NẾU bạn là người đa tình, đa cảm – hoặc không cần nhiều đến như vậy chỉ cần bạn là người có nhiều nước mắt và mau nước mắt – bạn nên sẵn sàng nhỏ lệ vì chuyện này…
Vì đây là một chuyện buồn, thật buồn, ta có thể mệnh danh một cách long trọng cho chuyện này với cái tên dài dòng là « Lịch sử một xuống dốc », vì chuyện diễn tả lại đầu đuôi một cuộc « xuống dốc không phanh » của một chàng nổi tiếng là hào hoa, phong lưu mã thượng, một tay đã làm sung sướng và khổ lụy rất nhiều bông hoa biết nói của đô thành hoa lệ.
Tấn thảm kịch xảy ra vào một buổi sáng đẹp trời, trời Sàigòn tươi nắng. Đêm qua Sàigòn vừa qua một trận mưa lớn nên sáng nay mặc dầu trời nắng, khí hậu không oi bức lắm. Thành phố sạch bong như một cô gái vừa tắm xong và nắng sáng không nóng lắm để làm nhức đầu những cặp tài tử ngồi trong những chiếc xe hơi bỏ mui.
Hoài Nguyên ngồi trong một chiếc xe hơi bỏ mui đó chạy giữa khu phố nhiều vi-la nhất của Sàigòn – chàng ngồi «kẹp chả» tức là ngồi giữa hai nàng thiếu nữ. Nàng nào cũng tuổi vừa đôi tám cũng bận đầm và cũng xinh như mộng. Chỉ cần ngồi trong chiếc xe Austin Healey đó với một nàng thôi, Hoài Nguyên cũng đã là một cái đích cho những chàng thanh niên đồng tuổi chàng nhìn ngắm và thèm ước rồi, huống chi lại ngồi ép giữa hai nàng đẹp.
Nhưng nếu có người nào theo dõi và nhìn kỹ Hoài Nguyên, ắt sẽ thấy chàng này không có vẻ thú vị lắm. Chàng có vẻ mệt mỏi và buồn ngủ. Có một lúc chàng vô tình há miệng ngáp. Cái ngáp quá dài và lộ liễu đó làm cho Ngọc, người đẹp cầm lái xe, phải lên tiếng hỏi:
– Sao vậy, mình? Bộ nản lắm sao?
Chợt nhớ ra là mình đang ngáp dài. Hoài Nguyên vội khép miệng lại. Hành động khép miệng vội vã để ngăn cái ngáp này làm cho nước mắt ứa ra:
– Không, có sao đâu…!
Chàng cố lấy nét mặt tươi tỉnh và nhích người ngồi thẳng hơn chút xíu nữa giữa hai thiếu nữ. Chàng trạc hai mươi sáu, hai mươi bẩy tuổi, người cao ráo, sạch sẽ, mặt có vẻ thông minh, học thức và biết ăn chơi. Nói tóm lại chàng là một công tử «học giỏi, đẹp trai, con nhà giàu… » Điều đáng kể là Hoài Nguyên «không có máu ăn cắp vặt ».
Đôi mắt chàng trong đen. Đàn ông hiếm có người có đôi mắt đẹp như chàng. Lông mày chàng thẳng chữ nhất, cũng đen, và lông mi của chàng dài, cong như lông mi đàn bà. Ngay từ thuở chàng còn nhỏ, ông thân sinh của chàng – ông này là một văn sĩ – đã nói với bà thân mẫu của chàng về đôi lông mi dài của con như sau: «Thằng con mình về sau chắc chắn sẽ đào hoa và được nhiều con mê lắm. Chỉ cần nó để sát lông mi của chàng vào má các nàng, kéo qua kéo lại là các nàng chết với nó ». Lời tiên đoán của ông bố văn sĩ ngày xưa, một ngày cách đây hai mươi năm đó, tới nay đã thành sự thực. Hoài Nguyên đã tỏ ra không làm cho ông thân sinh ra chàng đoán sai.
Hoài Nguyên đưa đôi mắt đó qua nhìn Như Ngọc. Chàng có kinh nghiệm bản thân là bất cứ người thiếu nữ nào, dù có giận hờn chàng đến đâu đi nữa khi chàng chiếu cặp mắt nhìn thẳng vào mắt họ cũng đều dịu giận và sau đó đều tỏ ra tha thứ và dễ dãi với chàng.
Chàng biết chàng có cái sức mạnh ở đôi mắt. Trong cuộc đời ái tình, chàng dùng đến mãnh lực của cặp mắt trời cho đó hơi nhiều. Trái với nhiều vật khác trên cõi đời này cứ dùng nhiều « ô-tò-ma-tít » mòn đi, những thứ gì con người ta dùng trong địa hạt yêu đương, dùng cho ái tình, càng dùng nhiều lại càng mạnh hơn, càng lớn hơn. Đôi mắt của Hoài Nguyên cũng thế. Càng ngày chàng càng luyện cho chúng có mãnh lực mạnh hơn, để chúng có thể giúp chàng được nhiều hơn.
– Nguyên không sao cả.. Có lẽ Nguyên mệt, vì đêm qua ngủ ít quá….
Như Ngọc mỉm cười. Nàng cũng biết làn môi nàng, khi cười, cũng ác liệt kinh khủng. Làn môi đàn bà thường quyến rũ nhất khi mỉm cười. Có nhiều kẻ đàn ông chết vì những nụ cười mà không biết, mà vẫn yên trí là họ chết vì những cái gì khác của người đàn bà mà họ chết mê, chết mệt.
Nàng nói trong nụ cười:
– Xúc động quá chăng?
Đó là một câu hỏi khác lạ. Lạ vì nó ngược. Lẽ ra chàng là người hỏi nàng câu đó. Thường thì càng đến gần ngày cưới bao nhiêu, cô dâu càng mất ăn, mất ngủ bấy nhiêu. Cô dâu – dù cho có là người nhiều kinh nghiệm tình trường đến mấy – khi đến gần ngày cưới cũng xúc động hơn là chú rể. Và cặp Hoài Nguyên – Như Ngọc này sắp trở thành vợ chồng. Lẽ ra chàng phải là người hỏi nàng câu đó mới đúng.
Như Ngọc tuy hỏi và mỉm cười song mắt vẫn cũng không rời nhìn đường. Hai tay và hai chân nàng vẫn điều khiển chiếc xe trôi êm giữa dòng xe cộ của khu phố có nhiều xe hơi hơn xe hai bánh và nhiều người ngồi xe hơi hơn người đi bằng hai chân. Việc đó là một đặc điểm hơn người của Như Ngọc: bất cứ nàng làm việc gì, bất cứ nàng đang ở trong trường hợp nào, nàng cũng tự chủ và làm chủ tình hình. Rất ít khi nếu ta không muốn nói là không bao giờ ta thấy Như Ngọc xúc động, bối rối.
Chú rể Hoài Nguyên gật gật đầu:
– Xúc động chứ.
Với trạng thái tinh thần của Hoài Nguyên «xúc động » chưa đúng. Phải nói là chàng hoang mang, sợ hãi nữa.
Đêm qua, mãi tới hai giờ sáng chàng mới chợp ngủ được. Và trong khoảng thời gian ngắn ngủi từ đó tới sáng chàng đã choàng thức giấc ba lần. Lần nào thức tỉnh đột ngột như vậy, chàng cũng bàng hoàng như vừa qua một cơn ác mộng khủng khiếp. Phải mất một lúc sau chàng mới định thần được và chàng mới hiểu có chuyện gì xảy ra với chàng và làm cho chàng sợ hãi đến như thế.
Chuyện làm cho chàng sợ hãi là chuyện chàng sắp sửa lấy vợ.
Mỗi lần tỉnh lại trong đêm qua và nhớ lại, cơn giận của chàng mất đi. Thay vào đó là một « mặc cảm phạm tội » chàng cảm thấy chàng có lỗi với chính chàng.
