Dâu Đêm Đoạt Mệnh

honda tetsuya

trần phương hằng (dịch)
reiko himekawa
strawberry night (2006)

Chương 1

Dòng máu đỏ tươi túa ra

từ vết cắt trên cổ họng,

cô gái nằm yên bất động

với hai hốc mắt trống rỗng.

Bạn có muốn được tận mắt

nhìn thấy hình ảnh này không?

Cơn mưa rả rích nhuộm cả thế giới trong một màu xám xịt.

Cũng không phải. Thật ra tôi vẫn nhận ra những màu sắc lướt qua trước mắt mình, như là màu xanh lá của chiếc xe taxi vừa chạy qua làm các vệt bùn bắn lên tung tóe, hay màu cam sặc sỡ của chiếc ô trên tay các bé học sinh tiểu học bước ra từ các con hẻm, và cả màu đỏ của những chiếc cặp táp trên vai chúng nữa. Nếu nhìn kĩ bộ đồng phục trên người tôi sẽ nhận ra được màu xanh đậm của chiếc áo khoác ướt đẫm bây giờ hầu như đã chuyển sang màu đen. Dù trong đầu biết là vậy, nhưng trái tim tôi lại không cảm nhận được bất cứ sắc màu nào.

Tầm nhìn xám xịt. Nhưng không giống như cảm giác những tấm hình đen trắng mang lại. Ở đây không hề có hương vị thân thuộc, chiều sâu hay một chút hiện thực nào như thế. Nói đúng hơn nó chỉ là một bức tranh thủy mặc xấu xí được người ta thể hiện bằng sự đậm nhạt. Ngay cả phần lề trắng cũng nhuốm màu mực tối. Thế giới mà tôi đang sống chính là thế giới màu xám như vậy.

Một căn nhà ẩm thấp, tối tăm nằm trong khu dân cư cũ. Cửa không khóa. Tôi bước vào hành lang tối om, không buồn cất một lời chào. Ngay lập tức, một mùi hôi bám chặt lấy người tôi. Không phải do tôi tưởng tượng, căn nhà đang bốc mùi hôi thật sự.

Mùi xú uế nồng nặc giống như mùi hôi súc vật. Bầu không khí ngột ngạt kín như bưng. Tường, sàn, trần nhà đầy rêu mốc. Sống ở một ngôi nhà thế này thì thể nào cũng sẽ bị mất khứu giác, thế mà, thật bất hạnh thay, cái mũi của tôi vẫn có thể cảm nhận một cách đầy đủ sự khó chịu đó, và khiến cả lồng ngực của tôi trở nên hôi hám.

“Về rồi à…”

Giọng nói như rỉ ra từ một cái ống thoát nước nghẹt đầy bùn. Vọng ra từ căn phòng khách sáng nhờ nhờ ở cuối hành lang. Cảm giác khó chịu như có gián bò vào tai, tôi vội bịt chặt cả hai tai lại.

Tôi đứng yên, không trả lời.

“Tao hỏi mày về rồi hả đồ khốn kiếp!”

Cái bóng phun bùn đen ra từ miệng, khệ nệ đứng chắn hết cửa phòng khách.

Gã mặc một chiếc áo tập chạy khó có thể nói là màu xám, bởi vì nó đã ngả sang màu nâu cáu bẩn. Chẳng nhớ đã bao lâu gã không thay rồi nhỉ? Ngoài nó ra thì gã chẳng mặc bất cứ thứ gì trên người.

“Mày về rồi chứ gì, đồ chó chết.”

Vui lắm sao? Sỉ nhục tôi vui đến thế sao?

Người bố độc đoán sau khi bị đuổi khỏi một băng nhóm nào đó đã ôm một đống thuốc về nhà, chẳng biết có phải là ăn cắp hay không. Ngày ngày ông ta vừa vật vã với những con nghiện, sự hủy hoại của thuốc vừa cười hềnh hệch như một gã điên, suy cho cùng cũng là ông ta tự làm tự chịu… rõ ràng mọi thứ không liên quan gì đến tôi cả, nhưng… nhưng…

“Lại đây!”

Tôi bị nắm tóc lôi vào phòng khách, như thường lệ. Mẹ tôi nằm trên chiếc ghế sô pha hỏng bật lò xo.

Đôi mắt hướng về phía này, nhìn chằm chằm vào tôi nhưng chẳng hề có ý định muốn làm gì cả. Tôi cũng không còn dám hy vọng được mẹ cứu giúp nữa rồi. Thế nhưng, chí ít tôi vẫn muốn trên khuôn mặt mẹ thể hiện một chút đau đớn nào đó. Cho dù cánh tay gầy guộc đó có chi chít những dấu tiêm đến mức đen kịt đi nữa, khi nhìn thấy tôi bị sỉ nhục, phải chi bà nhăn mày một cái.

“Hé hé… đói không? Đói rồi phải không? Ăn đi này. Có nhiều lắm đó. Nhiều lắm đó…”

Tay phải gã cầm một nắm phân đen, tay trái cầm một nắm bột trắng.

“Phần cho mày đây…”

Bàn tay to khỏe cầm nắm phân vừa ướt vừa lạnh đập vào sống mũi của tôi. Tôi ngã mạnh xuống sàn.

“É hé hé hé.”

Gã bắt đầu cưỡi lên hông tôi, hành hạ tôi.

“He he he he he.”

Sức mạnh như thế còn sót lại ở đâu trong người đàn ông này nhỉ? Người đàn ông làm xã hội đen cũng không được mà làm người chồng biết vun vén cho gia đình cũng không xong, từ sáng đến tối quên ăn quên ngủ, chỉ biết phê thuốc và làm những hành vi biến thái không ngơi nghỉ.

Đồng phục của tôi bị rách. Hình như là chỗ tôi vừa vá lại hai hôm trước. Nó cũng bị bẩn vì phân. Có lẽ ngày mai tôi lại phải mặc đồ thể dục đến trường.

Ở trường chẳng còn bạn học nào chịu nói chuyện với tôi. Cả giáo viên cũng vậy. Thậm chí đến gần họ cũng không dám. Bởi vì mùi hôi đến mức buồn nôn của tôi. Nhưng tôi cũng đành chịu. Chỉ riêng việc không bị đuổi cổ từ ngoài cổng là tôi phải biết ơn nhà trường lắm rồi. Ít ra nó đã cho tôi một chỗ trú tạm, dù chỉ là ban ngày, ngoài căn nhà này.

Chỗ ngồi của tôi là ở góc lớp, nép sát vào cửa sổ. Chỗ đó vốn có một cái tủ khóa đựng dụng cụ dọn vệ sinh. Sau này, ai đó đã dời cái tủ sang một bên và dọn cho tôi chỗ này. Cái tủ đó bây giờ ở bên phải chỗ ngồi của tôi. Nói cách khác là tôi ngồi học ở chỗ chỉ nhìn thấy được một nửa bảng do bị kẹp giữa cửa sổ và tủ đựng đồ. Đương nhiên là tôi cũng không bị gọi tên. Vì thế, cho dù tôi phải trải qua cả ngày trong bộ đồ thể dục màu xám thì cũng chẳng sao. Chẳng là gì nếu so với nỗi thống khổ này.

Mỗi ngày tôi bị xé rách quần áo, bị đánh, bị đá, hoặc có khi bị xâm hại, bị bóp cổ, bị đập mặt xuống sàn nhà. Những tháng ngày đánh mất màu sắc, đánh mất vị giác, đánh mất tiếng nói, chỉ có mùi hôi thối nồng nặc là càng lúc càng trở nên sống động. Thế nhưng người đang chìm sâu vào vũng bùn lầy tha hóa không phải chỉ có người đàn ông này. Cả tôi cũng đang bị lôi kéo vào con đường ấy. Mỗi ngày tôi vừa sống vừa nghĩ rằng không biết chừng nào mình mới bị giết chết. Tuy nhiên, ngay cả trong tình cảnh này tôi cũng chưa từng có suy nghĩ muốn tự tử.

Tôi không biết mọi chuyện sẽ thay đổi như thế nào. Nhưng một ngày nào đó, sẽ có điều gì đó thay đổi. Tôi luôn ôm chặt suy nghĩ ấy trong tim.

Và thời điểm đó chính là lúc này.

Khi tôi định thần lại, có một vật giống như một cây bút dẹt dẹt nằm lăn lóc trước mắt tôi. Màu hồng. Một miếng nhựa màu hồng xinh đẹp. Đầu màu bạc còn đuôi thì màu trắng. Trông như chỉ có mình nó nổi bật trên thế giới này. Con dao rọc giấy rẻ tiền đã rơi ra từ túi áo của tôi.

“Ư…?”

Người đàn ông nhìn xuống tôi bằng vẻ mặt sửng sốt không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Từ bàn tay gã đang ấn vào cổ họng, máu màu đỏ rực bắn thành tia tung tóe. Màu đỏ sống động đó tưới xuống người tôi. Biến thành một cơn mưa mang màu sắc tự nhiên ôm lấy tôi. Thế giới này, chắc chắn không chỉ có màu xám.

“Gư… ga…”

Gã ngã lăn ra sàn, mặt mếu máo. Biểu cảm của gã khiến tôi bất ngờ một chút, bởi vì trước giờ tôi cứ nghĩ thực lòng gã vẫn mong mình chết quách đi cho rồi.

Gì đây? Bất ngờ à? Chuyện này cũng có gì to tát lắm đâu.

Đó chính là suy nghĩ thật lòng của tôi ở thời khắc đó.

“C…c… cứu tôi… cứu tôi với.”

Gã vừa nhìn tôi với ánh mắt khiếp đảm vừa bò về phía tường tìm kiếm sự giúp đỡ. Trong khi tôi đang thắc mắc không hiểu tại sao gã lại làm thế thì gã đã bò được đến chỗ chiếc ghế sô pha, noi mẹ tôi đang nằm. Gã ôm lấy chân bà mà lay.

“C…c… cứu tôi… cứu tôi với!!!”

Chốc chốc gã lại quay về phía tôi, rồi lại khóc lóc lay lay mẹ tôi. Thế nhưng bà chỉ hướng ánh nhìn vô hồn về phía chân của gã, ngay cả sức lực để làm một điều gì đó cũng không có. Dần dần những lời khẩn cầu, cũng như ánh mắt khiếp sợ của gã dành cho tôi cũng trở nên vô hồn giống như ánh mắt của mẹ tôi.

“Thật đẹp…”

Tôi bất giác thì thầm.

Giải thoát. Những từ ngữ đó hiện lên trong đầu tôi.

Tôi liếc nhìn sang mẹ, con dao rọc giấy bất chợt lại rơi ra.

Ngôi nhà kinh khủng đó đang bốc cháy.

Từ cửa sổ bừng lên một màu đỏ còn rực rỡ hơn cả máu. Xung quanh, những đám khói giăng mù mịt như đang ra sức chống đỡ. Cứ như mây đen kịt chuẩn bị ôm trọn lấy cả thành phố. Những ánh đèn đường lập lòe ẩn hiện trong đó trông như ánh trăng rằm bị một làn mây mỏng vắt ngang qua. Thật là một khung cảnh hữu tình.

Đội cứu hỏa đã bắt tay vào công tác dập lửa, mỗi lần xịt nước vào, khói trắng lại bốc lên ngùn ngụt. Đứng nhìn từ bụi cây ở một công viên cách đó hơi xa nên tôi cũng không chắc chắn lắm, nhưng bất chấp những nỗ lực cứu hỏa miệt mài, ngọn lửa hầu như chẳng hề mảy may suy suyển. Thật là dễ chịu.

Cháy lớn đến cỡ đó, chắc chắn là cả hai thi thể sẽ hóa thành tro bụi. Nếu cảnh sát điều tra, chẳng cần phải làm gì phức tạp, hẳn họ sẽ biết ngay rằng người đàn ông đó khi còn sống là một kẻ nghiện ngập. Nếu vậy chắc chắn họ sẽ nghĩ theo hướng người đàn ông đã phát điên và tự tử cùng vợ mình. Hoàn hảo. Tôi đã được giải thoát hoàn toàn khỏi sự chi phối của gã đàn ông đó và tránh xa nguy cơ tha hóa.

“Hây, đi thôi. Chuyện của ngày hôm nay… à không, những chuyện từ trước cho đến nay, hãy quên hết đi. Sau khi quên hết tất cả, mày sẽ sống một cuộc đời hoàn toàn mới.”

Tôi gật đầu chắc nịch. Dù đã quyết tâm như thế nhưng tôi cũng không cảm thấy cay đắng gì cả.

“Chúng ta không thể gặp nhau được sao?”

“Ừ. Nên như vậy thì hơn.”

“Mãi mãi?”

“Không phải là mãi mãi, nhưng chỉ một khoảng thời gian thôi.”

Hình như tôi lại đang nói chuyện một mình.

Khói đen và khói trắng. Ánh sáng của đèn đường và bóng tối của công viên. Tôi có cảm giác như mình đang bị dẫn đi, về lại cái thế giới màu xám đó.

1.1

Otsuka, quận Bunkyo, thành phố Tokyo.

Himekawa Reiko đang cùng ăn trưa với bác sĩ pháp y Kunioku Sadanosuke ở quán mì soba gần Viện Pháp Y.

“Nhưng mà… không phải rất khó để có thể đốt một thi thể cháy thành than hay sao?”

Món ăn của Reiko là Tenzaru*, còn Kunioku là Mori-soba*. Hôm nay tới lượt Kunioku đãi nên cô cũng cảm thấy tội lỗi một chút. Thế nhưng đời nào có chuyện đến quán này rồi mà không ăn món Tempura nổi tiếng của họ chứ. Mặc dù vậy, cô cũng không thể nào miễn cưỡng bảo Kunioku, người luôn bận tâm về cholesterol, cùng ăn Tenzaru với mình được. Xét cho cùng thì cũng không còn cách nào khác, nên rốt cuộc Reiko đành phải ăn món Tenzaru (tô đặc biệt) một mình.

Kunioku húp nước dùng trong cốc* một cách ngon lành.

“À… mấy tên non kinh nghiệm thường nghĩ chỉ cần đốt xác là xong, nhưng mà làm thế cùng lắm chỉ đến mức độ biến thành tư thế đấm bốc đen thui thôi.”

Cô biết cái gọi là tư thế đấm bốc của những cái xác bị thiêu. Cô cũng không biết tên gọi nào chính thống hơn, nhưng tư thế này còn có cách gọi khác là ‘tư thế võ sĩ’. Đây là hiện tượng xảy ra khi trạng thái co rút bởi nhiệt của cơ gấp và cơ duỗi khác nhau. Tức là những xác chết cháy thường có tư thế lưng gập lại và tứ chi co quắp về phía trước.

Bây giờ nhiều tên giết người chọn xử lý xác chết bằng cách đốt. Tuy nhiên, việc một sĩ quan cảnh sát như Reiko nói ra chuyện này cũng thật là kì lạ, nhưng thực ra đó không phải là một phương pháp tối ưu cho lắm. Việc đốt xác chết đến khi nó hoàn toàn hóa thành than, nếu không tìm được thứ gì đó có nắp đậy thật to, là chuyện không thể. Vì thế, cho dù có đốt xác ở nơi đất trống chẳng hạn thì nhiều lắm tử thi cũng chỉ co lại thành tư thế đấm bốc như đã đề cập ở trên, trớ trêu thay, điều này lại càng làm cho thể tích thi thể lớn hơn nữa. Ngoài ra, cô đã từng nghe được rằng khi đốt xác, các cơ quan nội tạng trong cơ thể khô lại vì nóng, nên trái lại, quá trình biến đổi sau khi tử vong rất ít. Đằng nào cũng thế, đó không phải là một phương pháp xử lý xác chết hợp lý.

Ngay cả việc ngụy trang án mạng thành một vụ chết cháy cũng vô ích. Bởi vì người chết không thở được nên đương nhiên cũng không hít khói vào. Khi giải phẫu thi thể, nếu khí quản không bị ám đen muội than thì lập tức cảnh sát sẽ xác định được đó là án mạng, hoặc ít nhất là đã chết trước khi bị cháy. Hành vi đốt thi thể, dù là chết tự nhiên, bản thân nó cũng đã vi phạm điều 190 trong Bộ luật Hình sự, và sẽ bị xử lý với tội danh xâm phạm thi thể.

“Hầy, gần đây bác có khám một thi thể bị cháy thành than hoàn toàn đấy. Nói ra đau lòng lắm, đó là một đứa trẻ bị té vào lò thiêu. Khó khăn lắm mới biết được đứa trẻ còn sống khi bị ngọn lửa bao trùm, nhưng vẫn chưa thể xác định được đó có phải là tai nạn hay không. Hình như kết luận cuối cùng của Sở là tai nạn thì phải.”

Mỗi tháng một hoặc hai lần, cô sẽ dùng bữa với bác Kunioku như thế này. Có khi là ở một nhà hàng món Pháp sang trọng, khi là quán gà nướng ở trong hẻm, cũng có lúc là một quán mì ramen. Thế nhưng chủ đề lúc nào cũng xoay quanh các thi thể dị thường.

Lần trước, tại một nhà hàng Ấn Độ cao cấp, cô được nghe kể về một loại kí sinh trùng amip sống trong những hồ nước ngọt vào mùa hè có tên gọi là Naegleria Fowleri. Bằng cách nào đó chúng chui trực tiếp vào não thông qua đường mũi, sinh sôi nảy nở, đến cuối cùng khiến não tan ra thành một đống bầy nhầy. Trong hai nạn nhân nhiễm Naegleria Fowleri trong nước, người thứ hai là cư dân ở thành phô này.

Đương nhiên cảnh sát đã kết luận đó là cái chết do tai nạn, thế nhưng cả Reiko và Kunioku thậm chí còn cân nhắc đến khả năng ứng dụng nó vào một vụ án mạng.

Kunioku rót nước dùng vào cốc.

“Nói ra thật đau lòng nhưng bác không thể đối mặt với gia đình mất đi đứa trẻ được. Cặp vợ chồng trẻ gần như phát điên. Nghe đâu rốt cuộc nguyên nhân đứa trẻ té vào lò thiêu là do sự bất cẩn của ông lão ở đó.”

Reiko vừa gật đầu vừa nhìn vào mái tóc bạc bù xù đã trở thành thương hiệu của bác Kunioku. Dù bản thân mình trông già hơn tuổi rõ rệt vậy mà bác lại gọi người liên can trong vụ án là ‘ông lão’, nghe thật buồn cười.

Thế nhưng Reiko rất thích gặp Kunioku, vì ông là một bác sĩ pháp y kì cựu.

Bác sĩ pháp y là một bậc thầy trong nghiên cứu về những cái chết bất thường. Công việc thường ngày của họ là xem xét tất tần tật những cái chết bất thường, từ những ca tử vong trong quá trình điều trị của bác sĩ đến những vụ án mạng rõ như ban ngày. Tai nạn, đột tử chết bệnh tại nhà, tự sát, án mạng ngụy trang tự sát, án mạng ngụy trang chết tự nhiên. Đối với cảnh sát hình sự như Reiko, câu chuyện nào của bác Kunioku cũng vô cùng thú vị.

Đột nhiên bác Kunioku hướng ánh mắt tinh quái về phía cô.

“Hime vẫn chưa có bạn trai phải không?”

Giật mình, cô suýt sặc.

“Thật là… cả bác cũng đừng nói những chuyện như thế này nữa.”

“‘Cả’ nghĩa là sao vậy nhỉ?”

Reiko bặm môi, hừ mũi một cái.

“Bố, mẹ, rồi người làm căng nhất là bà cô bên họ hàng của cháu. Cứ mỗi lần gặp cháu là y như rằng, họ lại bắt đầu ca cẩm: Reiko à, con cũng sắp ba mươi tuổi rồi, đừng có lúc nào cũng chạy loăng quăng bắt cướp như vậy nữa. Năm sau cháu ba mươi là đúng rồi nhưng mà bác có thấy cái đoạn ‘chạy loăng quăng bắt cướp’ là quá đáng không? Hon nữa, dạo này mọi người còn tự tiện lấy ngày nghỉ của cháu làm ngày đi xem mắt nữa chứ. Thật là phiền phức không chịu nổi.”

Kunioku bật cười ra vẻ hào hứng lắm.

“Vậy rồi đầu đuôi buổi xem mắt ra làm sao?”

Reiko cũng tỏ vẻ hí hửng.

“Hồi đầu năm cháu bùng hai lần rồi, lần trước là nhận được điện thoại giữa buổi xem mắt, cháu đi một mạch từ đó tới hiện trường luôn.”

Cả hai phá lên cười xong thì mì soba cũng được bưng đến. Reiko rót đầy nước dùng vào chiếc cốc nhỏ. Máy lạnh trong quán để nhiệt độ hơi thấp. Khi vừa bước vào thì dễ chịu, nhưng bây giờ cô đã cảm thấy lạnh một chút. Thật là đúng lúc, bởi vì cô cũng đang mong có được một thứ gì ấm ấm.

“Nè bác.” Cô cất tiếng, đặt cái cốc vào cạnh mép khay.

“Bác có gì vui mà gọi cháu ra vậy?”

Kunioku cũng bắt chước đặt cái cốc xuống.

“À, bởi vì dùng bữa với Reiko rất vui.”

“Giống như với cháu ngoại ấy ạ?”

“Bất kính quá nha. Giống như với người yêu.”

“Bây giờ là thất lễ với cháu rồi đó ạ.”

Kunioku làm vẻ mặt mếu máo hài hước.

“Hime nói chuyện tổn thương quá… chậc, đến tuổi này rồi mà yêu đơn phương thì chẳng vui gì hết.”

“Còn công việc của bác thì sao ạ? Mấy chục năm giải phẫu những thi thể kì lạ có vui không bác?”

“Ừm, vui lắm. Đến bây giờ mà mỗi ngày vẫn có phát hiện mới. Y học pháp y khác với y học lâm sàng, nó không có những tiến bộ mang tính đột phá. Không có loại thuốc mới, cũng không có công cụ y học tiên tiến nhất. Nếu có thì cũng chỉ là những dữ liệu thu thập bằng việc giải phẫu và kinh nghiệm thực tế. Năng lực tập trung và trực giác được bồi đắp bời kinh nghiệm. Mà kinh nghiệm thì không phải là thứ cho mấy tên lính mới có thể dễ dàng chinh phục. Điểm này rất hợp với sự chậm chạp của bác.”

Đoạn ông lấy cái cốc. Trên mu bàn tay lốm đốm vài vết đồi mồi lớn nhỏ.

“Nếu ví như một vết xước nhỏ trên một viên ngọc thì khuyết điểm duy nhất… có lẽ là lương khá thấp. Bởi vì, xét cho cùng bác vẫn là công nhân viên chức của Sở phúc lợi xã hội. Nếu như mở một phòng mạch hay gì đó, không chừng cuộc sống của bác đã khá hơn rồi, nhưng bác lại thích như thế này. Thỉnh thoảng được dùng bữa chung với Hime, có thể lấy dao mổ ra làm đề tài nói chuyện với cậu Butsu suốt ngày im thin thít, thật kì lạ, bác lại thích cuộc sống như thế này hơn.”

