Rằm tháng tám. Mưa tầm tã. Gọi là tết “Trông Trăng” mà chẳng thấy trăng đâu cả. Anh em Chương còm buồn lắm. Mới tối qua, bầu trời trong vắt, không vẩn một chút mây. Gió lười biếng thổi nên trăng hình như đứng im ỉm mỉm cười hứa hẹn nhiều với Chương còm ở hôm sau. Trăng chưa tròn. Nhưng cần gì. Chương còm cần trăng sáng để em gái nó nằm ngửa mặt lên trời, nghêu ngao:
Bóng trăng trắng ngà
Có cây đa to
Có thằng Cuội gìa
Ôm một mối mơ.
Lặng im ta nói cho Cuội nghe…
Thế rồi thiên đường gặp nạn dịch hạch. Chị Hằng sợ lây, đắp chăn mây u ám. Thằng Cuội thương cha chết, khóc sướt mướt. Nước mắt rơi ồ ạt xuống trái đất. Chương còm mơ mộng nghĩ vậy. Con Hương thì không. Nó đổ tội cho Trời. Con Hương muốn chửi ông Trời. Song mẹ nó thường kể rằng ông Trời có người đầy tớ lực sĩ là me-xừ Thiên Lôi. “Thiên Lôi chỉ đâu đánh đấy”. Eo ơi, chửi Trời, nhỡ Trời tức, Trời sai ông Thiên Lôi phết vài ngọn roi mây vào mông thì nguy to. Thôi chửi thầm vậy. Và con Hương ngắm những cái đèn thắp nến sáng rực, lẩm bẩm trong miệng trong khi Chương còm chán nản ngồi bên mâm cỗ Trung Thu.
Chúng nó mong trời tạnh hơn hai tiếng đồng hồ rồi. Vô ích. Mưa mỗi lúc một to hơn. Con Hương hỏi anh:
– Tại sao rằm tháng Tám ở miền Nam cứ mưa thế anh nhỉ?
– Tại miền Nam có nhiều sông.
Thằng bé lên mười trả lời đứa em gái bẩy tuổi của nó như thế. Chương còm dốt khoa học lắm. Chê nó dốt cũng oan cho nó. Sách báo nhi đồng xứ này toàn đưa nó vào những “động xương ma”, toàn bày mưu cho nó “bắt ma quỷ”, toàn rủ anh em nó phiêu lưu tới những hang rắn rết, đánh xà tinh, bắt rồng; toàn dạy anh em nó viết những “bức thư máu”…Tệ mạt hơn, bây giờ người ta đang đưa chúng nó trở về nước Tầu cổ xưa, hoang đường có những chú hiệp sĩ vỗ bụng phọt ra khói và tập ăn nói mất dạy ở những thứ báo Charlot Nguyễn Thọ.
Thành thử, dù học đến lớp nhì, Chương còm vẫn chưa hiểu hiện tượng mưa gió. Con Hương thấy anh giảng nghĩa miền Nam nhiều sông nên mưa nhiều, nó không chịu tin. Hương vặn vẹo:
– Miền Nam có hai mùa chứ: mùa mưa và mùa nắng. Cô giáo em dạy rằng tháng Tám nhằm mùa mưa nên trẻ em miền Nam xấu số, không bao giờ được hưởng tết Trung Thu.
Chương còm cãi:
– Cô giáo Hương sai rồi. Tại con rồng nó thù tụi mình đấy
Hương ngạc nhiên hỏi:
– Con rồng nào?
Chương còm kiêu hãnh đáp:
– Con rồng bị vua Cờ Lau giết ấy mà. Anh đọc truyện thấy người ta viết vua Cờ Lau hồi còn nhỏ nghịch như quỷ sứ. Chú ông ta đuổi ông ta. Ông ta nhảy đại xuống sông. Tức thì có con rồng nổi lên cứu ông. Ông cưỡi lên mình rồng chạy thoát. Về sau, ông lên làm vua, ông quên ơn con rồng, nó thù ông ta lắm.
– Nó thù vua Cờ Lau chứ đâu có thù chúng mình?
– Hương ngu đi ghê ấy!. Rắn, rết, rồng mà thù dai không thể tả được. Chúng nó thù muôn năm.
Con Hương trở về câu hỏi:
– Con rồng ăn nhằm gì với trẻ con miền Nam?
