- Phần Một - TÔI BẢO, TÔI BẢO
Chương 1 - Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Phần Hai - TRỐN TÌM
Chương 10 - Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Phần Ba - THẬT HAY THÁCH
Chương 19 - Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- VĨ THANH
Trong Chúng Tôi Có Kẻ Nói Dối
dịch giả: trương trung tín
Phần Một - TÔI BẢO, TÔI BẢO
Chương 1
Tặng Jack, vì luôn làm mẹ cười.
CHƯƠNG MỘT
Bronwyn
Thứ Hai ngày 24 tháng Chín, 2:55 chiều
Một clip sex. Một vụ cứ tưởng dính bầu. Hai scandal ngoại tình. Và đó mới chỉ là tin tuần này. Nếu chỉ biết tới trường trung học Bayview qua cái ứng dụng đưa chuyện của Simon Kelleher, bạn hẳn sẽ thắc mắc học sinh trường này lấy đâu thời gian đi học.
“Tin cũ xì rồi, Bronwyn,” một giọng cất lên sau lưng tôi. “Chờ tin ngày mai đi.”
Khỉ thật. Tôi ghét bị bắt gặp đang đọc Nghe Đồn, nhất là bởi chính kẻ tạo ra nó. Tôi hạ điện thoại xuống và sập cửa tủ đồ. “Cậu sắp hủy hoại đời ai vậy, Simon?”
Simon sóng bước cùng tôi ngược dòng học sinh đang đổ ra phía cổng. “Dịch vụ cộng đồng thôi mà,” nó nói, phẩy tay. “Cậu kèm Reggie Crawley đúng không? Chẳng lẽ cậu không muốn biết nó có gắn máy quay trong phòng ngủ hay không?”
Tôi chẳng buồn đáp. Khả năng tôi bén mảng tới phòng ngủ của Reggie Crawley xài “cần” quanh năm đó thì chắc cũng xấp xỉ việc Simon bỗng có lương tâm.
“Dù sao thì, bọn họ tự chuốc lấy đấy thôi. Thiên hạ mà không nói dối cũng như ngoại tình thì tôi dẹp tiệm rồi.” Đôi mắt xanh biếc lạnh lẽo của Simon dõi theo những sải chân càng lúc càng dài ra của tôi. “Cậu đi đâu mà vội thế? Đi tắm mình trong hào quang của hoạt động ngoại khóa à?”
Ước gì được như vậy. Như để trêu ngươi tôi, màn hình điện thoại nhảy thông báo mới: Tuyển Toán ôn tập, 3h chiều. Cà phê Epoch. Theo sau là tin nhắn của một thành viên đội tôi: Evan cũng đến nữa.
Hẳn rồi. Cây toán đáng yêu - nghe không tưởng mà lại có thật - dường như chỉ xuất hiện khi tôi vắng mặt.
“Không hẳn thế,” tôi đáp. Đã thành nguyên tắc chung, và nhất là dạo gần đây, tôi cố hạn chế để lộ thông tin cho Simon hết mức có thể. Chúng tôi đẩy mở cánh cửa kim loại màu xanh lá để tiến ra khu cầu thang bộ phía sau, lằn ranh phân cách phần nguyên thủy nhếch nhác và phần mới xây thông thoáng sáng sủa của trường trung học Bayview. Mỗi năm lại có thêm nhiều gia đình giàu có bị vật giá leo thang đẩy khỏi San Diego tới Bayview cách đó mười lăm dặm về phía Đông, mong đợi những đồng tiền thuế của mình sẽ mang đến một ngôi trường khá khẩm hơn thay vì trần nhà lỗ chỗ và tấm lót sàn xước xát.
Simon vẫn bám dính lấy tôi khi tôi đến phòng thí nghiệm của thầy Avery ở tầng ba, vậy nên tôi khoanh tay, dợm quay người lại. “Cậu không còn chỗ nào để đi à?”