Reiko thật sự xem Kunioku như là một người ông, à nếu vậy thì thất lễ quá, một người bác ruột thịt của mình. Một công việc mà hễ người bình thường nghe tới sẽ nhăn mặt, vậy mà ông có thể nói ‘vui lắm’ không chút do dự. Cô rất thích tính cách đó của Kunioku.

Mình cũng muốn được như thế, cô nghĩ.

Reiko là một trường hợp cá biệt có tốc độ thăng tiến chóng mặt so với cái mác công chức địa phương*. Năm hai bảy tuổi lên cấp bậc trợ lý thanh tra, sau đó không lâu được cất nhắc vào văn phòng chính của Tổng Bộ* và giữ vị trí tổ trướng trong đơn vị điều tra án mạng thuộc đội điều tra số Một.

Một cô gái trẻ tuổi*, thành viên của ban điều tra án mạng, trợ lý thanh tra đảm nhiệm vai trò tổ trưởng. Đương nhiên cô cũng có những cấp dưới lớn tuổi hơn mình. Cô từng nghe thấy xung quanh không ít người xì xầm to nhỏ, họ gọi cô là một ‘con mọt sách’. Chỉ cần cô mắc sai lầm, dù là nhỏ đến đâu, là ngay lập tức những lời chỉ trích gay gắt gấp ba, bốn lần thường ngày của cánh đàn ông lại ập lên đầu cô. ‘Mở mắt nhìn cho rõ đi, hiện trường và bài thi khác nhau lắm’ là lời mỉa mai mà họ vẫn vô tình, hoặc cố ý để cô nghe thấy.

Chắc chắn đây không phải là một môi trường làm việc dễ chịu. Thế nhưng cô chưa từng nghĩ đến việc chuyển đơn vị dù chỉ một lần. Tại sao ư? Đó là vì một phần nào đấy Reiko cảm thấy tự hào về công việc cảnh sát hình sự của mình. À không. Có thể nói là bây giờ ngoài làm cảnh sát hình sự ra cô không thể nghĩ được cách sống nào khác. Cô không thể chạy trốn. Vì thế, nếu được, cô rất muốn mình có thể thốt lên hai từ ‘vui lắm’ giống như bác Kunioku. May thay mọi chuyện rất suôn sẻ với cấp dưới trong tổ Himekawa thuộc đơn vị số Mười, đội điều tra số Một. Phần lớn là nhờ sự chỉ đạo của thanh tra trưởng đơn vị số Mười, Imaizumi – cấp trên của cô, người đã kéo cô về đội điều tra Số Một.

Có được cấp trên và cấp dưới đáng tin cậy như thế, ngược lại cô còn cảm thấy mình thật may mắn trong tổ chức này.

Dù sao thì hiện tại, ngoài văn phòng Tổng Bộ đang là bão tố. Chẳng phải nói đâu xa, chính là cơn bão ‘gái ế’ mà cả nhà đang giáng xuống đầu cô. Có lẽ năm sau sẽ đổi thành ‘bà cô già’, rồi dần dần sẽ được lên chức ‘người già neo đơn’ cũng nên. Bây giờ cô không thể cười xòa cho qua chuyện được nữa rồi.

Công tác điều tra vụ án tên giết người chuyên rình mò nạn nhân xảy ra ở Itahashi đã kết thúc vào đầu tháng 8. Cô đã dùng ba ngày nghỉ quý giá hiếm hoi có được để trải nghiệm bầu không khí vô cùng khó chịu trong ngôi nhà ở Minami Urawa. Hiện tại đang là khoảng thời gian trực ở văn phòng Tổng Bộ. Cô luôn trong tư thế chờ đợi những cuộc gọi yêu cầu tiếp viện khi phát hiện ra bất cứ vụ án mạng nào.

Hôm nay nếu không có bác Kunioku rủ đi ăn, cô sẽ tiếp tục chuỗi sáu ngày liên tiếp túc trực tại văn phòng. Một ngày không có vụ án mạng nào xảy ra, đối với cả thế giới mà nói, là một điều đáng mừng. Thế nhưng đó lại là những ngày đau khổ của cô gái vẫn còn đang phải sống chung với bố mẹ. Nếu không được đứng trong quầy trực (văn phòng điều tra) thì cô lại phải về ngôi nhà ở Minami Urawa. Dạo gần đây, không biết có phải do thần kinh căng thẳng hay không mà sự khó chịu trên khuôn mặt nhăn nhó của mẹ cô càng ngày càng nhiều thêm.

“Aa, ông trời ơi, hãy cho con việc làm đi…”

Chẳng có ông trời nào cẩu thả đến mức tạo công ăn việc làm cho một sĩ quan cảnh sát phụ trách mảng điều tra tội phạm giết người cả. Nếu có thì chỉ là những con quỷ giết người không gớm tay mà thôi.

“Này Hime…”

Kunioku chưa nói hết câu thì điện thoại trong túi áo Reiko đã reo lên rộn ràng. Cô hớn hở rút điện thoại ra. Đó là cuộc gọi từ Tổng Bộ mà cô đã mong chờ suốt mấy ngày nay.

“Vâng, Himekawa xin nghe.”

À, là tôi đây. Cô đang ở đâu?

Vẫn giọng nói ồm ồm như mọi khi của thanh tra trưởng đơn vị số Mười, Imaizumi.

“Otsuka ạ.”

Đang đi với bác sĩ Kunioku phải không? Thế bây giờ cô có đến ngay được không?

“Vâng, được ạ.”

May quá! Chuyện là Kusaka bị đau ruột thừa nên nhập viện rồi.

“Hả?”

Kusaka Mamoru. Một trợ lý thanh tra tổ trưởng khác trong đơn vị số Mười. Đó là gã đàn ông thứ hai cô ghét nhất trên đời. Dù cùng chung một đơn vị nhưng tổ Kusaka và tổ Himekawa khắc nhau như nước với lửa. Biết tin hắn ta bị đau ruột thừa trong lòng cô thấy hả hê lắm.

“Vậy tổ của tôi sẽ đến hiện trường trước đúng không?”

Chính xác. Tùy tình hình mà Katsumata có được cử đến đó hay không.

Katsumata – trợ lý thanh tra tổ trưởng thuộc đơn vị số Năm. Tổ của Katsumata là tập hợp những chuyên gia trong cuộc chiến về thông tin, được gọi nôm na là ‘Sao đỏ trong đội Một’. Dẫu cho có hợp tác với bên đó cũng chẳng được lợi lộc gì. Tin tức nào của bên này đưa ra họ cũng vồ lấy, nhưng tuyệt nhiên không có chút thông tin nào tuồn từ bên đó sang cả. Trên đời, thực sự có một cái tổ như thế đấy. Lắm lúc dù cô đã bắt đầu điều tra trước, nhưng nếu không làm quyết liệt thì chắc chắn sẽ bị bên đó chen ngang vào giành.

“Rõ. Xin hãy cho tôi biết thông tin cụ thể.”

Hiện trường ở Kanamachi, thuộc quyền hạn của Sở cảnh sát phường Kameari. Tôi chuẩn bị đọc địa chỉ đây.

“Vâng.”

Cô ghi chú vào sổ rồi nhìn đồng hồ trên tay mình. Từ đây đến Kanamachi chắc tầm năm mươi phút.

“Tôi sẽ đến đó trước 3 giờ.”

Nhờ cô đấy. Bên đây cũng sắp đi rồi.

Cô gập điện thoại, đoạn nhìn bác Kunioku đang cười tủm tỉm trước mặt.

“Ôi, nhìn cháu vui chưa kìa.”

Đúng là như vậy. Kể ra cũng hơi lộ liễu một chút, nhưng khi biết mình sắp được đến hiện trường cô cảm thấy hạnh phúc khôn tả.

“Vui gì đâu bác ơi… chỉ là nhờ vậy mà cháu chưa phải về nhà ngay với nhị vị phụ huynh mặt mày lúc nào cũng đằng đằng sát khí thôi ạ.”

Có thể thản nhiên nói lên chữ ‘vui’ thật không dễ dàng chút nào.

1.2

Thứ Ba, ngày 12 tháng 8, 2 giờ 37 phút chiều.

Theo tuyến đường sắt JR Joban*, Reiko đến ga Kanamachi.

Nếu đổi tàu sang tuyến Keisei- Kanamachi, đi về phía Nam thêm một ga nữa sẽ đến ngôi chùa Shibamata Taishakuten, một địa danh nổi tiếng nhờ nhân vật anh Tora*. Nhưng hôm nay cô sẽ bắt xe buýt đi về phía Bắc.

Sau khi tra địa chỉ thanh tra Imaizumi đọc qua điện thoại trên bản đồ bỏ túi yêu thích của mình, cô nhận ra hiện trường vụ án ở ngay gần công viên Mizumoto của thành phố. Công viên Mizumoto được xây dựng ven hồ nước rộng lớn như một dòng sông, có tên là Koaidame. Ở phía bên kia, nằm cách quận Katsushika một khoảng là thành phố Misato của tỉnh Saitama.

Mặc dù tâm trí Reiko không nghỉ ngơi một phút nào, nhưng trước cái nóng ập đến khi vừa bước xuống xe buýt, bất giác cô đứng sững lại.

Một cơn buồn nôn lạnh lẽo cuộn lên.

Mùa hè đáng ghét. Kí ức về buổi tối đáng kinh tởm.

Không sao. Mình đã không còn là học sinh trung học nữa…

Reiko đè nén ‘bóng ma mùa hè’ đang chực trỗi dậy trong lòng. Đó là mình trước đây. Mình của một thời yếu đuối. Những năm gần đây cô cũng cảm thấy khá hơn nhiều. Đặc biệt là từ khi trở thành trợ lý thanh tra, cô đã trở thành người không dễ bị đánh bại. Ý thức của một sĩ quan cảnh sát, niềm kiêu hãnh của vị trí trợ lý thanh tra đã nâng đỡ cô rất nhiều.

Đối với mình bây giờ, chỉ có mấy vết nám vì nắng mới là vấn đề thôi…

Cô khẽ lắc đầu rồi đưa chiếc khăn tay lên trán.

Dù cũng nằm trong số hai mươi ba quận ở Tokyo, nhưng đến khu vực này mới thấy các tòa nhà cao tầng ở đây ít hơn hẳn so với khu trung tâm. Kéo theo đó là bóng râm cũng ít hơn hẳn, vì vậy mà cô càng cảm thấy nóng bức.

Băng qua một con đường lớn xe cộ ngược xuôi tấp nập, cô nhìn thấy mặt hồ trải rộng dưới hàng rào, mênh mông như một dòng sông. Đây có lẽ là khu vực hồ Trong* được ghi chú trong bản đồ. Nói cách khác, đó là một cái hồ câu cá hình tam giác được bao quanh bằng bê tông. Mặt hồ rộng lớn là thế, vậy mà khổ một nỗi nó trông chẳng mát mắt chút nào.

Khoảng chừng hai mươi chiếc thuyền câu hay những con tàu tróc sơn nhỏ nối đuôi nhau dọc theo bờ hồ. Chẳng thấy bóng dáng người câu cá nào. Ngày bình thường nơi này vốn đã vắng, huống chi giờ đang là buổi trưa, cảnh tượng như thế này có lẽ cũng là chuyện đương nhiên.

Sải bước trên con đường hẹp men theo hồ Trong, cô bắt đầu nhìn thấy bóng dáng các sĩ quan cảnh sát hiện lên ở phía trước. Đúng như cô đã ước chừng trên bản đồ, hiện trường vụ án là ở khu vực hồ Trong này. Thế nhưng cô không thấy xe cảnh sát ở xung quanh. Hay là họ đậu xe ở nơi nào khác? Vừa bước đi cô vừa đeo băng tay có dòng chữ ‘Đội điều tra số Một’ lên cánh tay trái.

‘Tổng Bộ / Cấm vào / KEEP OUT’.

Dải dây màu vàng quen thuộc chắn ngang con đường hẹp. Một cảnh sát mặc đồng phục đứng ở đó nhìn Reiko bằng ánh mắt ngờ vực như muốn hất hàm hỏi ‘Gì đây cô kia?’. Nhưng, có lẽ chiếc băng tay đã lọt vào tầm mắt anh ta, viên cảnh sát lập tức đưa tay lên trán, dõng dạc nói ‘Chào sếp’. Dù sao thì cuối cùng người khác cũng nhận ra cô là một thành viên của Tổng Bộ.

Ngay lúc đó, từ phía sau lưng, tuần tra viên – cấp dưới của cô cất tiếng chào.

“Chào tổ trưởng.”

“Ôi chào Kohei, đến sớm quá ta.”

Hình như nhờ mẩu trao đổi ngắn gọn vừa rồi mà viên cảnh sát mặc đồng phục nhận thức được Reiko là tổ trưởng ở Tổng Bộ, hay con hiểu cách khác là trợ lý thanh tra. Sự kính nể dính chặt trên hai gò má cứng đờ giống như cố rũ bỏ hoàn toàn những biểu hiện ban nãy. Mấy chuyện như thế này cô biết rõ như lòng bàn tay.

Reiko cố tình ra vẻ từ tốn lách người qua dải dây đang được viên cảnh sát nâng lên sẵn.

Ừm. Đây chính là điều ngọt ngào nhất của xã hội có thứ bậc.

Cũng giống như quân đội, cảnh sát là một tổ chức có sự phân chia thứ bậc. Khác với chức vụ trong những doanh nghiệp bình thường, giới cảnh sát tồn tại chín cấp bậc. Từ dưới lên lần lượt là tuần tra viên, trưởng tuần tra, trợ lý thanh tra, thanh tra, giám sát thanh tra, giám sát trưởng, giám sát cấp cao, ủy viên cấp cao, giám đốc cấp cao. Trưởng Sở Cảnh sát Phường ngang bằng với trưởng đội điều tra trong Tổng Bộ, và chủ nhiệm của Tổng Bộ lại có vị trí cao hơn giám đốc Trụ sở Cảnh sát Tỉnh.

Thứ bậc giúp những người dù mới gặp nhau lần đầu vẫn có thể xác định được vị trí cao thấp của bản thân, nhờ vậy mà hệ thống chỉ thị nhanh chóng mới được thành lập. Ví dụ như một Ban chuyên án được thiết lập dựa trên sự hợp tác giữa Sở Cảnh sát Kameari và Tổng hành dinh Cảnh sát Tokyo hay thường được gọi tắt là Tổng Bộ, mọi việc cũng vận hành theo chế độ phân chia thứ bậc đó.

Từ phù hiệu trên ngực trái, có thể biết được viên cảnh sát bận đồng phục này là tuần tra. Đây là cấp bậc thấp hơn Reiko hai cấp. Điều đó ám chỉ rằng Reiko là người ‘xuất sắc hơn’ xét trên cả phương diện tuổi tác, giới tính, ngoại hình, kinh nghiệm cũng như nhân cách. Đối với Reiko, sự thật hiển nhiên không cần phải bàn cãi này chính là tấm khiên bảo vệ vững chắc nhất của cô.

Thậm chí còn có thể nói rằng sau khi leo lên được cấp bậc trợ lý thanh tra, xã hội phân chia thứ bậc đơn thuần được gọi là giới cảnh sát này trở nên dễ thở hơn. Dù chỉ là công chức địa phương, nhưng nỗ lực của cô gấp nhiều lần người khác. Nhờ thế cô mới có được cấp bậc này ở tuổi hai bảy trẻ trung. Cũng vì vậy mà cô hay để mặc cho quyền lực của thứ bậc ấy tự do toát ra bên ngoài. Nó là thứ cô có được không phải do may mắn hay quen biết, mà nhờ chính thực lực của bản thân, cho nên cũng chẳng cần thiết phải ngại ngùng hay giữ kẽ.

Dù ai có nói gì đi chăng nữa, mình vẫn là trợ lý thanh tra.

Theo sau Yuda, Reiko hiên ngang tiến vào khu vực trung tâm của hiện trường. Những cảnh sát mặc thường phục đứng hai bên có lẽ thuộc đơn vị phòng chống bạo lực bên Sở Kameari. Chẳng có một ai quen mặt. Cô có thể cảm nhận thấy ánh nhìn chòng chọc hệt như của viên cảnh sát ban nãy, nhưng cô quyết định lơ đi cho xong chuyện. Việc chào hỏi xã giao với họ để sau cũng được.

“Mọi người sao rồi?”

Reiko giữ nguyên tư thế hướng người về phía trước, đoạn hỏi Yuda.

Mọi người ở đây là những viên cảnh sát cấp dưới trong tổ Himekawa, đơn vị số Mười, đội điều tra số Một; trưởng tuần tra Ishikura Tamotsu, bốn bảy tuổi; trưởng tuần tra Kikuta Kazuo, ba hai tuổi; tuần tra viên Otsuka Shinji, hai bảy tuổi. Thêm vào đó là tuần tra viên Yuda Kohei, hai sáu tuổi. Cấp dưới của Reiko tổng cộng có bốn người.

“Anh Tamotsu với anh Kikuta nói là đi xung quanh một vòng với đội điều tra cơ động một chút rồi về. Còn anh Otsuka thì…”

Yuda chỉ về phía trước.

Men theo hồ Trong, cách chừng hai mươi mét, cô nhìn thấy anh chàng đang hì hục buộc dây vào hàng rào phía tay trái và cột điện phía tay phải để giăng một tấm bạt màu xanh dương chắn ngang con đường. Đó là hiện trường phát hiện thi thể, xét về thời điểm thì có lẽ vẫn đang trong thời gian đội điều tra hiện trường của Tổng Bộ tác nghiệp. Từ đây đến chỗ tấm bạt được trải dải băng chỉ lối đi màu vàng để bảo vệ hiện trường. Người con trai đang từ đó chạy bước nhỏ về phía cô là tuần tra viên Otsuka.

“Chào tổ trưởng.”

Cậu chào Reiko trong hơi thở đứt quãng.

“Tình hình sao rồi?”

“Tôi thấy cũng sắp xong rồi.”

“Tổ khám nghiệm nào vậy?”

“Tổ của anh Komine.”

Tổ trưởng thuộc đội điều tra hiện trường, Komine. Cô không ưa gã cho lắm, nhưng nhờ kinh nghiệm dày dạn nên gã là một tay rất cừ.

“Thi thể như thế nào?”

“Chuyện đó thì…”

Otsuka và Yuda thoáng đưa mắt nhìn nhau.

“Tổ trưởng nên trực tiếp đến xem thì nhanh hơn ạ.”

“Ô, vậy à.”

Lần này đến lượt Reiko bước đi trên dải băng chỉ đường. Otsuka và Yuda cũng bám theo sau. Ở hai bên đường, các nhân viên khám nghiệm hiện trường của Tổng Bộ và Sở Cảnh sát lui cui đứng lẫn với nhau, chăm chú làm việc của mình để không bỏ sót bất kì thứ gì kể cả một hạt bụi nhỏ cũng có thể là manh mối lần ra kẻ thủ ác. Những người nhìn thấy Reiko và khẽ chào là các nhân viên trong đội điều tra hiện trường ở Tổng Bộ. Còn những nhân viên trong đơn vị khám nghiệm thuộc Sở Cảnh sát lại nhìn cô bằng ánh mắt chẳng rõ là bàng quan hay nghi ngờ.

Nhóm của Reiko dừng lại trước tấm bạt.

“Tôi là Himekawa thuộc đơn vị số Mười. Tôi có thể vào được không tổ trưởng Komine?”

“À, ờ…”

Giọng nói trầm trầm ỉu xìu vọng lại. Reiko vén tấm bạt màu xanh đến nhức mắt, nhìn vào bên trong.

Nếu nhìn thẳng từ phía này thì tấm bạt quây thành hình chữ C, mép rũ xuống phía bên kia của hàng rào hồ Trong. Phía bên phải của nó còn thông với một con đường khác. Nói cách khác, hiện trường nằm ở giao điểm của chữ T. Bề ngang con đường có lẽ chỉ đủ để một chiếc xe hơi bình thường cố gắng lắm mới lách qua được.

Nhìn quanh một lượt, bên trong tấm bạt chỉ toàn là các nhân viên đội điều tra hiện trường đang đứng, chẳng có cái gì nhìn giống như thi thể cả. Tuy nhiên, khi nhìn kĩ cô thấy giữa hàng rào của hồ Trong và con đường, trên một bụi cây nhỏ hẹp, có một vật gì đó vắt ngang qua. Một túi bạt màu xanh dương to cỡ một người lớn.

“À, vào đây.”

Komine hất hàm ra hiệu. Reiko vừa luồn người dưới tấm bạt vừa nhìn cái túi bạt màu xanh.

“Đây là nạn nhân à?”

“Ờ.”

“Tại sao túi bạt này…”

“Muốn biết hả? Hỏi hung thủ đi.”

Bởi vì cô không quen với túi bạt màu xanh dương này cho lắm nên đã nghĩ ngay đến giả thuyết là do đội khám nghiệm làm. Nhưng nếu nghĩ kĩ thêm chút nữa thì chẳng đời nào họ làm những chuyện như vậy.

“Cái xác bị bỏ lại trong tình trạng thế này à?”

“Đúng hơn là ở hai bên cổ, xung quanh khuỷu tay, hông, và vùng đầu gối bị trói chặt bằng sợi dây này.”

Thứ Komine nói đến là sợi dây ni-lông màu trắng mà các nhân viên khám nghiệm trẻ tuổi đang cầm. Nó là thứ vô cùng có ích trong việc buộc giấy báo cũ hay dọn nhà. Bây giờ đội khám nghiệm đã cẩn thận cắt ra và bó tròn lại.

Reiko tiến một bước lại gần thi thể.

“Tôi xem được chứ?”

“Xin mời.”

Komine mặt mày cau có, gỡ lớp bạt quấn quanh thi thể. Trong căn phòng nhỏ màu xanh, trắng, đỏ, nâu, đen, tím… trước mắt cô là thi thể lốm đốm màu sắc như các họa tiết trên quần áo ngụy trang.

Bất chợt Reiko nhăn mặt.

“Được một thời gian rồi nhỉ?”

“Ờ, ngửi mùi thì biết. Cũng kha khá rồi đó.”

Cô quan sát kĩ thi thể.

Vì xác chết đang ở tình trạng khỏa thân nên không khó để biết giới tính nạn nhân là nam. Tuổi độ khoảng ba lăm, chiều cao cỡ 170 cm, thân hình tầm trung. Từ mặt đến nửa thân trên có vô số những vết cắt nhỏ, máu khô quánh lại bết chặt khắp cơ thể. Đa số là các vết hằn và trầy xước. Cô nhìn thấy ở miệng vết thương có lẫn vài thứ gì đó lấp lánh, nhưng không có cái nào là vết thương chí mạng.

Vết thương chí mạng, có lẽ là ở cổ họng. Vết cắt xé toạc động mạch cảnh được gây ra bởi một lưỡi dao bén ngót. Thế nhưng thứ kì dị hơn cả chính là vết rạch lớn từ dưới cơ hoành đến tận xương chậu. Có lẽ là bị rạch sau khi tử vong, bởi vì so với vết cắt ở cổ họng mép của vết rạch không co lại nhiều lắm. Một điều kì lạ nữa là ở nửa thân dưới hầu như không có vết thương nào.

Komine tằng hắng một cái.

“Vết rạch sau khi tử vong, độ khoảng hai ngày trước.”

