TAM MAO LÀ MỘT CÂY BÚT NỮ NỔI TIẾNG CỦA ĐÀI LOAN TỪ NHỮNG NĂM 70. TÊN TUỔI CỦA BÀ, CÙNG VỚI QUỲNH DAO, LÂM THÚC HOA, KIM HẠNH CHI ĐÃ TRỞ NÊN HẾT SỨC QUEN THUỘC VỚI NGUỜI HOA TRÊN THẾ GIỚI, KỂ CẢ Ở TRUNG HOA LỤC ĐỊA.
TAM MAO TÊN THẬT LÀ TRẦN BÌNH, SINH NGÀY 26/3/1943 TẠI TRÙNG KHẢNH, TỨ XUYÊN, TRUNG QUỐC. NĂM LÊN 6, TAM MAO THEO GIA ĐÌNH SANG ĐÀI LOAN. TAM MAO LÀ MỘT TÁC GIẢ MẠNH MẼ, SÔI NỔI CẢ TRONG CUỘC ĐỜI LẪN SÁNG TÁC. HẦU NHƯ BÀ ĐÃ DÀNH NỬA THỜI GIAN SỐNG CỦA MÌNH ĐỂ DI CHU DU BỐN BIỂN NĂM CHÂU. BÀ ĐÃ VIẾT VÀ DỊCH NHIỀU TÁC PHẨM VỚI MỘT VĂN PHONG MỚI MẺ, THẤM ĐƯỢM TÌNH NHÂN ÁI VÀ SỰ CẢM THÔNG SÂU SẮC ĐẶC BIỆT CỦA NGƯỜI PHỤ NỮ Á ĐÔNG.
THÁNG 10/1990, BÀ ĐÃ TRỞ VỀ THĂM LẠI TRUNG QUỐC VÀ ĐÃ ĐƯỢC ĐÓN TIẾP NỒNG NHIỆT. 11 THÁNG SAU, NGÀY 19/11/1991, TRÁI TIM NHÂN ÁI NÀY ĐÃ NGỪNG DẬP VĨNH VlỄN TẠI ĐÀI BẮC. DƯỚI ĐÂY KTNN XIN GIỚI THIỆU MỘT TRONG NHỮNG TRUYỆN NGẮN ĐẶC SẮC CỦA BÀ.
.
Trước đêm lễ Giáng sinh mấy hôm, đứa bé láng giềng đã mang đến tặng tôi một hình nộm thiên thần làm bằng giấy bồi.
Nó đứng ngoài cổng, tựa người lên hàng rào, nói với tôi:
- Đây là hình giả làm bằng giấy, chứ trên đời này làm gì có thiên thần phải không cô?
Tôi nhìn vào mắt nó rồi nói:
- Có chứ? Thiên thần có thật. Và cô đây đã có những hai thiên thần.
Thằng bé tò mò nhìn tôi:
- Ở đâu?
- Phải con quen biết cô sớm một chút, thì con sẽ thấy họ còn ở chung với cô. Nhung tiếc quá. Bây giờ thì không còn.
Thằng bé tròn mắt nhìn tôi.
- Thế bây giờ họ đi đâu rồi?
- Đi đâu à? Tôi hướng mắt về chân trời xa - Đấy, họ ở phía dưới cái cánh sao đó một chút.
- Cô nói thật, chứ không gạt con chứ?
- Thật mà.
- Con không tin, nếu thật sự có thiên thần, chẳng ai lại dại gì bỏ di.
- Tại con không biết, chứ lúc đó... cô cũng không biết, cô dại lắm. Hai thiên thần kia lúc nào cũng chăm sóc che chở cô...
- Làm gì có người ngày ngày sống chung với thiên thần mà lại không biết?
- Vậy mới lạ, mà không phải chì một mình cô, nhíều người như vậy lắm...
- Thiên thần họ thường sống vói trẻ con. Vậy lúc đó cô còn nhỏ?
- Ừ.
