Lối Cỏ Mù Sương

dung sàigòn & võ hà anh

Chương 1

tưởng niệm chị bùi thị thu.
tặng cháu p.t.hương (đhnk.1970) và đôi bạn phụng – hùng

TIẾNG SUỴT SUỴT BẤT CHỢT VANG LÊN làm vị Giáo Sư và các sinh viên đang định bệnh phải ngẩng nhìn lên, ngó ra cửa. Một thanh niên đứng tựa lan can, mặt nghếch nhìn trời có vẻ lơ đãng. Nắng chói chang đổ trên tóc, trên áo hắn. Vị Giáo Sư tiếp tục giảng, các nữ sinh viên cũng cúi xuống, hơi có vẻ thắc mắc. Tiếng suỵt suỵt lại vang lên đầy trêu chọc. Vị Giáo Sư già cau mặt, trong lòng cũng thắc mắc không hiểu gã thanh niên định làm gì?

Thái Hòa đứng trong góc, không còn nghe được gì. Nàng bối rối nhủ thầm:

- Tên này ẩu ghê. Đã dặn chịu khó chờ mà lần nào cũng đến giục. Thầy biết được thì mình chết.

Thái Hòa nhìn lén ra bắt gặp Phương đang liếc xéo vào, mỉm cười. Nàng dẩu môi ra hăm dọa. Phương cười quay lưng lại. Chàng nhìn xa về phía cổng. Dẫy xe máy dầu vẫn còn tràn ngập cả sân trường, chứng tỏ thiên hạ còn đang bận rộn học hành thi cử dữ. Nắng chói chang làm Phương thấy ê ẩm cả vai, bước tới ngồi ghé vào mép chiếc bàn trống trong phòng đợi. Dù đã từng đọc nhiều lần, chàng vẫn nhìn lại tấm bảng treo trên khung sắt phòng nhận bệnh như một thói quen:

Nhổ răng: 200 đồng

Cạo đá: 200 đồng

Chụp phim: 200 đồng

Tiểu giải phẩu…

Phương mỉm cười. Học xong bốn năm, các cô các cậu trở thành chuyên viên vặn răng thiên hạ lấy tiền được rồi. Nhiều lần Phương trêu Thái Hòa:

- Cuộc đời em gắn liền với… ba mươi hai cái răng của thiên hạ, nhỉ?

- Nói nghe phát nản.

- Thật chứ. Răng sâu, có em. Răng mẻ, có em. Cạo đá, có em. Tiểu giải phẩu, có em. Nha sĩ phục vụ sắc đẹp hàm răng con người.

- Ừ, thì sao?

- Em sẽ phải “tiếp xúc” hàng ngày với những hàm răng bất hủ của mọi giới. Răng hô, răng sún, răng chìa, răng sâu, răng mẻ, răng lung lay, răng vô tổ chức. Như thế em và ba mươi hai cái răng có liên hệ mật thiết chứ còn gì nữa.

Thái Hòa lườm Phương:

- Đầu óc anh không mảy may đứng đắn và xây dựng. Nếu không có em, liệu anh còn giữ được hàm răng tốt đến giờ không?

Phương chun vai làm bộ sợ hãi. Thái Hoà trợn mắt:

- Biết vậy ngày đó em… vặn quách cả hàm cho anh trồng răng giả luôn.

Phương kêu lên:

- Thôi thôi, xin hàng. Em lại định kiêm luôn nghề nhổ răng “không đau” thì anh chỉ có… móm.

Ngày đó. Ngày đó là cái ngày Phương bước chân lần đầu vào trường Nha Khoa để chữa chiếc răng hàm số bảy. Buổi sáng cách đây gần một năm, chàng đau khổ ôm một bên má đứng trong sân trường Nha Khoa từ sáng sớm. Trời lạnh và có nhiều sương, mù mịt cả hai bên bờ cỏ hai bên lối đi sân trường Đại Học. Lối cỏ mù sương thật đẹp, Phương đứng nhìn một lúc và quên cả cơn đau nhức.

