Tác giả
Fern Michaels (tên khai sinh Mary Ruth Kuczkir, sinh ngày 9 tháng 4 năm 1933) là một tác giả người Mỹ chuyên viết tiểu thuyết lãng mạn và tiểu thuyết kinh dị, trong đó có gần 150 cuốn sách bán chạy nhất với gần 200 triệu bản in. Những cuốn sách bán chạy nhất của bà bao gồm Family Blessings, Pretty Woman, và Crown Jewel, Texas quartet và series Captive.
Chương một
Annie Clark mở cửa bước vào tiệm bán dược phẩm theo kiểu cũ. Cô thích tiếng chuông kêu leng keng treo nơi cái đinh đóng ở góc cửa. Bỗng cô phân vân, có nên ăn cắp cái chùm chuông nhỏ ấy không. Không, tốt hơn là nên ghi nhớ âm thanh này vào ký ức.
Cô yêu mến cái cửa hàng nhỏ này biết bao. Khi đi vào tiệm, cô thường hít mùi không khí trong tiệm vào phổi. Mùi vị thường giống nhau: phấn Max Factor, nước hoa Chantilly, và mùi cà phê mới pha thơm ngát muốn rỏ dãi ở cái quầy nằm kẹt giữa những kệ hàng trưng bày các thuốc trị bệnh về bàn chân của bác sĩ School và sinh tố bào chế từ cây cỏ thiên nhiên.
Cô đã làm việc ở đây 5 ngày một tuần suốt 6 năm qua. Cô biết từng mục hàng trên các kệ cũng như biết hết giá cả. Nhờ cuốn sách gia chánh của mẹ ông Elmo Richarson, mà cô biết cách làm món xà lách cá ngừ ngon nhất thế giới, để phục vụ cho sinh viên đại học Boston. Vào những hôm cô phục vụ cà phê quế và cá ngừ ăn với bánh sừng trâu, hàng người đứng đợi mua ở ngoài cửa tiệm dài cả dãy phố, cô sẽ nhớ nơi này.
Khi Annie đi theo lối đi ở giữa tiệm, cô đưa mắt hãnh diện nhìn lên các kệ hàng. Ai sẽ thay chỗ cô nhỉ? Họ có thương ông Elmo và cửa tiệm như cô thương không? Cô đưa tay sửa lại hàng hộp đựng kem đánh răng Colgate cho ngay thẳng.
- Annie! Cái gì khiến cô đến đây hôm nay thế? - Người chủ tiệm dược phẩm da nhăn nheo lên tiếng hỏi. Annie cười.
- Tôi nghĩ, tôi muốn công việc của tiệm thuốc được ổn định. Ông đã tìm được người thay chỗ của tôi chưa?
- Tôi tìm ra người rồi, nhưng anh ta không thể thay cô được, Annie à. - Người chủ tiệm thuốc nhấp nháy mắt. Ông ta nhìn lọ Aspirin trên tay cô và chắc lưỡi nói tiếp: - Sau ngày mai cô mới lấy những lọ thuốc ấy chứ, phải không?
- Có lẽ tôi lấy nhiều hơn nữa. Vì tôi có bằng thạc sĩ không có nghĩa là tôi sẽ hết khó khăn. Tôi phải tìm việc làm và tiếp tục công việc kinh doanh kiếm sống. Thế nhưng, trong những ngày sắp tới, tôi sẽ bắt đầu việc kinh doanh riêng của tôi. Ông cứ đợi mà xem. Ông Elmo, tôi sẽ nhớ ông. Trong những năm vừa qua, ông rất tốt với tôi.
- Tôi không hiểu tại sao cô ra đi vội vã như thế. Cô không nghĩ là cô có quyền nghỉ ở đây tối thiểu là một tuần à? Hoãn chuyến đi vài ngày có sao đâu?
- Tuần sau là hết tiền thuê nhà rồi. Khi tôi đến Charleston và tìm ra chỗ ở, tôi sẽ nghỉ chơi vài hôm. Trời hôm nay đẹp đấy chứ, ông Elmo.
- Lâu rồi tôi mới thấy có ngày đẹp như hôm nay. Dự báo thời tiết cho biết ngày mai cũng đẹp trời. Tôi sẽ đóng cửa tiệm để đến dự lễ tốt nghiệp của cô. - Elmo hăng hái nói.
- Thật à? Ông sẽ đóng cửa tiệm!
- Phải, ông chủ nhiệm khoa đã cho tôi một vé ngồi ngay hàng đầu. Annie bước tới sau quầy, ôm ghì ông già.
- Tôi không biết nói sao. Anh tôi viết thư nói ảnh không đến được. Mẹ tôi không... nghĩa là... Ôi, Elmo, cám ơn ông. Chắc tôi sẽ tìm ra ông.
- Sau buổi lễ tôi sẽ mời cô và Jane đi ăn. Đừng từ chối. Tôi còn tặng hai cô mỗi người một món quà mọn nữa. - Ông lại nhấp nháy mắt. Annie cười.
- Ông đã hứa viết thư cho tôi, đừng quên nhé. Ô. Ô, cái gì thế? - Annie hỏi, quay người nhìn ra đường.
Tiếng xe nổ máy. Bọn choai choai đua xe mô tô đấy mà. Annie bỏ tiền lẻ vào túi.
- Hẹn mai gặp nhau, ông Elmo.