“Nguyên nhân tử vong là mất máu ạ?”

“Có lẽ. Đây là vết thương chí mạng.”

Komine chỉ tay vào cổ họng của thi thể rồi ngay lập tức di chuyên sang ổ bụng.

“Vết này là sau khi tử vong… à mà chuyện này với người cuồng xác chết như cô thì chẳng cần nói cũng biết nhỉ.”

Cuồng xác chết? Tôi á?

Cơn giận sôi gan bùng lên, nhưng cô vẫn gắng kiềm nén và tiếp tục hỏi.

“Cái thứ lấp lánh này là…?”

“Mảnh thủy tinh. Chưa chuyển cho phòng phân tích điều tra xem nên cũng chưa thể nói được gì, nhưng trong tình huống xấu nhất, có lẽ chỉ là kính cửa sổ bình thường. Nếu vậy thì e rằng cả tấm bạt lẫn sợi dây ni-lông đều sẽ tốn khá nhiều thời gian và công sức để xác minh.”

Tấm bạt màu xanh dương này là thứ sử dụng một lần rồi bỏ có đầy ở các công trình xây dựng. Cô thường bắt gặp những người vô gia cư nhặt về sử dụng để làm lều. Nếu tấm bạt ấy tình cờ là hàng hóa của một hãng sản xuất có số hàng xuất bán ít ỏi thì tốt quá, thế nhưng nếu là sản phẩm đại trà, việc lần theo cả quá trình tới khi đến tay hung thủ sẽ rất khó khăn. Hiện tại, xét từ tấm bạt đến sợi dây ni-lông, điều duy nhất có thể thấy bây giờ là hung thủ đã tính toán kĩ lưỡng từ trước.

Reiko nhìn xuống khuôn mặt của nạn nhân. Áp sát đến mức tưởng như có thể hôn được thi thể.

“Lại nữa rồi đấy…”

Komine thiếu điều muốn phun ra hai chữ ‘Biến thái’. Nhưng đây là cách giao tiếp với nạn nhân trong toàn bộ khả năng của Reiko.

Đó là một phép lịch sự không thể thiếu và cũng không thể nào lược bỏ được.

Nói cho tôi biết đi. Xin hãy chỉ cho tôi điều anh thấy vào phút cuối đời.

Xác người đàn ông đã chuyến từ trạng thái co cứng sang mềm trở lại*, khuôn mặt không biểu cảm, đôi mắt đục ngầu vẫn mở hé một nửa, ánh nhìn dừng lại ở một điểm nào đó trong không trung. Dù vậy, đôi khi các thi thể cũng nói lên nỗi sợ hãi hay bày tỏ niềm tiếc nuối của mình. Còn người đàn ông này thì sao? Có thể anh ta từng hối tiếc, buồn phiền, sợ hãi hay tức giận chăng?

Anh không nghĩ gì hết sao?

Lần này, xác chết ngay trước mắt chẳng nói gì với cô cả. Nếu là Kunioku, chẳng biết ông có thể ‘đọc’ ra được gì từ tử thi này không. Nạn nhân này rõ mười mươi là bị giết hại. Bởi vì thi thể thuộc đối tượng của giải phẫu tư pháp, nên nơi chuyển đến khám nghiệm sẽ là khoa Pháp y của trường đại học, không phải là Viện Pháp Y*. Đến tận bây giờ mà còn nhầm lẫn hai ranh giới đó thì ngượng chết. Nếu là Kunioku, có khi bác ấy có thể bàn chuyện phiếm với thi thể này luôn đấy, vậy mà…

Vừa mới chia tay Kunioku ban nãy mà giờ đây cô lại cảm thấy nhớ bác ấy rồi.

Thu thập thông tin. Công tác lấy tin từ những nơi xung quanh hiện trường không trừ một ngõ ngách nào. Đó là bước điều tra đầu tiên và cơ bản nhất.

Kikuta hô lệnh tập hợp những điều tra viên đang đứng tản mác quanh hiện trường.

“Tập hợp!”

Trong tổ Himekawa, việc hô hiệu lệnh là nhiệm vụ của anh. Lúc Reiko mới trở thành tổ trưởng, cô đã từng có một phen xấu hổ ghê gớm. Chả là khi cô nàng miễn cưỡng cố gắng hô to hiệu lệnh, giọng của cô lại lạc hẳn sang một tông khác. Từ đó trở đi, việc hô hiệu lệnh lúc nào cũng được Kikuta làm thay. Một cảnh sát lớn tuổi hơn cô một chút, tính tình ngay thẳng, luôn ở bên cạnh giúp đỡ Reiko. Thêm vào đó anh còn là nhân viên cấp dưới bự con nhất và đáng tin cậy nhất của Reiko. Trưởng tuần tra Kikuta Kazuo.

“Đội Một, cơ động, đứng ở hàng trước. Nhanh nhanh lên!”

Reiko im lặng chờ hàng lối sắp xếp ngay ngắn.

Bây giờ sẽ tiến hành việc ‘phân chia khu vực’ để thực hiện công tác thu thập thông tin. Mỗi nhóm hai người, gồm một người của Tổng Bộ và một người của Sở Cảnh sát, sẽ đi hỏi tin tức trong phạm vi mình đảm nhiệm. Sau khi đếm số lượng điều tra viên, đội Một Tổng Bộ có bốn người, cơ động có sáu người, còn Sở Cảnh sát…

“Sở Cảnh sát có mười một người đúng không?”

Reiko nói với thanh tra Imaizumi đang đến từ phía sau.

“Này, cô cũng vào hàng đi.”

“Vâng.”

Reiko bước đến trước hàng lẻ ra một điều tra viên của Sở Cảnh sát. Rồi thì…

“A!”

Vừa nhìn thấy mặt người đó, cô bất ngờ kêu lên. Kikuta đứng bên cạnh cũng nhìn qua phía này.

“A a! Thằng… thằng quỷ này sao lại…”

Ngón tay Kikuta run run chỉ vào hắn ta.

Tay điều tra viên cười nhăn nhở.

“Ủa? Hả… bất ngờ quá ha.”

Hắn làm điệu lè lưỡi.

Ioka Hiromitsu. Trưởng tuần tra đã cùng hợp tác điều tra vụ án mạng xảy ra trong khu vực quản lý của Sở Cảnh sát phường Setagaya cuối năm ngoái. Xét về tuổi tác thì chắc chắn là hắn hơn Reiko một hoặc hai tuổi gì đó. Xin nói thêm là ‘trưởng tuần tra’ không phải là cấp bậc chính thức của hắn ta, thật ra nếu xét trên cấp bậc, hắn chỉ ngang với cấp tuần tra viên.

“Kh… khoan đã, cái tên này… ở đây đâu phải là Setagaya.”

Ioka gãi đầu.

“À, sau vụ án đó độ khoảng tháng 4 tôi chuyển sang Sở Cảnh sát ở Oji. Rồi từ đó lại chuyển về đây, từ tháng trước tôi đã bắt đầu làm phiền mọi người ở đây rồi.”

Thì ra là thế. Một người đàn ông có khuôn mặt ấn tượng với đôi mắt lồi, hàm răng hô, thêm vào đó là đôi tai vểnh, cùng chất giọng Kansai sặc mùi dối trá rất đặc trưng.

“Sao anh chuyển chỗ làm nhiều vậy?”

“Bởi vì mấy sếp ở các Sở Cảnh sát khu vực rất mong có được năng lực điều tra của tôi, chứ còn gì nữa.”

“Không có chuyện đó đâu. Chắc là anh đã làm gì cho mấy sếp ở đó ghét đúng không?”

“Này Himekawa, trật tự nào.”

Cô ngoảnh lại, Imaizumi tay cầm bảng kẹp tài liệu, dáng đứng nghiêm nghị.

“Tôi xin lỗi.”

Cô lấy lại sự điềm tĩnh rồi bước vào hàng. Nhác thấy Ioka đang cười tủm tỉm, cô lườm hắn, hắn lập tức đáp trả bằng một cái đá lông nheo vụng về.

Vậy đấy. Người đàn ông này chẳng cần bận tâm đến cấp bậc trưởng tuần tra của mình mà chỉ toàn mải mê nói chuyện linh tinh với Reiko, có khi còn tán tỉnh cô nữa. Tuy rằng Ioka không phải là người xấu, nhưng lại là một tuýp người khá lạ lẫm đối với tổ chức được gọi là cảnh sát này.

“Khu Một, Himekawa. Từ nhà số một đến số tám trong tổng số bốn mươi hộ.”

“Đã rõ.”

“Đã…à…a…rõ…ò…o.”

Kết thúc buổi tập hợp, Kikuta, một người vốn cực ghét mấy trò giỡn hớt vô duyên nên suýt chút nữa đã tẩn Ioka mấy chập. Công nhận là bản năng cảnh sát hình sự của hắn không phải tệ, nhưng ngoài điều đó ra, hắn lại có quá nhiều thói xấu. Thôi thì cũng không còn cách nào khác, đành phải đặt cuộc điều tra lần này lên hàng đầu vậy.

Sau khi được phân công khu vực xong, mười một nhóm, hai mươi hai điều tra viên bắt đầu tản ra đi thu thập thông tin. Khi Kikuta rời đi, anh không quên tặng cho Ioka một ánh nhìn đe dọa.

“Ai cha, tụi mình cũng đi thôi, tổ trưởng Reiko.”

Ioka ra điệu xoa xoa hai tay trước mặt.

“Đừng gọi tên tôi tự nhiên như vậy*.”

“Tôi gọi quá chuẩn luôn còn gì. Quan hệ của tụi mình có phải xa lạ gì đâu.”

“Anh đừng nói những lời dễ gây hiểu lầm nữa.”

“Ầy, đừng lạnh lùng như vậy chứ.”

“Thôi anh ra hồ câu cá một mình hay gì đó luôn đi.”

Chẳng biết có phải Ioka muốn chọc cho Reiko nổi điên hay không mà anh chàng làm bộ đứng thả câu về phía hồ Trong thật.

Vậy đấy. Tay này khùng đến mức đáng ganh tị.

Khu vực cô chịu trách nhiệm thu thập tin tức được định sẵn là càng gần hiện trường càng tốt. Đơn giản là vì lượng thông tin nhiều nên dễ lập công hơn. Việc Reiko đảm bảo được phân khu vực như vậy cũng chính vì lý do cô là trợ lý thanh tra. Tuy nhiên, sự phân chia này không liên quan gì đến thứ bậc cả.

Điều tra án mạng là lĩnh vực chuyên môn của đội điều tra số Một. Vì vậy đương nhiên, quyền quyết định nằm ở đội Một, còn đội điều tra cơ động sẽ ở dưới một bậc. Nhân viên đội Một sẽ là thành phần được ưu tiên nhất, tiếp đến là đội cơ động. Càng xuống những tổ đội nhỏ hơn, khu vực phân công sẽ ngày càng xa hiện trường. Lần này Ioka được ghép cặp với Reiko – Tổ trưởng đội điều tra số Một có thể nói là điều rất may mắn đối với vị trí điều tra viên quèn thuộc Sở Cảnh sát của hắn.

“Tôi thật may mắn khi được phân công với tổ trưởng.”

Tuy nhiên, trong những lời đó chứa đựng một âm hưởng ngọt ngào chẳng hề phù hợp với ngữ cảnh. Dù chưa làm gì cả, nhưng vừa nghĩ đến việc phải làm việc chung với tên này trong suốt quá trình phá án, cô đã thấy mệt mỏi vô cùng.

“Chúng ta bắt đầu từ người đầu tiên phát hiện ra thi thể đi.”

Reiko thở dài, vừa lắc đầu vừa quay lưng về phía Ioka.

Cô lại chui dưới tấm bạt che chắn hiện trường, đoạn đi tắt qua con đường phía bên tay phải, ở đây cũng có trải dải băng dẫn đường màu vàng, xung quanh các nhân viên khám nghiệm vẫn đang tiếp tục công việc của mình. Phía trước là một hàng xe cảnh sát, đa số là xe bán tải nhỏ và xe cảnh sát chìm của cơ động. Trên đường có một đường đi bộ và một máng dẫn nước hẹp. Có lẽ nó thông với hồ Koaidame của công viên Mizumoto.

Người đầu tiên phát hiện ra cái xác là một bà nội trợ trong căn nhà đối diện với hiện trường. Khi cô nhấn chuông trên cánh cổng có treo bảng tên nhà ghi ‘Hirata’, một người phụ nữ trung niên dáng người hơi thấp, thân hình đầy đặn ló mặt ra. Có lẽ là bà Hirata.

“Xin lỗi, tôi là nhân viên của Tổng Bộ.”

Cô đưa giấy tờ ra, người phụ nữ nhíu mày khó chịu ra mặt, gật đầu rồi nhìn Reiko.

“Nếu là chuyện đó thì tôi đã kể hết cho mấy cậu tuần tra ở đồn cảnh sát rồi.”

Tuy rằng người phụ nữ nói như thể ‘cảnh sát các cô đang làm phiền tôi lần thứ hai trong ngày rồi đấy’, nhưng trong đôi mắt ấy, nỗi ác cảm dành cho Reiko có thể thấy rõ mồn một. Nỗi ác cảm dành cho một cô gái trẻ, có chức vị, và thân hình cao ráo.

Có khi bà ấy còn nghĩ ‘cô đừng tưởng cô đẹp một chút mà lên mặt nhé’ cũng nên. Chà, biết đâu đấy.

Reiko cố giữ nét mặt không đổi.

“Vâng. Chúng cháu cũng biết thế. Xin lỗi vì làm mất thời gian của cô, nhưng mà bây giờ chúng cháu có thể phiền cô kể lại tường tận sự việc một lần nữa được không ạ? Vả lại chúng cháu cũng có vài điều muốn hỏi nữa ạ.”

“Hả…”

Người phụ nữ mở cổng rồi mời cả hai vào nhà với gương mặt khó chịu.

“Tôi xin phép.”

Chẳng biết có phải vừa mới được phun nước không mà khoảng sân bé nhỏ in bóng cây mát mẻ vô cùng. Ngôi nhà cũng không phải là mới, nhưng được quét dọn cẩn thận và chăm chút đến tận cổng nên vừa bước vào đã có cảm giác sạch sẽ, thoáng mát.

“Mời vào.”

Vừa được dẫn vào phòng khách có máy lạnh mát rượi, Ioka bất thình lình giơ tay lên.

“Cô ơi. Phiền cô quá, nhưng cô có thể lấy cho cháu một ly nước lạnh được không ạ? Cháu khát quá.”

Reiko theo phản xạ thụi vào hông Ioka một cái.

Này, thôi ngay đi.

“Được thôi. Vậy giờ cô cậu ngồi ở đây trước đi.”

Người phụ nữ mời cả hai ngồi vào ghế sô pha, đoạn đi về phía nhà bếp.

“Anh kia, sao đột nhiên nói linh tinh gì vậy?”

Reiko ghìm giọng rồi lần này thúc hắn bằng cùi chỏ.

“Linh tinh gì chứ, tôi khát nước thôi mà…”

Riêng chuyện đến tận nhà thế này thôi đã khiến người ta khó chịu rồi, chẳng biết hắn ta nghĩ gì mà vừa bước vào nhà đã đòi hỏi nước lạnh như vậy. Nếu khiến người ta cảm thấy bực bội hơn nữa thì làm sao đây.

“Thật ra, nhà tôi còn có bia lạnh nữa. Nhưng tôi nghĩ cả hai đang đang trong giờ làm việc nên thôi.”

Trong lúc cô mông lung suy nghĩ thì bà Hirata đã trở lại với nụ cười hiền hòa khiến cô cũng phải bất ngờ.

“Cháu xin ạ.”

Sau khi Ioka uống một hơi cạn ly trà lúa mạch, hắn trông hớn hở một cách kì lạ, lại còn toan rót cốc thứ hai.

Rốt cuộc… chuyện gì đang xảy ra đây…?

Thậm chí còn có màn nói chuyện phiếm nữa.

“Ngoài trời nóng quá cô ha. Đúng rồi, cháu chịu không nổi luôn đó. Mùa này thật dã man. Thật lòng, cháu chỉ muốn mấy vụ án xảy ra vào lúc nào đó mát mẻ hơn cơ. Nhưng mà làm sao có chuyện đó được. A ha ha ha ha.”

Anh có bị điên không?

Reiko hắng giọng, chen ngang vào cuộc trò chuyện của hai người.

“À… xin lỗi vì hơi đường đột, nhưng trước hết cháu có thể hỏi một chút về thành phần gia đình mình được không ạ?”

Ngay lập tức, nét mặt người phụ nữ lại quay về biểu cảm khó chịu ban đầu.

“Hở… à để xem, chồng tôi là công nhân viên chức bình thường thôi. Con trai tôi, hiện là sinh viên. Còn bố chồng tôi nữa. Bây giờ ông cụ đang đi đến nhà văn hóa. Và tôi.”

“Con trai cô thì sao ạ?”

“Nó ra ngoài có việc rồi.”

“Vậy ạ. Con cô chỉ có một mình thôi ạ?”

Người phụ nữ tỏ vẻ cảnh giác.

“Ừ. Nó còn đi học, độc thân nên…”

Hẳn là do cách hỏi của Reiko hơi tệ.

“À không, ý cháu không phải thế, em ấy là con một ạ?”

Người phụ nữ tròn mắt ‘A, ra vậy’, rồi chẳng hiểu sao quay sang nhìn Ioka tươi cười

“Tôi có hai người con trai, thằng lớn tốt nghiệp đại học rồi, giờ đang ở kí túc xá của công ty. Cũng ngay ở Utsunomiya thôi, phải chi nghỉ lễ Obon* hay dịp nào đó nó ghé về nhà thì tốt biết mấy, nhỉ?”

Ioka cũng mỉm cười đáp lại ‘Ngày lễ về nhà là nhất rồi’.

Nghỉ lễ Obon à.

Một khi đã làm một công việc có giờ giấc và lịch trình trái khoáy với người đời thế này, dần dà bạn sẽ quên hết những ngày lễ tết như thế. Ở những công ty bình thường khác, có lẽ tất cả nhân viên đều được cho nghỉ vào dịp Obon rồi. Theo lệ thường thì như thế nào nhỉ? Mặt bằng chung khoảng chừng năm ngày nghỉ dài, bắt đầu từ ngày mai chăng.

“Vậy bác trai đang ở công ty hả cô?”

“Ờ. Bên đó thì ngược lại, công ty nước ngoài nên làm gì có nghỉ lễ Obon.”

Reiko vừa gật đầu vừa lễ phép nói ‘Cháu mời cô ạ’ rồi uống trà lúa mạch. Nhưng cô không uống ực một hơi như tên Ioka mà thong thả nhấp từng ngụm. Nước trà uống vào sẽ hóa thành mồ hôi. Phụ nữ mà để mồ hôi chảy nhễ nhại sẽ dễ bị ghét hơn cả nam giới. Vì vậy trong khi đi điều tra thông tin cần phải đặc biệt chú ý đến chi tiết này.

Cô để cho Ioka ghi chú lại tên của các thành viên trong gia đình rồi một lần nữa quay sang người phụ nữ.

“Vậy bây giờ cháu xin hỏi một chút về bối cảnh lúc phát hiện ra nạn nhân ạ. Cô đã nói là vào sáng nay, đúng không ạ?”

“À vâng. Ừm… từ phòng ngủ của vợ chồng tôi, ở ngay phía trên đây thôi, cửa sổ phòng hướng thẳng ra đó luôn. Buổi sáng, tôi vừa mới vén rèm ra thì…”

“Lúc đó khoảng mấy giờ ạ?”

“Đúng 6 giờ. Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy.”

“Trên bụi cây đúng không ạ?”

“Ừ ừ. Ban đầu tôi cứ tưởng là rác cơ. Bởi vì dạo gần đây ở khu rừng nhỏ phía sau ngôi đền cũng hay diễn ra tình trạng vứt rác bừa bãi, nên tôi chỉ nghĩ đơn giản là có khi người ta tha rác ra đến tận bụi cây đó không chừng.”

Vứt rác bừa bãi à. Không biết đội khám nghiệm có điều tra chi tiết này chưa.

“Nhưng lúc đó cô không báo cảnh sát nhỉ?”

“À ờ… tại vì… buổi sáng tôi bận lắm. Tiễn chồng đi làm, gọi ông và cháu dậy, nấu bữa sáng, sau đó đi vứt rác rồi loay hoay giặt giũ.”

“Lúc cô báo cảnh sát là 11 giờ rưỡi trưa ạ? Nhưng sao lại cô lại chờ tới tận thời điểm đó ạ?”

“Chuyện đó thì… để xem, khi ấy tôi tiễn bố chồng ra trạm xe buýt để ông đi đến nhà văn hóa. Lúc đi tôi cũng cảm thấy khó chịu lắm, tự nhiên lại có ai quăng cả một thứ to đùng như thế ở đây. Nhưng đến lúc về, nhìn kĩ thì mới th… thấy… thứ đó… có hình… người. Tôi đã sợ hãi vô cùng.”

“Vậy nên cô đã báo cảnh sát ạ?”

“Vâng. Nếu như… nếu như thôi nhé, nó không phải là thứ- đó đi chăng nữa, thì nếu là một đống rác to như vậy, tôi cũng trình báo thôi. Đó là việc tốt mà, chắc chẳng ai nổi giận đâu nhỉ?”

“Dạ. Cháu cũng nghĩ cô đã có quyết định rất đúng đắn.”

Chẳng biết người phụ nữ ấy đã lo lắng chuyện gì mà lại thở phào nhẹ nhõm khi nghe cô nói vậy. Thế nhưng, dẫu thế nào đi chăng nữa, Reiko cũng cảm thấy người phụ nữ này chẳng qua chỉ là một người vô can nhiệt tình thôi. Lúc đầu bà ta nghĩ xác chết được quấn trong tấm bạt màu xanh là rác, rồi đột nhiên nhìn thấy hình người, thế là bà ta hoảng sợ và trình báo. Suy nghĩ này vừa hợp lý lại vừa thực tế.

“Hôm qua lần cuối cùng cô nhìn thấy bụi cây không có thứ kia là mấy giờ ạ?”

“Không có thứ kia ấy à…”

“Vâng. Tại cháu nghĩ mình cũng nên dựa vào lời kể của cô để xác định xem thứ kia xuất hiện từ khoảng thời gian nào ạ.”

Người phụ nữ thở phào nhẹ nhõm.

“À, theo tôi nhớ thì hôm qua không có đâu. Cả khi tôi đi mua đồ lẫn khi về nhà.”

“Lúc đó là mấy giờ ạ?”

“Khoảng 4 giờ rưỡi 5 giờ.”

“Vậy lúc cô kéo rèm là khoảng mấy giờ ạ?”

“Lúc đó tôi không nhìn đồng hồ. Đúng hơn là do tròi tối nên có nhìn tôi cũng không để ý.”

Thì ra là vậy, cũng có thể lắm chứ.

“Cô có nghe tiếng động hay nhìn thấy chiếc xe ôtô nào khả nghi không ạ?”

“Ý cô muốn nói là chiếc xe chở thứ kia đến ấy hả.”

“Vâng ạ.”

