Cái Chết Giữa Thinh Không

agatha christie

dịch giả: đào đăng trạch thiên

CHƯƠNG 1- TỪ PARIS ĐẾN CROYDON

nguyên tác: death in the clouds/ death in the air
(thám tử: hercule poirot)

Trên chuyến phi cơ hạng sang Prometheus nhắm hướng bay đến phi trường Croydon, thám tử Hercule Poirot theo thói quen nghề nghiệp đưa mắt theo dõi từng hành khách trên máy bay. Trước tiên là nàng Jane Grey đang ngồi thu mình rụt rè... còn Norman Gale đăm chiêu nghĩ ngợi... đến anh chàng nhà khảo cổ trẻ tuổi Jean Dupont vừa nhổm người đứng dậy giơ tay đập chết con ong vò vẽ bay vù vù trên đầu mọi người. Mãi đến lúc phát hiện Madame Giselle ngồi chết ở dãy ghế phía sau khoang tàu, thám tử Hercule Poirot mới nhận ra còn một con ong khác nữa, chính là một mũi tên tẩm độc dùng ống xì đồng thổi bay đi.

CHƯƠNG 1

TỪ PARIS ĐẾN CROYDON

Trời tháng chín phi trường Le Bourget nắng gắt, đoàn hành khách băng qua bãi đáp bước lên cầu thang vào bên trong phi cơ Promethues sắp cất cánh qua Croydon.

Jane Grey bước vào sau cùng và ngồi xuống chiếc ghế số 16. Một số hành khách vừa đi ngang qua khung cửa chính giữa chỗ kệ tủ đựng mấy món ăn, chén tách và hai phòng vệ sinh hướng về khoang tàu phía trước. Mọi người đã an vị. Nhìn qua dãy ghế bên kia có tiếng nói chuyện lớn tiếng của một bà hành khách. Nàng Jane khẽ uốn cong miệng. Giọng điệu nghe chói tai đó nàng đã quen từ lâu.

Nàng đưa mắt khẽ liếc qua người đàn ông có tuổi, nhỏ thó để bộ ria mép rậm, cái đầu dẹp như quả trứng đang thong thả dời chỗ ngồi, để mấy món hành lý đối diện Jane phía bên kia lối đi.

Nàng Jane hơi nghiêng đầu ngó qua hai bà và một ông hành khách lịch sự. Nghe họ nhắc đến Le Pinet khiến nàng tò mò bởi nàng đã từng đến nơi đó một lần.

Nàng nhớ rõ mặt một bà - trong lần gặp gỡ mới đây - quanh chiếc bàn chơi cờ baccarat, hai bàn tay nàng cứ mân mê, sắc mặt chợt ửng hồng rồi chợt tái xanh. Nàng Jane cố nhớ ra trong đầu cái tên của người đàn bà đó. Chợt nàng nhớ lại lời kể một người bạn, bà là một nhà quý tộc nhưng không phải là chính tông - bà là một thành viên trong nhóm cả đoàn hay là cái gì đó?

Giọng nói người bạn đầy vẻ khinh miệt. Đó là nàng Maisie, chuyên làm nghề mát xa, lột da mặt.

Còn bà kia, Jane chợt nghĩ ra mới là thứ thiệt phong cách "dân chơi tỉnh lẻ". Jane nghĩ trong đầu rồi nàng bỏ qua chuyện đó, đưa mắt qua khung cửa sổ ngắm nhìn khung cảnh phi trường Le Bourget ngoài kia. Rất nhiền máy bay đang chờ đón khách có một chiếc hình dáng như con vật khổng lồ vô số chân chi chít.

Còn nơi nàng không thèm để mắt tới là chỗ ngồi của chàng hành khách trẻ tuổi ngay trước mặt.

Gã mặc chiếc áo pull màu xanh lá cây. Nàng không thèm nhìn qua khỏi chiếc áo màu xanh nếu nhỡ ra anh chàng bắt gặp ngay ánh mắt nàng, không hề có chuyện đó.