- Cam đoan cô sẽ gặp tôi. Thôi bây giờ cô về đi. Đi chậm rãi và thưởng thức thời tiết đẹp. Hai hàng lệ ứa trên mi mắt của Annie.
- Chào ông Elmo.
- Chào cô. Về đi kẻo cô làm tôi khóc, nước mắt chảy ướt áo khoác trắng của tôi bây giờ.
- Có bao giờ tôi nói với ông rằng ông giống như người bố của tôi chưa, Elmo?
- Một triệu lần. Có bao giờ tôi nói với cô rằng cô giống như con gái của tôi chưa, Annie?
- Ít ra một triệu lần, - Annie đáp, giọng nghẹn ngào.
- Thôi về đi! Annie bước ra khỏi cửa tiệm, nước mắt ướt hai má. Cô rẽ qua ngã tư, đi hai khu phố, rồi băng qua bãi đỗ xe của khu đại học. Bỗng cô thấy có nhiều sinh viên chạy, nhiều tiếng còi thổi lên lanh lảnh, và xe cảnh sát hụ còi. Cô bước sang một bên để tránh đường cho xe cảnh sát chạy nhanh, hụ còi đinh tai nhức óc. Cô hỏi một cô gái đứng bên cạnh:
- Có chuyện gì thế?
- Cảnh sát bắn ai đấy. Chắc hắn đã chết.
- Sinh viên à?
- Tôi không biết, - cô gái trả lời, giọng lo sợ. Annie bước tới vài bước, đến bên người sĩ quan cảnh sát.
- Chuyện gì thế, ông sĩ quan?
- Hai thằng ăn cướp Ngân hàng Quốc gia Boston. Một thằng chạy thoát được, thằng kia bị bắn.
- Ồ!
- Cứ đi, thưa cô, nhưng cẩn thận. Chúng tôi chưa bắt được tên kia, cô đừng đi đâu và nên đóng kín cửa nhà lại.
- Vâng, vâng, tôi sẽ làm theo lời ông.
Annie đi len lỏi giữa những dãy xe hơi, đi qua chiếc Chevy Impala của mình, chiếc xe cà tàng này sẽ đưa cô đi Charleston, Nam Carolina vào ngày mốt. Đậu bên cạnh xe cô là chiếc Mustang cũ kĩ của Jane. Phải mất một lát cô mới nhận ra các cửa kính của cả hai chiếc xe đều mở. Cả cô và Jane đều không khóa xe, hy vọng xe bị đánh cắp để lãnh tiền bảo hiểm. Nhưng không ai thèm lấy. Cô nhìn dãy xe rồi nhún vai. Những chiếc Beemer, Mercedes bóng lộn có thể cuốn trần được, những chiếc Corvettes, và Buick láng lẩy. Tất cả không giống xe cô. Tên nào trộm xe ở đây, chắc chúng chỉ lấy những chiếc Mercedes và Beemers thôi. Cô nhún vai lần nữa rồi đi đến căn hộ nhỏ mà cô đã ở chung với Jane từ sáu năm nay.
Annie mở cửa đi vào phòng và khóa cửa lại ngay lập tức.
- Ồ, Annie, cậu về đấy à. Ơn Chúa, mình mệt quá. Mình mới nghe rađiô thông báo ngân hàng bị cướp. Mình có ba trăm chín mươi lăm đôla trong ngân hàng ấy. Có sao không. Bên ngoài ồn ào náo nhiệt lắm phải không?
- Phải, mình mới nói chuyện với một người cảnh sát, ông ta khuyên đừng đi đâu hết và khóa cửa nhà lại. Một tên cướp đã trốn thoát. Mình cũng có hai trăm tám mươi đôla trong ngân hàng ấy. Tiền mình gởi có bảo hiểm, nhưng sáng mai chắc mình sẽ rút ra. Còn cậu thì sao?
- Mình nghĩ chúng ta nên đi rút ngay bây giờ.
- Không được đâu. Ngân hàng đang lộn xộn. Chắc ngày mai họ mới làm việc lại bình thường. Mình nghĩ chúng ta không có gì phải lo sợ.
Jane Abbott nhăn khuôn mặt dài, hẹp, tỏ vẻ lo sợ khiến cho đám tàn nhang trên mặt cô ta dồn lại với nhau. Mái tóc đỏ loăn quăn chồng lên như một bụi cây đỏ rực, cô ta phải đưa mấy ngón tay dính sơn lên vuốt tóc xuống cho bớt lởm chởm. Annie đưa cho cô ta cái băng cao su để băng tóc.
- Mình rất ngán tóc quăn, - Annie nói.
- Tóc của mình khó làm cho thẳng. Mình rất bực. Có lẽ khi đến Charleston, mình cắt ngắn cho gọn. Chúng ta phải làm những việc cần thiết chứ, phải không, Annie?
- Mình nghĩ thế. Chúng ta đã hứa với nhau là chúng ta sẽ làm việc bán thời gian một năm, và làm bất kỳ cái gì chúng ta muốn trước khi lao đầu vào công việc kinh doanh. Như thế không phải là chúng ta không làm việc. Chúng ta đã chứng tỏ chúng ta có thể sống bằng bất cứ công việc gì trong suốt sáu năm qua. Chúng ta có thể làm như thế thêm một năm nữa. Cậu sẽ vẽ, còn mình sẽ bán cà phê và bánh xăng uých nhân cá ngừ trên vỉa hè. Rất có thể chúng ta sẽ trở thành doanh nhân. Chúng ta đã đồng ý làm việc này, bây giờ chúng ta không thay đổi kế hoạch.
