Trời đã tối hẳn. Ngôi biệt thự nguy nga của gia đình họ Dương đứng sừng sững trên một khuôn viên rộng như càng rực rỡ thêm dưới ánh đèn. Giàn rào sắt bao quanh kiên cố cùng với bộ cổng được chạm trổ cầu kỳ như góp phần tăng thêm sự biệt lập giữa tòa nhà với những căn hộ bao quanh, mà đa số cũng đều rất khang trang đẹp đẽ, cho thấy đây là một khu gia cư sang trọng cao cấp.
Nơi căn phòng sinh hoạt gia đình rộng thênh thang như một đại sảnh bên trong, ông Dương Thao bước tới bước lui một cách bực dọc với những hơi thở phì phò nặng nề. Thỉnh thoảng ông lại đưa mắt ném một cái nhìn khó chịu về phía Nhật Hạ, cô con gái yêu kiều của mình đang ngồi khép nép một cách sợ sệt trên chiếc ghế da màu rượu nho.
Ngồi đối diện với Nhật Hạ là bà Xuân vợ ông với nét mặt nửa đăm chiêu nửa hồi hộp lo lắng, vì hơn ai hết bà biết rõ tính chồng mình khi nóng giận lên thì thật khó lường, không biết ông sắp sửa làm gì đây.
Nỗi lo của bà và cô con gái không phải kéo lâu thì…
“Rầm!…”
Tiếng đập tay của ông Thao lên mặt bàn to như tiếng sấm phá tan cái không gian tĩnh lặng trong căn phòng, khiến Nhật Hạ giật thót mình run rẩy. Nàng đưa tay lên chận nơi ngực mà nghe tim mình như muốn xổng tung ra ngoài.
Ông Thao mắt long lên giận dữ, quay lại chỉ tay vào mặt con gái gầm lên:
-Cái con bé này càng lớn càng quá quắt rồi. Bây giờ dám cả gan chống lại lời của ba nữa à!
Bà Xuân thấy tình hình căng thẳng quá, rụt rè nói giúp vào cho con gái:
-Chuyện này lớn và bất ngờ quá. Anh từ từ giải thích cho con chứ quát tháo như vậy thì có ích gì chứ!
Như chưa hả cơn giận, ông Thao trừng mắt quay sang vợ to tiếng:
-Như thế này mà em bảo không từ từ nữa sao? Anh đã nói trước với nó cả tháng nay rồi để cho nó chuẩn bị, vậy mà cuối cùng nó tìm cách lẩn trốn để không chịu gặp mặt người ta, làm cho anh mất mặt lắm rồi còn chưa đủ hả?
Nhật Hạ vẫn ngồi im thin thít không dám mở lời, đầu óc hỗn độn với bao suy nghĩ và cảm xúc chằng chịt. Quả là gần đây nàng đã rất bận rộn học hành ôn tập cho kỳ thi tốt nghiệp và chuẩn bị thi vào đại học chứ còn gì nữa. Nhưng tất nhiên công bằng mà nói thì thu xếp vài tiếng đồng hồ để chiều ý cha mẹ đón tiếp anh ta thì cũng đâu phải là một điều bất khả thi. Chỉ tại đơn giản là nàng không thích gặp một người đàn ông xa lạ đến coi mắt mình như thế, một hình thức mà nàng cho là bị xúc phạm khi người ta săm soi chọn lựa mình như một món hàng chưng ngoài chợ.
Dù sao nàng cũng là một tiểu thư con gái duy nhất của gia đình họ Dương quyền thế và giàu có nổi tiếng nơi đây, đâu phải ai nói thích đến xem mặt là xem. Đừng có mà hòng!