Hoài Nguyên – cũng như đa số những chàng trai thời đại mới, tinh anh khôn ngoan, thông minh, thừa hưởng cả một cái gia tài, kinh nghiệm vợ chồng của những người cha anh đi trước và biết lợi dụng khéo khai thác cái gia tài đó, hiểu rằng tình yêu và hôn nhân là hai cái gì khác nhau rất xa.
Theo nhận xét của những chàng trai thời đại mới như Hoài Nguyên: Tình Yêu và Hôn Nhân không những là không có họ hàng xa gần gì với nhau mà nhiều khi còn «kỵ» nhau nữa. Có nhiều trường hợp người ta đang yêu nhau mà vừa cưới nhau làm vợ chồng đã hết yêu nhau. Loài người chỉ khổ vì tưởng lầm rằng Tình Yêu và Hôn Nhàn là hai cái gì bao giờ cũng đi đôi với nhau. Hoài Nguyên đã nguyện là không bao giờ chàng cho phép chàng lầm lẫn như thế.
Nói cho rõ ra. Hoài Nguyên là người không tán thành để cho Hôn Nhân đi theo Tình Yêu. Chàng rất hoan nghênh yêu đương nhưng phản đối quyết liệt Hôn Nhân. Chàng không thù ghét đàn bà. Trái lại nữa là khác, chàng rất giàu lòng yêu thương đàn bà, nhưng chàng thấy đàn bà chỉ đẹp trong vai trò người tình. Trời sinh ra đàn bà là để họ làm người tình và xã hội biến hóa đi không còn là gì thiên nhiên nữa, đã bày đặt ra lễ nghi và hôn nhân và theo chàng, chính hôn nhân đã làm cho đàn bà mất giá trị và là nguyên nhân gây đau khổ cho loài người.
Đó là lập luận của Hoài Nguyên. Tổ sư của chủ nghĩa này ra đời vào khoảng một ngàn năm trước Karl Marx. Tổ sư phái Cộng sản Ma Giáo. Tiểu sử của Tổ sư đã được ghi chép qua loa trong một ánh sáng văn chương gọi là Truyện KIỀU. Tổ sư họ Sở, tên Khanh, quê quán ở nước Trung Hoa đời Minh Gia Tĩnh. Từ ngày đó đến nay chủ nghĩa này đã được văn minh hóa và biến chế đi khá nhiều nhưng khác với tất cả mọi thứ của chủ nghĩa trên cõi đời này đều thay đổi có khi khác hẳn sau thời gian dài trôi qua, chủ nghĩa Sở Khanh vẫn giữ nguyên lập luận cốt cán: Hoan nghênh Yêu đương nhưng thù ghét Hôn nhân, tức là nôm na: «Yêu nhau nhưng không cưới nhau ».
Những bạn trẻ đang đến tuổi yêu đương cần nhớ: Đây chỉ là quan niệm riêng của một nhân vật trong tiểu thuyết. Đây không phải là những giáo điều các bạn đọc có bổn phận nhận xét coi nhân vật đó quan niệm như vậy là đúng hay sai. Nên tránh tuyệt đối làm theo hành động của nhân vật trong truyện. Bởi vì nhân vật trong truyện có thể nghĩ sai và có thể thay đổi lập trường trong vài trang giấy.
Hoài Nguyên sinh trưởng trong một gia đình có nhiều Tình Yêu. Cuộc hôn nhân của cha mẹ chàng tốt đẹp, bền bỉ cho đến ngày cuối cùng của hai ông bà. Song. Hoài Nguyên vẫn coi cuộc yêu đương và sống chung của cha mẹ chàng là một cái gì ngoại khổ, đó là một cái gì mà chàng thấy rất hiếm có ở cõi đời này. Không bao giờ chàng hy vọng chàng sẽ có cái diễm phúc về tình ái và hôn nhân như ông thân văn sĩ của chàng. Điều quan trọng nữa là thân mẫu chàng là một người đàn bà quá đẹp, quá hoàn toàn, chàng chưa bao giờ và chàng tin rằng chàng sẽ không bao giờ gặp một người con gái nào có một nửa những đức tính của bà mẹ chàng.
Chàng lớn lên và ngoài cuộc hôn nhân thành công của cha mẹ chàng ra, chàng được chứng kiến quá nhiều mối tình tan vỡ vì hôn nhân. Chàng đã thấy tận mắt những người con gái thật xinh, thật ngoan, hiền và đáng yêu, dễ thương trong tình yêu trở thành xấu xa, tham lam, lười biếng, tàn nhẫn, lạnh lùng, vô tình khi trở thành người vợ.
Chàng đã tự nguyện chỉ YÊU mà THÔI, và sẽ không bao giờ phạm vào cái tội ác làm cho bất cứ một người con gái đẹp nào trở thành ác ôn bằng cách làm họ từ người tình trở thành người vợ.
Nhưng Tạo Hóa ác ôn hình như sinh ra loài người cho sống với điều kiện là phải khổ sở vì yêu đương và đàn ông phải khổ vì đàn bà. Cho nên ở cõi đời này mới có câu nói bất hủ là: «Không ai có thể thoát khổ vì đàn bà cũng như không ai có thể thoát được cái chết ».
Và Hoài Nguyên, dù chàng theo chủ nghĩa họ Sở, cũng không thể thoát ra ngoài cái thông lệ ấy bằng chứng là ngày hôm nay là ngày chàng sắp làm lễ cưới với Như Ngọc.
Tuy nhiên Như Ngọc không phải là thiếu nữ tầm thường. Nàng rất xứng đôi với Hoài Nguyên. Nàng đẹp, trẻ, lành mạnh, học thức và là con gái nhà giàu. Hoài Nguyên du học ở Hoa Kỳ. Như Ngọc du học ở Pháp và Thụy Sĩ. Nếu người Paris có vẻ văn minh tiến bộ hơn người New York thì người Việt sống ở Paris cũng văn minh hơn người Việt sống ở New York, dù cả hai cùng chỉ là sống nhờ, và như vậy có nghĩa là Như Ngọc không hề thua kém Hoài Nguyên ở một điểm nào. Hiện họ cùng là giáo sư Đại Học. Chàng dạy về văn chương Huê Kỳ, nàng về văn chương Phú Lăng Sa. Nàng có thể nói được tất cả những thứ tiếng ngoại quốc mà chàng có thể nói. Riêng về tiếng Phú Lăng Sa, nàng có vẻ nói thạo hơn chàng.
Với một người vợ như Như Ngọc ở bên Hoài Nguyên có thể có một ngày kia thấy mình đã lên tới nấc thang cao nhất của xã hội.
Hoài Nguyên yêu Như Ngọc, đó là một sự hiển nhiên. Chàng phải yêu nàng nhiều lắm mới có thể đi đến chỗ cưới nàng làm vợ, vì chàng vẫn chủ trương yêu nhưng không lấy nhau, không thành vợ chồng.
Sáng hôm nay, nếu là ngày thường, Hoài Nguyên có thể ngủ muộn, nhất là đêm qua chàng lại thao thức mất ngủ. Nhưng sáng nay chàng phải làm công việc của chú rể. Như Ngọc và chàng cùng ra phi trường đón Hồng Hạnh, cô bạn gái thân nhất của nàng. Hồng Hạnh từ Đà-Lạt về dự lễ cưới của bạn, nàng là cô phù dâu. Chú rể Hoài Nguyên cùng cô dâu có bổn phận ra đón Hồng Hạnh ở phi trường.
Hồng Hạnh làm việc tại một khách sạn ở Đà-Lạt thơ mộng. Khách sạn này chỉ tiếp những cặp vợ chồng son đi hưởng tuần trăng mật. Chính vì có Hồng Hạnh ở đó, Như Ngọc đã chọn khách sạn Minh Nguyệt làm nơi xảy ra những ngày đầu cuộc đời làm vợ của nàng. Sau hôn lễ, họ sẽ bay ngay lên Đà-Lạt và tới khách sạn Minh Nguyệt.
