ít người thì chất bẩn không thấm vào đâu chớ đông nghẹt như vầy thì …
– Ồ con cá!
Nghe Cần kêu lên, nột bọn nhìn theo tay anh ta thì thấy một ngườiTrung Hoa bụng to như cái trống chầu, tay cầm cần câu, tay xách một con cá to từ phía trên đầu hàn đi xuống.
– Hủ tài a… Quang reo lên.
Người cắc-chú cười híp cả mắt và cũng nói:
– Hò, hủ tài.
Hắn đi mau lắm, và ý chừng quyết lên bờ về Chợ Lớn cho sớm để khoe cá.
Thạnh hỏi, khi hắn đi qua khỏi đó xa rồi:
– Các anh có thấy dân tắm phần đông là Trung Hoa không?
– Ừ, phải đó. Ngoài biển cũng thế. Sao lạ vậy không rõ.
– Không có gì mà lạ đâu. Từ Sàigòn mà đến đây, tất phải có xe. Muốn có xe, phải khá giả. Người Trung Hoa khá giả hơn người mình vì họ nắm được thương trường.
– Cũng hay, phụ nữ Trung Hoa trắng hơn phụ nữ ta. – Cần an ủi nội bọn về cái chỗ kén tắm của người mình ấy, và cả bọn cười ồ.
Thạnh chỉ một cái hồ rộng bằng một căn buồng mà nói:
– Muốn thưởng thức nước da trắng đó, ta nên nhào xuống hồ nầy.
Nói rồi anh ta nhảy đi, quên cả đau chơn, rồi cả bốn đều rơi xuống tùm tùm.
Hồ là một khoảng nước được đá nổi vây quanh. Nước trên dòng đổ vào hồ, và nước hồ trôi ra, do vài cái khe nhỏ. Thạnh giải thích:
– Ở đây ta có vẻ tắm lắm, không ai chú ý đến ta và các anh mặc sức mà ngắm. Và ta cũng cần tắm thật sự đó. Một lát, lạnh thì ta hãy leo lên phơi nắng.
– Sợ lạnh à?
– Không sợ, nhưng vẫn phải lạnh.
– Đúng như vậy, nước ở đây lạnh quá. May là giữa trưa…
– Nước nguồn về, lại ngâm trong đá…
Vừa lúc ấy, một cô xẩm ốm nhom và đen thui, bò lên đầu tảng đá bờ hồ bên trái, ý chừng để sưởi ấm.
Cần rắn mắt hỏi to:
– Cú nương à, có pán xíu quách hôn?
Cô xẩm, chắc không hiểu nổi câu pha trò ý nhị ấy, nhưng bị người bắt chợt, cô ta tuột trở xuống rồi đi mất.
Thạnh nắm lấy cổ của Thăng, quay người bạn trẻ nầy đi một vòng rồi nói:
– Nhìn chiếc mai-dô màu lục bông trắng kia, rồi cho mỗ biết ý kiến.
Thạnh chỉ riêng một thân hình đẹp cho nhà điêu khắc trẻ tuổi xem. Nhưng nghe tin ấy, cả bọn kia đều quay lại nhìn.
– Tuyệt, tuyệt. – Quang khen.
– Im, để cho thằng Thăng nói. Nó là nhà điêu khắc, lại trầm tĩnh, không xét đoán vội vàng như tụi bây.
– Vả lại, nó nhìn đùi người bằng cặp mắt của nghệ sĩ thì không phạm thuần phong mỹ tục như tụi mình, ha…ha…ha…
Cậu con trai Thăng nhìn cô xẩm mai-dô màu lục bông trắng rất lâu mà không thốt ra lời nào, khiến Cần sốt ruột hỏi:
– Say sưa rồi hả, nhà đạo đức?
Thăng mỉm cười rất ngây thơ rồi chẩm rải nói một mình:
– Hỏng!
Anh ta chỉ buông ra độc một tiếng thôi, rồi quay đi, không nhìn mỹ nữ nữa.