Tuy nhiên cái nguyên do sâu thẳm hơn khiến Nhật Hạ tìm mọi cách lẩn tránh cuộc gặp gỡ mang nặng chất xếp đặt ấy là gì thì chỉ có một mình nàng hiểu mà không thể và cũng không dám nói với ai. Chỉ biết rằng khi năm học càng gần đến ngày bế giảng thì nàng lại càng mong cho thời gian trôi chậm lại, hoặc ngừng hẳn thì càng tốt, vì chỉ có như thế nàng mới tiếp tục còn được gặp một người, một người mà sao tự lúc nào đã dần dần đi vào tâm tưởng của nàng thật khó hiểu.
Nghĩ đến đó Nhật Hạ lại càng thấy ghét gã con trai mà cha mẹ muốn nàng phải đón tiếp ghê gớm. Không biết hắn từ đâu nhảy bổ ra làm phức tạp cuộc sống của nàng, lại còn bị cha rầy la thế này nữa.
Quả là cuộc đời luôn có những biến đổi không lường mà chẳng ai ngờ. Đang sống trong đời học sinh êm ả như vậy, bỗng một ngày cách đây một tháng Nhật Hạ vừa đi học về thì nghe cha nàng vui vẻ cất tiếng hỏi:
-Nhật Hạ, con còn nhớ anh Danh không?
Hỏi là hỏi vậy thôi chứ ông Thao cũng thừa sức đoán được làm sao con gái mình còn nhớ, vì lúc ấy con bé còn chút xíu, lại chỉ tiếp xúc với thằng nhỏ kia có ít lần ngắn ngủi, qua bao nhiêu năm trời phôi pha chẳng có lưu luyến gì thì ai lại giữ một hình ảnh như vậy vào tâm trí làm chi cho mệt.
Quả nhiên nghe cha nhắc đến một cái tên xa lạ, Nhật Hạ ngạc nhiên lắm, nhíu mày suy nghĩ rồi lắc đầu đáp:
-Dạ không! Anh Danh nào vậy ba, bộ con có quen hả?
Bà Xuân mẹ nàng đang ngồi cạnh chồng vui cười giải thích:
-Anh Danh con vợ chồng bác Ninh bạn thân của ba mẹ. Hồi con còn nhỏ có mấy lần anh Danh tới nhà mình đó.
Nghe nói Nhật Hạ tròn mắt kinh ngạc:
-Thật vậy hả ba mẹ? Sao con không nhớ gì hết vậy kìa?
Bà Xuân phì cười thật thoải mái, đáp:
-Chắc tại lâu rồi nên con quên, tại vì con còn nhỏ quá mà. Khi đó… - nói tới đây bà quay sang chồng như để cần trợ giúp gợi lại trí nhớ của mình - … sao anh, chắc con bé Hạ nhà mình chừng bốn, năm tuổi gì thôi phải không anh?
-Ờ, chắc cỡ đó đó. Thằng Danh lúc đó hình như mười mấy tuổi thì phải - ông Thao tiếp lời vợ.
Câu chuyện của ba mẹ có vẻ thu hút tính tò mò của Nhật Hạ. Nàng bèn đặt chiếc cặp đang xách trên tay lên bàn, ngồi xuống chăm chú lắng nghe.
Bà Xuân hăng say:
-Bác Ninh hồi ấy ở cũng gần mình, vừa là bạn lâu năm của ba con lại là láng giềng nên rất thân. Sau đó bác ấy phải dọn đi qua thành phố khác xa vì công việc nên hai nhà mất liên lạc. Gần đây bác chuyển về thành phố này nên ba mẹ mới tình cờ gặp lại.
Bà ngưng ít giây rồi hồ hởi tiếp:
-Hôm trước bác Ninh có đến nhà mình chơi nè. Lúc đó con đang đi học nên mới không gặp bác đó chứ.
Nhật Hạ gật gù:
-Dạ, thì ra là như vậy.
Với tư chất thông minh bén nhạy thiên phú, nàng lờ mờ nhận ra có một điều gì đó nghiêm trọng hơn cha mẹ đang sắp sửa đề cập đến, bèn ngẩng lên ái ngại nhìn hai vị song thân thắc mắc:
-Bộ có gì… liên quan đến con sao ba mẹ?