Những lớp sương mù trắng đục, lướt thướt trên ngọn cây, bờ cỏ, nhẹ nhàng quấn quít trên cành lá ướt đẫm những giọt long lanh óng ánh. Phương tưởng như cảm được sự giá lạnh trong vùng sương mù đó của buổi sáng. Trong những ngày bão rớt này. Phương thơ thẩn từng bước, đi một vòng trên lối nhỏ giữa vùng sân cỏ xanh mướt và rợp tàn cây.

Nắng lên, những đợt ánh hồng xuyên nhẹ qua khe lá, tô màu điểm sắc cho vùng mờ mịt ấy. Loãng dần, loãng dần, rồi long lanh biến mất, vùng sương mù như không hề có, không từng có trong sớm mai rực nắng. Phương lặng lẽ theo dõi sự biến chuyển cùng vùng cây cỏ ấy, cho đến lúc giật mình vì tiếng ồn ào chung quanh. Chàng trở vào phòng Nhận Bệnh và tiếc mình ghi tên quá trễ, sẽ phải chờ đợi thật lâu.

Hút gần hết nửa bao thuốc Craven “A”, gần phát khùng lên vì chờ đợi mới thấy gọi tên Phương vào phòng Định Bệnh. Hai cô nữ sinh viên bảo chàng ngồi lên ghế đệm, ngã đầu ra sau. Một nàng tay cầm dụng cụ khám: một cây “trùy” và một cây “ngân câu” vung vẩy trước mặt Phương. Cô kia cầm tấm bảng “phong thần” trình bày hai hàm răng ba mươi hai cái. Và họ bắt đầu khám xét hàm răng Phương bằng những câu hỏi. Cô này khám và nói cho cô kia ghi.

- Hàm trên. Số tám, tốt. Số bảy tốt. Số sáu…

- Hàm dưới?

- Số tám, tốt. Số bảy (một tiếng Pháp lạ tai, Phương nghĩ là cô nàng đang quyết định cho số phận chiếc răng sâu ấy).

- Số sáu?

- Số sáu, số năm tốt. Số bốn… (lại một tiếng Pháp chuyên môn).

- Số ba?

- Mẻ một miếng. Sao bị mẻ thế ông?

Phương ú ớ vì cả hai món vũ khí của nàng sinh viên khả ái (khả ái, chắc chắn thế rồi vì Phương cảm thấy răng hết đau từ lúc biết nàng khám cho mình và rất lấy làm phiền vì nàng cứ ghé sát xuống mặt mình để quyết định số phận hàm răng) đều ở trong miệng chàng. Cô sinh viên bật cười, rút ra khỏi miệng Phương. Chàng làm bộ nhăn nhó:

- Cô có hỏi thì xin lấy vũ khí ra khỏi miệng bệnh nhân trước đã.

- Xong rồi. Ông cho biết đi.

- Răng tôi mẻ vì mở nút chai.

- Mở chai?

- Nắp chai bia. Nhậu.

- Khiếp.

- Gì khiếp?

- Các ông nhậu tối ngày.

- Sao cô biết?

- Thì ông vừa nói thôi.

Phương mỉm cười:

- Tôi có nhậu, nhưng không tối ngày đâu.

Cô thứ hai nhăn nhăn:

- Thôi, tiếp tục.

Cuộc khám xét lại tiếp tục cho đến hết ba mươi hai cái răng trên Bảng Phong Thần. Phương ngồi thẳng dậy, bắt gặp tên cô sinh viên khám bệnh trên ngực áo: Hoàng Ngọc Thái Hòa.

Phương buột miệng:

- Hay đấy chứ.

Cô gái ngạc nhiên:

- Ông nói gì hay?

- Tên cô.

Thái Hòa cười, nốt ruồi nhỏ xíu một bên mép di động nhẹ nhàng làm nụ cười nàng tươi tắn, thật xinh. Ánh mắt nàng như muốn nói:

- Đã đau gần chết mà còn chưa bỏ tật.

Nàng bảo:

- Ông theo tôi sang phòng chụp phim.

- Chi vậy cô?

- Chụp chiếc răng số bảy hàm dưới trước khi Giáo Sư của tôi quyết định cho nhổ hay chữa.

Phương thở ra:

- Khó nhỉ.

- Cái gì khó?

- Tôi tưởng cứ… vặn quách là xong.

- Ông thích thế?

