Khó nhằn...nhưng nếu đeo đuổi sẽ được.

nguyễn công liệt

Ở đời làm gì cũng phải dấn thân, khi thấy được chuyện gì quá khó bạn nên mừng mới phải. Viết văn đôi khi ta thấy nó rất mù mờ, tôi thì không thích vậy. Mình làm gì cũng phải tỏ tường công việc mình chứ, nên tôi muốn biết công việc văn chương là cái gì? Tưởng như rất dễ giải thích, nhưng hoàn toàn không phải dễ, càng dấn thân thì càng thấy nó phức tạp. Nhưng tôi vốn dĩ thấy việc gì khó thì...khoái.

Văn là người, biết vậy rồi nhưng người là gì? Cuối cùng, ta phải nghiên cứu con người và họ hơn loài động vật khác là ở bộ não. Vậy thì ta phải xem xét bộ não của họ làm việc như thế nào?

Họ phải nhìn thấy và cảm nhận thế giới xung quanh thì bộ não mới phân tích chứ và cụ thể nó như thế nào thì phải bám theo từng việc và lý giải nó chứ. Tôi thích một chỗ là "phát hiện" ra con người chúng ta ( cả động vật bậc thấp) nhìn thấy sự vật còn có thêm chiều thứ 5thôi đặt tên nó là chiều "Cảm Xúc" vì nó có liên quan hoàn toàn với Cảm xúc. Thế thì "Cảm Xúc" nó là gì? Tôi cũng không chịu thua, vì "Cảm Xúc" nó đang cạnh kề bên bạn hằng ngày và cái nhìn sự việc đều có nó hiện diện thì tại sao tôi lại đi bỏ qua. Thật là uổng phí không?

Đó cũng là một cách nhìn sự việc theo "Cảm Xúc", đeo đuổi riết rồi cũng ra thôi. Đề tài nói về "Cảm Xúc" tôi hay viết hằng ngày, là do tôi cố đeo đuổi để xem xét nó là gì? Rồi nguồn gốc nó đâu ra, rồi nhận thấy thế giới quan của con người còn có thêm chiều thứ 5 nữa- Chiều "Cảm Xúc".

Bạn thấy hằng ngày mà bạn không để ý. Thí dụ trái banh để trước mặt, ánh sáng phản xạ vào mắt là một vòng tròn như bánh tráng thôi. Chứ không bao giờ bạn thấy nó hình cầu, nhưng bạn biết nó hình cầu...là vì kiến thức "đã biết " của bạn.

Kiến thức có được từ tư duy của con người. Cho nên tôi khảo sát luôn Tư Duy nó là gì, thì thấy nó là những bài toán cộng. Đeo đuổi thời gian thì thấy, bài toán cộng thì ta (hoặc cả động vật bậc thấp) đều cộng để được kết quả nào đó. Cái kết quả đó sinh ra Cảm Xúc. Kết quả có thể đúng có thể sai, cho nên Cảm Xúc cũng đi theo đó. Kết quả có thể hôm nay sai ngày mai đúng cho trường hợp nào đó.

Có Cảm xúc rồi, thì đầu ta bắt đầu tưởng tượng, đầu ta muốn lấy kết quả đã có cộng với gì đó nữa...trí tưởng tượng là vậy.

Bạn hiểu trí tưởng tượng rõ ràng nó là gì thì bạn mới viết văn được thoải mái hơn. Ta làm gì cũng nên hiểu chúng xảy ra như thế nào. Vấn đề của tôi là muốn đẩy mình tới giới hạn khó nhằn khác nữa, là tại sao nó vận hành như thế?

Tôi biết được "Cảm Xúc" ở đâu ra rồi, là sau những bài toán. Trong vũ trụ bao la này có hằng tỉ tỉ bài toán để bạn giải quyết bạn đủ sức không? Bất cứ ai cũng không đủ sức, Gien đưa ra một phương án tối ưu, qua quá trình chọn lọc tự nhiên rằng bạn chỉ cần ghi nhận "Cảm Xúc" là đủ.