Chương khoái chí cười:
– Ăn nhằm chứ. Miền Nam có nhiều sông. Có nhiều sông thì rồng hút được nhiều nước. Nó để dành, đợi đúng rằm tháng Tám mới phun cho ướt hết đèn.
Con Hương nghiến răng:
– Con rồng khốn nạn thật.
Nghĩ sao nó lại hỏi:
– Thế nó có trả thù trẻ con miền Bắc không?
Chương còm hớn hở nói:
– Trẻ con miền Bắc làm gì có đèn chơi mà rồng nó thèm trả thù.
Con Hương, dường như đã vừa lòng chuyện con rồng láo lếu của thằng anh láu lỉnh. Nó không hỏi nữa. Im lặng, nỗi buồn vừa tạm âm ỉ, giờ bùng lên. Mưa!Mưa! Mưa, có nghĩa là hết trông trăng, hết múa lân, hết rước đèn, hết phá cỗ, hết cả ý nghĩa của Tết Trung Thu.
Anh em Chương còm tắt nến, rủ nhau đi ngủ, nhưng ngủ sao cho nổi? Bao nhiêu sự uất ức đắp bờ trên mi chúng nó. Con Hương chợt nghĩ đến chuyện Tấm Cám, nó ôm mặt khóc rưng rức.
Nó cố khóc thật ai oán, thật thảm thê, hy vọng ông Bụt hiện lên để hỏi nó “Tại sao con khóc“. Thằng Chương tưởng em khóc vì buồn. Nó thương em, giận trời cũng khóc theo. Bố mẹ chúng nó đi vắng nên chẳng ai khuyên can. Có u già thì u ngủ như chết. Chúng nó tha hồ khóc. Khóc khan cả cổ, rát cả họng.
Chúng nó sắp hết nước mắt thì con Hương bỗng cảm thấy một mùi khó chịu như mùi nước “gia-ven” dùng để giặt quần áo cho trắng. Nó hắt xì hơi ba bốn cái liền. Con Hương cựa mình nhích sang bên trái. Ai đang thấm nước mắt giùm nó bằng chiếc khăn mùi xoa. Giật mình con Hương ngồi nhỏm dậy.
Trong bóng tối của căn phòng kín, nó nhận ra người lau mắt cho nó là ông già y hệt ông già Nô-en bán ở phố Tự Do mỗi dịp lễ Giáng Sinh. Nó toan hét lên. Ông già biết ý, bịt mồm nó lại. Ông cúi xuống vuốt tóc và nhẹ nhàng nói:
– Hương đừng sợ, ta là ông Bụt đây.
Con Hương nửa tin, nửa ngờ:
– Thật hở?
Ông già vẫn dịu dàng:
– Ừ, tại sao con khóc?
“Tại sao con khóc”. Đúng rồi. Ông già lau nước mắt cho nó đúng là ông Bụt trong truyện Tấm Cám. Nó sung sướng gọi anh:
– Anh ơi anh, Bụt hiện lên.
(Chú thích của người đánh máy: hình như sách thiếu 1 đoạn ở đây vì không mạch lạc gì cả???)
………………………………
Hương ngớ ngẩn:
– Cháu phải bật điện lên mới kiếm được. Ông có chịu điện không?
Tiên nguyên tử nói:
– Sì-pút-ních của Nga ông còn không ngán nữa là điện. Cháu cứ bật điện lên.
Con Hương nghe lời Tiên nguyên tử bật điện sáng trưng. Nó xuống nhà tìm thuốc Mê-lia vàng. Lục ngăn kéo thấy hai bao thuốc Cẩm Lệ, nó đem cả lên. Tiên nguyên tử sướng quá cười híp mắt.
Rút một điếu thuốc Cẩm Lệ ông nói:
– Trả lại ba cháu bao Phi-líp. Thuốc lá Cẩm Lệ này chắc ngon đây. Ông sướng hơn cả Ken-nơ-đy lẫn Cút-sếp. Hai gã này đâu có vinh dự được hút thuốc lá Cẩm Lệ như ông. Ông nghe nói thuốc “Gò Vấp” cũng ngon lắm. Dịp khác ông phải thưởng thức mới hả lòng.
