Âm Thanh Của Im Lặng

minh nhật

Chương 1 (1)

móng tay oval

Chúng ta vẫn sợ những cái lặng thinh, sợ bóng đêm và sợ cả cô độc. Nhưng đáng sợ hơn là những rền rĩ của lặng thinh, những nhập nhòe của sáng tối và những người xuất hiện như gió và biến mất như cát bụi… Đáng sợ và ám ảnh!

Âm thanh của im lặng là một cuốn tiểu thuyết bám riết lấy những nỗi sợ hãi ấy, để hằn lên những câu hỏi, dồn dập những mật mã, càng mở ra càng bung bật bí mật khủng khiếp.

Cô lướt qua đời anh như cơn bão, xáo trộn tất cả những tẻ nhạt hàng ngày rồi …biến mất không lý do, không một lời giải thích.

Ngỡ rằng mối tình ấy sẽ cứ thế lãng quên, ngờ đâu một ngày những bí mật kinh hoàng được tiết lộ, những mối quan hệ chằng chịt bất thường, những cái chết bất ngờ không báo trước... Những dấu hỏi không lời giải đáp ngày một nhiều hơn.

Bóng dáng cô vẫn cứ tồn tại mơ hồ mà rõ rệt trong từng cái chết đầy uẩn khúc.

Và anh bước vào hành trình đi tìm cô gái kì lạ của cuộc đời mình, lật dần, lật dần nhũng mảnh ghép cuộc đời cô. Chẳng có điều gì trên đời là ngẫu nhiên, một thế lực nào đó, một ai đó... Ma hay người? Thực hay hư? Vô tình hay hữu ý?

Mỗi bước lật quá khứ là lao đầu thêm vào tăm tối, tuyệt vọng, mất mát. Mỗi bước lật là một cái chết, một cái chết bất ngờ, lửng lơ và đáng sợ.

Kinh hoàng, Gay cấn và cuồng loạn.

Lớp lang, khúc mắc nhưng cực kì thông minh.

Âm thanh của im lặng - một cuốn tiểu thuyết trinh thám kì lạ chắc chắn đáng để bạn đọc, nghiền ngẫm và say đắm.

Âm thanh của Im lặng - cuốn tiểu thuyết trinh thám kinh dị đầu tiên của cây bút tài năng Minh Nhật.

"Khi một người biến mất, cuộc sống vẫn tiếp diễn. nhưng không bao giờ như trước."

Chương 1

Cô gái nhìn bàn chân người treo lủng lẳng một cách chăm chú, trước khi đưa tay chạm vào những ngón chân rướm máu. Cô giật nó khỏi sợi dây nilon, đưa sát lại như để quan sát kĩ những vết sẹo chằng chịt khâu vá cẩu thả trên đó, rồi quay sang chàng trai bên cạnh:

“Cái này thì sao?”

“Trên cây thông noel?”

“Một cây thông noel làm bằng xương người, có thể lắm.”

“Sẽ đẹp hơn nếu nó là đồ thật.” Chàng trai bật cười.

Cô gái đặt thứ đồ chơi ghê rợn xuống bàn, phủi phủi lại tay áo dính bụi, rồi vừa bước về phía trước vừa lẩm bẩm:

“Nếu anh bỏ nó trong một hộp quà thắt nơ và gửi cho em, không chừng em sẽ làm đổ vỡ khối thứ lúc mở ra.”

“Nhất định anh sẽ cho thêm một ít sột cà chua vào đó.”

Cô gái không nói gì, bước qua những của hiệu sáng đèn rực rỡ đủ loại đồ chơi bày tràn xuống mặt đường. Cô đưa tay lên như để xem có hạt mưa nào đang rớt xuống không, lẩm bẩm:

“Thật là một đêm Giáng sinh quá tệ.”

