Đây là câu chuyện về một người đàn ông kỳ lạ, một kẻ giống như đám mây theo gió trôi nổi trên bầu trời đêm hư vô. Đám mây lãng đãng trong màn đêm thì trong sát na đầu và sát na sau thì chẳng có vẻ gì là thay đổi cả, nhưng nếu trông kỹ thì chẳng biết tự bao giờ nó đã thay hình đổi dạng. Tuy cùng là một đám mây nhưng chẳng thể nào nắm bắt được hình dạng của nó. Đây là câu chuyện về một người đàn ông như thế. Tên là Abe No Seimei. Người này là một Âm Dương sư (onmyouji).
Seimei sinh năm Engi thứ 21 (1), hình như là vào thời Thiên Hoàng Daigo thì phải. Nhưng năm sinh và năm mất của nhân vật này không trực tiếp liên quan đến câu chuyện. Không cần làm rõ những con số có khi hóa ra lại là cái hay của câu chuyện này.
Tùy vào tình thế mà chấp bút, có khi lối viết như vậy lại hợp với nhân vật này hơn.
Thời đại Heian (2).
Đó là thời đại chìm đắm trong bóng tối, đa phần con người đều tin vào sự tồn tại của ma quỷ. Đó là thời đại mà con người, ma quỷ và linh hồn cùng chung sống với nhau, lặng lẽ trong màn đêm ở kinh đô, có khi là dưới cùng một mái nhà chứ chẳng phải ở những nơi xa xăm như rừng sâu núi cao.
Âm Dương sư là người xem tướng sao, đoán tướng người. Nếu nói một cách dễ hiểu thì đó là một loại thầy pháp, thầy cúng. Nhưng thực ra chẳng phải loại nào cả. Âm Dương sư cũng còn xem phương vị phong thủy, sử dụng pháp thuật, bùa chú để giết kẻ khác. Đó là người thấu hiểu những thứ huyễn hoặc kỳ lạ như vận mệnh, ma quỷ và nắm vững kỹ thuật chi phối những thứ huyễn hoặc đó.
Âm Dương sư là một chức quan trong triều đình Heian và có cả một khu vực dành riêng cho chức này trong đại nội (3).
Abe no Seimei được triều đình ban cho chức quan tứ phẩm bậc dưới. Theo hệ thống quan chức của triều Heian thì nhất phẩm là Thái Chính Đại Thần, nhị phẩm là Tả Nội Đại Thần và Hữu Nội Đại Thần, tam phẩm là Dainagon và Chuunagon. Tứ phẩm cũng là chức quan có tiếng nói quan trọng trong triều. Trong tập sách "Konjaku Monogatari" (4)còn ghi chép lại nhiều chuyện ly kỳ về nhân vật Abe no Seimei theo học với Âm Dương sư Kamono Tadayuki và cũng từ lúc đó, Seimei đã bộc lộ tài năng đặc thù của một Âm Dương sư. Đó cũng là một loại thiên tài.
Trong sách "Konjaku Monogatari" có ghi lại rằng lúc Seimei hãy còn trẻ thì sư phụ Tadayuki có lần rời khỏi kinh đô Heian đi về phía Nam. Họ rời khỏi đại nội, qua cổng Chu Tước (5) rồi theo đại lộ Chu Tước (6) đến cổng Rajoumon nằm ở phía ngoài đại nội mất chừng tám dặm. Họ đi bằng xe. Sách không chép rõ là loại xe gì nhưng chắc là xe bò (7). Sách cũng không ghi rõ là vì sao lại rời kinh vào ban đêm nhưng hẳn là bí mật đến chỗ một cô gái thương mến nào đấy. Trong số những kẻ theo hầu Tadayuki có cả Seimei. Một mình Tadayuki ngồi xe còn những kẻ theo hầu thì chạy bộ mở đường. hẳn là kẻ theo hầu chỉ chừng 2, 3 người kể cả Seimei. Một người đi trước dẫn đường cho bò, một người mang đèn lồng và người còn lại chính là chàng Seimei trẻ tuổi. Hẳn là lúc này Seimei chừng mười mấy tuổi đầu.