Jane luôn luôn là người biết lo xa, cô nói:
- Nếu xe chúng ta hư dọc đường thì sao?
- Bởi thế mình mới nói là chúng ta đi cả hai xe và chạy nối đuôi nhau, cậu nhớ không? Nếu xe nào hỏng, ta cứ dẹp sang một bên, chất đồ đạc sang xe kia. Đồ đạc chúng ta không nhiều, Jane. Chỉ áo quần và sách vở, thế thôi. Chúng ta sẽ làm việc này, mình nghĩ là chúng ta có thể làm được. Này cậu, Elmo sẽ đến dự lễ tốt nghiệp của chúng ta, rồi mời chúng ta đi ăn. Mình không nói cho ông ấy biết kế hoạch đi làm việc bán thời gian của chúng mình, hay là chúng mình có ý định kinh doanh. Ổng lo cho chúng ta. Ổng nói ổng sẽ tặng quà cho chúng ta. Chúng ta sẽ giống như mọi người, có thân nhân đến ôm hôn chúc mừng sau khi lễ xong. Chúng ta sẽ mãi mãi là bạn bè chứ, Jane?
- Chúng ta bạn bè với nhau sáu năm rồi, vậy không có lý do gì không làm bạn 60 năm nữa. Khi ấy chúng ta đã 86 tuổi, đến cái tuổi ấy thì chúng ta có là bạn với nhau hay không có lẽ cũng chẳng cần nữa.
Annie cười.
- Ta đi ăn chứ, hay là ăn thịt bò băm viên với khoai rán?
- Mình đã cho các thứ ấy vào tủ lạnh rồi. Ngon hay dở gì chúng ta cũng phải ăn các thứ ấy. Cái gì còn lại sẽ vào tay chủ thuê nhà mới mà thôi. Sáng chủ nhật, chúng ta phải dậy sớm, dọn giường, ra khỏi đây ngay khi trời vừa sáng. Cậu muốn đem đồ đạc ra xe ngay vào tối nay hay đợi đến tối mai? Chắc có lẽ đêm mai thế nào Elmo cũng mời chúng ta uống rượu vang. Sáng chủ nhật chắc còn ngà ngà. Nhưng tùy cậu, Annie.
- Chúng ta có thể làm việc này sau khi ăn xong. Thay vì mang sách đi, tại sao ta không bán cho tiệm buôn đồ cũ? Chúng ta có thể kiếm được vài đôla mà xe khỏi nặng. Nó lại còn rộng chỗ để chở các bức tranh của cậu. Không lý do gì để chúng ở lại đây hết. Ngày nào đó cậu sẽ nổi tiếng, những bức tranh đầu tay của cậu sẽ là cả một gia tài kếch sù đấy!
- Mình yêu cậu, Anna Daisy Clark. Cậu luôn luôn muốn làm cho mình cảm thấy sung sướng. Một ngày nào đó, cả hai ta đều nổi tiếng, - Jane nói và ôm ghì bạn. - Mình hy vọng không chóng thì chầy ngày ấy sẽ đến.
- Chúng ta đã làm việc cật lực sáu năm trời. Chúng ta duy trì công việc đều đặn, nên bây giờ chúng ta tốt nghiệp vào loại xuất sắc nhất trong lớp. Mình nghĩ đấy là điều khiến hai ta phải hãnh diện.
- Cậu đừng quên cậu giúp đỡ anh cậu và trả tiền nhà dưỡng lão cho mẹ cậu. Mình rất tiếc bà không đến đây được, Annie. Annie cảm thấy nghẹn ngào trong họng.
- Linh hồn bà đến đây là được rồi. Mình hy vọng một ngày nào đó, mình có đủ tiền để chuyển bà đến một chỗ có những bãi cỏ xanh thoai thoải và có nhiều luống hoa. Bà vẫn còn thích hoa và làm vườn. Trong phòng ngủ của bà, luôn luôn có chậu hoa để trên bậu cửa sổ. Thỉnh thoảng bà quên chăm sóc. Mình sẽ đến thăm bà luôn để hoa càng ngày càng nhiều cho bà.
- Cả hai ta đều đến thăm. Nếu mình làm ra tiền nhiều hơn cậu, mình sẽ giúp cậu chăm sóc bà. Mình không biết bố mẹ mình ra sao, cho nên việc này sẽ làm cho mình sung sướng. Cậu nhất trí không, Annie?
- Nhất trí, - Annie trịnh trọng đáp. - Cậu biết sao không, Jane? Mình nghĩ sẽ có một chum vàng ở cuối cầu vồng của chúng ta. Mình nghĩ thế.
- Cậu là người lạc quan yêu đời! - Jane cười. - Này, ở chặng cuối cầu vồng ấy, có người đàn ông cường tráng nào không?
- Dĩ nhiên có. Họ sẽ làm cho chúng ta xúc động, rồi sau đó sẽ sống hạnh phúc với chúng ta. Dĩ nhiên mình không biết khi nào chuyện này sẽ xảy ra, nhưng thế nào cũng xảy ra. - Annie chụp cái khăn lau dĩa do Jane ném đến, rồi đi đến cuối hành lang vào phòng ngủ.