Hoài Nguyên liếc nhìn Hồng Hạnh. Nàng cũng đẹp, nhưng đẹp một vẻ khác hẳn cái đẹp của Như Ngọc. Như Ngọc mặt trái soan. Hồng Hạnh mặt tròn. Chàng thấy như ở Như Ngọc tất cả mọi thứ đều thon đài, ở Hồng Hạnh tất cả mọi thứ đều bầu tròn. Mắt Hồng Hạnh là mắt bồ câu trong khi mắt Như Ngọc là con mắt có đuôi. Nói tóm lại, chàng thấy Như Ngọc thon thon như một trái lê và Hồng Hạnh bầu bầu như một trái cam.
Và cả hai nàng đều đẹp:“ Mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười…”!
Hoài Nguyên phải bắt tâm trí chàng nhớ kỹ rằng hôm nay là ngày chàng cưới vợ để không nghĩ đến đôi môi mòng mọng của Hồng Hạnh hấp dẫn như một trái chín và trái chín chỉ chờ đợi hàm răng của chàng cắn đến.
Hồng Hạnh cảm thấy chàng nhìn nàng, nàng cũng liếc nhìn chàng và mỉm cười. Đôi mắt nàng tình tứ và lúc nào cũng như ươn ướt nước, và đôi mắt đó nhìn thẳng vào mắt đàn ông với một vẻ khiêu khích rất lạ. Nếu Hoài Nguyên không sắp trở thành chú rể ngay trong ngày hôm nay hoặc ngay bên chàng lúc này không có Như Ngọc, người vợ sắp cưới của chàng, chắc chắn chàng đã chú ý khai thác nhiều hơn nữa về nụ cười và cái liếc mắt của Hồng Hạnh.
Chàng tỉnh lại và thấy rằng chiếc xe đã đưa chàng về gần tới nhà, nơi chàng ngụ với Minh Huy, người bạn trai thân và hợp nhất đời của chàng. Chàng nẩy ra ý định: bây giờ chàng không còn tự do và thì giờ để chạy theo những người đẹp như Hồng Hạnh nữa, tại sao chàng không giới thiệu nàng với Minh Huy? Để cho một người đẹp như Hồng Hạnh lọt vào vòng tay kẻ khác, chàng phạm vào cái tội lạnh nhạt với bạn chí thân. Sở dĩ đến ngày hôm nay Hoài Nguyên mới có ý nghĩ đó là vì việc đó hoàn toàn xa lạ với chàng. Từ trước đến giờ chàng chỉ lo tranh chấp với Minh Huy vì ái tình, chưa bao giờ chàng – và Minh Huy cũng vậy – chịu giới thiệu cho bạn bất cứ một bạn gái nào của mình. Chàng và Minh Huy có thể là bạn chí thân, nhưng vì cả hai chàng cùng theo chủ nghĩa « Yêu thật nhiều nhưng không lấy ai làm vợ» cho nên về mặt tình ái, họ cạnh tranh nhau rất dữ dội. Họ sẵn sàng ngăn cản không cho nhau lấy vợ. Việc Hoài Nguyên cưới Như Ngọc được Minh Huy coi như là một thất bại lớn của chàng.
Hoài Nguyên hắng giọng:
– Em.. chúng mình nên tạt vào nhà để anh có dịp giới thiệu Hồng Hạnh với Minh Huy, chàng phù rể của anh..?
Hồng Hạnh nhìn Như Ngọc, nàng có vẻ không phản đối nhưng Như Ngọc lắc đầu:
– Không. Không nên giới thiệu Hồng Hạnh với anh chàng ấy…
Nàng nói như nói riêng với bạn:
– Hạnh không nên biết gã đó.. Gã đó họ Sở ra mặt.
Việc lên án người bạn thân nhất của người chồng sắp cưới của mình là không nên, nhưng Hoài Nguyên cũng không thể trách cứ được Như Ngọc, vì chàng thấy nàng nói đúng. Minh Huy, bạn chàng, quả nhiên là một chàng con cháu nhà họ Sở Khanh chân truyền. Nhưng chàng cũng thấy mình có bổn phận phải bào chữa cho bạn:
– Minh Huy không phải là Sở Khanh, hắn cũng như tôi vậy. Có điều hắn chăm làm việc quá nên chưa nghĩ·đến chuyện lập gia đình.. Hai nữa.. hắn chưa được gặp một người nào xứng đáng để hắn lấy làm vợ. Không nên kết tội hắn nặng nề quá…
Hồng Hạnh thấy cần phải tỏ ra sốt sắng một chút:
– Anh bạn anh làm công việc gì ạ?
– Hắn làm báo, Kiếm được khá tiền…
Tuy không có nhiều thành kiến lắm với những người làm báo, viết văn, Hồng Hạnh cũng thấy là đúng khi nghe Như Ngọc nói:
– Bọn nhà báo bê bối.. không thể giao thiệp được.
Đây là lời kết tội người vắng mặt thứ hai mà Hồng Hạnh nghe bạn thốt ra từ lúc chàng thanh niên sắp làm chồng nàng nói đến tên Minh Huy. Vậy mà Hồng Hạnh vẫn không thấy chàng thanh niên này có phản ứng gì cả. Nàng mỉm cười vì nàng cho là nàng đã hiểu tại sao Như Ngọc, bạn nàng, chọn anh chàng này làm chồng. Chàng ta là một người chồng dễ tánh và Như Ngọc, bạn nàng, vẫn có tật ưa chỉ huy và làm theo ý nàng.
Và Hồng Hạnh hiểu rằng sở dĩ Như Ngọc tỏ ra có ác cảm với anh chàng Minh Huy nào đó là vì Minh Huy và Hoài Nguyên là đôi bạn quá thân. Như Ngọc lại là người đàn bà muốn chồng nàng không chịu ảnh hưởng của bất cứ một người khác, dù đó có là mẹ chàng, nàng bắt buộc phải chia rẽ chồng nàng với người bạn mà nàng thấy có nhiều ảnh hưởng với chồng nàng. Nàng bắt buộc phải tranh chấp với Minh Huy và tìm đủ mọi dịp, đủ mọi cách để đánh hạ giá Minh-Huy.
Đúng như Hồng Hạnh nghĩ. Như Ngọc vẫn chưa tha Minh Huy, nàng nói tiếp bằng một giọng bình thản nhưng nặng những ác cảm:
-Lý do cho đến bây giờ gần ba mươi tuổi rồi.. anh chàng họ Sở đó vẫn chưa có vợ là bởi vì hắn không thể gần được các cô con nhà tử tế là một, hai là không một cô tử tế nào chịu gần hắn, đừng nói gì đến chuyện có cô muốn làm vợ hắn.
Hồng Hạnh thấy người bạn gái của nàng nói khắc nghiệt như lúc nàng đang là cô giáo giảng bài cho học trò. Phần nhiều các cô gái khôn ngoan chỉ sau khi lấy chồng rồi mới bầy tỏ ý muốn của mình, đằng này Như Ngọc bắt nạt chồng ngay khi chưa cưới nhau.
Vì Hoài Nguyên đã làm khổ nhiều cô gái, chắc là chàng kén chọn lắm cho nên bây giờ chàng gặp một cô vợ bắt nạt chồng quá xá! Hồng Hạnh nghĩ thầm như vậy và ý nghĩ ấy làm cho nàng mỉm cười. Một bên má nàng có cái lúm đồng tiền thật xinh.
Có một điều mà Như Ngọc đã quyết định trước: đó là việc sau khi họ thành vợ chồng – tức là sau khi Hoài Nguyên trở thành chồng nàng – vợ chồng nàng sẽ gặp gỡ người bạn cũ Minh Huy thật ít. Như Ngọc không bắt chồng tuyệt giao với bạn, nhưng nàng sẽ có cách làm cho Minh Huy thấy rằng sự có mặt của chàng ta là thừa thãi trong gia đình bạn. Nàng chỉ thuận cho Minh Huy làm phù rể như một ân huệ cuối cùng, nàng cũng thừa đủ thông minh để hiểu rằng nàng không nên làm cho Hoài Nguyên quá sợ. Khi cưới vợ, chàng có người bạn thân bên cạnh, chàng sẽ bớt sợ hãi.
