Xin Như Hoa Sóng Tan Trong Đại Dương

võ hà anh

Chương 1

tựa sách mượn một câu trong
nhạc phẩm hoa biển của cố nhạc sĩ anh thy.
trang tặng gia đình cố nhạc sĩ

CHẮC TÔI SẼ KHÔNG KHI NÀO BƯỚC chân xuống một chiếc tầu Hải Quân lần thứ hai. Sao vất vả, cực nhọc đến vậy. Sao mệt mỏi khổ sở đến thế. Bao nhiêu thích thú lúc đầu giờ tan biến không mảy may dấu vết. Tôi như người bệnh. Lúc lâng lâng trên mây, lúc nặng nề chẳng khác gì đeo đá.

Con tầu vẫn lặng lẽ lướt tới. Ở bên trong nó thật là to lớn, đồ sộ. Giờ thì như hạt cát trên đồi mênh mông. Tôi ngồi dựa lưng vào một ống quạt gió. Tiếng máy chạy vù vù bên trong. Cố gắng để nghĩ tới một chuyện gì, nhưng ruột gan tôi tưởng như mớ sợi bún bị xáo trộn dữ dội. Tôi cảm thấy nghẹn ngang nơi cổ, và hình như muốn ói mửa ra ngoài bất cứ gì đã nuốt vào.

Khôi đi đâu vừa trở lại. Trông Khôi thật nhởn nhơ.

- Đứng lên ra coi ngoài nầy. Thủy ơi. Tầu đi ngang đảo Côn Sơn rồi đó.

- Thế hả?

Tôi trả lời cụt ngủn. Rồi lại ngồi yên. Khôi ngồi xổm trên hai mũi chân.

- Thủy sao thế?

- Không.

- Mệt hả?

- Ừ.

Khôi ân cần:

- Mệt thế nào?

- Muốn ói. Thở không ra hơi.

Khôi cười cười:

- Tại Thủy đói, lại uống nước nhiều nên ruột gan cồn cào khó chịu chứ gì?

Tôi gật đầu đại:

- Có lẽ thế.

- Khôi lấy bánh mì ngọt cho Thủy ăn nhé.

- Cám ơn Khôi. Thủy không muốn ăn gì hết.

Khôi đặt tay lên trán tôi:

- Có ớn lạnh không?

Tôi bật cười:

- Làm như bác sĩ.

- Chịu khó đứng lên đi lại cho khỏe. Gió biển tốt lắm.

- Ừ, trông Khôi mà thèm.

- Thèm sao?

- Khôi có vẻ khỏe. Ăn cũng dữ.

Khôi cười khúc khích:

- Có lẽ sau này Khôi vào Hải Quân.

Tôi đưa nhận xét:

- Chả biết thực sự đời Hải Quân ra sao chứ, cứ cái cảnh như Thủy này thì cũng đủ chán.

- Con trai khác chứ?

- Trông mấy ông trên tàu có vẻ lôi thôi luộm thuộm dữ. Quần áo bạc thếch…

- Đời lính biển phong sương mà. Nhưng họ sung sướng.

Tôi nheo mắt hỏi Khôi:

- Sao Khôi biết?

- Nhìn họ thì thấy… có vẻ ít phải nghĩ ngợi điều gì.

Khôi ngồi xuống cạnh tôi, cầm cuốn sách tôi đang đọc dở lên coi. Kiếp Người của W. Somerset Maugham.

- Nghiên cứu cái này hả?

Tôi mỉm cười.

- Đọc giải buồn, quên đường xa.

Khôi lật lật vài trang:

- Khôi cũng thích đọc tác giả này. Bắt buộc phải nghĩ ngợi một chút, nhưng không đến nỗi nhức óc.