- Nhưng tại sao họ lại thương trẻ con như vậy?
- Bởi vì trước khi giao trẻ con cho họ chăm sóc, Thượng đế đã lén lấy một phần trái tim cùa thiên thần đặt vào lồng ngực đứa bé. Vi vậy chỉ cần nghe tiểng đập của trái tim đứa bé, là thiên thần đã cảm động đến độ muốn khóc òa lên ngay.
- Thiên thần thích khóc lắm à? Hẳn họ chẳng vui gì lắm?
- Ừ, họ hay khóc, nhưng đó là vì quá thương những đứa trẻ mà họ che chở bảo vệ. Có khi họ phải rơi lệ suốt một đời... Nhưng vì họ bận lắm, có lúc họ phải nuốt cả nước mắt vì không có thời gian sử dụng khăn tay, họ cũng sợ nước mắt làm ướt đứa bé, rồi nó lại ngã bệnh.
- Cô nói ngoa rồi, làm gì có thiên thần nào lại ngu như thế?
Thằng bé cười lớn góp ý, khi nghe tôi nói vậy. Nhưng tôi mặc, tiếp tục nói.
- Và rồi, có một ngày nào đó. Đứa bé được chăm sóc kia cũng sẽ trưởng thành, lúc đó nó nói với vị thiên thần: Bây giờ tôi đi đây. Xin quý vị đừng lẩn quẩn bên chân làm quấy rầy tôi nữa.
Thằng bé ngạc nhiên.
- Thế thiên thần trả lời sao?
- Thiên thần ư? Họ chỉ lặng lẽ nhìn nhau rồi mang hết bửu bối trên người ra, trao cho đứa bé. Và đứa bé kia thật vô tình. Nó quảy hành lý trên vai, rồi đi thẳng, không màng cả chuyện quay đầu lại.
Thằng bé hàng xóm có vẻ cảm động.
- Rồi thiên thần kia đã vào nhà, đóng kín cửa lại và khóc?
- Họ làm gì có thời gian đó? Họ vội vã giương cánh bay cao lên bầu trời, nhìn theo hướng đứa bé đi. Đứa bé còn trẻ. Xin lỗi. Bây giờ nó đã là người trưởng thành nên nó đi rất nhanh và rất xa... Còn thiên thần thì bây giờ già quá rồi. Mặc dù đã mệt mỏi, nhưng họ vẫn cố gắng theo dõi. Cho đến lúc nó chỉ còn là một chấm đen rồi mất hẳn họ mới chịu quay về nhà, bây giờ mới khép cửa lại, tắt đèn, rồi yên lặng ngồi bên nhau, và họ mới rảnh rỗi mà khóc.
- Thế người trưởng thành kia đi đâu?
- Chuyện đó thì cũng không có gì quan trọng. Chỉ tội cho hai thiên thần kia. Họ đã mất đứa bé, có nghĩa là đã mất một phần trái tim... Họ cảm thấy trống trải, vì dưới đôi cánh của họ chẳng còn cái gì để họ che chở. Đúng ra thì họ có quyền nghỉ ngơi, nhưng mà... Con biết không? Vì đôi cánh đó sử dụng lâu ngày quá, nên cơ bắp gần như bị chai cứng đi, bây giờ có muốn khép lại cũng không được.
- Thế còn... Người đã ra đi đó? Không lẽ anh ta chẳng nhớ gì tới những vị thiên thần đã chăm sóc che chở cho mình?
- Ồ... Có chứ? Những lúc trời trở gió hoặc mưa bão, chắc chắn anh ta cũng nhớ đến đôi cánh đã chở che cho mình. Có thể là anh ta cũng đã khóc một trận cho đã nư, cho quên...
- Ý cô muốn nói là... cái con người kia chỉ nhớ đến sự ích lợi của đôi cánh, chứ không thật sự thương nhớ đến bản thân của hai vị thiên thần kia?