Tòa nhà Như Ngọc dừng xe trước cửa là một bin-đinh. Hoài Nguyên và Minh Huy chung một tầng gồm hai phòng; một nhà tắm một ngăn bếp nhỏ. Khi cưới xong, tức là nếu không có gì trở ngại, thì bắt đầu từ tối hôm nay Hoài Nguyên sẽ không còn ngủ ở đây nữa. Như Ngọc có nhà riêng ông thân sinh nàng là một đại địa chủ, từ ngày chiến tranh ở vùng quê mất an ninh, ông mang tiền lên Sàigòn mua nhà cho mướn và giờ đây, mỗi tháng nội tiền thâu cho mướn nhà không thôi, ông cũng có khoảng hai, ba trăm ngàn đồng, còn số tiền cho mướn nhà này cứ mỗi tháng một tăng theo nhu cầu nhà của dân thủ đô. Ông cho vợ chồng Như Ngọc nguyên một vi-la sang và đẹp.
Hồng Hạnh phải bước ra khỏi xe để cho Hoài Nguyên bò ra.
– Đừng có tới muộn đó. Nguyên – Như Ngọc dặn dò chàng lần cuối – đúng 4 giờ đấy. Có đến muộn không?
Đó là một câu hỏi mà cô giáo thường dùng để bẫy học trò. Hoài Nguyên mắc ngay, chàng đáp:
– Có chứ.. À.. không.. làm sao lại có thể đến chậm ngày cưới cho được. Anh sẽ đến vào lúc ba giờ..
Hoài Nguyên đứng thẳng người bên vệ đường, những giây phút dài bó gối ngồi giữa hai nàng làm cho hai chân chàng tê cứng và có kiến bò tê tê, chàng nhìn Hồng Hạnh và thử mời một lần cuối:
– Cô lên lầu gặp bạn tôi chăng?
Như Ngọc lại trả lời thay cho bạn:
– Thôi, cho Hồng Hạnh về nhà nghỉ ngơi.. Còn phải sửa soạn để dự lễ chiều nay chứ.. Gặp nhau trong tiệc cưới cũng được mà.
Hồng Hạnh nhìn Hoài Nguyên xem chàng ta có vẻ mặt ra sao khi cô vợ chưa cưới và sắp cưới của chàng nói câu đó. Hoài Nguyên cũng nhìn Hồng Hạnh và đôi mắt của họ gặp nhau. Hồng Hạnh nghĩ rằng người bạn gái của nàng quả thật là lạ lùng. Như Ngọc không có cái thẹn thùng, bẽn lẽn, bối rối, dù là giả vờ, của một cô dâu ngày cưới. Lời nhận xét thành thơ của các cụ. «Khấp như thiếu nữ vu qui nhật » (Khóc như cô gái sắp đi lấy chồng…) hoàn toàn sai nếu áp dụng vơi cô dâu Như Ngọc. Hồng Hạnh thấy bạn có xúc động, nhưng là cái xúc động của một nữ thương gia trước khi bắt tay nhận một vụ thương mại có lời nhiều hoặc lỗ nhiều hơn là nỗi xúc động có sự hoang mang sung sướng của một cô gái sắp bước đi cái bước quan trọng nhất đời.
Còn Hoài Nguyên, chàng ngạc nhiên nhiều hơn. Từ mấy ngày nay chàng thấy Như Ngọc có thái độ khác lạ. Thoạt đầu chàng cho rằng vì sắp đến ngày cười, nàng xúc động nên tánh nết nàng trở thành khó khăn. Bây giờ, khi chỉ còn vài tiếng đồng hồ nữa là nàng trở thành vợ chàng, chàng thấy nàng có vẻ độc tài và hay át giọng chàng quá.
Như Ngọc có cái tật xấu hay trả lời dùm người khác. Nàng trả lời luôn cho cả chàng, ý muốn của nàng phải là ý muốn của chàng mà không có sự ngược lại. Với Như Ngọc, mọi vấn đề đều chỉ được cho đi một chiều.
Một lần nữa, chàng lại hy vọng rằng sở dĩ Như Ngọc như vậy là vì xúc động, nàng sẽ trở lại dễ chịu, hiền lành khi họ đã làm lễ thành hôn và chung sống với nhau chừng vài ngày ở khách sạn Minh Nguyệt.
Không chú ý đến những cảm nghĩ của bạn gái và người chồng sắp cưới. Như Ngọc còn nói thêm:
– Hồng Hạnh không gặp anh chàng họ Sở đó cũng chẳng thiệt hại gì, hai nữa vào giờ này rất có thể là ảnh đang bận tiếp một nàng Kiều nào đó trên cái tổ quỷ ấy.
Như Ngọc nói không sai và không oan uổng gì cho Minh Huy, vì đúng lúc đó chàng đang bận tiếp một cô bạn gái.
Cũng may mà Như Ngọc không thuận để cho Hồng Hạnh lên phòng, nếu họ lên. Hoài Nguyên sẽ bị lúng túng nhiều.
Nói là Minh Huy đang bận tiếp khách phụ nữ không đúng lắm, ta phải nói chàng bận rộn săn đuổi con mồi. Con mồi là một thiếu nữ đã dại dột theo chàng tới «Tổ Quỷ ».
Người thiếu nữ mười chín tuổi đó mới đặt chân vào căn phòng này được mười phút. Những phút dài và gây cấn nhất đời nàng. Nàng chạy ra toan mở cửa nhưng cửa phòng có gắn khóa tự động, đóng lại là phải có chìa khóa mới mở ra được. Cánh cửa bên trong cũng như bên ngoài nhẵn thín không có qua một vật gì để có thể cầm kéo ra.
Từ cửa, nàng chạy trở về và dùng bộ bàn ghế salon làm chướng ngại vật ngăn không cho chàng trẻ tuổi muốn làm hại cuộc đời con gái của nàng đến gần nàng. Nhưng cùng lúc đang chạy trốn đó, nàng biết rằng việc làm của nàng là vô ích, trước sau gì nàng cũng bị bắt được. Và manh áo mini jupe khêu gợi của nàng đang làm tròn cái bổn phận khêu gợi của nó….
Âm nhạc phát ra từ cái magnéto Teac là nhạc thính phòng êm đềm, nhạc thường làm dịu lòng người nhưng trong phòng này, người đàn ông dường như không bị ảnh hưởng chút xíu nào của âm nhạc. Minh Huy tiến dần đến cô gái, đôi mắt chàng sáng long lanh và nụ cười nở trên môi chàng. Giống như nhân vật Nghị Hách càng có sự chống cự càng thích, Minh Huy cho cuộc săn đuổi và nếu có tí vật lộn còm này càng làm cho chàng thêm thích thú. Chàng coi đây là một việc làm cần thiết và chàng không có gì để phàn nàn..
Người thiếu nữ lùi, lùi dần, lùi mãi cho đến lúc hai chân nàng chạm vào thành ghế và nàng ngã ngồi xuống ghế.. Nàng chưa kịp chớp mắt, chàng đã ngồi bên nàng, hai cánh tay chàng vòng ôm lấy mình nàng và như vậy là đột nhiên nàng thấy như đang nằm trong vòng tay đàn ông…
Coi như đây là một sự việc do «định mệnh an bài », nàng nhắm mắt lại, chân tay nàng mềm ra, nàng không còn chống cự nữa…
Minh Huy khoan khoái tận hưởng bằng mắt con mồi trước khi tới việc hưởng bằng tay và miệng…
Rồi chàng cúi xuống cắn nhẹ lên vành tai có mấy sợi tóc lòa xòa của nàng.
Nơi cần cổ thon của nàng lấm tấm mồ hôi… Nhưng buổi trưa này, trong căn phòng này định mệnh đã an bài một cách khác…
Vừa đúng lúc ấy. Hoài Nguyên dùng chìa khóa riêng mở cửa vào.
– Hế lô…?
Minh Huy bực đến phát điên lên được. Chưa bao giờ chàng thấy bạn lại vô duyên và đáng ghét đến như thế.
