Trường Phi Bảo

Tha Hương



Thôi đừng trách những người xa tay Mẹ
Rời Quê Hương phiêu bạc chốn trời Âu
Nhớ vành nôi từng thắm giọt đàn bầu
Thương lời ru dãi dầu cơn mưa nắng
 
Mẹ đã cho tấm thân Anh lành lặn
Cha là người uốn nắn phẩm hạnh Em
Ôi Quê Hương là dòng sông êm đềm
Vẫn chảy xuôi về Biển đầy khát vọng
 
Ta như chim bay vào trời gió lộng
Bão giông kia đã mấy lượt gọi mời
Bước ly loạn, buồn phận khách mồ côi
Sầu kiếp lá rụng rơi từ nguồn cội
 
Mơ xứ sở thơm hồn bông lúa mới
Mình tha hương thiếu thốn cả tình thương
Xin đừng trách bao ngang trái đời thường
Đã rẽ chia đường muôn phương ngàn ngã
 
Đêm độc hành, gió phong trần lạnh quá
Ai hiểu mình? mình có hiểu ai đâu?
Quê Hương vẫn là giấc ngủ ban đầu
Trong mỗi người có một bầu tâm sự
 
Đừng vội trách những lớp người viễn xứ
Giũ áo đi còn nặng món nợ lòng
Gương Cha Ông, và chí cả non sông
Ôi Quê cũ vẫn dặm ngàn trông ngóng
 
8/12/2008

Được bạn: HB 12.12.2008 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Tha Hương"