CUỘC SĂN LÙNG THÁNG MƯỜI ĐỎ
tên gốc: the hunt for red october
dịch giả: hoanghavbf
Chương 1
Căn cứ tàu ngầm Polyarnnyy, Thuyền trưởng Rank 1 (Đại tá) Marko Ramius thuộc Hạm đội Phương Bắc của hải quân Liên Xô mặc bộ đồ chống thấm và chống lạnh dày đến 5 lớp để bước lên tàu ngầm. Một chiêc tàu kéo bẩn thỉu đẩy mũi tàu ngầm hướng về phía bắc, vùng nước thấp hơn của eo biển. Bến tàu lớn nơi THÁNG MƯỜI ĐỎ neo đậu suốt hai tháng nay chỉ còn trơ lại cái vỏ rỗng bê tông chưa đầy nước biển. Nó vốn được thiết kế xây dựng đặc biệt để bảo vệ các tàu ngầm tên lửa chiến lược. Một nhóm đông các thủy thủ và công nhân xưởng đóng tàu đang đứng bên thành bến để xem THÁNG MƯỜI ĐỎ rời bến. Họ tiễn tàu ngầm theo đúng kiểu Nga, không một cái vẫy tay hay lời cổ vũ.
“Kamarov, chạy các động cơ ở mức thấp” Ramis ra lệnh. Khi chiếc tàu kéo rời đi, ông liếc nhìn về phía đuôi tàu, nhìn những con sóng xôn xao khi hai cánh quạt đồng giống hệt nhau quay đầu và tiến lên. Viên thuyền trưởng tàu kéo vẫy tay và Ramius vẫy tay trả lời. Con tàu kéo đã hoàn thành một công việc đơn giản nhưng nhanh nhẹn và kỹ thuật rất đáng khen. THÁNG MƯỜI ĐỎ là tàu ngầm thuộc lớp TYPHOON rời căn cứ và tiến về eo biển vịnh Kola
“Thuyền trưởng, tàu Purga kìa” Greoriy Kamarov chỉ về chiếc tàu phá bang đang hộ tống họ ra khơi. Ramius gật đầu. Phải mất hơn hai giờ để vượt qua eo biển. Đây không phải là bài kiểm tra kỹ năng mà sự kiên nhẫn ông có. Một cơn giá lạnh buốt mang đặc trưng của Bắc Cực đang thổi tới khiến bầu trời cuối mùa thu trở nên dịu nhẹ đáng ngạc nhiên, và những trận tuyết rơi dày vẫn chưa đến. Tuy nhiên, một cơn bão mùa đông đã đổ bộ vào Murmansk cách đây 1 tuần, phá vỡ lớp băng đông cứng ngoài khơi Bắc Cực vốn dày không phải dạng vừa. Và tàu Purga có nhiệm vụ phá các tảng băng khổng lồ vào ban đâm để mở đường cho THÁNG MƯỜI ĐỎ. Tất cả các tàu ngầm của hải quân Liên Xô tuyệt đối không được phép bị hư hỏng do các tảng băng trôi. Gió biển cuộn trào trong vịnh khiến sóng bao trùm như ngọn đồi nhấn chìm mũi tàu hình cầu của THÁNG MƯỜI ĐỎ, nước dồn về boong tên lửa trước bục cao màu đen rồi lại chảy ra biển. Mặt nước nổi đầy váng dầu của những con tàu không số, số dầu này không thể bị chìm hay loại bỏ ở nhiệt độ thấp nên trôi theo dòng chảy tạo nên những vết đen hình tròn trên các vách đá của vịnh giống như một con quái vật đang tắm biển. Cách ví von thật phù hợp, Ramius nghĩ, con quái vật Liên Xô không quan tâm đến vết bẩn nó bôi lên bộ mặt của trái đất.Ông lớn lên trên thuyền đánh cá và biết cách sống hòa hợp với thiên nhiên
“Tăng tốc lên mười ba hải lý” ông ra lệnh. Kamarov sử dụng điện thoại cầu nối để lặp lại lệnh thuyền trưởng. Nước khuấy mạnh hơn khi THÁNG MƯỜI ĐỎ chạy phía sau Purga. Trung úy Kamarov là hoa tiêu của tàu, trước khi nhập ngũ anh là hoa tiêu của cảng, chuyên dẫn đường cho các tàu chiến lớn ra vào vịnh. Lúc này, hai sỹ quan đang chăm chú quan sát tàu phá băng đang chạy phía trước họ 300m. Một số thành viên thủy thủ trên boong phía sau tàu Purga đang dậm chân vì lạnh, một trong số họ còn đang mặc chiếc tạp dề của đầu bếp. Họ muốn lên boong chứng kiến chuyến đầu tiên của THÁNG MƯỜI ĐỎ nhân thể tận dụng cơ hội để vui chơi và thoát khỏi công việc đơn điệu.
Trươc đây, nếu đi qua eo biển rộng và sâu này dưới sự hộ tống của các con tàu khác, Ramius hẳn đã rất sốt ruột. Nhưng hôm nay ông dường như đã thay đổi. Băng trôi là thứ gì đó khiến người ta lo lắng, nhưng đối với Ramius, còn có điều quan trọng hơn. “Vậy..thưa thuyền trưởng, chúng ta lại ra khơi để bảo vệ đất mẹ (Rodina)!” Như thường lệ, Trung tá, thuyền phó Yurievich Putin không cần hỏi ý kiến mà thò đầu ra khỏi thang máy khiến một thủy thủ mới đang trèo thang lên lúng túng. Nhờ vậy, chiếc bục nhỏ trở nên đông đúc hơn với một viên thuyền trưởng, một hoa tiêu và một quan sát viên lặng lẽ. Putin là thuyền phó chính trị của con tàu và mọi thứ ông làm là để phục vụ tổ quốc. Từ Rodina (Đất Mẹ) có ý nghĩa vô cùng thiên liêng với người Nga, đúng như V.I.Lenin, linh hồn của Đảng Cộng Sản Nga đã gọi tên.