Nghe con gái hỏi hai vợ chồng ông Thao nhìn nhau như thầm hỏi sẽ tiếp tục câu chuyện như thế nào để không gây ngỡ ngàng cho cô con gái cưng. Đúng là họ đang có một chuyện quan trọng cần thảo luận với Nhật Hạ.
Mọi chuyện trong gia đình có lẽ sẽ vẫn tiếp diễn một cách bình lặng nếu như không có một sự tình cờ chỉ xảy ra cách đây mấy tháng…
Hôm ấy ông Thao vừa hoàn tất một cuộc họp quan trọng trong công ty, với sự thành công về việc khai trương thêm một chi nhánh đại lý bán xe ở một thành phố lân cận. Tập đoàn bán lẻ xe do ông điều hành đã khuếch trương thanh thế và uy tín trên phạm vi rộng lớn, với mười mấy cơ sở đại lý bán xe rải rác ở mấy thành phố. Có ai bây giờ mà không nghe danh ông trùm Dương Thao, chủ tịch tập đoàn Xuân Thao chuyên bán xe hơi, xe bán tải hạng nhẹ cho tư nhân và xe gắn máy đủ loại từ các hãng sản xuất nổi tiếng khắp năm châu? Có ai không nghe danh người đã được phong tặng danh hiệu đáng ngưỡng mộ là nhà doanh nghiệp lỗi lạc trong năm đến ba lần mà báo chí đã tốn biết bao giấy mực để viết?
Thực vậy, chỉ cần rút bất cứ một tờ báo hay tạp chí nào trong một quầy báo hay tiệm sách, người ta sẽ thấy ngay những trang quảng cáo trang nhã hấp dẫn giới thiệu các mẫu xe đang được chào bán của tập đoàn Xuân Thao. Tương tự, trên mạng internet hoặc tivi cũng tràn ngập hình ảnh xe cộ của tập đoàn, chiếm lĩnh phần lớn bộ phận kinh doanh này trên thị trường. Cho nên việc mở thêm một đại lý nữa được xem như là một điều dễ hiểu chẳng chóng thì chầy.
Tâm trạng đang thư thái vì thành công phát đạt trong kinh doanh, ông Thao ngồi ung dung trên chiếc xe hơi thuộc hàng đại xa xỉ ít người kham nổi, trong lúc người tài xế riêng vừa chầm chậm cho xe ra khỏi cổng công ty để hòa vào dòng xe cộ tấp nập buổi chiều.
-Thưa ông muốn về nhà hay ông cần đi đâu nữa không ạ? - người tài xế lễ phép thưa.
Ông Thao rung đùi ngẫm nghĩ. Công việc làm ăn tiến triển thuận lợi tốt đẹp quá, có lẽ nên ghé tiệm mua ít nữ trang tặng vợ và cô con gái cưng ở nhà. Trước giờ ông vẫn có thói quen như vậy. Ông bèn cất tiếng bảo người tài xế:
-Anh dừng xe ở tiệm vàng bạc đá quý Kim Ngân dưới phố cho tôi một chút!
-Dạ, thưa ông.
Vào tiệm sau khi chọn được hai món quà tuyệt đẹp ưng ý cho vợ con, định quay ra trở lại xe thì ông Thao chợt nghe một giọng nói nhỏ nhỏ kế bên:
-Xin lỗi, có phải anh là Dương Thao đó không?
Quay nhanh lại, ông Thao nhận ra ông Vũ Ninh, người bạn cũ lâu năm đã mất liên lạc một thời gian dài. Ông mừng rỡ kêu lên:
-Trời, anh Ninh đây mà! Lâu quá không gặp, đi đâu đây?
