Ký Ức Vĩnh Cửu

david baldacci

dịch giả: quách cẩm phương

TÁC PHẨM - TÁC GIẢ
Chương 1

KÝ ỨC VĨNH CỬU là một tác phẩm điều tra trinh thám hình sự. Độc giả theo chân Amos Decker từng bước giải mã các bí ẩn trong vụ án thảm sát gia đình anh và xả súng trường trung học địa phương. Xuyên suốt câu chuyện là những bi kịch trong và ngoài vụ án cũng như nỗi đau đi cùng với nó, nỗi đau khi mất đi người thân nói chung, khi mất đi con cái của người cha người mẹ, khi bị cha mẹ bỏ rơi, khi không còn là chính mình... Tất cả như đau đáu, như quặn thắt lại, như bóp nghẹt lấy những người đang sống trong cái ngày hôm nay sao mà khác xa ngày hôm qua quá. Bi kịch là thứ làm thay đổi hoàn cảnh, tác động lớn nhất là nó làm thay đổi con người. Nhưng vượt lên tất cả là cách con người đối mặt và vượt qua hoặc sống chung với nó.

“Và con người ai cũng có giới hạn.” Decker nói. “Và anh cứ mặc sức luyên thuyên về việc cuộc đời bất công ra sao, hay về việc những người ở trên đời không được để mình bị chịu tác động bởi những điều tàn ác xảy đến với họ, nhưng mỗi người lại mỗi khác. Một số người vững như bàn thạch, nhưng số khác lại mỏng manh, và anh không bao giờ có thể biết anh sẽ thuộc nhóm nào.”

Cùng với những tình tiết ly kỳ, gợi mở, giật gân và không kém phần rùng rợn, đặc trưng của thể loại trinh thám điều tra, là những đoạn khai thác tâm lý nhân vật sâu sắc, góp phần làm hé mở những nỗi niềm của mỗi con người trong cái cảnh ngộ họ gặp phải. Tất cả được lột tả một cách chân thực thông qua những áng văn rất đỗi bình dị, trong sáng và chân thành của David Baldacci. Đúng như tên gọi của nó, “Kí Ức Vĩnh Cửu” là một tác phẩm sẽ khiến bạn còn nhớ mãi đến nó rất lâu sau khi đã gấp lại trang cuối cùng.

TÁC GIẢ:

.

DAVID BALDACCI là một nhà văn người Mỹ gốc Ý sinh ngày 5 tháng 8, 1960. Sinh ra va lớn lên ở Virginia, ông tốt nghiệp cử nhân tại Đại học Liên bang Virginia và lấy bằng Luật sư tại trường luật Đại học Virginia. Ông có thời gian hành nghề luật sư trong suốt chín năm tại thủ đô Washington.

Ông lần đầu tiên cầm bút sáng tác hồi còn nhỏ, khi được mẹ cho cuốn tập vở kẻ ngang. Sau này ông đều đặn gửi các bài viết của mình cho rất nhiều tạp chí, từ Arlantic Monthly đến cả Playboy, nhưng đều không được xuất bản. Đến năm 1996, khi còn đang làm tại hãng luật và chuyển sang viết tiểu thuyết, ông có được tác phẩm đầu tiên gây tiếng vang. Quyền lực tuyệt đối, cuốn sách bán chạy trên toàn cầu và đã được chuyển thể thành phim một năm sau đó. Sau thành công này, ông chính thức bỏ nghề luật chuyển sang cầm bút và từ đó đến nay đã cho ra mắt hơn 42 tiểu thuyết dàn cho người trưởng thành và 7 tiểu thuyết cho thanh thiếu niên.

Các tác phẩm của David Baldacci hiện đã được dịch ra hơn 45 ngôn ngữ trên hơn 80 quốc gia khác nhau, bán được hơn 150 triệu bản trên toàn cầu. Một số tác phẩm của David đã được xuất bản ở Việt Nam gồm: Hoa hồng máu, Bộ sưu tập tội ác, Bí mật núi sát nhân, Truy tìm sự thật...

CHƯƠNG 1

Amos Decker sẽ mãi mãi ghi nhớ cái chết thảm khốc của tất cả ba người đó trong một sắc màu buồn thảm, buồn tê tái nhất, không gì có thể sánh bằng. Kí ức đó sẽ ùa đến với anh vào những khoảnh khắc mà anh không lường trước, như một lưỡi dao móc gan móc ruột được tạo nên từ luồng sáng mang sắc xanh buồn thảm. Anh sẽ không bao giờ được giải thoát khỏi nó.