Tôi gật đầu, đồng ý. Câu chuyện xoay quanh nhà văn lớn này. Khôi chứng tỏ có một hiểu biết rộng rãi về các nhà văn ngoại quốc và các tác phẩm giá trị. Rồi trở về các nhà văn Việt Nam. Tôi lẩn tránh bàn luận khi Khôi đề cập tới nhà văn xứ mình. Trong lòng tôi dâng tràn một niềm tủi hận.

Một lúc Khôi đứng lên:

- Ra xem đã qua đảo Côn Sơn chưa đi Thủy?

Tôi gượng dậy, nhưng cảm giác lợm giọng lại ào ào kéo đến mạnh mẽ.

Tôi đưa tay len chặn trên ngực:

- Thôi Khôi ra đi. Thủy khó chịu trong người.

Khôi lắc đầu cười thương hại, rồi bỏ đi. Tôi nhìn theo Khôi lẫn vào đám người đi tới đi lui lố nhố.

Gió thổi phần phật các mái lều căng tạm, trên cao trời thật xanh. Tôi nhìn về hướng mũi tàu. Từng cặp trai gái rủ nhau leo lên các ổ súng, các khu trồng, tỉ tê trò chuyện. Trong họ thật thảnh thơi, không có gì mệt nhọc. Tự nhiên tôi thấy thèm được như họ. Tôi xoay nghiêng người tìm đủ cách để đàn áp cơn khó chịu. Một lát, cảm giác ấy tạm lắng xuốn, tôi vui mừng vịn tay vào ống quạt gió, đứng lên.

Tầng trên, tầng dưới con tàu người nằm, người ngồi la liệt. Hơn một ngàn trại sinh, từ các tỉnh kéo nhau về Sàigòn họp mặt, rồi từ Sàigòn đi ra đảo cắm trại một tuần. Đảo Thổ Châu, cái tên nghe thật xa lạ. Mà tên cũ, Poulo Panjang càng xa lạ hơn. Một hòn đảo nhỏ trong vịnh Thái Lan, được mô tả như đảo Hạ Uy Di của Mỹ.

Khi Yến tới rủ, tôi nhận lời ngay. Toán sinh viên Văn Khoa tất cả hai chục người, họp tới họp lui để hoạch định chương trình sinh hoạt. Tôi tham gia một cách thờ ơ, tuy rằng tôi chỉ muốn rời Sàigòn, rời xa gia đình một vài hôm cho đỡ chán. Cho khỏi phát điên vì phiền muộn vây quanh.

Sáng hôm sau, chúng tôi tập họp tại Nha Thanh Niên. Tưởng vài trăm người, không dè đông đến vậy. Cả ngàn. Nghe sướng danh đơn vị, tôi mới biết có cả đại diện sinh viên liên Viện, các trường Trung Học và các đoàn thể thanh niên.

Yến léo nhéo than vãn:

- Đi đông thì vui thật, nhưng chắc chắn thế nào cũng luộm thuộm. Kinh nghiệm… xương máu mà.

Anh Đệ gật gù:

- Gì chứ nước sẽ thiếu là cái chắc. Tầu Hải Quân “sức voi” mới cung cấp nổi nước cho bà con vừa uống, vừa nấu ăn, vừa… tắm giặt.

Yến lườm:

- Uống, nấu ăn thôi. Ai giặt dũ làm gì?

- Biết đâu chừng. Quý bà quý cô nổi hứng lên dám giặt lắm ạ. Phải không Thủy?

Tôi mỉm cười trêu anh Đệ:

- Anh Đệ “tươm tướp”!

Đệ cười, nháy mắt với tôi, đầy vẻ tán tỉnh. Tôi biết Đệ thích tôi, có thể là yêu, nhưng tự ái và nhút nhát nên không nói ra lời. Chỉ thỉnh thoảng, vô tình một cách cố ý, bộc lộ vài cử chỉ thân mật lẳng lơ. Tôi vẫn làm bộ ngây thơ, không hiểu.