“Chuyện đó thì… đường ở đây cũng hơi khuất. Mặc dù không có nhiều xe cộ qua lại thật, nhưng tôi cũng đâu thể nào để ý đến từng chiếc xe lạ chạy ngang được.”

“Vâng, cô nói cũng có lý. Vậy thì hôm qua mấy giờ mọi người trong nhà về hả cô?”

“Chồng tôi khoảng 8 giờ. Con trai tôi có lẽ về lúc 10 giờ rưỡi. Còn bố chồng tôi thì hôm qua hình như không ra ngoài.”

“Bác trai và em có nói gì về bụi cây không ạ?”

“Không, chẳng ai nói gì cả. Tôi nghĩ nếu buổi tối hai người họ có đi ngang qua và thấy thứ ấy đập vào mắt thì hẳn sẽ nói gì rồi, đúng không? Nhưng hình như con trai tôi chẳng nói gì cả.”

Kì lạ thật. À, ý cô không phải là người phụ nữ này kì lạ. Kẻ vứt xác ở một nơi như thế này mới là kì lạ.

Mặc dù bụi cây ven hồ câu cá đó không có gì nổi bật vào ban đêm, nhưng đến khi trời sáng, ở một vị trí như thế, nhất định người dân xung quanh sẽ phát hiện ra. Người qua kẻ lại cũng khá đông. Chuyện đó chắc chắn hung thủ không cần nghĩ nhiều cũng thừa biết. Đó tuyệt nhiên không phải là một nơi phù hợp để vứt xác. Cô đã xem qua tấm ảnh chụp thi thể trong trạng thái bị trói chặt bằng dây, có thể nói nạn nhân đã được gói ghém vô cùng cẩn thận. Giữa sự chu đáo đó và sự cẩu thả trong cách lựa chọn nơi phi tang có thể cảm nhận được một khoảng chênh rất lớn. Mặc dù mơ hồ cảm thấy có điều bất thường, nhưng cô vẫn chưa thể nào giải thích rõ ràng được.

Reiko gật đầu một cái rồi cúi người.

“Cảm ơn cô rất nhiều. Xin cô thứ lỗi, nhưng có lẽ sau này sẽ có những lúc phiền cô đến sở cảnh sát để chúng cháu hỏi thêm vài thông tin ạ. Mong cô tiếp tục giúp đỡ chúng cháu trong thời gian tới. Khi nào nhà mình, đặc biệt là con trai cô, nhớ ra thêm điều gì đó, xin hãy bỏ chút thời gian báo cho chúng cháu. Chuyện gì cũng được hết ạ.”

Cô ghi lại số điện thoại của Sở Cảnh sát Kameari vào mặt sau tấm danh thiếp của mình rồi đưa cho người phụ nữ. Người phụ nữ nhận lấy bằng hai tay một cách lịch sự, đoạn liếc nhanh qua nội dung rồi băn khoăn nhìn Reiko.

Gì đây chứ? Cô ả đưa cho mình cái này để khoe mình là trợ lý thanh tra sao?

Tuy nhiên, vấn đề ở đây là người phụ nữ hiểu được ý nghĩa của chức vụ ‘trợ lý thanh tra’ đến đâu. Trường hợp tệ nhất có khi bà ta còn tưởng nhầm trưởng tuần tra là cấp bậc cao hơn ấy chứ. Kiến thức về giới cảnh sát của người dân bình thường hầu như chỉ ở mức ấy.

Hay là cô ả đang muôn nói mình chỉ là một người đàn bà vô dụng? Nếu vậy thì thật là bất lịch sự.

Mặc cho người phụ nữ nhìn mình một cách khó hiểu, lần đầu tiên Reiko chợt nhận ra lớp trang điểm của bà ta trông chỉn chu một cách bất ngờ. Ngay từ đầu có phải bà ta đã trang điểm cẩn thận như thế này rồi không? Có khi nào lúc vào bếp chuẩn bị trà lúa mạch bà ấy đã lén trang điểm lại?

A! Không được rồi.

Tự nhiên Reiko bắt đầu lo lắng không biết lớp trang điếm của mình như thế nào, đã bị trôi mất hay chưa.

Cô đóng cổng, đoạn quay người nhìn nhà Hirata thêm một lần nữa. Ngôi nhà rộng lớn, phù hợp với các hộ gia đình đang tắm mình trong ánh nắng gay gắt của mặt trời phía đằng Tây.

“Trà lúa mạch ngon ghê.”

Ioka lấy tay lau những giọt mồ hôi nhanh chóng xuất hiện trên trán.

“Ừ.”

Ngay lúc đó điện thoại trong túi áo của Reiko rung lên. Cô vừa lôi điện thoại ra thì Ioka cũng mặt dày ngó vào

“Ô, nhà cô gọi nè.”

“Nhà tôi gọi thì có gì sai đâu.”

Dòng chữ ‘Nhà Himekawa’ hiện trên màn hình. Tức là mẹ cô. Bởi vì bố cô đang đi làm nên chẳng đời nào có chuyện ông gọi điện thoại từ nhà trong thời gian này cả.

Chiếc điện thoại vẫn đang rung mải miết. Kiểu gì cũng sẽ toàn mấy chuyện như là ‘Tối nay phải về trước giờ cơm đó’, ‘Ngày nghỉ sắp tới của con là ngày nào?’ hay ‘Gọi đến Yokohama hỏi thăm bà đi con’ cho xem.

Reiko bấm nút ngắt cuộc gọi.

“Ủa, sao lại ngắt?”

“Không có gì đâu. Chúng ta đi tiếp thôi.”

Reiko đi trước Ioka và nhấn chuông ngôi nhà bên cạnh có treo bảng tên ‘Matsumiya’. Nhấn chuông xong, lúc này cô mới sực nhớ ra mình đã quên bén việc phải kiểm tra lại lớp trang điểm.

1.3

Thứ Ba, ngày 12 tháng 8, 7 giờ 30 phút tối.

Tại phòng họp lớn nhất Sở Cảnh sát Kameari, trên cửa ra vào có dán một tờ giấy ghi ‘Ban điều tra đặc biệt vụ án vứt xác ở công viên Mizumoto’. Hiện trường phát hiện ra thi thể đúng ra không phải là công viên Mizumoto, nhưng mà thôi, sao cũng được.

Reiko ngồi ở vị trí ngay giữa phòng họp.

“Chúng ta bắt đầu thôi. Mọi người đứng dậy, nghiêm!”

Hôm nay có cả thảy khoảng ba mươi điều tra viên tham dự buổi họp, bao gồm cả đội khám nghiệm. Vì ban ngày đã có khá nhiều thời gian để thu thập thông tin nên lúc buổi họp bắt đầu ai cũng quay lại đúng giờ.

Ngồi ở phía trên lần lượt là cảnh sát trưởng Sở Cảnh sát Kameari, đội trưởng đội điều tra số Một Wada và thanh tra trưởng đơn vị số Mười Imaizumi. Nhiệm vụ chủ trì cuộc họp do giám sát đơn vị thuộc đội điều tra số Một Hashidzume đảm trách.

“Đầu tiên, tôi xin báo cáo về kết quả khám nghiệm tử thi. Nạn nhân là nam giới, khoảng ba lăm tuổi, cao 171 cm, nặng chừng 70 kg. Nhóm máu B. Nguyên nhân tử vong là do mất máu quá nhiều từ vết cắt ở động mạch cảnh. Thời gian tử vong theo suy đoán là từ 7 giờ đến 10 giờ tối qua. Vết cắt bắt đầu từ bên phải xương hàm dưới kéo ngang qua phần trên cổ họng bằng một đường thẳng. Sâu 2,5 mm, dài 12 cm. Gây đứt động mạch cảnh bên trái.”

Hashidzume giả làm động tác cắt ngang cổ mình.

“Hung khí là vật có lưỡi mỏng như là dao cạo râu hoặc dao rọc giấy. Xét theo hướng của lực có thể suy ra được nạn nhân bị tấn công từ phía sau lưng. Tới đây có ai thắc mắc gì không?”

Không có cánh tay nào giơ lên.

“Tiếp theo là về các vết cắt xuất hiện rất nhiều ở phần thân trên. Tổng cộng có chín mươi vết lớn nhỏ. Vì vết thương nào cũng nông nên dù có chảy máu cũng không liên quan gì đến nguyên nhân tử vong cả. Chúng tôi đã thu được nhiều mảnh thủy tinh đủ kích thước từ năm mươi hai vết cắt trong tổng số những vết thương trên thi thể. Ngoài ra, ở xung quanh khu vực vết thương hằn sâu nhất, chúng tôi tìm thấy những vết bầm, chứng tỏ lúc đó nạn nhân vẫn còn sống. Có mười một chỗ như vậy. Không có xương gãy. Có thể thấy hung thủ đã để nạn nhân nằm ngửa, sau đó sử dụng một tấm kính đặt lên nửa thân trên rồi dùng một vật đầu tù to bằng nắm tay để đập vào đó. Tức là…”

Hashidzume lại một lần nữa diễn tả. Đoạn anh giả vờ như có người đang nằm ngửa trên bàn rồi làm động tác nện từ trên xuống.

Chợt Ioka thì thầm.

“Không chừng ông ấy tính diễn ảo thuật hay gì đó luôn cũng nên.”

Chắc không có chuyện đó đâu.

Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Reiko là ‘tra tấn’. Hành hình. Đặt một tấm kính lên rồi dùng một vật đầu tù để đánh, thậm chí sau đó còn dùng phương pháp khác để kết liễu nạn nhân. Hình ảnh đó khiến cô liên tưởng đến một hình thức hành hình. Hiện giờ vẫn chưa rõ mục đích là để tra khảo hay thị uy. Hẳn là cũng có người suy nghĩ giống cô. Cô có thể nghe thấy tiếng thì thầm ‘Tra tấn phải không?’ vang lên từ đâu đó trong phòng họp.

Rốt cuộc vì lý do gì mà nạn nhân phải chịu sự trừng phạt này? Có phải tấm kính tra khảo đã phát huy tác dụng, đến phút cuối nạn nhân không chịu được, khai ra điều gì đó nên mới bị giết chăng? Hay hung thủ muốn bưng bít một thông tin bí mật tuyệt đối không được lộ ra ngoài? Không. Cứ khăng khăng nghĩ theo hướng này thì không ổn cho lắm. Những suy nghĩ rập khuôn chỉ gây cản trở đến quá trình điều tra thôi.

“Nếu mọi người không có câu hỏi nào, tôi xin được tiếp tục. Đây là vết rạch sau cùng, sâu 9,5 cm, dài 36 cm, bắt đầu từ dưới cơ hoành kéo đến xương chậu. Hung khí là một lưỡi dao có bề dày tương đối, giống như dao xếp hoặc dao làm bếp. Đầu tiên hung thủ đâm một nhát sâu vào phía dưới cơ hoành, rồi cứ thế từng chút một rạch đến tận vùng xương chậu. Tình trạng các vết thương bên trong vết rạch ổ bụng đó khá phức tạp, 36 cm, để có thể rạch toang ổ bụng như thế cần dồn rất nhiều sức vào đôi tay. Mọi người có câu hỏi gì không?”

Reiko ngay lập tức giơ tay, Hashidzume ra hiệu mời cô nói.

“Vết thương ở bụng có phải chỉ đơn giản là vết mổ thôi không?”

Hashidzume làm vẻ mặt khó hiểu.

“Ý của cô là sao?”

“À vâng. Các anh có nghĩ đến giả thuyết nạn nhân có giấu thứ gì liên quan đến lợi ích của hung thủ trong ổ bụng không? Sau khi bị tra khảo và hành hạ, nạn nhân đã khai ra điều đó, nên mới bị sát hại bằng cách cắt cổ và bị mổ bụng? Giả sử là như thế, vậy biết đâu hung thủ không chỉ mổ, mà hắn còn lục lọi phía trong ô bụng của nạn nhân nữa?”

Hashidzume đăm chiêu nhìn vào tài liệu trên tay mình. Một tay hình sự trẻ tuổi của Sở ở phía bên kia đang lấy tay che miệng. Có lẽ chỉ riêng việc tưởng tượng thôi cũng khiến anh chàng buồn nôn rồi. Otsuka ngồi ở kế bên bèn xoa lưng cho cậu ta như có ý muốn hỏi ‘Này, ổn không đấy?’.

“Tôi không thấy ghi chép nào như ý kiến của cô cả. Nếu chuyện đó xảy ra thật hẳn là nó đã được ghi lại.”

E là đúng như lời Hashidzume nói. Nếu hung thủ thật sự có lục lọi gì đó trong ổ bụng của nạn nhân sau khi mổ thì chắc chắn chi tiết đó sẽ được đưa vào bản báo cáo của bên pháp y.

“Tôi hiểu rồi.”

Đợi Reiko ngồi xuống, Hashidzume tiếp tục lật trang sau của báo cáo giải phẫu tử thi.

“Tiếp theo là về vết hằn ở cổ tay và các vết trầy xước. Từ biểu bì trên cổ tay nạn nhân, chúng tôi tìm thấy một lượng keo rất nhỏ. Mặc dù vẫn chưa biết chính xác, nhưng có lẽ là dấu vết của băng keo được dùng để cố định hai cổ tay. Trong tư thế gập người chẳng hạn, có thể nạn nhân đã chống cự hoặc cố tìm cách gỡ nên mặt ngoài cổ tay mới có các vết hằn bề rộng cỡ 1 cm và nhiều vết trầy xước. Tóm lại, hung thủ đã trói tay, khống chế nạn nhân, và đánh nạn nhân gián tiếp qua một tấm kính, cuối cùng là cắt cổ nạn nhân từ phía sau. Tôi đã báo cáo xong kết quả giải phẫu, mọi người có câu hỏi gì không?”

Không ai giơ tay thắc mắc.

“Sau đây là đội điều tra hiện trường, đến từ Tổng Bộ.”

Một viên cảnh sát thuộc đội điều tra hiện trường ngồi phía sau lưng Reiko đứng dậy. Đó là tổ trường Komine.

“Vâng, trước tiên là về tấm bạt màu xanh dương. Bởi vì chúng hay được sử dụng ở các công trình xây dựng nên chúng tôi đã tìm ra nơi sản xuất, là ‘Công ty cổ phần vật tư Minowa’ ở Kawasaki. Có bảy mẫu dấu vân tay khác nhau. Trong đó một dấu là của nạn nhân, toàn bộ sáu mẫu còn lại chưa hề có tiền án. Về sợi dây ni-lông, hiện tại phòng phân tích vẫn đang cố gắng tìm ra nơi sản xuất… rất tiếc là chúng tôi vẫn chưa tìm ra danh tính của nạn nhân. Vì có dấu vết điều trị nha khoa nên chúng tôi đã liên hệ với Hiệp hội Nghiên cứu Nha khoa, kết quả đối chiếu sẽ có trong một hoặc hai ngày. Ừm, tiếp theo là về khu hiện trường vụ án…”

Sau đó là báo cáo kết quả khám nghiệm hiện trường do Komine và đơn vị khám nghiệm của Sở trình bày, nhưng hình như chưa có vật chứng đáng kể nào. Mặc dù họ thu thập khá nhiều, song có một số đã được chuyển qua phòng phân tích nên có thể ngày mai hoặc ngày kia sẽ có thêm thông tin mới.

“Tiếp theo là về công tác thu thập thông tin. Khu Một.”

“Vâng.”

Reiko đứng dậy. Thật lòng cô mong lúc này có một chiếc micro biết bao, nhưng dù sao cô vẫn cố xoay xở bằng giọng mộc của mình.

“Chúng tôi đã đi tìm hiểu thông tin xung quanh hiện trường. Người phát hiện đầu tiên là Hirata Yasuko, một phụ nữ nội trợ sống trong ngôi nhà ở hướng đối diện với hiện trường. Bà Yasuko đã nhìn thấy gói bạt quấn thi thể từ cửa sổ phòng ngủ trên tầng hai. Lúc đó bà ấy tưởng lầm là rác quăng trái quy định nên không thông báo cảnh sát. Lần thứ hai bà ấy nhìn thấy là khoảng 11 giờ hơn, khi bà ấy đi tiễn bố chồng ở trạm xe buýt công viên Mizumoto. Trên đường về bà ấy mới nhận ra cái gói đó có hình người nên đã báo cảnh sát, lúc 11 giờ rưỡi. Sự việc hoàn toàn khớp với báo cáo của trưởng tuần tra Arai ở đồn cảnh sát, người đầu tiên tới hiện trường.”

“Hôm qua bà Yasuko không nhìn thấy gói bạt đó. Ngoài ra bà ấy cũng không để ý thấy tiếng động hay chiếc xe nào khả nghi trong đêm trước. Vừa rồi tôi đã gọi điện thoại đến nhà Hirata thêm một lần nữa, người chồng Mikio và ông lão Yasujirou cũng biết cái gói đó có từ sáng, tuy nhiên những chuyện khác họ lại không biết. Nhà Hirata còn một người con trai thứ tên Masayuki hiện là sinh viên đại học đang sống cùng nhà. Nhưng vì cậu ta không có nhà nên tôi chưa thể hỏi chuyện được. Lần sau tôi sẽ lại đến đó. Tiếp đến là…”

Sau đó, cô báo cáo về những ngôi nhà khác trong khu vực mình đảm nhiệm, thế nhưng nội dung của các lời kể cũng từa tựa nhau. Không phải chỉ riêng Reiko mà các báo cáo thu thập thông tin tiếp theo cũng giống nhau y hệt.

Không có người dân xung quanh nào nghe được âm thanh hay nhìn thấy chiếc xe khả nghi vào tối qua. Rồi khi trời sáng, ai cũng thấy cái gói màu xanh đó, nhưng chẳng ai nghĩ là xác người nên cứ thản nhiên đi qua.

Thật sự rất kì lạ… việc vứt xác ở một nơi mà mọi người chỉ cần đi ngang qua là thấy như vậy, nghĩ theo cách nào cũng thật kì lạ. Vì lựa chọn đó quá táo bạo và liều lĩnh nên việc trình báo mới chậm trễ như thế, nhưng thật khó có thể nghĩ rằng điều này nằm trong tính toán của hung thủ.

Tại sao hung thủ đã gói cái xác cẩn thận đến nhường ấy lại có thể chọn một địa điểm tồi như vậy? Việc đế cho người khác phát hiện ra mang một ý nghĩa nào đó với hắn chăng? Chuyện này nếu chưa rõ nơi ở của nạn nhân thì không thể nói được gì hết. Trong khu dân cư xung quanh, chí ít là trong phạm vi điều tra thông tin, không có người nào mất tích từ hôm tối Chủ nhật. Nếu vậy, có lẽ nào hung thủ với nạn nhân là người quen với nhau? Hay chỉ đơn giản là người hay lui tới khu này? Bây giờ chỉ còn nước cầu nguyện cho nạn nhân khi còn sống có đi khám răng ở trong thành phố thôi.

Buổi họp dần đi đến hồi kết. Khá ngắn so với một cuộc họp thông thường vào ngày điều tra đầu tiên. Và cũng chưa có được chứng cứ hay lời khai nào mang tính quyết định cả.

Để kết thúc buổi họp, đội trưởng đội điều tra số Một Wada cầm lẩy micro.

“Về danh tính nạn nhân, cả mục đích lẫn động cơ của hung thủ, ở thời điểm hiện tại vẫn chưa có gì rõ ràng. Thế nhưng nếu xét trên phương thức giết người quái đản một cách có tính toán như thế này, tôi nghĩ có khả năng hung thủ sẽ gây án lần hai, thậm chí là lần ba. Tuy nhiên chúng ta phải ngăn chặn khả năng đó bằng mọi giá. Từ ngày mai, tôi mong mọi thành viên của ban điều tra tiếp tục hợp sức với nhau, cố gắng phá án sớm ngày nào, à không, sớm hơn một phút, một giây nào cũng đáng quý. Tôi xin kết thúc cuộc họp điều tra hôm nay tại đây.”

Trong khi Reiko thu dọn đồ đạc, Kikuta cất tiếng từ hàng ghế phía sau.

“Tổ trưởng, đi làm một ly không?”

“Duyệt, đi thôi.”

Reiko nhìn lên ghế ngồi phía trước, rồi giả vờ làm động tác nâng cốc cho thanh tra trưởng đơn vị Imaizumi thấy. Nhưng Imaizumi nhăn mặt rồi phẩy tay ‘Tôi không đi đâu’.

Chậc, bị loét dạ dày nên cũng khó nhỉ?

Reiko gật đầu rồi lần này lại quay qua Ishikura.

“Anh Tamotsu ơi, lâu lâu mới có một bữa mà, ý anh sao?”

Mặc dù trong tổ Himekawa có nhiều điều tra viên trẻ, nhưng rõ ràng Ishikura, một người đàn ông gần năm mươi tuổi cũng là thành viên của tổ. Bởi vì anh là một cảnh sát kỳ cựu nên không phải là người dễ gần như Otsuka và Yuta, nhưng cũng chính vì thế mà cô muốn đi uống cùng người đàn ông này để có cơ hội trò chuyện thoải mái cùng anh giống như với những thành viên trẻ tuổi khác.

“Cảm ơn tổ trưởng đã có lòng, nhưng mà hôm nay… từ đây về nhà tôi khá gần nên lâu lâu tôi cũng muốn về sớm một bữa.”

Ishikura khom khom tấm lưng chắc nịch của mình và xin lôi.

“Vậy à. Nhà anh Tamotsu ở Ichikawa nhỉ?”

Cô nghe nói Ishikura có một cô con gái học đại học và một cậu con trai đang là học sinh trung học, nhưng anh đang phải đau đầu vì đứa con trai không chịu đến trường và cô con gái chưa có nghề nghiệp ổn định. Cô biết được chuyện này không phải bằng cách trực tiếp hỏi đương sự, mà là nhờ Kikuta kể cho hay. Không thể miễn cưỡng ép anh Ishikura đi được.

“Ừm, vậy hẹn gặp lại ngày mai. Hôm nay anh đã vất vả rồi.”

Ishikura cúi đầu không biết bao nhiêu lần, sau đó anh cuộn áo khoác lại rồi rời khỏi phòng họp nhanh như thể đang chạy trốn.

“Ê này, cho tôi đi chung với.”

Bất thình lình Ioka chen vào.

“A khoan khoan. Anh Ioka đi với tụi này nè.”

Otsuka chụp lấy cánh tay Ioka từ phía sau.

“‘Tụi này’ là sao? Mấy cậu cũng đi nữa hả?”

Ioka hết nhìn Otsuka lại nhìn Yuda.

Yuda cũng bắt chước chụp lấy tay của Ioka.

“Không. Tụi này đi riêng.”

“Hả, tại sao?”

Chẳng ai buồn để ý đến câu hỏi của Reiko.

“Không, tôi muốn đi với bé Reiko à…”

Nghe tới đó lập tức Kikuta cau mày.

Otsuka ôm chầm lấy vai của Ioka.

“Thôi mà, đừng có nói thế. Hồi còn ở Setagaya chúng ta chẳng phải là đôi bạn cùng dầm mưa sao?”

“Lúc đó tôi không hề muốn dầm mưa với cậu đâu nhé.”

“Vâng vâng. Sư huynh Ioka à, chúng ta đi thôi.”

Kikuta im lặng. Reiko cũng làm thinh.