Một giọng nói tiếng Pháp vừa cất lên - tiếng động cơ gầm rú - đường băng đã thông lối - máy bay chuẩn bị cất cánh.

Jane ngồi nín hơi thở. Nàng mới đi máy bay được hai chuyến. Nàng lo sợ bị say sóng. Nàng tưởng máy bay đang lao vô cái rào chắn phía trước - không đâu, máy bay đang cất cánh - lấy độ cao - lượn một vòng - bỏ lại phi trường Le Bourget phía dưới.

Chuyến bay giữa ngày đang hướng về Croydon. Trên máy bay có hai mươi mốt hành khách - mười ở khoang phía trước, số còn lại ở khoang phía sau. Trên buồng lái có hai phi công và hai nam tiếp viên. Tiếng máy lặng dần xuống, không cần phải nhét bông vô tai. Nhưng tiếng ồn vẫn còn râm ran chưa thể nói chuyện, nghĩ ngợi.

Máy bay đang bay trên bầu trời nước Pháp hướng về sân Croydon. Mặc cho máy bay cứ bay, mỗi người hầu như đang nghĩ ngợi điều gì đó.

Jane Grey nghĩ bâng quơ: "Ta không thèm nhìn hắn... không thèm... thà rằng đừng nhìn. Ta đưa mắt ra ngoài khung cửa sổ nghĩ ngợi. Ta phải nghĩ cho ra cái gì đó - chỉ còn cách đó thôi, ta mới thấy yên trí. Ta gội đầu rồi nghĩ cho ra?".

Nàng định thần nhớ lại từ đầu lúc mua một vé cá độ đua ngựa Irish Sweep. Ta chơi sang, thử chơi một bữa.

Bên trong gian phòng làm tóc nơi Jane đang làm nghề cùng với năm thợ bạn, tiếng nói cười rộn rã.

- Nếu thắng cuộc cậu tính sao?

- Tớ biết mình phải làm gì rồi?

Biết bao nhiêu dự định - chuyện viển vông-nhiều tiếng giễu cợt.

Thế đấy, nàng không được "cuộc" - "cuộc" có giải thưởng lớn, thực ra nàng đã thu về một trăm pounds.

- Đúng một trăm pounds.

- Cậu xài một nửa, một nửa để dành gặp khi trái gió trở trời. Cậu chưa biết chuyện đó đâu.

- Nếu là cậu, tớ sắm một chiếc choàng lông hảo hạng.

- Còn chuyện đi du lịch tàu biển thì sao?

Jane chưa biết có nên làm một chuyến "du lịch biển", dù sao nàng vẫn theo ý định ban đầu. Đi chơi bãi biển Le Pinet một tuần. Nàng đã nghe nơi mấy bà đi chơi biển Le Pinet hay là mới đi chơi bên đó về. Với đôi bàn tay khéo léo Jane đang làm tóc, nàng nói nghe như sáo. "Để em xem nào, bà đến uốn tóc mấy bữa rồi?" "Tóc bà sao lại khác màu thế này, thưa bà?" "Năm nay mùa hè thật đẹp, có phải không, thưa bà?" nàng tự nghĩ ra. "Sao ta lại không làm thử một chuyến đi Le Pinet nhỉ?". Giờ đây nàng dư sức đi.

Với nàng, cách ăn mặc chẳng có gì phải lo bởi như bao cô nàng phục vụ những chỗ sang trọng biết tạo một giá rẻ bất ngờ. Làm móng tay, trang điểm, làm tóc không thua ai.

Nàng Jane đi qua Le Pinet.

Nàng nghĩ trong đầu phải chăng kỳ nghỉ mười ngày ở Le Pinet sẽ có chuyện bất ngờ?