Chàng biết rằng cuộc ái ân mở đầu một cách gay cấn và đầy hứa hẹn sôi nổi, cụp lạc, hào hứng, mê ly đến đây là chấm dứt, nhưng chàng vẫn còn tiếc rẻ chưa chịu buông ngay vòng tay quanh lưng cô gái ra:
– Mẹ kiếp… kỳ đà cản mũi.. Có lẽ kiếp trước mày là kỳ đà. Nguyên ạ… cho nên đến kiếp này mày mới còn nhiều tánh chất kỳ đà đến thế.
Vừa mới thò đầu vào phòng Hoài Nguyên đã bị bạn trách một câu thật nặng. Chàng đứng thộn mặt ra không biết phải nói gì, chàng nhận thấy bạn nói đúng và chàng toát mồ hôi nghĩ đến chuyện chàng nằn nì mãi người đẹp Hồng Hạnh lên căn phòng đang có cuộc ép duyên này.
Người thiếu nữ đỏ hồng đôi má, nàng đẩy Minh Huy ra và đứng dậy, sửa lại y phục. Nàng muốn mau mau ra khỏi nơi này: Nàng giận cả hai chàng trai nhưng nếu phải nói rõ ràng giận ai ít, ai nhiều thì nàng không quyết định được.
Hoài Nguyên sau phút xúc động và ngạc nhiên, phản công:
– Bộ mày quên hôm nay là ngày tao lấy vợ và mày là phù rể của tao?
– Có cái gì làm chứng là tao quên…?
Hoài Nguyên đưa mắt nhìn thiếu nữ rồi lại nhìn bạn với một vẻ trách móc, Minh Huy cười phá lên:
– Sợ xui à? Có mày đem Như Ngọc về đây tao sợ xui thì có…
Cũng như tất cả những anh con trai mê một con gái đến cái độ lấy người ta làm vợ Hoài Nguyên coi mối tình của chàng là một mối tình đẹp, và Như Ngọc là một người đàn bà ở cao hơn tất cả những người đàn bà tầm thường khác trên thế gian này, chàng không bằng lòng khi thấy bạn nói đùa những câu có ẩn ý không đẹp về Như Ngọc. Người thiếu nữ bối rối nhìn hai chàng:
-Em về…
Nguyên gật đầu:
– Phải đấy, em về đi…
Chàng cúi tìm chiếc giầy hồi nãy rớt ra khỏi chân nàng mang lại. Huy bất mãn:
-Ê bồ.. làm cái chi kỳ vậy?
Nhưng Huy cũng không làm gì để giữ nàng lại và Nguyên thì cương quyết đưa nàng ra khỏi phòng, chàng có cảm giác như làm một việc thiện. Ít nhất cũng là nhờ chàng, người thiếu nữ này chưa có dịp trở thành đàn bà hôm nay.
Nguyên đóng cửa phòng và quay vào. Nhìn nét mặt bạn, chàng muốn cười nhưng cố lấy vẻ nghiêm nghị, vì chàng muốn lên lớp bạn mấy câu:
– Mày lúc nào cũng làm tàng.. Cứ làm như mình đào hoa lắm.. Bất cứ ai cũng đưa về nhà..
Huy đứng dậy, chàng tới tủ rượu rót hai ly, đưa tới cho bạn:
– Không phải vì mầy lấy vợ và thề nguyền trung thành với một người đàn bà mà bọn trai độc thân chúng tao cũng phải bắt chước..
– Hôm nay là ngày hai thằng mình chung sống ngày cuối cùng với nhau.. Tao thật không ngờ ngày cuối cùng của chúng mình lại buồn tẻ như thế này…
Hoài Nguyên chợt cảm thấy hối hận. Vì chàng đã nghĩ đến chuyện giá ngày hôm nay không phải là ngày chàng lấy vợ.. chàng hối hận vì nghĩ đến Như Ngọc nếu chàng biết được chàng có ý nghĩ như thế.. Chàng tự bắt tâm trí nghĩ đến tối nay, khi chàng và Như Ngọc đã là vợ chồng và sống riêng với nhau trong phòng trăng mật của khách sạn Minh Nguyệt. Chàng tưởng tượng đến những hoan lạc chờ đợi chàng ở Đà-Lạt.
Hai người bạn đối diện nhau, họ uống rượu và im lặng trong vài phút. Rồi Minh Huy nói:
– Sao?
Và Hoài Nguyên hỏi lại:
-Sao?
– Một ly cho người đi lấy vợ!
-Đi lấy vợ…
Hoài Nguyên thẫn thờ nhắc lại. Chàng có cái cảm giác như họ nói đến một người đi sang Tần, một ra đi là không trở về…
Không muốn để cho những cảm giác buồn phiền, u ám xâm chiếm tâm hồn mình trong những phút cuối cùng trước ngày lấy vợ. Hoài Nguyên làm ra vẻ vui và sốt sắng:
-Tôi lấy vợ rồi sẽ tới lượt cậu.. Thằng nào rồi cũng thế cả, chỉ có trước hay sau thôi.. Cậu là phù rể, thiếu cậu không được đâu đấy. Đừng có giả vờ quên, không xong với tôi đâu…
– Yên trí, nghĩa tử là nghĩa tận mà. Dù có đau lòng đến chừng nào đi nữa, tôi cũng có mặt trong đám cưới cậu. Tòi chỉ còn có việc tạt qua văn phòng tôi lấy hai cái giấy máy bay cho vợ chồng cậu đáp chuyến bay tối lên Đà-Lạt.. Tôi đã cẩn thận nhờ cô thư ký sở tôi đánh điện lần nữa lên giữ phòng tốt nhất, phòng trăng mật, cho cậu và Như Ngọc ở khách sạn Minh Nguyệt.
Hai vé phi cơ khứ hồi Sàigòn-Đà-Lạt-Sàigòn và bảy ngày sống trong khách sạn dành riêng cho những cặp vợ chồng mới cưới ở Đà-Lạt đó là quà mừng đám cưới của Minh Huy cho vợ chồng bạn. Hoài Nguyên nhìn bạn bằng đôi mắt cám ơn:
– Sáng kiến quà cưới bằng vé máy bay và một tuần ở Đà-Lạt của cậu hay thật đấy…
Minh Huy nhún vai:
– Cả đời người ta chỉ có một lần lấy vợ mà thôi… Chúng ta chỉ còn có thể làm được cho nhau chút này mà thôi…
Minh Huy cứ thốt ra những lời ai oán, nghe bạn nói những lời ấy. Hoài Nguyên cảm thấy Như Ngọc, người sắp thành vợ chính thức của chàng, không chịu nỗi hoặc có ác cảm đối với bạn chàng, cũng không phải là vô cớ. Minh Huy từ lâu rồi, vẫn phản đối việc lấy vợ của bạn, chàng coi việc Hoài Nguyên bỏ đi lấy vợ là một hành động phản bội tinh thần «độc thân đến suốt đời », và chỉ có tình bạn là cao đẹp của họ.
Hoài Nguyên muốn thay đổi đề tài câu chuyện, nhưng việc đó là một việc hơi khó, nhất là do không những chàng sắp đến giờ làm lễ cưới vợ, vì chàng chẳng còn biết nên nói sang chuyện gì bây giờ, chợt Minh Huy hỏi:
– Ai mách cho cậu tới cái khách sạn Minh Nguyệt đó nhỉ?
Hoài Nguyên đáp không suy nghĩ:
– Như Ngọc….
Minh Huy gật gật đầu:
-Như Ngọc…
Hai tiếng nói nhỏ đó của bạn làm cho Hoài Nguyên «lên ruột », chàng có cảm giác như nghe bạn nói ; «Như Ngọc.. Như Ngọc.. cái gì cũng do Như Ngọc quyết định », nên chàng vội tiếp:
– Sở dĩ Như Ngọc biết khách sạn đó là vì nàng có một cô bạn gái rất thân làm việc ở đó. Cô bạn của Ngọc đẹp rùng rợn lắm. Bọn này vừa ra phi trường đón nàng xong.. Nàng cũng về dự hôn lễ. Lát nữa cậu sẽ được gặp nàng. Tôi sợ cậu sẽ mê nàng..