– Hỏng? Cô ta lẳng lắm, phải, cứ xem hai con mắt láo liên của cô ta thì biết ngay.
– Nhưng dẹp đạo đức của cậu đi.
Thăng cãi:
– Không phải vậy. Tôi nói hỏng là hỏng về sắc đẹp kia.
– Hỏng à? Da trắng như thế, ngực và đùi no như thế …
– Lưng dài quá, như lưng gái Nhựt Bổn, các anh không để ý đến điểm đó à?
– Cậu làm như một giáo sư hình học. Ngày sau, cậu đi coi mắt vợ, nhớ mang theo một cây thước để mà đo nhé!
Thanh nói:
– Nó có lý của nó. Tụi mình xem người với những con mắt quỷ dịch, ai gợi thèm thì khen đẹp. Nó, nó quen nhìn các pho tượng bên La Mã suốt mấy năm nay.
– Mầy lại về phe với thằng con nít gàn à?
– Tao chỉ nói sự thật thôi. Nhưng mà nó phải nhìn nhận rằng nó thiệt thân. Trên đời, trong một triệu phụ nữ mới có một cô đúng thước tấc của sắc đẹp lý tưởng. Người như nó, có thể tới già cũng chưa được dịp thưởng thức mỹ nhơn. Tụi mình tạp ăn lắm, thế mà sướng, mặc sức mà nhìn đến no con mắt. Biết nhiều quá, lắm khi khổ thân.
Thăng chỉ cười hề hề không buồn lắm trước sự thật mà Thạnh vừa trình bày ra.
Cần kêu người bạn trẻ tuổi, chỉ một cô xẩm thân mình suông đuộc như chiếc gối nói:
– Tạo hóa là một nhà điêu khắc dở ẹt phải không mậy? Mầy, mầy mà có lười đến đâu, mầy đẽo đá tạc tượng không đến đỗi tồi như thế nầy.
Thăng đáp pha trò:
– Chỉ vì tạo hóa sản xuất nhiều quá, làm ra hằng lô như thợ, chớ không sáng tác ít như nghệ sĩ chúng tôi. Nhưng lắm khi tạo hóa cũng thành công. Thí dụ như pho tượng kia.
Trên đầu một tảng đá nổi đằng xa, một người đờn bà đứng dang hai chân ra, hai tay chống nạnh. Lối đứng ấy không cho họ thấy rõ thân hình cô ta khi họ nhìn theo tay Thăng, nhưng họ cũng đoán được đó là một tấm thân tuyệt mỹ.
– À…
– À…
– À… ra thằng bé nầy có mắt tinh thật đó tụi bây ơi! Ta phải theo học nó mới được..
– Hè, bây giờ bọn hà bá ta nhảy lên bờ để quan sát chi tiết nè!
Ba cậu nói rồi níu đá thót lên, chỉ trừ Thăng là vẫn bình thản trước sắc đẹp mà cậu ta vừa khám phá.
Thạnh nổi dóa, nhảy ùm trở xuống hồ, níu đầu cậu ta lên:
– Mầy bày chuyện, rồi bỏ rơi tụi tao hả? Phải đi theo để giảng bài thêm, cậu giáo sư sắc đẹp ơi.
Thăng lại cười hề hề, vừa leo lên theo bạn vừa nói:
– Không cần lắm. Nàng chỉ đẹp vừa vừa thôi.
Bốn thiếu nữ rượt bắt nhau trên những tảng đá nổi và ngầm, họ chạy thoăn thoắt mà không trợt chơn bao giờ, mặc dầu những tảng đá ngầm nhơn nhớt một thứ rêu tràm thủy. Họ đá nước cho ướt nhau khiến ba anh chàng mê sắc mà không sành sắc, đứng chết trân mà nhìn bốn cặp giò trắng như bột ấy.
Bọn thiếu nữ chạy đi mất thì bọn con trai nầy lại bị lưng những phụ nữ khác trồng y tại chỗ cũ.