Ban tổ chức bắt có mặt từ tám giờ sáng, mà mãi tới mười một giờ trưa mới được đưa đến bến tầu và lên tầu xong thì đã một giờ. Mọi người mệt nhoài, nhưng vẫn phải ra công chăng lều chăng mái che nắng mưa. Sàn tầu nóng hôi hổi. Tôi, Yến và tám chị khác phụ trách công việc xếp đặt chổ nằm, ngồi trong ba chiếc lều. Bọn đàn ông lo căng dây, dựng cọc.

Gần ba giờ tầu mới nhổ neo. Con tầu chậm chạp nhích đi trong lòng sông Sàigòn chật hẹp, mất mấy tiếng mới ra tới cửa Vũng Tàu. Gió hây hây thổi, mặt trời xuống nên không khí đã dễ chịu hơn. Đứng trên boong, vịn dây an toàn nhìn về hai bên bờ chập chùng cây cối, tôi cảm thấy thích thú và nghĩ rằng đi tàu… sướng thật. Nhưng chỉ một chốc, cảm giác khó chịu ào ào kéo đén. Tôi ngồi dựa vào chiếc ống quạt gió và bắt đầu cảm thấy những ý nghĩ trái ngược dồn dập – cứ như vậy, lúc khỏe lúc mệt, tôi – và nhiều người khác – hầu như nằm lỳ một chỗ. Tuy nhiên, tôi cũng lấy làm lạ và thán phục nhiều chị vẫn nhởn nhơ lượn từ mũi tầu tới cuối tầu, hoặc sinh hoạt ca hát vui vẻ với các trại sinh trong nhóm.

Tầu chỉ mới đi được chừng hai tiếng, nhiều vấn đề nan giải đã xẩy ra. Nước uống thật hiếm. Hàng trăm người chen nhau hứng từ những chiếc máy uống nước của nhân viên trên tầu. Nước chảy rỉ rả, thoạt đầu máy còn đủ sức làm lạnh, sau cùng nước hết mát và chỉ hứng đủ để nấu mì gói, hay để dành uống cũng đã khó, nói gì đến tắm giặt như anh Đệ đùa dai. Về vấn đề vệ sinh cũng thật kẹt. Chỉ có hai chiếc cầu lộ thiên ở cuối tầu, dành cho cả ngàn người xử dụng trong chuyến đi dài gần ba chục tiếng. Chúng tôi nhìn nhau gượng cười, đùa nhau ;

- Còn mê Hải Quân nữa hay thôi?

- Còn khoái đi tầu hay hết?

Kẻ thì chê lấy chê để. Người thì vẫn cố bên chằm chặp, cho rằng tầu phải phục vụ một nhân số quá đông tránh khỏi sao thiếu sót.

Cuối cùng, mọi chuyện cũng tạm yên, chấp nhận thiếu thốn và… nhịn. Từng toán, từng đơn vị - theo chương trình chung đã ấn định sẵn của ban tổ chức - xoay ra tập tành hát hò, dượt kịch, sinh hoạt cộng đồng để sẽ tham gia chương trình văn nghệ vào buổi tối. Những “ chuyên viên” của ban tổ chức đi từ khu này đến khu khác khích lệ mọi người hăng hái tập dượt văn nghệ. Tiếng hò, tiếng hát át cả tiếng máy tầu, sóng vỗ. Tiếng những cây đàn Espagnol bừng bừng, nghe nghiêng hơn cả tầu đi.

Khôi hỏi:

- Thủy hát, Khôi đệm cho?

- Xin can, Thủy hát ai nghe.

- Khôi nghe.

- Còn mọi người?

- Mọi người cũng sẽ say mê thưởng thức. Thủy hát hay nổi tiếng mà.

- Tin đồn thất thiệt ở đâu tung ra đó?

- Cả Văn Khoa đều biết.

- Đồn bậy. Thủy chỉ quen ru em.

- Tốt, vậy Thủy hát dân ca nhé.