“Anh nói đúng, Ivan” Ramius vui vẻ đáp “Thật vui khi rời khỏi bến tàu và dành nửa tháng lênh đênh trên biển. Đời thủy thủ là phải trên biển chứ không phải sống cùng các quan chức và đám công nhân kiêu căng trong đôi ủng bẩn thỉu. Và chúng ta cũng không bị lạnh cóng nữa” “Ngài có cảm thấy lạnh không”Putin bối rối hỏi lại. Lần thứ 100 trong đời Ramius lại tự nhủ Putin thực sự là viên sỹ quan có đầu óc chính trị hiếm có. Giọng ông ta luôn rất to, giả vờ là không có khiếu hài hước. Ông ta không cho phép mọi người quên mình là ai. Và viên sỹ quan có đầu óc chính trị hoàn hảo này lại dễ sợ hãi
“Tôi đã sống ở trên tàu ngầm trong thời gian dài rồi, ban của tôi. Từ lâu, tôi đã quen với môi trường oi bức và boong kiên cố bằng sắt” Putin không quan tâm đến tác hại tiềm tàng của tàu ngầm đối với cơ thể con người. Sau khi nhập ngũ, ông ta được bố trí nhiệm vụ trên 1 con tàu khu trục và do bị say biển kéo dài nên ông ta được bổ nhiệm qua làm ở tàu ngầm. Tất nhiên, có thể có lý do khác để rời bỏ tàu khu trục để làm việc ở tàu ngầm: Ông ta không bao giờ bực bội khi bị giam dài ngày trong thế giới nhỏ bé trên tàu ngầm, điều mà nhiều người đàn ông không thể chịu nổi
“Ah, Marko Aleksandrovic, thời tiết ngày này ở Gorkiy rất tốt đấy. Hoa nở rồi ”
“Và ý của ông là hoa gì, thưa đồng chí Thuyền phó?” Ramius nhấc ống nhòm lên nhìn quanh vịnh. Giữa trưa, mặt trời vừa nhô lên khỏi đường chân trời phía đông nam, rắc những ánh sáng vàng như bột và những đám mây ánh sáng đỏ tím đổ bóng xuống vách đá của vịnh
“À, tất nhiên là những bông hoa tuyết” Putin cười to “Thời tiết này sẽ khiến cho khuôn mặt của các cô gái và trẻ em đỏ bừng, thở ra từng đám mây trắng và có mùi thơm của rươu vodka. Tôi rất mong có mặt ở Gorkiy trong thời tiết này”
Tên khốn này nên làm ở Ngành du lịch, Ramius nghĩ, thật tiếc Gorkiy lại là thành phố không cởi mở với đám người ngoại quốc. Ông đã đến đó Gorkiy 2 lần, trong ấn tượng của ông, đó là 1 thành phố kiểu Nga điển hình: Những ngôi nhà xập xệ, những con phố bẩn thỉu và hỗn loạn và những người dân rách rưới. Giống như hầu hết các thành phố Nga, mùa đông là mùa đẹp nhất ở Gorkiy vì tuyết rơi dày đặc có thể che dấu mọi sự xấu xí. Ramius mang nửa dòng máu Litvia và ông trải qua thời thơ ấu tại một làng chài xinh đẹp. Tổ tiên ông để lại cho ông mấy dãy nhà rất khang trang.
Ở Liên Xô, không mang dòng máu Đại Nga sống đã không dễ, lên tàu hải quân càng khó, huống hồ trở thành chỉ huy tàu. Cha của Marko, ông Aleksandr Ramius từng là anh hùng của Đảng, ông tin vào chủ nghĩa cộng sản và phấn đấu phục vụ cho Đảng cả đời. Ông cực kỳ trung thành với Stalin. Khi Liên Xô lần đầu chiếm đóng Litvia năm 1940 cha già Ramius đã giúp bắt giữ nhiều ông chủ, linh mục, các nhà bất đồng chính kiến và những người không hài lòng với chế độ mới. Tất cả họ sau này đều bị lưu đày còn bị lưu đày ở đâu thì ngay cả chính phủ ở Moscow cũng không biết. Một năm sau thì quân Đức xâm lược Liên Xô. Lúc đó Aleksandr đang là chính ủy trong quân đội, ông đã chiến đấu rất dũng cảm, đặc biệt là trong Trận chiến Leningrad. Năm 1944 ông dẫn đầu đội biệt kích thuộc Đội cận vệ Số 11 quay trở lại Litvia tìm cách trả thù các đồng đội trước đây và những kẻ tình nghi thông đồng với quân Đức. Cha của Marko là một anh hùng nổi tiếng của Liên Xô – và là con trai ông, Marko lại cảm thấy cực kỳ xấu hổ. Trong cuộc chiến giằng co vô tận ở Leningrad, mẹ ông đã bị ốm nặng và qua đời ngay sau khi sinh ông. Còn cha ông thì xuất hiện, còn sống và khỏe mạnh trong Ủy ban Trung ương Đảng ở Vilnus, chờ được thăng chức để nhậm chức ở Moscow, bỏ lại ông ở Litvia cho bà ngoại nuôi lớn. Sau đó thì đồng chí Ramir trở thành Ủy viên dự khuyết của Bộ chính trị, rồi không lâu sau đó qua đời vì một cơn đau tim.
Marko cũng không hẳn cảm thấy xấu hổ. Uy tín của cha giúp ông đạt được mục tiêu hiện tại và Marko dự định trút sự trả thù của mình vào Hải quân Liên Xô, có lẽ là đủ để trả thù cho hàng ngàn người dân nước ông đã chết trước khi ông sinh ra
“Chúng ta đi đậu vây, đồng chí Ivan Yurievich, thời tiết sẽ còn lạnh hơn”
Putin vỗ vai viên thuyền trưởng. Marko tự hỏi hắn đang thể hiện sự thân mật đấy à? Có lẽ là thật. Ramius là một người thực dụng và ông nhận ra người đàn ông ngốc ngếch luôn nói oang oang này có nét gì đó rất người
“Đồng chí thuyền trưởng, sao đồng chí luôn sẵn sàng rời bỏ Đất Mẹ và ra khơi?”