- Kể cũng buồn. Ba mươi tuổi đã mất răng. Nhưng nếu cần…

Thái Hòa vừa đi vừa vung vẩy miếng phim:

- Chờ chụp phim xong đã.

Hai người bước vào phòng. Nàng “ra lệnh” cho Phương ngồi lên ghế và há miệng ngậm một miếng phim bọc trong băng keo trắng. Một đám sinh viên kéo vào ngồi quanh chiếc bàn, đấu hót tưng bừng. Thái Hòa thản nhiên kéo chiếc máy chụp chỉa vào má Phương. Căn phòng đang ồn ào bỗng im lặng như tờ. Phương ngạc nhiên nhìn đám sinh viên ù té chạy ra ngoài như bị ma đuổi. Chàng nhả miếng phim ra tay, hỏi:

- Sao họ bỏ chạy như gặp hủi thế cô?

Thái Hòa nhăn nhó:

- Ông nhiều chuyện, họ sợ tia X. vào người chứ sao. Sao ông lại bỏ phim ra thế?

Cầm miếng phim trong tay, nàng nói:

- Bây giờ ông ra Phòng Đợi ngồi chờ rửa phim. Có kết quả rồi đóng tiền.

- Bao nhiêu vậy cô?

- Ngoài Phòng Nhận Bệnh có bảng liệt kê. Mời ông ra coi.

- Cô…

Người con gái nhướng mắt:

- Ông còn cần gì?

- Dù nhổ hay chữa, cô sẽ nhận tôi là “thân chủ” chứ?

Thái Hòa cười:

- Không. Có người khác lo. Tôi chỉ định bệnh, hôm khác mới chữa.

- Buồn nhỉ.

- Tôi nhổ đau lắm.

- Không hề gì.

- Chữa càng đau hơn.

- Tôi chịu được.

- Ông… cố đấm ăn xôi.

- Tại xôi ngon.

Thái Hòa quay đi:

- Thôi, ông ra phòng đợi đi. Lát nữa ông sẽ gặp lại tôi mà.

Nàng bước những bước nhún nhẩy. Chắc biết chàng đang nhìn theo nên thân thể nàng có vẻ… đong đưa, uyển chuyển hơn phút đầu chàng gặp.

Lại có một màn chờ đợi. Phương buồn tình ngồi quan sát hoạt cảnh chung quanh. Trong phòng người đứng, người ngồi lố nhố, toàn những khuôn mặt đăm chiêu. Các sinh viên năm thứ ba và năm cuối qua lại đầy bận rộn. Vài người dừng lại tiếp chuyện những “thân chủ” quen biết. Một chàng từ trong phòng chữa răng bước ra, kêu tên một người. Người đàn bà đứng tuổi ngồi gần Phương lên tiếng đáp. Chàng sinh viên đến ngồi cạnh:

- Bà có đau lắm không?

- Đau lắm. Nhiều lúc nó hành quá tôi muốn khóc luôn.

- Kỳ trước khám rồi, bây giờ bà chịu cắt đi không?

- Tôi… sợ đau quá.

- Đau ít thôi. Chích thuốc tê chứ.

- Nhưng chỗ nướu…

- Chỗ nướu đó hư, phải cắt. Rồi nó lại đầy lại y như hồi con nít vậy mà.

Người đàn bà do dự. Anh chàng khuyến khích:

- Không sao đâu. Làm được mà, có thấy đàn anh làm rồi.

Dường như sợ người đàn bà không hiểu anh chàng nói lại:

- Có thấy đàn anh tụi này làm rồi. Tụi này làm được mà.

Người đàn bà nhìn anh chàng bằng cặp mắt “phó thác cho số mạng”. Chàng sinh viên cười, đứng lên:

- Bà chờ nghe. Cũng sắp tới số bà rồi đó.

Phương bật cười vì câu nói ấy, hiểu theo nghĩa khác. Một cô sinh viên từ trong đi ra, cao giọng:

- Hồ Thị Hoa.

Một cô bé chừng tám tuổi ứng giọng đáp và theo vào, bên cạnh là cô chị mười lăm mười sáu. Một lát có tiếng khóc inh ỏi, Phương rùng mình. Ớn thật.