Vào phòng, đóng kín cửa, Annie để cho nước mắt tuôn ra đầm đìa. Ngày mai sẽ chấm dứt một đoạn đường dài cô vừa trải qua sáu năm trời. Tinh thần lạc quan mà Jane vừa gán cho cô chỉ là bề mặt để cho bạn vui. Rất nhiều lần, cô muốn bỏ cuộc, kiếm một công việc gì tốt hơn để sống ở một nơi không có rận rệp bò lúc nhúc. Cô quá chán cảnh dè sẻn từng xu, chỉ ăn bánh xăng uých với xốt Mayonnaise, mì ống với phó mát, thịt mỡ băm viên và uống nước khoáng Kool Aid vì nó rẻ. Nhiều lần cô giận mình về số tiền gởi về chăm sóc mẹ quá bèo. Tom có công việc tốt, nhưng ảnh có ba đứa con và một người vợ tham lam. Ảnh chỉ chi trả những gì cần trả thôi. Tom không vay tiền đi học như cô. Tom ăn thịt bò bít-tết hay thịt bò rôti. Hai năm nay cô không ăn được một miếng thịt bít-tết nào. Cô tự hỏi không biết tại sao cô sống được trong những năm dài chỉ ngủ vài giờ một đêm, học tập và làm việc? Cô tự nhủ: Kiên nhẫn sẽ thành công. Cô đã làm như thế. Ngày nào đó, cô sẽ được nghỉ ngơi hưởng thụ cuộc đời. Một chuyến phiêu lưu. Cô chuẩn bị thực hiện.
- Ôi Trời, mình mệt quá!
Hai giờ sau, Annie thức dậy khi Jane đến cửa phòng cô. Jane hét to:
- Annie Daisy Clark, bữa ăn dọn rồi!
- Mình đến ngay.
Khi Annie ngồi vào bàn ăn, cô nói:
- Ơ... cái này trông có vẻ... hấp dẫn quá!
- Không những hấp dẫn thôi, mà ngon nữa. Nếu cậu cảm thấy chưa vừa miệng, cứ phết mứt nho lên. Ít ra nó cũng có vị ngọt, và không có đồ tráng miệng. Lát nữa ta sẽ ăn kem lạnh sau. Mình chiêu đãi.
- Mình thích ăn kem lạnh. Suỵt, tin thời sự đang nói. Có lẽ họ đã bắt được tên cướp kia. Mình không hiểu tại sao chuyện này làm cho mình lo quá. - Annie nhìn lên màn hình tivi nhỏ xíu để trên quầy bếp.
- Chà, họ đã bắt được hắn! Nhưng hắn không biết tiền ở đâu. Annie, cậu có tin chuyện này không?
- Mình không biết. Cảnh sát có mặt khắp nơi. Họ không nói ai mang tiền, cái thằng bị bắt hay cái thằng bị bắn chết. Đội an ninh khu đại học giúp cảnh sát để họ có nhiều nhân sự. Thế nào họ cũng tìm ra. Sáng mai, tiền sẽ được đưa vào kho. Chúng ta sẽ đến rút tiền vào lúc 8 giờ, giờ ngân hàng mở cửa. Jane, cậu nấu ăn ngon quá, bữa ăn tối nay quá tuyệt. Mình không muốn ăn mì ống phó mát nữa. Cậu nấu nướng, còn mình dọn dẹp lau chùi.
- Cậu muốn chất đồ ra xe trước khi ta đi ăn kem hay sau khi ăn kem?
- Chất đồ đạc trước đã. Làm cho rảnh tay, rồi đi quanh khu đại học một vòng lần cuối. Đêm mùa xuân đẹp tuyệt vời.
- Vậy chúng ta làm như thế. Ta quyết định số sách ra sao?
- Mình gọi nhà buôn sách cũ, hẹn họ đến lấy sách vào lúc 9 giờ 30. Chúng ta sẽ có hai trăm mười đôla. Chúng ta có thể ở một đêm trong khách sạn rẻ tiền mà khỏi lo chạy vạy tiền bạc một hôm. Như thế nghe được không?
- Tuyệt vời.
- Tốt, trong lúc cậu rửa bát đĩa, mình đi lấy xe của mình. Nếu cậu muốn, mình lái xe cậu đến đây luôn?
- Rất tốt. Chỉ có vài cái đĩa. Chắc cậu sẽ chất đồ đạc lên xe lâu đấy, vì cậu có những bức tranh nữa. Chúng ta sẽ làm xong một lần thôi.
Một giờ sau, Annie mang cái vali cuối cùng của mình xuống xe. Cái xách nhỏ đựng đồ mỹ phẩm và cái xách đựng áo quần giặt với vải trải giường, là những thứ cuối cùng sẽ đem xuống xe vào sáng chủ nhật.
- Ở ghế sau xe mình còn rộng chỗ, nếu cậu cần để gì cứ để, Jane à.
- Cậu xem thử có thể để cái giá vẽ nhỏ của mình vào đấy được không? Nếu được, mình có thể nhìn vào gương chiếu hậu để thấy phía sau xe mình rõ hơn.
- Cứ đem xuống chất vào. - Annie nói.