Chàng trai nhìn theo lớp váy đang tung lên theo những bước chân của cô gái cho đến khi chúng biến mất khuất sau cây thông noel giả treo những quả cầu tròn đủ màu sắc. Cậu ta vội lách qua dòng người qua đường ồn ã, vô tình va phải một đứa bé đang vồ vập những món đồ chơi ở gian hàng trước mặt.

“Xin lỗi.” Chàng trai luống cuống.

“Thật là...” Bà mẹ của bé cau mày. “Làm gì mà chạy như ma đuổi vậy!”

Chàng trai gãi đầu cười trừ, cậu ta nhìn vào món đồ chơi đứa trẻ đang nghịch trên tay. Đó là một bàn tay người, trông rất giống thật. Những chiếc móng được đánh son cẩn thận. Đứa bé thích thú sờ vào phần da mịn màng và mỏng tang, lộ ra những chiếc gân xanh lét. Nó ngậm một ngón tay vào mồm, cắn cắn bằng một vẻ tò mò, trong lúc bà mẹ vừa tiếp tục càu nhàu vừa nói chuyện với ai đó qua điện thoại. Đứa bé nhăn nhó liếm mép, đặt bàn tay xuống và kéo áo mẹ. Cô gái đã quay trở lại, vẻ mặt khó chịu:

“Anh làm gì vậy? Em quay lại thì chẳng thấy đâu.”

Chàng trai cầm bàn tay lên:

“Em nhìn xem, cái này trông còn thật hơn. Ái chà, nó thậm chí có cả một chiếc nhẫn.” Cậu ta bật cười thích thú, lật qua lật lại.

“Không biết hôm nay là Giáng sinh hay Halloween nữa.” Cô gái ngán ngẩm.

“Em nhìn những đường chỉ tay này...” Chàng trai có vẻ không nghe thấy cô bạn gái nói gì, tiếp tục miết vào lòng bàn tay của vật trước mặt.

Khi di những ngón tay trên đó, cậu cảm giác như có một luồng điện chạy dọc sống lưng mình, lạnh toát. Lớp da người trên bàn tay trùng xuống mềm mại, những mạch máu nhỏ li ti phía dưới cổ tay ướt át phần đầu ngón tay nơi đứa bé đã cắn vào để lại một vết sâu hoắm. Bất giác, chàng trai buông bàn tay xuống quầy đồ chơi, lùi lại. Cậu ta quay sang nhìn đứa bé vẫn đang nhăn nhó kéo áo bà mẹ. Trên mồm nó, vết máu nhòe ra nguệch ngoạc.

Đó là một bàn tay người thật.

***

Trong căn phòng sáng rực ánh đèn neon, bàn tay nhỏ nhắn đặt trên chiếc khay inox lạnh lẽo. Tôi thở dài, gật đầu.

“Chính nó.”

Quang nheo mắt. Cậu ta dựa vào chiếc tủ phía sau, xoay xoay những phần tay nắm sáng bóng:

“Cậu chắc chứ?”

“Tôi cũng ước mình có thể nhầm. Đây chắc chắn là tay của cô ấy.”

Tôi ngồi xuồng ghế, gục mặt vào đôi tay đang run rẩy. Những đoạn kí ức lướt lặng lẽ trong đầu như thước phim âm bản.

***

Lúc còn nhỏ, tôi không bao giờ nghĩ mình sẽ trở thành ai khác ngoài phi công. Thậm chí tôi còn tự chế ra một mô hình với vô số nút bấm và đặt xung quanh, tự tưởng tượng rằng mình đang trong khoang lái của một chiếc máy bay khổng lồ. Tôi bấm trái phải, miệng lẩm nhẩm những câu vô nghĩa vào một chiếc mic - cũng tự chế từ giấy - và nhắm mắt lại, bay lượn trong bầu trời của riêng mình. Không có giới hạn nào cho một đứa trẻ. Với chúng, tất cả đều có thể, đều dễ dàng và đều khả thi. Đó là điều tuyệt vời nhất khi bạn ở độ tuổi đó. Tất cả đều hoàn hảo và nếu có gì không hoàn hảo thì đó cũng không phải lỗi của bạn.