Dân tắm biển lâu ngày, bị nắng ăn da, nên không hấp dẫn bằng dân tắm hàn, họ còn giữ được nguyên vẹn nước da Sàigòn của họ.
Tuy nhiên, bọn nầy không thể quên được con người đứng chống nạnh đằng kia, vì lời giới thiệu rất có uy tín của nhà điêu khắc trẻ tuổi mà họ bắt đầu tín nhiệm trong địa hạt thẩm mỹ của thân thể.
Nhảy đã rồi lội nước, rồi băng qua những cái thác nhỏ, thật là thiên nan vạn nan như đi trên đường vào Ba Thục họ mới đến được sau lưng hòn vọng phu. Phải, nếu không vọng phu thì đứng đó làm gì cả buổi dài? Phải chăng là khoe thân xác để mời khách ngắm? Đó là một thứ hàng không bày trong tủ kính của các cửa hiệu, mà bày ngay phòng triển lãm lộ thiên nầy.
Cả ba thằng lớn tuổi đều thất vọng. Nước da của người phụ nữ nầy ngâm ngâm đen. Theo họ thì phải trắng trẻo mới xứng danh kiều diễm.
Thình lình người ấy day lại và cả bốn đều ngã nằm xuống nước, làm như đang tắm. Người ấy ngó mông một lát nữa rồi bước xuống đi về đâu không biết.
– Thất vọng quá. – Cần nói- cô ta lại là đờn bà chớ không phải con gái.
Thăng chỉ mỉm cười hiền lành mà cả ba đều thấy được sự chê cười không ác hiểm của cậu ta.
– Ê, nó cười ta kia. Sao mậy, nàng thơ đó đẹp lắm hả?
– Các anh nghĩ sai. Chính nhờ cô ấy là đờn bà nên cô ta mới được đẹp tới mức đó.
– Nữa, một quan niệm lập dị nữa!
– Không mà. Con gái, cho dẫu đã trổ mã tột cùng, cũng không nở nang trọn vẹn được như đờn bà, tôi muốn nói những người đờn bà còn trẻ. Con gái quyến rủ con trai vì mùi hương trinh nữ của họ, nhưng họ không giữ được con trai lâu. Đờn ông và con trai chỉ mê đờn bà thôi, vì đờn bà đẹp hơn thật sự.
– Sao lời tục lại nói “mê gái”?
– Danh từ “gái” đó có nghĩa là “gái ăn chơi”, tức là cũng đờn bà.
– Lạ quá!
– Không lạ đâu. Tôi chưa nghe nói ông nào mê con gái mà tan nhà nát cửa hết. Toàn là đờn bà đưa nam nhi vào khám không mà thôi.
Cả bốn nằm ngửa trên một tảng đá để phơi nắng. Trời xanh lơ và cao vòi vọi khiến họ cảm giác rằng sông sâu hơn bội phần. Bấy giờ họ mới lắng nghe tiếng động. Cái tiếng rì rào của nước khua trên đá hàn mà họ đã nghe từ trên bờ, ở đây là tiếng chảy ào ào không ngớt. Dân đi tắm hét vang chớ không nói, để tiếng họ khỏi bị tiếng nước át đi. Lạ lắm là ve ở hai bên bờ không biết chúng nó làm thế nào mà tranh hơn được với thác để mà vang rân ra tận đây.
Thình lình Thạnh kêu lên:
– Chị Vân!
Rồi cả ba anh chàng lớn tuổi đồng ngồi dậy một lượt.
– Chị Vân!
– Chị Vân!
Thăng dậy sau hết, vì thấy mình nằm đó khó coi khi có phụ nữ quen sắp đi tới nơi. Nhưng khi nhìn lại đám đờn bà con gái vừa lướt tới thì cậu ta giựt nẩy mình.
Không ai chú ý tới cậu con trai hăm hai tuổi ấy cả. Nếu họ mà thấy được cái miệng há ra và đôi mắt đứng tròng của cậu ta chắc họ đoán cậu ta vừa bắt gặp một con thủy quái.