- Được rồi, mình sẽ gặp nhau dưới bãi đỗ xe. Annie mở cửa xe để đẩy cái giá vẽ vào khoảng trống giữa ghế ngồi phía trước và ghế sau. Khi cái chân giá không chịu tụt xuống, cô lấy vai đè mạnh. Cô nhìn xuống xem có phải đôi giày tập chạy cũ của cô làm cho chân giá bị kẹt không. Đôi giày có ở đấy, nhưng chính cái bao vải bạt với hàng chữ đen trên bao làm cho cô choáng váng đầu óc. Ngân hàng Quốc gia Boston. Khi cô nâng cái chân giá vẽ để di chuyển nó ra sau ghế tài xế, cô xây xẩm mặt mày. Khi mắt đã thấy rõ lại, cô hạ cửa kính xe xuống và đóng sầm cửa xe lại. Cơn xây xẩm khác ập đến khi cô vịn vào nắm cửa để dựa người. Khi cơn choáng thứ hai qua đi, Annie chạy vào nhà, đến phòng tắm, nôn hết thức ăn ra. Cô ở đấy rất lâu, cô nghĩ thế nào Jane cũng vào tìm cô.
Năm trăm ngàn đôla, xướng ngôn viên mục thời sự đài truyền hình đã thông báo như thế. Hai trăm ngàn trong số năm trăm này là trái phiếu. Số còn lại là tiền mặt. Tất cả nằm trong xe cô. Gọi cảnh sát. Giao trả cho họ, cô lặp lại mãi câu ấy trong óc. Chum vàng ở cuối cầu vồng. Nếu cô không giao nộp số tiền này, cô có thể chuyển mẹ cô đến một nhà dưỡng lão có đồi cỏ xanh thoai thoải và có nhiều hoa. Cô có thể giúp Tom, anh ruột cô. Cô có thể mở cho Jane một xưởng vẽ nhỏ. Gọi cảnh sát. Trả tiền lại.
Annie từ từ đi ra khỏi nhà, trí óc quay cuồng khi nhìn đồ đạc trong xe. Chắc tên cướp khi bị cảnh sát đuổi đã ném bao bạc qua kính cửa sổ xe của cô. Dĩ nhiên họ đã lục tìm khắp nơi. Họ có quay lui tìm thêm lần nữa không? Cô có nên giả vờ không thấy cái bao không? Cô phải làm gì bây giờ? Chum vàng ở cuối cầu vồng. Chum vàng của cô. Người xướng ngôn thời sự có nói tiền toàn bạc giấy nhỏ, chắc không tìm ra dấu vết được. Cô lấy cái bao đựng đồ tập thể dục cũ rích ở sau thùng xe, ném lên trên cái bao tiền. Không, không, không ổn. Nếu cảnh sát đến tìm lần thứ hai, họ sẽ tìm thấy bao bạc trong xe mình và họ nhận ra mình đã che đậy cái bao. Tốt hơn là nên chuyển cái bao đựng đồ tập thể dục và đôi giày tập chạy sang phía bên kia xe và để cái giá vẽ lên trên bao bạc. Trời tối, mình sẽ nói mình không nhìn vào trong xe. Mình sẽ nói mình chỉ để cái giá vào xe mà không nhìn vào trong. Bao nhiêu người thường nhìn xuống sàn xe nhỉ? Mình không nhìn. Hầu hết mọi người đều không nhìn. Chum vàng ở cuối chiếc cầu vồng. Chắc sẽ không có ai biết đâu, ngay cả Jane cũng không. Mình sẽ không nói cho ai biết hết. Gọi cảnh sát. Trả tiền lui. Mình có thể làm cho đời mẹ sung sướng hơn. Tom sẽ có nhiều thì giờ ở với vợ con hơn. Jane cũng cần giúp đỡ. Cứ giữ lấy. Quyết định đi. Giữ tiền hay trả lui. Giữ lại hay trả lui. Giữ. Không. Gọi cảnh sát. Trả tiền lui. Quyết định đi kẻo trễ. Quyết định, quyết định, quyết định. Mình giữ lại. Không, không nên. Mình sẽ trả lui.
- Annie, có gì không ổn à? Mình đợi mãi. Mình phát sợ và định đi vào, - Jane lo sợ nói. - Sao trông cậu buồn cười thế. Có gì không ổn à? - Hơi mệt. Mình nôn ra hết. Mình xây xẩm mặt mày. - Đúng như thế thật.
- Chắc là vì bị kích thích quá. Mình không cảm thấy khó chịu gì hết, nên chắc không phải vì thức ăn. Sự căng thẳng thần kinh đôi lúc gây choáng nhẹ. Cậu có muốn dẹp bỏ chuyện đi ăn kem và đi một vòng quanh khu đại học không?
- Không, chúng ta cứ làm thế. Có thể ăn kem mình thấy dễ chịu hơn. Có lẽ cậu nói đúng, vì căng thẳng mà ra. Mình nghĩ chúng ta chắc sẽ nhớ nơi này. - Lạy Chúa lòng lành, giọng cô run run phải không?
- Cái giá vẽ có gây khó khăn gì không?
- Không. Xe mình còn rộng chỗ. Mình để tất cả đồ dùng để ngủ và cái xách nhỏ ở ghế ngồi phía sau. Còn xe cậu ra sao?
- Mình chất lên tận nóc xe, nhưng ổn hết. Trời, cảnh sát khắp nơi. Họ kiểm soát hết tất cả xe cộ ở trong khu đại học. Thậm chí họ soát luôn cả xe mình.
- Thật à? - Annie cảm thấy tim như muốn ngừng đập.
- Nếu cậu không muốn họ lục soát lung tung đồ đạc của cậu, thì cứ để xe trên đường này. Chỉ khóa xe lại là được.