“Còn. Đi chịu phạt đây,” Simon nói và chờ tôi đi tiếp. Thấy tôi hóa ra lại vặn nắm đấm cửa, nó phá ra cười ha hả. “Đùa hả. Cậu cũng vậy sao? Tội gì thế?”
“Tôi bị phạt oan,” tôi lẩm bẩm, rồi đẩy cửa vào. Ba học sinh khác đã ngồi trong phòng, tôi khựng lại nhìn họ. Những gương mặt tôi chẳng thể ngờ tới. Trừ một người.
Nate Macauley ngửa ghế ra sau và cười khẩy với tôi. “Cậu rẽ nhầm à? Đây là phòng phạt, không phải hội đồng học sinh.”
Cậu ta thì rành rồi. Nate từ lớp năm đã dính vào rắc rối, cũng vào tầm đó chúng tôi thôi nói chuyện với nhau. Cái ổ loan tin đồn kia cho tôi biết cậu ta đang trong thời gian bị cảnh sát Bayview quản chế vì... lý do nào đó. Có thể do lái xe trong tình trạng không tỉnh táo; có thể do buôn thuốc. Cậu ta là một tay cung cấp khét tiếng rồi, nhưng những gì tôi biết cũng chỉ là giả thuyết thôi.
“Bình luận sau đi.” Thầy Avery đánh dấu gì đó vào tờ giấy trên tấm bảng kẹp và đóng cửa lại sau lưng Simon. Mấy ô cửa sổ cao hình vòm xếp thành hàng dọc theo bờ tường phòng hắt lên sàn nhà những mảng tam giác ánh nắng chiều, và phía cuối âm thanh của đội bóng bầu dục đang luyện tập mơ hồ vọng lên từ sân bóng phía sau bãi đỗ xe bên dưới.
Tôi vừa ngồi xuống thì Cooper Clay, đang vo tờ giấy thành một quả bóng chày, thì thầm “Né nè, Addy” và thảy viên giấy về phía cô gái ở dãy bên kia. Addy Prentiss chớp mắt, mỉm cười ngập ngừng, rồi để viên giấy rơi xuống sàn.
Đồng hồ trong lớp nhích dần đến ba giờ và tôi dõi theo nó với cảm giác bất công tuyệt vọng. Tôi không nên ở đây. Tôi phải đang ở cà phê Epoch, ngượng nghịu tán tỉnh Evan Neiman trong lúc làm các phương trình vi phân chứ.
Thầy Avery là kiểu người phạt trước, cứ thẳng tay mà phạt, không bao giờ nghe ai thắc mắc, nhưng có lẽ lúc này khiến thầy đổi ý vẫn còn kịp. Tôi hắng giọng và giơ tay lên cho tới khi thấy nụ cười khẩy của Nate chuyển thành toe toét. “Thầy Avery, cái điện thoại thầy phát hiện không phải của em. Em không biết làm sao nó lại nằm trong ba lô em. Đây mới là điện thoại của em,” tôi nói, huơ huơ cái iPhone có ốp lưng sọc dưa của mình.
Thú thật, chỉ có đứa không biết gì mới đi mang điện thoại vào phòng thí nghiệm của thầy Avery. Thầy cấm điện thoại tuyệt đối và đầu giờ lúc nào cũng dành mười phút kiểm tra bằng hết ba lô cứ như thể thầy là trưởng đội an ninh sân bay còn chúng tôi thì có tên trong sổ đen vậy. Lúc đó tôi đã cất điện thoại trong tủ đồ, như mọi khi.
“Cậu cũng vậy sao?” Addy quay phắt sang phía tôi, nhanh tới nỗi mái tóc vàng óng như trong quảng cáo dầu gội đầu của cậu ta cuộn lên quanh vai. Để cậu ta đến đây một mình như thế này chắc người ta đã phải phẫu thuật tách rời cậu ta với bạn trai. “Cái điện thoại đó cũng không phải của em.”