Ramius dùng ống nhòm nhìn ra biển và mỉm cười “Đồng chí Ivan Yurievich, đối với thủy thủ, tuy chỉ có một quê hương nhưng có tới hai người vợ. Đồng chí sẽ không hiểu đâu. Bây giờ tôi đang đến với người vợ thứ hai, cô ấy lạnh lùng và tàn nhẫn nhưng lại khiến tôi mơ ước” Ramius dừng lại một lúc và nụ cười bất chợt biến mất “Bây giờ, cô ấy là người vợ duy nhất của tôi”
Marko nhận thấy Putin lần này cũng khá im lặng. Viên sỹ quan chính ủy này cũng có mặt ở đó khóc thương thật thảm khi quan tài gỗ thông của vợ ông được đưa vào lò hỏa tang.Đối với Putin, cái chết của Natalia Bogdanova Ramius thật đáng buồn, nhưng cho rằng đó là sự tàn nhẫn của Chúa, dù ông ta chả bao giờ thừa nhận sự tồn tại của Ngài. Đối với Ramius, đây không phải tội lỗi do Chúa gây nên mà là do Chính quyền. Đây là tội lỗi tày trời và thù này phải trả
“Băng” Thủy thủ quan sát báo cáo
“Tôi nhìn thấy băng trôi trên vịnh., có lẽ do băng ở phía đông sụp xuống chúng ta phải cẩn thận” Kamarov nói
“Thuyền trưởng” Một tiếng gọi khắc nghiệt vang lên ở loa cầu “Sở chỉ huy hạm đội đang gọi”
“Đọc đi”
“Khu vực hàng hải của cuôc tập trận quân sự đã sạch. Không xuất hiện tàu địch. Hãy làm theo lệnh. Đã ký, Korov, Tư lệnh hạm đội”
“Đã hiểu” Ramius trả lời. Loa tắt “Chà, không có tên Mỹ nào gần đây à?”
“Đồng chí không tin chỉ huy hạm đội?” Putin chất vấn
“Tôi hy vọng ông ấy đúng” Ramius trả lời,, nghe giọng chân thành hơn cả viên sỹ quan chính trị nhận ra “nhưng anh nên nhớ nhiệm vụ của chúng ta”
Putin dậm chân. Có lẽ ông ta cảm thấy lạnh.
“Ivan, chắc đồng chí còn nhớ Chiếc tàu ngầm lớp 688 của Mỹ, cũng là tàu lớp Los Angeles. Có nhớ điều một trong những thủy thủ nói với điệp viên của chúng ta chứ? Hắn nói rằng tàu ngầm bọn chúng có thể bất ngờ xuất hiện xung quanh tàu địch mà không ai hay biết. Tôi không biết làm cách nào mà KGB biết được thông tin này. Có lẽ là từ một điệp viên Xô Viết xinh đẹp được đào tạo theo lối sống suy đồi của phương Tây, vì bọn đế quốc thích thiếu nữ tóc vàng nhất…” viên đại úy hóm hỉnh lẩm bẩm “Có lẽ tên sỹ quan Mỹ này là môt người tự phụ đang cố gắng tìm cách làm gì đó tương tự như điệp viên của chúng ta phải không? Hắn ta cũng say rượu giống như hầu hết mọi thủy thủ trên thế giới. Tuy nhiên chúng ta vẫn phải thực hiện các phương pháp phòng thủ nghiêm ngặt chống lại tàu ngầm Los Angeles của bọn Mỹ và tàu Trafalgar mợi của bọn Anh. Chúng là mối đe dọa nghiêm trọng”
“Công nghệ của Mỹ tốt thật đấy, thưa Thuyền trưởng” Putin nói “nhưng dù sao họ cũng không phải những vị thần. Công nghệ của họ cũng không có gì ghê gớm cả. Nasha Lutcha” ông khẳng định. Công nghệ chúng ta luôn tốt hơn.
Ramius nghĩ ngợi 1 lúc rồi gật đầu. Ông cho rằng theo quy chế làm việc của Đảng thì quả thực Chính trị viên luôn có hiểu biết nhất định về con tàu mình quản lý
“Ivan, nông dân ở Gorkiy hẳn phải dặn ông luôn đề phòng những con sói Nasha lutcha mà ông không nhìn thấy chứ nhỉ? Nhưng đừng quá lo lắng Với chiêc tàu này tôi nghĩ chúng ta sẽ dạy chúng một bài học”
“Giống như tôi đã báo cáo với Bộ chính trị hải quân” Putin lại vỗ vai Ramius “các sỹ quan trên tàu THÁNG MƯỜI ĐỎ đều là người giỏi nhất” Đến đây thì cả hai đều bật cười. Đúng là đồ khốn khiếp, viên thuyền trưởng nghĩ, dám đánh giá khả năng chỉ hủy của mình ngay trước mặt mình. Hắn nghĩ hắn là ai? Dù cho trời yên bể lặng hắn cũng chẳng biết dùng bè cao su. Thật xin lỗi nhưng anh sai rồi, Đồng chí Sỹ quan chính trị, anh sẽ nhanh chóng kết thúc quãng đời mình trong thời gian ngắn nữa với sự hiểu nhầm này thôi. Hãy cứ cảm nhận nó đi, thật đáng để anh chết vì nó.