Vì vậy, bất cứ cái gì bạn đều nhìn thấy đều dựa theo "Cảm Xúc" của bạn. Phân tích trở lại trái banh ⚽đã thí dụ ở trên, bạn nhìn thấy mặt cắt của nó là hình tròn thôi, rồi bạn tư duy mà bạn không để ý vì nó quá đỗi bình thường nên không để ý. Theo thời gian lớn lên bạn học hỏi, hoặc vào trường chúng ta biết không gian của chúng ta là không gian ba chiều. Thế rồi bạn sẽ cộng mặt cắt hai chiều là vòng tròn với chiều sâu của không gian ba chiều thì bạn biết trái banh nó hình cầu.

Việc cộng lại đó là công việc của tư duy. Có những bài toán khó có những bài toán dễ, việc nhìn trái banh là bài toán dễ nên bạn nhìn ra ngay nó hình cầu. Việc tư duy làm toán thì nó phải có kết quả, kết quả đó chính là "Cảm Xúc".

Ta ồ lên "Trái banh thật tròn đẹp", đó là kết quả làm cho ta có "Cảm Xúc". Có Cảm Xúc rồi, thì bắt đầu ta thỏa trí tưởng tượng. Ta sẽ thấy trái banh lăn trên mặt cỏ êm ái, Messi lừa trái bóng lởn vởn trước mắt ta và sút tung lưới đối phương. Cái cảnh Messi lừa bóng đó là cảnh tưởng tượng sau "Cảm Xúc", có "Cảm Xúc" rồi đầu óc ta mặc sức tưởng tượng để đón nhận "Cảm Xúc" tiếp theo nữa. Cái nhìn trong trí tưởng tượng của chúng ta đều hoàn toàn liên quan đến "Cảm Xúc". Vậy ta nói "Thế Giới quan của chúng ta có thêm chiều thứ 5- Chiều Cảm Xúc nữa.

Đến đây, thì biết các bạn hình dung ra được. Bạn đi du lịch bạn nhận biết được những gì tôi nói rõ ràng hơn. Bạn thấy phong cảnh nào đó trên đường đi. Bạn chỉ nhìn thấy mặt cắt của phong cảnh là một bức tranh hai chiều, rồi bạn tiến hành "cộng" mặt trời phía trên cao, bầu trời quang đãng, núi non trùng điệp, biển xanh bao la. Cộng hết mọi vật vào bức tranh bạn nhìn thấy, thì bắt đầu có kết quả và kế đến bạn nhận được "Cảm Xúc". "Ôi chao, sao mà Huế đẹp thế!", "Ôi! Đèo Hải Vân núi biển như gặp nhau". Cảm xúc của bạn dâng cao theo những gì bạn thấy, việc thấy đó đều có trục "Cảm Xúc" và bạn đón nhận "Cảm Xúc" đó.

Còn tôi thì không chịu dừng lại ở đó, việc cộng này cộng nọ vào bức tranh là công việc gọi nôm na là Tư duy. Tôi muốn tìm hiểu xem Tư duy ta làm toán như thế nào và vì sao phải làm bài toán đó. Tôi nhận thấy toán ta làm từ trước tới nay, bất cứ bài toán nào nó cũng là toán cộng. Cộng trừ nhân chia đều có nguồn gốc từ toán cộng.

Vì sao vậy, vì toán nó xuất phát từ cuộc sống và mưu sinh của con người. Thế con người mưu sinh và cuộc sống của họ như thế nào? Là họ luôn phải nạp năng lượng và tìm cách tích lũy năng lượng.

Bạn biết chúng ta phải ăn uống hằng ngày, nạp năng lượng hằng ngày nếu không thì chết. Ai biết tính toán hơn nữa thì đi tìm tích lũy năng lượng dài ngày hơn nữa...