“Em nữa,” Cooper hùa theo. Giọng miền Nam của cậu ta nói nghe ra như nửa vậy. Cậu ta và Addy nhìn nhau ngạc nhiên, và tôi tự hỏi làm sao mà họ lại không biết lý do của nhau trong khi cả hai đều chơi chung một hội. Có thể những con người siêu nổi tiếng kia còn nhiều thứ hay ho hơn để nói thay vì chuyện bị phạt oan.
“Có kẻ gài chúng ta!” Simon cúi tới trước, khuỷu tay chống trên bàn, trông như chỉ chực chờ vồ lấy những tin đồn mới nhất. Nó chĩa mắt nhìn khắp lượt bốn chúng tôi, những kẻ bị gom lại vào giữa một phòng học mà giờ này bình thường sẽ chẳng có ma nào, rồi dừng ở Nate. “Sao lại có ai muốn bẫy cho một đám học sinh lý lịch gần như không tì vết bị phạt ở lại sau giờ học nhỉ? Có vẻ là trò mà, ờ, nói sao nhỉ, mà một đứa thường xuyên phải đến đây bày ra cho vui.”
Tôi nhìn Nate, nhưng không hình dung được việc đó. Bày trò gài người khác bị phạt nghe chừng kỳ công lắm, mà mọi thứ ở Nate - từ mái tóc đen rối bù tới cái áo khoác da cũ sờn - lại như muốn gào lên - hoặc vừa ngáp vừa nói, ai biết được - rằng Tôi thèm vào. Cậu ta bắt gặp ánh mắt của tôi nhưng không nói gì, chỉ ngả ghế ra sau thêm nữa. Thêm một mi li mét nữa thôi là thế nào cũng bật ngửa cho xem.
Cooper ngồi thẳng lên, gương mặt đẹp như Captain America cau lại. “Khoan. Tôi tưởng là có lầm lẫn gì thôi, nhưng nếu cả đám chúng ta đều bị, thì đây hẳn phải là trò chơi khăm ngu đần của đứa nào đó. Và tại nó mà tôi mất buổi tập bóng chày rồi nè.” Cậu ta nói cứ như mình là một bác sĩ phẫu thuật tim bị cản trở không được cứu người vậy.
Thầy Avery đảo mắt. “Để dành các thuyết âm mưu ấy cho giáo viên khác đi. Tôi chẳng tin đâu. Mấy em đều biết quy định cấm mang điện thoại vào lớp, vậy mà vẫn vi phạm.” Thầy ném cho Simon một cái nhìn đặc biệt khó chịu. Giáo viên biết sự tồn tại của Nghe Đồn, nhưng chẳng thể làm gì để ngăn chặn nó. Simon chỉ nhắc đến mọi người bằng tên viết tắt và không bao giờ công khai nói về nhà trường. “Giờ thì nghe đây. Mấy em sẽ ở đây đến bốn giờ. Tôi muốn mỗi người viết một bài năm trăm từ chủ đề công nghệ đang tàn phá các trường trung học ở Mỹ ra sao. Ai không làm đúng quy định sẽ bị phạt tiếp ngày mai.
“Bọn em viết bằng cái gì đây?” Addy hỏi. Ở đây đâu có máy tính.” Hầu như phòng học nào cũng trang bị máy tính, nhưng thầy Avery, trông thầy lẽ ra phải về hưu từ mười năm trước, là người bảo thủ.
Thầy Avery đi tới bàn của Addy và gõ vào góc một cuốn sổ ghi chép màu vàng. Chúng tôi ai cũng có một cuốn. “Hãy khám phá phép mầu của việc viết tay. Một môn nghệ thuật thất truyền đấy.”
Vẻ bối rối hiện rõ trên khuôn mặt trái xoan xinh đẹp của Addy. “Nhưng làm sao bọn em biết là đã đủ năm trăm từ chứ?”
“Đếm chứ sao,” thầy Avery đáp. Thầy hạ mắt xuống chiếc điện thoại tôi vẫn đang cầm trên tay. “Và nộp nó đây, trò Rojas.”