Khi tôi nhỉnh hơn một chút, giấc mơ đó đã bị dập tắt phũ phàng. Mặc dù chiều cao lương đối tốt, tôi gầy hơn hầu hết đám bạn cùng tuổi - bất kể đã nạp vào cơ thể hàng tá thực phẩm giàu dinh dưỡng mỗi ngày. Với thân hình đó, tôi không thể hi vọng gì vào việc kiếm được một góc trong ảo vọng tuổi thơ của mình. Tôi thậm chí còn cận nặng, hậu quả của việc trùm chăn đọc sách từ đêm này qua đêm khác khi còn nhỏ. Bản thân việc đó không gây cho tôi khó khan nào trong cuộc sống. Tuy vậy, những lúc trời đổ mưa bất chợt thì mọi thứ trở nên nhòe nhoẹt, chảy thành từng dòng trước mặt tôi. Mỗi lần như vậy tôi cảm giác như toàn bộ những đau khổ trên thế gian đang hòa lại thành hàng lệ dài thấm qua lăng kính phía trước, đi vào tận đáy của một tâm hồn chỉ đang cố hòa nhập với cuộc đời.

Bố mất khi tôi học năm đầu trung học. Tôi chưa từng cảm thấy mình hiểu tường tận sự ra đi của ông, cũng không cảm thấy sợi dây liên hệ giữa ông và những người trong gia đình thật sự chặt chẽ. Sau này trong một lần hỏi mẹ, tôi nhận được câu trả lời rằng ông bị ung thư phổi. Và bà dù trả lời đơn giản vậy, không thêm hay gợi nhắc kỉ niệm nào khác. Dường như cái chết đã mang theo toàn bộ hình ảnh và kí ức của năm tháng ông sống trước đó. Chẳng ai còn nhớ đến một người đàn ông như thường tồn tại trên đời.

Lên cấp ba, tôi trở thành một học sinh bình thường, nếu ko muốn nói là tương đối tẻ nhạt trong mắt bạn bè. Điều duy nhất họ thường nhớ về tôi là một chàng trai không hứng thú với đồ công nghệ. Thật ra, có lẽ họ cũng sẽ chẳng quan tâm đến điều đó nếu không cố gắng liên lạc với tôi suốt hai tuần để đòi tiền quỹ lớp, và nhận ra tôi chưa tìm có khái niệm về điện thoại. Tôi cũng chẳng mấy phiền muộn về chuyện mình không kết giao được mối thâm tình nào trong suốt những năm đi học, thậm chí điều đó đôi khi còn làm tôi thấy thoải mái hơn. Việc không đâu này dường như cũng chẳng hệ trọng gì với mẹ tôi. Bà không quan tâm tới chuyện đi học của tôi, từ nhỏ đã vậy và tôi có trở thành một học sinh mẫu mực hòa đồng được thầy yêu bạn mến hay không hoàn toàn chẳng làm bà phải để mắt. Nói chung, bà cho rằng đó là chuyện riêng của cuộc đời tôi.