Bọn kia gồm năm người: hai người đờn bà trạc băm hai, một thiếu nữ lối hai mươi, một thiếu nữ khác độ mười bảy tuổi và một thằng bé lên mười.
Đám con trai chạy lại vây quanh đoàn phụ nữ và hai bên rối rít hỏi thăm nhau.
– Mấy thế kỷ rồi mới gặp chị. Đi đâu mà biệt dạng vậy chị?
– Chà, hai cô gái bây giờ lớn xác dữ, cô nào là bé Tuyết, cô nào là bé Nguyệt đâu?
– Còn mấy cậu bây giờ làm gì?
– Đã cậu nào cưới vợ chưa?
– Anh Thạnh hình như nổi danh thì phải?
Câu sau nầy là của cô gái hai mươi.
– Chắc em là bé Tuyết, có phải không? – Thạnh hỏi.
– Thưa phải.
– Có vẻ tiểu thơ lắm đó.
– Còn em, em không có vẻ tiểu thơ à? – Cô gái mười bảy hỏi.
– Em thì chưa. Nhưng mà em đã hăm dọa dữ lắm rồi đó. Em sẽ là một tiểu thơ danh tiếng.
Cả bọn nhìn lại cô bé mười bảy và đồng buồn cười thầm. Cô bé cao lỏng khỏng, phía trước và phía sau đều lép xẹp.
Cần muốn dòm thử mặt Thăng xem phản ứng trên đó ra sao, nhưng nhìn quanh không thấy cậu ta, anh tri hô cà rởn:
– Thằng bé con chết trôi rồi tụi bây ơi!
Bọn đờn bà con gái ngỡ thật, kêu rú lên:
– Trời ơi, hồi nào, con của anh nào đó? Mò kiếm mau lên.
– Con của tôi. – Quang đáp rồi cả bọn cười rộ lên khiến phụ nữ ngạc nhiên hết sức.
Bọn nầy nhìn theo tay Thạnh, nghe anh ta nói: “Thằng dịch ấy còn ngồi kìa!” và thấy cậu con trai há hốc mà nhìn họ trân trối trong một dáng ngồi rất buồn cười.
Thạnh búng tay kêu cái bóc và ngoắc cậu ta một cái, cậu ta mới sực tỉnh và tuột xuống để chạy đến vầy đoàn với bạn.
Cần giới thiệu:
– Xin trình diện với các chị, các cô, đây là nhà chuyên môn về khoa đùi ngực.
Đoạn day lại Thăng, anh ta hỏi:
– Nội đây ai đẹp nhứt, đâu mầy nói thử xem?
Hai tai Thăng bỗng đỏ tía lên, trông đến phát sợ, trông như là máu trong người cậu ta bị ai dùng một thứ ống bôm mạnh mà bôm cấp tốc từ dưới lên trên.
Có lẽ là để cho đỡ xấu hổ, Thăng đùa lại. Cậu ta chỉ ngay Thu Vân và nói:
– Cô nầy đẹp nhứt, không phải đẹp nhứt nội đây đâu, mà đẹp nhứt nước Việt Nam.
Ai cũng ôm bụng mà cười chỉ trừ ba người: Thăng, Thạnh và Thu Vân.
Thăng bình thản như không việc gì xảy ra, không hãnh diện vì lời đùa được hoan nghinh, cũng không xấu hổ thêm vì đã nói bậy.
Thạnh, anh con trai cao niên nhứt bọn bỗng giựt mình khi nghe nhận xét của Thăng. Phải, Thu Vân đẹp ghê hồn. Mặc dầu nhỏ hơn nàng đến sáu tuổi, có lần anh đã si Thu Vân và suýt tỏ tình với nàng. Người con trai nầy, từ sớm đến giờ đã tỏ ra sáng suốt về nhan sắc phụ nữ, một lần nữa đã thấy rất bén.