“Chẳng lẽ thầy không thấy kỳ lạ khi tịch thu điện thoại của em những hai lần sao? Ai lại có tới hai cái điện thoại chứ?” tôi hỏi. Nate toét miệng cười, nhanh đến mức tôi xém không nhận thấy. “Em nói thật đó thầy Avery, có người đang chơi khăm bọn em.”
Hàng ria bạc của thầy Avery giật giật vì khó chịu và thầy chìa tay ra lệnh. “Điện thoại, trò Rojas. Trừ phi trò muốn thêm một buổi nữa.” Tôi thở dài nộp điện thoại trong khi thầy nhìn những người khác với vẻ không bằng lòng. “Mấy cái điện thoại lúc trước tôi thu của các em đang ở bàn tôi. Sau giờ phạt mấy em có thể nhận lại.” Addy và Cooper nhìn nhau khoái trá, có lẽ vì điện thoại thật của hai người đó đang yên ổn nằm trong ba lô.
Thầy Avery thả điện thoại của tôi vào ngăn kéo và ngồi xuống bàn giáo viên, giở sách ra và chuẩn bị lờ tịt bọn tôi đi trong một giờ kế tiếp. Tôi lấy bút ra, gõ gõ lên mặt giấy và suy nghĩ về bài của mình. Thầy Avery có thật tin rằng công nghệ đang phá hoại trường học không? Một tuyên bố có hơi quy chụp chỉ vì vài cái điện thoại lén mang vào lớp. Có lẽ đó là bẫy và thầy đang trông đợi chúng tôi phản bác thay vì đồng ý với thầy.
Tôi liếc sang Nate, người đang gục mặt vào cuốn sổ và hí hoáy máy tính lởm lặp đi lặp lại bằng chữ in hoa. Có thể tôi đang nghĩ quá lên thôi.
Cooper
Thứ Hai ngày 24 tháng Chín, 3:05 chiều
Mới mấy phút tay tôi đã mỏi. Thảm hại chưa, tôi nghĩ, nhưng đúng là tôi chả nhớ nổi lần cuối cùng mình viết tay. Với lại tôi đang viết bằng tay phải, một việc dù có qua bao nhiêu năm tôi vẫn thấy lóng ngóng. Ba tôi khăng khăng bắt tôi viết bằng tay phải từ lớp hai sau khi thấy tôi ném bóng. Tay trái của con là vàng đó, ba nói với tôi. Đừng phí vào những thứ tào lao. Mà theo ba, tức là mọi thứ trên đời ngoài ném bóng.
Đó cũng là lúc ba bắt đầu gọi tôi là Cooperstown, theo tên nơi có sảnh đường danh vọng của làng bóng chày. Không gì bằng đặt chút áp lực lên một thằng nhóc tám tuổi.
Simon thò tay vào ba lô lục lọi, mở hết các ngăn. Nó nhấc cái ba lô để lên đùi và ngó vào trong. “Bình nước của tôi đâu mất rồi?”
“Không nói chuyện, cậu Kelleher,” thầy Avery nói mà không nhìn lên.
“Em biết, nhưng... em mất bình nước rồi ạ. Em đang khát.”
Thầy Avery chỉ về phía vòi nước cuối phòng, trên bàn ở đó để đầy các loại cốc và khay thí nghiệm. “Đi lấy nước đi. Trong im lặng.”
Simon đứng dậy lấy trong đống cốc trên bàn ra một cái rồi hứng nước từ vòi vào đó. Nó về chỗ và để cái cốc lên bàn mình, nhưng dường như bị phân tâm bởi cái kiểu viết đều đều của Nate. “Ê,” nó nói, đá vào chân bàn Nate. “Nói thật đi. Có phải mày bỏ mấy cái điện thoại đó vào ba lô để phá bọn này không?”