Thi thoảng, tôi cũng thấy đôi chút lạc lõng. Như lúc còn nhỏ, tất cả lũ bạn cùng đọc một truyện tranh gì đó - tất cả ngồi túm tụm lại và bàn tán về các nhân vật, tình tiết mỗi khi có một tập truyện mới - tôi thì ngồi ở một góc khác, chẳng hiểu gì và cũng chẳng có nhu cầu hiểu. Hay như khi lớn lên một chút, chúng sẽ tìm một thú vui gì đó tao nhã, kiểu như lượn lờ xuống khóa dưới cưa gái, hoặc rủ nhau đi câu cá ở ngoại thành, với tôi hai thứ đó đều nhảm nhí. Những môn thể thao thú vị lại hao tổn sức lực. Kết cục là tôi ngồi không một chỗ và làm trò gì đó một mình. Tôi biết điều đó nghe có vẻ quá ngụy biện, nhưng suy cho cùng ai chẳng tự tìm một lí do nào đó để bào chữa cho sự thảm hại của mình. Xã hội này đã dạy chúng ta rằng nếu không biết cách bao biện cho bản thân và đổ mọi lỗi lầm của mình thành sự yếu kém của tập thể, thì bạn sẽ không bao giờ làm nên cơm cháo gì hết. Tất cả xuất phát từ một nền giáo dục kém, một ý thức tư duy hệ tồi, và một sự thụ động đã trở thành bắt buộc. Nỗi sợ của việc không được nói ra những điều mình muốn, đã ngấm sâu vào từng đứa trẻ của thế hệ này, khi chúng còn ngồi trên nghế nhà trường. Những giấc mơ đã bị dập tắt từ khi còn trong trứng, bạn sẽ lớn lên không có ước ao, không có kì vọng, không biết mình nên làm gì và nên trở thành ai, ngoài một mớ lí thuyết suông từ trường học và dăm ba chỉ dẫn mơ hồ của gia đình. Bạn được dạy rằng “Im lặng là vàng”, và vàng thì không bao giờ mất giá. Bạn thường xuyên nhìn thấy những cuộc biểu tình bị chính phủ dẹp bỏ trên báo chí hoặc ti vi. Cuối cùng bạn nhận ra: hãy im lặng, nếu muốn tồn tại. Tôi nhìn thấy những đứa trẻ háo hức lao vào cuộc đời, rồi sớm trở thành những chàng trai và cô gái câm lặng khi tuổi đôi mươi ập đến. Điều đó nghe thật đáng buồn, nhưng là sự thật.

Mẹ đi bước nữa khi tôi vừa có kết quả đỗ đại học. Bà gửi vào tài khoản ngân hàng của tôi một con số nhất định, rồi chuyển đến thành phố khác ở với người chồng sau. Giống như đã gập một quyển sách lại giữa chừng, bà không màng đến số phận của những nhân vật chính phụ rải rác trong đó nữa. Thực tâm, tôi thấy nhẹ nhõm. Ai cũng cần làm điều mà chính mình cảm thấy thoải mái nhất nếu họ đã không còn cảm thấy nghĩa vụ phải sống theo chuẩn mực của người khác là điều quan trọng. Tuy vậy, sự thiếu vắng tình cảm gia đình đã để lai trong tôi một lỗ hổng lớn, mà không niềm vui nào có thể bù đắp nổi. Trong thâm tâm, tôi chưa từng trách móc gì mẹ, bởi tôi biết bà không ghét đứa con mình đã đứt ruột sinh ra, có điều bà cũng chẳng yêu tôi đủ nhiều đến lại. Chỉ vậy mà thôi.

Tôi mang theo sự hờ hững với cuộc sống suốt những tháng ngày đầu tiên mài đũng quần trên giảng đường. Cảm thấy mình như một bản thể nhầm lẫn bị những người khai sinh ra nó bỏ rơi giữa cuộc đời.

Khi học hết nửa năm thứ nhất trường Luật, tôi để ý một cô gái khóa trên có cái tên như bị đặt nhầm: Thụy Bảo. Tôi mất ba ngày lục đủ mọi thể loại từ điển kinh thư mà không tìm ra ý nghĩa đành bằng lòng với việc cho rằng thế giới này tồn tại những người chẳng có mục đích gì to tát khi đặt tên cho con của họ.

Bảo không phải là một cô gái xinh đẹp, nếu đó là điều bạn để tâm. Thậm chí, cô khó được chấm năm điểm trên thang mười, nếu chỉ nói về nhan sắc. Mái tóc ngắn và rối tung, nếu có cơ hội để đo thì tôi nghĩ cũng không dài hơn lông mèo là mấy. Cặp lông mày lúc nào cũng nhíu vào như thể suy nghĩ điều gì căng thẳng lắm, đôi môi thì bặm lại giống như nữ động viên nhảy xa đang tập trung hết sức để mang về huy chương bạc cho nước nhà tại thế vận hội khu vực.