Thu Vân, nàng không cười vì đang chua xót ngậm ngùi. Không, nàng không thấy rằng cậu con trai kia mỉa mai nàng với ác ý, nhưng dầu sao nàng cũng tự biết rằng nàng đã qua thời xuân rồi, và lời khen tặng – thật tình hay cà rỡn không rõ – của Thăng đã đột ngột nhắc nhở nàng cái nhan sắc kiều diễm của nàng mà nàng tin rằng không còn nữa.
Đứng im lặng giây lâu, nàng bước tới đưa tay cho Thăng bắt:
– Cám ơn cậu!
Đây là lời cảm tạ chơn thành, vì lời khen kia, giả dối hay thành thật gì cũng vuốt ve tự ái của nàng cả.
Thu Vân nước da hơi đen, mặt nàng đã không còn trẻ nữa lại không được đẹp cho lắm vì cái miệng hơi rộng và đôi con mắt hơi to một tí. Nhưng đó là một giai phẩm tuyệt sắc của nhà điêu khắc bí mật nào với những đường cong huyền ảo. Da thịt con người ở đây đã hát lên khúc hát tận mỹ. Những người mẫu của các tay điêu khắc La Mã, Hy Lạp ngày xưa cũng chỉ lý tưởng về thân thể đến thế là cùng.
Thu Vân đứng cao hơn Thăng độ năm phân tây, mặc dầu Thăng không phải là một anh con trai nhỏ thó. Khi nàng đi giày cao gót thì không rõ nàng sẽ cao tới đâu. Cao là một yếu tố của sắc đẹp nơi một phụ nữ. Tuy nó không là yếu tố quan trọng, nhưng Thu Vân vẫn không thìếu điều kiện cỏn con đó.
Cầm tay người đờn bà cao hơn mình, lại cao niên hơn mình và rất dạn dĩ nhờ lịch lãm, anh con trai mới lớn lên là Thăng không bị tự ti mặc cảm.
Đó là một anh con trai tự tin nhờ vững căn bản; tuy còn hơi nhát gái vì thìếu kinh nghiệm nhưng đã bảnh lắm rồi vì rất ý thức về khả năng biết yêu của anh ta.
– Tôi là Thăng, và rất hân hạnh được người đẹp biết đến.
Ba người bạn trai của Thăng đều khó chịu. Đành rằng Thu Vân chưa già lắm và cũng đẹp, nhưng một cậu trai hăm hai lại đi nịnh một người đờn bà cao hơn cậu đến mười tuổi thì nghe kỳ quá. Người ta sẽ ngỡ cậu trai quá thiếu thốn hoặc quá nhà quê, mới thấy gái – mà là gái mẹ – lần đầu là cảm ngay. Có một người bạn nhà quê như vậy họ bị xấu hổ lây.
Người đờn bà cùng lứa với Thu Vân thì tỏ ra rất lấy làm thích thú trước xúc động của Thăng. Cô ta cười toe toét như một bà chị thấy đứa em dại vụng về một cách ngộ nghĩnh.
Thăng rất đẹp trai, lại trẻ măng nên hai cô gái trẻ nhìn anh rất dài và rất ngạc nhiên. Nhưng rồi họ đoán là anh ta chỉ làm bộ thôi, nên họ không lạ lùng nữa mà lại có chiều e thẹn. Con trai – mà cả con gái cũng vậy – hay đánh lạc hướng kẻ quan sát. Họ si tình vì một người mà lại cố ý tỏ ra là mê người khác. Anh Thăng nầy chắc cũng học một sách một vở đó chớ chẳng khác gì.
Thạnh đánh trống lấp để xí xóa thái độ kỳ cục của người bạn trẻ:
– Bóng ai cũng đã ngắn quá rồi thì bụng ai chắc cũng đã trống quá rồi. Ta lên bờ ăn cái gì.
Tuyết phản đối:
– Nếu ăn thì không tắm được nữa.
– Sao lại không? – Thạnh hỏi.
– Ai lại ăn no rồi tắm, trái vệ sinh lắm.