Hai kẻ theo hầu vẻ thông minh lanh lợi, mình mặc áo thụng Hitatare nhưng Seimei chỉ mặc chiếc áo chẽn ngắn tay hơi cũ, đi chân đất. Y phục mặc trên người xem chừng là thứ đồ cũ của ai đó. Mình mặc đồ cũ nhưng toàn thân lại toát lên một vẻ thông minh đĩnh đạc. Và tuy thông minh đĩnh đạc nhưng đôi khi cũng không giấu được những nét tinh nghịch đặc trưng của một gã thiếu niên mới lớn đương thời. Hẳn là đã có lúc Tadayuki nhìn thấy sâu trong đôi mắt Seimei ánh lên khí chất đĩnh ngộ kỳ lạ mà không kẻ nào có được, vì thì hẳn là như vậy rồi! Tadayuki bắt đầu chú ý đến tài năng của Seimei cũng là do một sự kiện xảy ra đêm nay. Bây giờ trở lại câu chuyện chính.
Chiếc xe bò lộc cộc tiến trên đường, dần dần đã đến khu ngoại ô của kinh đô Heian. Tadayuki mải ngủ gà ngủ gật trong xe.
Seimei đang đi bên cạnh cỗ xe bò bỗng dưng đưa mắt nhìn về phía trước thì thấy một bầy quỷ dị hình dị tướng đang từ đằng xa tiến về phía cỗ xe. Những kẻ theo hầu khác chẳng tỏ vẻ là trông thấy gì cả. Seimei tức tốc chạy đến bên cỗ xe, vén cửa
- Tadayuki sama!! (8)
Seimei đánh thức Tadayuki đang gà gật trong xe rồi thuật lại điều mình vừa trông thấy. Tadayuki tỉnh giấc nhoài người ra cửa thì thấy quả là có mtooj bầy quỷ đang tiến lại gần thật.
- Dừng xe lại!
Tadayuki cất tiếng gọi những kẻ theo hầu.
- Hãy núp vào sau bóng xe, nín thở không được cử động. Quyết không được gây ra tiếng động nào.
Tadayuki sử dụng phương thuật của mình để giấu không cho lũ quỷ thấy cỗ xe và những kẻ theo sau. Một chặp sau thì lũ quỷ đi qua.
Kể từ đó Tadayuki luôn cho Seimei theo suốt bên mình rồi truyền hết cực ý của Âm Dương Đạo mà mình biết cho học trò. Sách "Konjaku monogatari" viết về việc này là "giống như nước chứa trong bình". Tức là Kamono Tadayuki là cái bình còn nước chứa trong cái bình đó là phép Âm Dương, phương thuật Âm Dương được truyền sang cái bình của Seimei nguyên vẹn như thế. Sau khi Tadayuki mất thì dinh thự của Seimei nằm ở hướng bắc so với đại lộ Tsuchi no Mikado và hướng đông so với đại lộ Níhi no Touin. Tức là nếu nhìn từ Cung điện Shishin ở trung tâm đại nội thì nó nằm ở hướng Đông bắc, hướng Sửu Dần. Hướng Sửu Dần tức là hướng Quỷ môn trong Âm Dương Đạo, hướng quỷ sứ thường hay ra vào và là hướng rất xấu.
Kinh đô Heian phía Đông bắc có chùa Enryakuji trên núi Hiei (9), còn phía Đông bắc của đại nội thì có dinh thự của Abe no Seimei chẳng phải là điều ngẫu nhiên. Đấy là cấu tạo hai lớp của kinh Heian.