Khôi cười, tôi lườm Khôi.

- Vừa thôi chứ Khôi.

- Khôi nói thật chớ. Thủy hát Lý Ngựa Ô, Lý Con Sáo chắc phải tuyệt.

- Thôi Khôi dợt cho Yến đi. Yến hát hay ai cũng biết, cũng nghe hoài đó.

- Đương nhiên rồi, nhưng còn Thủy. Cho Thủy mười phút suy nghĩ, “hồi chánh” đó.

Tôi bật cười. Khôi con trai mà đối với tôi như đôi trẻ con cùng phái. Khôi hồn nhiên, thích tham gia những cuộc vui cộng đồng nên Khôi vào hướng đạo. Giờ Khôi là huynh trưởng trong một toán Kha của Hướng Đạo Việt – Nam.

Khôi quay sang tập dượt với anh chị em trong nhóm Văn Khoa. Tiếng đàn Khôi nghe thật điệu. Tôi ngồi lặng nhìn mọi người quây quần vui vẻ mà chợt thấy nỗi buồn trở lại vây phủ kín bưng. Giữa chỗ đông tôi là kẻ thật cô đơn. Tôi như cái bóng ở gia đình. Tôi thù ghét cha tôi và thương hại nhưng oán trách mẹ tôi. Mẹ hiền quá, chậm chạp quá, để cha có cơ hội gây nên thảm kịch, gieo sóng gió cho gia đình. Tiền bạc, sang giàu đã phá nát hạnh phúc gia đình tôi, khiến tôi đang là đứa con gái sung sướng trở thành nạn nhân của bao nhiêu đổ vỡ và tai tiếng.

Tôi chán đời và oán người. Ở với mẹ tôi từ chối mọi săn sóc của mẹ. Mà mẹ thì cũng chẳng mấy khi còn để ý đến tôi, dành thì giờ vào công việc oán trách, khóc lóc thói đời và lo cúng khắp nơi để cầu cho tôi quay về. Tôi khổ sở, tôi buồn rầu chỉ còn biết tìm quên ở bạn bè, ở người dưng. Nên tôi đã nhận lời đi theo cuộc cắm trại này với Yến. Trong lúc tôi ngồi đây, giữa đại dương xa lạ, mẹ và mọi người ở nhà có ai biết đang cách tôi bao xa, tôi đang ở chốn nào? Và có ai thèm biết đến? Tự dưng tôi tủi thân, muốn khóc. Mí mắt tôi nóng, mũi tôi cay. Môi tôi như chực hé ra buông tiếng thở dài. Tôi quay nhìn ra ngoài. Trời xanh thăm thẳm, biển cả mênh mông chia cách nhau chỉ bằng một lằn nhỏ đậm, nhạt ở chân mây. Hồn tôi lâng lâng gởi bay về đó.

Bóng tối ở đại dương xuống chậm hơn đất liền, ráng hồng rực rỡ một phương. Phương Đoài ở đó? Tôi ngồi thả hồn vào những bâng khuâng, thoảng bên tai vẫn vang vang những lời ca hát. Tiếng Khôi loáng thoáng:

- Thủy, buồn chi vậy?

Yến cười rúc rích:

- Nhớ nhà phải không?

Câu nói thật trớ trêu. Nhớ nhà. Nhưng nhà nào là nhà. Nhưng nhà nào là nhà của tôi, ai là người bắt lòng tôi phải nhớ? Cha tôi? Mẹ tôi? Những sợi quyến luyến ấy quá monh manh, có gì đậm đà cho lòng tôi phải nhớ nhung.

Tôi cười gượng:

- Sai rồi.

- Chứ sao vậy?

- Không quen đi tầu, mệt quá.

Khôi ân cần:

- Cố gắng đừng chú ý tới chuyện đó, sẽ thấy dễ chịu ngay. Lấy Radio của Khôi mà nghe nhạc. Có cả băng Cassette đó.