Hai ông bạn cũ tình cờ gặp nhau tay bắt mặt mừng, liền kéo nhau vào một quán cà phê gần đó hàn huyên tâm sự cả một lúc lâu vô cùng vui vẻ sảng khoái. Nhân đó ông Ninh ngỏ ý mời bạn có dịp ghé thăm căn nhà gia đình ông mới mua và dọn về lại thành phố này.
Ông Thao tất nhiên nhận lời. Điều đập vào mắt ông rất rõ ràng là gia đình ông Ninh đang hết sức thành công. Ngôi biệt thự họ mới mua tráng lệ và rộng lớn không thua gì của mình. Ngồi nhâm nhi ly trà thơm, ông Ninh trầm ngâm bộc bạch:
-Tôi bây giờ mọi chuyện kể như tạm ổn, công việc làm ăn đâu vào đó an nhàn thoải mái, con cái cưới gả xong xuôi gần hết. Chỉ còn thằng con trai trưởng của tôi đã gần ba mươi mà vẫn nhông nhổng chưa có vẻ hứng thú gì chuyện vợ con, làm bà nhà tôi cứ lo mãi. Nghe bà ấy càm ràm mà tôi cũng rầu hết sức.
-Phải đó là cháu Danh không anh?
Ông Ninh gật gật đáp nhanh:
-Đúng rồi, là nó đó.
-Cháu nó bây giờ làm gì vậy anh?
Ông Ninh nhấp một ngụm trà rồi thân mật kể:
-Nó học xong đại học rồi đi làm một thời gian, sau đó đi tu nghiệp ở nước ngoài về. Bây giờ đang trợ giúp tôi điều hành công ty. Đợi ít lâu cho nó quen thuộc cứng cáp tôi sẽ bàn giao công ty lại cho nó cai quản luôn. Mình già rồi rút lui cho tuổi trẻ nó thi thố tài năng.
Nói đoạn đang trong lúc hứng thú ông Ninh rút túi lấy chiếc máy điện thoại thông minh đa năng của mình ra, mở máy dùng tay quẹt quẹt chấm chấm ít giây, xong chìa màn hình về phía ông Thao hãnh diện khoe:
-Đây là hình tôi chụp với nó hôm tốt nghiệp bằng cao học đó anh.
Ông Thao ngắm nghía những bức hình một lúc, rồi gật đầu tấm tắc khen:
-Chà, cháu Danh mới chút xíu ngày nào mà bây giờ đã là một thanh niên cao lớn, sáng sủa đẹp trai và tài giỏi thế này.
Vỗ tay vào đùi cười hăng hắc, ông Ninh cao hứng:
-Đó đó, bởi vậy nên mấy cô cứ bu lấy thằng bé khắp nơi. Vậy mà nó lại không chịu ai để tôi được uống rượu vui mới khổ!
Ông Thao cũng bật cười bình luận:
-Anh cũng đừng nên nôn nóng quá! Chuyện đó nó cũng sẽ tới thôi. Không chừng đến lúc nó muốn vợ anh sẽ trở tay không kịp nữa kìa.
Hai ông nhìn nhau cười khề khà thích thú. Trời đã xế chiều nhưng trong lòng của hai người bạn đứng tuổi vẫn đang rộn rã vui tươi hàn huyên không ngớt. Ông Ninh cất tiếng hỏi:
-Còn anh sao rồi, hai thằng lớn vợ con gì chưa? Còn con bé út nhà anh chắc bây giờ đã lớn lắm phải không, vào đại học chưa?
Lắc khẽ đầu, ông Thao đáp:
-Ồ chưa đâu anh, nó đang học phổ thông năm cuối cấp. Lớn rồi mà vẫn còn ham chơi và trẻ con lắm.
Rồi như để đáp lễ ông bạn lúc nãy, ông Thao cũng rút chiếc điện thoại trong túi tìm hình cô con gái mình cho ông bạn xem.
-Nó đấy anh - ông Thao vừa nói vừa đưa chiếc điện thoại cho bạn.