– À, anh quên, chắc em còn đang đi học nên nhớ rõ bài học nhà trường. Em học ở đâu?
– Dạ, Marie Curie.
– Còn Nguyệt?
– Dạ, Gia Long.
– Còn em nhỏ trai nầy? Em út à?
– Không, con của em đó. – Thu Vân đính chánh.
Ba người bạn trai lớn tuổi ngạc nhiên hết sức. Họ không dè Thu Vân có con.
Thăng chậm chạp nên phụ họa với hai cô gái hơi trễ:
– Phải, ta không định ở tới chiều, thì phải tắm thêm cho đã thèm.
Thật ra, cậu ta chỉ muốn xem Thu Vân chạy nhảy để coi thử nàng có đẹp hay không khi không còn đứng yên một chỗ nữa.
Ai cũng ham nước, kể cả người đề nghị đi ăn – vả tắm cũng xí xóa được mọi việc như ăn nên không bảo nhau, họ chạy trở ra giữa sông.
Nước da đen của Thu Vân lấp lánh dưới ánh nắng trưa, trông như pho tượng đồng. Da trắng thì mịn, mơn trớn cái nhìn, nhưng trông ẻo lả. Da đen thô bạo nói lên được sinh lực của con người, yếu tố cần thiết để giữ sắc đẹp lâu bền, nhứt là nói lên được tất cả nhục cảm của con người. Nhục cảm hoàn toàn không dính líu tới sắc đẹp, nhưng lại là một yếu tố quyến rủ. Nước da đen lại cho ta cảm giác – đúng hoặc sai – rằng các bắp thịt rắn chắc, và nó làm nổi rõ hơn nước da trắng, những đường cong của thân thể.
Thăng ngạc nhiên mà thấy ba chị em ruột nầy trong ba nước da khác nhau: Tuyết trắng nõn nà, còn Nguyệt thì da bánh ếch. Tuyết và Nguyệt không cao lớn như Thu Vân, và chắc không thể đẹp bằng chị của các cô. Tuyết dáng chừng đã hai mươi rồi, tức là đã đến tuổi trổ mã toàn vẹn, thế mà thân thể cô không có gì xuất sắc.
Nguyệt còn đi tới nữa thật đó. Nhưng thân thể của cô em nầy khởi hành trong những bước rất là không hứa hẹn.
Thu Vân dẫn đầu, chạy riết qua tới hai phần sông mới dừng chơn vì không còn tiến tới được nữa.
Quãng nầy không có đá hàn trên một chiều dài gần năm trăm thước. Sông hóa ra một cái suối rộng mênh mông, và nước, gặp nơi không chướng ngại đổ xô về đây mà chảy mạnh một cách kinh khủng. Thỉnh thoảng nước xoáy như khu ốc, tố giác đá hàn chìm một nơi ở dưới sâu kia, và ai rơi vào con suối nầy chắc bị nhận chìm ngay hoặc bị xô mau như tốc độ xe hơi để rồi đập đầu vào đá nổi ở phía dưới kia.
Thạnh chỉ lên bờ mà rằng:
– Bên kia là làng Việt Nam cuối cùng. Các bạn có thấy cây bằng lăng da cá bông đó không? Thuở còn Tây, tôi kháng chiến và ở trong đó. Làng chỉ đông lối năm mươi nóc gia thôi, và xóm ở nơi khác; đây là hoang địa. Có lần tôi thấy Tây nó tắm ở đây. Tôi vác đất cục mà chọi chúng nó rồi núp sau thân cây bằng lăng kia. Không làm gì tôi được, chúng tức mình, chưởi rủa cả giờ như con mẹ mất gà.
– Ưng ai bây giờ có một người chọi mình. – Nguyệt ước.
Tức thì có một vòi nước bắn vòng cầu lên ngay mặt cô bạn đồng lứa của Thu Vân, rồi thì trận giặc nước bắt đầu diễn ra sôi nổi.