Câu hỏi của cậu bé hàng xóm làm cho tôi ngẩn ra hồi lâu. Tôi run rẩy cầm hình nộm thiên thần trong tay, mắt hướng về phía biển xa trong hoàng hôn và không nói được lời nào.
Mãi đến lúc có một cơn gió thổi qua, tôi mới nói:
- Sau đó, thì anh ta cũng có nghĩ đến chứ...
- Lúc nào?
- Lúc mà anh ta hiểu ra là... mãi mãi mình sẽ không còn quay lại với thời gian đã mất. Và anh ta nhớ...
- Tại sao không quay lại?
- Bởi vì... anh chàng ấy, một buổi sáng giật mình tình dậy, chợt phát hiện là dưới nách mình lại mọc ra đôi cánh. Có nghĩa là anh ta cũng đã biến thành thiên thần.
- Ồ, vậy thì hay biết mấy? Cỗ cánh không phải là có thể bay về nơi cũ sao?
- Tại con không biết, cái đôi cánh mới mọc ra đó không phải là để bay, mà nó chỉ được sử dụng như một dụng cụ để che chở mưa nắng thôi.
- Sao kỳ vậy? Đôi cánh đó mọc ra để che chở cho cái gì? Công việc của vị thiên thần mới này với những thiên thân cũ có khác nhau không?
- Chẳng khác nhau. Lúc đó dưới dôi cánh có một mái nhà nhỏ. Một gia đình. Có những đứa bé Thượng đế mới giao lại. Có tình yêu mà cũng có nước mắt.
Thằng bé hàng xóm của tôi nghe vậy, kết luận:
- Vậy thì làm thiên thần cũng khổ quá chứ đâu sướng gì?
- Ừ, khổ lắm chứ! Nhưng họ lại lấy cái khổ đó làm hạnh phúc.
Nghe tôi nói, thằng bé hàng xóm chăm chú nhìn tôi, một lúc rồi nó hòi:
- Cô nói... cô thật sự có những hai thiên thần như vậy à?
Tôi gật đầu.
- Đúng vậy!
- Thế sao cô không về ở chung với họ?
- Cô đã nói với con rồi. Không làm sao quay về được. Khi mà ta đã giác ngộ
ra thì mọi thứ đã muộn màng...
Thằng bé hàng xóm lắc đầu.
- Thật tình con không hiểu cô định nói gì...
- Một ngày nào đó lớn lên rồi con sẽ hiểu. Bây giờ thì con chưa biết, cho đến lúc, cha con, mẹ con...
Tôi chưa nói dứt câu, thì thằng bé đã cắt ngang:
- Cha con à? Suốt ngày ông ấy đi làm, tối còn phải di dạy thêm, không có lúc nào ông ấy ở không để ở nhà chơi với con... Còn mẹ con ư? Bà ấy chỉ biết cơm nước, giặt giũ, lau nhà, quét dọn rồi càu nhàu... Rõ chán!
Thằng bé đang nói đến đẩy thì bên kia nhà mẹ cậu xuất hiện trước cửa, lớn tiếng nói vọng qua:
- Minh ơi! Con làm gì đó? Vô ăn cơm đi con!
- Đấy, cô thấy không? Thằng bé có vẻ bực dọc - Mẹ con lúc nào cũng vậy, càu nhàu mãi! Suốt ngày cứ bắt con cơm với nước! Chán chết!
Và thằng bé đứng thẳng người lại, gật đầu chào tôi rồi quay lưng chạy về nhà. Vừa chạy vừa nói:
- Nếu con mà có hai thiên thần giống như cô, thì con đã không phải sống trong cảnh địa ngục thế này.
Minh ơi! Bây giò thì con chưa biết. Và sau này khi con hiểu ra... thì mọi sự e rằng cũng đã muộn màng rồi con ạ!
HẾT
Đánh máy :hoi_ls
Nguồn: Hoi_ls - Tạp chí Kiến thức Ngày nay
VNthuquan.net
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 6 tháng 4 năm 2022