Đột nhiên biển nổi gió và chiếc tàu ngầm bắt đầu rung chuyển. Càng ở trên cao độ lắc càng mạnh hơn. Đứng trên cầu cao, Putin không chịu được nên tìm lý do quay về cabin. Đúng là một thủy thủ yếu đuối, trên cầu giờ chỉ còn Ramius đang yên lặng quan sát và Kamarov đang mỉm cười. Mặc dù cả hai người đều không nói gì nhưng nét mặt thể hiện rõ sự khinh bỉ đối với viên đội phó chính trị. Một thái độ không lời của hầu hết người Liên Xô đối với zampolit (phó chỉ huy chính trị)
Một giờ nữa trôi nhanh qua, biển mỗi lúc một gần và sóng càng ngày càng lớn, con tàu phá băng dẫn đường cho họ bắt đầu đằm mình xuống nước. Ramius thích thú quan sát con tàu. Ông chưa bao giờ đi tàu phá băng, kể từ khi đi lính ông đã gắn bó với tàu ngầm. Mặc dù ở tàu ngầm thoải mái hơn nhưng cũng nguye hiểm hơn. Sau nhiều năm như vậy, ông cũng quen với loại nguy hiểm này, ngược lại còn cảm thấy nó có ích
“Thuyền trưởng, phao biển ở trước mặt kìa” Kamarov chỉ tay. Chiếc đèn phao đỏ nhấp nháy theo sóng biển
“Phòng điều khiển, độ sâu bao nhiêu?” Ramius hỏi qua điện thoại cầu
“Độ sâu 100m dưới đáy thuyền, thưa thuyền trưởng”
“Tốc độ 26 hải lý, lệch sang trái 10 độ” Ramius nhìn Kamarov và nói “Đánh mã cho Purga thông báo chúng ta sẽ đổi hướng và hy vọng nó sẽ không đi sai đường”
Kamarov bước đến ngọn hải đăng nhỏ lấp lánh dưới bục cầu. Con tàu 30.000 tấn THÁNG MƯỜI ĐỎ bất đầu chậm rãi rẽ sóng tiến về phía trước. Đột nhiên sóng trước mũi tàu biến thành 1 hình vòng cung nước cao 30m, con tàu tách sóng lao xuống. Chiếc Purga chuyển hướng sang mạn phải dành đường cho chiếc tàu ngầm trôi qua êm đềm và ra khơi xa.
Ramius đã chiêm ngưỡng những vách đá trên vịnh Kola, chúng là kiệt tác được chạm khắc bởi dòng song băng tàn nhẫn sục sạo cả ngàn năm trước. Đã bao lần trong suốt 20 năm dài đằng đẫng phục vụ Hạm đội Cờ Đỏ Phương Bắc ông đi qua vách núi rộng hình chữ U này nhỉ? Đây có lẽ là lần cuối cùng. Dù thế nào đi nữa, ông sẽ không bao giờ quay lại nơi đây. Ramius thừa nhận ông chẳng mấy quan tâm. Có lẽ những câu chuyện bà ngoại kể cho ông nghe về lòng tốt và sự trả ơn của Chúa sẽ trở thành sự thật. Ông hy vọng thế- sẽ thật tuyệt nếu Natalia còn sống. Trong mọi trường hợp, sẽ chẳng có đường lui. Trước khi ra khơi, ông đã để lại một bức thư trong bưu điện cuối cùng. Kể từ đó, đã không còn đường lui nữa rồi
“Kamarov, gửi tín hiệu đến Purga: Tàu lặn lúc……. ” ông kiểm tra đồng thồ “…..13.20 Cuộc tập trận OCTOBER FROST được thực hiện theo kế hoạch ban đầu. Các đồng chí được thực hiện đã giao. Chúng ta sẽ quay về theo thời gian đã định ”
Kamarov di chuyển công tắc một cách nhịp nhàng để gửi tín hiệu. chiếc Purga ngay lập tức trả lời. Ramius đọc tín hiệu và lẩm nhẩm “HY VỌNG CÁC ĐỒNG CHÍ KHÔNG BỊ CÁ VOI NUỐT CHỬNG. CHÚC MAY MẮN, THÁNG MƯỜI ĐỎ”
Ramius lại nhấc điện thoại lên, báo Phòng radio gửi tin nhắn tương tự cho Bộ chỉ huy hạm đội Severomorsk. Sau đó hỏi phòng điều khiển:
“Độ sâu bao nhiêu?”
“140m thưa Thuyền trưởng”
“Sẵn sàng lặn” Ông quay sang viên sỹ quan sang sát và ra lệnh cho anh ta xuống cầu. Cậu thủy thủ trẻ tiến về phía cửa sập. Có lẽ anh chàng cũng rất vui khi được quay trở lại nơi ấm áp bên dưới, nhưng anh lại chững lại nhìn 1 lúc vào bầu trời đầy mây và vách đá sừng sững phía xa. Tàu ngầm ra khơi luôn hào hứng và có chút buồn
“Tất cả xuống cabin. Gregoriy, cậu sẽ chỉ huy khi xuống dưới đó” Kamarov gật đầu và nhảy xuống cửa, chỉ còn lại viên thuyền trưởng trên cầu. Ramius cẩn thận liếc nhìn biển lần cuối. Mặt trời ở đuôi thuyền gần như không thấy, bầu trời xám chì, biển đen lấm tấm những con sóng trắng xóa từ đuôi thuyền. Ông không biết liệu mình có cần tạm biệt thế giới hay không, nếu phải làm vậy thì ông thích chọn nơi cảnh vật tươi mát hơn
Trước khi xuống cabin, Ramius đã cẩn thận kiểm tra cửa trượt và khóa nó bằng dây xích. Sau khi tin chắc các thiết bị cơ khí vẫn hoạt động ở chế độ tự động như bình thường, ông trượt 8m từ vỏ bục đến thân tàu chịu áp lực, rồi trượt thêm 2m nữa đến Phòng điều khiển. Sau đó một michman (nhân viên bảo hành) đóng cửa lớp thứ 2 và dùng hết sức lực của mình để siết chặt bánh răng chốt cửa
“Gregoriy, tình hình thế nào?” Ramius hỏi
“Van bên đã đóng” Viên hoa tiêu buồn buồn, tay chỉ về chiếc tàu ngầm sắp lặn. Tất cả các đèn báo độ kín gió đều sáng màu xanh lục, điều này cho thấy rằng cabin đã kín gió “Tất cả hệ thống đang hoạt động bình thường. Bình cân bằng đã được đổ đầy nước và quá trình chuẩn bị lặn đã hoàn tất” Viên thuyền trước đích thân kiểm tra tưng thiết bị chỉ thị từ cơ khí,, điện và thủy lực. Ông gật đầu hài long và nhân viên bảo hành đang làm nhiệm vụ mở van thông gió
“Lặn xuống” Ramius ra lệnh, bước tới kính tiềm vọng để thay thế cho Vasily Borodin, starpom (phụ tá). Kamarov kéo còi báo lặn, âm thanh chói tai vang vọng.