Vòi nước đầu là của Quang, anh ta bươi trí từ nãy giờ và sực nhớ lại rằng cô ấy ngày trước là một me Tây nên mới dạn đùa như thế.
Nếu bên nữ không có Thu Vân mà hai chơn mạnh mẽ với những bắp thịt rắn chắc đá nước lẹ không kịp tránh, thì họ đã thua bên nam xiểng liểng.
Khi ai nấy đã mệt nhoài, Thu Vân lùi lại ngồi trên bực chót của một thứ tam cấp thiên nhiên. Ở đây quả có thác, mà là một cái thác thu hình, nhỏ tí hon, không cao quá sáu tấc tây.
Thu Vân đưa lưng vào thác và nước đổ xuống, bắn vào lưng nàng. Thăng nhìn nghiêng Thu Vân và thấy lưng nàng thuộc vào loại lưng lõm. Trong ba thứ lưng, lưng lồi, tức lưng tôm, lưng ngay và lưng lõm thì thứ sau cùng là thứ khéo nhứt mà ít người đờn bà nào có được. Người có lưng lõm thì ngực lép đến đâu, cũng hóa ra lồi. Thăng nhớ ra lúc trông thẳng thì vai Thu Vân không ngang, cũng chẳng xụi lơ, thật là một thân thể toàn mỹ.
Bất giác, anh nhớ đến những bức tranh nữ thần nước mà họa sĩ Âu châu hay vẽ. Những nữ thần mà các nghệ sĩ ấy tưởng tượng ra đầu thon như cá, mạnh như cá ở dưới đáy nước và như cá, họ có khả năng lượn, một yếu điểm khác làm lộ rõ nhục cảm của họ.
Bây giờ thằng bé con nhảy lên bực thứ nhì của thác tam cấp rồi thót lên lưng mẹ nó mà đeo.
Cả bọn im lặng nhìn cảnh tượng nầy, cảnh mẹ con thường hay làm tăng thêm sự trẻ trung của người mẹ.
Họ lắng nghe sự rung rinh rất nhẹ của đá hàn dưới chơn họ, đá hàn khắp sông đều rung rinh như thể từ đời nầy qua đời khác mà không bao giờ bị long vỡ hay bị nước cuốn đi cả và liên tưởng đến sự trẻ trung bất tận của người đờn bà nầy mà năm tháng lướt qua chỉ lung lay sơ sịa nó thôi chớ không đánh dấu lên nó được.
– Thôi, bây giờ đi ăn bà con ơi!
Cần đã nghe đói lắm rồi và thấy thiên hạ lũ lượt lên bờ nên anh ta sốt ruột giục.
Giờ thì ai cũng hưởng ứng lời mời mọc ấy cả.
Thăng lùi ra sau để xem tướng đi của Thu Vân và vì thế anh đi song song với Tuyết, người chậm chạp nhứt bọn.
Chàng hỏi:
– Cô Tuyết có biết lội hay không? Nãy giờ tôi không thấy cô lội lần nào cả.
– Cái hồ tắm ở đường Nguyễn Bỉnh Khiêm trước kia là hồ riêng của trường Marie Curie. Em là dân Marie Curie mà. Nhưng em lội kém chị Vân nhiều lắm.
– Cố nhiên.
– Sao lại cố nhiên?
Thăng cũng chẳng biết vì sao mà chàng nghĩ như vậy nên không đáp.
– Cô học lớp thứ mấy?
– Lớp nhì.
– Giỏi dữ vậy?
– Không giỏi đâu anh. Em hai mươi rồi. Có nhiều chị cùng tuổi với em mà đã lớp nhứt rồi đó.
Họ đã tới những phiến đá khô dựa bờ, cái kho chứa y phục của khách tắm.
Bọn phụ nữ, người nào cũng có áo choàng rộng may bằng vải khăn lông, nên họ thay y phục trước mắt trăm người mà không thấy sỗ sàng lắm.
- 1 -
Tiến >>
Nguồn: binhnguyenloc.com
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 19 tháng 9 năm 2021