Có Duyên Mới Gặp -Có Nợ Mới Yêu

phạm anh thư

Lời ngỏ

"Có duyên mới gặp, có nợ mới yêu" là tập tản văn mới của tác giả Phạm Anh Thư. Cuốn sách viết về những tâm trạng, cảm xúc của một người loay hoay với nỗi buồn hiện tại.

Gặp gỡ một người, chia xa một người? Là duyên phận hay là lựa chọn, là định mệnh hay là ngẫu nhiên? Tình yêu, tình người, nhân sinh muôn thưở vẫn là những câu chuyện như thế. Đi qua mỗi cuộc đời, mỗi tâm hồn lại chắt ra những tâm tình riêng. 19 tản văn của Phạm Anh Thư cũng giống như những lời tâm tình riêng của một cô gái đang đi qua tuổi thanh xuân với gia vị không thể thiếu của nó: tình yêu, những chuyến ra đi, những cuộc trở về, những gặp gỡ, những chia xa, những niềm vui, những nỗi buồn, sự chống chếnh, nỗi cô đơn… Là tâm tình riêng, bởi mỗi câu chữ của Thư như những giọt nước nhỏ ngoài mái hiên vào những đêm mưa xuân, rỉ rách, tí tách, nhưng thấm sâu vào lòng đêm, thấm sâu vào hồn xuân. Là những tâm tình riêng, nhưng ở đó, chúng ta tìm thấy mình. Không ồn ào, không vội vã, chỉ có bình thản đón nhận những xúc cảm mà tuổi trẻ đã ban cho. Bởi vì, “Có duyên mới gặp, có nợ mới yêu".

"Chúng ta vấp ngã nhiều lần trước khi biết đi. Chúng ta vỡ nát vài lần trước khi tìm được người sinh ra để mình yêu và yêu mình.

Chính vì vậy, có những lúc chính bản thân nghe được tiếng trái tim mình vỡ giòn vụn, lĩnh ngộ sâu sắc cái cảm giác chết dần chết mòn từng ngày, tôi vẫn chưa từng oán trách người ra đi hay định mệnh. Có lẽ tôi và họ, trong cuộc đời nhau, là những trạm dừng chân. Cả một đoạn đường đời phải đi một mình cho đến khi tìm được bến đỗ của mình thì quá mệt mỏi, cho nên cần những trạm dừng chân, những người đi cùng một đoạn kế tiếp. Dừng lại bên nhau, dựa dẫm một chút, chia sẻ một chút, trao nhau ngọt ngào, dạy nhau thương đau, rồi đến đúng thời điểm của số phận thì lại đi theo ngả đường của riêng mình."

Lời ngỏ

Tôi rất không thích việc đề tặng sách, vì cảm thấy ủy mị và thể hiện quá nhiều cảm xúc. Bản thân tôi vốn là đứa khô khan, tỏ ra khô khan, thân quen với sự khô khan. Nhưng cuốn sách này, tôi muốn dành tặng cho Bách Đăng - người đã nói với tôi rằng: “Có duyên mới gặp, có nợ mới yêu”.

Đã có một thời gian dài, lòng tôi là một đầm lầy, từng chút nuốt chửng những suy nghĩ tích cực mà tôi luôn phải giành giật để giữ lại sau quá nhiều mất mát. Thậm chí, tôi còn không thể vùng vẫy. Mỗi ngày, khi thức dậy, mở mắt ra, tôi có thể cảm nhận mình vừa lăn thêm một vòng nữa để cuốn chặt hơn trong chiếc kén của riêng mình. Tôi không thể cảm nhận được gì, người khác cũng không thể cảm nhận được tôi.

Vì trái đất nghiêng nên tôi buộc phải chênh vênh? Và vì nó quay mãi nên đi thế nào cũng không thấy điều mình tìm kiếm?

Tôi từng nghĩ đến trường hợp tồi tệ nhất, chính là mình sẽ phải bỏ viết. Một tác giả mà lòng trống rỗng thì chẳng thể mang đến cho độc giả điều gì từ những dòng văn của mình. Linh hồn tôi đi lạc đâu đó trong một cõi trắng đến hoang vu. Nhìn quanh chỉ thấy những con người vô tình lướt qua, đến gương mặt cũng không kịp ghi nhớ.

Một buổi tối mùa đông, tôi chênh vênh vì rượu và bia trộn lẫn, khói thuốc đắng nghét nhưng là điều duy nhất chân thật. Sự bế tắc ùa về và nhấn chìm tâm hồn tôi trong cái tĩnh lặng đến nghẹt thở. Tôi gục đầu, lần đầu tiên trong suốt mười năm qua, tôi gục đầu xuống, khóc nức nở. Tôi nghe tiếng khóc của chính mình và tiếng Đăng trộn lẫn trong đó.

Người ta có thể ướp cuộc đời mình trong vị mặn của nước mắt, vị đắng của hối tiếc, vị chát của tuyệt vọng. Người ta có thể yêu lấy chính nỗi buồn của mình vì quá cô đơn. Nhưng đến một ngày, khi người ấy nắm lấy tay ta và nói: “Anh ở đây!” thì tất cả những nhọc nhằn đã qua đều bỗng chốc nhẹ và xốp như mây chiều lãng đãng, và gió chầm chậm thổi tất cả u uất đi xa.