Otsuka và Yuda mỗi người kẹp một tay, Ioka bị cả hai kéo đi giật lùi khỏi phòng họp. Nếu cứ như thế mà đi xuống cầu thang thì nguy hiểm quá.

“Chúng ta cũng đi thôi.”

Nét mặt của Kikuta toát lên vẻ căng thẳng. Reiko cũng không phải là người kém nhạy cảm nên cô cũng lờ mờ hiểu được. Có lẽ lúc đầu anh nghĩ rằng sẽ rủ được Otsuka và Yuda đi cùng. Hoặc là Ishikura hay Imaizumi.

“Ừ vậy thì chỉ riêng hai chúng ta đi thôi.”

Cô trả lời rồi nhìn anh, trông hai gò má của Kikuta như đỏ ửng lên vì bối rối.

Nơi cả hai chọn là một quán rượu khá nổi tiếng.

“Hôm nay anh vất vả rồi.”

“Sếp cũng vất vả rồi.”

Đầu tiên cả hai uống cạn cốc bia tươi cỡ trung nhanh như thể giữa họ ngầm có một cuộc so tài vậy.

Đến cốc thứ hai thì khoảng hai, ba đĩa đồ nhắm được bưng lên. Kikuta cất giọng hỏi mà không nhìn vào mắt Reiko.

“Nhắc mới nhớ, buổi xem mắt đó… như thế nào?”

Miệng Reiko cong lên một cách cường điệu rồi lườm anh.

“Kikuta, cả anh cũng đừng nhắc tới chuyện đó nữa. Nè, tại sao vậy? Tôi thật sự phải kết hôn sớm đến như thế sao?”

“Cả tôi là sao?”

Cô vẫn lườm anh, không trả lời. Kikuta vừa tung hạt đậu Hà Lan lên vừa độc thoại.

“À à, chắc là bác sĩ Kunioku…”

Khuôn hàm rắn rỏi, góc cạnh nghiền nát hạt đậu. Chiếc cổ to, rắn chắc với yết hầu lấp ló của anh trông như chỉ cần anh dốc cốc thôi thì bao nhiêu bia cũng sẽ trôi tuột xuống. Cô đã quen với dáng vẻ ăn uống nom rất ngon miệng của anh. Nếu như thường ngày, đây là cách thể hiện sức sống mạnh mẽ mà cô rất ngưỡng mộ ‘đàn ông con trai phải như thế này chứ’. Thế nhưng, hiện giờ cách anh ăn ngấu nghiến và uống bia ừng ực chỉ để lấp đầy cái miệng của mình trông lại có chút nhu nhược.

Anh nói vậy là có ý gì chứ?

Reiko cũng không phải đứa trẻ con khờ khạo. Cảm xúc của người đàn ông vụng về và thật thà như Kikuta dù không nói thành lời cô cũng biết. Nhưng cũng không được ỷ y đối phương biết rõ tâm ý của mình để rồi câm như hến thế chứ. Hẳn trên đời cũng có những cô gái như vậy, nhưng Reiko thì khác. Cô muốn mọi người đường hoàng nói ra những cảm xúc của mình. Bầu không khí ngập ngừng như chất chứa bao nhiêu lời muốn nói trôi hờ hững giữa hai người, họ chỉ dùng đồ nhắm và bia, rồi cuối cùng thế nào cũng lảng sang chuyện công việc, thật không thể hiểu nổi.

Bây giờ anh muốn thế nào?

Trong công việc cô chấp nhận sự im lặng. Bởi vì ngay bản thân cô cũng có lý do chấp nhận điều đó. Nhưng, khi kết thúc công việc, rủ người ta xong lại cắm đầu ăn nhồm nhoàm và uống bia ừng ực như thế này, thậm chí còn không nói được chữ ‘anh’ trong ‘anh yêu em’ thì không thể tha thứ được. ‘Không thể tha thứ’, nghe mới ngạo mạn làm sao! Cô biết mình vẫn chưa có tư cách nói ra những từ ấy. Nhưng thật lòng cô muốn hỏi ngược lại anh, nếu chỉ như thế thôi thì cần gì phải đi riêng hai người.

Vốn dĩ đây không phải là lần đầu tiên. Sau khi buổi xem mắt kết thúc, thường thường vào khoảng thời gian như thế này, anh lại rủ cô đi uống nước. Nếu anh có quan tâm đến cô thì cô thật sự mong anh thẳng thắn nói ra điều đó. Nếu có yêu thì hãy nói ‘yêu’ một cách rõ ràng. Chỉ cần anh nói cho cô những điều đó, thì…

Reiko cầm cốc bia rỗng giơ về phía cậu bồi bàn đi ngang qua. Hình như hình ảnh đó khiến anh sực nhớ ra điều gì đó, Kikuta lẩm bẩm một mình.

“Chắc là hành hình rồi.”

Lúc nào cũng là mô típ như thế này. Dù biết thế, nhưng bản thân cô vẫn không thể ngăn mình bị cuốn theo chủ đề câu chuyện. Hễ nhắc đến công việc thì ngay cả nỗi bực mình của cô đối với sự lừng khừng của Kikuta cũng tan biến hệt như những hạt cát trôi sượt qua kẽ tay. Hình ảnh thi thể cũng ngay lập tức được vẽ ra trong đầu cô. Đến cả những báo cáo được trình bày trong buổi họp điều tra cũng thi nhau hiện lên như để chú thích một cách chi tiết.

“Vụ đó sếp nghĩ sao?”

Tự nhiên cô nhíu mày, miệng vô thức phát ra câu trả lời.

“Có phải hành hình hay không thì chỉ có người bị hại biết rõ nhất thôi. Chúng ta có nghĩ cỡ nào cũng vô ích. Thay vào đó, thứ khiến tôi bận tâm là vết rạch dài 36 cm ở ổ bụng nạn nhân. Tôi không hiểu được ý nghĩa của nó là gì.”

“À à, trong cuộc họp sếp cũng băn khoăn điểm đó nhỉ?”

Kikuta uống cạn côc bia thứ tư.

“Đã vậy còn dùng từ… dã man nữa. Hình như lúc đó sếp bảo là thọc ngoáy gì trong vết rạch thì phải.”

“Làm gì có. Tôi chỉ dùng từ ‘lục lọi’ thôi.”

Reiko cũng đã uống cạn cốc bia thứ ba.

“Cũng như nhau thôi. À mà tay cảnh sát trẻ lấy tay che miệng lúc đó là ai sếp có biết không?”

“A a, cái cậu cộng sự trẻ măng của Otsuka. Hừm, tôi không biết.”

“Nghe đâu là con trai của giám đốc Phân khu số Ba* Kitami.”

Phân khu số Ba là trụ sở quản lý ba quận gồm Shibuya, Meguro và Setagaya. Nhắc đến giám đốc Phân khu là nhắc đến quan chức cảnh sát có địa vị rất đáng ngưỡng mộ. Cấp bậc của họ là ủy viên cấp cao. Nếu là con trai của người đó thì… chỉ cần nghĩ đến đó thôi cô có thể biết một điều…

“Nói cách khác, cậu ấm đó là công chức quốc gia chứ gì?”

“Ừ. Cậu ta tốt nghiệp Đại học Cảnh sát rồi, bây giờ đang trong thời gian huấn luyện thì phải.”

Kikuta nở nụ cười đau khổ quen thuộc của mình. Reiko nghiêng đầu.

“Nhưng mà lạ nhỉ? Tại sao cất công đưa một tên ‘cậu ấm quốc dân’ chân ướt chân ráo vào ban điều tra? Đằng nào cũng chỉ có ba tháng thôi đúng không? Cứ để hắn đi vòng vòng tùy thích là được rồi, vậy mà…”

Chuyện đó… dù sao thì biết đâu chính bản thân đương sự lại cho rằng đây là một kinh nghiệm quý giá thì sao?

“Anh đang nói gì vậy? Vì lý do đó mà cậu ta có thể nghiễm nhiên vào Ban chuyên án không phải tốn công sức gì, đê rồi tỏ ra khó chịu trong cuộc họp sao?”

“À… ừ nhỉ.”

Lúc này Reiko mới nhận ra Kikuta đang nhìn thẳng vào mắt mình. Vậy đấy, những chủ đề như thế này thì Kikuta lại có thể nhìn thẳng vào mình. Ánh nhìn trôi về một nơi vô định nào đó khi hỏi về chuyện xem mắt ban nãy giờ đây lại đang nhìn Reiko, sự mạnh mẽ ánh lên từ đôi mắt ấy dường như có thể đạp đổ tất cả. Cô muốn anh cứ giữ nguyên ánh mắt ấy, rồi nói ‘Anh yêu em’. Hẳn là cô sẽ hạnh phúc đến mức có thể dõng dạc đáp lại ‘Em cũng thế’.

Nhưng, những suy nghĩ như vậy chẳng đời nào lướt qua trong đầu Kikuta.

“Công nhận làm công chức nhà nước sướng thật. Thậm chí nhìn non choẹt như vậy mà được làm trợ lý thanh tra rồi.”

Reiko chưng hửng, cô thật sự muốn hất toàn bộ số đĩa mà Kikuta đã chén sạch sẽ xuống đất.

Anh… một mình anh mà ăn nhiều đến mức này, chầu hôm nay đừng hòng chia đôi.

Buổi đêm ở Kanamachi trôi qua thật lặng lẽ.

1.4

Thứ Tư, ngày 13 tháng 8.

Sau khi xác nhận phương hướng điều tra trong cuộc họp buổi sáng sớm, cô bắt taxi đến Sở Cảnh sát Kameari. 9 giờ rưỡi sáng, Reiko đã gần đến khu vực hiện trường với tư thế sẵn sàng thu thập thêm thông tin, đúng lúc đó chiếc điện thoại trong túi cô rung lên. Mệnh lệnh cực kỳ ngắn gọn: ‘Quay về Ban chuyên án, họp khẩn’.

“Họ gọi tôi về rồi.”

Reiko vừa cất điện thoại vừa nở một nụ cười méo xệch.

“Hả? Nhưng cô vừa mới đến mà.”

“Tìm ra danh tính của nạn nhân rồi. Cũng may là khi còn sống anh ta đi khám răng rất cẩn thận.”

Ioka đưa hai tay lên nắm chặt lại, ra điệu phấn khích lắm.

“Tuyệt vời! Bây giờ có thể tạm biệt tiết mục đi hỏi chuyện từng nhà đến rã cả chân mà chẳng thu được bao nhiêu tin tức này rồi.”

“Việc lấy lời khai của những người liên quan đến nạn nhân cũng không biết có thu hoạch được nhiều không nữa. Phải thử thì mới biết được đúng không?”

Nói thế thôi, nhưng thật lòng cô cũng muốn reo lên ‘Tuyệt vời’ giống như Ioka vậy.

Cô đã mơ hồ nhận ra, vụ án lần này dù có đi hỏi thông tin thêm bao nhiêu lần đi chăng nữa thì cũng chỉ vô ích. Hành vi phạm tội có tính toán từ trước, hơn nữa dường như mọi thứ xung quanh diễn ra theo hướng có lợi cho hung thủ. Đội trưởng đội Một đã diễn tả cách gây án bằng từ ‘quái đản’, nhưng nó lại không thế giải thích nổi sự tỉ mỉ mà cô thấy từ thi thể bị gói chặt trong tấm bạt đó. Thêm cả chuyện người dân sống xung quanh, họ hoàn toàn không nhận thấy điều gì kì lạ. Cho dù có đi lấy tin bao nhiêu lần đi chăng nửa, cô cũng không nghĩ rằng mình có thể thu hoạch gì hơn từ khu vực này. Nếu miễn cưỡng mà nói, chắc chỉ có đội điều tra hiện trường hoặc phòng phân tích là có thu hoạch được gì đó. Điều này cũng là lẽ đương nhiên, vì công tác điều tra thông tin chưa hoàn thành nên đây chẳng qua chỉ là ấn tượng nhất thời của cô. Dù thế cô vẫn muốn được điều tra theo một manh mối khác.

Nhưng mình vẫn thấy có gì đó sai sai.

Reiko bước ra đến đường lớn và cùng Ioka trở lại con đường dọc hồ Trong. Đang đi, bất chợt cô quay người nhìn lại hiện trường vứt xác. Một bụi cây hẹp, men theo hồ Trong. Một bụi cây xanh thẫm với những chiếc lá nhỏ ken nhau dày đặc.

Tại sao lại để ở vị trí đó?

Bầu trời đầy mây. Mặt nước hồ Trong trở nên đục ngầu, tối như màu mực.

“Vừa rồi tôi đã nhận được liên lạc từ một bác sĩ nha khoa ở Nakano, nội dung là đã tìm thấy bệnh nhân có hồ sơ điều trị khớp với người bị hại nên tôi muốn báo cáo với mọi người. Nạn nhân là Kanehara Taichi, ba tư tuổi. Nhân viên công ty cho thuê thiết bị văn phòng Okura. Nơi ở hiện tại ở nhà số 707 tòa nhà Grand Heights Heiwadai số ⌂, cụm số ×, khu phố ┌, phường Heiwadai, quận Nerima, thủ đô Tokyo. Đã kết hôn, không có con. Tối qua nạn nhân Kanehara đã được người nhà làm đơn báo mất tích tại Sở Cảnh sát Nerima… Bây giờ Himekawa và Otsuka đến bệnh viện nha khoa Nakano để đối chiếu phim chụp và hồ sơ bệnh án của nạn nhân, rồi sau đó đến công ty Okura điều tra. Ishikura và Kikuta kết hợp với đội khám nghiệm đến nhà của nạn nhân và những khu xung quanh. Yuda, luôn sẵn sàng chờ lệnh. Đội điều tra cơ động sẽ tiếp tục thực hiện công tác thu thập thông tin. Khu Một và khu Hai, Ikegami. Khu Ba và khu Bốn, Hagio. Khu Năm và khu Sáu…”

Reiko không buồn nghe tới cuối màn phân công khu vực, cô đứng dậy và đi nhận tài liệu ở bàn phụ trách ở hàng trên bên trái.

Bên trong chiếc phong bì màu nâu cô vừa nhận được là thông tin của Kanehara Taichi, nạn nhân vừa được báo cáo ban nãy, và một tờ ghi chú có ghi địa chỉ bệnh viện nha khoa cùng nơi làm việc của nạn nhân.

Cô hướng về phía cửa ra vào của phòng họp, theo ngay phía sau là Ioka, Otsuka, và cả tên ‘cậu ấm quốc dân’ – trợ lý thanh tra Kitami mà hôm qua Kikuta nhắc đến nữa. Đội của cô không có nghĩa vụ phải chào Kitami, và cũng không mong chờ gì vào lời chào của cậu ta. Thế nhưng nếu đã làm phiền người khác thì ít nhất cậu ta cũng nên nói năng gì chứ. Xét về tư cách của một điều tra viên thì cậu ta hoàn toàn vô dụng, vì vậy cô rất muốn nói với cậu ta chí ít cũng phải đi nhanh lên, đừng lề mề như vậy nữa.

Cô nhanh chân bước xuống cầu thang.

“Sếp, chuyện tối qua sao rồi?”

Otsuka nhỏ giọng hỏi.

“Sao là sao?”

“À… à không, không có gì.”

Cô không có ý định thể hiện rõ sự khó chịu trong giọng nói của mình đến mức đó. Nhưng sự khó chịu ấy vô tình làm Otsuka đi chậm lại và cũng kéo theo Kitami ở phía sau.

‘Chầu hôm nay chia đôi nhé’.

Reiko thở dài.

Thay vào đó, Ioka bước đến cạnh cô.

“Từ giờ chắc sẽ bận rộn đấy.”

“Ừ. Nhưng mà con đường phía trước sáng sủa một chút vẫn hơn chứ.”

“Để đến Nakano thì giờ đi một mạch ra thành phố Ode, đổi tàu sang tuyến Kansai, qua ba trạm là tới.”

“Ô vậy sao? Tôi đang nghĩ không biết chúng ta có nên đi taxi không. Ừm, được đấy, mà không biết đến ga giờ này có tàu ngay không nhỉ?”

Cuối cùng, mọi người làm theo phương án của Ioka. Từ Kanamachi đi tuyến Joban đến ga Kitasenju, đổi tàu sang tuyến Chiyoda đến thành phố Ode, rồi lại đổi sang tuyến Tozai và đi đến Nakano. Bước qua cửa soát vé, cô nhìn đồng hồ, đúng 11 giờ trưa.

Đầu tiên, bọn họ đến bệnh viện nha khoa, nơi nạn nhân hay lui tới khi còn sống. Tên của nơi đó cũng là ‘Bệnh viện nha khoa Nakano’. Từ nhà ga đi bộ khoảng ba phút, bệnh viện nằm trên tầng bốn ở một khu chung cư tương đối cũ kĩ. Bên trong phòng khám mang lại ấn tượng sáng sủa và sạch sẽ, nhưng khi hỏi ra mới biết nó đã hoạt động từ rất lâu.

Vì đã nhận được thông báo có người từ Tổng Bộ đến, nên những hồ sơ giấy tờ liên quan đến nạn nhân đã được soạn sẵn từ trước.

Người ra tiếp là con gái của viện trưởng. Hình như lúc này ông ấy đang phải khám cho bệnh nhân khác.

“Buổi sáng tôi nhìn tờ fax đầu tiên là nhận ra ngay. Cách mọc của cái răng khôn này rất đặc biệt và nó cũng bị sâu rồi đúng không? Vì vậy tôi nhớ ra có lần tôi đã nói với anh Kanehara rằng đến nước này rồi thì đánh liều nhổ cái răng này đi. Thế nhưng anh ấy lại rất sợ nhổ răng. Xem ra tình trạng cái răng sâu đã tệ hơn so với lúc tôi khám cho anh ta nhỉ?”

Reiko đặt tấm phim của thi thể lên tấm phim còn sót lại ở bệnh viện, quả nhiên là vết điều trị răng chồng lên nhau vừa khít. Ngay sau khi báo cáo về ban điều tra, thanh tra Imaizumi đã cho phép các nhân viên khám nghiệm đang chờ lệnh ở trước nhà nạn nhân được thu thập dấu vân tay.

Cuối cùng, cuộc điều tra đã bắt đầu chuyển mình.

Phía công ty Okura cũng đã được thông báo về việc hỗ trợ cảnh sát thu thập thông tin. Trụ sở công ty là một tòa nhà cao mười tầng ở Nakano.

Có lẽ do được cấp trên báo từ trước, vì vậy mà cô nàng ở quày tiếp tân đã lập tức đứng dậy khi Reiko đưa thẻ cảnh sát ra.

“Anh Asada của phòng kinh doanh số Hai đang đợi anh chị ở phòng họp thứ ba tầng sáu. Xin anh chị hãy sử dụng thang máy bên trái, ở phía cuối hành lang ạ.”

Làm theo lời hướng dẫn, Reiko bước khỏi thang máy ở tầng sáu. Tuy nhiên, họ chẳng cần phải mất công tìm phòng họp thứ ba, vì một người đàn ông mặc vest đã đứng sẵn trước cánh cửa đang mở.

“Tôi đang chờ các vị đấy ạ.”

Người đàn ông dáng cao, tóc hơi mỏng, khoảng chừng bốn mươi tuổi.

“Tôi là Himekawa thuộc đội điều tra số Một Tổng Bộ.”

“Vâng. Tôi là Asada, tổ trưởng phòng kinh doanh số Hai, cấp trên của cậu Kanehara. Bây giờ thì xin mời các vị, chúng ta sẽ nói chuyện ở đây.”

Trong phòng họp Reiko được dẫn vào có bảy, tám người đang ngồi, bao gồm tổng giám đốc, giám đốc quản lý, giám đốc điều hành, trưởng phòng và vài người nắm giữ chức vụ gì đó không rõ, có lẽ họ đã nghe về vụ án mạng nên mặt mày ai cũng khó đăm đăm. Nếu cứ để yên như thế, e rằng cô sẽ phải chờ Asada giới thiệu hết mọi thành viên mới tiếp tục được, vì vậy cô cắt ngang giữa chừng.

“À… xin thứ lỗi. Vì tính chất của vụ án nên những điều chúng tôi có thể tiết lộ cho các vị rất hạn chế. Hiện tại chúng tôi chỉ có thể nói rằng người đàn ông bị giết được cho là Kanehara Taichi thôi. Thành thật xin lỗi nhưng bây giờ chúng tôi cần hỏi chuyện từng người một. Cảm phiền các vị rời khỏi phòng đến một chỗ khác… hẹp hơn ở đây cũng không sao. Các vị có thể cho chúng tôi mượn một phòng khác được không?”

Sau đó, người đàn ông trên dưới năm mươi tuổi được giới thiệu là tổng giám đốc chỉ đạo cho Asada đi chuẩn bị một phòng khác.

Đoạn ông quay về phía cô.

“Khi nãy cô giới thiệu mình là Himekawa đúng không?”

“Vâng. Cháu là Himekawa thuộc đội điều tra số Một Tổng Bộ.”

“Thế cô là người chịu trách nhiệm điều tra à?”

“Vâng. Trong buổi hôm nay, điều đó cũng không sai ạ.”

Chẳng mấy chốc, Asada quay về và báo mình đã chuẩn bị một phòng họp khác. Đó sẽ là phòng thẩm vấn tạm thời.

Reiko quyết định để Otsuka và Kitami ở lại rồi di chuyển về phía phòng họp mới. Cô đã dặn hai người phải canh chừng những nhân vật quan trọng, không để họ trao đổi điều gì gây bất lợi. Nếu cần thiết thì gọi tên từng người một vào phòng họp riêng để gặp Reiko. Tuy nhiên e rằng đối tượng cần thiết không phải là những nhân vật chủ chốt của công ty mà phải là những người gần gũi hơn, như là đồng nghiệp, cấp trên hoặc cấp dưới. Trong khoảng thời gian từ nãy đến giờ, có một ánh nhìn vẫn chăm chú dõi theo Reiko. Vô tình bắt gặp ánh mắt đó, cô nhận ra chủ nhân của nó chính là vị tổng giám đốc kia.

Gì đây, nhìn như vậy là sao

Khi Reiko ra đến cửa, cô khẽ cúi đầu chào riêng ông ta.

Căn phòng được chuẩn bị là phòng họp dành cho trên dưới mười người sử dụng. Quá rộng để làm phòng lấy lời khai, nhưng cũng không bất tiện mấy. Căn phòng hơi ngột ngạt, có lẽ là do máy lạnh chỉ vừa mới được bật khi nãy.

Người đầu tiên cô gặp là cấp trên của nạn nhân, Asada.

Vào buổi tối Chủ nhật mà Kanehara được cho là bị sát hại, Asada đang ở nhà riêng của mình. Người làm chứng chỉ có các thành viên trong gia đình, nhưng anh ta không phải là đối tượng tình nghi.

Hơn nữa, Asada là người nhận điện thoại của vợ Kanehara vào buổi chiều ngày thứ Hai. Đầu tiên anh ta xác nhận việc Kanehara không có ở công ty. Khi cô vợ hỏi anh ta liệu có nên trình báo cảnh sát hay không, anh ta đã khuyên cô ta chờ một chút xem tình hình thế nào. Cuối cùng, vào buổi tối ngày hôm sau người vợ đã đến Sở Nerima làm đơn báo mất tích.