Khôi đưa tôi mượn chiếc Radio Cassette. Tôi uể oải vặn nút, đài quân đội. Tiếng người xướng ngôn thật ấm, trầm buồn. Một bản tin. Tôi vừa tính tắt đi thì chợt nhận ra đó là chương trình Tiếng Nói Hải Quân. À, tối thứ hai, bảy giờ rưỡi. Tôi chú ý nghe, chợt thảng thốt. Bản tin ngắn nói về cái chết của Anh Thy ở Quy Nhơn. Không chi tiết, chỉ nói qua thân thể người bạc mệnh và vắn tắt về sự ra đi buồn thảm của người nhạc sĩ ấy: “Tử nạn vì công vụ”.

Bản tin chấm dứt. Xướng ngôn viên giới thiệu chương trình nhạc kỳ này đặc biệt toàn những nhạc phẩm của Anh Thy. Bản nhạc đầu tiên thật là quen thuộc. Hoa Biển, tiếng hát Nhật Trường. Tôi nằm ngả vào đống hành lý, lặng nghe. Bản nhạc này tôi thường nghe, nhưng lần này sao buồn vậy. Tiếng người ca sĩ vang vang theo gió loang đi trên mặt biển, nghe như tiếng thỏ thẻ của một người tình lỡ với người yêu giờ xa cách muôn trùng. Bản nhạc dứt, mà câu hát “em ơi, giận hờn, xin như hoa sóng tan trong đại dương…” vẫn còn loáng thoáng đâu đây.

Những bản nhạc khác của Anh Thy tiếp nối. Tâm tình người lính thủy. Đừng gọi anh bằng chú. Biển tuyết. Lính thủy mà em… Nhạc Anh Thy không đặc biệt, nhưng bình dị trẻ trung được tuổi trẻ yêu thích. Tôi không biết anh, không gặp mặt một lần, nhưng chợt nghe lòng buồn nao nao trước tin anh ra đi vĩnh viễn.

Yến đi đâu, vừa trở lại. Tôi níu tay Yến:

- Yến ơi, nhạc sĩ Anh Thy của Hải Quân chết rồi.

Yến gật đầu:

- Ừ, Yến mới nghe đằng kia. Mọi người bàn tán dữ lắm. Hỏi mấy ông Hải Quân trên tầu mới biết rõ chuyện.

- Sao?

- Chết cả tuần rồi, nhưng ít ai hay. Bữa nay nghe chương trình Tiếng nói Hải Quân mới biết. Mấy ông văn nghệ Hải Quân đi theo tầu vừa kể chuyện cho Yên nghe.

- Chuyện Anh Thy chết hả?

- Ừ, họ cùng đơn vị với Anh Thy mà. Ông ấy đi công tác ở Quy Nhơn, xe lật. Nhiều người bị thương nặng, Anh Thy bề ngoài trông nhẹ nhất, chỉ xây xát xoàng. Không dè nửa đêm ông ấy mê man. Khám nghiệm mới biết nứt sọ. Ngày hôm sau thì chết.

- Tội quá nhỉ?

- Tội cho cả cô bồ của ông ấy. Nghe nói yêu nhau cũng năm sáu năm rồi, Anh Thy tính làm lễ cưới. Cô ấy hay bận quần áo màu vàng nên Anh Thy viết nhạc ca tụng màu vàng dữ lắm.

- Lở làng hết cả.

Yến thở nhẹ:

- Một người trong ban văn nghệ đi đưa đám nói có gặp bồ ông Anh Thy đi đưa. Trông ủ rũ tội nghiệp lắm.

Tôi ngồi, và Yến cũng ngồi im. Thế là hết. Một người nằm xuống, rồi người ta sẽ quên mau, dù là một người nổi tiếng. Nhạc của Anh Thy để lại cho đời, bữa nay chương trình Hải Quân cho hát là để tưởng niệm. Rồi những lần sau, có còn dịp cho hát lại nữa không? Hay cũng như người, tiếng hát im đi, bản nhạc lắng đi, biền biệt với thời gian.