Con Hương nghĩ rằng ông Tiên này khác hẳn các ông Tiên bà Tiên mà nó đã nghe mẹ nó kể, hoặc nó đã đọc các ông nhà văn nên nó cuời khúc khích khi nhìn Tiên nguyên tử vỗ tay vào sáu bảy cái túi tìm cái gì. Nó hỏi:
-Ông tìm hộp quẹt hả ông?
Tiên nguyên tử nhếch mép cười:
– Đúng, ông kiếm ra rồi. Nó ở đây.
Tiên nguyên tử bới bới trong mớ râu rậm xồm, trắng xoá, rút một cây diêm. Ông giơ gót giầy đóng kiểu Săng-chi-a-gô quẹt vô đó. Ngọn lửa xoè vàng. Ông cúi đầu châm thuốc. Con Hương trợn mắt phục tài:
– Ông quẹt diêm Mỹ hở?
– Đâu có, diêm con chim xanh tức “bờ-lu-bớc” đấy mà!
Tiên nguyên tử nói:
– Ông tuy là Tiên nhưng cũng thích bịp..thiên đường lắm cháu ạ! Cháu hãy coi gót giầy của ông.
Con Hương tới gần, nâng gót giầu Săng-chi-a-gô của Tiên nguyên tử lên xem thì thấy miếng vỏ thuốc diêm dán chặt ở đấy.
Tiên nguyên tử cười:
– Vậy mà ở thiên đường chúng nó sợ ông số dzách.
Lúc này Chương còm đã khệ nệ bưng chai nước hoa ô-đờ-cô-lôn tới gần Tiên nguyên tử. Tiên rửa tay thơm phưng phức. Con Hương thuật chuyện Tiên thích hút thuốc “Gò Vấp” cho anh nghe. Chương còm xét thấy cần phải quảng cáo thêm một thứ mà nó tin Tiên nguyên tử sẽ khoái vô cùng. Nó hỏi:
– Ông ơi! Trên Thiên đường có mộc tồn không, hở ông?
Tiên nguyên tử ngạc nhiên suýt làm rơi chai ô-đờ-cô-lôn:
– Mộc tồn là gì?
– Là nai đồng quê.
– Nai đồng quê là gì?
– Là…cháu nói ông đừng giận cháu nhé!
– Ừ.
– Thật nhé?
– Ông thề đi.
Tiên nguyên tử lắc đầu. Chương còm gặng hỏi:
– Thật ông không giận cháu nhé!
– Tại sao ông lại giận nhỉ?
– Vì cháu thấy nói chuyện này với mấy ông thầy chùa, các ổng cáu lắm.
– Cháu quên ông là tiên, tiên nguyên tử à?
– Cháu nhớ rồi.
– Vậy thì nói đi!
– Thưa ông, nai đồng quê là…thịt chó ạ!
– Thịt chó hả?
– Thịt chó nấu rựa mận hay quạt chả mà ăn bún thì tuyệt cú mèo. Ba cháu bảo vậy, cháu cũng đã từng ăn.
Tiên nguyên tử nuốt nước bọt ừng ực. Rồi ông đưa tay vào túi, móc ra cuốn sổ nhỏ và cây bút chì nguyên tử hiệu Bic. Tiên nguyên tử hất hàm hỏi:
– Thịt chó bán ở đâu?
– Dạ ở các trại định cư người Bắc. Nhưng chắc ăn hơn, ông đến ngã ba ông Tạ ạ!…Tên hiệu là Nai Đồng Quê, số nhà cháu quên rồi, đường cháu cũng quên luôn. Để cháu vẽ đường cho ông nhé!
– Ừ.
– Nếu ông đi ô-tô-búyt từ bến Sàigòn, ông sẽ qua đường Lê Văn Duyệt, qua trại lính Nhẩy dDù. Người bán vé thổi còi “toe” một cái. Anh ta hỏi “Ngã ba ông Tạ ai xuống không?” Ông phải nói:”Tốp, tốp, có tôi xuống”, xe thắng cái rầm. Ông chịu khó đi bộ hỏi tiệm bán thịt chó ở đâu thì người ta chỉ cho. Còn nếu ông đi ngã Cao Mên sang, ông tới ngã tư Bảy Hiền, cũng qua trại lính Nhẩy Dù rồi đến ngã ba ông Tạ. Hoặc….
– Thôi đủ rồi. Ông sẽ đi một trong hai đường thôi. Ông sẽ rủ thêm bạn ông là lão tài tử Ga-ri Cộp xách huých-ky sang nhậu cho sướng cái mồm.