Giờ thì thầy Avery nhìn lên, cau mày. “Tôi nói là im lặng, cậu Kelleher.”
Nate ngả người ra sau và khoanh tay lại. “Tôi làm thế làm gì?”
Simon nhún vai. “Lý do gì chẳng được? Để mày có bạn chịu phạt cùng bất kể tội mày là gì, phải không?”
“Hai cậu mà thốt ra một lời nào nữa thì mai tiếp tục ở lại đấy,” thầy Avery cảnh báo.
Dù vậy Simon vẫn mở miệng, nhưng trước khi nó kịp nói gì thì có tiếng bánh xe rít lên và theo sau là tiếng hai chiếc xe đụng nhau. Addy há hốc còn tôi thì ôm lấy bàn như thể có ai vừa tông vào sau xe tôi. Nate, có vẻ vui mừng trước sự cố bất ngờ này, là đứa đầu tiên chạy tới cửa sổ. “Ai lại tông nhau dưới bãi đỗ xe trường thế kia?” cậu ta hỏi.
Bronwyn nhìn thầy Avery như thể xin phép, khi thầy đứng dậy thì nhỏ đó cũng lao tới chỗ cửa sổ. Addy theo sau nhỏ và tôi rốt cuộc cũng rời khỏi bàn. Thôi thì coi có chuyện gì cũng được. Tôi tựa người vào gờ cửa sổ để nhìn ra ngoài và Simon đến bên cạnh tôi cùng với một tiếng cười khinh khỉnh trong lúc nó quan sát cảnh tượng bên dưới.
Hai chiếc xe, một chiếc xe cũ màu đỏ và một chiếc màu xám không có gì đặc biệt, đâm sầm vào nhau thành một góc vuông. Chúng tôi cứ im lặng nhìn chằm chằm vào hai chiếc xe cho tới khi thầy Avery thở hắt ra một hơi bực bội. “Tôi nên đi xuống xem có ai bị thương không.” Thầy nhìn khắp lượt chúng tôi và nhắm thấy Bronwyn là đứa đáng tin cậy nhất cả đám. “Trò Rojas, giữ trật tự trong phòng cho đến khi tôi trở lại.”
“Vâng ạ,” Bronwyn nói, lo lắng liếc nhìn Nate. Chúng tôi ở yên cạnh cửa sổ, quan sát cảnh tượng bên dưới, nhưng trước khi thầy Avery hay một giáo viên nào khác xuất hiện ngoài kia, cả hai chiếc xe khởi động và chạy ra khỏi bãi đậu.
“Ớ, đầu voi đuôi chuột thế,” Simon nói. Nó trở lại bàn và cầm cốc lên, nhưng thay vì ngồi xuống, nó lại lững thững tới trước lớp và săm soi bảng tuần hoàn nguyên tố hóa học. Nó thò đầu ra hành lang như thể sắp bỏ đi, nhưng rồi lại quay vào và giơ cái cốc lên như đang chúc mừng chúng tôi. “Có ai muốn uống nước không?”
“Tôi muốn,” Addy nói, lách người ngồi xuống ghế của mình.
“Tự đi mà lấy, công chúa à.” Simon cười khẩy. Addy đảo mắt và cứ ngồi tại chỗ trong khi Simon dựa vào bàn của thầy Avery. “Công chúa thật ấy nhỉ? Giờ cậu sẽ làm gì đây khi mà ngày hội trường qua rồi? Từ giờ tới vũ hội cuối cấp còn lâu lắm đấy.”
Addy nhìn tôi mà không trả lời. Tôi không trách nhỏ. Dòng suy nghĩ của Simon gần như chẳng bao giờ dẫn tới điều gì tốt đẹp mỗi khi dính tới bạn bè của chúng tôi. Nó làm như mình chả thèm quan tâm tới việc bản thân có nổi tiếng trong trường hay không, nhưng lại vênh vênh tự đắc khi lọt vào danh sách có ảnh hưởng hồi vũ hội lớp mười một tổ chức mùa xuân vừa qua. Tôi vẫn không chắc làm sao nó xoay được tài vậy, trừ phi nó đổi bí mật lấy phiếu bầu.