Chuyện bất ngờ diễn ra trên bàn chơi roulette. Mỗi đêm Jane bỏ ra cho cuộc đen đỏ một món tiền. Chơi thì chơi không để thua to. Không mê tín dị đoan mấy đêm đầu Jane thua sạch. Qua đêm thứ tư nàng chơi ván bàn chót. Nàng chơi phải tính toán từng màu, từng ô vuông. Được thì nhỏ, thua lại to. Nàng chờ thời tiền cược nắm trong tay.

Còn hai số bỏ trống chưa ai đánh, số năm, số sáu. Chỉ còn một ván chót nàng có dám theo?

Con số năm - số năm quay vòng. Jane chìa tay ra. Nàng đặt xuống con số sáu.

Ngay chóc. Hai con bạc ngồi đối diện cùng buông xuống một lúc nàng đánh con sáu, anh chàng kia con năm.

- Cất tay, - hồ lì nói

- Con số năm, số lẻ màu đỏ, thua rồi?

Jane thét lên một tiếng buồn xo. Hồ lì gom tiền rồi chung cho người trúng. Anh chàng bên kia cất tiếng - Sao em không lấy tiền về?

- Em à?

- Ờ.

- Em đặt con sáu mà.

- Em không đặt. Ta đánh con sáu, em con năm.

Gã cười - nụ cười rất tươi, hàm răng trắng muốt, nước da ngăm ngăm, tóc húi cua.

Jane gom tiền chưa dám tin mình được. Có thật không đây? Nàng có vẻ bối rối. Có lẽ nàng đã đặt cược vì con năm. Nàng còn hồ nghi nhìn qua anh chàng bên kia bàn, gã vẫn cười thản nhiên.

- Phải rồi, gã nói. - Đặt xuống bàn rồi có người lấy về không phải của họ. Trò xảo thuật cũ rích.

Gã khẽ gật đầu chào thân mật rồi đứng dậy bỏ đi. Tay này biết điều. Biết đâu nàng còn hồ nghi gã cho nàng gom tiền để tìm cách làm quen. Gã không phải vậy đâu. Gã thật tử tế... (gã ngồi bên kia bàn).

Mọi việc đã xong - tiêu hết tiền - còn hai hôm nữa (không được vui) ở lại Paris, chuẩn bị ra lấy vé khứ hồi trở về.

- Còn gì nữa không?

- Thôi xong rồi, - Jane nói trong đầu, - Đừng nghĩ tới chuyện trước mắt chỉ làm cho ta rối trí thêm.

Hai bà khách thôi không nói chuyện nữa.

Nàng nhìn qua bên kia lối đi. Bà khách trắng trẻo nôn nóng phân trần đăm đăm nhìn xuống chiếc móng tay bị nứt. Bà nhấn chuông gọi anh chàng tiếp viên đồng phục trắng bước tới, bà nói:

- Nhờ anh gọi cho con hầu giúp tôi. Nó ngồi trên dãy ghế kia.

- Dạ.

Anh chàng tiếp viên lịch sự nhanh nhẹn bước đi ngay. Một lát sau con bé tóc đen người Pháp mặc đồ đen, tay xách chiếc hộp đựng nữ trang.

- Phu nhân Horbury, - nói bằng tiếng Pháp.

- Này Madeleine, mang đến cho ta chiếc cặp da marô canh?

Con hầu bước đi ngay. Cuối dãy ghế là một nơi chất đầy thảm và túi xách.

Con bé quay trở lại trên tay cầm chiếc túi trang điểm màu đỏ.

Cicely Horbury đỡ lấy cho con bé trở về chỗ.

- Được đấy, Madeleine. Để lại đây cho ta.

Con bé lại cất bước đi. Phu nhân Horbury mở ra bên trong sắp xếp trông đẹp mắt, bà lấy ra chiếc giũa móng tay. Rồi bà soi mặt vào chiếc gương nhỏ ngắm nghía - điểm lại một chút phấn son.

Bên này Jane cong môi rủa thầm, nàng đưa mắt nhìn về phía cuối khoang tàu.

