Khi con người mất đi trí nhớ thì khối óc theo ngày tháng sẽ bị teo tóp nhỏ lại, sức chứa không đủ nên đã mất đi rất nhiều ký ức đã từng trãi qua trong cuộc sống. Riêng với cô, cô cứ mãi luôn đắm chìm trong vùng không gian nơi cô được sinh ra và lớn lên. Cô cứ mãi lẩn quẩn trên những lối mòn xưa cũ. Cô biết khi bước ra một bước, cái tầm nhìn từ đáy giếng của con cóc nhỏ bé sẽ làm cô choáng ngợp giữa trời đất bao la. Nhưng cô đã như một người,mà trí nhớ chỉ dừng lại ở chừng cái khoảnh khắc cô cảm thấy thú vị nhất, cô không cần như con sâu nhỏ vội vã chui ra khỏi vỏ kén biến thành loài bướm có cánh để bay. Bay thật cao, bay thật xa để làm gì khi mà những cái cô cần thiết yêu thích đang ở trong tầm tay của mình.
Bốn chữ" Sinh, lão, bệnh, tử ". Cô đã thấm nhuần kiếp nhân sinh từ thuở lên 5 tuổi khi cùng bà nội đến chùa tụng kinh niệm Phật trong những ngày rằm lễ lớn. Con bé con có gương mặt hiền như củ khoai như củ sắn. Nhưng lại có ánh mắt buồn của một linh hồn đau khổ chưa chịu buông đi định phần của tiền kiếp. Hai linh hồn trong một thể xác đã giam hảm cô trong cái thế giới tuổi thơ của thực tại và tiền kiếp u uất bi lụy mỗi khi bóng tối tràn về đen thẩm một màu. Cô đã sống như thế suốt bao nhiêu năm qua, ngu ngơ hay coi nhẹ mọi sự việc? hay có một ai đó đã sống đã chịu dựng giùm cho cô trước những bạc bẽo của tình người? để cho cô hồn nhiên đi trọn hết kiếp người?...
Khi cô ngủ là cô đang đi vào cái chết thân xác im lìm trở dậy với một linh hồn cũng của chính là cô nhưng nó không thuộc vào thế giới hiện tại, để những nuối tiếc còn vướng mắc cô trãi bày theo từng dòng chữ đi tìm lạicon đường trở về cùng với thế giới u linh của mình, để trả lại chiếc chìa khóa đã đóng kín phần hồn khi cô đã được tái sinh.Nhưng những khoảnh khắc đó cô như bị sa vào vũng lầy chới với mà chung quanh không hề có một cánh tay nào để kéo cô thoát ra giữa hư ảo và thực tại.
Cô cứ như một người đồng thiếp luôn tự trách van xin...hãy tha thứ cho tôi, bởi sự yếu đuối không sao dứt bỏ được những ký ức cứ tràn về như thác lũ. Ký ức mang cô về trên giòng sông tuổi thơ có tiếng chị cười trong vắt như pha lê, có đôi mắt anh với hàng lông mi dài đen mượt như nhung. Những mùa hè tóc em vàng ánh dưới mặt trời chạy dài mãi miết theo lối mòn quanh cánh rừng hoa sim tím ngọt chín cả đầu môi. Rồi khi tới những ngày đông buốt giá đội mưa lang thang lượm trái sầu đông rơi rụng trên lối đi để chị phải lo lắng khi môi em tím ngắt. Không dừng lại ở đó lại cho cô nhìn thấy quê hương bỗng một ngày bão rớt, thiên tai dâng nước ngập tràn. Ba đăm chiêu về con đường tương lai sắp tới, mạ lo lắng trước cuộc hành trình khi lìa bỏ mảnh đất cha ông. Chỉ có chúng tôi những đứa con thơ ngây hớn hở với những thay đổi không hề biết mai đây sẽ ra sao?.
Rồi sân ga hiu hắt ngọn đèn khuya vàng úa cùng chuyến tàu chuyển mình lạnh lùng trườn dài trên hai con đường sắt, tiếng còi thét vang cho lượng máu qua tim lỗi nhịp với những cảm xúc dâng tràn hòa lẫn trong tiếng lao xao trên bến, tiếng khóc vỡ òa trong vòng tay tiễn đưa. Đó cũng là lần cuối cùng của một người mà tôi yêu thương mà nay đã trở về cùng cát bụi...
Mặt trời ngoài khung cửa sổ đang rọi sáng, cô có thói quen vẫn để cửa sổ mở hé trong đêm, cho bầu trời có trăng sao đi nhẹ vào trong giấc mơ. Cô trở dậy, một ngày mới bắt đầu sẽ có những đổi thay mới trong căn nhà rộn rã tiếng cười, cô hòa nhập theo dòng thời gian như hoa đâm chồi rồi sẽ nở, như cây trái sau vườn đỏ au lớn dậy dưới ánh nắng ban mai.
Cô đã là mẹ của các con, là bà của các cháu, nhưng mãi mãi cô vẫn thấy mình chưa bao giờ lớn "người mẹ trẻ con " bởi cô chưa bao giờ bước ra thực tại, có lẽ sự ám ảnh vô hình luôn làm cho trái tim nhức nhối bất chợt mỗi khi cô để hồn tìm về những lối mòn trong tâm trí đã rong rêu. Chiếc chìa khóa để mở cánh cửa thực tại cô chẳng hề quan tâm. Bởi sau khi màn đêm kéo về. Cánh cửa phòng khép lại cô đã có cho mình một thế giới khác mà đó chính là cuộc sống và niềm vui của cô.
Mầu Hoa Khế
May 2011
Nguồn: Tác giả VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 28 tháng 5 năm 2021