– Mê thì chắc là mê rồi đó, nhưng cưới nàng làm vợ thì không..
– Để rồi coi..
Tuy miệng nói vậy nhưng trong bụng Minh Huy nghĩ khác. Chàng tin chắc là chàng không bao giờ yêu cũng như chàng sẽ không có thể yêu được những cô bạn gái của một người như Như Ngọc. Kinh nghiệm cho chàng thấy rằng những người giao du thân mật với nhau thường có tánh nết giống nhau. Trước mắt chàng Như Ngọc là một người đàn bà độc tài đáng ghét, chắc chắn cô bạn thân của nàng cũng phải có cái tánh độc tài thích chỉ huy chồng tương tự.
Đôi bạn lại uống ly rượu mới. Huy thở dài:
– Thế là xong..
Hoài Nguyên nói khác đi:
– Một cuộc đời mới bắt đầu.
– Cậu có vẻ buồn…
« Chú rể» Hoài Nguyên vội vã cải chính:
– Buồn gì đâu?
– Không buồn thì không có vẻ vui. Hả? Mà đúng.. làm sao vui được khi mình chỉ còn có vài giờ đồng hồ nữa là hết đời…
Huy để lời nói kéo dài lững lờ làm cho Hoài Nguyên có cảm giác như mình là một tử tội sắp đến giờ lên đoạn đầu đài chịu hành quyết…
Để cho lời nói lững lờ cho đến vài giây đồng hồ sau Huy mới tiếp:
– Con trai độc thân….
Hoài Nguyên hiểu rằng mình bị bạn giận vì đã quyết định lấy vợ. Chàng và Huy quen biết, chơi thân với nhau từ thuở nhỏ. Họ sinh trưởng cùng một tỉnh, cùng một tuổi, học cùng một trường tiểu học rồi cùng một trường trung học, họ có những sở thích giống nhau và từ ngày kiếm được tiền, biết thế nào là đàn bà cho đến nay, họ vẫn thân nhau và họ đã nhiều lần cam kết với nhau là sẽ không bao giờ lấy vợ. Hoài Nguyên biết rằng tuy ngoài mặt bạn chàng vẫn tỏ ra sốt sắng với cuộc hôn nhân của chàng nhưng trong lòng, bạn chàng vẫn coi hành động lấy vợ của chàng là một việc đào ngũ và không bao giờ bạn tha thứ cho chàng.
Minh Huy nâng ly rượu mạnh trong tay, bắt đầu triết lý vu vơ:
– Con người ta ở cõi đời này… kể cũng hay.. luôn luôn tự choàng vào cổ mình, tự đặt lên vai mình những bổn phận. Lúc còn nhỏ ở nhà thì có bổn phận với cha mẹ, anh em.. phải học giỏi, phải tỏ ra thông minh cho cha mẹ vui lòng.. có bổn phận với thầy giáo, với cô giáo, ra đời có bổn phận trung thành, mẫn cán, làm lợi cho chủ.. Sống một mình ngoài vòng kiềm tỏa của gia đình chưa lâu, người ta lại đâm đầu đi lấy vợ.. Bổn phận làm chồng, làm cha lập tức lại đè nặng lên đầu, lên cổ người ta… Hỡi ơi, bổn phận.. Lúc nào cũng là bổn phận.. Có điều nực cười nhất là chính chúng ta lại tự ý và lấy làm sung sướng chui đầu vào những nút dây bổn phận ấy như kẻ tự tử sung sướng chui đầu vào vòng thòng lọng với ý nghĩ rằng mình sắp được giải thoát. Lấy vợ rồi, cơm ngày hai bữa tối đi ngủ sớm.. tự làm cho mình mù, câm, điếc trước sắc đẹp của đàn bà không phải là vợ mình. Nếu mình không có vợ, cuộc tình duyên của mình với một em đẹp nào đó sẽ là một chuyện tình đẹp có thể bất tử trong văn học sử nếu được viết thành chuyện tình như («Một truyện tình mười năm về trước).» Nhưng nếu mình có vợ rồi, cuộc tình duyên ấy sẽ thành tội lỗi, dơ bẩn. Cái đẹp biến ngay thành cái xấu chỉ vì một người đàn bà nắm trọn cả cuộc đời mình…
Mặc dầu không muốn, Hoài Nguyên cũng bắt được quả tang chàng để cho cặp mắt chàng thẫn thờ nhìn quanh phòng.
Chàng sắp rời bỏ vĩnh viễn căn phòng quen thuộc này. Nơi đây, dù nơi đây không có hình bóng của Như Ngọc, dù chàng chưa «yêu » nàng ở đây lần nào, chàng cũng nhớ căn phòng này, chàng cũng sẽ thấy thiếu nó. Chàng cố ý nghĩ đến Như Ngọc – tấm thân kiều diễm của nàng sẽ làm cho chàng quên đi những ngày sống độc thân cũ – Minh Huy có thể nói rằng Như Ngọc độc tài, nhưng Huy không thể nói là Như Ngọc không đẹp.
Không muốn nói trái lại bạn mà cũng không muốn phải nghe những lời u sầu, tiên đoán đen tối về tương lai cuộc sống vợ chồng của mình do bạn thốt ra. Hoài Nguyên bắt tay vào việc sửa soạn hành lý. Chàng tới gần chiếc va-ly đặt bên cửa. Đến lúc đó Huy mới nhìn thấy cái túi nhỏ đặt trên va-ly.
Hoài Nguyên mở va-ly để bỏ vật đựng trong cái túi nhỏ đó vào, Minh Huy cất tiếng:
– Túi gì vậy?
Hoài Nguyên ngây thơ:
-Túi gì đâu?
Minh Huy tới nơi trước khi Hoài Nguyên kịp đóng nắp va-ly lại, chàng cầm cái túi lên, mở ra và lấy ra một cái áo ngủ mỏng như màng nhện.
Áo ngủ nylon mầu đen. Minh Huy dơ cái áo lên và làn nylon mỏng tanh đến nỗi hai chàng nhìn rõ mặt nhau qua nó.
– Đẹp.. mà gợi cảm hả?
Hoài Nguyên nhún vai:
– Chỉ là một cái áo ngủ. Để tặng cho cô dâu.. Đêm Đà-Lạt trời có thể lạnh.
– Đúng. Nằm trong cái áo như vầy, chắc cô dâu phải ấm lắm…
Nguyên giật cái áo ngủ mỏng tanh trong tay bạn và nhét vội vào một ngăn trong va-ly, chàng đóng mạnh nắp va-ly lại và bước đi vào phòng ngủ.
– Đứng lại….
Tiếng la của Huy làm cho chàng dừng lại. Huy đi tới cúi xuống nhặt một vật gì sáng sáng nằm dưới chân Nguyên.
Đó là một chiếc bông tai.
– Chắc là bông tai của người đẹp ban nãy – Huy nói – Phải giữ lại để đeo trả vào tai em mới được….
Huy soi chiếc bông tai lên ánh sáng:
– Mình có cắn vào đây, nhưng không thấy có vết răng, chắc là bằng bạch kim thứ thiệt…
Huy mang chiếc bông tai đi trở lại bàn.
Chàng mở một ngăn kéo, trịnh trọng lấy ra một cái hộp bằng gỗ gụ, một cái hộp quý được chế tạo từ hồi tỉnh lỵ Hà Đông còn có nhà Tiểu Công Nghệ ở khu Đầu Cầu do Cụ Thiếu Hoàng Trọng Phu lập ra. Nắp hộp và thành hộp có khảm xà cừ.