Phía sau chỗ hai bà khách là một ông khách lạ, người nhỏ thó nhường chỗ cho một bà "hai lúa". Cổ ông quấn khăn ấm, ông đang thiu thiu ngủ. Chợt ông cảm thấy bối rối trước ảnh mắt soi mói của Jane nhìn qua. Ông mở choàng mắt, nhìn nàng một lúc rồi nhắm nghiền lại.

Phía sau lưng ông là một ông khách tóc hoa râm, gương mặt có thần sắc. Ông bày chiếc hộp đựng ống sáo trước mặt tay đang mân mê đánh bóng. Jane chợt nghĩ trong đầu, lão này thật buồn cười, lão mà làm nhạc công sao - chắc là luật sư hay bác sĩ gì đó.

Phía sau hai hàng ghế là chỗ hai hành khách người Pháp, một người để râu hàm, anh chàng kia trẻ hơn - chắc là đứa con trai. Hai cha con đang nói chuyện ra chiều thích thú lắm.

Nhìn lại chỗ ngồi bên nàng, Jane chợt dừng lại ngay chỗ ngồi anh chàng mặc áo pull xanh vì một lý do kỳ cục nào đó nàng không thèm nhìn qua hắn.

Thật khó nghĩ - thật - thật là hấp dẫn. Hay là ta đang ở tuổi mười bảy, Jane chợt thấy rùng mình.

Ngồi bên kia, Norman Gale đang nghĩ ngợi. Con bé đẹp - đẹp thật đây... nàng nhớ ra ta là ai. Trông nàng tuyệt vọng vì thua hết số tiền cược. Thật vui mừng nhìn thấy nàng được cuộc. Ta đã ứng xử đẹp... nàng đẹp nhất là lúc nàng cười - răng đều như bắp - loại răng hồng hào... quỷ sứ ta thấy phát thèm. Yên chí đi nào...

Lúc người tiếp viên vừa đi tới, ông dặn: - Cho tôi món thịt nguội lưỡi bò.

Lúc này Bá tước phu nhân Horbury nghĩ ngợi trong đầu: "Lạy Chúa, con biết làm sao đây? Sao mà rối beng thế này-rối như mớ bòng bong. Chỉ còn mỗi cách này thôi. Giá mà ta có gan, ta có dám làm không? Đầu óc ta muốn nổ tung. Cũng vì Coke. Sao a lại ghiền Coke? Mặt mũi ta trông dị hợm. Thật là dị hợm. Con quỷ Venetia Kerr vác mặt tới đây chỉ bày ra cho thêm chuyện. Nó muốn chiếm đoạt Stephen. Ồ, làm thế nào được! Nhìn gương mặt dài như mặt ngựa ta phát ghét. Cái thứ dân hai lúa ấy mà. Lạy Chúa, ta biết làm sao đây? Ta phải tính thôi. Con quỷ sứ này ghê gớm lắm...?"

Nàng lục tìm trong chiếc ví trang điểm lấy ra gói thuốc lá gắn một điếu vô ống đót, tay nàng run run.

Trong khi đó nữ Bá tước Venetia Kerr thì nghĩ: "Đồ đĩ rạc. Nó là vậy đó. Có thể nó là một con bé con nhà lành, đằng này là một con đĩ chính tông. Tội nghiệp cho Stephen... nếu mà gã bỏ nó đi...?"

Người tiếp viên bước tới:

- Xin lỗi quý bà, không được hút thuốc.

Cicely Horbury buột miệng nói:

- Khỉ họ!

Ngài Hercule Poirot thì nghĩ: "Con bé đẹp, con bé ngồi đằng kia. Chiếc cằm cương nghị. Sao nàng lại âu lo chi vậy? Sao nàng lại không thèm nhìn mặt anh chàng ngồi bên dãy ghế kia? Nàng dư biết mặt gã và gã cũng dư biết nàng...?" Máy bay đột nhiên hạ độ cao. "Cái bụng xấu của tôi?" Hercule Poirot nói thầm, gã nhắm nghiền mắt lại.