Chúng tôi ngồi miên man, không biết Yến nghĩ, mọi người nghĩ gì. Nhưng ngồi tại đây, trong khung cảnh cảnh này, tin người nhạc sĩ trẻ tuổi chết đã khiến lòng tôi nhận ra mình đang hát nho nhỏ. Bài Hoa Biển, và tôi yêu nhất câu “Em ơi… giận hờn, xin như hoa sóng tan trong đại dương…”

Khôi đi họp, trở lại lúc hơn tám giờ tối. Trời tối đen, nhìn không thấy mặt. Khôi bật đèn bấm chiếu vào chỗ chúng tôi nằm:

- Dậy đi, quý vị.

- Gì đó Khôi?

- Dậy đi.

Yến càu nhàu.

- Làm gì mới được chứ?

- Văn nghệ.

- Ở đâu? Với ai?

- Ở tầng dưới. Toán văn nghệ thuộc Khối Chiến Tranh Chính Trị Hải Quân trình diễn, có sự góp mặt của các toán.

Yến reo vui:

- Chắc là xôm trò lắm.

- Chắc vậy. Yến hát bài lúc nãy nhé.

- Đố ai…! Chỉ sợ đứng không nổi mà hát Đố ai, tầu lắc dễ sợ.

- Lát nữa khi trình diễn tầu sẽ giảm tốc độ cho mọi người khỏi mệt.

Khôi quay sang tôi:

- Sao, hồi chánh chưa Thủy?

Tôi cười nhẹ:

- Chịu thôi, mệt quá, để lần sau.

Khôi quơ quơ chiếc đèn pin.

- Bà này làm biếng ghê. Thôi dậy đi, Khôi hướng dẫn quý vị xuống hầm xem văn ghệ.

Cả bọn lục tục ngồi dậy theo Khôi lần mò trong bóng tối. Chúng tôi bước xuống chiếc cầu thang dốc ngược ở mũi tàu. Ảnh sáng rực rỡ phát ra bên dưới, tiếng thử đàn vọng lên, lôi cuốn.

Ban Văn nghệ Hải Quân đang sửa soạn đàn, trống, và hệ thống âm thanh. Các cô ca sĩ – ban ngày trông thật trẻ - bây giờ đã son phấn thật kỹ, chững chạc và lòe loẹt với quần áo thời trang, ngồi trong một góc nói ồn ào.

Tất cả đều xong. Chỉ còn chờ ông Hạm Trưởng và Trại Trưởng đến là khai mạc. Khôi ưu ái dành cho tôi một miếng ván nhỏ để ngồi, trên sàn tầu đầy dầu mở và đất cát của cả ngàn người “mang” theo từ Sàigòn. Tôi nhìn quanh. Những người lính trên tầu, người thì quân phục tề chỉnh, kẻ thì áo lót, quần dài, đi dép, đã đứng ngồi chật cứng chung quanh. Họ có vẻ cực nhọc vất vả nhưng thảnh thơi. Nét mặt thản nhiên hay vui tươi, hình như đời sống lênh đênh nay đây mai đó không làm ai phiền muộn. Hoặc họ đã quen rồi. Nếu tôi là họ, chắc gì tôi chịu nổi, chỉ buồn cũng đủ chết. Ngày lại ngày, đêm qua đêm, thức dậy, làm việc, ngó quanh chỉ thấy toàn trời – mây – nước mênh mông… chịu được thế cũng đã là can đảm lắm rồi.

Chủ tọa đến. Ông Trung Úy Trưởng Ban Văn Nghệ vừa nói được mấy lời thì dàn âm thanh hỏng. Các chuyên viên của ban, của tầu xúm vào chẩn bệnh. Cháy cầu chì chiếc Ampli. Thay chiếc khác, cháy luôn. Và cháy cả trong máy.