“Kanehara thật sự là một người đàn ông rất nghiêm túc. Nói đúng hơn, cậu ấy không phải là kiểu người cứng nhắc, cậu ấy thân thiện và luôn giữ mối quan hệ tốt với mọi người. Công việc chủ yếu của cậu ấy là ngoại giao bên ngoài, nhưng cậu ấy cũng rất khéo léo xoay xở trong việc tổ chức sự kiện… chuyện cậu ấy bị giết chỉ là nhầm lẫn thôi đúng không?”

Bản thân Asada còn không thể tin nổi việc Kanehara Taichi bị giết. Trong lời nói lẫn hành động của anh ta đều toát lên cảm xúc ấy. Nếu Asada chỉ đang diễn kịch thì anh ta quả là một diễn viên đại tài.

“Hành vi của anh Kanehara gần đây có điểm gì đáng ngờ không ạ?”

Asada nghiêng đầu.

“Không… tôi nghĩ là không.”

“Anh ấy có bắt đầu làm việc gì mới mẻ hay khác thường không? Quan hệ bạn bè hay bất cứ điều gì cũng được ạ.”

“Thật sự… tôi không nghĩ ra gì cả.”

“Vậy thì, anh ấy có gây thù chuốc oán với ai không?”

“Không, không có chuyện đó đâu. Cậu ấy không phải là người như vậy.”

“Dựa vào đâu mà anh có thể nói chắc chắn như thế?”

“Dựa… dựa vào đâu ấy à… bởi vì cậu ấy rất trân trọng gia đình, tâm huyết với công việc, luôn cố gắng hết sức hoàn thành mọi việc.”

“Trong công việc anh ấy có xích mích với ai không ạ?”

“Chuyện đó thì… trong kinh doanh cũng khó mà tránh khỏi chuyện tranh giành lợi ích từ tay những người cùng nghề. Nhưng mà, chuyện đó đâu có gì đặc biệt, đúng không? Nếu chỉ vì thế mà dân kinh doanh bị thù ghét rồi bị giết hại thì có bao nhiêu mạng cũng không đủ.”

Chính xác là như vậy. Nếu biết được Kanehara bị giết hại theo phương thức nào, hẳn là Asada đã chối bay chối biến rồi.

“Vậy trong công ty có ai xích mích với anh ta không ạ?”

“Không có. Cậu ấy là người rất được cấp trên, cấp dưới lẫn đồng nghiệp tín nhiệm.”

“Vậy thì, anh ấy có thân với ai không?”

“Thân… ấy à…”

Asada đăm chiêu nghĩ ngợi một lúc.

“Tôi nghĩ, có lẽ cậu ấy không thân thiết với ai ở công ty cả. À không, dù tôi đã nói điều này nhiều lần rồi, nhưng tuyệt đối không có chuyện cậu ấy bị ghét bỏ đâu. Cậu ấy cũng không hề cô độc. Nhưng còn về bạn thân thì… có thể đó là người ngoài công ty… cậu ấy mất rồi mà nói ra chuyện này có khi tôi sẽ gặp quả báo mất nhưng mà, nếu miễn cưỡng mà nói, hình như cậu ấy chỉ toàn quen bạn xã giao thôi… thì phải.”

Sau này nghĩ lại, cô cũng chẳng hiểu nổi người đàn ông này đang thật sự suy nghĩ gì trong đầu. Nhưng đó chắc chắn không phải là điều gì đặc biệt. Ngược lại, có thể nói đó là những chia sẻ chân thật nhất.

Reiko càng lúc càng mất hết hứng thú với người đàn ông tên Asada này.

“Tôi hiểu rồi. Vậy anh Kanehara có cấp dưới nào không?”

“À, có chứ. Cậu Kanehara cũng là trưởng nhóm mà. Hình như có sáu người.”

“Là nam hết ạ?”

“Vâng. Toàn bộ là nam.”

“Vậy trong số đó, người nào mà anh Kanehara thân nhất, hoặc người nào anh ấy quen lâu nhất ạ?”

“Cả thân thiết nhất và quen lâu nhất, có lẽ là Ozawa. Cậu ấy là đàn em của Kanehara chắc cũng được năm, sáu năm rồi. Tôi nhớ trước khi chuyển đến phòng kinh doanh số Hai, bọn họ cũng đã làm chung ở một chi nhánh. Kinh doanh vốn dĩ là công việc của từng cá nhân, nhưng ở chi nhánh trước cũng có một thời gian Kanehara hướng dẫn công việc cho Ozawa. Trong những nhân viên cấp dưới, tôi thấy có vẻ cậu Kanehara quý cậu Ozawa nhất.”

“Vậy phiền anh có thể gọi anh Ozawa vào đây được không?”

Asada rời khỏi phòng họp với gương mặt buồn não nề. Thay vào đó, một chàng trai trẻ tuổi bước vào. Biểu cảm trên mặt anh ta như đông cứng lại, Ozawa thảng thốt hỏi:

“Chuyện anh Kanehara bị giết là thật sao?”

Tên này là tuýp người phiền phức đây. Cứ thế này thì cuộc nói chuyện sẽ vọng ra tới hành lang mất.

“Thật.”

“Tại sao? Tại sao anh Kanehara lại…? Ở đâu? Là ai đã…?”

“Trước hết mời anh ngồi xuống đây.”

Đầu tiên, phải bắt đầu từ những chuyện có thể làm anh chàng bình tĩnh lại đã.

Reiko khoanh tay trước ngực, ngước lên nhìn anh ta và nói.

“Anh Ozawa, chúng tôi rất muốn bắt được tên hung thủ đã sát hại anh Kanehara. Thế nhưng, hiện tại, chúng tôi chỉ mới ở bước thu thập thông tin về nhân thân của anh Kanehara thôi. Vì vậy mong anh hãy cố gắng hết sức đừng bỏ sót bất kì một chi tiết nhỏ nào, và kể cho chúng tôi nghe về anh Kanehara.”

“Anh ấy bị giết làm sao?”

Ai đó hãy dạy cho chàng trai trẻ này biết cách lắng nghe câu chuyện của người khác đi.

“Chuyện đó, chúng tôi chưa thể nói cho anh biết được.”

“Lúc nào… anh ấy bị giết lúc nào?”

“Tối Chủ nhật, khoảng 8 giờ. Khi đó anh Ozawa đang ở đâu?”

“A!…”

Thoáng chốc hai mày Ozawa nhướn lên, chẳng rõ có phải anh ta nghĩ mình đang bị nghi ngờ hay không. Tuy nhiên, ai cũng biết việc cảnh sát điều tra chứng cứ ngoại phạm của tất cả mọi người liên quan đến nạn nhân là chuyện quá bình thường. Hình như Ozawa cũng nghĩ được đến đó nên anh ta liền buông một hơi thở ngắn rồi cuối cùng cũng chịu ngồi vào ghế. Trông có vẻ anh ta đã lấy lại được chút bình tĩnh.

“Từ hôm thứ Sáu tôi đã đến biệt thự của một người bạn thời đại học. Tôi không nhớ bắt đầu từ đâu, nhưng lúc đó kẹt xe khiếp lắm hàng mấy kilômét luôn.”

“Ai là người lái xe?”

“Người bạn sở hữu căn biệt thự đó.”

“Anh còn giữ hóa đơn đi trên đường cao tốc không?”

“Nếu tôi không vứt đi thì chắc người bạn đó vẫn còn đang giữ.”

“Vậy anh có thể cho tôi biết tên và số điện thoại của người bạn đó được không?”

Hôm nay Ozawa đã lỡ để quên điện thoại ở nhà, vậy nên nếu không có sổ tay thì anh ta không thể nào nhớ ra được. Vì thế cô đã bảo Ioka đi lấy sổ tay cùng anh ta. Lý do cô bắt Ioka đi theo cốt là không để cho anh ta gọi điện hay nhắn tin cho người bạn đó. Dù vậy cũng không có nghĩa là cô đang nghi ngờ anh ta. Nếu biết một ai đó không có gì đáng để nghi ngờ, cô có thể loại người đó ra khỏi danh sách. Nói đúng hơn là Reiko đang mong chờ vào điều đó.

Sau khi ghi chú lại chi tiết về người bạn này, cô tiếp tục hỏi.

“Anh Kanehara là người như thế nào?”

“Tôi nghĩ anh ấy là một người rất nghiêm túc. Lúc nào cũng làm việc hết sức và hết mực yêu thương vợ mình. Hôm nào về trễ nhất định anh ấy sẽ gọi điện về nhà báo, anh ấy còn rất hay mua nhiều món lưu niệm mang về nữa.”

“Anh ấy có gây thù chuốc oán với ai không?”

Trong một thoáng, Ozawa nín lặng.

“Gây thù oán à… làm gì có…”

Đứng bên cạnh cô, Ioka hít một hơi thật sâu. Có lẽ hắn ta muốn nói ‘A, có sơ hở!’ đây. Thế nhưng Reiko vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, cô tiếp tục bằng cách đổi cách hỏi.

“Dạo gần đây anh Kanehara có biểu hiện gì khác thường không?”

“Biểu hiện khác thường mà cô nói ví dụ là những điều như thế nào?”

“Như là anh ấy có thay đổi quán quen hay trong quan hệ bạn bè có gì khác không, thay đổi hành vi hoặc thay đổi đáng kể về vẻ bề ngoài chẳng hạn, bất cứ điều gì cũng được.”

Ozawa nghẹn lời.

Ioka nhẹ nhàng gấp sổ lại. Đây cũng là một dấu hiệu, mang ý nghĩa ‘Nào, bẫy hắn thôi’. Đứng nghe suốt buổi, nhưng ngay từ đầu hắn chẳng ghi chép gì vào sổ cả. Trên trang giấy mà Ioka giở ra, ngoài những chi tiết liên quan đến người bạn Ozawa ở cùng tại Karuizawa thì hắn chẳng ghi thêm được gì.

Reiko lại khoanh tay, tì vào bàn. Cô cố tình thay đổi âm sắc.

“Này anh Ozawa. Tôi không thể nói chi tiết cho anh được, nhưng anh Kanehara đã bị sát hại bằng một cách rất… dã man. Thật sự không phải là bình thường đâu.”

“Có phải anh ấy dính vào… vụ thảm sát nào không?”

Reiko chỉ lắc đầu mà không trả lời.

“Hiện tại ngay cả chúng tôi cũng không thể nói chính xác được. Này, anh Ozawa, gần đây, anh Kanehara hẳn là có điều gì khác lạ đúng không? Có phải anh ấy bị ai thù ghét hay đang có vướng bận gì trong lòng?”

“Chuyện bị thù ghét, làm gì có…”

Ozawa thở dài thườn thượt, không còn sức giữ lưng thẳng nữa.

Trong mắt của Reiko, anh ta hình như đang băn khoăn. Mãi không thể quyết định được có nên nói hay không một điều gì đó rất quan trọng. Anh ta đang lo không biết sắp tới mình có gây ra chuyện gì làm ô uế danh dự của người đã khuất và có gây phiền phức gì cho gia đình của Kanehara không.

Cuối cùng, có lẽ cũng suy nghĩ đâu ra đấy rồi, Ozawa mới bắt đầu chậm rãi nói.

“Anh Kanehara… theo cách nhìn của tôi, có lẽ cũng hơi quá thẳng thắn, thật ra đã có chuyện khiến anh ấy rất mệt mỏi. Dù không nói ra, nhưng anh ấy vẫn thể hiện nó qua những hành động của mình. Đặc biệt là từ khoảng đầu mùa xuân này…”

Ngón tay Ioka khẽ động đậy. Reiko cũng cảm thấy mình bị hút vào cụm từ ‘đầu mùa xuân này’.

“Có thể nói, công việc của chúng tôi cần phải cày cật lực từ ngày này sang tháng nọ cũng không ngoa… Việc kinh doanh ở trụ sở khác với việc kinh doanh ở chi nhánh, đặc biệt khi khách hàng thân thiết là các doanh nghiệp có số lượng nhân viên trên một ngàn người. Công ty chúng tôi cho thuê máy copy, máy fax, điện thoại, cả bàn ghế, tủ khóa, kệ, thậm chí là hồ sơ và những dụng cụ văn phòng phẩm trên trời dưới đất khác, ngoài ra còn có buôn bán nữa… một mình phụ trách một lúc mấy công ty như vậy, đặc biệt là vào lúc sắp hết thời hạn cho thuê chẳng hạn, để không cho những công ty cùng ngành khác qua mặt, chúng tôi phải nhanh chóng đưa ra đề nghị mới, không thì nhoáng một cái sẽ bị kẻ khác giành mất ngay. Thật lòng mà nói, ở cương vị anh Kanehara phải cố gắng rất nhiều mới không để mất khách hàng, bởi vì việc mở rộng quy mô khách hàng hầu như không được kì vọng nhiều cho lắm. Tuy nhiên, anh Kanehara từ đầu năm nay… chính xác thì tôi không biết từ khi nào, anh ấy bắt đầu mạnh dạn xông pha đi tìm khách hàng mới. Nhưng không hẳn là bất kỳ công ty nào.”

Ozawa nghỉ một nhịp để thở.

“Anh ấy định hợp tác với ngân hàng Đông Đô…”

Nhắc đến ngân hàng Đông Đô là nhắc đến ‘ông lớn’ thứ năm trong số các ngân hàng.

“Anh ấy muốn làm nhà cung cấp cho toàn bộ hệ thống ngân hàng Đông Đô sao?”

“Vâng… đúng là như vậy. Chỉ cần có được hợp đồng đó thì không còn gì có thể tuyệt vời hơn đâu. Bởi vì nhờ thế chúng tôi có thể cung ứng cho các chi nhánh trên toàn quốc và các nơi khác nữa. Thế nhưng, ngay lúc này, bên Đông Đô chắc chắn đang có hợp đồng thuê thiết bị với các công ty vốn là khách hàng vay các khoản tiền lớn tại ngân hàng, hay những công ty quy mô tầm trung có ‘ô dù’, ngoài ra họ còn trực tiếp thuê từ rất nhiều các hãng sản xuất vốn là đối tác lâu năm nữa. Tất cả mọi chuyện nói ngắn gọn thì chỉ là trong dự định thôi. Tuy nhiên, chỉ cần công ty chúng tôi có được một phần trong đó, chắc chắn doanh thu của chúng tôi sẽ đạt được con số khổng lồ. Chỉ riêng việc có thể lấy được phần của các công ty có ‘ô dù’ thôi cũng là một sự kiện lớn đối với công ty chúng tôi rồi.”

“Vậy nên anh ấy đã gây thù với ai đó à?”

“Không có chuyện đó đâu. Bởi vì cuối cùng anh Kanehara đâu thể làm được gì. Nếu đã không xen ngang vào hợp đồng của ai thì chẳng có lý do gì mà anh ấy bị thù ghét cả. Ngay từ đầu, nếu muốn lấy được hợp đồng béo bở từ những khách hàng lớn như ngân hàng Đông Đô, theo lẽ thường, ít nhất phải lập một đội dự án tầm hai mươi người đi thương thuyết với người ta. Đằng này anh ấy lại một mình một ngựa chen vào, chắc anh ấy chỉ nghĩ đơn giản là thử một lần xem kết quả ra sao thôi. Nếu trước giờ anh ấy từng hành xử cá nhân như vậy thì không nói làm gì, nhưng anh ấy chưa bao giờ làm vậy cả.”

“Trong khoảng thời gian tầm nửa năm, những người xung quanh đều bàng quan với sự thay đổi đó à?”

Có lẽ cảm thấy tức giận với từ ‘bàng quan’ của Reiko, một nếp nhăn nhỏ khẽ hằn giữa hai mày Ozawa.

“Về chuyện đó, như hồi nãy tôi đã nói với cô, công việc chính của chúng tôi là giữ chân những khách hàng lâu năm. Anh Kanehara đã xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ đó nên chúng tôi đâu thể nói được gì đúng không? Vì thế, anh ấy không phải là người xấu. Tôi nghĩ anh ấy là một người rất tốt bụng và vô cùng tuyệt vời. Tuy nhiên, cũng bởi vì điều đó, mà tôi cảm thấy chút… nói như thế nào nhỉ… mệt mỏi chăng? Tôi cũng không muốn nói cái này đâu nhưng mà… tôi có cảm giác muốn giữ khoảng cách với anh ấy một chút. Thật đấy.”

“Thì ra là vậy.”

Reiko kết thúc cuộc nói chuyện với Ozawa tại đó. Có lẽ Ozawa đang cảm thấy hối hận với những gì mình đã nói ra. Khi rời khỏi phòng dáng đi của anh ta nhìn từ phía sau trông như thu lại, nhỏ hơn lúc anh bước vào.

“Chết vì quá cố gắng, kể ra cũng ngầu quá nhỉ?”

Ioka chống tay vào ghế rồi vươn người một cái.

Reiko nhìn đồng hồ và nhận ra kim đã nhích đến 12 giờ 50 phút.

Đến bữa trưa, cô cùng nhóm Otsuka, cả bốn người ăn vội hộp cơm được mua từ cửa hàng tiện lợi. Asada vốn định gọi người giao đồ ăn hay nhờ ai mang đến cho họ, nhưng đội của cô từ chối vì không muốn gây phiền phức đến hoạt động kinh doanh của công ty. Họ chỉ nhận trà của một nữ nhân viên mặc đồng phục pha cho.

Buổi chiều cô gặp Nukui, một nhân viên cấp dưới khác của Kanehara. Đáng tiếc là bốn người còn lại đang ra ngoài làm việc nên cực chẳng đã cô mới quyết định để sang ngày hôm sau. Ngoài ra còn có hai nữ nhân viên, mặc dù họ ở tổ khác, nhưng trong đó có một người vào công ty cùng thời điểm với nạn nhân, cả hai đều thuộc phòng nhân sự. Ngày hôm nay kết thúc. Tổng cộng nhóm cô đã gặp và nói chuyện được với tám người.

1.5

Thứ Tư, ngày 13 tháng 8, 9 giờ tối.

Cuộc họp điều tra buổi tối. Không có thông tin quan trọng gì mới từ công tác thu thập thông tin do đội điều tra cơ động phụ trách. Kể ra thì cũng cực cho họ thật. Có lẽ bởi vì nó không thuộc chuyên môn công việc của họ.

Tiếp theo là về công tác lấy lời khai của những người liên quan do đội Một phụ trách. Trước tiên Reiko báo cáo kết quả cuộc gặp mặt với tám nhân viên công ty Okura.

“… Ấn tượng của mọi người xung quanh về Kanehara như đã trình bày ở trên, tất cả đều thống nhất với nhau ở một điểm anh ta ‘là một người nghiêm túc và luôn cố gắng hết mình’. Thế nhưng trong đó, Ozawa và Nukui, hai cấp dưới trực tiếp của nạn nhân, tôi cảm thấy như họ không theo kịp nhịp độ làm việc của Kanehara một chút. Dù không nói ra, nhưng họ đang phải chịu áp lực từ cách làm việc của Kanehara. Đặc biệt Ozawa còn chỉ rõ thời điểm là ‘từ đầu mùa xuân này’. Vì ngày mai tôi có hẹn với bốn nhân viên còn lại nên tôi sẽ tiếp tục đến công ty Okura để gặp mặt họ. Sau đó tôi sẽ điều tra tên của những người liên quan đến ngân hàng Đông Đô mà Kanehara đã liên hệ hợp tác, cũng như các báo cáo hằng ngày của họ, vì vậy tôi định sẽ đến đó vào buổi trưa. Báo cáo của tôi đến đây là hết.

“Mọi người có gì thắc mắc không?”

Bởi vì vắng mặt giám sát đơn vị Hashidzume nên buổi tối hôm nay trưởng đơn vị Imaizumi giữ vai trò chủ trì cuộc họp. Không có câu hỏi nào dành cho Reiko.

“Vậy thì tiếp theo, xin mời báo cáo về nhà riêng của nạn nhân.”

“Vâng.”

Kikuta ngồi ở hàng sau đứng lên.

“Hôm nay, chúng tôi đã đến nhà và hỏi chuyện vợ của nạn nhân Kanehara. Vào buổi tối Kanehara bị giết, anh ta đã nói với vợ là đi gặp một người liên quan đến công việc rồi rời khỏi nhà. Đối tượng cụ thể là ai thì chưa rõ. Lúc nạn nhân rời nhà khoảng hơn 6 giờ tối. Mặc dù anh ta có xe hơi nhưng hôm đó lại không dùng. Có lẽ anh ta đi bằng xe điện, taxi hoặc xe buýt.”

Xe điện, taxi, xe buýt. Để xác minh rõ ràng sẽ cần số lượng người rất lớn…

“Chồng mình đi nhậu vì quan hệ công việc không phải là chuyện lạ gì, nhưng đến tận 1, 2 giờ đêm mà không thấy anh ta liên lạc là điều hiếm khi xảy ra, vì thế đầu tiên người vợ đã gọi điện thoại cho anh ta, nhưng không có kết nối. Cứ thế đến sáng vẫn không thấy chồng về nên cô vợ đã gọi điện đến công ty, nhưng anh ta không đi làm. Mãi cho đến lúc đó cô ta mới kể sự tình cho Asada. Asada khuyên nên đợi thêm một chút rồi hẵng viết đơn báo mất tích, vì thế cô ta đã đợi một ngày. Đến 7 giờ tối qua cô ta trực tiếp đến Sở Cảnh sát Nerima để nộp đơn báo mất tích.”

Đến đây mọi thứ đều khớp với những điều Asada đã nói với cô.

“Kanehara và vợ là mối quan hệ đàn anh lớp trên và đàn em lóp dưới hồi đại học. Cứ như thế họ quen nhau từ thời sinh viên và cưới nhau bảy năm trước. Dù chưa có con cái gì nhưng mối quan hệ vợ chồng họ rất tốt đẹp. Tuy nhiên, từ mùa xuân năm nay, mỗi tháng một lần, anh ta hay vắng nhà vào buổi tối ngày nghỉ. Lý do thì mỗi lúc mỗi khác, nhưng từ trước lúc đó, vào ngày nghỉ, cho dù cũng có khi anh ta ôm việc về nhà làm, nhưng nghe cô vợ nói anh ta chưa từng đi ra ngoài một mình. Cũng không hẳn là không có, nhưng cực kì hiếm hoi. Ban đầu, hình như cô vợ không để ý, nhưng chuyện đó cứ tiếp diễn suốt nửa năm, nên cô ta dần sinh nghi. Chuyện của hai tháng trước thì cô ta không chắc, nhưng cô ta khẳng định tháng trước chắc chắn là ngày 13, ngày Chủ nhật thứ hai của tháng. Buổi tối ngày 10 nạn nhân bị sát hại cũng là Chủ nhật thứ hai của tháng. Cô vợ cho rằng đây là điều mấu chốt mang một ý nghĩa gì đó.”