Ngồi kế bên là Bác sĩ Bryant tay hờ hững mân mê ống sáo, nghĩ trong đầu, "Ta chưa thể quyết định. Đơn giản ta chưa thể quyết định, giờ ta muốn đổi nghề..."

Ông lúng túng rút ống sáo ra mân mê, vuốt ve... nhạc... nhờ nhạc ta trút bỏ hết mọi phiền muộn. Ông khẽ nhếch mép cười kề ống sáo lên môi chợt ông buông xuống. Ông khách nhỏ thó để bộ ria mép ngồi kế bên ngủ say từ lúc nào. Chỉ gặp lúc máy bay dằn xóc mặt mũi ông xanh lè. Bác sĩ Bryant yên chí chẳng lo chuyện say sóng, say gió...

Lão Dupont cha chợt quay ngoắt qua hét vô tai ông Dupont con.

- Không còn hồ nghi gì nữa. Tất cả đều sai bét - bọn Đức, bọn Mỹ, bọn Ănglê! Bọn chúng chả biết gì chuyện niên đại mấy món đồ cổ. Ta lấy ví dụ một món đồ gốm thời Samarra...

Jean Dupont người cao ráo, tóc hoe vàng, vẻ nhếch nhác mới nói:

- Cha phải thấy hết rồi mới kể. Nào là nhóm Tall Halaf, tới nhóm Sakje Geuze...

Cha con còn nói nhiều thứ nữa.

Armand Dupont tay mở chiếc cặp da cũ kỹ.

- Xem đây, mấy cái ống điếu của người Kurd hàng mới làm ra. Nhìn đường nét trang trí hoa văn có khác gì mấy món đồ gốm 5.000 năm trước Công nguyên?

Ông đang nói thao thao vung tay không khéo thì đã gạt phăng chiếc tách người tiếp viên vừa dọn ra trên bàn.

Ông Clancy, nhà văn viết truyện trinh thám ngồi sau lưng Norman Gale, đứng dậy bước ra sau dãy cuối khoang tàu lấy từ trong túi áo đi mưa một món đồ rồi quay về chỗ ngồi lấy cớ vắng mặt có lý do về sau này.

Ông Ryder ngồi dãy ghế phía sau thì đang nghĩ: "Ta cứ thế mà làm. Nhưng không phải dễ đâu. Ta thấy không biết làm sao để nâng giá cổ phần cho kỳ tới... nếu chuyển cổ phần thì gặp rắc rối... Ôi, khổ thế đấy!"

Norman Gale đứng dậy đi về toilet. Vừa bỏ đi thì Jane lấy gương ra soi mặt vẻ âu lo. Nàng điểm thêm chút phấn son.

Người tiếp viên mang cà phê dọn ra bàn.

Jane đưa mắt nhìn ra cửa sổ, biển Manche một màu xanh biếc sáng rực.

Con ong vò vẽ bay vù vù trên đầu, ông Clancy còn mải đọc truyện chuyến tàu 19.55 tại Tzaribrod, ông đưa tay huơ huơ trên đầu. Con ong vụt bay đi qua tới chỗ tách cà phê cha con nhà Dupont.

Jean Dupont đập nó chết ngay.

Bên trong khoang tàu chợt yên tĩnh. Không nghe ai nói chuyện, mọi người đang nghĩ ngợi trong đầu.

Ngay chỗ ngồi số 2 ở cuối khoang tàu, bà Giselle khẽ nghiêng đầu ra phía trước. Nếu có ai nhìn thấy tưởng bà đang còn ngủ. Bà có ngủ ngáy gì đâu. Bà đâu còn biết nói năng, nghĩ ngợi gì nữa.

Bà Giselle đã ra người thiên cổ...

CHƯƠNG 1- TỪ PARIS ĐẾN CROYDON

Tiến >>

Đánh máy: MyThu91+ thelam18bk
Nguồn: NXB VĂN HỌC - Project của nhóm: Những tế bào xám nho nhỏ
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 24 tháng 3 năm 2023