“Thùng dằn chính chứa đầy nước, các thang cửa được đẩy ra, góc lái 10 độ” Kamarov ra lệnh trong khi nhìn chằm chặp vào các thành viên trong khoang vì sợ sai sót khi vận hành. Ramius thậm chí không nhìn nhưng vẫn cẩn thận lắng nghe. Kamarov là sỹ quan trẻ xuất sắc nhất và được ông tin tưởng nhất
Sau khi van thông hơi trên đỉnh két nước dằn được mở, nước biển đổ vào két và không khí trong két được xả ra ngoài, con tàu THÁNG MƯỜI ĐỎ đầy những luồng khí khó chịu. Vì tàu ngầm có 1 số két nước dằn và mỗi két nước được ngăn cách bởi vô số vách ngăn dạng tổ ong nên luồng khí này sẽ tồn tại trong một thời gian dài. Ramius điều chỉnh tiêu điểm của kính tiềm vọng, nhìn xuống và thấy vùng nước tối nhanh chóng biến thành bọt
THÁNG MƯỜI ĐỎ là chiếc tàu ngầm mới nhất, lớn nhất và hoàn hảo nhất mà Ramius được điều khiển trong suốt 20 năm sự nghiệp. Mặc dù động cơ khá mạnh và được trang bị hệ thống đẩy kiểu mới, thứ ông hy vọng sẽ đánh lừa được tàu ngầm của Mỹ và Liên Xô, Ramius vẫn phát hiện nó có 1 nhược điểm lớn, đó là thân tàu quá lớn và khi thay đổi độ sâu, nó vụng về như một con cá voi. Nó không chỉ nổi chậm mà còn lặn chậm hơn.
“Rút lại kính tiềm vọng” Sau một hồi chờ đợi, Ramius bước lui lại và ra lệnh “Rút kính tiềm vọng”
“Lặn thêm 40m nữa” Kamarov nói
“điều chỉnh thăng bằng ở độ sâu 100m” Ramius quan sát các thủy thủ xung quanh. Một nửa trong số họ đến từ các vùng nông thôn và lên tàu luôn sau khi được đào tạo trong trại huấn luyện. Họ là những thủy thủ đầu tiên đi tàu lặn nên hơi sợ. Khi độ sâu tăng lên, áp suất nước biển cũng tăng và vỏ tầu ngầm có thể bị cọ sát phát ra những kêu ken két chói tai. Hầu hết thủy thủ đều đã quen nhưng có vài thanh niên trẻ không chịu nổi, tái mặt, ngẩn người và đứng thẳng đuỗn
Kamarov bắt đầu điều chỉnh độ cân bầng sau khi tàu lặn xuống độ sâu định trước. Ramius đắc chí quan sát với niềm tự hào rằng viên sỹ quan trẻ tuổi mà ông coi như con ruột mình đang đưa ra những mệnh lệnh thật chính xác. Anh là sỹ quan đầu tiên mà Ramius tự mình tuyển dụng và đào tạo. Lúc này, các thuyền viên trong PHòng điều khiển đều đang tập trung cao độ để nghe lệnh mới. 5 phút sau tàu lặn xuống độ sâu 90m, sau đó lặn thêm 10m nữa và dừng lại ở độ sâu 100m
“Làm tốt lắm, đồng chí đại úy. Anh là người chỉ huy tốt nhất, giữ tốc độ 13 hải lý/ giờ và các thủy thủ sonar bắt đầu lắng nghe” Nói rồi Ramius vẫy tay ra hiệu Putin đi theo ông và cả hai bước ra khỏi Phòng điều khiển
Đây là cách mọi thứ bắt đầu
Ramius và Putin bước đến Phòng họp sỹ quan ở đuôi tàu. Viên thuyền trưởng giữ cửa mở chờ Sỹ quan chính trị viên bước vào, sau đó đóng và khóa cửa lại. Căn phòng họp của THÁNG MƯỜI ĐỎ nằm ngay phía trước nhà bếp và phía sau cabin các sỹ quan. Nó được thiết kế có các bức tường cách âm và khóa cửa an toàn vì sợ các thủy thủ có thể nghe thấy lời nói của các sỹ quan khi đang họp. Phòng họp rất rộng rãi và đủ cho tất cả các sỹ quan có thể dùng bữa tại đây- tất nhiên là luôn có ít nhất 3 sỹ quan túc trực. Trong phòng có két sắt, nơi cất giữ các tài liệu mật. Những giấy tờ này không được đặt ở phòng thuyền trưởng vì thuyền trưởng có thể mở nó lúc ở một mình. Trong két sắt có 2 đĩa mật mã, Ramius có mật mã của 1 cái, cái còn lại là của Putin. Điều này gần như chả cần thiết vì Putin châc chắn biết rõ nhiệm vụ cuẩ họ. Ramius cũng vậy, nhưng không biết từng chi tiết
Putin đưa tách trà cho Thuyền trưởng khi ông đang đối chiếu giờ giấc trên đồng hồ của mình so với chiếc đồng hồ thiên văn treo trên tường. Vẫn còn 15 phút mới đến thời gian mở két, ngồi yên lặng khiến Putin xấu hổ
“Chúng ta sẽ bị nhốt cùng nhau 2 tuần nữa” Viên chính ủy vừa khuấy trà trong tách vừa nói