Vừa nhìn qua màn hình, ông Ninh dù đã lớn tuổi vẫn không khỏi có ấn tượng trước vẻ đẹp rực sáng của người thiếu nữ trong ảnh. Một cô gái trong bộ áo dài nữ sinh trắng tinh, tay ôm cặp trước ngực, đôi mắt to tròn tuyệt đẹp, mái tóc dài đen tuyền rũ xuống một bên vai, đôi môi hồng hơi cong lên một cách nghịch ngợm thật hồn nhiên. Trời ơi, người đâu mà sao đẹp như tiên nga thế này!
Ngay lúc đó ông Ninh chợt nãy ra ý định sẽ cưới cô gái này cho Danh, cậu con trưởng của mình. Bà vợ ông ở nhà vốn có thú chưng hoa tươi trong nhà cho đẹp, cứ vài ba ngày là bà ấy lại đổi một bình hoa. Nhưng so với đóa hoa biết nói này nếu rước được về nhà thì những loài hoa vô tri kia thật chẳng là mùi gì. Đây mới chính là đóa hoa tuyệt sắc vô giá mà sẽ làm cho ngôi biệt thự của ông thêm tráng lệ nguy nga.
Đưa chiếc phôn lại cho bạn, ông Ninh nhẹ nhàng dọ ý:
-Cháu bé nhà anh xinh quá nhỉ, không biết đã có đám nào đến thưa chuyện với anh chị chưa?
Bật lên cười ha hả, ông Thao khoa tay:
-Trời đất, con bé Hạ còn ham chơi lắm chỉ biết học và chơi, làm gì nghĩ đến chuyện chồng con lúc này đâu anh.
Nghe nói ông Ninh như mở cờ trong bụng. Như vậy rõ ràng là con bé vẫn chưa có đám nào. Thế thì tại sao không áp dụng cái phương cách xưa cũ ấy chứ. Cũ thì cũ nhưng nhiều khi lại là phương pháp hiệu nghiệm nhất đó. Hàng quý mà không nhanh tay thì thiên hạ sẽ chộp lấy mất. Phải xúc tiến ngay thôi! Tiên hạ thủ vi cường mà lại.
Suy tính xong, ông Ninh vỗ nhẹ vào cánh tay bạn đang gác hờ trên bàn, thầm thì:
-Anh Thao này, cô bé nhà anh và thằng Danh nhà tôi xem ra rất đẹp đôi. Anh và tôi lại là bạn bè lâu năm, không biết anh nghĩ sao nếu chúng tôi muốn được kết thông gia với anh chị, như vậy tình cảm hai bên gia đình lại càng thêm gắn bó.
Khá bất ngờ trước đề nghị của bạn, ông Thao nhíu trán băn khoăn:
-Nhưng… tuổi tác hai đứa chênh lệch khá nhiều, liệu có ổn không? Con bé Nhật Hạ nhà tôi hãy còn đi học con nít lắm. Chắc gì cháu Danh nhà anh đã vừa ý?
Chặc khẽ lưỡi, ông Ninh phân trần:
-Thằng Danh nhà tôi năm nay hăm tám, chồng vợ cách nhau mười tuổi có hề gì. Anh vui lòng gửi sang cho tôi một tấm hình của cháu Hạ để tôi hỏi ý thằng Danh sau. Tôi tin nó sẽ vừa ý lắm.
Ông Thao vừa mày mò trên chiếc điện thoại thông minh của mình để gởi tấm hình cô con gái qua máy cho ông bạn, vừa tranh thủ lặng lẽ suy nghĩ. Gia đình ông Ninh là một gia tộc quyền quý và giàu có không thua gì gia đình ông, hiện đang làm chủ và điều hành chuỗi siêu thị Phát Thương nổi danh khắp nơi. Danh là một thanh niên sáng sủa, có ăn học tới nơi tới chốn, xem ra đúng là một chỗ nương tựa vững chắc và đáng tin cậy cho Nhật Hạ. Thời buổi bây giờ kiếm được một đám như vậy thật không phải dễ. Để cho con bé tự do yêu đương theo ý mình biết đâu hốt phải một tay bá vơ vào đào mỏ thì kể như tàn đời con bé.