Dù vậy, Simon lại lọt mất tiêu khỏi danh sách có ảnh hưởng vào ngày hội trường tuần rồi. Tôi được bầu làm vua ngày hội trường, nên có lẽ tôi là mục tiêu quấy rối tiếp theo của nó, hoặc mục tiêu của bất kể trò quỷ quái nào mà nó đang thực hiện.
“Ý cậu là sao, Simon?” tôi hỏi, ngồi xuống kế bên Addy. Thật sự thì, Addy và tôi không thân lắm, nhưng tôi luôn cảm thấy cần bảo vệ nhỏ. Nhỏ đã hẹn hò với bạn thân nhất của tôi từ năm lớp chín và nhỏ là một đứa dễ thương. Đồng thời nhỏ cũng không phải người biết cách chống lại một kẻ bám dai như đỉa như Simon.
“Cậu ta là tiểu thư còn cậu là thằng tứ chi phát triển,” nó nói. Nó hất cằm về phía Bronwyn, rồi qua Nate. “Còn cậu là con nhà người ta. Còn cậu là thằng lưu manh. Cả đám các cậu đúng là khuôn mẫu bước ra từ mấy bộ phim teen đấy.”
“Còn cậu thì sao?” Bronwyn hỏi. Nhỏ này ban nãy vẫn còn lảng vảng quanh cửa sổ, nhưng giờ đã về lại chỗ của mình và ngồi vắt vẻo trên bàn. Nhỏ bắt tréo chân và gạt mái tóc đen cột đuôi ngựa qua một bên vai. Năm nay nhỏ có vẻ gì đó trông đáng yêu hơn. Có lẽ là cặp kiếng mới? Tóc dài hơn? Tự nhiên lại khoác lên cái vẻ vừa mọt sách vừa sexy vậy.
“Tôi là người kể chuyện toàn tri,” Simon nói.
Hai hàng chân mày của Bronwyn nhướng lên qua vành kính gọng đen. “Trong mấy bộ phim teen làm gì có nhân vật đó.”
“À, nhưng Bronwyn ơi.” Simon nháy mắt và ực một hơi dài hết cốc nước. “Ngoài đời thì có đấy.”
Nó nói vẻ đe dọa và tôi tự hỏi liệu nó có nắm thóp được gì về Bronwyn để đăng lên cái ứng dụng ngu đần của nó không. Tôi ghét cái ứng dụng đó kinh khủng. Gần như toàn bộ bạn bè của tôi đều bị đưa lên đó không một thì cũng vài lần, và đôi lúc chuyện đó đem lại rắc rối thật sự. Luis bạn tôi và bạn gái nó chia tay vì bài viết của Simon. Tuy đúng là Luis có lên giường với em họ của bạn gái mình thiệt. Nhưng dù sao thì đâu nhất thiết phải đem công bố chuyện đó chớ. Tin đồn hành lang đã đủ mệt rồi.
Và nói thiệt, tôi khá sợ trước những gì Simon có thể đăng về tôi một khi nó quyết làm thế.
Simon giơ cái cốc lên, nhăn mặt. “Thứ này mùi kinh quá.” Nó thả rơi cái cốc, và tôi đảo mắt ngán ngẩm trước trò lố của nó. Ngay cả khi nó đổ gục xuống sàn, tôi cũng còn tưởng nó đang giả bộ. Nhưng rồi lúc đó nó bắt đầu khò khè.
Bronwyn bật dậy trước tiên, quỳ xuống bên cạnh nó. “Simon,” nhỏ nói, lay lay vai nó. “Cậu có sao không? Chuyện gì thế? Cậu nói được không?” Giọng nhỏ chuyển từ lo lắng sang hoảng loạn, nên tôi chạy tới. Nhưng Nate nhanh hơn, lách qua người tôi và quỳ xuống cạnh Bronwyn.