Và ta biết, mỗi duyên nợ đã bắt đầu.

Cuốn sách thuộc về những chuyến đi

Mục đích bắt đầu của một chuyến đi không phải là đích đến, mà là những gặt hái trên đoạn đường. Nếu có điểm cuối cho một hành trình, thì đích của nó chính là nơi ta bắt đầu.

Tôi cho rằng cuốn sách này thuộc về những chuyến đi.

Những chuyến đi đến những vùng đất xa lạ.

Những chuyến đi đến với những cuộc đời xa lạ.

Sáng tháng Hai, Bảo Lộc mưa không nổi, trời lạnh căm một cách khó hiểu. Tôi thức dậy, đột nhiên thèm cái cảm giác nhìn ra ngoài từ cửa sổ xe.

Tôi gọi cho mình một chiếc taxi, bảo với tài xế chạy bất cứ đâu mà cuối cùng quay về nhà tôi là được. Tôi còn nhớ ánh mắt của anh ta nhìn mình, nhưng cuối cùng thì xe vẫn chạy.

Thứ khiến tôi suy niệm nhiều nhất không phải là một câu triết lí hay một câu chuyện về cuộc đời của người khác. Nó chỉ đơn giản là cửa kính xe. Nó có một ma lực đáng sợ, khiến cho tôi không ngừng suy nghĩ. Có lúc tôi hồi tưởng thật nhiều, bất chợt nhớ ra những chi tiết vụn vặt mà mình đã lãng quên, những cái rất đơn giản thôi nhưng khi nhớ ra lại làm lòng không khỏi ngạc nhiên với tháng ngày mình từng đi qua.

Hóa ra, có một thời ta từng hạnh phúc.

Hóa ra, có một thời rất trẻ, rất nhiệt huyết.

Hóa ra, có một thời ta đau đến tê dại.

Tôi thừa nhận mình là đứa vong ơn bội nghĩa với quá khứ. Nếu không phải ngồi một mình cô độc trên xe và nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi chẳng thể nào nhớ nổi tất cả những điều đã từng đi qua.

Hóa ra, tôi đã đi qua nhiều cuộc đời đến vậy.

Trời không mưa nổi nên tự nhiên rét kéo dài, ngồi trong xe vùi trong lớp áo dày mà tôi vẫn phải nghiến răng để ép mình không run lên. Bên ngoài con nắng xanh xao, hàng cây buồn bã trong cơn gió lạnh giá.

Thời tiết tự nhiên trở nên thật vô tình.

Cửa sổ xe lại lần nữa nhắc nhở cho tôi về những mùa rét đã qua. Tôi thường đánh mất ai đó vào trước đó, và chông chênh đi qua mùa rét một mình. Những mùa rét nhạt nhòa trong tim vì chẳng có hơi ấm nào làm điểm nhấn.

Con đường ngoài kia đầy ắp những đôi tình nhân đang chở nhau. Họ mặc thật kín để cái lạnh không có cơ hội hành hạ mình, riêng cô gái thì có được cái đặc quyền xỏ tay vào túi áo người yêu và áp mặt vào lưng chàng. Họ có một hơi ấm hoàn hảo.

Tôi vu vơ nghĩ, tại sao cô ở xe bên này không đi cùng anh xe bên kia, và ngược lại? Tại sao họ không yêu ai khác, mà lại là chính người đó?

Thế là, tôi ngớ ngẩn cầm điện thoại gọi cho một người, hỏi điều mình đang thắc mắc trong lòng. Người ấy hỏi ngược lại tôi: “Thế tại sao em lại yêu anh, mà không phải là người nào đó?”.

Tôi ngẫm nghĩ một chút rồi bảo: “Chắc là do duyên phận”.

Có tiếng cười trầm ấm từ điện thoại vọng ra: “Đúng rồi, có duyên mới gặp, có nợ mới yêu”.

Tôi mãn nguyện cúp máy, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ như tìm kiếm, rồi tự hỏi có khi nào, một ngày nào đó, tôi cũng quên luôn cả cửa sổ xe, rồi chẳng còn có thể cho mình cơ hội được nhung nhớ về những dại khờ vô giá?

Sợ là một ngày, khi đã trầm mình quá sâu vào cái sự tĩnh lặng của riêng mình, sẽ bỏ quên tất cả những lưu luyến từng có, rồi trở thành người chẳng còn gì trong lòng.

Người ta có thể suy nghĩ thật nhiều về tương lai, lên vô số kế hoạch cho mình, nhưng thứ lấp đầy họ luôn phải là kí ức. Nhất định phải là những điều đã từng xả ra.

Tôi muốn viết cho những lãng quên của chính mình. Viết cho những mối duyên, những món nợ.

Với những chuyến đi không hành trình trong thành phố quen thuộc, với cửa sổ xe gợi thật nhiều suy nghĩ, tôi sẽ viết một cuốn sách thuộc về cửa sổ xe, thuộc về những chuyến đi.

Lời ngỏ

Tiến >>


Nguồn: NXB Văn Học - ebookvie.com
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 29 tháng 3 năm 2023