Cuộc trinh sát kéo ra rất dài mà cuối cùng chẳng thu được kết quả gì. Trên đường lái xe về nhà, anh đã mong chờ được ngủ tạm vài tiếng trước khi quay lại, tiếp tục công cuộc tìm kiếm. Anh đậu xe trên con đường dẫn vào của một căn nhà hai tầng khiêm nhường, vách ngoài ốp nhựa vinyl đã hai mươi lăm năm tuổi và phải mất ít nhất ngần ấy thời gian để trả xong tiền mua căn nhà này. Cơn mưa làm vỉa hè ướt nhẫy, và khi đôi ủng cỡ 44 của anh chạm xuống mặt đất, anh bị trượt nhẹ một chút trước khi kịp khựng lại. Anh nhẹ nhàng đóng cửa xe ô tô, bởi biết chắc ở trong nhà, vào lúc muộn thế này, tất cả mọi người đã ngon giấc. Anh sải bước tiến tới chỗ cánh cửa lưới dẫn vào bếp và đi vào trong.

Tất nhiên ở trong nhà sẽ rất yên tĩnh. Nhưng cái khung cảnh mang cảm giác tĩnh mịch quá đỗi như lúc này thì không bình thường tí nào. Vào thời điểm đó, anh đã không cảm nhận được sự bất thường này và sau này anh vẫn tự hỏi tại sao mình lại không nhận ra nó. Đó là một trong rất nhiều những thất bại mà anh gặp phải đêm hôm đó. Anh đã dừng lại ở trong bếp để lấy một ly nước từ vòi. Anh uống ừng ực, đặt cái ly thủy tinh vào bồn rửa, lau khô cằm, và đi thẳng vào căn phòng bên cạnh.

Chân anh trượt đi trên sàn, và lần này cái thân hình to lớn của anh ngã lộn nhào. Đó là sàn nhà được lát gỗ hình xương cá và trước đây anh đã từng có lần bị trượt ngã vì nó. Ấy thế nhưng lần này thì khác xa, khác ở những gì mà anh chuẩn bị nhìn thấy. Ánh trăng len lỏi chiếu vào từ ô cửa sổ, vừa đủ để anh có thể nhìn thấy rõ.

Khi anh giơ tay lên, nó đã nhuốm một màu sắc khác.

Đỏ. Của máu.

Nó chảy ra từ đâu đó. Và anh đứng dậy để đi tìm.

Anh phát hiện ra nó bắt nguồn từ căn phòng bên cạnh. Johnny Sacks, anh vợ của anh, một người to khỏe, vạm vỡ giống như anh, đang nằm bẹp dưới sàn. Anh cúi người xuống gần hơn, khuỵu gối quỳ xuống, mặt anh chỉ cách mặt Johnny chừng vài ba phân. Cổ họng anh ấy bị cắt đứt một đường kéo dài từ tai bên này sang tai bên kia. Không cần phải kiểm tra xem mạch còn đập hay không; chẳng thể nào còn được nữa. Phần lớn máu của anh ấy đã chảy tràn trên sàn nhà.

Đáng lẽ ra anh nên rút điện thoại và gọi 911 ngay tại giây phút đó. Anh biết là nên làm thế. Anh biết không được đi lại xung quanh hiện trường vụ án, bởi vì với sự xuất hiện của một xác người chết, bị sát hại bằng phương thức tàn bạo, nơi vốn là tổ ấm của anh đã trở thành hiện trường án mạng. Giờ đây nó là một cái bảo tàng; không ai được động chạm vào bất cứ thứ gì. Bản năng chuyên môn của anh đang gào thét lên với anh điều này.

Nhưng đó mới chỉ là một thi thể đầu tiên. Ánh mắt của anh quay ngoắt sang phía cầu thang và tâm trí anh đột nhiên không còn ở lại với anh nữa, một cơn hoảng loạn khủng khiếp dâng tràn, xâm chiếm từng phần nhỏ trên cơ thể anh - trong bụng anh dâng lên một cảm giác rằng ông trời vừa mới tước đoạt đi tất cả những gì mà anh từng có. Thế là anh chạy, đôi bốt của anh đạp lên những vũng máu đã đông, đẩy chúng xô về trước như một cơn thủy triều chuẩn bị ập vào bờ.

Anh đang phá hủy những chứng cứ quan trọng nhất, đường hoàng phá hỏng những gì đáng lẽ ra phải giữ gìn thật nguyên vẹn. Nhưng ngay lúc này, anh cóc quan tâm.