Hình dạng của kinh Heian được xây dựng theo hệ thống và có liên quan đến vụ ám sát Fujiwara no Tane Tsugu và để bảo vệ Thiên Hoàng Kanmu khỏi linh hồn u uẩn của phế Thái Tử Sawara Shinnou. Kinh đô Heian được xây dựng sau khi bỏ kinh đô Nagaoka (10). Nhưng việc đó xảy ra trước khi Seimei ra đời và không trực tiếp liên quan đến câu chuyện này.
Bây giờ chúng ta trở lại câu chuyện ghi lại trong sách "Konjaku monogatari".
Một hôm có lão pháp sư tìm đến dinh thự Seimei ở quỷ môn hướng đông bắc. lão pháp sư mang theo hai đồng tử chừng mười mấy tuổi.
- Dám hỏi tiền bối tìm đến có việc gì?
Seimei hỏi.
- Lão là người xứ Harima. Lão pháp sư đáp. Tên là Chitoku.
Sau khi xưng danh thì lão pháp sư mới bắt đầu nói.
- Lão vốn từ trước đã theo học Âm Dương Đạo, nghe thiên hạ đồn rằng ngài chính là Âm Dương sư đã thông hết thảy mọi lý lẽ của tự nhiên, thao túng quỷ thần nên muốn tìm đến xin được chỉ giáo.
Đại khái là lão pháp sư Chitoku nói với Seimei như vậy.
Seimei cười thầm trong bụng. Lão pháp sư này quả là kẻ không ngoan quỷ quyệt trong nghề Âm Dương. Hẳn là lão đến để thử ta đây mà.
Quả nhiên người này là một pháp sư đã thấu triệt đạo Âm Dương, đến đây để thử Seimei. Seimei bắt đầu ngờ ngợ về thân thế của lão pháp sư. Chắc là hai gã đồng tử mà lapx pháp sư kia dẫn theo là Shikijin, hay còn gọi là Shikigami, một loại tinh linh có năng lực biến hóa bất khả tư nghị tuân theo mệnh lệnh của Âm Dương sư.
Hừm, Seimei cười thầm trong bụng.
Shikijin, Shikigami hay theo như phái Âm Dương Izanagi Ryu hiện tại vẫn còn lưu truyền ở đảo Shikoku gọi là Shikiouji là một loại tinh linh không thể nhìn thấy bằng mắt thường. Nhưng chúng không phải là hạng tinh linh cao cấp mà chỉ là linh hồn tạp nhạp. Âm Dương sư là người sử dụng phương thuật để thao túng Shikigami nhưng tùy vào năng lực của Âm Dương sư mà đẳng cấp của bọn tạp linh này được nâng cao hay hạ thấp.
- Ồ!
Vừa gật gù, Seimei vừa nghĩ thầm: "Quả nhiên là người đáng gờm". Bởi vì Shikigami mà lão pháp sư Chitoku điều khiển tỏ ra rất thuần thục, khôn khéo.
- Vãn bối đã hiểu ý ngài rồi. Nhưng hôm nay vãn bối có chút việc không thể rời tay…
Seimei nói với lão pháp sư là xin hãy trở về đi cho, sau hãy chọn ngày lành tháng tốt mà đến đây lần nữa. Seimei vừa nói vừa đưa hai tay vào trong ống tay áo, bắt ấn rồi thầm niệm chú.
- Vậy thì lão xin đợi ngày lành tháng tốt làn sau…
Lão pháp sư chắp tay rồi vuốt trán ra về.
Nhưng Seimei không hề động đậy mà mãi đứng đó, khoanh tay nhìn trời. Rồi một chặp sau thì thấy lão pháp sư quay lại từ cánh cửa mở toang sau khi đã đi được một đoạn. Lão pháp sư vừa đi vừa nhòm ngó dáo dá như đánh mất vật gì đó.
Lão pháp sư lại đến trước Seimei.