Huy mở nắp hộp. Bên trong xếp gần đầy những kỷ vật của những người đẹp đã từng đi qua căn phòng này, đã từng ngồi trên nhũng chiếc ghế êm này và đã từng nằm mê ly, mê mẩn tâm thần cùng thể xác trên mặt giường kia, ra đi để lại. Đó là những chiếc bông tai, có những chiếc nhẫn, những dây chuỗi có thánh giá tượng Phật, những bông hoa bạc, hoa vàng, những chiếc thuyền vàng đã từng nằm trên ngực áo các nàng và đã rơi ra, vì xô đẩy hoặc vì thỏa thuận. Hai chàng trẻ tuổi giữ món đồ này làm kỷ niệm. Mỗi ngày lòng hộp lại đầy thêm, luôn luôn họ có vật mới để lưu trữ.
Những người đẹp chủ nhân những món trang sức này khi gặp nhau có thể ghen tuông nhau, ghét nhau, nhưng những đồ trang sức của họ nằm bên nhau. rất thuận hòa, đầm ấm. Huy nhìn vào lòng hộp với một đôi mắt mơ màng, chàng như lại trông thấy những nữ chủ của chúng. Chàng đặt nhẹ chiếc bông tai vừa tìm được vào hộp và thở dài:
– Nơi đây chắc chắn sẽ không còn được vui như trước nữa khi thiếu Nguyên.
Nguyên cũng đi trở lại gần bạn. Chàng như bị hấp dẫn vì cái hộp kỷ vật cùng những kỷ niệm êm đềm cũ.
Họ đã chung sống ở đây năm năm.
Năm năm trời với không biết là bao nhiêu thiếu nữ đẹp, bao nhiêu là ái ân.. ít nhất Hoài Nguyên cũng phải nhận rằng những năm chàng sống ở đây với bạn là đẹp, thơ mộng sung sướng và nay chàng sắp mất nó.
Mất cho đến mãi mãi.
Huy liếc nhìn bạn. Họ đã gần nhau quá và hiểu tính nết cùng những cảm nghĩ của nhau quá rõ để biết ngay rằng bạn đang nghĩ gì. Huy như đọc được những ý nghĩ trong tâm tưởng của Nguyên. Chàng đã tốn nhiều công phu và tâm trí để ngăn không cho Hoài Nguyên bước đi cái bước nguy hiểm này. Chàng coi quyết định cưới vợ, lập gia đình của bạn là hành động tự sát. Nhưng tuy là bạn thân nhất đời, cũng có lúc người ta phải chia xa. Hoài Nguyên không phải là đàn bà để chịu ảnh hưởng hoặc kém suy xét. Huy biết rằng khó lòng ngăn cản được bạn vì bạn chàng đã yêu, khi yêu người ta trở nên mù quáng kể cả những người khôn ngoan nhất. Và Hoài Nguyên đã yêu. Hoài Nguyên đã trở thành mù quáng. Huy biết rằng chàng chỉ có thể làm cho bạn tỉnh ngộ và tự thấy rõ sự dại dột của mình, chàng không thể chỉ nói xấu Như Ngọc hoặc nói xấu hôn nhân mà có thể làm cho bạn đổi ý. Nếu chàng nói xấu Như Ngọc, chàng chỉ làm cho bạn khinh chàng và càng quyết tâm hơn trong việc cưới vợ mà thôi.
Cho đến giây phút này. Huy đã hoàn toàn thất vọng trong việc ngăn bạn tự sát. Nếu không có một phép lạ gì xảy ra và Huy lại không tin rằng ở đời này có phép lạ tới tối hôm nay. Hoài Nguyên, bạn chàng, đã là người có vợ.
Huy đã đưa tay ra định đóng nắp hộp kỷ vật, chợt chàng ngừng lại để thò tay vào lòng hộp, lấy ra một thỏi son môi. Vỏ thỏi son bằng kim khí mầu trắng, nơi đầu có gắn một cục đá xanh như ngọc bích.
Huy cầm nhẹ thỏi son giữa hai đầu ngón tay, đưa lên:
– Nhớ son này của ai không? Nhớ không? Của Jeanette. Nàng bao giờ cũng dùng son môi mầu cam tươi, một cách tiện lợi nhất để có thể có sinh tố C.
Huy buông thỏi son môi xuống để cầm lên một chiếc vòng đeo tay, gọi là « vòng chủ nhật », gồm bẩy chiếc, mỗi ngày đeo một chiếc cho đến cái thứ bẩy là vừa đúng một tuần lễ:
– Vòng của ai? Đố biết..?
Hoài Nguyên thẫn thờ:
– Tuyết Nhung.
Một cây lược bằng đồi mồi được đưa lên. Minh Huy chỉ ngước mắt nhìn bạn thay cho lời hỏi. Hoài Nguyên đáp:
– Lệ Chi.
– Không phải. Sai rồi.
– Ai?
– Thu Hương.
– Có kể sai cũng không đáng trách. Toa phải nhớ em hơn Moa… Vì Toa là người giữ lại của em cái lược này.
Như vậy có nghĩa là người đẹp có tên Thu Hương bỏ lại đây chiếc lược đồi mồi này là người tình của Huy. Vì vậy Hoài Nguyên không nhớ đúng.
Huy đưa lên hai cái vòng bạc, loại vòng gọi là «Vòng chủ nhật», gồm bẩy chiếc, mỗi ngày đeo một chiếc cho đến cái thứ bẩy là vừa đúng một tuần lễ:
– Vòng của Minh Thu, – Hoài Nguyên nhíu mày tỏ vẻ thắc mắc – dường như có hôm Minh Thu đã trở lại đòi cái vòng này kia mà?
Huy nở một nụ cười tưởng nhớ:
– Đúng nàng có trở lại đòi vòng. Hôm trước nàng bỏ lại đây một vòng, lần sau nàng lại đòi và để thêm lại cho chúng mình cái vòng thứ hai này đây.
Hai chàng nhìn nhau cười, cả hai cùng vui vì kỷ niệm đẹp cũ. Rồi nụ cười, vui trên môi Huy từ từ nhạt đi, chàng buồn rầu:
– Với Toa, tất cả những thứ này từ nay chỉ còn là kỷ niệm, những kỷ niệm… bất chánh và Toa sẽ không có quyền hồi tưởng nữa. Vì từ hôm nay Toa đã có vợ. Toa đã có Như Ngọc.. À. Như Ngọc quả là một cô gái ngoan, nàng không để lại một kỷ vật nào ở đây cả, nàng không dễ dãi với chúng ta như những cô này. Thời buổi này tìm được một người vợ như Như Ngọc thật khó… Có lời mừng cho Toa. Toa sẽ không sợ nàng để lại kỷ vật cho bất cứ một chàng nào.. Từ đêm hôm nay Toa đã trở thành người đàn ông đàng hoàng..
Huy nói tiếp bằng một giọng rầu rĩ:
– Còn Moa.. cuộc đời này sẽ cho Moa được hưởng những gì đáng gọi là hạnh phúc? Những ngày dài dằng dặc và những đêm độc thân, những cuộc vui bên cạnh những người đàn bà không phải là vợ mình, nay người này mai người khác.. Thay đổi nhiều cũng chán ngấy.. Và những kỷ vật của các nàng bỏ lại trong cái hộp gỗ vô tri giác này….
Nguyên hiểu rằng bạn muốn làm cho chàng hối tiếc cuộc sống cũ có nhiều đàn bà của họ, chàng vẫn không giận bạn, chàng chỉ mỉm cười:
– Tội nghiệp cho Toa. Nay cô này, mai cô khác.. Chán thật đấy.. Toa có thể làm cho Moa khóc ầm lên bây giờ đấy…
Huy vẫn nghiêm trọng:
– Không. Moa nói thật đấy mà.. Từ nay Toa trở thành người có nhiệm vụ đàng hoàng.
– Nhiệm vụ gì?
– Nhiệm vụ bảo tồn nòi giống.. Nước Việt Nam chúng ta sở dĩ cho tới ngày nay chưa bị tiêu diệt là vì còn có những người như Toa. Còn Moa chỉ là kẻ ăn hại, Moa chỉ hưởng thụ mà không có bổn phận.