Anh bám theo vết máu của Johnny mà chạy thẳng lên tầng trân, cứ ba bậc một mà chạy. Hơi thở cùa anh hổn hển, tim cùa anh đập rất nhanh, cảm giác như đang căng phồng, căng khủng khiếp, tới mức thật lạ là thành ngực của anh vẫn đủ sức giữ được nó không bị vỡ bung ra. Đầu óc anh dường như đã tê liệt nhưng tứ chi của anh, bằng một cách nào đó vẫn tự nguyện cử động.

Anh phi tới hành lang, thân người anh va vào một bên tường, rồi bắn sang bên đối diện khi anh phóng như bay tới cánh cửa đầu tiên phía bên phải. Anh không hề rút súng, thậm chí còn chẳng buồn nghĩ đến việc có thể tên sát nhân vẫn còn ở trong nhà. Có thể hắn đang chờ anh về.

Anh dùng vai húc mở cánh cửa và điên dại nhìn xung quanh.

Chẳng có gì hết.

Không, không đúng.

Anh đứng đờ người ở bậc cửa khi ánh đèn trên chiếc kệ kê đầu giường lờ mờ chiếu rọi một bàn chân trần nhô ra khỏi mặt nệm ở góc phía xa.

Anh biết bàn chân đó. Anh đã từng cầm nó, mát-xa cho nó, và thi thoảng thơm lên nó suốt nhiều năm qua. Bàn chân dài, chiều ngang thì nhỏ, nhưng không biết vì sao vẫn rất xinh xắn, gón chân bên cạnh ngón chân cái dài hơn bình thường một chút. Cạnh bàn chân nổi đầy mạch máu, lòng bàn chân có những vết chai, móng chân sơn màu đỏ, tất cả đều giống như bình thường, chỉ trừ việc đáng lý nó không nên nhô lên trên mặt nệm vào thời điểm đó lúc nửa đêm. Điều đó có nghĩa là những phần thân thể khác của cô ấy đang nằm trên sàn, và tại sao lại như thế, trừ phi...

Cassandra Decker, hay còn được những người thân quen, và quan trọng nhất là anh, gọi thân mật là Cassie, đang hướng mắt nhìn lên chăm chăm từ vị trí mà cô đang nằm ở sàn nhà. Thế nhưng lúc này nhìn chăm chăm là một việc đã nằm ngoài khả năng của cô ấy. Anh loạng choạng lao về phía trước, dừng lại ngay bên cạnh cô, và rồi sau đó chầm chậm quỳ gối xuống, hai đầu gối của quần jean màu xanh anh mặc dần dần quỳ lên vũng máu đọng lại bên cạnh cô.

Máu của cô ấy.

Cổ của cô ấy vẫn nguyên lành, không có vết thương nào ở đó cả. Máu không chảy ra từ đó. Mà từ trán của cô.

Một vết thương do súng gây ra. Dẫu biết rằng không nên chạm vào cô ấy, nhưng anh vẫn dùng cánh tay của mình đỡ đầu của cô lên khỏi mặt sàn và ôm chặt lấy vào lồng ngực đang phập phồng của mình. Mái tóc đen dài của cô xõa ra như phần chóp của một con sóng bạc đầu đã bị đông cứng, phủ lấy cánh tay anh. Vết tròn trên trán của cô thẫm đen và phồng rộp do sức nóng từ viên đạn.

Đó là một vết phỏng vì thuốc súng ngay trước khi trúng đạn, vết phỏng hình thành trong vòng một giây trước khi viên đạn lấy mạng của cô. Lúc đó cô ấy đang ngủ say chứ? Cô ấy có thức dậy không? Cô ấy có phải trải qua nỗi kinh sợ nhìn thấy kẻ sát hại mình đứng ngay trước mắt không? Anh đã thắc mắc trong đầu tất cả những điều này khi anh ôm người vợ của mình, một lần cuối, trong vòng tay.

Anh đặt cô trở lại nơi anh tìm được cô. Decker nhìn chăm chăm xuống gương mặt lúc này đã trắng bệch và vô hồn, vết tròn đen thẫm ở chính giữa trán sẽ là ký ức cuối cùng của anh về cô, một dấu chấm hết cho một kết thúc thực sự.

Chấm hết của tất cả.

Anh đứng dậy, hai chân của anh có cảm giác đờ đẫn khi anh lảo đảo đi ra khỏi căn phòng và đi dọc theo hành lang, hướng tới căn phòng ngủ duy nhất còn lại ở trên tầng.