Yêu nhau từ thời sinh viên, tính đến giờ cũng hơn mười năm trôi qua. Điều đó có nghĩa là…

“Tôi đã hỏi cô vợ xem có khả năng anh ta ngoại tình không, nhưng cô ta không thể phủ nhận hoàn toàn mà chỉ nói có lẽ anh ta không có người khác bên ngoài thôi. Cũng không có căn cứ gì… mà thôi, có thể đây là trực giác của phụ nữ. Mỗi tháng một lần, anh ta chỉ ra ngoài vào tầm 6 giờ ngày Chủ nhật, sau đó về lúc 11 giờ. Ngoài những ngày đó ra, cô vợ không nghĩ là anh ta có thời gian rãnh để làm bất kì điều gì khác. Còn về tính cách của Kanehara, cô ấy nói…”

Bản báo cáo của Kikuta vẫn còn dài nhưng Reiko bất chợt đăm chiêu suy nghĩ.

Mỗi tháng một lần, vào buổi tối ngày Chủ nhật thứ hai của tháng, Kanehara đã gặp ai?

Đối tượng đầu tiên cô nghĩ đến là người liên quan đến ngân hàng Đông Đô. Nghĩa là anh ta đi tiếp đãi khách hàng. Thế nhưng, xét trên câu chuyện của Ozawa, nếu không có quan hệ đặc biệt gì thì đó không phải là công việc dành cho một người. Nhất là khi Kanehara ở trong một công ty cho thuê thiết bị tầm trung, lại không phải là nhân viên chuyên về nhiệm vụ đó, anh ta phải tiếp đãi nhân vật nào của một ngân hàng lớn để có thể lấy được hợp đồng? Cho dù dựa vào quyền tự quyết của mình trong công ty, hay thậm chí là tự móc hầu bao đi chăng nữa đương nhiên anh ta vẫn biết những giới hạn của mình.

Có thể hơi trái với những nhận xét về nhân cách của Kanehara cho tới thời điểm này, nhưng nếu ngược lại, anh ta có suy nghĩ đi thám thính hay làm lung lay các hợp đồng của công ty đối thủ thì sao? Nếu theo hướng đó, việc dẫn đến phương thức giết hại với những vết cắt để hành hạ, tra tấn kia cũng là điều dễ hiểu. Mà ngay từ đầu, việc gì chỉ có thể làm trong duy nhất ngày Chủ nhật thứ hai của mỗi tháng chứ?

A… chuyện này cứ như mê cung vậy.

Reiko tạm gác những suy nghĩ đó lại, đoạn nhìn lên để tập trung vào bản báo cáo.

“… Về khu vực xung quanh nhà nạn nhân, mời anh Ishikura.”

Kikuta nhường báo cáo lại cho Ishikura. Imaizumi hối thúc ‘Vậy thì Ishikura, xin mời anh tiếp tục’. Ishikura tựa vào ghế, đứng dậy.

“Vâng, trước tiên là nhận xét từ hàng xóm của Kanehara…”

Buổi họp điều tra kéo dài đến 10 giờ rưỡi.

Ngày hôm sau rồi ngày hôm sau nữa, Reiko cùng Ioka đi lấy lời khai liên quan đến công việc của nạn nhân. Tuy nhiên, dù nghe lời kể của những người liên quan bao nhiêu lần đi chăng nữa, vẫn không có một sợi dây nào dẫn đến sự hận thù trong cách sát hại Kanehara xuất hiện. ‘Anh ấy là người nghiêm túc, luôn cố gắng hết mình’. Ai cũng đồng thanh ca bài ca ‘tiếc thương người đã khuất’ sặc mùi xã giao.

Có vẻ như đầu mối về ngân hàng Đông Đô, nơi mà Kanehara đã mạnh dạn đặt vấn đề hợp tác, ngày càng trở thành một manh mối quan trọng. Kết quả của cuộc dò hỏi thông tin là Kanehara không hề có ý định ký hợp đồng trực tiếp với hội sở chính của ngân hàng Đông Đô, mà anh ta chỉ muốn hợp tác làm ăn với các chi nhánh, bước đầu củng cố mối quan hệ với từng nơi một.

“Anh ấy đến đây thường xuyên lắm, thật sự Kanehara đã nỗ lực rất nhiều. Từ đầu tôi đã từ chối và giải thích rằng những thứ liên quan đến máy tính chẳng hạn, không phải là thứ có thể giao phó tùy tiện cho một nhà cung cấp mới toanh nào đó, cả máy photocopy và máy fax cũng đã có nhà cung cấp do công ty chỉ định rồi… thế nhưng, anh ấy đã đổi lời đề nghị khác ‘Công ty ngài cũng cần các dụng cụ văn phòng phẩm mà đúng không?’. Anh ấy mong muốn hợp tác với công ty tôi, có thể bắt đầu từ bất cứ một món văn phòng phẩm nhỏ nhặt nào như là giấy in, bút bi, gôm, bảng tên, bìa kẹp hồ sơ cũng không thành vấn đề.”

Thì ra là vậy. Kanehara là tuýp người ‘chắt chiu từng thứ nhỏ nhặt’ sao?

“Nói thật lòng tôi cũng khó xử lắm. Đúng là bản thân các chi nhánh cũng có khi tự do mua sắm dụng cụ. Nhưng mà ngay cả chuyện đó cũng bởi vì họ là những nhà cung cấp đã hợp tác với chúng tôi từ trước rồi… Tuy nhiên, cái này phải nói như thế nào nhỉ? Thực ra chúng tôi khá khó tính trong mấy chuyện liên quan đến tiền bạc, dù vậy anh ấy vẫn nỗ lực, tiếp tục kiên trì suốt nửa năm, nên gần đây chúng tôi cũng đã có suy nghĩ liệu có nên linh hoạt một chút mà hợp tác với bên ấy không. Thật sự đáng tiếc… anh Kanehara mất thật rồi sao? Thật ra công ty chúng tôi chưa từng làm việc với anh ấy nhưng nếu đứng trên lập trường của công ty Okura mà nói, đó chắc chắn là một mất mát to lớn, đúng không? Tôi nghĩ anh ấy là một nhân viên kinh doanh tuyệt vời đến mức công ty chúng tôi cũng phải ganh tị.”

Nói thì nói thế thôi, nhưng phó giám đốc chi nhánh Nakano và cả những chi nhánh khác, ví dụ như Ikebukuro chẳng hạn, đều đã hợp tác với các nhà cung cấp khác cùng ngành. Để có thêm nhiều thông tin tham khảo, cô cũng đến gặp những công ty khác trong ngành đã lấy được hợp đồng cho thuê thiết bị văn phòng với ngân hàng Đông Đô. Nhưng nói chi tới những nơi đó, ngay cả ngân hàng Đông Đô còn chưa từng tiếp xúc gì với công ty Okura. Cứ như thế này, không có lý nào ai đó lại thù ghét anh ta cả.

“Đầu mối ở đây cũng tan tành mây khói rồi.”

Trên chiếc xe điện đang hướng về ban điều tra, hai tay đung đưa trên tay cầm bằng da, trông Ioka giống y đúc một con khỉ.

“Có lẽ là thế. Còn nếu trong đời tư của anh ta có uẩn khúc gì thì đó là chuyện khác nữa. Bởi vì anh ta thiên về kiểu người có tính cách khác hẳn khi rời khỏi công việc.”

Reiko cười đau khổ. Nếu vậy thì nhóm của Reiko cũng đành bó tay. Nếu là những thù oán dính dáng đến chuyện đời tư, hẳn vụ án này Kikuta hay Ishikura sẽ lập được công. Mà thôi, chỉ cần cấp dưới của mình lập công là tốt rồi. Đỡ mất mặt hơn bị mấy tay cơ động giành mất.

“Từ lời kể của cô vợ, tôi nghĩ không có chuyện đó đâu. Nếu cuộc hôn nhân của họ bắt đầu từ việc xem mắt thì không nói làm gì, nhưng họ đã yêu nhau từ thời sinh viên, là yêu nhau mà đi đến kết hôn đó. Nếu có chuyện uẩn khúc gì thì anh ta cũng thẳng thắn nói ra rồi.”

“Cũng đúng. Nhưng tôi nghĩ không nên loại trừ giả thuyết đó.”

“Cô nghĩ anh ta có thể che giấu mặt tối của mình với người vợ đã ở với mình hơn mười năm được không?”

“Gì chứ, nếu nói vậy thì anh nghĩ làm sao có màn hành hình kia? Còn tôi nghĩ rằng nếu anh ta có góc khuất nào cũng không có gì lạ.”

“À thì ra ý cô là vậy.”

Cứ thế, thỉnh thoảng cuộc nói chuyện bị gián đoạn. Cả hai đang ở trong xe điện nên không thể đường hoàng bàn bạc về chi tiết vụ án được. Vì không biết xung quanh có ai nghe được hay không nên cả hai chỉ nói nhỏ và sử dụng các từ ngắn. Bởi vậy trông cả hai giống như đang lẩm bẩm một mình hơn là thảo luận cùng nhau.

“A, mì hồi trưa, ngon quá ha.”

“Ừm. Tôi cũng muốn ăn Gyoza nữa, nhưng sẽ hôi mùi tỏi lắm.”

“Ngày mai đi không? Đi xác minh nội dung trao đổi với chi nhánh ở Sugamo rồi kết hợp đi ăn luôn thì quá tuyệt.”

“Không thích, ngày mai là lượt của tôi mà. Vậy nên làm theo đúng lượt mà khi nãy chúng ta thống nhất đi. Mai chúng ta sẽ đến quán ăn món Ý ở Koishigawa.”

Bước ra khỏi cửa soát vé, cô nhìn đồng hồ thì đã 7 giờ rưỡi, ánh sáng vẫn đang le lói ở bầu trời phía đằng Tây. Trên nóc tòa nhà, những ánh đèn neon xoay tròn đang nhảy múa vòng quanh nền trời màu tím nhạt. Trên những con phố, cái oi bức của ban ngày vẫn chưa hạ nhiệt. Chỉ đứng không thôi mà người đã lấm tấm mồ hôi.

A… mùa hè… buổi tối… thật đáng ghét.

Suy nghĩ ấy thoáng chốc lướt qua nhưng ngay lập tức tim cô vang lên lời trấn an ‘Mình không còn là mình của thời đó rồi’. Cô có thể rũ bỏ bóng ma đang chực chờ để phủ một màu u ám lên suy nghĩ của mình. Buổi tối mùa hè đáng ghét chỉ đơn giản là một khối không khí ngột ngạt, bức bối chứa đầy sự mỏi mệt thôi. Hiện tại, bằng cách này, cô có thể đối mặt với nó. Ngay cả ngày hôm qua mình cũng vui vẻ đi uống nước cùng mọi người đó thôi. Reiko ép những suy nghĩ hay hướng về quá khứ của mình trở lại với thực tại.

Ở góc đường phía trước, cô nhìn thấy quán nước mình đã đến cùng Kikuta vào ngày điều tra đầu tiên. Nhắc đến mới nhớ, kể từ hôm đó trở đi cô không nói chuyện riêng với Kikuta lần nào. Lúc họ đi uống nước thì có cả Otsuka và Yuda, còn ngày hôm qua cô cũng đi cùng tên Ioka này. Sau khi hết một ngày làm việc, Ioka sẽ trở về kí túc xá Sở Kameari, còn các thành viên tổ Himekawa thì trải nệm ngủ trong phòng tập của Sở.

Reiko hiện đang ở trọ trong khách sạn giá rẻ gần nhà ga. Ngài trưởng Sở Cảnh sát Kameari đã nói cô có thể sử dụng phòng trống trong kí túc xá dành cho nữ, nhưng dù sao thì ở khách sạn không phải giữ kẽ, lại còn được thay ga giường mỗi ngày nên cảm giác dễ chịu hơn nhiều. Khi đi về lúc nào cũng được ai đó tiễn đến tận nơi, hơn nữa, một trợ lý thanh tra như cô mà vẫn đang sống chung với bố mẹ thì xét về mặt tài chính, cô khá là dư dả. Tiền khách sạn cũng chẳng nhằm nhò gì. Mà nói vậy thôi, nếu cuộc điều tra còn kéo dài thì dù muốn thế này mãi cũng không được.

Đứng ở trạm xe buýt, Reiko rút điện thoại ra, đoạn kiểm tra lại xem mình đã để điện thoại ở chế độ im lặng chưa. Cô nhớ mình đã làm thế từ trước khi bước lên xe điện.

A, nhắc mới nhớ, hôm nay ở nhà cũng gọi điện nữa.

Một khi đã bước ra đến hiện trường vụ án, Reiko hầu như không nghe những cuộc điện thoại gọi đến từ nhà. Lúc nào cô cũng chỉ nhìn màn hình xong rồi cất đi. Sau khi xong việc cô cũng không gọi lại. Chắc chắn lại là chuyện liên quan đến xem mắt nữa thôi. Vậy thì thà dốc hết toàn bộ tâm trí vào vụ án lần này cho rồi. Không thể để cho mấy chuyện tầm phào làm mình bận lòng được. Reiko tiện tay xóa luôn lịch sử cuộc gọi.

Nhìn về phía trước, hình ảnh chiếc xe buýt có lộ trình chạy qua nhiều trạm trong đó có cả công viên Mizumoto hiện lên trong mắt cô. Kể ra thì cô chỉ đi xe buýt vào ngày đầu tiên đến hiện trường. Còn những ngày hôm sau cô toàn đi thẳng đến những nơi cần phải lấy lời khai. Kể từ hôm đó trở đi cô vẫn chưa đến hiện trường vứt xác thêm lần nào. Hơn nữa, cũng bởi vì công tác thu thập thông tin ngày điều tra đầu tiên kết thúc chóng vánh quá, nên cô chưa kịp quan sát hiện trường khi trời tối. Đến tận hôm nay cô mới lần đầu tiên nhận ra thiếu sót đó.

Chắc cũng cần phải xem qua một lần chứ nhỉ?

Reiko gọi giật ngược Ioka, vốn đang định leo lên chuyến đi Mabashi ở hướng ngược lại.

“Chuyện gì vậy?”

Ioka tươi cười quay người lại, chắc hắn đang hiểu lầm sang chuyện gì rồi.

“Chúng ta đến hiện trường ở Mizumoto xem qua một chút đi.”

“Hả? Tại sao?”

“Cứ nghe tôi đi. Nhìn xem, chiếc xe buýt kia sắp đến rồi kìa.”

“Bây giờ mà đi thì sẽ trễ cuộc họp mất.”

“Đằng nào thì phần đầu cũng là báo cáo thu thập thông tin thôi. Nếu có thêm thông tin quan trọng nào đó thể nào họ cũng liên lạc với tôi thôi. Còn từ giờ cho tới đó thì cứ nghe theo tôi đi.”

Trong một thoáng, cảm giác như khi chuẩn bị cúp học thời học sinh lại ùa về.

“Hả? Mà thôi, nếu tổ trưởng đã nói thế thì dù lên rừng hay xuống biển tôi cũng không màng.”

Ngay tức thì Reiko nắm lấy tay Ioka. Đâu đó trong lòng cô trào dâng cảm giác vừa háo hức vừa hồi hộp.

Khi cả hai xuống xe buýt thì trời đã tối sầm.

Bước trên vạch kẻ sang đường, cả hai đi đến con đường nhỏ men theo hồ Trong. Nhìn qua hàng rào phía bên tay trái, mặt nước đen ngòm và tĩnh lặng đến mức khó có thể nhìn ra những con thuyền câu đang neo trên mặt hồ. Nếu không tình cờ bắt gặp những người sống trong khu phố đang trên đường về nhà thì nơi này quả là một nơi tối tăm và vắng vẻ.

“Tổ trưởng…”

Ioka ở đằng sau nói gì đó, nhưng Reiko không buồn để tâm.

Cái xác đã bị vứt ở điều kiện như thế này, nhưng khi đó còn trễ hơn nữa. Khi các ngôi nhà xung quanh xuống đèn, cũng là lúc hung thủ mang xác Kanehara đến. Hẳn là như thế.

Bước tiếp trên con đường tối om men theo hồ Trong, Reiko tiến đến gần hiện trường vứt xác. Những lúc như thế này thật kì lạ, cô không còn cảm thấy sợ hãi bóng đêm của mùa hè nữa.

“Tổ trưởng à, tự nhiên cô lại rủ tôi đến mấy chỗ tối tăm thế này.”

Đầu tiên, để mang được thi thể tới gần đây, chắc chắn là phải dùng xe hơi. Giả sử là như vậy thì chiếc xe đó đến từ đâu?

“Ừm ờ, chuyện là, tôi, kể từ khi gặp cô…”

Nếu không phải là người ở đây, thì hẳn hung thủ phải lái chiếc xe đến từ con đường bắt đầu từ công viên Mizumoto. Là con đường mà chiếc xe bán tải nhỏ của đội khám nghiệm đậu trong ngày điều tra đầu tiên. Điểm giao nhau giữa con đường đó và con đường này chính là hiện trường vứt xác. Nó đến từ đâu nhỉ?… A a, thật không hiểu nổi nữa.

“Lúc nào tôi cũng nghĩ Reiko là một người đáng yêu và xinh đẹp…”

Ở đây thật sự là một nơi lộ liễu vào ban ngày. Nhưng cũng là một nơi không thể nào quan sát rõ vào những lúc thậm chí còn tối hơn lúc này nữa. Nhất là ở đoạn giao nhau hình chữ T đó. Hồ Trong, hàng rào, bụi cây, đoạn đường chữ T, vứt xác…

“Re, Re, Reiko, em cũng…”

A a. Mình có vô tình nhìn thấy gì không? Thêm một chút nữa thôi. Nếu ở đây thêm một chút và kiên nhẫn hơn một chút, có lẽ mình sẽ thấy được điều gì đó.

“Em cũng cảm thấy như thế sao? Anh… anh hạnh phúc quá.”

Này, trật tự đi. Điều đó là gì nhỉ? Điều mà mình cảm thấy khúc mắc và băn khoăn nhất lúc đó là gì?

“Đây có lẽ là định mệnh rồi. Nhìn xem ngón út của Reiko và ngón út của anh nè…”

Đúng rồi. Vết rạch. Chính là vết rạch nơi ổ bụng đó. Các vết cắt gây bởi tấm kính là để tra tấn. Vết cắt nơi cổ họng là để kết liễu. Nếu vậy, ổ bụng thì sao? Vết rạch nơi ổ bụng được thực hiện sau khi nạn nhân tử vong, rốt cuộc là để làm gì?

“Chắc chắn có một sợi chỉ đỏ*, à không, là dây tơ hồng, cũng không phải, nó to giống sợi dây thừng hơn… vô hình đang kết nối cả hai ta.”

Mổ phanh bụng rồi để ở đây, nghĩa là sao? Ngược lại, nếu để ở đây mà không mổ bụng thì sao? Có gì khác chứ?

“Anh nghĩ kĩ rồi. Cuối năm ngoái chính là cuộc gặp gỡ định mệnh của hai ta. Vì vậy mà mặc dù anh cứ chuyển đơn vị hết lần này đến lần khác nhưng cuối cùng, ở đây, chúng ta lại tìm thấy nhau. Đây rõ ràng là định… định…”

Mục đích của việc làm tổn hại thi thể là gì?

“Định… định m…định mệnh, em, em cũng nghĩ như vậy đúng không?”

Làm tổn hại thi thể, làm tổn hại thi thể…

“Reiko à, xin em, hãy đón nhận… tấm lòng của anh!”

A, hiểu rồi.

“Reiko tình yêu của anh, hãy ôm anh đi…!”

“Ồn quá đi!”

Reiko tung nắm tay phải vào bên má bên trái của Ioka.

“Nãy giờ anh lảm nhảm cái gì vậy?”

Hai gối khuỵu xuống, Ioka ngồi bệt dưới đất.

“Lảm… lảm nhảm gì chứ, thật quá đáng. A, hay là lời tỏ tình của anh làm Reiko bối rối?”

“Thôi anh muốn nói sao cũng được. Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi.”

“Em hiểu sự vô giá của tình yêu trong anh sao?”

Ioka cắn ngón tay cái, vẻ mặt đầy lo lắng.

“Chuyện đó cả đời không hiểu cũng chẳng chết ai. Không phải, ý tôi là tôi đã hiểu vì sao cái xác lại được để ở đây, vì lý do gì mà ổ bụng lại bị mổ toang như vậy rồi.”

“Reiko, em yêu… không lẽ từ nãy đến giờ, em suy nghĩ về mấy chuyện đó sao?”

Reiko cốc một phát lên đầu Ioka.

“Đừng có gọi tôi là ‘Reiko’ hay ‘em yêu’ suồng sã như thế. Đại khái là, ngoài chuyện vụ án kia tôi thì chỉ để tâm về chuyện xưng hô này thôi.”

“Em hãy thật lòng đi, còn chuyện tương lai của chúng ta thì sao?”

Thêm một phát nữa.

“Thôi được rồi. Về thôi. Còn buổi họp nữa đấy.”

Reiko bắt đầu quay gót, trở về con đường khi nãy. Ioka luống cuống theo cô, tiếng bước chân vang lên vội vã.

Con đường tối tăm men theo hồ Trong. Hàng rào, lần này nằm bên phía tay phải của cô, đứt quãng giữa chừng, ở đó có xây một con đường bộ như một lối đi nhỏ dẫn thẳng ra hồ. Hay có thể xem nó như một cái cầu phao nối với bờ. Có lẽ đây là nơi mọi người thường thả cần câu cá.

Reiko chẳng nghĩ ngợi gì, cứ thế mà bước ra con đường đó. Bề ngang đường chừng 1 mét rưỡi. Độ rộng đủ để Reiko có thể dễ dàng băng lên được từ phía sau cho dù bây giờ có một người đang thong dong ngồi câu cá trên một chiếc ghế con con ở phía trước. Chiều dài cũng phải hơn 30 mét.

“… Hộp tái chế mồi… hả? Rồi cái gì đây?”

Phía tay trái có dựng một tấm bảng thông báo. Reiko lấy một chiếc que sáng từ trong túi xách ra và rọi vào đó.

Tấm bảng thông báo được đặt quay lưng lại với con đường bộ, tức là ở vị trí mà người câu cá chỉ cần ngoảnh lại là thấy. Một cái được ghi là ‘Mồi câu không sử dụng nữa hãy vui lòng bỏ vào hộp tái chế mồi. Chúng sẽ được tái sử dụng làm phân bón’. Cơ quan đặt tấm bảng là quận Katsushika. Tuy nhiên, tấm bảng còn lại mới là thứ khiến Reiko cảm thấy khó hiểu.

“Cục quản lý môi trường, thủ đô Tokyo…”

Một dòng chữ to, màu đỏ ghi là ‘Cấm bơi’. Ngoài ra còn có ‘Nguy hiểm, chất lượng nước không thích hợp để bơi lội’. Tấm bảng này mới được đặt ở đây vào ngày 10 tháng 8 năm nay, bởi Cục quản lý môi trường.

“Gì vậy tổ trưởng?”

Ioka đứng bên cạnh nhìn vào.

“Nè anh Ioka, anh có muốn bơi ở đây không?”

Reiko tắt que sáng đi rồi cất lại vào túi xách.

“Í ẹ, dơ lắm, tôi không bơi đâu. Nhưng nếu có thể nhìn thấy tổ trưởng mặc đồ tắm thì lại khác.”

“Tóm lại, giờ tôi nói gì thì anh cũng không bơi đúng không?”

“Ừ, ở nơi như thế này tôi không bơi đâu.”