Ngẫm nghĩ như thế ông gật đầu mỉm cười bảo bạn:
-Được rồi, để tôi về bàn tính với bà nhà tôi và con bé Hạ. Có gì chúng ta thảo luận thêm sau nhé!
Câu nói này khiến ông Ninh rất phấn khởi, siết tay bạn cười rạng rỡ:
-Cám ơn anh. Tôi rất mong sớm nhận được tin vui từ anh.
Chỉ ít hôm sau buổi gặp gỡ ấy, ông Thao nhận được ngay tin nhắn của ông Ninh cho biết cậu ấm trưởng Vũ Danh nhà ông rất ấn tượng khi chiêm ngưỡng bức ảnh của Nhật Hạ, nên đã đồng ý lời đề nghị của cha sang nhà xem mắt nàng.
Về phần mình sau khi bàn bạc với vợ xong, ông Thao dự định sẽ báo cho con gái ý định muốn dàn xếp cho gia đình ông Ninh và Danh đến gặp gỡ. Thâm tâm ông bà Thao đều nhận định được gả vào gia đình họ Vũ rất môn đăng hộ đối là một điều đáng mừng cho con gái. Hơn nữa Danh là một chàng trai phong độ điển trai, lại học cao có sự nghiệp huy hoàng, không lý gì Nhật Hạ lại từ chối một thanh niên sáng giá như vậy.
Mà giả thử nàng có không bằng lòng thì ông Thao cũng sẽ buộc nàng nghe theo lời mình. Đó là quy cách ông cai quản gia đình. Con gái tại gia phải nhất định nghe theo lời cha mẹ định đoạt chuyện hôn sự.
Cho nên lúc này nghe con hỏi, ông ngẫm nghĩ ít giây rồi ôn tồn bảo:
-Có đó con gái ạ, nhưng là điều tốt cho con chứ không có gì đâu mà con phải quan ngại.
Cách nói lấp lửng này khiến Nhật Hạ càng khó chịu. Nàng hỏi tới:
-Mà thật ra là chuyện gì ba mẹ nói rõ ràng cho con biết được không?
Bà Xuân nhỏ nhẹ giải thích một cách chung chung:
-Tối thứ Bảy đầu tháng tới ba mẹ tính làm một buổi tiệc đãi gia đình bác Ninh và anh Danh đến nhà mình chơi. Ba mẹ muốn con cùng ba mẹ đón tiếp gia đình bác ấy.
Ngừng lại một chút như để xem con gái mình có ý kiến gì không, bà nói tiếp:
-Ba mẹ chọn tháng sau vì khi đó con đã thi tốt nghiệp xong xuôi, khỏi phải vướng bận chuyện bài vở.
Thì ra là vậy. Một người bạn cũ của ba lâu ngày không gặp, nếu nói làm tiệc ăn mừng gặp lại cố tri thì cũng có lý. Nhưng sao mình lại cần phải có mặt? Giữa những người lớn với nhau con nít như mình có gì để nói?
Chẳng lẽ… còn một nguyên nhân nào nữa? Vừa rồi ba mới bảo có liên quan đến mình kia mà? Tại sao mình lại dính líu đến gia đình bác Ninh, khi mà đã lâu hai bên mất liên lạc như lời mẹ nói khi nãy?
Bộ óc của Nhật Hạ căng ra suy đoán thật nhanh chóng, đôi chân mày thanh tú khẽ chau lại. Đắn đo một lúc nàng hỏi một câu thăm dò hết sức thông minh:
-Bộ anh Danh con bác Ninh cũng muốn đến thăm ba mẹ à?