Anh không cần cố đẩy mở cánh cửa này. Bây giờ anh chẳng còn phải vội vàng gì nữa. Anh biết anh sắp sửa tìm thấy điều gì. Anh chỉ không biết tên sát nhân đó đã dùng phương thức gì mà thôi.

Đầu tiên là một con dao. Thứ hai là một khẩu súng.

Cô bé không ở trong phòng ngủ, nghĩa là chỉ còn phòng tắm ở ngay sát vách.

Bóng đèn trên trần nhà tắm vẫn đang để mở, sáng như muốn rực cháy. Tên sát nhân rõ ràng muốn anh nhìn thấy thật rõ cảnh tượng cuối cùng này.

Tại đó, cô bé đang ngồi, trên bồn cầu. Được giữ chặt bằng dải dây buộc từ chiếc áo choàng ngủ quấn quanh két nước bồn cầu, nếu không cô bé đã đổ gục. Anh tiến lại gần.

Chân anh không bị trơn trượt. Không có dấu vết của máu. Trên người cô con gái nhỏ của anh không có vết thương rõ ràng nào mà anh có thể thấy bằng mắt thường. Nhưng rồi sau đó khi anh tiến sát hơn và nhìn dấu vết dây xiết trên cổ cô, xấu xí và lấm lem như có kẻ nào đó đã làm cô bé bị bỏng ở đó. Có thể kẻ đó đã dùng dải dây buộc của chiếc áo choàng ngủ. Cũng có thể hắn đã dùng tay. Decker không biết nữa, cũng chẳng quan tâm. Bị siết cổ đến chết không thể nào không đau đớn. Đau dai dẳng. Và đầy khiếp sợ. Và có lẽ cô bé đã phải nhìn chăm chăm thẳng vào mắt hắn trong lúc hắn từ từ bóp nghẹn, lấy đi sinh mạng của mình.

Chỉ ba ngày nữa là Molly sẽ tròn mười tuổi. Một bữa tiệc đã được sắp xếp xong, khách khứa đã mời, quà đã mua, và một chiếc bánh sinh nhật có nhân chocolate đã được đặt. Anh đã xin nghỉ để giúp Cassie, bởi cô làm việc toàn thời gian, và cũng quán xuyến gần như tất cả mọi công việc trong nhà bởi vì công việc của anh không phải là công việc theo giờ hành chính, không theo giờ cố định. Họ đã từng đùa nhau về chuyện này. Anh biết gì về chăm lo cuộc sống gia đình chứ? Mua sắm đồ dùng tạp hóa ư? Thanh toán các loại hóa đơn ư? Đưa Molly đi bác sĩ ư?

Hóa ra là chẳng biết gì hết. Không biết một cái cóc gì luôn. Hoàn toàn gà mờ.

Anh ngồi xuống sàn nhà, ngay phía trước đứa con đã chết, bắt chéo đôi chân dài giống như cô con gái nhỏ của anh vẫn thích làm, để lỏng mỗi bàn chân gác lên bắp đùi trong của chân đối diện. Anh to con, nhưng người khá mềm dẻo. Tư thế kiết già, anh lờ mờ nghĩ. Hoặc cái gì đó tương tự như thế. Anh thậm chí chẳng biết tại sao anh lại đang nghĩ đến chuyện này nữa. Anh nhận ra chắc hẳn anh đang bị sốc.

Đôi mắt của cô bé mở to, nhìn đáp lại anh chăm chăm, nhưng không thấy anh. Giống như Mẹ. Cô bé sẽ không bao giờ nhìn thấy anh lần nữa.

Decker chỉ ngồi nguyên tại đó, lắc lư ra trước rồi về sau, nhìn cô bé, nhưng anh không thực sự thấy cô, cũng giống như cô con gái bé nhỏ của anh chắc chắn cũng không nhìn thấy cha của mình.

Thế đấy. Chẳng còn gì nữa. Mình sẽ không sống một mình đâu. Mình không làm được.

Anh rút khẩu súng chín li đầy đạn từ bao đựng ở thắt lưng ra và kéo khe trượt để đảm bảo một viên đạn đã được đưa vào ổ đạn. Anh cầm chặt khẩu súng giữa hai lòng bàn tay. Một món đồ nhỏ nhắn xinh xắn. Nó chính xác và có đủ sức mạnh để khiến mục tiêu không thể hoạt động được nữa. Anh chưa từng dùng nó để bắn bất kì ai. Nhưng giờ khắc này anh muốn bắn.

Anh chăm chăm nhìn họng súng qua đầu ruồi. Đã từng có bao nhiêu viên đạn được bắn ra trong những bài tập bắn nhỉ? Một nghìn à? Hay là mười nghìn? Ồ, đêm nay anh sẽ không thể bắn trượt được đâu.

