Nếu ai hỏi có lúc nào đó trong đời tôi ghét một người nào lắm không?
Yes, có chứ, vài người, nhưng rồi cũng quên hết...chỉ trừ một người này. Tôi ghét nó từ năm 8, 9 tuổi gì đó và còn nhớ cho đến bây giờ. Tên nó là con Xí (thấy chưa, tôi ghét đến nỗi vẫn còn nhớ tên của nó dù thời gian đã lâu!).
Con Xí ở chung xóm gần nhà tôi, bằng tuổi, nhưng đi học trễ nên thua tôi một lớp, và là con thím Hạnh làm nghề gánh nuớc muớn. Đã nhiều lần tôi thắc mắc tên thím là Hạnh hay vậy tại sao đặt tên con là Xí? Có phải khi mới sinh nó ra thím đã biết nó sẽ là đứa con gái…xấu xí vô cùng!
Con Xí xấu thiệt, xấu đến nổi tiếng trong trường ai cũng biết. Tôi không biết dùng từ gì để tả nó trừ mấy chữ: nó vừa đen, vừa lùn, và…dơ dáy ghê hồn.
Tuy vậy, mặc nó có xấu xí dơ dáy đến độ nào cũng không liên hệ gì đến tôi để mà ghét bỏ, để mà nhớ đời đến ngày hôm nay nếu không có cái ngày định mệnh đó xảy ra.
Hôm đó tôi mới mua và đứng hưởng thức cây cà-rem mát mẻ giữa buổi trưa nắng gắt, bỗng bắt gặp một ánh mắt thèm thuồng đang nhìn cây cà rem của mình.
Con Xí chớ ai.
Tôi biết nhà con Xí nghèo nhứt xóm. Ba nó đâu không biết, còn mạ nó thím Hạnh làm nghề gánh nước mướn, cực nhọc nuôi nó tới trường ăn học đàng hoàng là hay lắm rồi, đâu có dư dả cho tiền ăn quà, cho nên chắc cũng không mấy khi nó có tiền ăn cà rem như tôi. Tự nhiên tôi thấy thương hại, tội nghiệp nó quá bèn tới hỏi:
-Mi thích ăn cà rem hả Xí?
Kể ra thì giữa con Xí và tôi vừa học chung trường, và mạ nó thím Hạnh hay gánh nước cho nhà tôi, cũng gọi là quen biết nên mới tới hỏi như vậy.
Nó gật đầu.
-Mi thích cà rem chi? Dừa hay đậu xanh?
Nó chỉ vô cà rem tôi đang ăn, tức cà rem dừa. Tôi bèn mua một cây cà rem dừa tới đưa nó
-Cho mi cây cà rem nì.
Tôi đưa nó cây cà rem mới mua, nhưng nó chỉ đứng nhìn chứ không lấy. Tôi hỏi lần nữa, nó vẫn không lấy và…bỏ chạy về nhà.
Ô hay, tôi hỏi rõ ràng, nó gật đầu chịu mới mua, vậy mà mua xong nó…bỏ chạy không lấy là sao?
Tuy nhiên cũng không hề chi. Cây cà rem đó tôi xực luôn, có mất đi đâu mà sợ! Con Xí nớ làm bộ, cho mi thèm cà rem chết luôn. Từ nay đừng hòng tau cho mi cái chi nữa…
Câu chuyện nếu chỉ có vậy thì dù có bực mình và tự ái chút nhưng tôi không đến nổi phải ghét nó thậm tệ như đã nói.
Hôm sau vô trường nghe bạn bè kháo nhau rằng thằng Cọp hắn “ưng” con Xí. Hắn mua cho con Xí cây cà rem. Trời ơi, là do thằng bán cà rem khởi đầu chớ ai. Chưa hết, tệ hơn nữa là nó nói “Nhưng mà con Xí không ưng thằng Cọp. Hắn không thèm lấy” mới là ghê gớm. Tôi không cãi chi được vì sự việc tôi cho con Xí cây cà rem mà nó không lấy là đúng như vậy, nhưng thằng bán cà rem bàn ra thêm tôi “ưng” con Xí mới là khủng khiếp. Trời ơi con Xí nớ hắn xấu như ma le, vừa đen, vừa dơ dáy, ưng làm sao nỗi mà ưng? Đã vậy mà nó...không thèm ưng lại, có xấu hổ không? Tôi hối hận quá chỉ một phút yếu lòng mà để bây giờ có miệng cũng không cãi được. Xấu hổ đến thiếu điều muốn nghĩ học ở nhà không dám đến trường luôn.
Lỗi tại con Xí hết!
Trời xui đất khiến chi mà hôm đó nó đứng nhìn cây cà rem của tôi thèm thuồng cho tôi phải chạnh lòng mua cho nó một cây, mới ra cớ sự này!
Muôn sự tại mi, con Xí xấu xí ơi!
Tôi đâm ra ghét và thù con Xí thậm tệ từ bữa đó.
May mà thời gian ghét bỏ đó không bao lâu thì đến biến cố tết Mậu Thân 1968. Sau Tết chưa trở lại trường học là gia đình tôi đã dọn vào Sài Gòn luôn và không bao giờ gặp lại con Xí hay thằng bán cà rem đó nữa.
Tuy không gặp, nhưng cái tên con Xí luôn luôn vương vấn trong đầu như một kỷ niệm "hãi hùng":-) thuở ấu thơ không bao giờ quên.
./.
ThaiNC
Nguồn: Tác giả VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 2 tháng 12 năm 2019