- Thực ra là hai gã đồng tử mà lão dẫn theo bỗng nhiên chẳng thấy bóng dáng đâu cả. Xin ngài trả lại cho lão được không?
Lão pháp sư nói.
- Trả lại ư?
Seimei đáp lời lão một cách thờ thẫn.
- Vãn bối nào có làm gì đâu?! Chính tiền bối mới là người hiểu rõ nhất về kẻ hầu mà mình mang theo chứ! Vãn bối chỉ đứng đây nãy giờ thì làm sao giấu được đồng tử của ngài chứ.
Lão pháp sư nghe rồi bẽn lẽn cúi đầu trước Seimei.
- Xin ngài thứ lỗi. Thật ra chúng chẳng phải đồng tử mà là Shikigami do lão điều khiển. Hôm nay lão đến đây định bụng sẽ thử tài năng của ngài thế nào nhưng quả là có mắt như mù, không biết lượng sức mình. Xin ngài thứ tội cho.
- Hóa ra ngươi đến đây để thử ta à? Nhưng thứ nửa vời đó làm sao lừa được ta?
Seimei bỗng nhiên thay đổi ngữ điệu, nở nụ cười đắc chí trên môi. Nếu không cho là nụ cười hạ phẩm thì đó cũng không phải là nụ cười đĩnh đạc. Nụ cười đó nở trên môi Seimei rồi đôi môi đó cũng thầm đọc chú. Thế rồi hai đồng tử lúc nãy ở đâu xuất hiện từ ngoài chạy vào.
Hai gã đồng tử tay mang rượu và thức nhắm trở lại. Lão pháp sư trông thấy trong lòng cảm phục, mặt đỏ bừng bừng.
- Từ xưa đến nay, sai khiến Shikigami là việc dễ nhưng giấu đi Shikigami của kẻ khác quyết chẳng phảo là điều mà kẻ tầm thường làm được.
Lão pháp sư nói rồi ra sức thỉnh cầu Seimei nhận mình làm đệ tử. Lão lấy tấm thiếp ra viết tên mình vào rồi trao cho Seimei. Tự tay mình viết tên rồi trao cho kẻ khác cũng không phải là việc hiếm thấy trong giới thuật sỹ ngày xưa. Điều này có nghĩa là lão đã sẵn sàng dâng tặng tính mạng của mình cho Seimei.
Câu chuyện trong sách "Konjaku Monogatari" về Abe no Seimei hãy còn như thế này. Sách chép rằng một ngày nọ, Seimei đến thăm dinh thự của một nhân vật tên là Hirozawa no Kanchou Soujou. Lúc bấy giờ bọn công hầu con em quý tộc cũng rất nhiều tăng lữ tập trung quanh Seimei mà bàn luận. Mọi người đều nghe nhiều tin đồn về Seimei nên dĩ nhiên câu chuyện chủ yếu xoay quanh đề tài phương thuật.
- Tôi nghe nói ngài biết cách sai khiến Shikigami. Chẳng hay ngài có thể dùng nó để giết người không?
Có kẻ bạo gan tiến lại gần hỏi. Seimei đưa mắt liếc nhìn nhà quý tộc trẻ vừa hỏi, ánh mắt như muốn nói " Xin ngài chớ có hỏi về bí sự trong cái đạo Âm dương này". Rồi Seimei tủm tỉm cười như để an ủi đối phương, đáp rằng:
- Ừ phương pháp thì cũng có nhiều đấy.
Seimei dường như khoái chí với nỗi sợ hãi ánh lên trong mắt vị quý tộc nọ.
- Nếu vậy thì giết một con trùng hẳn là không khó?
Một quý tộc khác lại hỏi.
- Ừ thì hẳn là như vậy!
Seimei vừa đáp thì ngoài vườn có chừng năm, sáu con ếch nhảy vào.
- Ngài có giết được một con trong số đó không? Quý tộc lại hỏi.