Anh mở miệng và ngậm lấy nòng súng, chỉnh nó hướng lên trên để viên đạn sẽ nhắm thẳng vào não và nhanh chóng kết thúc tất cả. Ngón tay của anh dừng lại tại chốt an toàn. Anh ngước mắt lên nhìn Molly. Đột nhiên cảm thấy hổ thẹn, anh rút khẩu súng ra và đặt nó lên thái dương bên phải và nhắm chặt hai mắt để anh không nhìn thấy cô bé nữa. Một lần nữa, ngón tay trỏ của anh trượt đến chỗ chốt an toàn. Một khi mở xong chốt an toàn, ngón tay sẽ tìm đến cò súng, rồi sau đó, chậm rãi, đều đều, ngón tay siết cò cho đến khi không còn có thể quay đầu lại nữa. Anh sẽ không bao giờ cảm giác được gì. Não của anh sẽ chết trước khi nó kịp báo cho những bộ phận khác trên cơ thể rằng anh vừa tự nổ súng bắn mình.

Anh chỉ cần siết cò thôi. Siết cò đi, Amos. Mày chẳng còn gì để mất nữa vì mày còn gì nữa đâu. Họ đã đi cả rồi. Họ đã... đi rồi.

Anh giữ khẩu súng ở nguyên đó, tự hỏi anh sẽ nói gì với gia đình của mình khi tất cả sẽ lại được đoàn tụ với nhau.

Anh xin lỗi ư?

Hãy tha lỗi cho bố ư?

Giá như anh đã ở đó để bảo vệ mọi người trước bất cứ kẻ nào đã gây ra chuyện này ư? Đáng lẽ bố phải có mặt ở đó để bảo vệ mọi người ư?

Anh nắm khẩu súng chắc hơn, ghì cái nòng súng bàng kim loại vào thái dương sâu đến nỗi anh cảm nhận được nòng súng trơn nhẵn sắp xuyên qua da. Một giọt máu tứa ra và sau đó thấm vào mái tóc đang ngả bạc dần của anh, anh khá chắc là sau vài phút vừa qua, tóc của anh đã bạc đi thêm ít nhiều.

Không phải anh đang tìm can đảm để làm việc này.

Là anh đang tìm kiếm một sự thăng bằng trong vô vọng. Thế nhưng có lý do nào lại tìm được thăng bằng khi ai đó đang cố gắng tự tướt đoạt tính mạng của mình cơ chứ?

Vẫn giữ nguyên khẩu súng trên tay, anh rút điện thoại ra, gọi 911, đọc tên và số phù hiệu để xác định danh tính của mình, và nói ngắn gọn thêm hai câu miêu tả ba người đã bị sát hại ra sao. Anh thả rơi điện thoại xuống sàn nhà.

Dưới tầng kia là Johnny.

Phía kia của hành lang là Cassie.

Tại đây, trong nhà vệ sinh, là Molly.

Và đột nhiên, không một cảnh báo, anh nhìn thấy tất cả những hình ảnh này hiện ra trong một sắc xanh khiếp sợ nhất có thể. Những thi thể, căn nhà, toàn bộ buổi tối hôm ấy. Những bong bóng đau buồn màu xanh dương; ở khắp mọi nơi. Và anh nghiêng ánh mắt, hướng lên trần nhà và hét lên một câu chửi thề, câu chửi chất chứa mọi cơn giận dữ và mất mát dồn nén mà anh đang cảm thấy trong lúc này. Những sắc màu chết tiệt đó thậm chí dám xâm lấn cả vào trong khoảnh khắc này nữa. Tại sao anh không thể bình thường, chỉ một lần này thôi, trong cái nỗi đau đớn khôn cùng của riêng anh? Anh cúi đầu và ngồi nguyên tại đó, trên sàn nhà, với khẩu súng hướng thẳng vào đầu và trong anh hoàn toàn trống rỗng. Anh đã sẵn sàng để chết, đã sẵn sàng để đi theo họ.

Nhưng vì một lí do nào đó mà chính anh cũng không biết nữa, Amos Decker không bóp cò.

Chính trong tư thế giữ nguyên này mà cảnh sát phát hiện ra anh khi họ đến nơi bốn phút sau đó.

TÁC PHẨM - TÁC GIẢ
Chương 1

Tiến >>

Đánh máy: Quách Thủy Tiên
Nguồn: dtv-ebook.com
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 6 tháng 1 năm 2023