Không biết bao lâu sau, người ta gọi tên chàng. Người sinh viên hỏi:

- Anh đóng tiền chưa?

- Chưa anh.

- Đóng đi. Hai trăm, nhổ chiếc răng số bảy.

Phương đóng tiền cho quầy nhận bệnh rồi theo anh chàng sinh viên vào phòng chữa. Lại nằm ngửa, miệng há hốc. Ánh đèn rọi vào sáng rực. Hai món vũ khí quen thuộc được thọc vào, khuấy tròn trong lỗ răng sâu.

- Còn giữ được mà. Nhổ đi uổng lắm.

- Vị giáo sư ngoài phòng định bệnh coi phim và cho nhổ mà anh.

- Nhưng tôi nghĩ còn giữ được. Để mời bà thầy lại coi lại.

Vị nữ giáo sư được mời lại và nghe báo cáo tình hình. Bà khám lại, coi phim, coi phiếu định bệnh rồi phê:

- Chữa. Trả lại tiền nhổ răng.

Anh sinh viên bảo Phương:

- Anh ra quầy lấy lại tiền.

- Thế còn cái răng tôi?

- Người ta sẽ hẹn ngày anh trở lại chữa.

- Chết chưa, tôi ít thì giờ quá.

- Chữa răng cần nhiều thì giờ, phải trở lại nhiều lần. Mà hôm nay tụi tôi thi…

Thấy Phương có vẻ băn khoăn, anh sinh viên hỏi:

- Hay anh nhờ sinh viên nào quen chữa giúp cho.

- Tôi chẳng quen ai. À, có một cô mới quen…

- Ừ. Thử nhờ coi.

Phương trở ra, lấy lại hai trăm rồi đi vòng vòng tìm Thái Hòa. Nàng đang khám cho một cậu bé, cùng cô bạn. Phương ho vài tiếng, Thái Hòa nhìn ra, Phương giơ tay ra dấu muốn gặp nàng.

Thái Hòa đi ra:

- Gì nữa đây ông?

- Cô hại tôi.

- Sao?

- Cô đem… tôi bỏ chợ. Chả ai chịu chữa cho tôi cả.

- Lạ vậy?

Phương kể lại cho nàng nghe, và nói:

- Tôi nghĩ chỉ quen cô…

Thái Hòa tủm tỉm cười:

- Quen nhanh nhỉ.

- Cô mà không nhận chữa cho tôi thì tôi chết.

- Tôi bận lắm. Tháng này thi liên miên.

- Chữa cho tôi thế nào cô cũng đậu.

- Ông nghĩ thế?

- Chắc chắn. Đậu cao.

Thái Hòa bật cười:

- Rồi. Sáng mai ông trở lại gặp tôi nhé.

Phương cảm ơn và chìa tay. Thái Hòa đỏ mặt:

- Tôi không biết bắt tay.

- Thì bắt tay cho… quen.

- Ông quá xá.

Vừa nói Thái Hòa vừa đưa tay ra.

Hôm sau Phương trở lại. Không chỉ lần ấy thôi, Phương còn trở lại nhiều lần buổi sáng, buổi chiều nữa, dù “ít thì giờ”. Và dù bận thi, Thái Hòa không những đã trám cho Phương chiếc răng số bảy thật khéo, mà còn cạo đánh trắng bóng hàm răng ám khói thuốc cho chàng.

Phương đền ơn nàng bằng một lần đưa về, sau khi mời nàng đi ăn kem.

Sau lần đó Phương “có quyền” đón đưa Thái Hòa bất cứ lúc nào Phương muốn. Và Thái Hòa nửa thật nửa đùa đã chấp nhận Phương là “kép” trước mặt bạn học trong trường.

Rồi hai người thực sự yêu nhau. Đắm đuối, mê man, nhưng cuối niên khóa Thái Hòa vẫn đậu lên năm thứ tư.

Mỗi lần gặp nàng, Phương hay gọi đùa:

- Chào nha sĩ.

Và Thái Hòa hất hàm:

- Ông chữa răng hay nhổ?

Chương 1

Tiến >>


Nguồn: NHƯ Ý xuất bản 1974 - http://vohaanh-dungsaigon.blogspot.com
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 3 tháng 1 năm 2023