Ông chuyên viên la lên:

- Không xong. Điện tầu mạnh quá, máy móc chịu không nổi rồi.

Loay hoay hơn nửa tiếng, các chuyên viên chào thua. Ông Trưởng Ban đành nhăn nhó cáo lỗi. Vì lý do kỹ thuật…

Mọi người thông cảm, trở về… vị trí cũ. Tiếc rẻ một buổi tối vui hụt, nhưng cũng qua được một tối dài, ai nấy rủ nhau đi ngủ sớm.

Và một đêm qua đi.

Buổi sáng thức dậy khoảng bảy giờ, sau một đêm ngủ run vì lạnh, vì gió, vì sương. Chen chúc vào nhau mà ngủ. Yến ôm tôi chật cứng, co rút như con tôm. Nhưng Yến ngủ say, còn tôi nằm lơ mơ chờ sáng. Không hiểu sao tôi cứ mơ màng nghĩ ngợi về chuyện người nhạc sĩ Hải Quân vừa chết. Tự dưng, như thiếu vắng một cái gì thân mật, gần gụi. Buổi sáng thức dậy, mệt nhoài không muốn làm gì.

Không ai bảo ai, mỗi người lấy một ca nước trong các bình dự trữ, vừa đánh răng vừa rửa mặt. Không dè sẻn là thiếu nước uống. Tôi bưng ca nước và cầm khăn, bàn chải xuống phòng tắm dành cho phụ nữ. Bao nhiêu người chen chúc vào căn phòng hẹp, chỉ mở nước vào buổi sáng. Vài thanh niên đứng ngấp nghé bên cửa, nhờ các chị tiếp tế nước ra. Yến gặp tôi bước vào, cười khúc khích:

- Vệ sinh buổi sáng thế này chỉ hai bữa là người có mùi… thơm.

Tôi nhếch môi, không nói. Yến hỏi:

- Hết chóng mặt, buồn nôn chưa?

- Rồi, nhưng mệt lắm.

- Tại hôm qua Thủy ăn ít, lát lên nấu mì gói điểm tâm.

- Nước uống lấy đâu ra?

Yến nói nhỏ:

- Thủy yên trí. Yến vừa quen một chàng Sĩ Quan Hào Hoa trên tầu, anh chàng hỏi cần gì sẽ giúp. Chỉ xin chàng chút nước sôi…

- Chàng nói sao?

- Chịu liền

Yến dạn thật. Mới lên tầu được một ngày đã quen bao nhiêu người. Tôi hỏi:

- Chàng làm gì?

- Trung Úy. Trông hơi công tử bột một chút nhưng tán ngọt lắm.

Tôi lặng yên, mỉm cười. Yến nói, một lát sau đó anh chàng Trung Úy đem nước đến, ca nước nóng bốc khói nghi ngút. Anh chàng thân mật từ hồi nào, quá sức tưởng tượng của tôi.

- Nước sôi này Yến. Anh mang cho em dùng, nếu thiếu anh lấy thêm.

Yến tươi cười:

- Cám ơn anh.

Yến chỉ tôi:

- Thủy, cùng học Văn Khoa với Yến. Còn đây là Trung Úy Toàn, sĩ quan trên tầu.

Tôi gật đầu chào Toàn rồi cúi xuống cuốn truyện. Tôi nghĩ là Toàn đang nhìn tôi xoi mói.

- Anh ăn sáng chưa? Yến hỏi.

- Chưa, nhưng lát sẽ ăn chung với các sĩ quan khác trong phòng ăn, em khỏi phải chia phần cho anh.

Toàn bất chợt hỏi tôi:

- Thủy đọc gì đó?

Tôi ngẩng lên:

- Truyện, thưa anh.

- Tưởng Thủy học bài thì quá chăm. Hình như truyện của Somerset Maugham?

- Dạ.