“Người Mỹ có thể ở dưới đáy biển 2 tháng, đồng chí Ivan, tất nhiên tàu ngầm của họ thoải mái hơn nhiều” Mặc dù THÁNG MƯỜI ĐỎ có thân tàu rất lớn nhưng chỗ ở của thủy thủ đoàn lại rất nhỏ. Có tất cả 15 sỹ quan sống trong 1 số cabin tồi tàn ở đuôi thuyền. Giường của hàng tram thủy thủ khác được kê ở các góc của mũi tàu. Kích cỡ của THÁNG MƯỜI ĐỎ là một trò bịp. Bên trong lớp vỏ hai lớp chứa đầy tên lửa, ngư lôi, lò phản ứng hạt nhân và các thiết bị phụ trợ khác, chưa kể một máy phát điện dự phòng diesel khổng lồ. Bên ngoài lớp vỏ chịu áp lực còn có 1 dãy pin niken-cadmium vồn có khối lượng lớn gấp 10 lần loại pin tàu ngầm tương tự của Hoa Kỳ. Việc vận hành và bảo dưỡng con tàu khổng lồ này là một khối lượng công việc khổng lồ đối với lượng thủy thủ nhỏ bé trên tàu, dù cho công nghệ tự động hóa được áp dụng rộng rãi khiến THÁNG MƯỜI ĐỎ là loại tàu hiện đại nhất của hải quân Liên Xô. Có lẽ thủy thủ đoàn cũng chẳng cần giường cố định riêng, vì họ chỉ có 4 hay 6 tiếng nghỉ ngơi mỗi ngày. Điều này rất có lợi cho Ramius. Một nửa trong số thủy thủ đoàn lần đầu tiên tham gia chiến đấu trên biển và ngay cả thủy thủ có kinh nghiệm cũng không biết gì nhiều về con tàu này. Thủy thủ đoàn tàu ngầm của Liên Xô khác với Phương Tây ở chỗ họ được chỉ huy bởi 11 sỹ quan cùng cấp (sỹ quan bảo dưỡng) thay vì cấp trên của họ (glavnyy starshini -các trung sỹ). Tất cả họ đều được đào tạo đặc biệt để thao tác chính xác mệnh lệnh của các sỹ quan và Ramius đích thân chọn lựa nhóm sỹ quan thân tín để lên tàu
“Anh có muốn sống trên tàu 2 tháng không?” Putin hỏi
“Tôi đã phục vụ trên 1 chiếc tàu ngầm chạy diesel trong 2 tháng. Tàu ngầm là thuộc về biển mà, đồng chí Ivan. Nhiệm vụ của chúng ta là khiến bọn đế quốc phải khiếp sợ. Và để hoàn thành sứ mệnh này thì chúng ta không thể suốt ngày trốn ở Polyarnvy được, nhưng chúng ta không thể ở biển lâu hơn 2 tuần thì thể lực thủy thủ sẽ cạn kiệt. Hai tuần sau thì đám trẻ này sẽ là những con rô bốt tê liệt” Ramius tính toán
“Và chúng ta có thể giải quyết vấn đề này thế nào? Hay là cứ hưởng thụ như chủ nghĩa tư bản nhé?’’ Putin chế nhạo
“Chủ nghĩa Mác thực sự cần tuân theo sự thật khách quan, thưa đồng chí chính ủy” Ramius khiển trách, thích thú tranh luận vấn đề này với Putin “Nhìn nhận một cách khách quan, tôi cho rằng mục đích nhiệm vụ này của chúng ta là tốt nhưng cách thực hiện thì xấu. Luyện tinh thần và kỹ năng của thủy thủ mới là khó, chứ không phải khiến anh ta tê liệt. Suốt ngày bị nhét trong khoang của tàu ngầm đã đủ khó lắm rồi, anh nghĩ đúng không?”
“Không khó với anh, Marko” Putin giơ tác trà lên và mỉm cười
“Tôi là một thủy thủ kỳ cựu, nhưng các thủy thủ của chúng ta thì không và hầu hết họ sẽ không trở thành thủy thủ thực thụ. Đa số họ là nông dân và khao khát được trở thành công nhân trong các nhà máy vào môt ngày nào đó. Ivan chúng ta cần thích ứng với thời đại. Những con người trẻ tuổi này không giống với chúng ta thời trước”
“Sụ thật là vậy” Putin đồng ý “Anh không bao giờ cảm thấy hài lòng đồng chí thuyền trưởng. Tôi hy vọng những người như anh sẽ chỉ đường cho chúng tôi”
Cả hai người đều biết chính xác vì sao tỷ lệ hành trình của tàu ngầm tên lửa Liên Xô chỉ đạt 15%, vốn không liên quan gì đến điều kiện vật chất. THÁNG MƯỜI ĐỎ mang hteo 26 tên lửa SS-N-20, mỗi tên lửa lại có 8 đầu đạn dẫn đường Seahawk với mỗi đầu đạn nặng 500.000 tấn đủ để phá hủy 200 thành phố. Các máy bay ném bom trên đất liền chỉ có thể bay vài giờ mỗi lần rồi phải quay lại căn cứ. Các tên lửa đối đất do Liên Xô triển khai dọc theo mạng lưới đường sắt Đông- Tây thường do đơn vị bán quân sự KGB kiểm soát vì sợ trung đoàn tên lửa tùy tiện sử dụng quyền lực của mình. Tên lửa tàu ngầm thì khác, nó không chịu sự chỉ huy của bất kỳ bộ chỉ huy trên bộ nào. Nhiệm vụ quan trọng nhất của tàu ngầm là ẩn nấp
Trên thực tế đó, Marko cho rằng việc chính phủ kiểm soát được họ là điều đáng ngạc nhiên. Rõ ràng chính phủ đang mất dần niềm tin nơi thủy thủ đoàn, và do vậy các tàu Liên Xô có thời gian đi biển ít hơn tàu Mỹ. và khi ra khơi làm nhiệm vụ, trên tàu phải có chính ủy, tương đương với thuyền trưởng thứ hai, có quyền phê duyệt mọi hoạt động trên tàu
“Marko, anh có nghĩ mình có thể làm nhiệm vụ với những người lính nông dân này trong 2 tháng không?”
“Tôi thích những chàng trai đã được đào tạo cơ bản hơn. Anh biết đấy, có nhiều thứ cần học. Tôi có thể huấn luyện họ trở thành thủy thủ thực thụ theo cách riêng của mình. Tôi có hơi sùng bái cá nhân quá không?”