- Hay, ý kiến hay. Có lẽ mình không thể sắp xếp đồ đạc lại y nguyên như trước được.
- Cậu nói đúng. Còn lâu ta mới quay lui đây. Những người cảnh sát rất dễ thương. Anh ta nói, họ tin có tên cướp thứ ba, thằng bị bắn đã chuyển bao tiền cho thằng này. Nghe nói cũng có lý.
- Trên truyền hình họ không nói gì về chuyện tên cướp thứ ba hết.
- Đấy là giả thuyết thôi. Nếu tên cướp ném cái xách bạc, cậu không nghĩ là bây giờ thế nào cảnh sát cũng tìm được rồi à?
- Có thể có ai đó tìm thấy và giữ lấy, - Annie nói.
- Cậu đùa à, Annie? Đây là chuyện quốc gia đại sự. Không ai dám nghĩ đến chuyện làm một việc như thế. Trước sau gì cuối cùng họ cũng bị thộp cổ.
- Chắc gì! Nếu có tên thứ ba thì có thể bây giờ hắn đã ra khỏi tiểu bang rồi. Nếu hắn đi máy bay, có thể hắn đã đến California. Công việc hắn chỉ cần làm là đi qua biên giới. Nghĩ đến chuyện đó đi, Jane.
- Hắn phải nghĩ chứ không phải mình. Mình không muốn sống cả đời phải lo canh cánh bên lòng.
- Mình đồng ý với cậu. Họ có tìm kiếm cả đêm không?
- Mình đoán chắc họ tìm những con đường hai tên cướp chạy. Có lẽ bây giờ họ đã tìm xong rồi. Khi mình đi lui tìm cậu, mình thấy xe cảnh sát đã bỏ về. Cậu có cảm thấy đỡ hơn không?
- Sơ sơ. Mình hy vọng không bị suy sụp cơ thể.
- Nếu cậu yếu người, Elmo có thể cho cậu uống cái gì đó. Chúng ta có thể ghé vào tiệm ông ta sau khi đi dạo xong.
- Chắc mình sẽ khỏe thôi. Ngày mai là ngày trọng đại. Mình nghĩ là mình không ngờ đã đến ngày ấy, - Annie nói giọng hơi căng thẳng.
- Tốt, cậu muốn kem có hương vị gì?
- Rocky. Mình ngồi ngoài ghế dài này, được không?
- Được, chúng mình cứ ngồi đây ăn kem cũng được rồi. Nếu cậu không khỏe, chúng ta đừng đi dạo cũng được.
- Mình cảm thấy khỏe rồi. Tốt rồi, Jane. Đừng cuống cuồng lên như thế.
- Tùy cậu vậy.
Ruột của Annie như thắt lại khi một người cảnh sát trong khu đại học đến ngồi xuống bên cạnh cô.
- Chào cô, Annie.
- Chào Kevin, anh khỏe không? - Annie bình tĩnh hỏi.
- Mệt và đói. Tôi phải làm thêm ca thứ hai. Theo tôi thì số tiền ấy được mang đi từ lâu rồi. Chắc chắn thằng lấy bao tiền đã chuyển qua cho thằng thứ ba. Khi người ta không bắt được thằng ấy trong vòng ba giờ, thì xem như tiền đã mất. Tôi nghĩ thế đấy, còn cô nghĩ sao?
- Tôi cũng đồng ý với anh. Họ không có bằng chứng gì à?
- Chẳng có bằng chứng gì cụ thể hết. Họ nhốt một thằng, thằng này nói hắn đứng gần đấy nên bị lôi vào vụ này, và hắn không biết gì về thằng thứ nhất và thằng thứ ba. Hắn cương quyết khai như thế. Họ không cho những người cảnh sát thấp hèn trong khu đại học biết nhiều tin tức hơn. Chuyện rắc rối là tên bị bắn không có vũ khí. Bố hắn làm nghề môi giới thị trường chứng khoán Wall Street ở New York. Còn bố thằng kia là dân giàu xưa ở Boston. Giàu hay nghèo thì chúng cũng là trường hợp điển hình của giới trẻ. Cứ tin tôi đi. Chúng là con nhà tử tế, tôi nghe nói như thế. Tại sao con nhà giàu đi ăn cướp ngân hàng? Mà này, chắc sau ngày mai tôi không gặp cô và Jane nữa, phải không?
- Đúng thế. Chúng tôi sẽ ra đi rất sớm vào sáng chủ nhật. Kevin, gặp anh rất vui. Bây giờ anh phải cẩn thận đấy nhé. Mà khoan, Jane đến kìa. Chắc cô ấy muốn chào tạm biệt anh.
Annie lắng tai nghe Jane nói chuyện nho nhỏ với người sĩ quan cảnh sát. Cô liếm khối kem có hình chóp đang chảy nước, lắng nghe giọng Kevin vang bên tai.
Annie hỏi:
- Jane này, ngày mai sau khi dự lễ tốt nghiệp xong ta đi ngay thay vì đợi sáng chủ nhật mới đi, cậu nghĩ sao?
- Thế còn Elmo thì sao?
- Elmo chắc sẽ thông cảm. Chúng ta có thể ra đi lúc một giờ, lái xe sáu hoặc bảy giờ và dừng lại đâu đó để ngủ đêm. Chúng ta sẽ thưởng thức thịt nướng tại tiệm thịt nướng ngon lành nào đấy, rồi hôm sau đi suốt ngày chủ nhật là đến. Sáng thứ Hai chúng ta sẽ tỉnh táo để bắt đầu cuộc sống mới.