Tôi cũng không chịu dừng lại ở đó. Thắc mắc là tại sao con người lại phải luôn nạp năng lượng như thế. Đến đây, thì tôi thấy nó liên quan đến năng lượng Vũ Trụ. Con người và sự sống trên trái đất này phải được sinh ra từ thứ năng lượng nào đó, bằng chứng là con người phải ăn hằng ngày để duy trì năng lượng cho mình.

Để đơn giản hơn thì bạn hình dung con cá ngâm mình trong nước, chúng ta cũng y chang vậy đó. Chúng ta đang ngâm mình trong năng lượng y như con cá vậy. Con cá nó không hề biết nó đang trong nước và chúng ta cũng không hề biết là chúng ta đang ngâm mình trong năng lượng. Con cá đều bị chi phối bởi nước, thì chúng ta cũng thế thôi. Cuộc sống của con người là loay hoay đi tìm nguồn năng lượng cho mình.

Ta không biết năng lượng là gì? Có là vật chất hay không nhưng chúng ta biết nó luôn quanh quẩn bên chúng ta. Thí dụ ta ngồi trên chiếc xe, xe thắng lại gấp thì ta chồm về trước. Năng lượng từ chiếc xe truyền dẫn qua ta, ta hấp thụ nó và khi thắng lại ta bị thứ năng lượng của chiếc xe lôi ta về trước. Thường ta gọi là quán tính, nhưng đó là một dạng của Năng Lượng đang tồn tại quanh quẩn bên chúng ta. Cả mỏ dầu, điện hay mặt trời đều có nguồn gốc từ năng lượng Vũ Trụ.

Nhìn lên Vũ Trụ, ta thấy chỉ duy nhất một thứ năng lượng. Đó là năng lượng Mở Rộng. Tên nó do tôi đặt vì nhìn thấy nó đang mở rộng, vậy mở rộng thì ta được cái gì?

Bạn quan sát bài toán đơn giản 1+1=2. Bạn hiểu như sau: Số 2 là số mở rộng, lớn hơn hai số cộng. Kết luận được ngay: Mở rộng cho ta Toán Cộng.

Trở lại xét lại tư duy của chúng ta vì sao nó chỉ có toán cộng, thì vì ta sống trong Năng Lượng Mở Rộng. Cho nên ta phải ăn hằng ngày để lớn lên, đi phải cộng từng bước đi mới tới nơi và cái nhìn của chúng ta đều có liên quan đến bài toán cộng nào đó. Ta có thể nói chúng ta đang sống trong Vũ Trụ Mở Rộng, dẫn đến Vũ Trụ đó là Vũ Trụ Toán Cộng.

Tất cả đều từ vụ nổ Big Bang từ 13,8 tỉ năm trước, nó nổ ra...mở rộng ra và nó cấp năng lượng Mở rộng và Năng Lượng đó sinh ra thiên hà, hệ mặt trời rồi trái đất và chúng ta...thì tất cả đều chịu phụ thuộc theo tính chất của nó.

Mở rộng là bài toán cộng, bài toán thì phải có kết quả. Sự sống nó luôn muốn nhận kết quả và theo quá trình chọn lọc tự nhiên nó ghi nhận kết quả bằng "Cảm Xúc". Và được lưu truyền qua Gien, đó là phương án tối ưu.

Sao gọi là tối ưu. Vì sự sống muốn tồn tại và phát triển thì phải giải quyết tỉ tỉ bài toán thì não trạng hay bất cứ máy móc nào cũng không đủ dung lượng, ghi nhận kết quả bằng "Cảm Xúc" thì đủ dung lượng hơn. Vì vậy, động vật càng cao cấp thì "Cảm Xúc" càng nhiều và cái nhìn vào sự việc nào trong không gian cũng có chiều "Cảm Xúc" làm trục tọa độ.

Tôi đang nghiên cứu năng lượng "Cảm Xúc" và "Toán Cảm Xúc" nhưng bài sau sẽ nói sau.Biết là khó nhằn...nhưng nếu đeo đuổi thì sẽ được


Nguồn: Tác giả VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 3 tháng 10 năm 2020