Putin cười to và châm 1 điếu thuốc “Tôi đã để ý đến điều này từ trước đây rồi Marko. Nhưng anh là người hướng dẫn tốt nhất của chúng tôi và mọi người đều biết là anh đáng tin cậy”. Đúng là đã từng như thế. Ramius đã từng huấn luyện hàng trăm sỹ quan và thủy thủ cho các tàu ngầm khác và được nhiều thuyền trưởng khen ngợi. Không dễ gì có được lòng tin từ người khác ở Liên Xô. Tất nhiên, việc Ramius là đảng viên trung thành và là con trai của người anh hung trong Đảng, người được 3 ủy viên Bộ chính trị khiêng linh cữu khi ông qua đời. Putin nghịch nghịch ngón tay và nói “Đồng chí đáng nhẽ nên được bổ nhiệm điều hành một trong những học viện hải quân cấp cao của chúng ta, thưa Thuyền trưởng. Tài năng của đồng chí xứng đáng ở chỗ đó”
“Tôi là 1 thủy thủy, đồng chí Ivan Yurievich. Chỉ là 1 thủy thủ bình thường, không phải là giáo viên- dù những người khác thích gọi tôi như vậy. Một người thông minh nên tự biết mình là ai” Và là 1 người mạnh dạn biết nắm bắt cơ hội. Hầu hết sỹ quan trên tàu đều từng làm việc dưới quyền Ramius trước đây, ngoại trừ 3 trung úy. Những người ngày sẽ tuân theo bất kỳ mệnh lệnh nào dù có hôi hám đến đâu, ngoại trừ viên bác sỹ quân y gần như vô dụng
Đồng hồ thiên văn trên tường vang lên 4 tiếng chuông. Ramius đứng dậy và xoay tấm mật mã của két sắt theo mã 3 chữ số. Putin cũng hành động tương tự và viên thuyền trưởng mở tấm cửa sắt tròn. Bên trong két là 1 túi giấy gồm 4 cuộn giấy ghi chỉ số mã và một bản đồ tọa độ ghi mục tiêu tấn công tên lửa. Ramius lấy túi giấy ra, đóng cửa lại, xoay núm mật mã của két sắt về vị trí tương ứng, trở lại ghế ban đầu và ngồi xuống
“Vậy…Ivan, anh có đoán được mệnh lệnh bên trong không?” Ramius hỏi đùa
“Nhiệm vụ của chúng ta, thưa thuyền trưởng” Putin cười
“Chắc chắn rồi” Ramius gỡ bỏ con dấu sáp, lấy ra 1 trong 4 cuộn giấy từ trong túi giấy và đọc nhanh. Lệnh không quá phức tạp
“Vậy, chúng ta cần phải tiến vào vùng tứ giác 54-90 và gặp tàu ngầm tấn công mới của chúng ta V.K. Konovalov- Đó là lệnh mới của Thuyền trưởng Lupolev. Anh có biết Viktor Tupolev không? Không à? Vitor sẽ chịu trách nhiệm bảo vệ chúng ta khỏi sự xâm nhập của tàu đế quốc và chúng ta sẽ tiến hành 1 cuộc tập trận và thu thập thông tin trong vòng 4 ngày, cứ để hắn săn tìm chúng ta- nếu hắn có thể ” Ramius khúc khích cười “Làm sao đám tàu ngầm tấn công có thể theo dõi chiếc tàu được trang bị hệ thống đẩy mới này. À ngay cả người Mỹ cũng không thể. Phạm vi hoạt động của chúng ta nên giới hạn trong tứ giác 54-90 và các vùng biển lân cận. Điều này sẽ giúp Viktor thực hiện nhiệm vụ dễ dàng hơn”
“Nhưng anh sẽ không để hắn tìm thấy chúng ta?”
“Tất nhiên không” Ramius khịt mũi “Để hắn tìm thấy chúng ta á? Viktor là học trò của tôi Ivan, ngay cả trong 1 cuộc tập trận thì anh cũng không tạo bất kỳ lợi thế gì cho đối thủ. Bọn đế quốc lại càng không. Trong khi tìm kiếm chúng ta, hắn cũng sẽ thực hành tìm kiếm tàu ngầm đối phương. Tôi nghĩ hắn có cơ hội khá tốt để tìm thấy chúng ta. Cuộc tập trận này được giới hạn trong tứ giác có diện tích 40.000km2. Tôi muốn xem hắn đã học được những thủ thuật mới nào sau khi đã làm việc dưới quyền tôi nhiều năm. Ồ, đúng rồi, trước khi anh đồng hành cùng tôi, tôi phục vụ trên tàu Suslov ”
“Vậy không có gì đáng để xem à?”
“Cũng không hẳn. 4 ngày đối phó với Konovalov sẽ rất thú vị” Tên khốn, ông tự nhủ, hắn đã biết trước các mệnh lệnh gửi trong két sắt- và hắn cũng biết về Viktor Tupolev, đồ dối trá. Đã đến lúc rồi.
Putin bóp tàn thuốc, uống hết ly trà và đứng dậy “Chà, vậy thì tôi sẽ chứng kiến ông thầy thuyền trưởng hành hạ cậu bé tội nghiệp” ông ta quay người bước ra cửa “tôi nghĩ……”
Ngay khi Putin rời bàn, Ramius bay lên đá thốc ông ta ngã xuống. Nhanh như cắt, ông dùng bàn tay mạnh mẽ của ngư dân nắm chắc đầu viên chính ủy. Và với tất cả sức mạnh, Ramius đẩy cổ ông ta hướng vào góc kim loại sắc nhọn của phòng họp. Mục tiêu chính xác. Cùng lúc ông đẩy mạnh vào ngực hắn. Xương của Ivan Putin vỡ ra lách cách, thật kinh tởm. Cổ hắn bị đập vỡ và cột sống phía trên đốt sống cổ thứ hai cũng bị gãy.
Viên sỹ quan chính trị không kịp phản ứng gì. Các dây thần kinh dưới cổ bị dứt khỏi các cơ quan nội tạng và cơ bắp. Cơ thể mất kiểm soát. Putin muốn hét lên, muốn nói gì đó nhưng miệng mở ra rồi đóng lại. Ngoại trừ thở ra những hơi thở cuối cùng, không có một âm thanh hay lời nói nào. Ông ta há to miệng như cá mắc cạn, nhưng chẳng ích gì. Hai mắt Putin đờ đẫn nhìn Ramius, không đau đớn hay kích động, chỉ có ngạc nhiên. Viên thuyền trưởng nhìn quanh và nhẹ nhàng đặt ông ta dưới sàn.