– Đâu có khó khăn gì.. Một ngày đẹp trời nào đó Toa cũng sẽ gặp một người đàn bà mà Toa yêu thương. Toa sẽ không coi nàng là một người bạn qua đường mà là bạn đời. Toa sẽ thấy Toa không thể nào sống xa nàng, dù là xa nàng đời Toa vẫn không thiếu đàn bà. Lúc đó Toa sẽ cưới nàng làm vợ, cũng như Moa ngày hôm nay vậy.
Minh Huy cảm thấy bực mình. Chàng định thuyết bạn từ bỏ ý định lấy vợ không ngờ lại bị bạn cho nghe một bài lên lớp về tình nghĩa vợ chồng, chàng lắc đầu:
– Moa tin chắc là không bao giờ Moa lấy vợ. Moa đã quá quen với cuộc sống trai độc thân nhiều đàn bà nhưng không có ai là «người đàn bà duy nhất trong đời» này mất rồi.
– Toa đừng bi quan. Tại vì Toa chưa gặp người mà Toa yêu thật sự đó thôi. Ngày trước Moa cũng chẳng khác gì Toa? Có điều là Moa đã gặp rồi mà Toa chưa gặp đó thôi.
Huy thò tay vào lòng hộp lấy ra một sợi dây chuyền vàng. Đầu dây tòn ten một chiếc máy bay nhỏ xíu cũng bằng vàng.
– Cái này của em tên là Kiều Oanh..? Phải không nhỉ?
Huy mỉm cười:
– Lại lộn người nọ ra người kia rồi.. Vật này của cái nhà em… số dách chúng mình gặp ở dạ vũ khai trương nhà hàng Hirondelle. Đứng cạnh em này em Kiều Oanh trông nhỏ xíu như người vừa ốm dậy? Nhớ chưa? Nhà hàng Hirondelle? Em bận đầm.. áo em «đề-côn-lớt» trình bày hai cặp ngực như ngực Jayne Mansfield.. Nhớ chưa?.
Hoài Nguyên cố nhớ lại tên người đẹp. Chàng mang máng nhớ rằng quả thật chàng có được gặp, được yêu một người đàn bà như bạn đang kể lại hình dáng thân thể, nhưng chàng quên khuấy mất là chàng gặp nàng ở đâu, tên nàng là gì v.v. Chàng cố nhớ lại nhưng nhớ không ra.
Hoài Nguyên có cái tật là khi đã muốn nhớ lại điều gì, chuyện gì chàng phải nhớ ra cho bằng được.
Nếu không đầu óc chàng cứ bị ám ảnh mãi khó chú tâm vào được việc gì khác.
Như để làm cho Hoài Nguyên thêm thắc mắc, Minh Huy lại nói:
– Mới đây mà Toa đã quên được ngay rồi sao? Tối hôm đó anh em tất cả đều ghen với Toa. Vì em vừa xuất hiện Toa đã chớp được em ngay. Chính là nhờ ở Toa nói một câu về cái dây chuỗi có chiếc phi cơ này mà em chịu Toa liền. Moa nhớ rõ Toa xử dụng với em một chuyện khôi hài của Tây.. Để Moa kể lại cho Toa nhớ nhé. Chuyện khôi hài của Tây như vầy: Có một nàng đeo dây chuyền trước ngực, đầu đây có cái phi cơ. Nàng gặp một chàng trẻ tuổi, chàng này nhìn bộ ngực núi của nàng hơi kỹ, nàng hỏi: bộ anh khoái phi cơ lắm sao? Anh chàng nhanh trí đáp: Thưa cô tôi khoái cái phi trường này nhiều hơn..» Ha ha..Toa nhanh trí lắm. Cũng là một chuyện khôi hài của Tây, nhưng điều kiện cần thiết là mình phải nhớ đúng lúc, phải nhớ và nói trước thiên hạ. Và lẽ tự nhiên mình cũng phải bảnh trai, phải sạch nước, phải cao ráo sạch sẽ nữa. Ăn nói có duyên mà mặt mũi cù lần, dơ dáy cũng chẳng có em nào mê.. Hôm đó Toa nói với em câu chuyện «mê cái phi trường của em » đó là em mê Toa ngay. Kể ra Toa ăn nói có duyên lắm. Nguyên ạ.. Rất tiếc.. từ nay trở đi, cái tài ăn nói, đấu hót của Toa chỉ còn thâu lại phục vụ cho có mỗi một người.. Mà nhiều khi người đó nghe quen rồi, nhàm tai, người đó không còn mê Toa vì tài ăn nói của Toa nữa mới là đau chứ?
Hoài Nguyên biết Minh Huy còn nhớ rõ tên người đàn bà có sợi dây chuyền này, nhưng Huy không nói. Chàng vừa định hỏi thì Huy đã búng ngón tay.
– Moa phải đến tòa soạn có việc. Lại còn phải đi lấy vé phi cơ lên Đà-Lạt cho Toa. Nói đến phi cơ mình mới lại nhớ ra vé phi cơ…
Chàng đóng kỷ vật lại và bỏ hộp trở lại ngăn bàn. Rồi chàng thoăn thoắt đi ra cửa trong đó Hoài Nguyên vẫn còn suy nghĩ:
– Em nào đeo cái dây có phi cơ này nhỉ..? To con ngực lớn như Kiều Oanh? Ai kia? Mỹ Ngọc? không phải. Mỹ Ngọc gầy như que tăm.. Em này là một cô có bộ ngực thứ thiệt bự như ngực Jayne Mansfield kia nà..?? Quái lạ. Mình quên biến mất tên em Nhưng mình vẫn thấy rõ ràng là mình nhớ em. Đêm hôm đó em làm cao, làm khó mãi nhưng rồi em cũng theo mình về đây.. Sáng sau khi em ra về chính em tháo cái dây chuyền vàng này cho mình làm kỷ niệm. Mình còn nhớ rõ em ngồi bên giường, giơ hai tay lên vén tóc rồi tháo dây.. Ngực em to căng…
Như chợt nhớ ra hôm nay là ngày cưới mình. Nguyên cũng bắt chước bạn búng hai ngón tay vào nhau. Chàng nói một mình:
– Mẹ kiếp. Mình còn cố nhớ em làm chi nữa. Hôm nay là ngày mình lấy vợ.. còn nhớ em làm chi? Hôm nay mình cưới.. cưới..
Nét mặt Hoài Nguyên lộ vẻ kinh dị.
Chàng đang quên không nhớ tên người vợ sắp cưới của chàng…
Minh Huy đứng dừng ở ngưỡng cửa chờ đợi Hoài Nguyên nói tiếp cho hết câu. Hoài Nguyên nhìn bạn cầu cứu nhưng Minh Huy không phải là người có thiện chí giúp đỡ Hoài Nguyên, nhất là trong lúc này..
Hoài Nguyên cố gắng lục tìm trong tâm trí. Tên vợ cưới chiều nay mà cũng quên thì thật là đứt đuôi con nòng nọc… Chỉ vì vừa rồi chàng cố gắng tìm tên người đẹp đã cho chàng yêu và sợi dây chuyền có cái phi cơ này mà tâm trí chàng lộn tùng bậy, làm chàng quên cả tên người sắp làm vợ chàng suốt đời…
Tâm trí Hoài Nguyên lúc đó lộn xộn, quay cuồng, lên xuống hàng trăm tên phụ nữ: Huỳnh Hoa, Kim Liên. Ngọc Dung, Hồng Loan, Mỹ Duyên.v.v. Sau cùng sự cố gắng tới mức của chàng cũng đem lại cho chàng kết quả, chàng la lên:
– Như Ngọc…
Tiếng gọi tên chan chứa sung sướng mừng rỡ. Minh Huy gật đầu, chàng đưa ngón tay lên ghi nhận bạn nói đúng, và chàng nói:
– Cậu chung tình lắm. Tôi biết thế nào cậu cũng nhớ ra tên nàng, cậu chỉ cần suy nghĩ.. một lúc lâu mà thôi…
Chương 1
Tiến >>
Nguồn: NXB: TINH HOA MIỀN NAMĐược bạn: Thanh Vân đưa lên
vào ngày: 2 tháng 3 năm 2023