Gần hai mươi năm người đàn bà vẫn còn hy vọng níu giữ lại những gì đã trở thành hệ luỵ với những sợi dây vô hình buộc ràng lại với nhau. Nhưng với con số gần hai mươi năm, người đàn bà lại quên mất đi đó là một khoảng thời gian quá dài để cho mọi điều sẽ biển đổi hình dạng bên ngoài của con người, và biến đổi luôn cả trái tim đang nằm trong lồng ngực của họ.
Tất cả đổi thay thật tự nhiên như việc người ta ăn để sống. Như người ta cần không khí để thở. Và những cảm xúc rung động cuồng nhiệt tràn đầy cũng đã đổi thay. Đã dành riêng cho một phụ nữ khác.
Sự mất mát của một điểm tựa trong cuộc sống nó đã xãy ra không cuồng phong bão táp. Mà trái lại sự mất mát đó đã rơi vào một khoảng thinh lặng như tờ. Và người bị tổn thương như đang bị nhấn chìm xuống một đáy vực sâu hun hút. Bên dưới đáy vực không là một thảm cỏ êm ái, mà trái lại nó là những mũi nhọn của những phiến đá lởm chởm làm rách xước thịt da.
Người đàn bà đã ôm lấy vết thương đớn đau kia, rồi dần dà đã biến thành những vết sẹo của thời gian. Vết sẹo chằng chịt đã lấp kín trái tim với một góc đời buồn bã nhưng không hề nuối tiếc. Đó là sự cao ngạo mà mấy ai có thể nhìn thấy được. Người đàn bà đã sống như một người mất đi quá khứ, vẫn vô tư với những nụ cười hồn nhiên. Và tự hứa sẽ không bao giờ bao giờ bước ra khỏi cái thế giới cô độc của chính mình.
Cho đến khi như một sự tình cờ. Người đàn bà nhìn thấy sự đơn độc của mình như đang ở trong con người đó. Đó là một người đàn ông khắc khổ với đôi mắt mệt mỏi đến chán chường. Nhìn ra sự tuyệt vọng trên đôi môi cười khinh bạc. Như một trực giác bén nhạy, để rồi cảm thấy có một sự gần gủi kỳ lạ muốn bước đến lại gần qua những lời thăm hỏi.
Giống như trong một sáng tác của nhạc sĩ VTA... Có một lần mất mát, mới thương người đơn độc. Có oặn mình đớn đau, mới hiểu được tình yêu....
Và thế là giữa thế giới rộng lớn họ đã nhìn thấy nhau qua những vết sẹo của một cuộc hôn nhân đau khổ mà họ phải nhận lấy. Hai phương trời xa xôi cả nửa vòng trái đất, thế mà tình yêu vẫn nở ra những đóa hoa muộn màng nhưng đối với họ là những đóa hoa vô cùng tuyệt đẹp.
Thật chóng vánh với một hôn lễ đơn giản, nhưng thật trịnh trọng với những người thân yêu giữa bầu trời mưa bay của thành phố Paris lãng mạn.
Sự lãng mạn trong tình yêu nó giống như con sóng vỗ nhẹ vào mạn bờ. Giống như chút nắng hoàng hôn đang rơi xuống ềm đềm giữa bầu trời đi dần vào bóng tối. Thời gian hằn sâu tuổi đời và không gian cách trở mênh mông cũng không bao giờ là một lá chắn, để có thể ngăn lại khi họ đến với nhau bằng một thứ tình yêu chân thật.
Và họ đã có một tình yêu như thế đó.
Ngô Ái Loan (Mầu Hoa Khế)
May 5.2020
Nguồn: Tác giả VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 30 tháng 9 năm 2022