- Thế thì tuyệt cho mình đấy. Cậu có tin chắc sẽ làm được như thế không?
- Mình tin chắc. Lễ tốt nghiệp xong vào lúc 12 giờ 30. Có thể chúng ta đi ăn với Elmo rồi lên đường vào lúc 2 giờ chiều.
- Annie, cậu muốn sao cũng được hết. Chúng ta cần về nhà. Anh chàng ở tiệm sách hẹn sẽ đến vào lúc 9 giờ 30. Sau khi anh ta ra đi rồi, nếu cậu muốn chúng ta sẽ đi bộ chơi một vòng.
- Ta tùy cơ ứng biến, - Annie đáp.
Khi Annie đóng cửa buồng ngủ, đã gần nửa đêm. Cô nghĩ đến chuyện khóa cửa, rồi tự hỏi không biết ý nghĩ ấy xuất phát từ đâu. Từ nhân chứng nhảy nhót trong đầu cô. Ở đời, lúc nào cái gì cũng phải có nhân chứng, bất kỳ ở đâu, bất kỳ vấn đề gì. Tại sao lần này lại khác được? Chắc cảnh sát có chụp ảnh hiện trường. Dĩ nhiên là họ có chụp. Nhưng khu vực đậu xe của đại học có thuộc hiện trường hình sự không? Xe cô có bị chụp ảnh với biển số rõ ràng như ban ngày không? Dĩ nhiên có chụp. Không chóng thì chầy xe cô sẽ bị họ theo dõi. Bất cứ cô ở tại bang nào. Nếu cô đi về Nam Carolina như kế hoạch đã vạch, đổi chiếc xe khác hay vứt xe đi, thu giấu tiền bạc, thì chắc cô không sao. Khi vụ cướp xảy ra, cô đang ở trong tiệm dược phẩm với Elmo. Mặt mày cô bình tĩnh trở lại rồi. Cô đi bộ về nhà. Kevin hay một đồng nghiệp của anh ta sẽ làm chứng là xe cô nằm trong bãi. Kevin kiểm tra bãi đỗ xe hàng giờ để nắm vững các xe đậu trong bãi đều có nhãn của trường đại học dán vào kính xe. Anh ta thường trêu cô đi chiếc xe cà tàng rỉ sét khắp nơi. Thế nào Kevin cũng nhớ. Kevin biết cô và Jane sẽ ra đi ngay sau khi lễ tốt nghiệp chấm dứt. Thậm chí họ đã bàn đến chuyện này từ đầu tuần. Phải, việc ăn trưa với Elmo là rất cần thiết. Ăn nhanh thôi. Cô không để chệch kế hoạch. “Thế là mày định giữ số tiền”, lương tâm cô lên tiếng.
- Mình không quyết định được, - Annie nói lẩm bẩm. Mày quyết định rồi đấy. Mày nên nghĩ đến chuyện nếu bị bắt thì mày sẽ làm gì. Ở tù không sướng đâu. Chắc mày ghét ở tù. Mày vẫn còn có thể gọi cảnh sát. Mày có thể trả lui số tiền. Hay, mày có thể gói lại rồi sáng mai gởi trả cho họ. Bưu điện vẫn làm việc vào sáng thứ Bảy. Đấy là câu trả lời của tao cho những lời cầu nguyện dông dài của mày. Mày có biết đời tao sẽ thoải mái hơn biết bao nhiêu không? Tao có thể trả tiền ấy lui vào thời điểm thuận tiện. Ngay bây giờ. Làm thế để tránh khỏi bị rắc rối trong cuộc sống. Tao thề có Chúa, tao sẽ trả lui. Vui vẻ trả lui. Tao là sư tổ trong ngành kinh doanh. Tao biết rất rành công việc làm ăn. Tao biết tính toán lời lỗ đến từng đồng xu. Tao không bao giờ nói láo, không lừa đảo, không ăn cắp cái gì. Tao đã làm việc nhiều hơn cả một số đàn ông. Tao thường làm những việc chính đáng. Tao không bao giờ ghen tỵ với Tom vì anh đã học hành tự do trong khi tao phải làm việc cật lực để đi học. Hằng đêm tao cầu nguyện cho mẹ được khá hơn. Bà không khá hơn, nhưng tao vẫn cầu nguyện. Tao có thể làm cho đời bà nhẹ nhàng hơn, vui vẻ hơn. Tao có thể làm được nhiều việc với đồng tiền này. Tao giữ bao tiền lại!
Rồi ngày nào đó mày sẽ ân hận.
Ngày nào đó không có, chỉ có hôm nay, và hôm nay tao không ân hận. Ngày mai hay ngày mốt tao cũng không ân hận, cho nên mày hãy yên lặng, để cho tao yên, tao cần suy nghĩ.
Jane sẽ nói gì khi cô ấy biết chuyện này?
Jane sẽ không biết được. Tom sẽ không biết mà mẹ mình cũng không biết. Elmo sẽ không biết. Bốn người ấy là những người duy nhất trên đời này có tầm quan trọng với mình. Họ chỉ có một cách duy nhất để biết việc này, nếu mình nói cho họ biết. Mình chưa mở bao bạc ra nữa kia mà. Có thể cái bao chỉ toàn cả giấy cũng nên. Có thể cảnh sát và giới truyền thông đại chúng sai lầm về số tiền.