- Vâng, nhưng giết chóc thì…
- Thì làm sao nào
- Cho dù có giết được thì cũng không làm nó sống lại được. Sát sinh vô ích chỉ tổ chuốc lấy tội nghiệp mà thôi.
- Chỉ một con thôi mà…
- Tôi cũng muốn xem ngài giết thế nào!
- Tôi cũng muốn xem!
- Tôi nữa!
Bọn con em quý tộc và tăng lữ vây lấy Seimei, ánh mắt bọn họ đều lóe lên sự hiếu kỳ muốn xem thử phương thuật của Seimei là như thế nào. Ánh mắt đó như muốn nói rằng nếu Seimei dùng lời thoái thác mà không chịu sử dụng phương thuật ngay tại đây thì hóa ra mọi tin đồn cũng chỉ là tin đồn, và chuyện này sẽ trở thành đề tài đàm tiếu của mọi người.
Seimei liếc nhìn bọn họ rồi:
- Các vị đã khiến tôi mắc tội rồi.
Thì thầm rồi đoạn vừa tay phải ra, dùng ngón tay trắng ngà nhón lấy một lá liễu xanh vươn ra từ mái hiên. Seimei ném tung lá liễu trời rồi khẽ đọc chú. Lá liễu lộn vòng trên không rồi nhẹ nhàng đáp xuống một con ếch. Tức thì con ếch xấu số bị đè bẹp như tương, chết ngay lập tức. Máu thịt, nội tạng văng tứ tung ra ngoài.
Sách "Konjaku Monogatari" chép rằng bọn quý tộc, tăng lữ trông thấy ai nấy đều vỡ mật thất sắc kinh sợ.
Hình như Seimei cũng sử dụng Shikigami trong dinh thự của mình khi không có người. Tuy chẳng có một ai nhưng thỉnh thoảng rèm cửa lại kéo lên hạ xuống, cổng lại được mở ra đóng vào. Xung quanh Seimei luôn có lắm chuyện kỳ lạ như thế. Khi lật xem nhiều tư liệu khác về nhân vật Abe no Seimei này cũng đều thấy lắm chuyện như lão Chitoku hay chuyện con ếch này, tựu trung là Seimei đều dùng phương thuật mà khiến người ta cả sợ. Và hình như Seimei cũng ưa thích việc chọc ghẹo người khác. Khuôn mặt nghiêm nghị, cử chỉ chỉnh tề như thế kia lại có những nét tinh nghịch như trẻ con.
Từ đoạn này trở đi, sách "Konjaku Monogatari" không chép nhưng tôi nghĩ rằng nhân vật Abe no Seimei này tuy phục vụ trong cung nhưng lại gây ra nhiều chuyện trở thành đề tài bàn luận cho thiên hạ. Hẳn đây là trang mỹ nam tử thân cao dõng dạc, nước da như tuyết, mắt ánh lên vẻ khôi ngô tuấn tú. Và chắc cũng đã nhận được đôi ba bức thư tình tứ từ một cô nương cao quý nào đó. Cử chỉ, ngôn động của Seimei đều rất tao nhã, đến dáng đi cũng làm nức lòng bọn con gái trong cung.
Và tuy là kẻ hết lòng với người trên nhưng đôi khi lại bất ý mà cất tiếng gọi Thiên Hoàng một cách xấc xược. Trên đôi môi luôn nở nụ cười thanh lịch kia lắm khi lại xuất hiện nụ cười hạ phẩm, khoái trá.
Cái nghề Âm Dương sư này luôn cần phải móc nối với những mặt xấu xa, ti tiện của con người và để ở trong cung cũng cần phải là kẻ có giáo dưỡng mới được. Đây hẳn là một nhân vật thông làu kinh sử, chẳng những thuộc lòng thơ Tàu mà còn tinh thông ca đạo, giỏi nghề đàn địch nữa.
