Thư Gửi Em

mặc bích

- 1 -

Thư tháng giêng gửi Em

Đã từ lâu tôi bặt tin em. Sự gián đoạn khá lâu đó như những cánh cửa đóng im ỉm của em bên kia, và của tôi nơi đây. Tôi không hiểu được điều gì đã thôi thúc tôi viết lá thư này và gửi đến em? Nhưng có lẽ nếu cánh cửa phải mở thì tôi phải là người đầu tiên làm chuyện ấy, phải không em?

Những lý do này hay lý do khác để bào chữa cho sự đứt đoạn đó có lẽ cả em và tôi cũng cứ mặc nhiên cho qua đi. Điều quan trọng là tôi viết lá thư này và bên kia em sẽ trả lời bằng với những lời lẽ quen thuộc, nhỏ nhẹ như những giọt mưa tháng giêng, tháng giêng ở quê nhà.

Tháng giêng ở đây có gió se lạnh da, có những buổi sáng đầy sương và những sớm mai đó ngái ngủ mãi cho đến tận quá trưa. Tháng giêng ở đây không có cỏ non, không có lộc xanh trên cành. Tháng giêng của tôi trong lúc này làm thành bằng những nhớ nhung về một quê nhà xa lắc, nơi mà những cành đào khô đang đâm những nụ hoa mầu hồng bé tí tẹo. Và ở một góc đường trước nhà những hàng hoa đào đã sửa soạn để làm rực lên một khúc quanh với những chùm hoa mầu hồng, nhụy đỏ thẫm và mùi thơm hăng hắc lan rộng trong trời đất. Ở nơi ấy cũng có những sớm mai ướt đẫm sương mù, cũng có gió se se lạnh làm hồng đôi má. Ở nơi ấy.. có nhiều thứ mà nơi này cũng tháng giêng nhưng tôi mất cả.

Tôi đã bắt đầu từ khởi điểm ở đất nước xa lạ này. Cuộc hành trình dài hơn tôi tưởng và chậm chạp hơn tôi nghĩ. Tôi phải bắt buộc quên đi nhiều thứ để làm quen với đời sống mới. Thuở đó những học hỏi với những điều mới lạ là một điều thích thú vì khi đó tôi có tuổi trẻ, tôi có thời gian. Tuổi trẻ đã làm cho người ta quên đi những mất mát, những xa cách, những rời bỏ. Và tuổi trẻ đã dễ dàng chấp nhận những đổi thay. Em có như tôi trong những ngày quê hương mới đổi chủ? Tôi có thể đoán được câu trả lời của em là hai sự đổi thay này không so sánh được vì hai hoàn cảnh khác nhau. Bên trời này tôi ung dung ngắm sương mù buổi sáng và lan man nghĩ đến tháng giêng của ngày nào. Bên kia, em tất bật xuôi ngược và tuổi trẻ của em đã bị ngừng ở đó, trong sự đổi thay tàn nhẫn. Em tha lỗi cho tôi.

Đã 18 lần tháng giêng trôi qua. Riêng lần này tháng giêng đến như một kẻ trộm. Kẻ trộm ăn cướp thời gian, ăn cướp tuổi xuân, của tôi, của em. Tháng giêng thứ 18 ở nơi này đến như một tiếng thở dài, như một cành hoa vuột khỏi bàn tay và bị cuốn hút trong cơn bão. Tôi muốn tháng giêng chỉ là của riêng tôi, dù không còn những hăng hái, những xôn xao của những ngày đầu. Hơn bao giờ cả tôi thấy mình chỉ là một chấm nhỏ trong vũ trụ bao la. Điểm bé nhỏ đó chỉ mong dừng ở một chỗ mà không được.

Tháng giêng ở đây cũng có những chộn rộn của những ngày gần Tết ta. Cũng có đủ mọi thứ sau 18 năm nhưng vẫn không làm nổi nên một cái Tết, chứ đừng nói gì đến một mùa Xuân. Nếu có những nghẹn ngào của một ngày đầu năm chẳng qua vì lòng nặng trĩu những u hoài về quê xưa, và thương cảm khi nhìn đến những mái tóc của các đấng sinh thành nay đã bạc trắng. Tháng giêng sang năm có bao nhiêu thay đổi nữa? Em có còn tìm lại được nụ cười ngày nào?

Tôi không biết khi nhận được thư này em sẽ nghĩ sao? Sẽ muốn đọc tiếp những lá thư kế hay sẽ oán trách tôi vì nhắc nhở đến quá khứ mà em chỉ muốn quên. Nỗi đau của tôi khi nhớ về những ngày cũ tuy thế mà nhẹ nhàng. Nỗi đau của em như trời biển. Tội nghiệp em nhỏ của tôi! Nhưng thôi, hãy cứ xem đây như một mối liên lạc thiêng liêng giữa tôi và em, để cùng chia sẻ và để cùng nhớ về nhau, như một ngày nào đã xa lắm.

Thư tháng giêng gửi Em

Tiến >>


Nguồn: Tác giả VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 15 tháng 5 năm 2022