Ông Thao phá lên cười thật sảng khoái rồi khề khà đáp:
-Ờ… thì cũng có thể nói như vậy.
Nhật Hạ nhướng mày nhìn cha thật lém lỉnh, ánh mắt như đang muốn ngầm trêu ghẹo ông Thao rằng:
“Thôi mà ba ơi, một thanh niên trẻ tuổi như anh ta tự nhiên bỏ thời gian đến thăm bạn của cha mình để ngồi nghe mấy ông bà cụ lớn tuổi nói chuyện với nhau à! Sao mà khó tin quá đi ba ơi!”
Cái nhìn đầy nghịch ngợm của con gái khiến ông Thao hơi nhột nhạt. Ông bèn nói thêm:
-Và anh Danh muốn làm bạn với con nữa. Ba muốn con giúp ba mẹ tiếp đón anh ấy.
Chà, mệt rồi đây! Một người con trai lớn tuổi hơn mình nhiều tự dưng muốn làm bạn. Khỏi nói cũng biết có gì bất thường rồi.
Nhật Hạ tất nhiên nhận thức rõ mình là một cô gái đẹp. Bằng chứng là đám con trai đeo đuổi nàng tính ra chắc cả chục mạng, chưa kể những kẻ thầm thương trộm nhớ chưa xuất đầu lộ diện. Vì thế khi nghe một người con trai tự dưng muốn kết thân, điều đầu tiên nàng liên tưởng đến theo phản xạ đã quen là một kẻ si tình đang muốn ghi danh nữa. Và quả nhiên trong trường hợp này điều dự đoán của nàng lại hoàn toàn chính xác.
Nhật Hạ còn trẻ tuổi và rất hồn nhiên nhưng là một cô gái thông minh sâu sắc, cho nên khi nghe những thông tin dù chưa mấy rõ ràng từ cha mẹ, nàng đã có thể lờ mờ đoán ra đây là một buổi gặp gỡ cho người ta coi mắt mình. Điều này khiến nàng vừa uất ức vừa lo sợ đến phát run lên.
Lẽ nào ba mẹ đã có ý muốn gả mình cho cái anh chàng Danh đó rồi hay sao? Vô lý quá! Mình còn đi học mà, và hai bên có tình cảm yêu thương gì đâu mà tính chuyện xa xôi vậy? Còn cái quyền được chọn một tình yêu cho riêng mình thì sao đây?
Tự nhiên bản tính bướng bỉnh trong người nổi dậy, Nhật Hạ mím môi ngầm quyết định chống lại sự ép đặt này. Được rồi, mình cứ tạm thời đồng ý cho xuôi cái đã, rồi đến hôm ấy tìm cớ chuồn mất xem sao. Phản ứng của ba mẹ sau đó sẽ cho biết sự vắng mặt của mình nghiêm trọng đến mức nào ngay thôi chứ gì.
Ôi, tự nhiên sao mà phiền thế này!
Lòng đầy bất an, Nhật Hạ cố ra vẻ bình thản dò hỏi cầu may:
-Buổi tiệc như vậy… toàn người lớn không hà. Nếu hổng vui con khỏi dự được không ba mẹ?
Ông Thao nghiêm ngay nét mặt:
-Đâu được! Con là nhân vật quan trọng, không có mặt coi sao được.
Câu nói này như gián tiếp xác nhận sự hồ nghi của Nhật Hạ. Khó chịu trong lòng, nàng đáp cho qua:
-Dạ con hiểu rồi. Giờ con về phòng nghen ba mẹ!
Nói đoạn nàng cất bước vội vàng đi về phía cầu thang để lên phòng mình, chân bước đi với một tâm tư chênh vênh cùng bao nhiêu hoang mang phập phồng và những câu hỏi tự đặt ra mà chưa có lời giải đáp.
☘︎
CHƯƠNG 1
Tiến >>
Nguồn: Tác giả VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 27 tháng 1 năm 2022