Bố mẹ của thằng ấy sẽ ra sao nhỉ? Họ có tiền. Họ sẽ thuê thám tử và thám tử đánh hơi tài lắm, thám tử như chó tìm xương. Tiền thưởng của họ tùy thuộc vào kết quả. Trả số tiền ấy lui.
Không!
Trả!
Annie vùng ra khỏi giường, kéo ghế đến gần cửa sổ. Cô lấy cuốn nhật ký ra, cô đã viết nhiều cuốn trong những năm vừa qua. Không có đêm nào trước khi đi ngủ mà cô không viết những chuyện đã xảy ra trong ngày. Một ngày nào đó, khi cô đã già, tóc bạc, ngồi vào ghế xích đu, cô sẽ cho con cháu xem. Cô đã ước ao hàng tỉ lần mẹ cô đã làm công việc này như cô.
Annie viết rất cẩn thận, suy nghĩ trong óc trước, rồi mới đặt bút xuống viết để có thể chỉ trong ba giòng là cô viết đầy đủ chuyện xảy ra trong ngày.
Hôm nay mình thấy chiếc cầu vồng của mình. Chiếc cầu vồng rất kỳ lạ đến nỗi mình là người nhận chiếc cầu vồng này chứ không ai nhận được. Mình thấy chiếc cầu vồng như lời nhắn nhủ rằng cuộc đời sẽ trôi theo con đường mà Jane và mình đã chọn để bắt đầu cuộc sống mới sau khi rời khỏi ghế nhà trường.
Annie lẩm bẩm một mình:
- Nếu có ai đọc đoạn này, họ sẽ không hiểu mình nói cái gì. Cô không bận tâm đến chuyện đi ngủ. Cô nghĩ chắc đêm nay cô không ngủ được và có lẽ nhiều đêm nữa cũng không.
Thay vì đi ngủ, cô ngồi nơi chiếc ghế nhỏ và nhìn chiếc xe hơi của mình qua đêm tối.
- Bữa ăn quá ngon, Elmo. Cám ơn ông rất nhiều. Tôi sẽ rất nhớ ông.
- Tôi cũng thế, - Jane nói, giọng nghẹn ngào. - Ông hứa đến thăm bọn tôi rồi đấy nhé.
Ông già trịnh trọng gật đầu.
- Có lẽ tháng Tám, khi ấy tôi đóng cửa tiệm. Trước khi sinh viên nhập học, công việc mua bán ế ẩm. Thỉnh thoảng gọi cho tôi, viết thư càng tốt. Tôi rất thích nhận thư.
- Ít ra một tuần một cái. - Annie hứa.
- Tôi có quà chia tay cho hai cô, - Elmo nói, lấy trong túi áo trên ngực ra hai chiếc phong bì đưa cho hai cô - mở ra. Hai cô mở phong bì ra rồi há hốc mồm nói:
- Elmo. Sao khủng khiếp thế này! Tôi không nhận đâu. Một ngàn đôla quá nhiều. Không, không, ông phải lấy lui đi.
- Annie nói đúng, Elmo à. Thế này thật quá rộng rãi, - Jane nói.
- Không thể lấy lui. Không muốn lấy lui. Đây là quà. Với tấm lòng thành. Mới đầu hai cô sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Các cô cần tiền thuê nhà, tiền mua xăng, tìm việc. Cái gì cũng tốn tiền hết. Các chiếc xe cũ của các cô sẽ kéo dài bao lâu nữa? Điều tôi cần mà các cô trả lại cho tôi là gọi điện thoại và viết thư. Tôi không muốn lo lắng về các cô. Không nói gì nữa. Bây giờ tôi phải về cửa tiệm. Khi đến nơi, hãy gọi báo cho tôi biết, tôi trả tiền điện thoại. Tôi muốn các cô hứa. Cả hai cô đều quàng tay ôm ghì ông chủ tiệm dược phẩm.
- Ông nhớ cẩn thận đấy nhé, Elmo. Hãy nhớ là nếu chúng tôi lấy chồng, ông đưa chúng tôi lên xe hoa.
- Sẽ không quên đâu. Đó là một vinh dự, - ông già đáp, giọng nghẹn ngào. - Bây giờ các cô hãy lên đường kẻo lát nữa xa lộ kẹt xe.
- Lạy Chúa, Annie, cậu có tin chuyện này không? - Jane hỏi, vẫy tấm quĩ phiếu trước mặt bạn.
- Jane, mình thương ông già ấy quá! - Annie nói, rớm nước mắt. - Ta hãy đi trong một ngày thôi. Mình quá căng thẳng chắc không thể ngủ được. Chúng ta có thể lái xe suốt đêm và sáng mai thì đến. Cậu thấy sao? Cậu có lái được không?
- Được thôi, Anna Daisy Clark, mình cảm thấy như muốn bay mau đến Nam Carolina. Ta hãy đi thôi. Chúng ta sẽ dừng uống cà phê ở dọc đường được không?
- Được. Chúng ta nên lên xe và đi ngay, - Annie nói.
- Kế hoạch thật tuyệt, Annie. Ta đi thôi. Annie liếm đôi môi khô.
- Ừ, thì ta đi.
Chương một
Tiến >>
Nguồn: tve-4u.org
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 22 tháng 7 năm 2020