Tôi nghĩ rằng thời đại Heian là thời đại mà người ta sống trong bóng tối âm u cua ma quỷ nhưng lại luôn đặt sự tao nhã thanh lịch lên hàng đầu. Từ bây giờ, tôi sẽ kể về câu chuyện của một người đàn ông đi như mây, về như gió trong cái u nhàn thanh nhã của bóng đêm âm u.
Chú thích:
(1) Engi: Niên hiệu thuộc thời đại của Thiên Hoàng Daigo đầu thời Heian, kéo dài từ năm 901~923.
(2) Thời đại Heian: thời đại mà kinh đô nước Nhật là Heian, kéo dài từ năm 794 đến năm 1185. Kinh đô Heian là thủ đô của nước Nhật từ thời Thiên Hoàng Kanmu dời đô từ kinh đô Nagaoka sang từ năm 794 kéo dài cho đến khi Thiên Hoàng Minh Trị dời đô sang Tokyo vào năm 1868. Kinh đô này chiều dài theo hướng đông tây khoảng 4.2 km, theo hướng nam bắc khoảng 4.9 km, ở trung tâm mạn phía nam có đại lộ Chu Tước kéo dài ra cổng thành Rajoumon phía ngoài. Đại lộ Chu Tước phân kinh đô Heian thành hai phần là tả kinh (đông kinh) ở phía đông và hữu kinh (tây kinh) ở phía tây. Kinh đô Heian được xây dựng theo cấu trúc bàn cờ do các con đường ngang dọc phân chia thành nhiều khu vực.
(3) Đại nội: tức đại nội lý, khu vực trung tâm ở mạn bắc của kinh đô Heian. Trung tâm là nội lý, tức nơi cư ngụ thường nhật của Thiên Hoàng và hoang tộc, chung quanh là các cơ quan hành chính, các viện thực hiện chính vụ, nghi thức của triều đình.
(4) Konjaku Monogatari: tập sách gồm 31 quyển ghi chép các truyện thần thoại, truyền thuyết vào cuối thời Heian. Không rõ tác giả, có thuyết cho rằng tập sách này do Minamoto no Takakuni và Toba Soujou biên soạn. Sách gồm hơn 1000 truyện truyền kỳ chia làm 3 bộ là Thiên Trúc (Ấn Độ), Chấn Đán (Trung Hoa) và Bản Triều (Nhật Bản). Nội dung của bộ đầu xoay quanh chuyện đản sanh của đức Phật Thích Ca ở Thiên Trúc, bộ Chấn Đán kể chuyện Phật giáo đến Trung Hoa và bộ cuối với nội dung phong phú nhất, chia làm hai phần là chuyện Phật giáo đến Nhật, chuyện tăng lữ và phần chuyện truyền kỳ thế tục. Tập sách này còn có tên gọi là Ima wa Mukashi Monogatari.
(5) Cổng Chu Tước: nguyên âm là Suzakumon, một trong mười hai cổng chính ở phần ngoài của đại nội kinh đô Heian. Cổng nằm ở chính giữa mạn nam nội lý và là cửa ra vào từ đại lộ Chu Tước vào bên trong.
(6) Đại lộ Chu Tước: nguyên âm là Suzaku Oji, con đường dẫn từ cổng Chu Tước ra đến cổng đại nội Rajoumon phía nam. Con đường này phân chia khu đại nội thành tả kinh và hữu kinh theo hướng đông tây. Đại lộ Chu Tước rộng chừng 84m, dài chừng 3879m.
(7) Xe bò: phương tiện di chuyển của giới quý tộc thời Heian. Xe gồm một cái kiệu vừa một người ngồi có hai bánh bên hông, phía trước có bò kéo.
(8) Sama: tiếp vĩ ngữ đứng sau tên người trong tiếng Nhật, chỉ sự tôn kính của người nói với đối tượng.
Một
Tiến >>
Nguồn: NhatBan.net
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 19 tháng 7 năm 2022