“Cây bút,” cậu ta nói, đưa mắt kiểm tra một lượt khuôn mặt đỏ như gấc của Simon. “Cậu có bút không?” Simon gật lia lịa, bàn tay cào cổ. Tôi lấy cây viết trên bàn mình và đưa cho Nate, tưởng cậu ta định thực hiện mở khí quản cấp cứu hay gì đó. Nhưng Nate chỉ nhìn tôi trân trân như thể tôi có hai cái đầu. “Bút tiêm epinephrine,” cậu ta nói, lục lọi ba lô của Simon. “Nó đang bị dị ứng.”
Addy đứng đó, hai tay ôm lấy người, không nói nên lời. Bronwyn quay sang tôi, mặt đỏ gay. “Tôi chạy đi báo giáo viên với gọi cấp cứu. Ở lại với cậu ta, nhé?” Nhỏ lấy điện thoại của mình trong hộc bàn thầy Avery và chạy ra hành lang.
Tôi quỳ xuống cạnh Simon. Hai mắt nó đang lồi ra, môi tím tái, và nó đang phát ra cái âm thanh ngạt thở đáng sợ. Nate dốc hết mọi thứ trong ba lô của Simon ra sàn và xới tung đống tập vở với giấy và áo. “Simon, cậu để nó ở đâu?” cậu ta hỏi, mở banh cái ngăn nhỏ phía trước ba lô nó và lôi ra hai cây bút bình thường cùng một chùm chìa khóa.
Nhưng Simon đã không nói nổi nữa. Tôi đặt bàn tay nhớp mồ hôi lên vai nó, như thể làm vậy giúp ích được gì. “Cậu sẽ không sao đâu, không sao hết. Bọn tôi kiếm người giúp rồi.” Tôi nghe được giọng mình chậm dần, đặc lại như keo. Khẩu âm tôi lúc nào cũng nặng hơn khi tôi căng thẳng. Tôi quay sang Nate và hỏi, “Cậu chắc không phải nó bị nghẹn chớ?” Có khi nó cần xốc bụng chứ không phải cây bút y tế nào hết.
Nate lờ tôi đi, lẳng cái ba lô của Simon sang bên. “Khốn kiếp!” cậu ta gào lên, đấm tay xuống sàn. “Cậu có giữ trên người không, Simon? Simon!” Mắt Simon lộn ngược vào trong hốc trong lúc Nate lục khắp mấy cái túi quần nó. Nhưng cậu ta chẳng tìm thấy gì ngoài một miếng khăn giấy nhăn nhúm.
Tiếng còi cấp cứu réo rắt từ xa vọng tới lúc thầy Avery và hai thầy cô khác lao vào phòng, cùng với Bronwyn vừa nghe điện thoại vừa rảo bước đằng sau. “Không thấy bút Epi của nó,” Nate nói cộc lốc, chỉ vào đống đồ của Simon.
Thầy Avery há hốc kinh hoàng nhìn Simon trong một khắc, rồi quay sang tôi. “Cooper, phòng y tế có bút Epi. Dán nhãn để ở chỗ dễ thấy lắm. Nhanh!”
Tôi chạy ra hành lang, nghe tiếng bước chân đằng sau mình nhỏ dần trong lúc tôi phóng tới khu cầu thang phía sau và giật tung cửa. Tôi lao ba bậc cầu thang một lên lầu trên, rồi luồn lách qua mấy đứa học sinh đang đi lang thang để tới phòng y tế. Cửa mở hé, nhưng không ai ở trong đó.
Đó là một căn phòng nhỏ bé chật chội với một cái giường khám bệnh dựng sát cửa sổ và một cái tủ đồ màu xám lù lù bên trái tôi. Tôi nhìn quanh phòng, thấy trên tường có hai cái hộp trắng với chữ in hoa màu đỏ. Một tủ ghi MÁY KHỬ RUNG TIM CẤP CỨU, tủ còn lại ghi EPINEPHRINE CẤP CỨU. Tôi lóng ngóng gỡ chốt cài cái tủ thứ hai và mở nó ra.