Ramius nhìn thấy tia sáng lóe trên mặt Putin nhưng rồi nó biến mất ngay tức thì.Khuôn mặt ông ta trở nên tái nhợt. Ông quỳ xuống cảm nhận nhịp tim của Putin. Chỉ sau chưa đầy 2 phút, tim của viên thuyền phó kiêm chính ủy đã ngừng đập hoàn toàn. Ramius chắc chắn viên chính ủy đã chết bèn lấy ấm trà trên bàn rót đầy 2 cốc trà rồi cẩn thận nhỏ vài giọt vào chân người chết, sau đó nhấc xác chết lên bàn của phòng họp và giật mạnh cửa
“Bác sỹ Petrov đến Phòng họp ngay lập tức”
Bệnh xá cũng nằm ở đuôi thuyền, cách Phòng họp chỉ vài bước chân. Petrov xuất hiện gần như tức thì, theo ngay sau là Vasily Borodin, đang vội vã từ Phòng điều khiển chạy tới
“Ông ấy bị trượt chân khi tôi làm đổ trà” Ramius hổn hển, cố gắng ấn lồng ngực Putin để cấp cứu “Tôi đã cố kéo ông ấy khỏi bị ngã nhưng đầu ông ấy lại đập vào bàn”
Petrov đẩy Thuyền trưởng ra, lật người chết, nhảy lên bàn và quỳ xuống. Anh kéo áo người quá cố và kiểm tra mắt Putin. Đồng tử cả hai mắt đều giãn ra và trùng xuống. Viên bác sỹ sờ quanh đầu Putin kiểm tra, rồi sờ xuống cổ rồi dừng lại và từ tốn lắc đầu
“Đồng chí Putin đã chết. Cổ ông ấy bị gãy” Viên bác sỹ dơ tay khép đôi mắt của Chính trị viên con tàu
“Không!” Ramius hét lên “Vừa mới đây ông ấy vẫn còn sống mà” viên thuyền trưởng thút thít “Đó là lỗi của tôi. Tôi đã cố bắt lấy ông ấy nhưng bất lực. Đều là lỗi của tôi cả” Ông gục xuống ghế, hai tay che mặt “Đều là lỗi của tôi” Ông, khóc lên, lắc đầu buồn bã như thể hoàn toàn mất trí. Đúng là diễn viên đại tài.
Petrov vỗ vai viên thuyền trưởng “Đây là một tai nạn, đồng chí Thuyền trưởng. Loại chuyện này xảy ra thường xuyên, ngay cả đối với người giàu kinh nghiệm. Đó không phải lỗi của ông. Chắc chắn thế, thưa đồng chí”
Ramius rủa thầm trong bụng và lấy lại bình tĩnh “Chắc chắn anh không làm được gì sao?”
Petrov lắc đầu “Ngay cả ở phòng cấp cứu hạng nhất của Liên Xô cũng không thể cứu người gãy xương sống. Đây là đột tử và chết không đau đớn gì” viên bác sỹ an ủi thêm
Remius hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ nét mặt bằng phẳng “Đồng chí Putin là một chiến hữu tin cậy của chúng ta, một nhà cộng sản trung thành của Đảng và là một người lính anh dũng” Khóe mắt của ông chú ý tới khóe miệng của Borodin run run “Các đồng chí, chúng ta sẽ tiếp tục thực hiện nhiệm vụ của mình! Bác sỹ Petrov, ông hãy chuyển thi thể đồng chí Putin vào kho lạnh. Thật kinh khủng, tôi biết, nhưng sau khi trở về căn cứ, chúng ta sẽ tổ chức tang lễ quân nhân danh dự cho ông ấy ”
“Có nên báo cáo chuyện này cho Tư lệnh hạm đội không?” Petrov hỏi
“Không thể. Cấp trên ra lệnh cho chúng ta bộ đàm im lặng tuyệt đối” Ramius lấy tờ mệnh lệnh từ trong túi đưa cho viên bác sỹ, đó không phải là mệnh lệnh trong két sắt “Trang 3, đồng chi bác sỹ”
Petrov mở to mắt đọc mệnh lệnh tác chiến
“Tôi muốn báo cáo chuyện này với sở chỉ huy, nhưng mệnh lệnh đã được đưa ra rõ ràng: Một khi tàu lặn thì không được liên lạc dưới bất cứ hình thức nào, vì bất cứ lý do nào”
Petrov đưa trả lại tờ lệnh “Thật tệ. Đồng chí đáng kính của chúng ta đang được hơn thế. Nhưng mệnh lệnh là mệnh lệnh”
“Và chúng ta phải tuân theo”
“Đây là cách tốt nhất với Putin hiện thời rồi” Petrov đồng ý
“Borodin, chú ý: Tôi lấy lại chìa khóa điều khiển tên lửa của đồng chí chính trị viên từ cổ ông ấy đang đeo, theo đúng các thủ tục” Ramius nói khi lấy chìa khóa và chùm chìa khóa nhét vào túi
“Tôi đã biết và sẽ ghi điều này vào sổ nhật ký” Borodin nghiêm nghị nói
Petrov gọi lính y tế đến, khiêng thi thể đến bệnh xá ở đuôi thuyền và bọc trong túi đựng xác và kéo khóa lại. Sau đó, nhân viên cứu thương và hai thủy thủ khiêng thi thể qua Phòng điều khiển, tiến vào khoang chứa tên lửa. Lối đi vào kho lạnh nằm trên boong tên lửa tầng dưới. Họ khiêng xác qua cửa phòng lạnh lẽo. Trong kho lạnh đang có hai chiến sỹ nhà bếp phân loại thực phẩm. Họ dành một chỗ trong góc phòng lạnh để đặt thi thể của viên thuyền phó kiêm chính trị viên.
Tại đuôi thuyền, viên bác sỹ và thuyền phó phụ trách hoạt động đang làm các thủ tục tử vong rồi copy thành 3 bản, 1 bản cho hồ sơ y khoa, 1 bản cho sổ nhật ký tàu và 1 bản cho vào Hộp niêm phong đặt tại bệnh xá
Tại mũi thuyền, Ramius nắm quyền chỉ huy trên Phòng điều khiển. Ông ra lệnh cho tàu hướng theo độ 2-9-0, tây- tây bắc. thay vì tiến vào vùng tứ giác 54-90 ở phía đông.
Chương 1
Tiến >>
Truyện dịch by myself – ebook
Nguồn: https://wordpress.com/post/hoanghavbf.wordpress.com/126
Được bạn: Mọt Sách đưa lên
vào ngày: 1 tháng 10 năm 2022