– Ba cháu nói hễ ăn thịt chó phải nhậu rượu đế mới thoả thuê cơ. Rượu đế Ô Môn cơ.
– Ô Môn ở đâu?
– Ở Cần Thơ.
– Ồ, lôi thôi quá hả?
Thấy Tiên nguyên tử này chịu khó ấm ớ chuyện trần gian quá, Chương còm “tốp”:
– Ông hứa rửa tay xong ông nói chuyện Von Bon. Ông đã rửa tay rồi đấy ạ!
Tiên nguyên tử giật mình. Ông xin lỗi hai đứa trẻ Việt Nam yêu dấu của ông, rồi nói:
– Von Bon là nhà bác học Đức hiện đang cộng tác với chính phủ Hoa Kỳ. Von Bon là bạn chơi cờ của ông, các cháu ạ! Hồi thế giới úynh nhau, lão Von Bon chế ra bom bay V1 và V2. Bom bay nghĩ là bom không cần phải lắp vào cánh máy bay đem đi thả đâu. Tự nó, nó bay đến cái đích người ta muốn thả. Thí dụ nước Đức muốn bom bay phá thành phố Luân Đôn nước Anh, người Đức không cần gài bom vào máy bay và bay đi thả. Họ chỉ ngồi ở nước Đức điều khiển máy móc là những quả bom nặng như cối đá bay tới tấp sang Anh tàn sát người Anh.
Con Hương tặc lưỡi:
– Sợ quá há!
Chương còm bĩu môi:
– Sợ gì. Ba hay nói chuyện với bác Côn, bác Trần về chuyện V1, V2 …anh thấy ba người cười rúc rích. Họ chỉ sợ má thôi. Thế là gì hở tiên?
Tiên nguyên tử xua tay:
– Ồ, chuyện đó của người lớn. Ông đang nói chuyện lão Von Bon mà! Lão ta là cha đẻ của hoả tiễn đó.
Hương ngạc nhiên hỏi:
– Cha đẻ thế nào được hở ông?
– Nói ông Von Bon là “Cha đẻ của hoả tiễn” nghĩa là ông ta chế ra hoả tiễn chứ đâu ông ta đẻ. Cháu hiểu chưa?
Chương còm chán chuyện Von Bon lắm. Nó tưởng tiên giáng thế ban cho anh em nó cái gì. Ai ngờ đâu tiên chỉ đấu láo. Bực mình nó nói:
– Cháu không cần biết thằng cha Von Bon ông ạ!
Tiên nguyên tử hơi ngượng. Tiên đành đánh trống lảng:
– Tính ông lẩm cẩm thế đấy. Thấy các cháu khóc, ông xuống hỏi “tại sao cháu khóc” rồi ông quên khuấy không đợi các cháu trả lời. Vậy bây giờ ông hỏi lại nhé: Tại sao các cháu khóc?
Chương còm thuật lại cho Tiên nguyên tử nỗi buồn thắp đèn trong nhà của em nó. Tiên nguyên tử nghe xong, cảm động hết chỗ nói. Ông bàn:
– Các cháu có muốn lên cung trăng không?
Hương sướng quá hỏi:
– Trên ấy có cỗ, hở ông?
– Thiếu gì thứ cháu ơi! Nếu các cháu thích du lịch thì ông chở các cháu lên. Nói trước sợ mất thích thú.
– Rồi chúng cháu về bằng gì?
– Ông có máy siêu ra-đa. Ông sẽ biết lúc nào các cháu muốn về. Nào, các cháu có muốn lên cung trăng không. Ông ban cho các cháu một phần thưởng mà vài triệu năm nữa, cả Mỹ lẫn Nga cũng không tài nào đạt được cái mộng chinh phục mặt trăng của họ. Trừ hai cháu Việt Nam của ông, nếu hai cháu muốn du ngoạn cung trăng.
Dĩ nhiên anh em Chương còm sướng mê tơi. Bố nó lại viết báo. Nó sẽ cho bố nó mớ tài liệu qúy giá nhất về mặt trăng. Hai đứa nhảy vào lòng Tiên nguyên tử nũng nịu.
Một
Tiến >>
Đánh máy: Lê Thy
bản scan vietmessenger.com
Nguồn: https://duyenanhvumonglong.wordpress.com
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 2 tháng 6 năm 2021