Chiếc cổ ngắn nằm trên đôi vai rộng quá đà. Thân hình cao lều nghều với chiếc lưng dài thiếu cân xứng với đôi chân cong. Cô có làn da trắng, rất trắng, như là được bôi lên bởi một thứ bột ngọc trai của các nữ hoàng Ai Cập cổ đại. Đôi mắt nhỏ màu nâu luôn hướng xuống dưới một cách buồn bã. Chiếc mũi thẳng mặc dù hơi lấm tấm tàn nhang, nhưng lại là thứ có vẻ xuất sắc nhất trên khuôn mặt. Nói chung Bảo có vẻ ngoài không được bắt mắt. Cùng với những bộ váy rất nữ hạnh được đắp lên người quanh năm suốt tháng, tổng thể cô trở thành một thứ nửa này nửa nọ mà lũ con trai lớp tôi hay gọi là quái vật hồ Lách Ness chính hiệu chỉ có một địa chỉ duy nhất. Nếu tham gia bất kỳ một bộ phim nào, khả năng bị gá vào vai phản diện của Bảo sẽ là chín mươi tám phần trăm. Nếu được mời đi đóng quảng cáo thì chắc chắn Bảo sẽ thích hợp với phần “trước khi sử dụng sản phẩm”.

Thế nhưng tôi lại thích cô ấy. Bạn biết đó, khi thích một người thì chẳng quan tâm đến việc họ là nữ thần hay sinh vật lạ trong mắt kẻ khác. Chúng ta còn mặc định rằng những nét rất thiếu hài hòa đó là điểm đặc trưng khó nhầm lẫn, giúp người ta dễ nhận ra nhau hơn trong một đám đông hỗn loạn của những cô gái được bà mụ tiện tay nặn một lố. Tôi kinh hoàng với khái niệm của đa phần những kẻ cho rằng phụ nữ được sản sinh ra từ một chiếc máy tính với phần mềm đơn điệu lập trình, rằng nếu đỡ thì phải thế này, nếu xấu thì là thế kia. Một cô gái hoàn hảo thì eo phải nhỏ, ngực phải bự, mông phải to, răng phải đều, mũi phải thẳng... Sai, thật quá sai. Làm gì có thứ chuẩn mực đó trắng mắt của kẻ đang yêu.

Thực ra, tôi đặc biệt thích một thứ ở Bảo: móng tay của cô. Không phải ngón tay. Bạn không hề nghe nhầm: là móng tay. Đó không phải thứ móng tay bạn có thể đến tiệm sửa móng mỗi thần một lần giũa giũa mài mài mà có được. Móng tay của Bảo có hình oval, thay vì ngang ngang ra như tất cả thế gian, nó lại cong cong ở dưới một cách tao nhã, độ dài của móng vừa vặn như thể được danh bằng lazer ba phút một lần, đầu móng tay hơi vát về phía trước, vừa đe dọa lại vừa bí hiểm... Càng nhìn kĩ nó càng giống như những viên kim cương sáng bóng được đặt một cách ngay ngắn và cẩn thận cạnh nhau. Chắc hẳn bạn đang nghĩ tôi bị điên, mà cũng có thể là tôi không được bình thường thật. Nhưng nếu việc để tâm tới vòng một hoặc vòng ba của cô gái là bình thường, tôi chẳng thà mang tiếng bất thường còn hơn.