- Anh cứ tưởng các cô ghét truyện dịch.

Tôi tỏ vẻ ngạc nhiên:

- Sao anh tưởng thế?

- Vì phụ nữ thường ghét suy nghĩ. Anh tưởng các cô bây giờ chỉ thích loại sáng tác trong nước. Túy Hồng – Thụy Vũ – Nhã Ca… chẳng hạn. Cùng giới, bạo, dữ dội…

Tôi không buồn phản đối. Anh chàng này không tế nhị như tôi tưởng. Hắn có vẻ ngỗ ngáo, bạo nhưng lại kém xã giao. Tôi mỉm cười, cúi xuống cuốn sách.

Yến có vẻ sợ Toàn mất lòng, hỏi lăng quăng. Hai người nói đùa vui vẻ. Rồi Toàn đứng lên:

- Thôi, để anh đi cho các cô dùng điểm tâm. Ngồi đây lâu, cô Thủy mắc cở không dám ăn, phải không?

Tôi lặng thinh, mặt lạnh. Yến cười lớn:

- Còn lâu. Tụi này đâu biết mắc cở kỳ cục vậy. Nhưng mà, mời anh trở vô ăn sáng kẻo các ông kia phải chờ đợi.

Toàn cười cười, bỏ đi.

Tôi vẫn lặng thinh ngồi đọc sách, cho đến khi Yến gọi:

- Ăn đi Thủy, nguội mất ngon.

Những sợi mì chưa chín hẳn trôi trên lưỡi tôi, đắng ngắt.

Buổi sáng và buổi trưa qua đi, nắng gắt, nóng ngất ngây. Chúng tôi phải bỏ lều, leo lên các tầng trên cao, khu đài chỉ huy, phòng lái… để tránh nắng. Và để đếm thời gian trôi, thật chậm.

Mãi đến khi sửa soạn bữa ăn chiều tôi và Yến mới trở lại lều. Khôi và anh Đệ đang đứng loay hoay thái dưa leo, cà chua bỏ vào đĩa. Thấy chúng tôi, anh Đệ cười bằng mắt. Khôi thì hét lên:

- Hai bà đi ngao du đến bây giờ mới về cơ à. Lo cơm nước đi chứ.

Yến dẩu môi:

- Tay tổ Hướng Dạo làm thì ai dám nhào vô tranh việc nữa.

- A ha. Khôn vừa chứ? Lát nửa ai rửa chén bát đây?

Yến dẫy nẩy:

- Thôi, tôi làm bếp. Ngại rửa chén lắm, kiếm đâu ra nước. Ông Khôi lãnh đi.

Tôi nhỏ nhẹ:

- Để Thủy làm cho.

Khôi cười, nhăn thân mật:

- Tốt lắm, nhưng để Khôi đi kiếm nước cho, Thủy khỏi bưng đi đâu, say sóng té chết.

Mười lăm phút sau đã có cơm ăn. Anh Đệ và Khôi thật chịu khó. Mang đi cả bếp dầu hôi, chén bát. Lích ca lích kích, phát ngán luôn.

Nhưng ăn cơm xong tôi lại bị say sóng, ngồi dựa vào ống quạt gió thở dốc. Khôi thương hại:

- Thủy chẳng ăn được chút nào. Thôi để Khôi rửa chén bát cho, cứ nghỉ cho khỏe.

Rồi Khôi loay hoay thu dọn. Tôi ngồi im, nhìn Khôi đầy lòng biết ơn. Ánh sáng lại dịu dần. Trời sắp tối. Để giết thời giờ, để quên cơn nôn nao, tôi lấy cuốn truyện ra gặm nhấm chữ nghĩa. Cho đến lúc Khôi trở về rủ tôi ra ngó đảo Côn Sơn.

Chương 1

Tiến >>


Nguồn: NXB: Xuân Thu - diễn đàn LeQuydon
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 3 tháng 1 năm 2023