Bên trong không có gì.
Tôi mở cái tủ kia, bên trong là một thiết bị bằng nhựa có in hình quả tim. Tôi khá chắc là không phải nó, nên tôi chuyển qua lục cái tủ đồ màu xám, lôi ra nào là hộp băng keo cá nhân nào là hộp thuốc aspirin. Tôi không thấy cái gì trông giống cây viết.
“Cooper, em tìm thấy chưa?” cô Grayson, một trong hai giáo viên vào phòng thí nghiệm cùng thầy Avery và Bronwyn, lao vào phòng, cổ chống tay lên hông thở hồng hộc.
Tôi chỉ về phía cái tủ treo tường trống không. “Nó phải ở trong đó chớ, đúng không cô? Nhưng chả có gì hết.”
“Kiểm tra tủ đồ dự trữ xem,” cô Grayson nói, không để ý mấy cái hộp băng cá nhân nằm lăn lóc trên sàn cho thấy tôi đã kiểm rồi. Một ông thầy khác nhào vào phụ chúng tôi, và cả ba xới tung phòng y tế lên trong tiếng còi xe cấp cứu mỗi lúc một gần. Khi chúng tôi đã mở đến cái tủ cuối cùng, cô Grayson lấy tay gạt mô hôi trên trán. “Cooper, báo thầy Avery là chúng ta vẫn chưa thấy gì. Thầy Contos với cô sẽ tìm tiếp.”
Tôi tới phòng thí nghiệm của thầy Avery cùng lúc với đội cấp cứu. Cả ba người bọn họ mặc đồng phục xanh navy, hai người đẩy một cái cáng cứu thương dài màu trắng, một người lao đi trước để mở đường qua đám đông nhỏ đang tụ tập quanh cửa. Tôi chờ đến khi cả ba vào trong rồi mới lách vào sau họ. Thầy Avery ngồi gục trên ghế bên cạnh tấm bảng, chiếc áo sơ mi vàng bung ra ngoài quần. “Bọn em không tìm được bút,” tôi nói với thầy.
Bàn tay run rẩy của thầy đưa lên vò mái tóc bạc thưa thớt trong lúc một nhân viên cấp cứu cắm một cái ống chích vào người Simon và hai người kia nhấc nó lên cáng. “Chúa phù hộ thằng nhỏ,” thầy thì thào. Với chính thầy hơn là với tôi, tôi nghĩ vậy.
Addy đứng qua một bên, nước mắt tuôn xuống hai má. Tôi qua chỗ nhỏ và choàng tay qua vai nhỏ trong lúc đội cấp cứu đẩy cái cáng chở Simon ra hành lang. “Thầy có thể theo cùng không?” một người trong bọn họ hỏi thầy Avery. Thầy gật đầu và đi theo, bỏ lại căn phòng vắng chỉ có vài giáo viên vẫn còn chưa hoàn hồn và bốn đứa chúng tôi nãy bị phạt cùng Simon.
Chỉ chưa đầy mười lăm phút, tôi đoán thế, nhưng cảm giác như đã mấy tiếng rồi.
“Cậu ta ổn rồi phải không?” Addy hỏi, giọng nghẹn đi. Bronwyn ôm điện thoại trong cả hai tay như thể đang dùng nó để cầu nguyện. Nate đứng đó, hai tay chống hông, nhìn chằm chằm ra cửa trong lúc thêm nhiều học sinh và giáo viên bắt đầu len vào phòng.
“Có thể mọi người không muốn nghe, nhưng tôi nghĩ là không,” cậu ta nói.
Phần Một - TÔI BẢO, TÔI BẢO
Chương 1
Tiến >>
Nguồn: ebook©vctvegroup
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 23 tháng 11 năm 2022