Đó là buổi chiều cuối cùng của tháng Mười. Tôi gặp Bảo lần đầu tiên trong thư viện trường, khi cố tìm cuốn The Woman in Black của Su san Hill. Tôi đang loay hoay trong mớ sách bụi bặm, thì Bảo thản nhiên cầm nó trên tay đi ngược chiều lại. Vừa uất ức vì bị nẫng mất cuộn sách định mượn, vừa ngạc nhiên vì người mượn nó lại là một cô gái trông như thể vừa rớt xuống từ một cơn bão có cường độ mạnh. Tôi lẳng lặng đi theo cô và ngồi phía sau trong giảng đường, cùng đám sinh viên khóa trên, và trên nữa - những kẻ đã trượt một hoặc vài lần môn đó. Sự thật trong suốt một tiếng của buổi học, tôi chỉ chăm chú nhìn vào móng tay Bảo, một phần vì từ phía sau thì bạn cũng chị có thể nhìn được thứ đó, phần vì không hiểu sao nó có một lực hút kì lạ với tôi. Điều này chứng minh phụ nữ không cần phải đẹp mới khiến đàn ông mê mệt. Có những người sẽ phát ra một thứ tín hiệu mà chỉ mình ai đó mới bắt được sóng. Với tôi, Bảo đã phát ra một thứ sóng như vậy, không mạnh, nhưng rất đặc biệt.

Tôi bỏ phần lớn các tiết học của mình và cắm đầu bám theo Bảo khắp nơi, đến mức các sinh viên khác tưởng rằng tôi là thiên tài và đang cảm thấy giáo trình năm nhất quá nhàm chán. Tất nhiên, sự theo đuôi lộ liễu đó không tồn tại được bao lâu. Một hôm, khi tôi đang đi theo cô tới cửa giảng đường chuẩn bị cho giờ Triết, thì Bảo quay phắt người lại, nhìn chòng chọc vào tôi giống như một con công đang xù hết lông lên đe dọa - ai cũng biệt nó vô hại, nhưng tất cả đều cảm thấy ghê ghê.

“Tại sao cậu cứ đi theo tôi vậy?”

“Tôi giật thót người, trợn mắt lên như thể mình mới là người bị hại.”

“Ủa, tôi có đi theo chị sao?”

“Có”, Bảo nhìn xoáy vào mắt tôi theo kiểu mấy cô gái học võ trên ti vi thường làm trước khi lên gối một quả vào hạ bộ đối phương.

“Vậy à? Tôi xin lỗi. Dù sao cũng có luật nào quy định là không được đi theo người khác đâu.”

Tôi nói một câu rất ra dáng sinh viên Luật, rồi gãi đầu gãi tai cười trừ định quay người chuồn trước khi đến phần thực hành quả lên gối. Bảo bỗng nắm lấy cổ tay, tôi tự nhiên như thể nó là tay nắm cửa của nhà vệ sinh công cộng.

“Từ từ đã. Cậu nên mời tôi một cốc café.”

“Tôi nên mời chị một cóc café?”

“Cậu không hiểu tiếng Việt?”

“Tôi không hiểu tiếng Việt?” Tôi nhắc lại lời Bảo nói lần hai, trố mắt. “À, có tôi hiểu. Nhưng tại sao tôi phải mời chị café?

“Để bù đắp cho những tổn thương tâm lí mà tôi phải chịu trong suốt tuần vừa rồi. Tôi thậm chí đã tưởng cậu là một gã giết người hàng loạt đang lấy tôi ra làm mục tiêu kế tiếp. Tôi đã mất ngủ, không thể ăn ngon, vào toilet cũng không thấy thoải mái, học cũng chẳng vào đầu, rồi tháng này tôi sẽ bị chậm kinh cho mà xem. Và tất cả đều là lỗi của cậu."

Tôi há mồm kinh ngạc, không biết là vì điều kì quái mà Bảo vừa thản nhiên nói ra, hay vì những chiếc móng huyền thoại của cô đang ở gần tôi hơn bao giờ hết. Mười phút sau đó khi đang ngồi trong căng-tin trường và tự gọi cho mình một chai nước khoáng, tôi vẫn không thể rời mắt khỏi những chiếc thứ quá quỷ hình oval đó.

Chương 1 (1)

Tiến >>


Nguồn: Nhà Xuất Bản Thế Giới - https://diendanlequydon.com
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 27 tháng 3 năm 2023