“Nhưng mà người ta mới cất công dựng lên bảng cảnh báo này gần đây thôi. Hơn nữa lại còn là Cục quản lý môi trường thủ đô Tokyo nữa chứ. Chắc ở đây đã từng xảy ra tai nạn nào rồi.”

Ioka suy nghĩ một chút rồi đột nhiên vỗ tay đánh bốp.

“À ờ, cái đó, người ta gọi là gì ấy nhỉ? Cái gì mà xét nghiệm mẫu nước rồi phát hiện ra vi khuẩn hay gì gì đó, mà nếu để nó chui vào thì gay go lắm, có câu chuyện gì từa tựa thế ấy. Nên người ta khuyên không để cho thứ đó chui vào người. Đúng không?”

Vi khuẩn hay gì gì đó? Không lẽ…

Một ý tưởng vụt qua trong suy nghĩ của Reiko, ngắn ngủi nhưng mãnh liệt. Hai sự kiện tưởng chừng không thể nào có liên quan với nhau lại đột nhiên có một điểm chung. Như những tia lửa dữ dội màu trắng tóe ra từ pháo bông và bắn khắp mọi hướng. Những ánh sáng nhấp nháy làm bừng lên một góc của bóng tối u ám.

Không lẽ, không lẽ, không lẽ…

Reiko lấy điện thoại gọi ngay đến Viện Pháp Y. Chuông chỉ vang lên vỏn vẹn hai lần.

Vâng, Viện Pháp Y xin nghe ạ.

Người nghe điện thoại cũng là một nhân viên cô quen mặt. Cô chỉ cần nghe giọng là biết.

“Tôi là Himekawa của đội điều tra số Một. Xin cho hỏi bác sĩ Kunioku bây giờ có ở đó không?”

Dạ có. Tôi sẽ chuyển máy ngay.

“Vâng, nhờ anh.”

Chờ được một lúc thì bác Kunioku nghe máy.

Ô hô, Hime à? Sao sao? Có chuyện gì vậy? Có phải là nhớ ông già này quá rồi không?

“À bác này, cháu có chuyện muốn hỏi bác. Trước đây bác từng kể cho cháu nghe về con vi khuẩn gì tên là Ne-gu-ri-a đúng không ạ? Bác có thể nói cho cháu biết một chút về nạn nhân tử vong bởi con vi khuẩn đó được không?”

À à, chuyện về Naegleria Fowleri hả? Mà nó là amip kí sinh chứ không phải vi khuẩn đâu nhé. Còn nạn nhân ấy à… đợi bác một chút.

Kunioku đặt điện thoại xuống rồi đi lấy thứ gì đó, có lẽ là hồ sơ bệnh án.

Hừm, có lẽ là cái này… xem nào, nạn nhân là Fukazawa Yasuyuki, hai mốt tuổi, sống ở quận Adachi. Mà có vấn đề gì liên quan đến chuyện này sao?

“Sau đó bác cũng có nói đến chuyện điều tra chất lượng nước của nhiều nơi trong các thành phố nhỉ? Vậy thì bác có biết người tên Fukazawa đó bị nhiễm cái con Ne-gu gì gì đó ở đâu không ạ?”

Là Naegleria Fowleri. Ừm, bác cũng xem kết quả kiểm nghiệm rồi, nhưng đáng tiếc là không truy ra nơi cụ thể nào cả. Mà nghe nói nạn nhân có đến hồ câu cá, tên là gì ấy nhỉ, ở quận Katsushika đó. Kết quả kiểm nghiệm đến tay bác chỉ đến đó thôi, nhưng nghe bảo là Fukazawa không có sở thích câu cá.

“Cái hồ mà bác nói có phải là hồ Trong gần công viên Mizumoto không?”

À chuyện đó thì bác không rõ. Bác không điều tra vụ đó.

“Vậy bên nào phụ trách điều tra vậy bác?”

Bên nào ấy à… Là phòng quản lý môi trường và phòng nghiên cứu vệ sinh môi trường của trường Đại học Teito.

“Xin lỗi bác nhưng mà ngay bây giờ bác có thể lấy giúp cháu bản báo cáo kết quả điều tra đó được không ạ?”

Gấp như thế thì hơi…

“Trăm sự nhờ bác. Vì nó có liên quan đến vụ án. Vả lại cháu cũng không có thời gian để đưa đơn yêu cầu một cách chính thức được.”

Dường như Kunioku cũng đánh giá được tình hình qua âm sắc giọng nói của Reiko.

Bác hiểu rồi. Bây giờ bác lo liệu ngay đây.

“May quá. Sau đó bác gửi kèm những thông tin về nạn nhân Fukazawa, nội dung hiện tại mình có thôi cũng không sao, đến văn phòng Sở Kameari cho cháu được không ạ?”

Ừ ừ, bác biết rồi. Bác sẽ gửi fax đến đó.

Theo phản xạ, Reiko cúi đầu cảm ơn rồi ngắt điện thoại.

“Tổ trưởng, có chuyện gì vậy?”

“Anh sẽ biết ngay thôi. Nào, về họp thôi.”

Cả Reiko lẫn vụ án đều đang bắt đầu tăng tốc trên con đường dẫn tới sự thật.

1.6

Bước ra khỏi chiếc xe taxi đang dừng phía trước Sở Kameari, cả hai ba chân bốn cẳng chạy về phía cổng. Sau khi nhận được cái chào nghiêm nghị của viên cảnh sát mặc đồng phục đang đứng gác cửa, họ đi băng qua cánh cửa tự động. Vì thang máy cứ ì ạch mãi không đến nơi nên cả hai quyết định chạy thang bộ lên tầng ba. Họ hối hả chạy dọc hành lang rồi dùng cả người để đẩy cánh cửa phòng họp.

“Giám sát đơn vị!”

Reiko đi thẳng một mạch đến hàng ghế trên cùng.

Quá nửa đội điều tra, hơn hai mươi hai con người đã có mặt tại ban điều tra từ trước. Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía này. Trong số đó, cô thậm chí còn có thể cảm thấy ánh nhìn khó chịu của ‘cậu ấm quốc dân’ — trợ lý thanh tra Kitami. Ồ, có lẽ quý ngài ưu tú đây ghét những người đi trễ lắm nhỉ?

“Cô cậu kia, làm gì mà ầm ầm vậy?”

Mặc dù Hashidzume mắng thế, nhưng anh vẫn cho Reiko cơ hội để trả lời câu hỏi.

“Vâng, thưa giám sát đơn vị, tôi có chuyện muốn nói. Anh có thể tạm dừng cuộc họp một lúc được không?”

Ngay lập tức Imaizumi nhìn về phía cô, hai mày chau lại.

“Gì vậy Himekawa? Sao tự nhiên lại…”

“Tôi xin lỗi, trưởng đơn vị. Nhưng nếu như trực giác của tôi đúng, thì đây là vụ án không hề tầm thường. Cần phải tổ chức một cuộc họp lãnh đạo khẩn cấp để điều chỉnh lại phương án điều tra.”

“Cô đang nói cái gì vậy?”

Reiko ngoảnh lại nhìn Hashidzume.

“Bởi vì… lý do tôi sẽ nói trong cuộc họp lãnh đạo đó. Bây giờ xin hãy tạm dừng cuộc họp này lại. Xin anh đấy, giám sát đơn vị.”

Giám đốc, phó giám đốc Sở Kameari lẫn đội trưởng đội Hình sự đều ngạc nhiên nhìn lên.

Nhờ đội trưởng đội Một Wada làm việc này thật sự là chuyện không thể, nhưng nếu là Hashidzume, có lẽ anh sẽ nhân nhượng cô ít nhiều.

“Xin anh đấy, trưởng đơn vị.”

Những vị lãnh đạo đưa mắt nhìn nhau. Đội trưởng đội Hình sự Sở Kameari nhìn sang trưởng đơn vị Phòng chống bạo lực, trong khi ông này lại liếc qua trợ lý thanh tra Kitami. Chuyện đó khiến cô lưu tâm một chút.

“Himekawa, cô chắc chắn đó là chuyện đáng nghe đúng không?”

Giọng nói nặng trịch của Imaizumi cất lên chính là bằng chứng cho việc họ đã cân nhắc đến những điều Reiko nói.

“Vâng. Tôi chắc chắn.”

Hashidzume vẫn giữ nguyên tư thế khoanh tay, lắc đầu ngao ngán:

“Himekawa… cái cô này lúc nào cũng như vậy, chẳng cần căn cứ gì cả, chỉ cần một linh cảm lóe lên là làm ầm ầm lên rồi. Cô cũng phải nghĩ đến trường hợp linh cảm đó có thể trật chứ. Hôm nay ở đây đâu phải chỉ có mình cô, thế này có lẽ thanh tra Imaizumi sẽ bị khiển trách mất thôi.”

Reiko len lén nhìn sang bên cạnh Hashidzume. Imaizumi tỏ ý đồng tình bằng cách chớp mắt.

Reiko lúc nào cũng cảm thấy có lỗi với Imaizumi. Ví dụ như tên Kusaka trong cùng đơn vị chẳng hạn, nếu thực hiện các thủ tục khởi tố bị can như bình thường, với sự củng cố vững chắc bởi những vật chứng, lời khai xác đáng thì trước hết sẽ không xảy ra những chuyện làm cấp trên khó xử như thế này đâu. Cũng vì thường ngày Imaizumi hay nói với cô rằng ‘cứ làm những gì cô thích đi’, nên cô cũng dần trở nên ương bướng hơn.

Có lẽ mình đã quá hấp tấp. Dù mạnh miệng là đã nhìn được mấu chốt của vụ án, nhưng có thể mình đang đi một nước cờ rất tồi. Thế nhưng, nếu không làm thế, mình sẽ không bao giờ được công nhận là một cảnh sát hình sự xuất sắc cả.

Nếu chỉ làm một điều tra viên như bao người, cô sẽ không được đánh giá cao như những đồng nghiệp bình thường khác. Có lần cô nghe Imaizumi kể thì ra anh cũng đã có thời gian xông pha ra hiện trường. Anh cũng là một cảnh sát hình sự không hành động theo nguyên tắc mà đặt niềm tin vào trực giác của mình. Chính vì thế, khi anh không còn làm việc ở hiện trường nữa và gặp được Reiko, anh kéo cô về đội Một ngay. Nhìn Reiko anh có thể thấy được bản thân mình thời còn thân chinh ra hiện trường.

“Anh cũng nghe thấy cô ấy nói rồi đấy, hãy làm như thế đi, giám sát đơn vị.”

Imaizumi vừa thở dài vừa cúi đầu.

“Chậc, sếp đã nói vậy rồi thì tôi cũng không ngại đâu.”

“Xin lỗi. Cảm ơn anh nhiều.”

Reiko cũng cúi đầu xin lỗi Hashidzume. Nhưng trong lòng cô muốn dành những lời đó cho Imaizumi.

Nhất định tôi sẽ lập công cho anh xem.

Hashidzume đứng dậy và thông báo tạm hoãn cuộc họp trong ngày hôm nay và hẹn mọi người ở lần họp sau.

Một cuộc họp lãnh đạo được diễn ra, địa điểm được dời sang một phòng họp nhỏ hơn.

Tham dự cuộc họp có bảy người trong đó lãnh đạo Sở Kameari gồm giám đốc, phó giám đốc, đội trưởng đội Hình sự, bên Tổng Bộ gồm giám sát đơn vị Hashidzume, trưởng đơn vị Imaizumi, và nhóm của Reiko. Vì đội trưởng đội Một Wada phải đến một buổi họp quan trọng khác nên sẽ không có mặt ở đây một lúc. Còn tên Ioka đang khép nép sau lưng của Reiko, cũng ra vẻ ‘Ta đây thuộc Tổng Bộ đấy nhé’.

“Rồi, ý tưởng nào đã nảy ra trong đầu cô?”

Hashidzume ngoáy lỗ tai, chẳng buồn nhìn mặt Reiko.

Cũng đương nhiên thôi. Cuối năm ngoái, cô đã góp phần khiến kẻ tình nghi tử vong ngay trước khi có thể bắt được hắn, năm nay cũng xảy ra một vụ làm cả Ban chuyên án phải giải tán. Chưa cần nói đến tổ Himekawa, ngay cả bản thân cô cũng chưa lập được công cán gì trong năm nay cả. Vậy mà trong tình cảnh như thế cô lại đột nhiên bắt mọi người dừng cuộc họp lại và chỉ nghe mỗi chuyện của cô thôi. Thế nên chẳng trách trong câu hỏi của anh lại toát lên một chút khó chịu.

“Vâng.”

Reiko bước đến bên cạnh Ioka.

“Tôi cứ suy nghĩ mãi về vết rạch nơi ổ bụng của nạn nhân. Rốt cuộc vết thương đó đã được gây ra với mục đích gì? Hung thủ đã tra tấn Kanehara bằng kính và kết liễu anh ta bằng một vết cắt đứt động mạch cảnh rồi, tại sao hắn cần phải rạch bụng anh ta chứ?”

Hashidzume lấy ngón trỏ gãi gãi phần chân tóc trước trán.

“Vậy giờ cô đã biết được rồi hả?”

Reiko tự tin gật đầu.

“Tôi nghĩ lý do chủ yếu khiến hung thủ gây tổn hại đến xác chết là để xử lý thi thể. Cũng giống như các cách thông thường như chặt hay đốt xác.”

“Tôi nghĩ chỉ rạch bụng thôi thì hoàn toàn không phải là xử lý thi thể.”

“Đúng vậy. Bản thân hành động rạch bụng không phải là xử lý thi thể. Chẳng qua nó chỉ là bước chuẩn bị cho việc xử lý thôi.”

Tất thảy đồng loạt nhìn nhau. Có lẽ họ chưa từng nghĩ đến tình huống ‘bước chuẩn bị cho việc xử lý’, hoặc biết đâu họ vẫn chưa hiểu được ý nghĩa của cụm từ ấy. Mà đằng nào thì cũng chẳng có vị nào trông như đã hiểu được ý của Reiko cả.

“Dĩ nhiên, đây chẳng qua là giả thuyết cá nhân của tôi… như mọi lần thôi. Vì vậy ban đầu mọi người có thể gạt bỏ giả thuyết này, nhưng nếu thực sự ý định ban đầu của hung thủ là dìm xác của Kanehara xuống hồ Trong thì sao?”

Vẻ mặt cả năm vị lãnh đạo chợt biến sắc. Ioka đứng đằng sau cũng nín thở hồi hộp.

“Như mọi người đã biết, khi nội tạng bên trong của thi thể phân hủy sẽ phát sinh ra khí, vì thế cho dù có phi tang xuống hồ thì thi thể cũng sẽ nổi lên dễ dàng. Vụ thi thể bị nhét vào tủ lạnh rồi phi tang mà vẫn nổi lên được là một ví dụ. Vì vậy chắc chắn lực nổi được sinh ra từ khí ga trong quá trình phân hủy này là một vấn đề khá nan giải. Nhưng, nếu những quả bong bóng ngăn các khí này thoát ra, trong trường hợp này chính là nội tạng của nạn nhân, ngay từ đầu đã bị rách thì chuyện gì sẽ xảy ra? Một lẽ đương nhiên, cho dù bao nhiêu thời gian trôi qua, quả bong bóng sẽ không phồng và xác chết sẽ không thể nổi lên. Tôi nghĩ đó là mục đích của vết rạch nơi ổ bụng của nạn nhân.”

Hashidzume bật ngón trỏ lên.

“Giả sử là như vậy, tại sao hung thủ lại không nhanh chóng vứt cái xác xuống hồ? Hắn đâu cần phải để nó vất vưởng ở bụi cây cả tối.”

Một câu hỏi chính xác.

“Tôi cũng đã nghĩ như vậy. Vì thế tôi đã tự hỏi liệu có trục trặc gì đó xảy ra với chính hung thủ hay không. Kế hoạch phi tang xác xuống hồ đã không được thực hiện, hay nói cách khác, giả thuyết của tôi là có thể người mang thi thể ra tới đó và người phụ trách việc phi tang thi thể xuống hồ là hai người khác nhau. Vì một lý do nào đó mà người chịu trách nhiệm phi tang thi thể xuống hồ lại không làm như vậy. Đó là vì hắn đã không đến hiện trường. Tôi nghĩ lý do mà người phụ trách phi tang thi thể đó không đến là vì hắn đã… chết rồi.”

Imaizumi cắt ngang.

“Làm sao cô có thể khẳng định như vậy?”

“Vâng, tôi sẽ giải thích ngay đây.”

Hashidzume cúi gằm mặt và thở dài.

“Tới đây tôi xin phép chuyển qua báo cáo khám nghiệm tử thi của một nhân vật khác có cái chết bất thường cách đây một tháng. Fukazawa, hai mốt tuổi. Anh ta đã bị nhiễm một loại amip kí sinh cực hiếm, sinh sôi trong các ao hồ vào mùa hè có tên là Naegleria Fowleri. Kết quả là anh ta đã tử vong do não bị phá hủy. Vì triệu chứng trong thời gian đầu lây nhiễm giống hệt với bệnh viêm màng não nên hầu hết các bác sĩ bình thường không thể chẩn đoán được việc nạn nhân đã bị lây nhiễm Naegleria Fowleri. Thời điểm tử vong là ngày 21 tháng 7. Thời gian lây nhiễm được cho là khoảng một tuần trước đó, tức là trước hoặc sau ngày 14 tháng 7. Ngày này trùng với ngày nạn nhân Kanehara đi ra ngoài vào tháng trước.”

Cô đặt tài liệu xuống bàn.

“Người tên Fukazawa Yasuyuki này rốt cuộc đã nhiễm phải Naegleria Fowleri ở đâu? Ở bước điều tra hiện tại vẫn chưa rõ. Tuy nhiên, theo suy luận của tôi khả năng lớn nơi đó là hồ Trong. Dựa vào kết quả xét nghiệm chất lượng nước trong các thành phố của Cục quản lý môi trường, ngoài hồ Trong ra không có nơi nào dương tính với Naegleria Fowleri cả. Điều này có nghĩa là gì? Tôi xin nói thêm là Fukazawa đang trong thời gian bị giám sát nên không thể tự ý rời khỏi Tokyo được. Đương nhiên, cũng có khả năng anh ta phá vỡ quy định đó để đi đến một nơi nào khác rồi bị lây nhiễm ở đó, nhưng trước mắt chúng ta nên nghĩ theo hướng trong thành phố thì hợp lý hơn. Nếu là như vậy, tức là vào khoảng ngày 14 tháng 7 Fukazawa có thể đã bơi ở hồ Trong, hoặc bất cẩn té xuống hồ.”

Cầm tài liệu trên tay, cô mở trang viết về hồ Trong cho mọi người xem.

“Như mọi người đã biết, dù hiện đang là mùa hè, nhưng hồ Trong không phải là một nơi để bơi lội. Một bên là cửa xả nước, một bên là tường bê tông, có cả một lối đi dẫn ra hồ để mọi người ngồi câu cá, cấu trúc của hồ Trong hoàn toàn không phù hợp với việc bơi lội. Vậy mà Fukazawa lại dám bước xuống hồ Trong. Vào khoảng ngày 14 tháng 7, bởi vì một lý do nào đó, Fukazawa đã bơi trong nước hồ và nhiễm phải Naegleria Fowleri. Nếu là vậy thì…”

Imaizumi im lặng, mắt nhắm nghiền. Các sếp lớn bên Sở Kameari mặt mày khó đăm đăm, chờ đợi từng lời tiếp theo của Reiko. Thứ làm ồn duy nhất chỉ có hơi thở phì phò nơi cánh mũi của Ioka.

“‘Nếu là vậy’… thì sao?”

Hashidzume ngồi khoanh tay, lưng tựa vào ghế.

“Vâng. Có thể… trước Kanehara, còn có những nạn nhân khác cũng đang nằm dưới đáy hồ Trong.”

Trên khuôn mặt toàn thể các vị lãnh đạo đều lộ vẻ sửng sốt.

Điều khiến họ thấy kinh hãi nhất không phải là giả thuyết rùng rợn vừa rồi mà chính là Reiko. Làm thế quái nào cô ta có thể nghĩ theo hướng đó?

[1] Mì Soba lạnh (Zaru-soba) ăn cùng với Tempura.

[2] Mì Soba cơ bản được bày trên khay và ăn với tương đậu nành (Tsuyu).

[3] Trong món Soba, nước luộc mì (sobayu) được để riêng trong một cái ấm nhỏ, khách có thể rót ra cốc nhỏ uống thay cho trà.

[4] Kì thi tuyển công chức ở Nhật được chia thành 2 loại: hạt giống số 1 và hạt giống số 2. Người đậu hạt giống số 1 gọi là công chức quốc gia (nếu tham gia vào lực lượng cảnh sát sẽ được bắt đầu từ cấp bậc trợ lý thanh tra), còn lại là công chức địa phương.

[5] Tổng hành dinh Cảnh sát Thủ đô Tokyo thường được gọi là Tổng Bộ.

[6] Trường hợp của công chức địa phương sẽ phải bắt đầu từ vị trí tuần tra viên. Để lên cấp bậc trợ lý thanh tra thường mất gần 10 năm nên tuổi của những người ở cấp bậc này đa số ở khoảng 35-45.

[7] Tuyến đường sắt của công ty đường sắt Nhật Bản JR, bắt đầu từ ga Nippori (Tokyo), men theo eo biển và kết thúc ở ga Iwanuma (Miyagi).

[8] Tora-san (anh Hổ) là nhân vật chính trong series phim ‘Otoko wa tsurai yo’ – bộ phim dài tập nhất Nhật Bản và dài thứ 2 trên thế giới.

[9] Hồ Koaidame có một nhánh nhỏ rẽ theo hướng Đông Bắc – Tây Nam được chia thành hồ Trong và hồ Ngoài. Vì có vị trí ở phía trong đê chắn nên mới có tên gọi là hồ Trong (Uchidame). Đây là một địa điểm câu cá nổi tiếng.

[10] Từ 12-24 giờ tử thi cứng hoàn toàn. Từ 24-36 giờ chuyển sang trạng thái mất cứng, tử thi mềm lại và bắt đầu phân hủy.

[11] Những thi thể không có tính phạm tội (tức được kết luận sơ bộ là không bị giết hại) sẽ được chuyển đến Viện Pháp Y, còn những thi thể nghi ngờ có tính phạm tội sẽ được chuyển đến khoa Pháp y trường đại học.

[12] Người Nhật thường gọi nhau bằng họ. Khi nào thân thiết mới gọi bằng tên.

[13] Ngày lễ báo hiếu tổ tiên của người Nhật

[14] Các Phân khu (số Một – số Mười) có vị trí thấp hơn Trụ sở Cảnh sát Tỉnh, chịu trách nhiệm quản lý các Sở Cảnh sát trong quyền hạn của mình.

[15] Sợi chỉ đỏ có nguồn gốc từ ‘dây tơ hồng’. Theo đó, người Nhật quan niệm từ khi được sinh ra, giữa những cặp đôi có duyên phận với nhau có một sợi chỉ đỏ vô hình buộc giữa ngón út của hai người.

Chương 1

Tiến >>


Nguồn: TVE-4U - VCTVEGROUP
Được bạn: Mọt Sách đưa lên
vào ngày: 5 tháng 4 năm 2023